Lời Thì Thầm Trao Em

Chương 39: Chương 39




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

GBB: hôm qua tui dọn nhà quên cả trời đất nên quên đăng truyện cho các bác. Tết nên mỗi lần tui sẽ đăng 2 chương nha

- ------------

Trình Âm đã đơn phương tuyên bố cô sẽ kết hôn với Trần Nhiên.

Mặc dù cô không biết, ngay từ đầu Trần Nhiên đã ghi tên cô là “Bảo bối thần kỳ” để biểu đạt suy nghĩ cũng như say mê của anh với Trình Âm.

Sau lại bỏ cho thêm chữ “Nhỏ“.

Nhưng mà hôm nay lúc cô hỏi thì phần đầu anh bỏ qua không nói.

Ngày hôm sau Trần Nhiên đến nơi khác, Trình Âm không có việc gì, nên chiều tan học đến tìm Tạ Dĩnh chơi.

Hai trường không quá xe, ngồi xe điện ngầm khoảng nửa tiếng, lúc Trình Âm đến đúng vào giờ ăn cơm.

Tạ Dĩnh đưa cô đến căng tin của trường ăn món mạt la năng nổi tiếng, sau đó cùng nhau đi dạo quanh sân trường.

“Oa, Trường của cậu đẹp thật.” Lần đầu tiên Trình Âm đến đây “Không hổ là trường đại học hàng đầu, toàn hơi thở học bá đập vào mặt.”

Tạ Dĩnh khó hiểu: “Cậu cảm giác hơi thở học bá ở đâu =”=”

Trình Âm chỉ vào tòa nhà trước mặt, trước cửa là một đám người mặc áo blouse trắng đang đi ra.

“Nhìn đi, bọn họ đều không có tóc.”

Tạ Dĩnh kéo tay cô tránh khỏi dòng người, nói thầm: “Những người đó là các đàn anh phòng nghiên cứu trong học viện bọn tớ.”

“À, thảo nào.” Trình Âm nhìn bọn họ, bỗng nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, “Anh trai tớ cũng trong phòng nghiên cứu này sao?”

Chẳng lẽ vài năm sau anh ấy cũng bị trọc như thế!

“Không phải, anh trai cậu là học sinh của thầy Trương.” Tạ Dĩnh giải thích với cô “Thầy Trương là viện sĩ nổi tiếng trong trường chúng tớ, bây giờ chỉ mang theo hai tiến sĩ trong đó có một người là anh trai cậu, phòng thí nghiệm trọng điểm của quốc gia là chuyện môn của bọn họ.”

“Ở đâu thế, chúng ta đi xem đi.”

Hôm nay Trình Âm tới có gọi điện trước cho Trình Thanh nhưng anh nói hôm nay phải ở trong phòng thí nghiệm không có thời gian đón cô, nên bảo cô đi chơi với Tạ Dĩnh.

Tạ Dĩnh hơi do dự nói: “Phòng thí nghiệm của bọn họ không cho người ngoài vào.”

Trong lòng Trình Âm đều ở mấy chữ “Phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia”, rồi bắt đầu tưởng tượng đến dáng vẻ của những người trong các bộ phim viễn tưởng căn bản không thèm để ý có thể đi vào không.

“Chúng ta chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng được.”

Vì thế hai người bước vào tòa nhà sinh vật, đi qua cầu thang âm u dựa theo bảng hướng dẫn đi lên tầng năm.

Hành lang dài được thắp sáng trưng nhưng yên tĩnh như trong đêm không có một tiếng động nào.

Phòng thí nghiệm của Trình Thanh ở cuối hành lang.

Đến khi Trình Âm và Tạ Dĩnh đi từ từ đến mới để ý cái bóng ở cửa là một cô gái.

Cô ấy dựa vào vách tường, cúi đầu xem điện thoại, mái tóc dài thả xuống che khuất sườn mặt của cô.

Nhưng Trình Âm và Tạ Dĩnh chỉ cần nhìn cách ăn mặc và dáng người có thể đoán được cô khá kiêu ngạo và xinh đẹp.

Vào thời tiết nóng như thế này, cô ấy chỉ mặc một cái áo màu nâu đeo thắt lưng, dưới là quần sóc, đi một đôi boot Martin ở chân.

Một đôi chân dài cũng không nói, mà nhìn thấy rõ nhất là hình xăm lớn trên đùi.

Quả nhiên, chờ cô ấy ngẩng đầu khuôn mặt không làm người ta thất vọng.

Chỉ là hình như cô ấy không kiên nhẫn lắm, xoay người nhìn phòng thí nghiệm, tay đưa lên muốn gõ cửa nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào.

Cô rũ tay xuống, miệng lẩm bẩm.

Đột nhiên, cửa từ bên trong mở ra.

Trình Thanh mặc áo blouse trắng đi ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô gái kia lập tức cười rạng rõ kéo cổ áo trắng của anh xuống thì thầm vào tai anh mấy câu rồi đưa tay ra ôm lấy eo anh.

Trình Âm nhìn mà ngơ ngác.

Quá hoảng sợ chị, chị dâu!

Gần như đúng lúc đó, Trình Thanh nhìn về phía này phát hiện Trình Âm và Tạ Dĩnh cũng đang đứng đây, cũng không quá ngạc nhiên.

Anh cúi đầu nói với cô gái kia mấy câu, cô ấy buông anh ra rồi xoay người nhìn theo.

Hai bên nhìn nhau ở cuối hành lang, đều đang tìm tòi nghiên cứu đối phương.

Cuối cùng vẫn là Trình Âm kéo Tạ Dĩnh đi tới, “Anh, anh......”

“Sao lại đến đây?” Trình Thanh hỏi.

“Em muốn đến xem phòng thí nghiệm của anh.”

“Phòng thí nghiệm không được vào.”

“Đúng vậy.” Cô gái bên cạnh Trình Thanh hờn dỗi nói, “Ngay cả em cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.”

Trình Thanh cười một cái, nhỏ giọng giải thích nói: “Đây em gái anh Trình Âm, còn kia là bạn học của em ấy.”

Trình Âm tò mò đánh giá cô gái này, mà Tạ Dĩnh chỉ cụp mắt nhìn dưới mặt đất.

“À.” Cô gái cười nói, “Xin chào.”

Lần đầu gặp mặt, Trình Âm hơi rụt rè giọng cũng nhỏ hơn: “Chị, chào chị.”

Trình Thanh cởi áo blouse trắng, treo ở sau cửa lúc đi ra thì khóa cửa lại.

“Bọn anh đi ra ngoài ăn cơm, cùng ăn không?”

Trình Âm cùng Tạ Dĩnh liếc nhìn nhau, “Không cần, bọn em đã ăn rồi.”

“Ừ.” Trình Thanh kéo cô gái kia chuẩn bị đi, quay đầu lại nói, “A Âm, tối về trường sớm một chút.”

“Biết rồi.”

-

“Tớ không nghĩ tới anh trai lại thích kiểu người như vậy.” Trình Âm đi đến cổng trường còn nhắc chuyện này mãi, “Chị ấy quá hoang dã.”

“Nhìn tốt mà.” Tạ Dĩnh đứng ở ven đường, nhìn ánh đèn đang sáng dần lên, cười nói, “Cũng không ai nghĩ rằng Trần Nhiên thích người như cậu.”

“Ai nha!”

Trình Âm hơi xấu hổ nói, “Không nói nữa, tớ về trường đây.”

“Trên đường cẩn thận.” Tạ Dĩnh đưa Trình Âm đến ga tàu điện ngầm rồi xoay người dịu mắt nhấc chân đi về trường.

Buổi sáng hôm sau Trình Âm chỉ có ba tiết, tan học còn chưa đến 11 giờ, vì thế cô từ chối lời mời đến thư viện của bạn cùng phòng chạy ngay về ký túc xá.

Mở máy tính ra tìm kênh phát sóng trực tiếp, đây là vòng bảng cá nhân giành cho nam của giải châu Á năm nay.

Trình Âm đã học đấu kiếm rất nhiều năm mặc dù kỹ thuật không cao nhưng cách thức trong đó xem vẫn hiểu.

Sức mạnh và sự sáng tạo thời cơ cũng như năng lực của Trần Nhiên rõ ràng đối thủ không cùng cấp bậc, lúc anh không ngừng khiêu khích để đối phương ra tay rồi lại nhiều lần từ công kích để lấy điểm, làm Trình Âm xem mà phải gửi lời xin lỗi tới Râu xồm.

Trước kia Râu xồm cho cô xem video thi đấu của anh mà cô lại không xem tử tế chứ!

“Cậu đang làm gì đấy?” mấy người Hà Lộ Nguyệt đẩy cửa vào, thấy Trình Âm đang mắt sáng như sao nhìn vào máy vi tính, hỏi, “Nhìn cái gì mà phấn khích như vậy?”

Trên mặt Trình Âm có sự kích động khó tả, cười nói: “Sao các cậu đã về rồi?”

Tần Tuyết Toàn bỏ cặp xuống nhìn video trên màn hình máy tính của Trình Âm nói: “Hôm nay thư viện đóng cửa, mất công đi một chuyến, cậu đang xem thi đấu sao?”

“A a a! Mau đến xem đi! Đẹp quá!”

Ba người khác trong phòng ngủ lập tức vây quanh, nhìn mấy lần ngoài Tần Tuyết Toàn ra những người khác đều thấy khó hiểu.

“Cái này có gì đẹp?” Hà Lộ Nguyệt nói, “Một đám mang theo mặt nạ bảo vệ để làm gì chứ?”

“Đây là thi đấu kiếm.” Tần Tuyết Toàn là em họ của Giang Văn Văn nên cũng có một ít mưa dầm thấm đất, “À, giải thi đấu tranh giải Châu Á năm nay đã bắt đầu rồi à.”

“Đúng rồi.” Trình Âm hỏi, “Đẹp trai không, đẹp trai không?”

Hà Lộ Nguyệt cùng Khương Oánh San nhíu mày, “Đẹp...... đẹp đi.”

Hai nam nhân không nhìn thấy mặt cứ chọc tới chọc lui thì có gì mà đẹp?

Nhưng do đặc điểm của đấu kiếm là đấu tay đôi truyền thống, tốc độ của các vận động viên, sức mạnh và sức bật đều cực nhanh, một trận thi đấu bình thường chỉ khoảng mười phút sẽ sẽ kết thúc.

Cho nên đám Hà Lộ Nguyệt còn chưa rời đi, trận thi đấu cứ như vậy kết thúc.

Trình Âm chỉ cảm thấy mình xem còn chưa đã mà đã xong rồi!

Trần Nhiên bỏ mặt nạ bảo vệ ra.

Các ống kính máy quay lập tức nhắm thẳng vào người chiến thắng.

Nếu như bình thường, cho dù mặt anh đối diện với màn hình cũng không thể hiện gì nhưng hôm nay lại cười một cái.

Nụ cười này, cực kỳ giống như đang khoe chiến thắng.

Nhưng anh không phải người như vậy, khán giả ở sân chắc chắn anh không phải khoe khoang.

Có lẽ vừa cười nên mặt mũi rất dịu dàng.

Ngồi trước màn hình tim Trình Âm như muốn nhảy ra ngoài.

“A a a! Đẹp trai quá! Các cậu thật sự không cảm thấy đẹp trai à?”

Hà Lộ Nguyệt đập tay lên vai Trình Âm bình tĩnh nói: “Vừa rồi không thấy đẹp trai nhưng giây phút anh ấy bỏ mặt nạ bảo vệ kia, tớ tuyên bố anh ấy là chồng tớ.”

Trình Âm: “...”

Tần Tuyết Toàn đẩy tay Hà Lộ Nguyệt nói: “Cậu nghĩ gì đấy, anh ấy còn chưa ly hôn với tớ đâu.”

Trình Âm: “...”

Khương Oánh San cười lạnh: “Đừng có nằm mơ, tối qua anh ấy trên giường còn nói đời này chỉ yêu tớ thôi, hoa tàn ít bướm như các cậu đừng có dây dưa gì.”

Trình Âm: “...”

Cô đóng ngay máy tính lại.

Không cho xem nữa!

Trình Âm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Nhiên.

“Em có một đề nghị nho nhỏ.”

Mãi phải đến hơn một tiếng sau, Trần Nhiên mới trả lời.

“...”

Lúc này Trình Âm đang đi ăn cơm trưa.

Cô cũng không thèm để ý Trần Nhiên trả lời muộn vì những lúc thi đấu thế này chắc chắn anh không được cầm điện thoại.

Trình Âm: “Em đền nghị sau khi anh thi đấu xong thì vào trong hậu trường hãy bỏ mặt nạ.”

Trần Nhiên: “...”

Trình Âm: “Để như vậy mới đẹp trai.”

Trần Nhiên: “...”

Trình Âm: “Thật đấy!”

Trần Nhiên: “Em muốn làm anh nghẹn chết”

Trình Âm: “=. =”

Trần Nhiên: “Ăn cơm chưa?”

Trình Âm: “Đang ăn, sườn xào chua ngọt ở căng tin quá ngọt, trong mồm toàn vị ngọt, thịt bò lại quá mặn như cho cả một lọ muối vào, chỉ có cải thìa là tạm được.”

Trần Nhiên: “Căng tin chỗ trung tâm huấn luyện bên anh đồ ăn rất ngon.”

Trình Âm: “Thế hả, cái này có gì mà khoe.”

Trần Nhiên: “...”

Trần Nhiên: “Anh muốn nói chờ anh về sẽ đưa em đi ăn.”

Trình Âm: “Sao lại không biết xấu hổ như thế được!”

Trần Nhiên: “Thế thôi, coi như anh chưa nói.”

Trình Âm lập tức rút tin nhắn về.

“Lúc nào đi nhớ nhắn trước, em sẽ nhịn đói ba ngày để ăn sập căng tin của các anh, cám ơn ông chủ.”

Trần Nhiên: “Gọi ông chủ lần nữa”

Trình Âm: “Em hiểu rồi.”

Cô bấm nút giữ phím để tới bên miệng.

“Anh anh anh anh anh ~”

Hà Lộ Nguyệt bên cạnh kinh hoàng nhìn xung quanh: “Gà mái già muốn đẻ trứng ở đâu đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.