Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 18: Chương 18: Mèo con thích xù lông




“Nhan Vị? Cậu tìm ai?” Nữ sinh mở cửa phòng, bất ngờ khi thấy có người ở ngoài cửa.

Nhan Vị nhìn qua khe cửa, hỏi: “Giang Ấu Di có ở đây không?”

“Cậu ấy vào phòng rửa mặt, nếu không cậu vào chờ đi?”

“Cảm ơn.”

Nhan Vị đứng ở cạnh giường Giang Ấu Di tầm hai phút, Giang Ấu Di mới bước ra, tay phải cầm bao giấy, khi nhìn thấy Nhan Vị thì khẽ sửng sốt: “Cậu đến đây làm gì? Sắp tắt đèn rồi.”

Nàng đi về trước, đứng tựa cửa.

“Mình tới cảm ơn cậu, còn có lấy áo khoác của mình về.” Nhan Vị nói, đi lấy áo khoác của mình ở đầu giường Giang Ấu Di, lại đưa hai túi giữ ấm cùng một hộp rau ngải cứu cho nàng, mỉm cười: “Lễ thượng vãng lai.”

Trên hành lang vang lên chuông báo tắt đèn, Nhan Vị xua tay: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, mình về trước đây.” Nói rồi cô mở cửa rời đi.

Giang Ấu Di lấy nước pha rau ngải cứu, uống vào, bụng cũng giảm đau hơn, tay chân cũng ấm hơn.

Nàng vừa nói “ai mà thèm dùng túi giữ ấm chứ” vừa mở gói giữ ấm ra, cách áo dán lên bụng, sau đó bò lên giường cuộn tròn trong chăn.

Những ngày như thế này giống như rút cạn sức lực của nàng.

Ngày hôm sau, giữa tiết Nhan Vị ngẫu nhiên nhìn thấy Giang Ấu Di, cô đi đến chào hỏi nàng: “Tối nay cậu đừng đến sân thể dục nữa, về sớm nghỉ ngơi đi.” Dù sao thần kinh vận động của Giang Ấu Di rất tốt, nàng không luyện tập vẫn có thể giành giải, huống hồ dì nàng còn đang ghé thăm, nàng vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.

Giang Ấu Di im lặng, “ừ” rồi quay vào lớp.

Chuông tan tiết tự học vang lên, Nhan Vị cùng Chu Hiểu Hiểu ra sân thể dục chạy bộ, chạy ba ngày liên tục.

Thoáng chốc đã đến cuối tuần, Giang Ấu Di thu dọn cặp sách chuẩn bị đi, Nhan Vị chặn nàng lại hỏi: “Cậu muốn đi đâu? Đến Cafe Internet sao?”

“Liên quan gì đến cậu?” Giang Ấu Di thoạt nhìn không vui.

Nhan Vị ngẩng người, có phải mình đã bất cẩn đắc tội Giang Ấu Di không?

“Cậu sao vậy?” Nhan Vị hỏi.

“Không có gì.” Có lẽ ý thức được giọng vừa rồi của mình quá lạnh, Giang Ấu Di quay mặt đi, hít sâu, giọng hòa hoãn hơn chút: “Hôm nay mình không đến tiệm net mà về thẳng nhà. Tuần trước không về, mẹ mình gọi điện cho cô Từ, lát nữa cô Từ sẽ đích thân chở mình về.”

Nhan Vị biết mẹ của Giang Ấu Di và cô Từ biết nhau nhưng không nghĩ đến quan hệ tốt như vậy.

“Nếu không muốn về nhà vậy sao cậu không tìm cô Từ xin ở lại trường?” Nhan Vị thắc mắc, nhỏ giọng hỏi.

Có cô Từ nói với mẹ Giang Ấu Di, thủ tục ở lại trường hẳn sẽ dễ hơn.

Giang Ấu Di im lặng, trầm mặc hai giây nói sang chuyện khác. “Người đã đi hết rồi, cậu không đi lát nữa sẽ không có đồ ăn đâu.”

Thái độ kháng cự rõ ràng, Nhan Vị thử hai lần vẫn thất bại, cô không tiếp tục khuyên, nếu tiếp tục nói chỉ sợ Giang Ấu Di sẽ cãi nhau với cô, huống chi như vậy rất giống lo chuyện bao đồng.

Nhưng cô vẫn không rõ vì sao Giang Ấu Di lại giận.

“Được rồi, chúng ta cùng xuống lầu đi.” Nhan Vị nhún vai, cầm lấy cuốn sách photo trên bàn theo.

Hai người đi xuống lầu sắp đường ai nấy đi, Giang Ấu Di bất ngờ nói: “Tuần sau thi giữa kỳ, cậu ôn đến đâu rồi?”

Giang Ấu Di hiếm khi quan tâm thành tích của mình khiến Nhan Vị chột dạ vờ ngẩn người nói: “Cũng được.”

“Cũng được là ý gì?” Giang Ấu Di cảm thấy hoài nghi với trạng thái học tập gần đây của Nhan Vị.

Trước đây mỗi ngày cô đều sẽ ở lại lớp học thêm hai mươi phút, hiện tại mỗi ngày đúng giờ tan học luôn rời đi, cuối tuần còn đọc truyện, ra ngoài trường chơi.

Tuy rằng Nhan Vị đã từng nói mình không phải học sinh ngoan nhưng Giang Ấu Di vẫn cảm thấy khác thường, hơn nữa còn lo lắng cho thành tích của cô.

Tiếp tục như vậy liệu có ổn không?

“Cậu nghĩ nhiều vậy làm gì.” Nhan Vị xấu hổ đẩy vai Giang Ấu Di: “Đi nhanh đi, đừng để cô Từ chờ lâu.”

Giang Ấu Di không đáp, xách cặp rời đi.

Giang Ấu Di vừa đi, Nhan Vị bỗng cảm thấy nhàm chán muốn chết.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày luôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhiều lúc còn có thể nói một hai câu khiến Nhan Vị suýt quên đi những ngày cô đơn không có Giang Ấu Di.

Hiện tại Giang Ấu Di chỉ về nhà, Nhan Vị đã cảm thấy sân trường như trống vắng hơn, gió tháng tư cũng không còn ấm áp mà mang theo sự trầm tịch, lạnh lẽo.

Hơi nhớ nàng rồi.

Cô khuyên Giang Ấu Di cuối tuần ở lại trường cũng không phải không vì mình.

Dù sao có phải chấp niệm hay không, cô vẫn chưa phân rõ.

Cô chỉ muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy Giang Ấu Di mà thôi.

Nhan Vị chưa ăn, cô đi đến nhà ăn lấy cơm rồi về ký túc xá. Những học sinh ở lại trường đều đã ra ngoài chơi, một mình Nhan Vị ngồi trong phòng, nghiêm túc làm bài.

Khi Chu Hiểu Hiểu về, Nhan Vị vừa lúc làm xong một bài thi toán, Chu Hiểu Hiểu đã lâu không thấy Nhan Vị tập trung học, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Cuối cùng cũng chú tâm học, học bá dù sao cũng là học bá, làm sao có thể thật sự không để tâm đến thành tích?

Nhan Vị không biết suy nghĩ trong đầu của Chu Hiểu Hiểu, chỉ thấy đối phương nhìn mình, đột nhiên cong môi, cười lên, nhìn có chút thần kinh khiến cô khiếp sợ.

Nhan Vị buông bút, đưa gói khoai lát cho Chu Hiểu Hiểu: “Có ăn không?”

“Vô công bất thụ lộc!” Chu Hiểu Hiểu cảnh giác nhìn Nhan Vị, đánh giá vài giây.

Vẻ mặt của Nhan Vị thành khẩn, ánh đèn của ký túc xá chiếu lên đồng tử của cô tựa như làn nước mùa thu.

Chu Hiểu Hiểu cảm thấy từ vựng của mình hạn hẹp, trong nháy mắt đại não trống rỗng, không thể tự hỏi.

Nàng lấy gói khoai lát đi, mở bao, vừa ăn vừa hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”

Khi ăn, một bên quai hàm phòng lên, cùng tiếng răng khi nhai nhìn rất giống hamster.

Nhan Vị cúi người ghé vào bàn nói với Chu Hiểu Hiểu: “Muốn cậu giúp mình hỏi xem hiện tại Giang Ấu Di đang làm gì?”

Đồ ăn trong miệng bỗng chốc không thơm, Chu Hiểu Hiểu mở to mắt hỏi: “Chỉ vậy?”

“Phải đó.” Nhan Vị chớp mắt, chắp tay trước ngựa thỉnh cầu: “Đi mà......”

Chu Hiểu Hiểu cúi đầu, đặt gói khoai lát xuống, sau đó lấy điện thoại ra, nhắn: “Nhan Vị hỏi cậu....”, bấm vào người liên hệ Giang Ấu Di rồi gửi đi.

Ring.....

Vài giây sau đã có tin nhắn mới, nội dung rất ngắn, chỉ hai chữ, dù Chu Hiểu Hiểu không xem nội dung cụ thể nhưng liếc mắt cũng đọc xong.

Nàng đưa điện thoại cho Nhan Vị: “Này, cậu tự xem đi.”

Đang bận.

Nhan Vị: “............”

Nhan Vị nhìn chằm chằm điện thoại của Chu Hiểu Hiểu, im lặng thật lâu.

Giang Ấu Di vẫn còn đang giận, Nhan Vị có chút muốn điên, rốt cuộc là mình đã chọc con mèo thích xù lông này khi nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.