Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 30: Chương 30: Mình sợ mình sẽ yêu cậu mất




Nhan Vị nhặt sách rơi bên chân Giang Ấu Di, hai người ngồi xổm mười phút, lúc này cô mới nhỏ giọng hỏi nàng: “Cậu ổn hơn chút nào chưa?”

Mặt Giang Ấu Di vẫn đang vùi trong khuỷu tay, rầu rĩ đáp: “Ừ.”

“Vậy cậu muốn lên không?” Nhan Vị không rõ cảm xúc hiện tại của Giang Ấu Di, giọng khi hỏi rất cẩn thận.

Lần này, Giang Ấu Di trầm mặc trong chốc lát.

Nhan Vị cho rằng nàng sẽ không đáp lại đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chân mình tê quá.”

“?” Nhan Vị sửng sốt.

Hai tay Giang Ấu Di chống đầu gối muốn đứng lên, chân chưa duỗi thẳng đã lảo đảo, Nhan Vị vội đỡ bả vai nàng.

Nhưng cô quên mất vừa rồi mình cũng ngồi xổm, hai đùi vô lực, không chỉ không đỡ được Giang Ấu Di, bản thân cũng đứng không vững, lảo đảo, nửa người dựa vào nàng.

Giang Ấu Di ôm lấy eo cô.

Nhan Vị: “..............”

Giang Ấu Di: “............”

“Chân của mình cũng bị tê.” Nhan Vị hơi ngại đáp.

Hai chân của Giang Ấu Di dần có sức, cảm xúc của nàng cũng ổn định hơn, lập tức phát giác cái ôm này quá ái muội, muốn buông tay, lại lo lắng Nhan Vị đứng không vững, tiến thoái lưỡng nan đổi thành đỡ lấy vai của Nhan Vị.

Nàng khẽ lui về sau, giữ khoảng cách: “Cậu có thể tự đi không?”

Nghe giọng của Giang Ấu Di, tâm trạng của nàng hẳn đã tốt hơn một chút.

Lòng Nhan Vị bỗng có ý khác, mặt dày nói: “Mình không biết nữa, cảm giác vẫn chưa được lắm, nếu không cậu cùng mình đi ăn cơm nha?” Khi nói, con ngươi sáng ngời của cô nhìn thẳng vào mắt của Giang Ấu Di.

Cô cảm thấy làm vậy có thể che giấu sự chột dạ của mình.

Giang Ấu Di nhìn thấu, im lặng vài giây, quay mặt đi, lẩm bẩm: “Thật hết cách với cậu.”

Nàng không giận khiến Nhan Vị thở phào nhẹ nhõm.

Nhan Vị cho sách của Giang Ấu Di vào túi mình, tay ôm lấy cánh tay nàng, kéo nàng nhanh chóng đi đến chỗ hẹn, nói: “Vậy mình phải nhanh lên, các chị đã đợi được một lúc rồi.”

Giang Ấu Di: “............” Không phải nói không thể đi sao?

Nàng không giãy giụa, để mặc Nhan Vị kéo mình, tay còn lại cầm khủng long con Nhan Vị đưa, nhìn chiếc đuôi còn dính bùn, thầm nghĩ: “Về nhà tẩy hẳn không để lại vết.”

Khu ẩm thực rất lớn nằm ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, may mắn Nhan Vị quen đường, không mất bao lâu đã tìm được chỗ hẹn, đưa Giang Ấu Di vào.

“Chị, chị Tô, hai người hẳn đợi lâu rồi.” Nhan Vị và Giang Ấu Di cùng ngồi xuống, cô chủ động ôm lý do đi trễ vào mình: “Vừa rồi bọn em dạo ở tiệm sách vài phút, không chú ý đến thời gian.”

“Không sao, bọn em nhìn xem muốn ăn gì.” Tô Từ đưa thực đơn cho Nhan Sơ, Nhan Sơ lại đưa cho Nhan Vị.

Giang Ấu Di muốn tránh, lại bị Nhan Vị đưa thực đơn đến trước mặt nàng: “Mọi người không thể luôn như vậy, thôi, mỗi người gọi một món đi.”

Cuối cùng dựa theo đề nghị của Nhan Vị, mỗi người gọi một món, ai cũng không thể lười.

Giang Ấu Di gọi thịt xào, Nhan Sơ và Tô Từ gọi cá hầm cải chua và thịt luộc, Nhan Vị gọi một món rau xào, một món rau trộn.

Có hai chị ở đây, Giang Ấu Di hơi ngại ngùng, không thoải mái bằng khi ở riêng với Nhan Vị, nàng luôn im lặng ăn cơm, hiếm khi nói chuyện.

Sau bữa tối, Giang Ấu Di phải về nhà, nàng từ chối lời đề nghị lái xe đưa mình về của Tô Từ, tự cầm đồ ra trạm xe buýt ở ngoài trung tâm thương mại.

Nhan Vị ngại quấy rầy không gian riêng của Nhan Sơ và Tô Từ, lấy cớ về trường làm bài tập, cũng không để Tô Từ đưa mà cùng Giang Ấu Di đi xe buýt.

Các nàng đi bộ, giữ khoảng cách không xa cũng không gần.

Trên đường ngẫu nhiên sẽ có tiếng còi xe vang lên nhưng hai nữ sinh ở ven đường lại không ai lên tiếng.

Giang Ấu Di đá hòn đá nhỏ dưới chân, ngại ngùng xoắn xít lên tiếng: “Vừa rồi mình cũng không biết sao lại vậy, cảm xúc đột nhiên hơi mất khống chế, mình xin lỗi.”

Nhan Vị nghĩ một chút mới nhớ đến Giang Ấu Di nói về chuyện ở trung tâm thương mại.

“Cậu không làm gì sai, vì sao phải xin lỗi?” Nhan Vị quay đầu nhìn nàng: “Không có chuyện buồn nào mà không có nguyên nhân, vừa rồi cậu không vui đương nhiên cũng liên quan đến mình.”

Giang Ấu Di không thích tâm sự chuyện trong lòng, thứ nhất vì đó là tính cách của nàng, thứ hai cuộc sống của nàng khiến hiện tại nàng không thể dễ dàng tin tưởng người khác.

Nhan Vị hiểu rõ điều này từ kiếp trước, cô cũng hiểu rõ làm bạn bên nàng chính là mang đến sự can đảm vô hạn cho nàng, cô có thể chờ đến khi Giang Ấu Di mở cửa lòng mình với cô.

“Cậu thật quá đáng ghét.” Giang Ấu Di đột nhiên dừng bước, tức giận trừng Nhan Vị.

Nhan Vị khó hiểu, bỗng hơi ủy khuất.

Giang Ấu Di vỗ ngực hít sâu, giọng nửa trêu nửa thật nói: “Cậu còn như vậy, mình sợ mình sẽ yêu cậu mất.”

Trước đây chỉ là thích, nếu thích biến thành yêu, không nói đến Nhan Vị, chỉ riêng nàng thôi nàng đã thấy hỏng bét.

Nhan Vị bật cười: “Yêu mình thì làm sao? Bộ mình không xứng sao?”

“Xí.” Giang Ấu Di quay mặt đi, không đáp.

Đường về nhà của Giang Ấu Di nghịch hướng với đường về trường của Nhan Vị, chuyến của Giang Ấu Di đến trước, Nhan Vị đưa nàng lên xe nghe nàng nói: “Cậu về đến trường thì gọi cho mình.”

“Được.” Nhan Vị đáp. “Cậu cũng chú ý an toàn đó.”

Tiễn Giang Ấu Di đi, đợi thêm hai phút đến chuyến của cô, xe buýt về đến trường khi trời chưa sập tối.

Trong ký túc xá chỉ có một mình Chu Hiểu Hiểu đang đọc sách, Nhan Vị về chào nàng, ném sách mới mua lên giường, lại dùng buồng điện thoại công cộng ở hành lang gọi cho Giang Ấu Di.

Biết Giang Ấu Di đã thuận lợi về nhà, hai người trò chuyện vài câu, khi gác máy ống nghe truyền đến tiếng nước xôn xao.

“Ngày hôm qua Giang Ấu Di xảy ra chuyện gì sao?” Chu Hiểu Hiểu ở đầu giường nghiêng nửa người hỏi Nhan Vị.

Nàng cũng thấy tin nhắn Giang Ấu Di gửi, sau đó thì Nhan Vị cũng không về trường.

“Không có gì.” Nhan Vị nắm thang cuốn bò lên giường: “Một mình cậu ấy buồn chán, tìm mình ra ngoài ăn đồ nướng.”

Chuyện trong nhà của Giang Ấu Di là riêng tư của nàng, Nhan Vị chưa được sự đồng ý của nàng sẽ không nói chuyện này cho người khác.

Chu Hiểu Hiểu cảm thấy hoang mang, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói lời nào.

Thời gian còn lại, Nhan Vị lựa chọn vùi đầu vào học.

Yên lặng đến hơn một giờ, các bạn cùng phòng từ lớp tự học trở về, ký túc xá mới có thể nhiều sức sống.

Cuối tuần thoáng chốc qua, khi vào thứ hai, xuyên qua cửa sổ của khu dạy học, có thể thấy các thầy cô và nhân viên đang xây dựng sân chơi cho đại hội thể thao. Nhiều vạch kẻ trắng mới được vẽ trên đường chạy và bãi cỏ.

Trong tiết, cô Từ chủ nhiệm lớp cầm một chồng bài thi đi qua bục giảng, cô đặt bài thi lên bàn, sau đó lại gõ mặt bàn của Nhan Vị: “Em đến văn phòng một chuyến.”

Nhan Vị khép sách, trong lòng thầm nghĩ, nên đến vẫn đến.

- --------------------------------

Nhan Vị: Yêu mình đi, đừng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.