Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 20: Chương 20: Xoay mặt qua cho mình xem




“Này! Bạn học! Đã muộn rồi, học sinh nội trú không thể ra ngoài!”

Nhan Vị chạy chậm đến cổng trường, chú bảo vệ ngăn cô lại, cô lấy đơn xin nghỉ phép ra, đưa cho chú bảo vệ: “Con đi đến siêu thị ở sườn núi mua vài vật dụng hàng ngày, nửa giờ sau sẽ quay lại!”

Chú bảo vệ nhìn đơn xin nghỉ thấy dáng vẻ thành khẩn, ngoan ngoãn của Nhan Vị thì mềm lòng, dặn cô: “Vậy con đi mau đi, trước 9 giờ rưỡi phải về trường đó.”

“Dạ, cảm ơn chú!” Nhan Vị khoanh tay, cúi đầu cảm ơn chú bảo vệ.

Chú bảo vệ cười, xua tay: “Nhanh đi đi con.”

Nhan Vị nhanh chóng ra khỏi trường, vòng qua ngã rẽ, vừa lúc có chuyến xe vào nội thành. Cô chạy đuổi theo, vừa chạy vừa phất tay, tài xế thấy cô, dừng lại đợi.

Lên xe xong, Nhan Vị cảm ơn tài xế, đi đến hàng ghế sau ngồi xuống, lúc này mới thở phào.

Trường học của các nàng nằm ở vùng ngoại ô Phụ Đô, không dễ bắt xe, học sinh muốn vào nội thành chỉ có thể ngồi xe công cộng, Nhan Vị may mắn, bằng không lỡ chuyến này phải đợi mười phút mới có chuyến tiếp theo.

Thời tiết tháng tư ban ngày không nóng, ban đêm ngẫu nhiên có gió lạnh, Nhan Vị chạy chậm, hiện tại ngồi xuống lưng hơi đổ mồ hôi.

Xe bus chạy qua bảy tám trạm, Nhan Vị chờ đợi mà lòng hoảng loạn, khi xe chạy vào nội thành, cô xuống xe bắt taxi chạy đến nơi Giang Ấu Di nói.

Nhan Vị đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến nhưng vẫn mất nửa tiếng mới đến nơi, bầu trời từ màu xám chuyển sang màu đen, gió hơi lớn, may mắn hôm nay có lẽ không mưa.

Con đường vẫn chưa được xây dựng xong, hai bên đường là cây ngô rậm rạp, đá lát dành cho người đi bộ nhếch lên, một khi mưa xuống, nước mưa tụ trong các rãnh, chân đạp xuống, bùn sẽ bắn đầy người.

Nhan Vị chưa từng đến đây, đoạn đường này hẳn là phố cũ, hai bên có rất nhiều cửa hàng nhỏ, biển hiệu đèn led BBQ cũng không hoàn chỉnh chiếu rọi lên mặt người đi đường.

Thoáng chốc đến bãi đất trống, các dì đang xếp thành hàng dưới tán cây, bóng tối không che được hơi thở của cuộc sống nhưng Nhan Vị không có tâm trạng thưởng thức.

Cô đứng ở ven đường tìm một sạp báo chưa đóng cửa, mượn điện thoại gọi cho số máy đã nhớ kỹ, tiếng chuông vang lên hai lần, đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Mình đến đường Ngọc Bình rồi, đang ở sạp báo đối diện quán BBQ Vương Ký.” Không đợi Giang Ấu Di lên tiếng, Nhan Vị đã nói: “Hiện tại cậu đang ở đâu? Mình đến tìm cậu.”

Giang Ấu Di im lặng vài giây, Nhan Vị như nghe thấy tiếng thở dài của nàng: “Cậu băng qua đường đi đến trước mặt có chung cư, có một tiệm sửa điện thoại, mình ở bên ngoài chờ cậu.”

Nhan Vị gác máy, đi theo lời Giang Ấu Di thì thấy nàng đang ngồi xổm nhả khói bên đường.

Giang Ấu Di từ xa thấy cô, ấn điếu thuốc đang hút dở trên đất, dập tắt, ném vào thùng rác, bước về phía cô.

Chờ Nhan Vị đến gần, đã không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người nàng.

“Thật ra cậu có thể không đến.....” Giang Ấu Di nghĩ một đằng nói một nẻo, quay mặt đi: “Thật sự không sao.”

Nhan Vị không nghe, phản bác: “Không sao vậy sao cậu muốn trốn?”

Giang Ấu Di: “...........”

“Xoay mặt qua cho mình xem.”

“............”

“Nhanh lên, mình không có nhiều kiên nhẫn.”

Giang Ấu Di không nhịn được nói: “Sao mình cảm thấy cậu còn dữ hơn mình?”

“Vậy nên cậu còn không quay qua mình sẽ giận đó!” Nhan Vị hùng hổ nói, không biết là giận thật hay giả, Giang Ấu Di đành quay mặt cho cô xem.

Nhan Vị hít sâu, nhăn mày hỏi: “Sao lại bị?”

Cô muốn sờ nửa bên mặt bị sưng của Giang Ấu Di, Giang Ấu Di đã lui về sau né tránh.

Lúc này Nhan Vị mới ý thức hành động muốn sờ mặt vừa rồi của mình quá thân mật.

Cô hơi mất tự nhiên rụt tay về, nhìn khắp nơi, thấy cách đó không xa có tiệm thuốc 24 giờ.

“Cậu chờ mình một chút.” Nhan Vị nói rồi xoay người chạy đến tiệm thuốc.

Giang Ấu Di đột nhiên giữ tay nàng lại.

Nhan Vị quay đầu nói: “Khóe môi cậu bị trầy, phải khử trùng, mình sẽ lập tức về.”

“Không cần đâu.” Giang Ấu Di nói: “Không phải việc gì to tát.”

Nàng lại quay mặt đi, Nhan Vị thấy môi nàng khép mở, nhỏ giọng nói gì đó, nhưng trên đường quá ồn, cô không nghe rõ.

“Cậu nói gì cơ?” Nhan Vị hỏi.

Giang Ấu Di tránh ánh mắt tìm tòi của Nhan Vị: “Không có gì.”

Nhan Vị không thuận theo, hỏi: “Không có gì là cái gì?”

Lúc này, chủ cửa hàng sửa chữa vẫy tay với Giang Ấu Di: “Tiểu Giang, đổi xong màn hình điện thoại rồi.”

Giang Ấu Di “dạ”, quay đầu nói với Nhan Vị: “Mình đi lấy điện thoại, cậu đợi mình chút.” Không đợi Nhan Vị lên tiếng, nàng như sợ bị hỏi tiếp nhanh chóng đào tẩu.

Nhan Vị nhìn nàng bước vào tiệm, lấy điện thoại về rồi lấy thêm một cái sim cắm vào, kiểm tra thấy ổn thì thanh toán.

Lúc này chủ tiệm nhìn thấy Nhan Vị đang đứng bên đường đợi nàng, cười hỏi: “Bạn con hả?”

“Dạ.” Giang Ấu Di không ngẩng đầu, nhắn hai tin, sau đó cho điện thoại vào túi: “Tạm thời không sao, con về trước đây.”

“Được.” Chủ tiệm đưa nàng ra ngoài: “Tiểu Giang, đừng trách chú lắm miệng, con đừng luôn đối nghịch với ba con, người một nhà phải nên hòa thuận mới tốt.”

“Lời này chú nói với ông ta đi, nói với con cũng vô ích.” Giang Ấu Di không muốn nói đến chuyện này, vẫy tay, xoay người đi đến chỗ Nhan Vị.

“Điện thoại lại hư sao?” Nhan Vị chắp tay sau lưng đá đá vụn trên đất, nhìn cửa hàng sửa chữa, hỏi: “Cậu rất quen với chủ tiệm sao?”

Giang Ấu Di nhấp môi, thoạt nhìn không muốn nói chuyện nhưng Nhan Vị hỏi, nàng vẫn đáp: “Không thân.”

“À.” Nhan Vị không tiếp tục, đổi chủ đề: “Cậu ăn cơm chiều chưa? Có đói bụng không?”

Giang Ấu Di: “Không ăn.”

“Vậy là chưa ăn.” Nhan Vị nhìn quán BBQ ven đường: “Gần đây có quán nào ngon không? Đề cử cho mình với. Tối nay mình chưa ăn gì nên giờ hơi đói bụng.”

Giang Ấu Di hết nói với vị bạn học cố ý không nghe hiểu tiếng người này.

“Đến Vương Ký đi, là quán ở bên kia đường.” Giang Ấu Di đi trước Nhan Vị: “Nhà bọn họ có món heo quay và món bò cuộn muối ớt rất nổi tiếng, mình dẫn cậu đi ăn thử.”

Nhan Vị chớp mắt: “Môi cậu bị bong da có thể ăn ớt sao?”

“Sao lại không được?” Giang Ấu Di nhướng mày: “Không lẽ vì chút chuyện nhỏ mà có thể bỏ qua món bò đình đám sao? Đương nhiên không thể.”

Nhan Vị bật cười.

Vừa rồi không biết ai nói không ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.