“Đánh với kiếm khách kia đến ngày thứ ba, chiêu thức đã dùng hết, binh khí cũng không còn, đơn giản quay qua tay đấm chân đá. Ta lăn qua lăn lại giữa bùn đất, đột nhiên nghĩ, Mộ Xuân kiền kiền tịnh tịnh người thoảng hương trà không ôm, lại đi ôm một tên kiếm khách quằn quại vừa bẩn vừa hôi. Như vậy há chẳng phải ngu ngốc lắm sao?”
Quân Sơn nhất chiến, Chu Vũ bỏ đấu. Vị trí giang hồ đệ nhất tranh cãi đã rất nhiều năm rốt cuộc bị bỏ ngang như thế.
“Vốn đã là một đứa ngốc mà.” Tập Mộ Xuân trừng mắt nhìn hắn, không nhịn được bật cười. Tiểu Ngũ đứng bên cạnh nhìn hai người, ngây ngốc vui mừng. Chu Vũ một hơi uống hết chén lôi trà, thở dài: “Rượu năng tiêu sầu, trà tự vô ưu.”
Giang hồ đều đã xa rồi.