Chờ Dương Tố Thư ở cữ xong, Liễu Thanh Đường không còn cớ gì để trốn, đành phải vứt bỏ Tần Thúc ở lại Từ An Cung, một mình mang theo Đào Hiệp đi Dương phủ theo như lời đã nói lúc trước, hướng Dương Tố Thư thẳng thắn mọi chuyện vì sao mình lại biết được thời gian phát ôn dịch cũng như rất nhiều chuyện khác.
Dương Tố Thư vừa sinh đứa nhỏ xong ngồi ở trên giường nửa ngày mới tiêu hóa hết được mọi chuyện, Liễu Thanh Đường vẻ mặt bình tĩnh ghé vào bên cạnh cái nôi quấy rối tiểu tử béo ú đang ngủ say.
Khi kể chuyện này lại sau ba năm nàng tựa hồ đã không còn giận dữ, thống khổ nữa, điều này không có nghĩa là nàng đã quên đi mọi chuyện, chỉ là không còn sợ hãi thôi.
“Từ trước giờ ta vốn không tin trên đời này có thần linh ma quỷ.”
Hồi lâu sau Dương Tố Thư mới chớp chớp mắt mấy cái tựa lưng vào giường.
“Hiện tại ngươi tin sao?”
“Đó là điều duy nhất lý giải được những chuyện xảy ra trước mắt ta, ngươi nói ta tin hay không tin? Chỉ là ta đối với ngươi khi đó có thế mơ hồ nghĩ ra nhưng không tin lắm.”
Dương Tố Thư nhìn qua có vẻ bình tĩnh, kỳ thật chính mình đang nói cái gì cũng không biết, chỉ là theo bản năng tìm chuyện để nói thôi. Dù sao nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua loại chuyện kì quái này, lại không giống phụ thân Liễu Thanh Đường tâm chí kiên định, không sợ thần quỷ, nhất thời không biết phản ứng sao.
Liễu Thanh Đường không chút để ý, tùy tiện mở miệng nói:
“Khi đó ta cũng không biết vì sao lại thế, hỗn loạn mơ mơ màng màng có thể nhìn thấy một vài sự việc, chốc lát nơi này chốc lát lại nơi kia, cũng không phải tất cả sự việc phát sinh ta đều biết nhưng biết được những chuyện này cũng đủ rồi.”
Dương Tố Thư rốt cuộc cũng định thần, có chút không đành lòng nhìn bạn tốt làm bộ như không để ý, kì thực ánh mắt lại có chút tan rã nàng nói nàng tận mắt nhìn thấy phụ thân cùng huynh trưởng bị chém đầu.
Dương Tố Thư cùng nàng kết giao nhiều năm nay như vậy sao lại không biết vị bạn tốt này để ý nhất là người nhà, hiện tại còn có thêm Tần Thúc lúc trước nàng tựa hồ sống vì Liễu gia, trước đây vì bảo vệ Liễu gia liền giết Vương gia Tiêu Nam Hòa, vì nguyện vọng của vị tỷ tỷ đã chết, vì bảo hộ cháu ngoại trai liền tiến cung làm Thái Hậu lo lắng chuyện chính sự, nàng cơ hồ chưa bao giờ vì bản thân mình làm những chuyện vui vẻ.
Thời điểm trước khi tiến cung, Dương Tố Thư có hỏi nàng, khi đó nàng ấy nói Liễu gia đã cho nàng nhiều tự do lắm rồi, bây giờ là lúc nàng hồi báo, ai ngờ hồi báo này lại báo nhiều năm như vậy. Dương Tố Thư thở dài một tiếng, nàng có thể tưởng tượng ra kiếp trước bạn tốt chết quạnh hiu và không cam lòng như thế nào, khi đó chắc có nhiều bi phẫn thống khổ lắm, nàng nói là sống lại chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, sẽ không giống như lời nàng ấy nói tỉnh lại tất cả đều khôi phục như ban đầu.
Chỉ là Thanh Đường không nói nàng biết ở trong lòng là được rồi, nhiều lời cũng vô ích. Nàng cho dù biết thì cũng đâu thể thay đổi được gì, cũng không thể xóa bỏ được cảm giác lúc đó cũng may tất cả đều đã qua rồi, may mà nàng ấy còn có Tần Thúc. Chỉ cần bọn họ đều sống tốt, có một ngày Thanh Đường sẽ có thể buông bỏ những tâm sự này, Dương Tố Thư tin chắc như vậy.
“Thanh Đường, Tần Thúc có biết những chuyện này không?”
Lúc này biểu tình lạnh nhạt trên mặt Liễu Thanh Đường mới thay đổi, giống như trẻ con chun chun cái mũi, hít hít mấy cái lúc này mới mở miệng.
“Ta không dám để hắn biết, thật vất vả mới làm cho hắn có thói quen ở chung với ta, nhỡ may nói cho hắn, hắn lại hiểu lầm ta ở cùng hắn bởi vì kiếp trước hắn liều chết cứu ta thì ta biết làm sao bây giờ, hắn quá để ý mấy chuyện vụn vặt linh tinh.”
Nhìn nàng lên án Tần Thúc cuối cùng cũng có cảm giác trở về là chính mình, Dương Tố Thư hơi cau mày, cười cười cố ý hỏi một câu.
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Cảm kích thì có, nhưng ban đầu ta chỉ cảm thấy hắn cùng với kiếp trước không giống nhau, cảm thấy thú vị thôi, không nghĩ tới khi ở cùng hắn một chỗ sau lại… Cũng không biết làm sao lại như vậy, tóm lại nếu ta không thật sự thích hắn, chỉ là cảm kích nhiều nhất là cho hắn tiền tài quyền lực thôi, cũng không cần đem chính bản thân mình cho hắn.”
Liễu Thanh Đường vừa thì thào vừa lấy ngón tay chọc chọc má tiểu mập mạp. Dương Tố Thư rốt cuộc lên tiếng ngăn nàng lại
“Được rồi, ngươi đừng làm phiền Dong Nhi, nó vừa tỉnh ngủ là muốn khóc, đến lúc đó ngươi làm sao mà dỗ được tiểu ma vương này.”
“Dong Nhi? Là nhũ danh của tiểu gia hỏa này?”
Liễu Thanh Đường thu hồi ngón tay ngồi xuống. Dương Tố Thư cười cười ánh mắt nhìn đứa nhỏ của mình cực ôn nhu.
“Đúng vậy, ta hy vọng nó cả đời có thể bình an, làm một bá tánh bình thường như vậy là đủ rồi.”
Liễu Thanh Đường dừng một chút bỗng nhiên cúi đầu nói:
“Tố Thư, thật có lỗi nói không chừng ngày sau ta sẽ làm liên lụy đến Dong Nhi, kỳ vọng này của ngươi chỉ sợ…”
Nàng chưa nói xong nhưng Dương Tố Thư đã hiểu được, phải nói vừa nãy khi Liễu Thanh Đường nói sẽ không bỏ qua cho Hoàng đế Tiêu Hoài Húc đã có chút hiểu rõ.
Hoàng đế không chết mà Thanh Đường lại không chấp nhận được hắn, nhiều nhất cũng chỉ vài năm nữa là bọn họ sẽ bùng nổ mâu thuẫn, lúc đó trên dưới đều hận không thể xé rách mặt nạ của nhau. Lúc đó nếu Hoàng đế trước không có đứa nhỏ mà Thanh Đường lại không có ý định thay thế Tiêu gia, vậy chỉ còn lại Dong Nhi đứa nhỏ của nàng kế thừa huyết mạch Tiêu gia chính thống. Đương nhiên điều kiện trước tiên là Dong Nhi không giống phụ thân hắn.
Dương Tố Thư không hy vọng đứa nhỏ của mình làm Hoàng đế, nàng chỉ hy vọng nó an ổn sinh sống bình thường, nhưng nàng không thể cự tuyệt thỉnh cầu của bạn tốt, cũng không có biện pháp ngồi xem trong triều đình một cơn phong ba đảo chính.
“Nếu có thể ta sẽ tận lực không để cho Dong Nhi phải ngồi lên vị trí kia, dù sao nó cũng là con nuôi của ta, ta cũng luyến tiếc để nó phải chịu khổ, phải biết rằng chính bản thân ta cũng đã trải nghiệm qua đủ loại giày vò, tư vị đó quả là không dễ dàng gì, mỗi ngày đều có việc chưa làm xong, chưa học xong gì đó, còn phải đối mặt với đại thần tranh nhau nhao nhao ồn ào, có đôi khi thực hận mình không có ba đầu sáu tay.”
Bỗng nhiên Liễu Thanh Đường nửa đùa nửa thật oán giận nói, có ý phá vỡ không khí quá nặng nề. Dương Tố Thư đưa tay sờ sờ đầu con, lại búng ngón tay lên trán Liễu Thanh Đường một chút.
“Con ta làm Hoàng đế, ta có gì mà không vui, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, trước cứ làm tốt chuyện của ngươi, nếu về sau Dong Nhi thật sự phải ngồi lên vị trí kia ta hy vọng hắn sẽ không để ngươi thất vọng.”
Liễu Thanh Đường chớp mắt cười sáng lạn đứng lên.
“Ta sẽ không để cho mình mắc phải sai lầm lần thứ hai, có những lời này của ngươi là đủ rồi.”
“Thanh Đường có thể nói cho ta biết kiếp trước Hoài Dư như nào không?”
Dương Tố Thư không nhịn được vẫn hỏi câu này. Liễu Thanh Đường trầm mặc một lúc vẫn nói theo tình hình thực tế lúc đó.
“Hắn cùng với Liên Thái Phi bị chết khi trên đường về Dương Châu. Kiếp này có rất nhiều sự việc thay đổi, ta cảm thấy thực may mắn bởi khi đó mềm lòng ngăn cản Liên Thái Phi ở lại.”
Nhân sinh luôn kỳ diệu như vậy, một người vĩnh viễn không biết bản thân mình lúc này cùng ngày sau thay đổi nhiều như nào, làm ra một việc nhỏ có thể hay không sau này trở thành chuyện đại sự.
“Cuộc đời luôn có nhân quả, những lời này ta tin. Thanh Đường ta thay Hoài Dư nói với ngươi lời cám ơn.”
Liễu Thanh Đường lắc đầu, ánh mắt có chút xa xôi.
“Ngươi không hiểu rồi, người chân chính được cứu là ta, người cần cảm ơn phải là ta.”
Bữa tiệc đầy tháng đứa nhỏ của Tố Thư đã chọn được cái tên “Tiêu Nhạc An”, ai cũng đều hiểu được người đặt tên hy vọng đứa nhỏ không cầu thành long thành phượng, chỉ cầu bình an một đời.
Lại qua ba tháng, quan viên đi theo Tần Thúc từ Lăng quận đã trở lại, dâng lên danh sách quan viên cấu kết với quận chủ Lăng quận, còn mang đến chỗ Tần Thúc một đống tranh vẽ mà lúc trước dừng lại ở mỗi địa phương vẽ, cùng với một vài món đồ nhỏ mua cho Liễu Thanh Đường.
Liễu Thanh Đường không quan tâm đến tấm lòng của tên kia nhưng lại hứng thú với những món đồ Tần Thúc mua cho nàng, đương nhiên những bức họa không thể tránh được một trận ghét bỏ, bất quá Tần Thúc đã có lòng như vậy nàng nên ban thưởng cho hắn thật tốt, về phần phương thức ban thưởng không thể nói, không thể nói được.
Một đoàn quan viên Lăng quận cùng phụ cận bước xuống ngựa, Liễu Thanh Đường không nói hai lời đã sớm chuẩn bị tốt người nhà mình để bổ nhiệm đi, không cho hai vị Thủ phụ thời gian sắp xếp người cài vào trong, khiến cho hai người đối với Thái Hậu không biết thu liễm càng thêm bất mãn.
Trong triều cũng có một số quan viên bị liên lụy, có thể cách chức Liễu Thanh Đường đều cách chức, không thể cách chức nàng cũng không nuông chiều, nếu không đem những con sâu làm rầu nồi canh này xử lý chỉ sợ toàn bộ Nam triều sẽ bị những con người này ăn mòn thành cái xác không hồn. Nước quá trong sẽ không có cá, đạo lý này Liễu Thanh Đường cũng hiểu được, điều nàng cần làm chính là duy trì ở một mức độ nhất định. Quan viên trong triều bị cách chức, tự nhiên sẽ có người khác thay thế, bên phía hai vị Thủ phụ thủ hạ là quan văn có khá nhiều, thừa cơ hội này sắp xếp người vào những người này có tác dụng gì chỉ có Liễu Thanh Đường biết được.
Sau khi nàng trọng sinh trừ bỏ chút chuyện nữ nhi tình trường cũng làm thêm được rất nhiều việc, trong đó chuyện quan trọng nhất là lợi dụng việc biết trước được tương lai sắp xếp một vài người, một vài sự việc, những người hai tên Thủ phụ xếp vào trong doanh trại, cùng với ở Liễu phủ đều có người nhìn chằm chằm, một khi đến thời điểm cuối cùng nhóm người này phải chết là điều không thể nghi ngờ, cho nên hiện tại bọn họ tự cho là đúng sắm vai người một nhà những người này có không ít người muốn đầu Liễu Thanh Đường, huống chi con của Phùng thủ phụ nàng đã sớm thu xếp cũng tiện cho nàng không ít nhân lực.
Trải qua trận ôn dịch lại bởi vì thanh trừ quan lại, thế cục triều đình chậm rãi có chút bất đồng. Sau đó liền là một đoạn thời gian an ổn, phe cánh Thái Hậu cùng với phe cánh Thủ phụ giống như đạt thành hiệp nghị gì đó, lại giống như đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Mùa xuân năm thứ tám Nguyên Ninh, Thái Hậu nương nương hạ chỉ bắt đầu tuyển tú.
Các quận huyện đều tuyển ra nữ tử con nhà nghèo có thân thể trong sạch vào cung làm cung nữ, năm sau sẽ đưa tới kinh thành, còn nữ tử nhà quan lại vừa độ tuổi tham gia lần tuyển tú này để dung nạp vào hậu cung Hoàng đế.
Tuy nói tháng năm tuyển tú, nhưng nhóm tú nữ còn phải trải qua một loạt quy củ, ở tháng ba tất cả đều đã vào cung, tạm thời ở tại trong tú cung, chờ trải qua hai tháng sau thì bắt đầu tuyển chọn, cuối cùng phần lớn trong đó đều có cơ hội trở thành phi tử của Hoàng đế.
Hậu cung Nam triều yên lặng đã nhiều năm nay bởi vì có những tú nữ này bỗng nhiên cảnh xuân bình thường trở lên ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Mới đầu nhóm tú nữ còn có chút câu nệ sau khi quen thuộc liền bắt đầu vui đùa, ở trong vườn hoa nhỏ túm tụm lại bàn tán trêu chọc nhau.
Tú cung cách Từ An Cung cũng không xa lắm, từ nơi đây đôi khi Liễu Thanh Đường cũng có thể xuyên qua bức tường nghe nữ tử trẻ tuổi nô đùa ầm ĩ. Có người muốn đi nhắc nhở nhóm tú nữ không thể la hét ầm ĩ quấy rầy thanh tĩnh của Thái Hậu, đều bị Liễu Thanh Đường ngăn lại.
“Cũng đều là những đứa trẻ còn nhỏ, nghe các nàng vui đùa cảm thấy chính mình cũng trẻ lại không ít, cứ để các nàng tự do đi.”
Những nữ tử này các nàng chỉ có thể giữ được sự hồn nhiên, vui vẻ này trước khi lấy chồng, sau này những người có dã tâm sẽ vĩnh viễn ở lại trong bức tường hoàng cung này, vì nam nhân không thương các nàng, hoặc là quyền lợi, địa vị, tiền tài, của gia tộc hoặc nhiều nguyên nhân khác, tranh đến đấu đi khi đó không ai có thể giống như bây giờ cười đùa vui vẻ dưới ánh mặt trời.
Cho dù người khác nhìn cũng chỉ nghĩ Liễu Thanh Đường cũng chỉ hai mươi ba, ngữ khí nàng nói về nhóm tú nữ giống như nói với tiểu bối, cũng không có người cảm thấy có điều gì không đúng. Nhưng thật ra Tần Thúc quen nhìn thấy nàng nói chuyện lúc bình thường còn nở ra nụ cười khẽ ngây thơ như đứa nhỏ, lúc này biểu tình nàng già dặn cùng với ngữ khí lại cảm thấy có chút… giống như nói về bản thân nàng.