“Ngươi nói, mỗi lần Hoàng thượng đến chỗ ngươi đều cho ngươi uống canh tránh thai?”
“Dạ, đúng vậy Thái Hậu nương nương.”
Huyên Ca cung kính cúi đầu nói.
“Thì ra là thế, quả nhiên là hắn sao?”
Liễu Thanh Đường ngồi ở trên ghế, đôi mi vừa nhăn lại lập tức buông ra có chút hòa ái phân phó.
“Vậy tạm thời ngươi đừng manh động, ngươi về trước đi đừng để cho Hoàng thượng nghi ngờ.”
“Dạ.”
Huyên Ca nghe lời nâng tay lên kéo khăn lụa che mặt từ từ lui ra ngoài, lúc đi ra đến cửa Từ An Cung liền gặp Tần tổng quản đi vào, liền tránh sang một bên chờ hắn đi vào Huyên Ca mới đi ra ngoài.
Tuy rằng bề ngoài nhìn qua vẫn kính cẩn, biểu tình cũng không có gì khác biệt nhưng trong lòng Huyên Ca thì không bình tĩnh như bề ngoài. Đây chính là lần thứ ba nàng nhìn thấy vị chủ tử đứng đằng sau. Lần đầu tiên là vào lúc nàng sắp chết đói được cứu đến thôn trang chăm sóc, có một ngày người đến thăm nàng, nhìn về phía khuôn mặt nàng xem xét kĩ càng có vẻ rất hài lòng. Lần thứ hai là lúc trước cùng mọi người bái kiến, đây là lần thứ ba một mình nàng được gọi đến để báo cáo tình hình. Có lẽ lúc trước nàng còn không biết đó là người như thế nào, nhưng qua miệng nhiều người nghe được rất nhiều sự tích của vị Thái Hậu nương nương này. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không thể kiên cường như vậy, nàng là dạng người lười biếng được chăng hay chớ không có trí cầu tiến. Thái Hậu nương nương là dạng người cường thế làm cho người ta thấy sùng bái.
Hơn nữa ở thời đại này nữ tử hầu như đều là kiểu giúp chồng dạy con, Thái Hậu còn có thể tham gia chính sự, làm nhiều chuyện nam tử không dám làm, đối với người như Huyên Ca mà nói bất luận nàng là đúng hay không, sẽ có cảm giác tự hào. Ai nói nữ tử không bằng nam nhân đâu, ngay cả Huyên Ca là nha đầu lười biếng cũng thấy hăng hái.
Lúc Huyên Ca còn nhỏ đã cùng cha mẹ bị lạc mất nhau, lưu lạc thành một ăn mày đi xin ăn đã vài năm. Bởi vì trời sinh so với tên ăn mày khác yếu ớt hơn lại lười biếng, có rất nhiều lúc ăn không đủ no, rốt cuộc thời điểm sắp đói chết thì được người khác cứu. Cứu nàng chưa nói còn chăm sóc nàng thật tốt, lại dạy nàng thi thư vừa dạy nàng luyện nữ công gia chánh tuy rằng nàng lười biếng không học đến nơi đến chốn, thế nhưng họ cũng không trách mắng gì.
Trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ được đối xử tử tế, nàng từ rất nhỏ đã hiểu rõ ràng được việc này, cũng hiểu được ân cứu mạng dũng tuyền tương báo (ân tình dù có nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con sông để báo đáp). Mặc kệ tranh đấu cuả người khác, họ cứu nàng là một việc chắc chắn không thể bàn cãi. Nếu vị Thái Hậu nương nương cứu nàng lại cho nàng ăn mặc, giúp người là chuyện phải làm. So sánh với cuộc sống ăn xin của những năm về trước với bây giờ, hiện tại cuộc sống tốt hơn nhiều lắm, cho dù mỗi ngày phải đối mặt với một tên Hoàng thượng có đầu óc tư tưởng xấu, nàng vẫn cảm thấy thõa mãn.
Huyên Ca là một nữ tử cực kỳ lười, nàng bao giờ cũng nghĩ rất ít, chỉ cần thõa mãn cho nàng cái ăn cái mặt là nàng đã thấy thõa mãn rồi. Cho nên cuộc sống ở trong cung của nàng quả thực rất hạnh phúc, ít ra nàng còn hạnh phúc hơn tên Hoàng thượng đầu óc bệnh hoạn kia nhiều.
Là Hoàng đế lại thích Thái Hậu, nghe nói họ còn có quan hệ huyết thống là dì cháu. Hoàng đế này không phải bệnh hoạn thì là gì? Chuyện như này nàng đã từng đọc qua ở một quyển sách nào đó, nhưng thời điểm đọc được vài dòng nàng đã lăn quay ra ngủ, rõ ràng đây là chuyện sai trái là sao Hoàng đế lại không biết.
Nhưng rõ ràng biết đó là việc là sai trái mà vẫn muốn làm đó chẳng phải là kẻ ngu dốt sao.
Hơn nữa trên thế giới này có nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều, chẳng hạn như ăn no mặc ấm ngủ đủ giấc. Hoàng đế làm sao lại có sở thích quái lạ như vậy. Huyên Ca mỗi lần nhìn Hoàng đế lại có ý nghĩ nên để hắn chịu đói, chịu lạnh gần chết giồng như cuộc sống nàng từng trải qua, có lẽ hắn sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ nữa. Nếu hắn vẫn còn như vậy nàng cũng không quan tâm.
Mỗi lần Hoàng đế nhìn mặt nàng đều ngẩn người, sau đó vẻ mặt buồn bã dạng dữ tợn. Huyên Ca vẫn lạnh nhạt ăn chút điểm tâm, sau đó trong lòng suy nghĩ không biết hắn lại muốn phát bệnh gì?
Theo quan sát của Huyên Ca Hoàng đế quả thực là một nam nhân tính tình tốt, rõ ràng tuổi không lớn lắm, so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi đấy, trước mặt người ngoài thì ôn hòa, lúc một mình ở cùng nàng thì như bị bệnh thần kinh cáu kỉnh. Lúc bảo nàng cười, hồi lâu sau lại không cho nàng cười, lúc thì bắt nàng gọi tên hắn, hồi sau lại không cho gọi. Lúc thì quở trách nàng đối với hắn thờ ơ, hồi sau lại nói nàng nhiệt tình như vậy không giống nàng.
Lúc đầu nàng rất bực mình về sau lại mặc kệ không để ý đến hắn quấy rầy, làm như không nghe thấy là được dù sao hắn cũng sẽ không đánh nàng.
Thời điểm bọn họ ở chung, Hoàng đế cũng không thích có hạ nhân hầu hạ, lúc hắn tức giận không thể đánh nàng, ngay cả người xung quanh để trút giận cũng không có chỉ có thể quăng đồ này nọ. Dù sao những thứ đó cũng không phải của Huyên Ca nàng cũng không thấy đau lòng. Ở một bên ôm đĩa điểm tâm vừa ăn vừa nhìn là được.
Có mấy lần hoàng đế bị bộ dạng nàng chọc tức khiến cho hắn nhin không được vung tay định đánh nàng, Huyên Ca liền tỏ ra vô tội nhìn hắn, hắn liền cắn răng buông tay ngồi xuống một chỗ. Lúc đầu nàng còn không biết vì sao, sau đó có một lần trong lúc vô tình nàng nhìn thấy Thái Hậu nương nương đảo mắt vô tội nhìn vị Tần đại tổng quản kia nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt lúc đó của nàng và Thái Hậu nương nương cực giống nhau.
Huyên Ca đúng là lưởi nhưng không phải ngốc, sau khi nàng biết được điểm yếu này của hắn nàng liền cố ý bắt chước theo vẻ mặt của Thái Hậu nương nương. Mà Hoàng đế mỗi lần nổi giận muốn đánh người lại bởi vì thấy biểu tình của nàng mà hạ cánh tay xuống, bắt đầu đập phá đồ đạc. Huyên Ca càng nghĩ càng thấy vui vẻ không thôi. Lúc trước Hoàng đế hỉ nộ vô thường khiến nàng mất hứng, hiện tại nàng cũng làm cho hắn mất hứng.
Tiêu Hoài Húc quả thật bị Huyên Ca làm cho cả người không thoải mái, đánh cũng không đánh được, mắng nàng nàng coi như không thấy, cả ngày vẫn hi hi ha ha ăn ngủ, ngủ ăn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn bởi vì khuôn mặt kia, mỗi ngày đều tìm tới bực mình. Dù sao khi Huyên Ca nhìn hắn khuôn mặt kia hắn còn có thể nhìn ra được chút hứng thú, còn người kia hiện tại đối với hắn không hề để hở ra chút biểu tình dư thừa, giống như là đang đeo mặt nạ.
“Hoàng thượng cát tường.”
Huyên Ca nói mà miệng đầy hoa quế đường còn chưa nuốt xuống hết, Tiêu Hoài Húc nhìn thấy nàng nói chuyện có mảnh vụn của bánh phun ra, lập tức xúc động có cảm giác muốn rời đi. Hậu cung này của hắn phi tần ôn nhu lại chăm sóc tầng tầng lớp lớp, nhưng cố tính lại không ai có khuôn mặt tương tự, nếu không phải như vậy hắn cũng lười muốn nhìn nữ nhân thô tục này một cái.
“Sao ngươi lại ăn hoa quế đường? Ta nhớ rõ trước đây ngươi thích ăn bánh táo đỏ mà.”
Tiêu Hoài Húc áp chế cảm giác xúc động muốn phát giận, muốn dùng ngữ khí bình tĩnh nói chuyện cùng Huyên Ca.
Huyên Ca đã sớm quen thuộc kiểu nói này của hắn, nghe xong liền hiểu được lời của hắn là chỉ Thái Hậu nương nương thích ăn bánh táo đỏ. Cho nên mới nói bệnh càng ngày càng nặng, loại sự tình này nếu như không phải hắn không nhớ rõ thì chính là đang lừa mình dối người.
“Tàm tạm, ta cái gì cũng thích ăn, chỉ cần có đồ ăn là tốt rồi.”
“Hôm nay vì sao ta đến ngươi lại không cười.”
Vừa rồi ở chỗ Liễu Thanh Đường bị thái độ của nàng cự tuyệt ngoài trăm dặm, Tiêu Hoài Húc không biết xúc động cái gì lại âm trầm trách móc Huyên Ca.
Đây là chứng tỏ hắn bắt đầu không vui bất luận như thế nào tốt nhất nàng không nên lại gần hắn, làm cho hắn thật sự nổi giận. Huyên Ca tập mãi đã thành thói quen, nghe vậy chỉ nhe răng cười. Quả thật Hoàng đế bắt đầu quăng đồ đạc lung tung nói ngươi sao lại cười như vậy, ở giữa những âm thanh ồn ào của đồ đạc bị đạp phá nàng vẫn ăn điểm tâm, chỉ cần không động chạm đến đồ ăn của nàng, nàng lười quản hắn.
Ngày hôm nay tâm tình Tiêu Hoài Húc vẫn khó chịu như mọi ngày.
Mặc kệ tâm tình Tiêu Hoài Húc ra làm sao, tâm tình của Liễu Thanh Đường vẫn rất thoải mái vào ngày lễ tròn một tuổi của con nuôi Tiêu Nhạc An, nàng rôt cuộc cũng có cơ hội ra khỏi cung thăm con nuôi.
Sau khi hậu cung tăng thêm nhiều người, luôn luôn có người đến Từ An Cung thỉnh an nàng, ngay cả Tiêu Hoài Húc cũng có thêm không ít cơ hội đến thỉnh an, làm cho số lần hiếm hoi lẻn ra khỏi cung của nàng ít ỏi đến đáng thương, bây giờ chỉ cần ở trong cung lâu một chút là cả người liền khó chịu, rõ ràng kiếp trước nàng có thể ở chờ đợi vài chục năm.
Hiện tại càng ngày Liễu Thanh Đường càng khát vọng rời khỏi tòa cung điện này, chờ đợi cho mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Ở dưới tình huống Hoàng thượng sống chết không muốn sinh hạ hoàng tử nàng chỉ có thể ngóng chờ con nuôi nhanh trưởng thành một chút.
Tiêu Nhạc An lúc mới sinh ra gầy gò như con khỉ ốm hiện tại được chăm sóc thành một tiểu tử mập mạp, một chút thiếu sót khi ở trong bụng mẹ cũng được Dương Tố Thư chăm sóc thật tốt, làm cho Liễu Thanh Đường nhìn thấy thật là vui mừng.
Có một vị thầy thuốc là Dương Tố Thư ở đây, không chỉ Tiêu Nhạc An ngay cả phụ thân ngốc của nó cũng được tẩm bổ béo lên một chút. Việc này khiến cho Liễu Thanh Đường khâm phục không thôi, Tần Thúc còn khiêm tốn thỉnh giáo hỏi han phương thuốc để cho nương nương hắn bồi bổ thân thể.
Đừng nhìn Liễu Thanh Đường ngày thường không có chuyện gì, nhưng trong đầu nàng lúc nào cũng suy nghĩ về chuyện kiếp trước, bất chợt nhớ ra điều gì đó lại sai hạ nhân ra ngoài làm việc.
Từ khi Dương Tố Thư xem qua bệnh tình trách mắng Liễu Thanh Đường suy nghĩ quá nhiều, Tần Thúc bắt đầu suy nghĩ biện pháp nhờ nàng tìm kiếm phương thuốc bồi bổ cơ thể. Bây giờ thì hay rồi, trước kia Liễu Thanh Đường tìm mọi cách bức Tần Thúc uống thuốc bồi bổ cơ thể, hiện tại không thể ép buộc nữa rồi, muốn đối phương uống chính mình cũng phải uống, hai người ngồi sát bên nhau ngươi một ngụm ta một ngụm.
Thỉnh thoảng Liễu Thanh Đường không muốn uống, Tần Thúc cũng không nói hai lời buông chén trong tay xuống, nhìn cũng không nhìn bát thuốc mặc cho Liễu Thanh Đường giả bộ tức giận còn làm nũng hắn vẫn bất động như núi, không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua khiến cho Liễu Thanh Đường tức giận nghiến răng ken két, luôn miệng nói hắn càng ngày càng không giống trước đây chả có gì thú vị cả.
Tần Thúc mặc kệ nàng nói như nào, mọi chuyện hắn không nói hai lời đều có thể nghe theo nàng, nhưng liên quan đến sức khỏe thân thể, hắn lại thay đổi thái độ cương quyết một cách không thương lượng. Hai con người yêu nhau ở chung lúc đầu phải hiểu được tiến lùi, mạnh yếu hỗ trợ lẫn nhau. Tần Thúc học được lúc thích hợp nên cương quyết, Liễu Thanh Đường cũng học được lúc thích hợp nên dịu dàng.
Nếu như nói Tần Thúc cùng Liễu Thanh Đường ở chung như nước sôi ngâm lá trà, phải nhấm nháp từ từ mới hiểu được dư vị của nước trà. Thì Dương Tố Thư cùng Tiêu Hoài Dư lại giống như một chén nước nóng, ngay từ đầu chỉ nhàn nhạt tuy rằng không có nhiều mùi vị, thế nhưng trên đời này có người thích uống trà, có người lại chỉ thích uống nước nóng.
Về phần hài tử Tiêu Nhạc An, giống như là Dương Tố Thư và Tiêu Hoài Dư ở trong chén nước nóng thả thêm một viên đường nhỏ, khiến cho người thưởng thức cảm nhận được một chút ngọt ngào.
Cho nên thời điểm Liễu Thanh Đường đến Dương Phủ phát hiện được bạn tốt cùng với Tiêu Hoài Dư càng lúc càng gần gũi, Tiêu Hoài Dư nhìn qua có vẻ hiểu chuyện hơn lúc nhỏ.
Ví dụ như hiện tại, hắn an vị ở bên cạnh tay đung đưa cái nôi, nhìn thấy con đột nhiên rù rì muốn tỉnh liền đứng lên muốn ôm nó, phải biết rằng lúc trước chỉ có Dương Tố Thư mới có thể khiến cho hắn có chút phản ứng.
Liễu Thanh Đường đứng một bên xem hứng thú tràn trề. Nhưng bàn tay của Tiêu Hoài Dư chỉ đưa ra một nửa rồi khựng lại, liền ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Dương Tố Thư chung quanh, không giống như nàng chờ lập tức bế đứa nhỏ. Không khéo Dương Tố Thư vừa mới bị người khác kêu đi ra ngoài có việc, lúc này ở đây chỉ còn Tiêu Hoài Dư, Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc, ba người lớn cùng cánh tay quơ quơ của đứa nhỏ.
Đứa bé giơ tay quơ nửa ngày cũng không thấy ai bế nó, trong nháy mắt cái miệng nhỏ nhắn mếu máo. Mắt thấy hắn gần khóc Liễu Thanh Đường nóng lòng thử chút tiến lên bế nó, nàng thèm được bế đứa nhỏ đã lâu, nhưng lúc đó có Dương Tố Thư ở đây nàng không dám bế.
Chỉ là Liễu Thanh Đường chưa bao giờ bế qua đứa bé nhỏ như vậy, tư thế cũng không đúng nâng nó lên khỏi nôi cũng không biết tiếp theo nên làm như nào. Hơn nữa Tiêu Nhạc An vừa khóc Tiêu Hoài Dư ở bên cạnh cũng bất an đứng lên, nàng lại càng không biết làm sao bây giờ, liền hướng Tần Thúc cầu cứu.
“Tần Thúc tới đây giúp ta, nó mềm nhũn ta không dám mạnh tay, mau tới đỡ nó không rơi xuống bây giờ!”
Tần Thúc càng không biết bế đứa nhỏ như thế nào, thế nhưng dù trường hợp nào thì hắn cũng không bao giờ mặc kệ Liễu Thanh Đường, bất chấp khó khắn đi tới, hồi lâu sau cung không biết nên đỡ đứa nhỏ ở chỗ nào, cuối cùng thật cẩn thận luồn tay xuống dưới nâng Tiêu Nhạc An. Trẻ con mềm mại làm hắn không dám dùng sức liền đứng như vậy cùng Liễu Thanh Đường không biết là sao, mắt to trừng mắt nhỏ.
Bọn họ bày ra trạng thái ngốc nghếch như thế, vậy mà lại khiến cho Tiêu Hoài An ngừng khóc, trái lại còn khanh khách cười không ngừng. Một bên cười, nó cười thì cười thôi lại còn huơ tay đá chân khiến cho Tần Thúc cùng Liễu Thanh Đường kinh hồn bạt vía, chỉ sợ buông lỏng tay liền làm ngã đứa nhỏ. Liễu Thanh Đường chỉ kém nước van xin nó đùng nhúc nhích.
Thời điểm Dương Tố Thư trở về chỉ thấy bạn tốt mình cùng Tần Thúc dựa sát vào cái nôi dùng tư thế đang nâng món đồ nguy hiểm nhẹ nhàng đặt vào trong nôi, phụ thân hắn ở bên cạnh mở to mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm, ba tên kia giống nhau đều cực kì khẩn trương chỉ có con trai nàng là vô tâm vô phế cười toe toét.