Từ lúc Tiêu Hoài Húc trưởng thành đã sớm nghi ngờ, hắn mơ hồ đoán được thân thể của mình càng ngày càng không ổn, tất nhiên là có người ở phía sau động tay động chân, mà cái người này ngoại trừ Liễu Thanh Đường, hắn không nghĩ ra người nào khác.
Tuy rằng hắn không biết Liễu Thanh Đường cuối cùng muốn làm gì, nhưng hiện nay đã đi đến bước đường này việc truy cứu nguyên nhân đã không còn quan trọng. Tiêu Hoài Húc chỉ biết chính mình không sống thêm được bao lâu nữa, hơn nữa thân thể ốm yếu như này cuộc sống của hắn sau này vẫn bị Liễu Thanh Đường quản thúc, hắn làm sao nguyện ý nhìn tình huống này phát sinh.
Nếu không có cách nào thắng được canh bạc này, Tiêu Hoài Húc cũng không nguyện ý thua chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Tựa như hắn đã nói, hắn dù chết cũng phải kéo bọn họ theo cùng, nữ nhân hắn vừa yêu vừa hận Liễu Thanh Đường còn có tên Tần Thúc kia, bọn họ đều phải chết.
Tính cánh của Tiêu Hoài Húc ít nhiều cũng bị phụ thân hắn ảnh hưởng ít nhiều, tưởng rằng chân thật, hiền lành trên thực tế lại tự phụ cố chấp, ở dưới đáy lòng còn có một chút ý niệm điên cuồng, nay bị chuyện của Tần Thúc cùng Liễu Thanh Đường kích thích, Huyên Ca tư thông cùng cùng người khác, thuốc lại phát huy tác dụng dĩ nhiên có chút điên cuồng.
Nghe đến tình huống mình không còn sống được nhiều năm năm nữa, Tiêu Hoài Húc không nghe theo lời ngăn cản của Vương thủ phụ vận dụng thế lực còn sót lại của mình, phong tỏa tin tức mình nằm liệt giường không dậy nổi, sau đó gượng dậy phân phó một loạt mệnh lệnh.
Liễu Thanh Đường ở Dục phật Tự hoàn toàn không ngờ đến, Tiêu Hoài Húc bởi vị hành vi ngu xuẩn của phi tử, làm cho bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, còn bỏ qua thái y viện, tìm một đại phu ở dân gian , biết được bệnh tình của mình đã nguy kịch.
Theo dự đoán của nàng, lần này Tiêu Hoài Húc tuy rằng thân thể có suy yếu nhưng trong vòng năm năm đổ lại, sinh mạng của hắn không có gì nguy hiểm, hắn cũng không phát hiện thân thể mình có gì khác lạ. Chỉ là thế sự vô thường ai cũng không thể đoán trước được chuyện sẽ phát sinh sau đó.
Trong vườn trà Dục Phật Tự, Liễu Thanh Đường tập trung tinh thần dưới ngòi bút của nàng dần dần hiện lên những nét vẽ hoàn chỉnh của hoa sơn trà. Vẽ một nét cuối cùng cầm lên thưởng thức một lát liền đặt bên cạnh, quay sang nhìn Tần Thúc đang đọc sách ở đối diện nói:
“Trong cái rủi có cái may, lúc này ta có nhiều thời gian rảnh rỗi vẽ cho ngươi một tập tranh, buổi chiều đổi chỗ khác vẽ tiếp. Ta sẽ đặt tên một quyển là “Thúc trà” một quyển là “Tần hương” thế nào?”
Tần Thúc đang cúi đầu đọc sách, bị nàng chặt đứt ngang cũng không có một chút khó chịu, ngược lại buông sách trong tay, xoa xoa cổ tay nàng nói:
“Không cần cả ngày vẽ nhiều như vậy cho ta, một quyển là đủ rồi.”
“Ngươi còn chưa nói có thích một quyển đặt là “Tần hương” không đấy.”
Liễu Thanh Đường cố tình chia thành hai bản lấy mỗi chữ trong tên của Tần Thúc làm một quyển, lúc này thấy Tần Thúc không có phản ứng gì, không khỏi buồn bực trong người, vì sao người này trước sau vẫn như vậy không hiểu tình thú gì cả, thời điểm như này chẳng phải nên khích lệ nàng thật có lòng sao.
“Ta cảm thấy kêu “Thanh hoa” cũng hay lắm.”
Tần Thúc nhìn ra Liễu Thanh Đường muốn được khích lệ, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình. Liễu Thanh Đường nghe xong phát hiện có một chữ trong tên nàng, ngẫm lại như vậy cũng tốt, hơn nữa tranh là đưa cho Tần Thúc quan trọng nhất là hắn thích, vì thế liền vui vẻ gật đầu đáp ứng nói:
“Cũng được, làm theo ý ngươi.”
Nhưng mà tập tranh sưu tập sơn trà mang tên “Thanh hoa” này rốt cuộc vẫn không thể hoàn thành. Buổi chiều hôm đó, Liễu Thanh Đường ở Dục Phật Tự nghênh đón một đội thân vệ của Liễu gia, người dẫn đầu mang đến một bức thư tay do chính Liễu Thanh Dong viết. Liễu Thanh Đường thấy thần sắc trên mặt bọn họ ngưng trọng, mơ hồ còn có vết máu lập tức biến sắc, tiếp nhận thư tín người đầu lĩnh đưa cho mở ra, bên trong chỉ có mấy chữ:
“Kinh thành loạn, đừng về.”
“Sao lại thế này?”
Rất nhanh Liễu Thanh Đường đã đọc xong bức thư, biểu tình nghiêm nghị.
“Hồi bẩm Thái Hậu nương nương.”
Nam tử đứng đầu bộ dạng lưng hùm vai gấu, quỳ gối nơi đó thân hình bất động như núi, nhìn thấy Liễu Thanh Đường vững vàng ngồi đó, trừ bỏ biểu tình nghiêm túc cũng không có gì thất thố, trong mắt không khỏi có chút ngoài ý muốn. Chỉ là rất nhanh hắn liền thu lại ánh mắt trầm giọng nói:
“Rạng sáng hôm nay, Hoàng đế bỗng nhiên làm khó dễ, hạ chỉ nói quốc công tư thông địch quốc, mưu đồ phản nghịch, hơn nữa vào thời điểm bất ngờ phái binh vây quanh Liễu gia cùng Dương gia, mặt khác Ngụy Chính đại nhân cũng vì việc này mà bị áp giải vào đại lao.”
“Đại nhân Thanh Dong sai thần đến đây truyền thư tín, mặt khác lo lắng Hoàng đế làm chuyện bất lợi đối với Thái Hậu nương nương, bởi vậy sai thần ở đây bảo hộ nương nương chờ đợi, chờ ngài ở trong triều giải quyết chu toàn, đến khi không còn hỗn loạn sẽ nghênh đón Thái Hậu nương nương hồi cung.”
Thật ra Liễu Thanh Đường không bình tĩnh như nam nhân kia suy đoán, nhưng mà nàng có thói quen che giấu bản thân, huống gì lúc này còn có người ngoài, nàng tất nhiên sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy đường đường là Thái Hậu, nữ nhi của Liễu gia lại có bộ dạng kinh hoàng thất thố. Cho nên bề ngoài nàng cực kì bình tĩnh nhưng chỉ có Tần Thúc đứng bên cạnh nhìn thấy bàn tay nàng không tự giác nắm chặt ống tay áo, làm sao không biết trong lòng nàng đang cực kì lo lắng.
Làm sao Liễu Thanh Đường không lo lắng cho được, hành động của Tiêu Hoài Húc đột nhiên ngoài vòng kiểm soát của nàng, càng làm cho nàng tâm loạn như ma chính là Tiêu Hoài Húc thế mà lại đem tội danh “cùng quốc gia khác tư thông ý đồ mưu phản” gán lên đầu phụ thân. Kiếp trước hắn cũng vậy, nhưng kiếp trước hắn muốn chiếm được tất cả quyền lợi trong tay nàng cùng Liễu gia mới dám làm vậy, kiếp này hắn bị chèn ép đến tận cùng, làm sao dám làm như vậy chứ.
Nếu như đổi lại là tội danh khác, Liễu Thanh Đường sẽ không giống hôm nay bất an như vậy, nhưng bóng ma kiếp trước luôn luôn bao phủ đáy lòng nàng, mắt thấy lịch sử tái diễn nàng căn bản không thể bình tĩnh được, trong lòng tràn ngập kinh sợ cùng lo lắng.
Có lẽ Tiêu Hoài Húc định ngửa bài, được ăn cả ngã về không, là vì mấy ngày nay bị bọn họ chèn ép quá lợi hại cho nên mới thừa dịp nàng không ở kinh thành, muốn giành trước quyền chủ động. Liễu Thanh Đường vốn tưởng rằng Tiêu Hoài Húc sẽ không lỗ mãng như vậy, nàng tự cho rằng làm người hai kiếp đã có thể nhìn thấu con người Tiêu Hoài Húc, đoán rằng hắn sẽ không dễ dàng động thủ, bởi vậy mới dám vào thời điểm này rời khỏi kinh thành.
Ai có thể đoán được hắn lại thật sự làm chuyện này, hành động lần này thiếu thận trọng như vậy không giống tính cách của hắn. Nhưng mà bỗng nhiên Liễu Thanh Đường nhớ đến một số hình ảnh khi đến thăm Tiêu Hoài Húc, hắn hình như đã có chút lâm vào trạng thái điên cuồng, nếu hắn thần trí không minh mẫn vậy những lời nói của Vương thủ phụ sẽ không nghe vào tai, nói không chừng còn cố tình làm như vậy, nàng cau mày lại không xác định.
Lại nhìn lá thư trong tay, nhìn thấy dòng chữ “Kinh thành loạn, đừng về.” trong lòng Liễu Thanh Đường chợt ấm áp. Đời này nàng không phải một thân một mình, còn có ca ca, có Tần Thúc, còn có nhiều người nàng để ý như vậy. Thời điểm này cho dù nàng biết ca ca kêu nàng ở lại đây là vì suy nghĩ cho an toàn của mình, không muốn nàng lại trải qua chuyện như vậy một lần nữa, nhưng nàng làm sao có thể mặc kệ được.
Trước không nói nàng đối với Tiêu Hoài Húc đã cạn kiệt nhân tình, cho dù lần này hắn thật sự chết nàng cũng sẽ không cảm thấy có chút đau lòng. Hơn nữa nàng sắp đặt ván cờ đã nhiều năm như vậy, hiện tại cho dù Tiêu Hoài Húc đột nhiên có hành động phá rối, nàng cũng phải trở lại chủ trì đại cục, yên ổn nhân tâm phe phái Liễu gia.
Cho dù chỉ là một lúc cũng tốt, lần này nàng tuyệt đối không để cho hắn dễ dàng gán ô danh nên đầu phụ thân, cho dù kiếp này tội danh có thành sự thật cũng phải rơi vào người nàng, chứ không phải phụ thân.
Thanh danh của nàng cho tới bây giờ đều không tốt, cho dù khó nghe một chút nữa cũng không là gì, đến cuối cùng nàng vẫn như trước là Thái Hậu nương nương dưới một người trên vạn người.
“Lập tức về kinh thành.”
Tần Thúc cũng không thấy bất ngờ khi nàng muốn làm vậy, chỉ là từ đầu đến cuối hắn vẫn cảm thấy có gì đó khó hiểu. Hắn không phải Liễu Thanh Đường, càng có thể lấy cái nhìn của người ngoài cuộc nhìn mọi chuyện, cho nên gần như là cảm giác được có một vài điều không thích hợp. Nhưng cụ thể là ở đâu thì hắn không nói được, lại nhìn đến vẻ mặt Liễu Thanh Đường chân thật, nghĩ đến nàng cực kì lo lắng cho phụ thân và ca ca, hắn không thể ngăn cản, chỉ có thể dằn nghi hoặc xuống lòng, đem phân phó của Liễu Thanh Đường xuống dưới.
Nam nhân lúc trước nói chuyện nghe thấy lời nói của Liễu Thanh Đường xong bỗng nhiên không đồng ý nói:
“Thái Hậu nương nương, đại nhân Thanh Dong có lòng lo lắng, hy vọng nương nương không nên cô phụ tâm ý của ngài. Huống hồ một đường đi này cũng không yên bình, chỉ sợ hiện tại chúng ta không thể vào kinh thành.”
Vết máu trên người hắn là bằng chứng cho thấy lời này của hắn quả thật không phải giả, chỉ sợ đến được đây đã trải qua một phen tranh đấu nguy hiểm.
Liễu Thanh Đường nghe vậy liền nhìn hắn, phát hiện ở trong đội thân vệ Liễu gia chưa từng gặp qua hắn, nhưng lập tức nàng lại nghĩ đến, thân vệ Liễu gia nhiều như vậy, vài năm gần đây lại không ngừng chiêu mộ người mới, không phải người nào nàng cũng biết. Nếu kinh thành thật sự hỗn lọan như lời hắn nói, vậy thì những thân vệ nàng quen thuộc tất nhiên là ở bên cạnh ca ca nàng nghe lệnh, không rảnh đi được.
Nghe xong lời nói ngăn cản của hắn, hoài nghi trong lòng Liễu Thanh Đường vơi đi ba phần.
“Ta họ Liễu, tất nhiên hiểu được chính mình đang làm gì, ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được.”
Nam nhân kia nhất thời nghẹn lời, trên mặt thần sắc có chút giãy dụa, sau đó dần dần biến thành kiên định.
“Nếu Thái Hậu nương nương nhất định muốn đi chúng huynh đệ bọn thần nguyện liều cái mạng này, hộ tống nương nương đến kinh thành bình an.”
Lúc đến hành trang Liễu Thanh Đường có chừng mấy xe ngựa, nhưng hôm nay gấp gáp trở về, tất nhiên là giảm bớt đồ đạc, còn có một loạt cung nhân hầu hạ lúc này cũng đều để lại, vì thế Liễu Thanh Đường để hai người ma ma cùng Đào Diệp ở lại Dục Phật Tự, cùng những nhóm cung nhân ở lại chờ tin tức của nàng. Dù sao ở lại Dục Phật Tự đối với các nàng cũng an toàn hơn nhiều, một đường đi này khá bất trắc, nói không chừng chỉ cần sơ sẩy sẽ khiến cho các nàng chết.
Cuối cùng Liễu Thanh Đường quyết định chỉ mang theo một mình Tần Thúc hồi kinh thành, hai người ngồi trên xe ngựa chung quanh là hộ vệ lúc trước bọn họ mang đến. Cùng với thân vệ Liễu gia lần này tới, một trước một sau bảo vệ xung quanh xe ngựa một bộ dạng bảo vệ kín đáo chặt chẽ.
Đường đi vội vàng, đã không còn không khí thanh thản của khi đến, lại thêm vài phần gấp gáp, căng thẳng. Trong xe ngựa Tần Thúc cầm tay Liễu Thanh Đường cái gì cũng không nói, nhưng vẻ mặt Liễu Thanh Đường chợt buông lỏng, mở miệng nói câu đầu tiên.
“Ta không sao.”
“Nhất định không có việc gì đâu.”
Âm thanh Tần Thúc không lớn, nhưng nghe vào trong tai Liễu Thanh Đường bỗng nhiên cảm thấy an tâm. Liễu Thanh Đường nhìn Tần Thúc im lặng trong chốc lát, vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, đồng thời bên ngoài vang lên tiếng hí dài cùng âm thanh người kêu thảm thiết, quát tháo, cùng với tiếng binh khí va chạm nhau.
Liễu Thanh Đường nhạc nhiên, Tần Thúc trước tiên đem nàng ôm vào trong ngực vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, đã thấy thân vệ Liễu gia cùng hộ vệ bọn họ đang đánh nhau, đám người xưng là thân vệ Liễu gia đang chiếm ưu thế. Hóa ra bọn họ vốn dĩ đang bị bao vây bốn phía tình cảnh của đám hộ vệ đặc biệt gian nan, lúc trước bởi vì hoàn toàn không có sự phòng bị, vào lúc thân vệ Liễu gia phản chiến, lúc này nhóm hộ vệ chết phân nửa, hiện tại chỉ còn mười mấy người gắng gượng vây quanh xe ngựa.
Chuyện tới nước này trong lòng Tần Thúc, Liễu Thanh Đường làm sao không biết mình trúng bẫy của Tiêu Hoài Húc. Hắn quả thực không dám lỗ mãng, cho nên nam nhân kia vừa nói quân lính vây quanh Liễu gia, phụ thân bị giam chờ định tội tất cả đều là giả.
Quan tâm quá sẽ bị loạn chính là nói về Liễu Thanh Đường lúc này, hơn nữa dưới ảnh hưởng của kiếp trước theo bản năng liền cảm thấy Tiêu Hoài Húc sẽ làm như vậy. Hiện tại liền sáng tỏ, nàng mới nhớ tới kiếp này phụ thân nàng không còn vì nàng ở trong cung mà bị quản thúc, cũng đã sớm có phòng bị, bất kể như nào cũng sẽ không dễ dàng bị Tiêu Hoài Húc định tội mới đúng. Không khỏi hối hận chính mình vẫn chịu ảnh hưởng kiếp trước quá sâu, quả thật vẫn còn nông nổi.
Đoàn người thân vệ Liễu gia là giả mạo, có lẽ ngay cả bức thư của ca ca cũng là giả. Tiêu Hoài Húc cố ý làm như vậy là nhắm vào nàng, hắn muốn nàng chết.
Lúc này không dư thời gian tính toán lại vì sao lại dễ dàng bị lừa như vậy, Liễu Thanh Đường nhanh chóng đi theo Tần Thúc xuống xe ngựa, ở dưới sự bảo vệ của mười mấy hộ vệ đi theo đường núi tiến dần về phía trước.
Phu xe đã bị tên bay đạn lạc giết chết, bọn họ còn tiếp tục ở trong xe ngựa chính là chết nhưng tình huống bây giờ cũng cực kì không ổn, nhóm hộ vệ cũng không kiên trì được bao lâu nữa, khi đó nếu không có ai đến trợ giúp có lẽ nàng và Tần Thúc đều phải chết ở chỗ này.