Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 68: Chương 68: Chương 67: Từ bây giờ cho đến sáu mươi năm sau




Đêm đen quá đẹp, tiếng nhạc cùng những điệu nhảy mê người như những loại độc dược thượng hạng khiến con người ta mê đắm. Trong linh hồn của mỗi con người đều ẩn chứa một loại điên cuồng khó nắm bắt, vì con người che giấu quá giỏi, vì áp lực xã hội quá lớn. Tất cả đều phải đeo lên mình chiếc mặt nạ cao quý để rồi đến thời điểm thích hợp sẽ bùng cháy hết mình, sống thực với bản thân.

Bách Nhật luôn như vậy, dù là nơi tệ nạn nhất của xã hội cũng khiến người khác say mê.

Câu lạc bộ P&B chỉ vừa khai trương cách đây hai tháng nhưng đã khiến các tín đồ ăn chơi phát cuồng vì độ xa xỉ của nó. Nơi này chính là thiên đường đối với những con người muốn thác loạn thoát khỏi chính bản thân mình. Bước qua cánh cửa sang trọng, Uyển Khanh cảm thấy mình như đi lạc vào một thiên đường với màu tím làm chủ đạo, tiếng nhạc lớn đến mức cách ly với thế giới bên ngoài, tiếng hò hét thật sôi động của hơn mấy trăm con người trên sàn nhảy.

Hạ Dĩ Niên từ đầu tới cuối vẫn nắm chặt tay cô, hắn sợ cô đi lạc. Thật ra đông người như thế này, mà Uyển Khanh lại nhỏ bé như vậy, chỉ cần buông tay là cô sẽ lập tức bị đám đông nhấn chìm ngay.

Uyển Khanh có thể nhìn thấy người quen đang ngồi phía xa. Lâm Tư Phàm và Lạc Nhân đang chơi đánh cờ, Hạ Dĩ Tường và Nhật Anh đang nói chuyện gì đó. Âu Giãn Tình và Vu An Di ngồi ở một bên tán gẫu, Khải Ca vừa thấy Hạ Dĩ Niên tới liền đứng lên.

“Cậu hai, còn tưởng là cậu không tới.”- Khải Ca nhường chỗ ngồi lại cho hắn.

Uyển Khanh vui vẻ chào hỏi: “Chào mọi người!”

“Hỡi hai con người giờ dây thun kia, có biết đã trễ mười lăm phút hai mươi chín giây rồi không hả?”- Lâm Tư Phàm bất mãn quay sang, rồi lại nhìn Uyển Khanh: “Wao, bà xã nhỏ, em đẹp quá, phong cách này nhìn thật mới lạ.”

Hạ Dĩ Niên cười: “Ô, là chuột Mickey!”

Lạc Nhân phụ họa thêm vào: “Cũng may là cô đi cùng với Dĩ Niên, nếu như cô đi một mình chắc chắn cảnh an sẽ tưởng cô là học sinh vị thành niên mà đuổi cổ ra ngoài mất.”

Uyển Khanh lườm một lúc ba người, ngồi xuống cạnh Hạ Dĩ Niên, hơi cao giọng: “Ba người các người nghe cho rõ, tôi đã trưởng thành rồi đấy.”

“Ai mà chẳng biết chuyện đó, cô mà chưa trưởng thành thì Dĩ Niên quả thật là cầm thú đúng nghĩa rồi.”- Lạc Nhân nói một câu, sau đó tất cả không hẹn mà cười ha hả.

Hạ Dĩ Niên cũng nhếch môi cười.

Uyển Khanh lại không hiểu cho lắm, cô quay sang Hạ Dĩ Niên, thấy hắn hình như đã hiểu ý của Lạc Nhân thì hỏi: “Anh ấy có ý gì?”

Hạ Dĩ Niên vỗ đầu cô, đem ly nước trái cây nhét vào tay cô: “Đừng quan tâm, uống đi.”

Hạ Dĩ Tường nhìn Uyển Khanh, tay chỉ về phía Nhật Anh ngồi bên cạnh: “À, để anh giới thiệu, đây là…”

“Nhật Anh phải không?”- Uyển Khanh ngắt lời Hạ Dĩ Tường.

Nhật Anh nãy giờ là người đàn ông yên lặng nhất, trong khi mấy người Lâm Tư Phàm và Lạc Nhân cũng như Hạ Dĩ Tường đều quen biết Uyển Khanh thì chỉ có anh ta đối với cô còn xa lạ nên cũng không tiện miệng trêu chọc cô như bọn họ.

Anh ta là bạn của Hạ Dĩ Niên nhưng chỉ nghe qua sơ sơ rằng gần đây bên cạnh hắn xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp như hoa, thông minh lanh lợi, tám chữ này là đám Lâm Tư Phàm đã dùng để miêu tả về người phụ nữ này. Anh ta cũng bán tín bán nghi, hiếu kỳ không biết người tên Lôi Uyển Khanh này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Nhật Anh nheo mắt: “Ồ, sao cô biết tôi?”

Uyển Khanh cười nhẹ: “Lần trước lúc tôi bị đám buôn người kia bắt cóc anh đã xuất hiện cứu tôi một lần, vẫn chưa kịp cảm ơn anh. Vừa rồi tôi có nghe Dĩ Niên nói rằng trong số những người dự tiệc hôm nay có một nhân vật có máu mặt trong xã hội đen, đồng thời cũng là chủ của nơi này, tôi thấy ở đây cũng chỉ có mình anh phù hợp với tưởng tượng của tôi.”

Nhật Anhnghe thấy thì cười lớn, điều chỉnh lại tư thế một lúc rồi đưa tay lên vuốt mặt mình nhìn Uyển Khanh: “Thế nào, có phải cảm thấy tôi rất đẹp trai không?”

Nụ cười trên môi Uyển Khanh cứng đờ quay sang Hạ Dĩ Niên: “Bạn của anh ai cũng lầy vậy đó hả?”

Nãy giờ Nhật Anh im lặng Uyển Khanh còn nghĩ anh ta hẳn sẽ là một vị lão đại nghiêm túc mặt lạnh vậy mà vừa mở miệng đã phá hủy suy nghĩ trong đầu cô.

Hạ Dĩ Tường phất phất tay: “Tổ hợp năm người bọn anh mà tụm lại thì chỉ có như thế thôi, em nên tập quen đi là vừa.”- Nói rồi quay sang Hạ Dĩ Niên:“Chú đừng tưởng nãy giờ im lặng là qua chuyện, chú đến trễ, theo luật thì phải phạt.”

Lạc Nhân đập bàn: “Đúng, phải phạt mới được.”

Uyển Khanh nhanh miệng xen vào: “Này này, đừng có ăn hiếp anh ấy nhé.”

“Bà xã nhỏ, anh họ của anh là quỷ rồi, ở đây ai ngoài em ra thì ai có gan chọc tới anh ấy nữa.”- Lâm Tư Phàm buồn cười ngã người ra sau ghế.

“Vậy vừa rồi nói phạt là phạt thế nào?”- Uyển Khanh hỏi, cô cảm thấy mấy người đàn ông này đang có quỷ kế.

Quả nhiên, bốn người đàn ông nhìn nhau sau đó quay lại.

“Phi tiêu, đúng, trong ba chiêu ai trúng hồng tâm nhiều nhất thì thắng.”- Hạ Dĩ Tường nói.

Hạ Dĩ Niên hơi cười, thản nhiên lên tiếng: “Được thôi, nhưng chơi thì phải có cá cược mới kích thích, nói đi các cậu lấy gì ra để cược.”

“Anh lấy sức khỏe mình ra để cược, nếu anh thua nội trong ba ngày em có thể nghĩ ngơi, giao Hoàng Thịnh cho anh.”- Hạ Dĩ Tường xung phong nói trước.

Lâm Tư Phàm nhanh chóng lên tiếng: “Em cược con xe đua mới nhất vừa nhập từ Pháp về của em.”

Lạc Nhân cười: “Tớ cược bộ tem mới nhất của tớ cho cậu.”

Vu An Di và Uyển Khanh nhìn nhau, cả hai đều biết tem và xe đua đối với Lạc Nhân và Lâm Tư Phàm là mạng sống, xem ra lần này hai người thật sự liều mạng rồi.

Nhật Anh thấy ai cũng hăng hái trong khi anh ta nghĩ mãi mà cũng chẳng biết nên nói gì, sau một lúc thì lên tiếng: “Ừm.. tớ chẳng có gì ngoài phụ nữ, ở đây, toàn bộ vũ nữ đêm nay tùy cho cậu lựa chọn.”

“Anh dám?”- Uyển Khanh nhướng mày nhìn Nhật Anh rồi nhìn sang Hạ Dĩ Niên.

Trong giây phút đó Nhật Anh rùng mình một cái rõ ràng là bị ánh mắt cô làm cho đổ mồ hôi lạnh.

Hạ Dĩ Niên bất đắc dĩ cười khổ,từ nãy giờ hắn yên phận ngồi một chỗ ngay cả lời nói cũng tiết kiệm như vàng vậy mà Khanh nhi vẫn có thể ăn được dấm chua. Hắn thật sự vừa muốn khóc vừa muốn cười ôm lấy cô: “Anh làm sao dám.”

Hạ Dĩ Niên quay sang Nhật Anh cảnh cáo: “Nếu không có thứ để cược thì đừng có tham gia.”

“Nhưng hôm nay phụ nữ chỗ tớ rất đẹp…”

“Ai cần phụ nữ của cậu?”- Hạ Dĩ Niên nheo mày, rõ ràng là khí lạnh đã từ từ lan tỏa.

Nhật Anh vốn quen với thái độ lạnh nhạt này của hắn nên cũng không quá căng thẳng, ngược lại cười hì hì tỏ vẻ ngạc nhiên hô lên: “Dĩ Niên, cậu tu hồi nào vậy? Ở chùa nào, rảnh rỗi tớ sẽ đến cúng vườn.”

Lạc Nhân lắc đầu, chấp tay xá một cái: “Thiện tay, thiện tay.”

Uyển Khanh cười nắc nẻ bên cạnh Hạ Dĩ Niên, cô thật không ngờ cũng có ngày hắn bị trêu đến mức này.

Hạ Dĩ Niên ngược lại rất điềm tĩnh, xem như đang nghe hát tiếng phạn mà thưởng thức.

Đám người Lạc Nhân trêu thì trêu nhưng không thấy hắn phản công thì cũng biết đường mà lui lại, Lạc Nhân vỗ bàn nhìn hắn: “Này, bọn tớ đều có thứ cược rồi, cậu cược cái gì đây?”

Hạ Dĩ Niên suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã trả lời dứt khoát: “Hoàng Gia, người nào thắng được tôi Hoàng Gia sẽ là của người đó.”

Hoàng Gia?

Uyển Khanh không tin nổi nhìn hắn, chỉ một ván phi tiêu mà đem cả khách sạn lớn nhất ở thành Bách Nhật này đánh đổi thì có phải là quá lớn rồi không?

“Được, quyết định vậy đi, chúng ta đi.”- Lạc Nhân đứng lên ném quân cờ trong tay đi sau đó dẫn đầu sang khu vực giải trí, bên đó có chỗ phóng phi tiêu rất lớn.

Lâm Tư Phàm và Hạ Dĩ Tường cũng rời khỏi.

Hạ Dĩ Niên quay sang Uyển Khanh: “Ngồi ở đây hay đi theo anh?”

“Em không thèm bám theo anh, em muốn ngồi đây hưởng thụ.”- Uyển Khanh cười.

Hạ Dĩ Niên vuốt tóc cô: “Được, vậy đợi anh. Lát nữa xe đua, bộ sưu tập tem còn có ba ngày nghỉ phép kia, anh sẽ đem về cho em.”

“Được! Anh phải hạ bệ hết tất cả bọn họ.”- Uyển Khanh vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi cả đám người xúm lại nói móc cô.

Hạ Dĩ Niên cười: “Tuân lệnh!”

Nói rồi hắn đứng lên đi khỏi.

Nãy giờ Uyển Khanh mải mê cùng mấy người đàn ông nói chuyện mà lại quên mất hai người phụ nữ vẫn ngồi phía xa im lặng. Uyển Khanh đứng lên ngồi xuống cạnh Vu An Di huýt vai nàng một cái: “Từ Đan Mạch trở về khi nào?”

“Chiều hôm qua.”- Uyển Khanh ngã người ra ghế sô pha thở dài một hơi: “Mệt chết đi được.”

Uyển Khanh lại nhìn sang Âu Giãn Tình, nàng cũng đang nhìn cô, ánh mắt như có điều gì muốn nói khiến Uyển Khanh tò mò. Cô quên mất nãy giờ Âu Giãn Tình vẫn luôn ở đây quan sát cô và Hạ Dĩ Niên, bây giờ đối mặt với nàng cũng không biết nói gì.

“Uyển Khanh…”

“Chị Giãn Tình…”

Cả hai đồng thời lên tiếng sau đó nhìn nhau im lặng.

Vu An Di liếc mắt nhìn Âu Giãn Tình sau đó nhìn sang Uyển Khanh, cảm thấy có điều gì đó bất thường liền lên tiếng: “Hai người… có chuyện gì thế?”

“An Di, tôi muốn nói chút chuyện với chị Giãn Tình.”

Vu An Di nhướng mày, có chút ngạc nhiên rồi gật đầu: “Được rồi, hai người không chào đón tôi thì tôi qua xem bọn họ phóng phi tiêu vậy. Nè Nhật Anh, có đi chung không?”

Nhật Anh lắc đầu: “Không thèm, bọn họ tẩy chay tôi không cho tôi chơi cùng, tôi thà ở đây thưởng rượu.”- Anh ta giơ ly rượu trong tay lên rồi quay sang Uyển Khanh: “Xin hỏi tôi có thể ngồi ở vị trí này hay không?”

“Anh là ông chủ ở đây, ngồi ở đâu tôi quản được sao?”- Uyển Khanh lườm anh ta.

Lạc Nhân chật lưỡi: “Cô bé này… miệng lưỡi kinh thật.”

Vu An Di quay người đi qua khu vực giải trí, Nhật Anh ngồi phía xa thưởng rượu thi thoảng có một vài mỹ nữ bikini nóng bỏng bước tới bắt chuyện anh ta vô cùng hào hứng tiếp đón bọn họ.

Không khí ở khắp nơi đều vô cùng sôi động, chỉ có chỗ của Uyển Khanh và Âu Giãn Tình là dường như cách biệt với thế giới bên ngoài.

Uyển Khanh quay sang Âu Giãn Tình: “Chị Giãn Tình, em xin lỗi. Em biết chị yêu anh ấy vậy mà còn cướp mất anh ấy. Nhưng mà chị phải tin em, em thật sự coi chị là chị em tốt. Trong chuyện này không phải em không biết tình cảm của chị dành cho Dĩ Niên, em biết rõ, từ đầu tới cuối đều chưa từng quên điều này. Nhưng mà sở dĩ em vẫn ở bên cạnh anh ấy là vì em biết anh ấy không yêu chị, nếu như anh ấy yêu chị em sẽ rời xa anh ấy ngay từ lúc em biết mình yêu anh ấy. Đối với em chuyện tình cảm chính là lưỡng tình tương duyệt, cả hai đều vui vẻ vì vậy em mới làm trái lại lời hứa của mình với chị.”

Âu Giãn Tình nghĩ chín phương mười hướng xem Uyển Khanh lúc gặp nàng sẽ nói cái gì, nàng nghĩ có thể cô sẽ nói rằng cô quên mất nàng cũng yêu hắn, quên mất rằng nàng đã bên hắn bảy năm nay. Nhưng mà, ngàn lần vạn lần Âu Giãn Tình cũng không ngờ tới câu đầu tiên Uyển Khanh nói cũng là câu trực tiếp nhất, thẳng thắng nhất.

“Em…”- Âu Giãn Tình không biết nên nói gì mới phải, nếu như Uyển Khanh không thẳng thắng như vậy có lẽ nàng sẽ tức giận một chút, trách móc cô đã quên đi rằng nàng yêu Hạ Dĩ Niên như thế nào, trách cô không xem nàng là chị em. Nhưng mà, bây giờ đây sự thành thật và thẳng thắn của Uyển Khanh khiến Âu Giãn Tình có muốn giận cũng không giận được, muốn trách cũng không trách được. Nàng nhíu mày nhìn cô: “Uyển Khanh, em yêu anh ấy sao? Cho dù biết rằng mình là phúc tinh của anh ấy, cho dù biết rằng kết cuộc của em vẫn sẽ giống như Lâm Tiểu Lộ kia chết trong tay anh ấy em vẫn yêu anh ấy sao?”

Câu nói của Âu Giãn Tình khiến trong tim Uyển Khanh có một chút bi thương dần dần lan tỏa: “Chị Giãn Tình, em trước giờ không biết tình yêu là gì nhưng bây giờ em đã biết rồi, em sẽ không buông tay.”

“Cho dù có mất đi mạng sống, hủy hoại chính bản thân em em cũng cố chấp như vậy?”

“Phải!”- Uyển Khanh trả lời, không chút do dự: “Cho dù kết cuộc cũng giống như Lâm Tiểu Lộ em cũng chấp nhận. Giãn Tình, em nghĩ chị là người biết rõ hơn ai hết, anh ấy chính là một thứ độc dược, cho dù có tàn nhẫn như thế nào thì cũng khiến phụ nữ yêu điên cuồng. Khoảng thời gian này được ở cạnh anh ấy em rất vui, niềm vui này cả đời cũng chưa từng được nếm trải, cho nên, em chấp nhận đánh đổi một kết cuộc bi thương để đổi lấy quá trình hạnh phúc này, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó, em nghĩ cái giá này là xứng đáng.”

Âu Giãn Tình thở dài: “Chị thật sự không còn cách nào… Uyển Khanh, từ nhỏ chị chỉ có anh trai, bây giờ anh trai cũng không biết đang ở đâu, bên cạnh chị không có người thân, chị đã xem em là em gái của mình, chị không muốn em tổn thương nhưng càng không muốn Dĩ Niên tổn thương…”- Âu Giãn Tình nhìn sang Uyển Khanh, ánh mắt đầy sự nghiêm túc: “Uyển Khanh, nếu như tình yêu này của em không hủy hoại bản thân em mà hủy hoại anh ấy, em có còn cố chấp như bây giờ không?”

Uyển Khanh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Chỉ cần anh ấy kiên trì một phút em sẽ kiên trì cùng anh ấy, anh ấy cố chấp một đời em dùng cả đời cố chấp cùng anh ấy. Cho dù có bị hủy hoại như chị nói thì chính là bọn em chứ không phải em hay anh ấy.”

Hóa ra câu nói trong tình yêu hai người đều là những kẻ điên liều mạng chính là để chỉ mối tình trước mắt này.

Một lúc lâu sau…

“Uyển Khanh, chị chúc phúc cho em.”

Ánh mắt Âu Giãn Tình có một nỗi bi thương u oán khiến người ta đau lòng…

“Giãn Tình…”- Uyển Khanh lại không ngờ Âu Giãn Tình lại có thể nói ra câu này, cô còn nghĩ rằng nàng sẽ giận cô, hận cô nhưng mà…nàng lại chúc phúc cho cô.

Âu Giãn Tình cười: “Chị đã từng định giận em một chút, trách em một chút, nhưng mà sự thẳng thắn vừa rồi của em khiến chị không cách nào giận được. Nếu mà chị trách em thì lại thành ra bản thân là người nhỏ nhen, em nói đúng, Dĩ Niên không yêu chị, bảy năm nay trong lòng anh ấy chưa từng có chị…”

“Vậy chị có yêu anh ấy không?”- Uyển Khanh nhìn ra được một tia cô độc lướt qua trong mắt của Âu Giãn Tình.

“Người đàn ông đầu tiên của người phụ nữ sẽ luôn để lại những cảm xúc nhất định trong lòng cô ấy. Chị cũng vậy, anh ấy là người đầu tiên lấy được thể xác chị, cũng là người đầu tiên ban phát cho chị một sinh mạng mới, cứu rỗi chị khỏi thế giới tối tăm này.”

Uyển Khanh không hiểu lắm mấy câu trong lời của Âu Giãn Tình nhưng mà câu nói ‘anh ấy là người đầu tiên chiếm được thể xác chị’ của nàng đã khiến Uyển Khanh có một chút chua xót. Tuy rằng cô biết mình không nên ghen vào lúc này, nhưng trời sinh phụ nữ chính là như vậy, đàn ông có bản tính chiếm hữu phụ nữ các cô cũng có.

Âu Giãn Tình cười, đem rượu trong ly uống cạn, dường như không muốn nói tiếp chủ đề này nữa: “Uyển Khanh, chị muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, chị từng nghe Dĩ Niên nói thế giới bên ngoài rất đẹp rất đẹp, chị muốn xem xem rốt cuộc là đẹp tới mức nào.”

“Khi nào thì chị đi?”

“Mùng ba tháng sau.”- Âu Giãn Tình cười: “Tới khi đó chị sẽ chụp hình lại cho em xem, nếu em thích thú có thể bỏ anh ấy lại rồi đi theo chị, chị dẫn em đi chu du thiên hạ.”

Uyển Khanh cười, cô thấy tâm trạng của Âu Giãn Tình cũng khá hơn, không khí giữa hai người cũng không còn nặng nề nữa: “Đừng có nói là chị thích em đấy.”

“Còn lâu, cho dù chị có thích phụ nữ thì cũng thích một bé con nhu thuận như nước chứ không ngu gì dây vào người miệng lưỡi độc địa như em.”

“Chị nói em? Chị xem, miệng lưỡi của chị bây giờ cũng đâu có vừa.”

“Nèhai quý cô phía xa, giải quyết vấn đề cá nhân xong chưa? Giải quyết xong rồi thì làm ơn xem trọng sự tồn tại của kẻ hèn này có được không? Tôi bị cô lập ngồi một góc chán gần chết rồi đây.”-Nhật Anh kêu than, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Uyển Khanh thoải mái đứng lên: “Được, tôi với anh cũng đấu một ván cờ đi.”

“Chơi thì chơi!”- Nhật Anh cao hứng sắp xếp lại bàn cờ.

Uyển Khanh cũng cảm thấy kì lạ, chẳng có ai vào quán bar ồn ào để chơi một môn tao nhã cần sự yên tĩnh như cờ tướng cả. Uyển Khanh ngồi vào bàn cờ, nhìn trận thế trước mắt mà có chút thấp thỏm.

Âu Giãn Tình đi tới: “Khi nãy Dĩ Niên nói chơi phải cược mới kích thích, hai anh chị định cược cái gì đây?”

Uyển Khanh lên tiếng: “Tôi nói trước, tôi không cần phụ nữ của anh đâu.”

“Được, nếu cô thắng tôi liền cho cô thẻ VIP ở đây.”- Nhật Anh hào phòng nói, thẻ VIP của P&B muốn có được thì phải là nhân vật có máu mặt như những ông trùm lớn cùng những cô minh tinh nổi tiếng. Chỗ này sau mười một giờ thì sẽ mời hết khách ra ngoài và chỉ dành riêng không gian để tiếp đãi những khách có thẻ VIP mà thôi.

Đặc biệt là tấm thẻ VIP này làm từ kim cương, cực kì đắc giá.

Uyển Khanh gật đầu: “Được, tôi đây chẳng có gì cả ngoài tiền, thế nào, cho con số cụ thể đi.”

“Mười triệu?”

“Không thành vấn đề!”- Uyển Khanh ra giọng là một nữ đại gia, cô móc trong túi xách ra một tấm thẻ đặt mạnh lên bàn, hào sảng nói: “Tiền thì tôi không thiếu.”

Nhật Anh nhìn tấm thẻ sau đó khổ sở cười một tiếng: “Nhưng thẻ này là của Dĩ Niên mà… ôi trời, ngay cả thẻ cũng đưa cho cô rồi sao? Cậu ấy cưng chiều cô như vậy làm tôi đau lòng chết mất…”

“Mắc mớ gì đau lòng?”- Uyển Khanh không hiểu ý anh ta.

“Chính là vì cậu ấy chưa từng cưng chiều tôi như vậy…”

Uyển Khanh: “…”

Uyển Khanh nhận ra cô không phải chỉ cần cảnh giác với phụ nữ mà ngay cả đàn ông cũng phải nâng cao sự cảnh giác một chút.

Phía xa, khu vực dãy tập phóng phi tiêu.

“Nghe nói Hoàng Thịnh vừa đấu thầu thành công ba hòn đảo đắt giá, thế nào, các người định triển khai làm gì nữa đây?”- Lạc Nhân tiện miệng hỏi thăm.

“Hạng mục này do em trai tôi quản lý, không liên quan tới tôi, muốn hỏi thì hỏi nó đi.”- Hạ Dĩ Tường cười cười, cây phi tiêu phóng ra ghim trúng lên bia, có điều chệch hơn một chút mới trúng hồng tâm khiến anh ảo não lắc đầu.

Hạ Dĩ Niên nhếch môi: “Cậu nói xem tôi định làm gì?”

Hắn chọn phi tiêu nào vừa tay với mình nhất sau đó đi đến trước bia chuẩn bị nhắm chuẩn xác ghim vào hồng tâm.

Lạc Nhân chật lưỡi vài cái: “Hạ Dĩ Niên cậu trước giờ nổi tiếng là có khả năng biến những điều không thể thành có thể mà, nói không chừng lại có ý tưởng gì táo bạo nữa đây.”

Lạc Nhân cầm phi tiêu trên tay nhắm nhắm rồi phóng đi. Thêm một phi tiêu ghim thẳng vào hồng tâm. Anh đắc chí cười một tiếng rồi nhìn sang Vu An Di, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, nụ cười trên môi càng rộng.

Vu An Di ngại ngùng đưa mắt sang chỗ khác.

Khóe môi cương nghị của Hạ Dĩ Niên khẽ nâng lên: “Không tồi, ở cái đất Bách Nhật này người đủ khả năng so tài phóng phi tiêu với tôi cũng chỉ một mình Lạc Nhân cậu.”

“Nhưng chưa bao giờ tôi thắng được cậu, tôi chính là không cam tâm.”- Lạc Nhân cười nhẹ, huýt tay hắn: “Nói đi, cậu định xử lý hạng mục ba hòn đảo đó thế nào, có làm gì phi pháp không để tôi bảo An Di dùng luật pháp tư vấn cho cậu rõ.”

Vu An Di lườm anh một cái rồi đem ly nước ép uống một hơi.

“Cũng không có gì, giữ lại một, còn hai hòn đảo còn lại đem cho hai gia tộc lớn trong Hạ gia.”

“What?”- Lạc Nhân kêu lớn: “Cậu đùa à, tốn bao nhiêu tiền của vào nó, có được rồi lại đem đi cho người khác?”

Lâm Tư Phàm phóng phi tiêu từ đầu tới cuối đều không hề trúng bia chứ đừng nói là hồng tâm, lúc này bị tiếng hét của Lạc Nhân làm tập trung, có chút ai oán lên tiếng: “Anh họ, anh không tiếc của à?”

Hạ Dĩ Niên chậm rãi lên tiếng, giọng điệu đều đều nhưng vẫn toát lên sự mạnh mẽ “Nếu chúng ta có ba quả táo, chúng ta ăn hết chúng thì như vậy chúng ta chỉ có thể thưởng thức hương vị của một quả táo. Nhưng nếu đem chia hai quả còn lại phân đều cho những người khác, chúng ta sẽ nhận được sự hữu nghị và thiện chí của hai người khác nhau. Thậm chí trong tương lai chúng ta sẽ nhận được nhiều hơn từ họ, khi họ có những món lợi khác cũng đem chia sẻ với chúng ta. Nhất là trong tình hình hiện giờ, bà ngoại vừa mới mất, việc tranh đấu nội bộ là không thể tránh khỏi, vào lúc này chúng ta cần làm tất cả để gia hòa vạn sự hưng trước.”

“Con người cần phải học cách sử dụng những gì mình có để đổi lấy một thứ khác quan trọng hơn và càng phong phú hơn đối với bản thân. Vì vậy “từ bỏ” cũng là một loại trí tuệ, “chia sẻ” là một đức hạnh.”- Nói rồi Hạ Dĩ Niên lại quay sang Hạ Dĩ Tường đang chăm chú phóng phi tiêu phía xa: “Anh cả, những lời em vừa nói anh có nghe thấy không? Mỗi một chữ đều phải nhớ kỹ trong đầu, tích lũy một chút kinh nghiệm để sau này không có em thì anh cũng không bị đám nghi trượng kia gây áp lực.”

Hạ Dĩ Tường phẩy phẩy tay, chuyên chú vào cây phi tiêu trên tay: “Ây da, biết rồi biết rồi, chú đừng có làm ồn.”

Hạ Dĩ Niên lắc đầu hết cách, hắn còn chống được một ngày thì cố gắng một ngày. Nhưng nếu khi hắn không thể chống đỡ tiếp tục nữa thật không biết Hạ gia và Hạ Dĩ Tường sẽ thành ra cái dạng gì.

Sự lo lắng này của Hạ Dĩ Niên có lẽ ở đây chỉ có Lâm Tư Phàm hiểu rõ. Anh đi tới khoác vai hắn: “Anh họ, thoải mái một chút đi.”

Hạ Dĩ Niên lạnh mặt: “Em mà được việc một chút thì anh cũng không phải căng thẳng như bây giờ.”

“Anh đừng nói cứ như em vô dụng lắm vậy.”

“Nhắm bắn ba lần, cả ba lần ngay cả mép ngoài cùng của bia cũng không trúng, không vô dụng thì là gì?”

“Anh…”- Lâm Tư Phàm cứng họng, lòng tốt không được báo đáp…

Lúc bốn người đàn ông và Vu An Di quay trở lại bàn thì đã thấy một cảnh tượng khá thú vị…

“Nhật Anh, chúng ta tiếp tục chơi đi, nào, mau ngồi dậy.”

“Tổ tông ơi, tôi sợ cô rồi, không chơi nữa có được không?”- Trên trán Nhật Anh ướt đẫm mồ hôi, khổ sở van xin vừa muốn đứng lên đã bị Uyển Khanh kéo lại.

“Một ván nữa thôi, một ván nữa thôi.”- Uyển Khanh kéo kéo tay Nhật Anh, ra sức năn nỉ.

“Cô, cô…”- Nhật Anh quả thật sắp bị bức tới điên rồi, vừa nhìn thấy Hạ Dĩ Niên quay lại liền như nhìn thấy thần thánh đem Uyển Khanh đẩy vào ngực hắn: “Đúng lúc lắm, thằng bạn thân, cậu quản phụ nữ của cậu thật tốt đi, làm ơn đừng cho ra ngoài đường nữa.”

“Anh…”- Uyển Khanh muốn bước lên cãi lại thì bị Hạ Dĩ Niên kéo lại ôm chặt lấy.

Hắn có chút không vui, vừa rồi nhìn thấy cô lôi lôi kéo kéo người khác kiểu đó thật sự rất chướng mắt: “Khanh nhi, có chuyện gì?”

Uyển Khanh rất uất ức nhìn hắn: “Em và anh ấy chơi cờ tướng, nhưng cả bảy ván anh ấy đều thua em, thua cho đã rồi lại nghỉ chơi, đúng là rùa rụt đầu.”

Nhật Anh vừa nghe thế thì á khẩu: “Tôi, tôi…cô…”

“Tôi thế nào? Anh là rùa rụt đầu.”

Âu Giãn Tình ngồi một bên sớm đã cười tới mức đau bụng.

Lâm Tư Phàm, Hạ Dĩ Tường và Lạc Nhân nhìn nhau, chưa từng có ai thấy bộ dáng thảm hại này của Nhật Anh bao giờ. Xem ra nạn nhân thật sự trong câu chuyện cờ tướng này chính là Nhật Anh chứ không phải cô gái đang mạnh miệng tố cáo kia.

Hạ Dĩ Niên nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia thích thú ôm lấy cô: “Em còn biết chơi cờ à?”

“Đương nhiên rồi, có gì khó đâu chứ?”

“Được, vậy đấu với anh một ván xem.”

“Ấy đừng, Dĩ Niên…”- Cả Âu Giãn Tình và Nhật Anh đồng loạt lên tiếng.

Uyển Khanh quay qua lườm từng người một khiến họ im bặt.

Hạ Dĩ Niên lại có chút không rõ tình hình, nhìn họ: “Sao vậy?”

Âu Giãn Tình và Nhật Anh nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng lắc đầu: “À, không có gì.”

Thế là bàn cờ được sắp xếp lại, Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên ngồi đối diện nhau. Cô quân đỏ còn hắn quân xanh, Uyển Khanh rất hào phóng chấp hắn đi trước.

Khi quân mã của cô bị cờ của Hạ Dĩ Niên‘ăn’ mất, Uyển Khanh bóc quân mã vừa bị loại ra khỏi bàn cờ lần nữa đặt vào vị trí.

Mọi người khó hiểu nhìn nhau…

Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Cái gì thế này? Quân Mã của em vừa bị ăn rồi.”

Uyển Khanh gật đầu: “Em biết, nhưng quân Mã của em có ba cái mạng, dù có bị ăn cũng không chết.”

“Hả?”- Mọi người đồng loạt hô lên.

Sau một lúc…

“Khanh nhi, Tượng đâu thể qua sông được?”

“Tượng của em biết bơi mà, là cao thủ bơi lội từng đạt giải quán quân đấy.”

Im lặng nhìn nhau…

“Khanh nhi… em, sao em lại dùng quân Sĩ của anh để chiếu Tướng của anh vậy?”- Hạ Dĩ Niên dường như đã tìm ra chuyện khó hiểu nhất thế giới này, khi mà quân cờ của Uyển Khanh bị hắn tiêu diệt hết thì cô bèn giơ tay sang bàn cờ của hắn dùng quân Sĩ của hắn để diệt Tướng của hắn.

Thật là… làm gì có đạo lý chơi cờ ngang ngược như vậy?

Uyển Khanh cầm quân tướng màu xanh trên tay, hùng hồn nói: “Hạ Dĩ Niên, em tuyên bố với anh, quân Sĩ của anh chính là gián điệp do em bồi dưỡng gài vào quân cờ của anh để ám sát con Tướng này. Hiện giờ anh bị chiếu tướng, anh thua rồi ha ha.”

Ngay sau câu nói của cô, tất cả lăn bò ra sô pha cười lớn.

Nhất là Lâm Tư Phàm và Lạc Nhân cười tới mức ngã xuống đất.

Hạ Dĩ Niên cũng ngỡ ngàng một lúc rồi bật cười lắc đầu, cuối cùng thì hắn biết vẻ mặt của Nhật Anh khi nãy đại diện cho cái gì rồi.

Nha đầu này…

“Cười cái gì chứ, không được cười, Vu An Di cô không được cười, Lâm Tư Phàm anh…Lạc Nhân, anh Dĩ Tường, mấy người cười cái gì?”- Uyển Khanh khó chịu đứng lên hô mưa gọi gió.

Bọn họ cười tới chảy cả nuớc mắt.

Uyển Khanh nhăn mặt: “Dĩ Niên, bọn họ cười em kìa.”

Hạ Dĩ Niên hắng giọng, lạnh mặt hô lên: “Không được cười nữa.”

Nhưng mà sau đó hắn cũng không nhịn được cười lớn….

Uyển Khanh tức đến nổ con mắt, ngồi một bên không thèm để ý tới bọn họ.

Cười đi, cười chết mấy người đi, có gì đáng cười chứ.

Nhật Anh là người đã từng ‘nếm trải’ qua cách chơi cờ quái đản của Uyển Khanh nên phản ứng cũng không quá khích như bọn họ. Anh ta lắc đầu bất lực quay người rời khỏi…

“Không biết chơi cờ là cái tội sao? Các người ức hiếp người quá đáng.”- Uyển Khanh ấm ức, khoanh tay ngồi trên sô pha.

Lạc Nhân nằm bò ra bàn: “Không biết chơi cờ không phải cái tội, mà, mà đã không biết còn cố chơi thì là tội lỗi lớn rồi.”

Lâm Tư Phàm cũng thở không nổi nữa: “Uyển Khanh… em làm bọn anh mở rộng tầm mắt rồi, vãi chè đậu, gài gián điệp vào bàn cờ, ôi tôi chết mất thôi.”

Ai cũng bị chọc cho cười tới lộn gan lộn phổi lên, chỉ có một mình Uyển Khanh là mũi đen như lọ nồi ngồi một góc.

Nhưng ngoài mặt thì cô làm vẻ giận dữ, thực tế trong lòng lại chẳng để tâm tới, thậm chí lúc nhìn sang Hạ Dĩ Niên cô còn có chút vui vẻ. Cô chưa từng nhìn thấy hắn cười thoải mái như hôm nay, xem ra cô đã lập một công lớn.

“Alo ôla, 1 2 3 4! Có ai nghe tôi nói gì không?”- Ánh đèn khắp nơi tối lại, nhạc cũng tắt đi, mọi người tập trung về phía sân khấu. Nhật Anh từ lúc nào đã cầm micro đứng giữa đám đônghô lớn.

“Nghe!”- Tất cả đồng loạt hô lên.

Nhật Anh lại hỏi: “Thế có thấy tôi không?”

“Thấy!”

“Thế tôi có đẹp trai không?”

Mọi người cười lên sau đó hưởng ứng: “Có!”

Ở phía bên này, Uyển Khanh xì nhẹ một tiếng: “Rùa rụt đầu thì đẹp trai nỗi gì.”

“Khanh nhi…” - Hạ Dĩ Niên buồn cười kéo cô vào lòng: “Đừng nhỏ nhen vậy chứ…”

Uyển Khanh lườm hắn: “Anh bênh anh ta, anh yêu anh ta à?”

“Hả?”- Hạ Dĩ Niên có chút không lường trước được, nhất thời đi theo không kịp tư duy logic của Uyển Khanh: “Em nói gì?”

“Em hỏi anh, anh có tình ý với Nhật Anh à?”- Cô hơi cao giọng, tốt bụng nhắc lại.

Chính vì nói hơi lớn nên mọi đám người Lâm Tư Phàm cũng bị thu hút, đồng loạt quay sang nhìn hai người sau đó ‘ồ’ lên một tiếng.

Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Ồ cái gì mà ồ, quay chỗ khác.”- Sau đó hắn quay sang, tay đặt ở eo Uyển Khanh hơi siết lại: “Nhóc con, có cần anh chứng minh xem mình có tình ý với ai không?”

Uyển Khanh nhìn hắn: “Chứng minh?”

Hạ Dĩ Niên cười, áp sát vào tai cô khẽ cắn nhẹ một cái: “Trên lầu có phòng…”

Hơi nóng từ hơi thở nam tính phả vào tai khiến Uyển Khanh theo bản năng rụt cổ né tránh, không quên làm ra vẻ bực bội đập nhẹ vào tay hắn: “Đồ háo sắc!”

Nhật Anh trên sân khấu quả thật rất có phong cách của một người dẫn chương trình chuyên nghiệp, anh ta khiến đám đông nháo nhào hưởng ứng làm không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Ở trong câu lạc bộ ngày hôm nay đều là anh em bạn bè chí cốt của tôi, những người đã cùng tôi vào sinh ra tử, chúng ta đã rất lâu rồi chưa có dịp tụ họp như ngày hôm nay. Vì vậy buổi tiệc ngày hôm nay được tổ chức với ba mục đích, thứ nhất là để chúc mừng tập đoàn Hoàng Thịnh đã đấu thầu thành công ba hòn đảo sáng giá của thế giới. Thứ hai, là để ăn tết nguyên đán trước ba tuần, thứ ba chính là mục đích quan trọng nhất.”- Nhật Anh nhìn về phía Uyển Khanh: “Chính là sinh nhật tròn 18 tuổi của Lôi Uyển Khanh, một người bạn của tôi. Đừng có thấy cô ấy vô danh tiểu tốt mà xem thường, người này chính là nữ chủ nhân tương lai của Hạ gia, người đã và đang nắm giữ trái tim của người đàn ông khiến bao trái tim của chị em phụ nữ bao gồm cả tôi đều chao đảo, đó chính là cậu hai vĩ đại của chúng ta, người mà theo Lôi Uyển Khanh miêu tả là người đàn ông có đánh cũng không ngã.”

Uyển Khanh chỉ muốn xông lên sân khấu bịt miệng của Nhật Anh lại. Cái gì mà nữ chủ nhân tương lai?

Sau lời nói của Nhật Anh, ánh mắt của biết bao nhiêu con người đều đổ dồn về phía Uyển Khanh.

Nhật Anh lại nói qua micro: “Nào nào, hai nhân vật chính của chúng ta, ai sẽ là người lên phát biểu đôi lời đây?”

Uyển Khanh nghe thấy Hạ Dĩ Niên hỏi cô.

“Em đi hay anh đi?”

“Anh đi đi, em chưa chuẩn bị gì cả…”- Mọi việc quá bất ngờ, bây giờ Uyển Khanh mới nhớ ra hôm nay chính là ngày sinh của Dương Anh Thi. Kể từ lúc trong sinh cô đã tự nói với bản thân rằng mình chính là Lôi Uyển Khanh không còn là Dương Anh Thi nữa. Chính vì vậy mà ngay cả sinh nhật kiếp trước của mình cô cũng quên mất, cũng không ngờ tới Hạ Dĩ Niên lại để ý như vậy, vì cô mà tổ chức buổi tiệc này.

Cũng may mắn là Vu An Di không biết đây là ngày sinh của Dương Anh Thi nên cũng không nghi ngờ gì. Cô cảm thấy kiếp trước mình không qua lại thân thiết với ai là một lựa chọn sáng suốt nếu không bây giờ nội việc che giấu thôi cũng đã rất vất vả.

Hạ Dĩ Niên vuốt tóc cô sau đó đứng lên đi về phía sân khấu.

Đám đông chủ động tản ra hai bên chưa đường cho hắn đi, những ánh mắt say mê của các thiếu nữ đều hướng về phía hắn.

Hạ Dĩ Niên nhận lấy micro từ tay Nhật Anh, ánh đèn trong phòng tối đi chỉ tập trung về phía sân khấu. Bóng hình cao lớn đĩnh đạc đầy khí thái, ngũ quan cương nghị tuyệt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ, ánh mắt chứa đựng sự ôn hòa nhưng vẫn thản nhiên mà xa cách lạ thường.

Uyển Khanh phát hiện hắn đã cởi bỏ áo vest ngoài, chỉ còn mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo cũng được tùy tiện xắn lên khủy tay, hai cúc áo trên cùng được mở bung ra một chút. Cách ăn mặc này quả thật vừa có chút thoải mái tùy tiện, lại vừa mang theo nét lười biếng quyến rũ vô cùng.

Cô thầm nhủ, người đàn ông này đúng là yêu nghiệt.

“Rất cảm ơn hôm nay mọi người đã có mặt tại đây.”- Giọng nói trầm tĩnh dễ nghe du dương như một khúc dương cầm nốt trầm thông qua micro phát ra vẫn say đắm lòng người: “Vừa rồi Nhật Anh đã thay tôi công bố ba lý do chính của buổi tiệc ngày hôm nay, thật ra hai lý do đầu không quan trọng, đối với tôi ngày hôm nay chính là một ngày rất đặc biệt.”

Tim Uyển Khanh đập thình thịch một tiếng, thấy Hạ Dĩ Niên nhìn về phía mình thì rũ mắt xuống cầm ly rượu đỏ bên cạnh đưa lên miệng định uống.

“Em không được uống rượu.”- Giọng nói hắn truyền qua micro, không hề kiêng dè mọi người đều nghe thấy mà nói: “Nước trái cây bên cạnh, uống đi.”

Uyển Khanh không lên tiếng, bởi vì mấy ánh mắt đánh giá xung quanh khiến cô ngại gần chết. Cô lẩm bẩm hai chữ: Bá đạo. Sau đó ngoan ngoãn bưng ly nước trái cây lên uống một hơi.

Hạ Dĩ Niên nhìn ra khẩu hình miệng của cô, khóe môi khẽ nâng lên, ngũ quan cương nghị mà nghiêm khắc cũng có nét dịu dàng: “Hôm nay là sinh nhật của một cô gái, buổi tiệc ngày hôm nay vì cô ấy mà tổ chức. Cô gái này, chính là Lôi Uyển Khanh, Khanh nhi của tôi, một người không hiểu chuyện nhưng lại vô cùng trân trọng tôi.”

Uyển Khanh nhìn chăm chăm lên sân khấu, ánh đèn mờ ảo khiến hắn dường như trở nên không chân thật. Trái tim trong lồng ngực như là đang nhảy loạn qua tim gan rồi xuống dạ dày khiến từng tế bào của cô đều rung động kịch liệt. Uyển Khanh đứng yên, mọi cử động đều như bị đình công…

Cho đến khi Vu An Di bên cạnh kéo nhẹ tay cô, cô mới nghe thấy tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người…

Chiếc bánh kem lớn được phục vụ đẩy lên…

“Khanh nhi, điều ước thuộc về em.”

Giọng nói trầm thấp của Hạ Dĩ Niên vang lên khiến cô vô cùng hạnh phúc. Uyển Khanh chấp tay, cô ước hắn sẽ luôn luôn sống thật tốt…

Hạ Dĩ Niên, nếu như thật sự có phép màu. Em mong rằng, từ bây giờ cho đến sáu mươi năm sau, mỗi sáng người thức dậy bên cạnh em vẫn là anh.

2 thành viên đã gởi lời cảm ơn tracytrantran về bài viết trên: phuochieu90, quynhpk

Xin ủng hộ:

TUYỂN EDITOR cho diễn đàn! TUYỂN EDITOR đợt mới!!

07.09.2017, 20:43

tracytrantran

Thủ quỹ

Ngày tham gia: 24.07.2017, 17:18

Tuổi: 17

Bài viết: 81

Được thanks: 27 lần

Điểm: 9.05 Re: [Hiện đại - Trùng sinh] Lôi Uyển Khanh, em dám tính kế tôi (Trùng sinh gặp ma cà rồng) - Tracy Trân Trân - Điểm: 10

Cách chuyển nhiều trang, tìm truyện, tìm chương, tắt quảng cáo...

Chương 68: Tất cả đều là của Hạ Dĩ Niên tôi

“Bánh kem này ngon thật, được đặt làm riêng có khác đấy, anh chưa từng ăn bánh kem nào ngon như vậy đâu…”

“Lâm Tư Phàm cậu có cần tôi mời đầu bếp tới để cậu xin chữ ký hay không? Ăn thì lo ăn đi, khen gì mà lắm thế.”- Lạc Nhân ghim một miếng bánh vừa nói vừa bỏ vào miệng nhai vài cái sau đó gật đầu: “Ừm, ngon thật đấy, ngon…An Di, em cũng thử đi.”

Nói rồi Lạc Nhân đem thìa trong tay ghim một miếng bánh đưa sang miệng Vu An Di. Nàng đỏ mặt quay chỗ khác, hừ một tiếng: “Ai thèm ăn chung thìa với anh?”

“Hả?”- Lạc Nhân kêu lên: “Nhưng mà Uyển Khanh và Dĩ Niên chẳng phải cũng ăn chung một thìa sao? Em nhìn họ đi…”

Ở phía bên này, Uyển Khanh ngồi tựa vào ngực Hạ Dĩ Niên, hắn ngồi phía sau cô phụ trách cầm đĩa bánh, Uyển Khanhcứ ăn một miếng sau đó sẽ quay sang đút cho hắn một miếng.

Hạ Dĩ Niên trước giờ không thích ăn ngọt, nhưng hôm nay lại ăn đặc biệt nhiều.

Hạ Dĩ Tường lườm một cái, rõ khinh thường nói: “Làm màu làm mè, hừ!”

Uyển Khanh sau khi nghe thấy bốn chữ cùng thái độ còn hơn cả cái bánh gato của Hạ Dĩ Tường thì quay sang Hạ Dĩ Niên, ngẩng đầu nhìn hắn vừa nhai bánh vừa nói: “Anh hai anh nói mình làm màu kìa.”

Hạ Dĩ Niên vỗ đầu cô: “Lúc ăn không nói chuyện.”

Uyển Khanh nhíu mày, miệng đầy bánh kem nhưng vẫn cố nói: “Nhưng mà em tức!”

“Ngoan, anh xử anh ấy thay em.”

Uyển Khanh gật đầu.

Hạ Dĩ Niên quay sang Hạ Dĩ Tường, trong phút chốc sắc mặt chuyển đổi về vẻ điềm tĩnh thường ngày, giọng nói cũng lộ ra vẻ hờ hững nhưng lại cực kỳ nguy hiểm: “Nếu tôi nhớ không lầm thì khi nãy tôi phóng phi tiêu thắng các vị, vậy vụ cá cược của chúng ta…”

“Khụ khụ, khụ….”- Ba người đàn ông đồng loạt hoa sặc sụa, nhất là Lâm Tư Phàm thậm chí còn sặc cả bánh kem trong miệng ra ngoài.

“Anh họ, anh cũng không đua xe mà, lấy xe đua làm gì chứ có đúng không?”- Lâm Tư Phàm cười cười, trên mép còn dính kem màu trắng hệt như con mèo hoang.

“Cậu cũng không chơi tem, lấy bộ tem của tớ làm gì?”- Lạc Nhân phụ họa.

Hạ Dĩ Tường gật đầu, quay sang đầy ‘quan tâm’: “Dĩ Niên, anh biết chú yêu công việc như mạng sống, nếu như ba ngày mà không có việc làm chỉ sợ là chú sẽ khó chịu chết mất thôi.”

Hạ Dĩ Niên cười nhẹ, đối với bản tính của mấy người này hắn biết rõ hơn ai hết vì vậy cũng không quá mức ngỡ ngàng khi bị trắng trợn quỵt nợ, ngược lại vô cùng thong thả tựa vào ghế sô pha để Uyển Khanh ngồi phía trước hơi ngã ra sau một chút cho thoải mái.

Lưng cô tựa vào ngực hắn, tay cầm dĩa bánh kem ăn ngon lành, cảm giác này thật là thích.

“Thứ nhất, tôi không chơi tem nhưng mà hình như phó chủ tịch Lăng của Kính Đằng rất thích sưu tập tem, tôi lấy chỗ của cậu rồi đem tặng lại cho ông ấy xem như là đã tạo được một mối quan hệ tốt. Thứ hai, tôi không chơi xe đua, nhưng mà Khanh nhi lại rất có niềm đam mê với xe đua đặc biệt còn là chiếc duy nhất nhập từ Pháp về, Khanh nhi em nói có đúng không?”

Uyển Khanh gật đầu như băm tỏi, hai mắt sáng lên.

“Thứ ba, tuy rằng công việc đối với em rất quan trọng nhưng mà anh cả, làm việc thì cũng phải nghỉ ngơi chứ có đúng không? Vậy nên tem, xe đua và cả ba ngày nghỉ phép, Hạ Dĩ Niên này đều phải lấy.”- Hạ Dĩ Niên nói một hơi dài mà không hề ngừng lại cũng không cho đám người kia có cơ hội phản bác, câu chốt của hắn khiến mặt mày bọn họ đều tái mét.

Lâm Tư Phàm là người kêu gào đầu tiên: “Anh họ ơi, hôm nay là sinh nhật của bà xã nhỏ à không phải bà xã nhỏ, là sinh nhật của Uyển Khanh mà có đúng không? Vì vậy anh hà tất phải lấy đi đồ của người khác khiến mọi người đau lòng chứ?”

“Đúng vậy, Dĩ Niên cậu đại nhân đại lượng tha cho tôi đi, khi nãy tôi chỉ thua cậu có một điểm thôi mà.”- Lạc Nhân phụ họa.

“Thua một điểm cũng là thua.”

“Cậu…”

“Uyển Khanh, em gái của anh, ở đây em nhân từ nhất, công tâm nhất, em nói giùm anh một tiếng đi…”- Hạ Dĩ Tường có thể tưởng tượng sau ba ngày thì anh sẽ bị công việc chất như núi ở Hoàng Thịnh làm cho tắt thở chết. Khi nãy chắc chắn đầu anh bị kẹp trúng cửa nên mới nói ra lời cá cược ngu xuẩn như vậy.

Sau câu nói của Hạ Dĩ Tường, mọi người đều đưa mắt nhìn Uyển Khanh mong chờ, đầy mong chờ…

Uyển Khanh gật đầu, nuốt bánh kem trong miệng xuống, rất thấu tình đạt lý nói: “Đúng vậy Dĩ Niên, hôm nay làsinh nhật của em, hà tất gì phải làm mọi người mất vui chứ?”

Hạ Dĩ Niên nhíu mày: “Ý em là tha cho họ?”

“Đúng vậy, bỏ qua đi.”- Uyển Khanh cười nhẹ.

Cả ba người đàn ông kia bây giờ thấy nụ cười này của Uyển Khanh thật đẹp, hệt như đóa hoa nở rộ khiến bọn họ muốn ngắm nhìn vậy. Cả ba người đều nhìn thấy ánh hào quang tỏa ra từ người cô, họ nhìn cô như nhìn bồ tát sống.

“Thu lại ánh mắt của ba người ngay nếu không tôi không ngại móc mắt mấy người đâu.”

Giọng nói lạnh lẽo phát ra, ngay cả hơi thở của Hạ Dĩ Niên cũng ẩn chứa sự nguy hiểm không hề giống như đang đùa.

Cả ba người đều run lên, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Uyển Khanh cười nhẹ, giọng nói uyển chuyển không có một chút uy hiếp nào nhẹ nhàng phát ra: “Anh Dĩ Tường, Lâm Tư Phàm, Lạc Nhân, hôm nay sinh nhật của tôi, tem, và xe còn có cả ba ngày nghỉ kia xem như quà tặng của mấy vị đi, ha.”

“Cái gì?”- Giọng của ba người đàn ông lớn tới mức suýt thổi bay nóc nhà đi.

Hạ Dĩ Niên cười khẽ, lắc đầu.

Uyển Khanh phẩy tay: “À, tấm thịnh tình này quá lớn rồi, tôi thật là không dám nhận đâu.”

Lạc Nhân nhanh miệng: “Vậy thì làm ơn đừng nhận.”

“Vậy sao được? Thất lễ lắm.”

Cuối cùng thì bọn họ cũng thở dài chán nản, đã hiểu rõ cái gì là ở cùng người xảo quyệt thì tâm tư cũng không phải hạng đơn thuần. Uyển Khanh ở cùng một chỗ với Hạ Dĩ Niên thì chính là nồi nào úp vung nấy, xem đi, khẩu khí nói chuyện ngày càng giống hắn biết bao.

Uyển Khanh thấy ai cũng ảo não thì đắc chí cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nhìn họ: “Thế nào? Các anh không phục?”

Không ai trả lời cô.

Uyển Khanh gật đầu, để đĩa bánh kem lên bàn: “Được, vậy chúng ta phân thắng thua lần nữa trên bàn cờ đi.”

“Ôi không không, không cần đâu, bọn anh phục rồi, phục rồi.”- Cả ba người đồng loạt giơ tay ra cản, vẻ mặt hệt như nghe thấy cực hình, khẩn trương lên tiếng.

Uyển Khanh nhíu mày: “Làm gì thế? Chơi cờ thôi mà, có gì mà phải sợ như vậy?”

Lâm Tư Phàm cười: “Chơi cờ không đáng sợ, đáng sợ là gián điệp em gài vào đấy, ôi trời ơi…”

Câu nói của Lâm Tư Phàm vừa dứt, mọi người lại như bị điểm trúng huyệtmà đồng loạt lăn ra cười lớn.

Mặt Uyển Khanh đen thùi lùi.

Cô đứng vậy chống nạnh, hùng hồn nhìn từng người một: “Hừ, chơi cờ thôi mà, có gì khó chứ, lát nữa về em lên mạng học là được, lần sau sẽ đánh cho mấy người thất điên bát đảo luôn cho xem. Này, Nhật Anh, em thấy anh chơi cũng hay lắm, hay em bái anh làm sư phụ…”

“Không không không, tổ tông ơi, tôi không có diễm phúc đó đâu.”- Nhật Anh suýt chút cắn phải lưỡi của mình. Sau mấy ván cờ vừa rồi đấu với Uyển Khanh, anh đã bị cái logic quái đản của cô gái này làm cho giảm thọ ít nhất năm năm rồi, có trời mới biết đó là một cực hình.

Uyển Khanh lườm Nhật Anh một cái, quay sang Hạ Dĩ Tường cười nhẹ: “Hì hì, anh Dĩ Tường…”

“À xin lỗi anh có điện thoại, alo alo, sóng yếu quá, nói gì không nghe rõ, đợi tôi một chút.”- Hạ Dĩ Tường đứng lên, ba chân bốn cẳng chạy ra chỗ khác.

Mặt Uyển Khanh càng lúc càng khó coi quay sang người tiếp theo: “Lâm Tư Phàm anh…”

“Mỹ nữ bên kia ơi, cho anh số điện thoại của em đi.”- Lâm Tư Phàm nhìn về một phía, rất nhanh đã đứng lên đi khỏi.

Uyển Khanh nghiến răng nghiến lợi, vừa quay qua nhìn Lạc Nhân thì anh ta đã đứng lên ôm bụng của mình, mặt mày nhăn nhúm: “Tôi đi giải quyết cái bụng của tôi trước, chắc là ăn phải thứ không sạch sẽ rồi.” Trước khi đi đặc biệt quay sang Vu An Di, nói nhỏ: “Em ở lại, bảo trọng ha.”

Quả nhiên, Uyển Khanh nhắm sang Âu Giãn Tình.

Nàng cũng không trượng nghĩa như cô nghĩ, vừa bị cô nhìn trúng thì ho liên tục, ho như là bị lao phổi đến nơi.

Mục tiêu cuối cùng của cô là Vu An Di.

Vu An Di sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, quay sang Âu Giãn Tình: “Giãn Tình không sao chứ? Trong này ngột ngạt quá, để tôi dẫn cô đi ra ngoài hóng gió nha.”- Âu Giãn Tình hưởng ứng ngay lập tức gật đầu lia lịa,Vu An Di đỡ nàng đứng lên, rồi cười cười nhìn Uyển Khanh: “À, Uyển Khanh cô cứ ở trong này tiếp tục tìm thầy đi ha.”

“Cô!”- Uyển Khanh nghiến răng, tức đến mức dậm chân bịch bịch, quay sang Hạ Dĩ Niên nức nở tố cáo: “Anh xem, bạn của anh toàn là người không nghĩa hiệp chút nào, ai cũng xem thường em.”

Hạ Dĩ Niên nhìn bộ dáng làm mình làm mẩy của Uyển Khanh thì vô cùng buồn cười dang tay ôm cô vào lòng: “Ai dám xem thường Khanh nhi của anh chứ? Thật ra bọn họ là đang sợ không đủ tài cán để dạy một thiên tài như em thôi.”

Uyển Khanh ngẩng đầu: “Thế em bái anh làm sư có được không?”

Nụ cười của Hạ Dĩ Niên cứng đờ trong chốc lát.

Nhật Anh ngồi phía xa, thấy cảnh này liền cười hả hê một trận. Phải biết là thằng bạn này của anh chưa từng có chuyện gì có thể dọa cho sắc mặt nó tái mét như thế này, cô bé Uyển Khanh này quả nhiên cao tay vô cùng.

Uyển Khanh thấy hắn không trả lời bèn kéo vạt áo sơ mi hắn giật giật anh: “Anh, có được không?”

Hạ Dĩ Niên có chút khổ sở, nói thật vừa rồi chứng kiến mấy cách đánh quái đản kia của Khanh nhi làm hắn có hơi ngại ngại trong việc phụ trách dạy cô đánh cờ nhưng nhìn qua thấy Nhật Anh đang hả hê thì lại quyết định làm liều, Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Học phí cao lắm đấy.”

“Vậy là anh chịu nhận em rồi? Được lắm, em có sư phụ rồi, em phải đi ra nói cho Vu An Di biết cho cô ta đừng xem thường em.”- Uyển Khanh sung sướng reo lên, vừa định đứng lên đã bị Hạ Dĩ Niên kéo lại.

Hạ Dĩ Niên không nhìn sang nhưng lại nói với Nhật Anh bên cạnh: “Quay chỗ khác!”

Nhật Anh nhướng mày gật đầu rồi ngoan ngoãn nhìn sang nơi khác.

Ở bên này Hạ Dĩ Niên nhanh chóng cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô, hôn thật sâu, thật triền miên, tham lam hưởng thụ sự ngọt ngào cùng hơi thở của riêng cô.

Hơi thở nam tính sạch sẽ như hương vị của rượu được ủ kỹ lưỡng khiến đầu óc cô nhanh chóng ‘say’ trong hơi thở đó, máu huyết như trào ngược nhanh chóng rút hết toàn bộ khí lực của cô. Bàn tay cô chống lên ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim gấp gáp mạnh mẽ từ lồng ngực rắn chắc kia.

“Ưm…Dĩ Niên…”- Uyển Khanh phản kháng gọi tên hắn, cô vẫn không quen ở những nơi đông người cùng hắn thân mật, hơn nữa bên cạnh còn có Nhật Anh, Uyển Khanh ngại đến muốn tìm chỗ chui xuống.

Một tay Hạ Dĩ Niên vòng ra sau giữ chặt gáy cô, bá đạo bắt cô ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn này. Đầu lưỡi như con rắn nhanh nhẹn nhân lúc Uyển Khanh mở miệng liền tiến vào trong, như cuồng phong mưa rào cuốn bay mọi ngôn từ của cô.

“Đau…”- Uyển Khanh nức nở như mèo con bị dọa sợ, bàn tay kháng nghị đánh vào ngực hắn.

Tiếng kêu của cô kéo lại lý trí sắp đánh mất của Hạ Dĩ Niên, hắn buông cô ra, nhìn thấy gương mặt nhỏ bé đã đỏ ửng, đôi môi anh đào ướt át vừa bị hắn tàn phá. Bộ dáng cô kiều mị như vậy, ngây thơ như vậy, là đàn ông khi nhìn thấy đều chỉ muốn đặt cô dưới thân mà điên cuồng chiếm hữu.

Đôi mắt hắn u tối như màn đêm đen, Uyển Khanh đã quá quen thuộc với loại ánh mắt này, đó là điềm báo cho một sự nguy hiểm. Cô có chút kinh hãi, cùng giận dỗi nhìn hắn: “Đồ sắc lang nhà anh!”

Hạ Dĩ Niên vuốt nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô, nụ cười trên môi lộ ra vài phần tà mị kề sát: “Tối nay đừng hòng chạy thoát anh.”

Uyển Khanh mím môi: “Đáng ghét!”

Nói xong hai chữ đó cô đã ba chân bốn cẳng chạy đi chỗ khác, tránh xa phạm vi hơi thở khiến cô tim cô đập loạn lên của hắn.

Khụ…khụ… Nhật Anh lúc này quay sang nhìn Hạ Dĩ Niên, lúc thấy nụ cười trên miệng hắn thì sợ tới mức suýt rớt hai mắt ra ngoài. Thằng bạn này từ bao giờ thì học được cách cười vui vẻ như vậy, anh còn tưởng trước giờ nó chỉ biết cách cười đểu người khác thôi chứ.

Nhật Anh hắng giọng: “À, hai người thật là, tôi đang trong thời kì cấm dục đấy, ở bên cạnh hôn nhau phát ra mấy loại âm thanh mờ ám như vậy thật sự là làm khổ tôi quá.”

Hạ Dĩ Niên thu lại nụ cười trên môi, cầm ly rượu đỏ trên tay lên nhẹ nhàng đung đưa, hắn tựa ra sau ghế: “Chỗ này của cậu cũng không tệ.”

“Được cậu hai khen quả thật là cái chỗ này của tôi thật sự có phúc quá rồi.”- Nhật Anh cười: “Có điều tôi thật bất ngờ với gu chọn bạn gái của cậu đấy, tôi còn tưởng cậu sẽ thích kiểu răm rắp nghe lời cơ.”

“Cậu đánh giá tôi thấp như vậy sao?”- Hạ Dĩ Niên nói.

“Ai dám đánh giá thấp cậu, ở thành Bách Nhật này chỉ cần Hạ Dĩ Niên cậu muốn thiếu gì phụ nữ cho cậu chọn, nếu như cậu chọn cô gái này chắc chắn là cô ấy rất đặc biệt.”- Nói tới đây Nhật Anh lại cười ha hả: “Chưa bàn tới chuyện khác, chỉ riêng cái vụ gián điệp cờ tướng kia cũng đủ khiến tôi bội phục cô ấy rồi.”

Hạ Dĩ Niên cười khẽ, cũng hết cách lắc đầu một cái.

Nhật Anh nhìn thấy thái độ này của hắn, lại huýt vai hắn hỏi: “Thế nào, có định tiến xa hơn hay không?”

Nụ cười trên môi Hạ Dĩ Niên dần thu lại.

Nhật Anh nhướng mày: “Không phải chứ, nhìn thái độ lần này của cậu cũng không giống muốn chơi qua đường mà.”

“Không phải, tôi đối với cô ấy nghiêm túc, có điều có tiến xa hơn được không, thì chưa biết được.”- Hạ Dĩ Niên uống mộ ngụm rượu sau đó lại nhíu mày đem hết rượu trong ly uống sạch.

“Thôi được rồi, tôi cũng biết cậu không phải là kiểu người thích chia sẻ chuyện riêng tư, chúng ta không nói về chủ đề này nữa. À phải rồi Dĩ Niên, sắp tới có một lô súng chuẩn bị nhập kho, cậu có hứng thú không?”- Nhật Anh đổi đề tài, quay sang người phục vụ phía xa ra dấu đem rượu tới.

Rượu được đem lên, Nhật Anh rót vào ly mình rồi rót sang ly của Hạ Dĩ Niên.

“Không cần, tôi không có hứng thú.”- Hạ Dĩ Niên nhàn nhạt đáp.

“Vậy chắc Dĩ Tường sẽ rất thích, anh ấy thích chơi mấy trò mạo hiểm thế này mà.”

Hạ Dĩ Niên lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ ánh lên đôi mắt sắc bén của hắn: “Cũng không cần nói cho anh ấy biết, trong thời gian này cứ để anh ấy tập trung vào Hoàng Thịnh.”

“Cậu làm tôi còn tưởng cậu đang quản em trai mình đấy, anh ấy lớn vậy rồi, cũng đâu phải con nít.”

Hạ Dĩ Niên cười khẽ: “Tôi muốn tốt cho anh ấy thôi.”

Nhật Anh thở dài, cũng cạn lời với hắn, trong lòng thầm suy tính xem nên xử lý lô hàng sắp tới như thế nào. Lúc này đột nhiên có một người phục vụ ở đâu văng tới ngã sóng soài lên chiếc bàn chỗ bọn họ khiến cho đồ ăn trên đó đổ từa lưa ra đất, cùng theo đó là tiếng quát lớn đầy giận dữ: “Bà nó, đây là loại rượu gì thế này? P&B các người tiếp đãi khách bằng thứ rượu không khác gì nước cống này à?”

Quản lý thấy vậy vội toát mồ hồ lạnh chạy tới khúm núm: “Xin lỗi đại gia, để tôi đổi cho ngài ly rượu khác có được không?”

“Hừ, các người làm người phụ nữ của tôi không vui mới là chuyện lớn, lão tử này hôm nay không bỏ qua chuyện này đâu, tắt nhạc, tắt nhạc hết đi!”- Người đàn ông béo ú kia gào lớn, DJ vội vàng vặn nhỏ âm nhạc lại.

Người phụ nữ của lão ta chỉ khoảng tuổi con gái của lão, ăn mặc hở hang hết chỗ nói, cả người cô ta sáp vào lão như là con bạch tuột. Vừa nhìn liền nhận ra là tình nhân được bao nuôi của đại gia.

Quản lý không biết làm thế nào, nhẹ giọng cầu xin: “Đại gia xin ngài đừng gây khó dễ nữa, tôi sẽ đổi một loại rượu thượng hạng khác cho ngài có được không?”

“Nhiều lời quá!”- Gã đàn ông túm lấy cổ áo của quản lý rồi ném ra xa.

Lúc người quản lý sắp ngã xuống sàn thì Lâm Tư Phàm từ đâu xuất hiện đỡ lấy ông ta, anh cười cười nhìn gã đàn ông: “Ông bạn già này tới đây ngoài tìm gái ra thì còn muốn cố tình gây sự phải không?”

“Thằng nhãi ranh này, mày là ai á…”- Gã ta vừa định xông tới thì Lạc Nhân nhanh chóng cho một cước khiến gã ngã nhào ra đất.

Lâm Tư Phàm chật lưỡi: “Lạc Nhân, người ta có tuổi rồi, cậu ra tay nặng như vậy làm gì?”

Lạc Nhân hơi nghiêng nghiêng cổ: “Lâu rồi không đánh nhau, thư giãn gân cốt tí ấy mà.”

Gã đàn ông đứng lên, vừa nhìn thấy trên miệng mình chảy máu thì hô lớn: “Tụi bây có biết lão tử là ai hay không mà dám đánh tao như vậy?”

Lâm Tư Phàm khoanh tay cười cười: “Chú là ai?”

Thường thì mấy gã vừa già vừa giàu bỏ tiền tới những nơi này chỉ để tìm gái và khiến bản thân có cảm giác hồi xuân trẻ trung lại, thế nên một tiếng chú của Lâm Tư Phàm đã thành công khiến gã đàn ông như bị sỉ nhục rất nghiêm trọng. Gã tức đến run tay run chân, hô lớn: “Cái đồ có mắt mà không thấy thái sơn bọn mày, ngay đến cậu hai của Hạ gia còn phải nể tao vài phần mà bọn mày dám động thủ với tao, có tin ngày mai tao kêu người của Hạ gia tới san bằng cái quán chết tiệt này không?”

Nhật Anh ngồi cạnh Hạ Dĩ Niên, quay sang nhìn hắn phì cười: “Cậu có muốn san bằng chỗ tớ không đấy?”

“Nói gì vậy, chúng ta là bạn tốt không phải sao?”- Hạ Dĩ Niên khẽ nói, cũng không bận tâm tình hình trước mắt, chậm rãi thưởng rượu.

Nhật Anh gật đầu: “Xem ra là có người cáo mượn oai hùm rồi.”

Phía bên này Lạc Nhân và Lâm Tư Phàm nhìn nhau sau đó đồng loạt ôm bụng cười, ngày hôm nay ngoại trừ chuyện cờ tướng của Uyển Khanh ra thì đây là chuyện khôi hài nhất mà họ từng nghe.

“Tụi bây cười cái gì?”- Gã đàn ông khó chịu nhìn hai người tự nhiên phá lên cười trước mắt.

Lâm Tư Phàm ôm bụng: “Lần đầu tiên tôi biết cậu hai quen biết với hạng người hạ đẳng như thế này đấy, trời ạ, lại còn nể vài phần nữa chứ.”

“Mày…”

“Chú gì ơi muốn dựa dẫm thì lựa người nào thuyết phục một chút đi, ở cái đất Bách Nhật này ai mà chẳng biết tới cậu hai Hạ gia? Chú lựa chọn người quá mức nổi tiếng như vậy để nói dối, cẩn thận cậu hai biết được sẽ ngũ mã phanh thây chú đấy.”- Lạc Nhân ‘tốt bụng’ lên tiếng nhắc nhở.

Gã đàn ông bị trêu chọc tức đến cơ hồ khói bốc lên đỉnh đầu, mạnh miệng lên tiếng: “Đúng là một lũ không biết trời cao đất dày là gì, Hạ Dĩ Niên đối với tao một tiếng anh Bắc hai tiếng anh Bắc, trước mặt tao ngay cả thở mạnh cũng không dám. Vậy mà hôm nay bọn mày dám đối đầu với tao, không sợ ngày mai nơi này sẽ cháy thành tro à?”

“Thôi đi chú Bắc, chú già rồi không hợp tới những nơi này đâu, mau về với vợ con đi để lũ trẻ bọn cháu thế hiện.”- Lâm Tư Phàm nhìn sang mỹ nữ nóng bỏng đứng phía sau gã ta nháy mắt một cái: “Em gái, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Cô gái kia từ nãy giờ luôn chú ý tới Lạc Nhân và Lâm Tư Phàm, cô ta không biết ở đâu lại xuất hiện hai anh chàng đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã biết là cực phẩm trong đám đàn ông, đem ra so sánh cô ta quả thật cảm thấy khinh thường thân hình mập mạp già nua của ông lão bên cạnh. Bây giờ được Lâm Tư Phàm tận miệng xướng tên, nhất thời vô cùng vui vẻ, giả bộ thẹn thùng lắc đầu.

Lâm Tư Phàm lại nói: “Đúng vậy, chúng ta chưa từng gặp nhau, bằng không sao anh có thể quên được người đẹp như em chứ?”

Gã đàn ông kia vừa thấy Lâm Tư Phàm có ý định với mỹ nhân của mình thì tức nổ con mắt quát lớn: “Tụi mày cút đi.”

Lâm Tư Phàm lại thong thả cười nhẹ: “Chú Bắc à, nhìn cô ấy bốc lửa như vậy lúc ở trên giường làm sao chú thỏa mãn được cô ấy? Chi bằng đêm nay cô ấy theo cháu, đảm bảo ngày mai sắc xuân phơi phới ngay thôi.”

“Mày, mày…thằng nhãi này, hôm nay lão tử không đập chết mày tao không theo họ Bắc nữa.”- Nói rồi gã ta xắn tay áo, thân hình béo ú ục ịch nhào qua túm lấy cổ Lâm Tư Phàm. Anh phản công nhanh nhẹn né tránh, lão ta liền xoay người muốn bắt lấy, một người thủ một người công khiến cho xung quanh loạn cả lên.

Lâm Tư Phàm chỉ thủ không công cho nên rất nhanh gã đàn ông họ Bắc kia đã mệt đến mức thở phì phò, lúc này anh nhếch miệng cười, nhanh như chớp chạy tới chỗ mỹ nữ nóng bỏng kia hôn lên môi cô ta một cái sau đó nở nụ cười mị hoặc khiến cô ta vui sướng như điên.

Gã đàn ông kia chửi thề loạn cả lên sau đó nhào qua tiếp tục đánh.

Lâm Tư Phàm nhàn nhã tiếp chiêu, một tay ôm lấy eo của mỹ nhân, tay còn lại ra sức đánh trả.

Mỗi lần đánh gã ta lui ra vài bước thì anh cuối xuống hôn nhẹ lên môi mỹ nữ kia một cái, nhẹ giọng nói: “Đã từng có ai nói rằng em rất xinh đẹp chưa?”

Cô ta dán sát vào người anh, Lâm Tư Phàm luôn có bản lĩnh khiến phụ nữ mê đắm, cô ta cũng vậy: “Em tình nguyện nghe anh nói câu đó cả đời.”

Gã đàn ông kia lại gào thét như điên mà lao tới, Lâm Tư Phàm một cước đá ông ta văng ra, xoay người một cái, khóe miệng nâng lên: “Nói cả đời? Vậy mệt chết anh rồi.”

Cô gái mỉm cười dụ hoặc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của anh, giọng nói như tơ lụa mềm mại: “Vậy thì anh chết đi, chết rồi thì sẽ không rời khỏi Thanh Thanh được nữa.”

Lâm Tư Phàm nhướng mày: “Hóa ra em tên Thanh Thanh, cái tên rất đẹp. Có điều, anh chết rồi thì ai yêu thương Thanh Thanh nữa đây?”

“Anh thật đáng ghét.”

Gã đàn ông kia cầm lấy chai rượu trên bàn, nhào tới muốn đánh lén Lâm Tư Phàm.

Anh không quay lại, chỉ khẽ nghiến răng: “Thanh Thanh lão già kia thật phiền phức.”

Nói dứt lời liền né tránh chai rượu từ phía sau phi tới, thuận chân đá cho gã ta một cái vào mặt khiến gã nhào lộn vài vòng trên đất.

“Hay, đánh rất hay!”- Lạc Nhân vỗ tay tán thưởng, sau đó quay sang phía xa ra lệnh: “DJ bật nhạc, hôm nay P&B này thật quá náo nhiệt rồi.”

DJ phía xa liền cho nhạc nổi lên, ngay lập tức tiếng hò hét phấn khích của hàng trăm con người vang lên.

Gã đàn ông kia đã bị Lâm Tư Phàm đánh thê thảm vô cùng, vừa bị bại trận vừa bị mất phụ nữ, lão ta thẹn quá hóa giận đứng từ dưới đất lên chửi tục một câu rồi quát lớn: “Ông đây sẽ không bỏ qua việc này đâu, tụi bây xông lên cho tao.”

Tức thời, đàn em của lão ta đứng gác phía xa cũng nhào tới, có khoảng năm sáu người, đều là vệ sĩ chuyên nghiệp.

“Thanh Thanh, em đứng sang một bên, coi chừng bị thương anh sẽ đau lòng.”- Đem cô gái kia đẩy qua một bên, Lâm Tư Phàm bẻ bẻ cổ tay vài cái rồi nhìn sang Lạc Nhân: “Lạc Nhân, lâu lắm rồi anh em mình chưa kề vai tác chiến đấy.”

“Thằng cha Dĩ Tường không biết đi đâu rồi, có cậu ấy nữa mới vui hơn.”- Lạc Nhân cười lạnh.

Lúc này từ trong đám đông Hạ Dĩ Tường chen qua hàng người hiếu kỳ đứng xem đánh nhau chạy tới chỗ Lạc Nhân thở phì phò: “Tôi đây, tôi còn sống đây. Vốn dĩ định xem kịch nhưng nhìn Tư Phàm đánh tôi thật ngứa mắt.”

Lâm Tư Phàm oan ức nhướng mày: “Anh cả, em đánh đẹp thế còn gì?”

Hạ Dĩ Tường liếc anh một cái: “Tôi dạy cậu thế nào, lúc ra đòn phải chuẩn xác, vừa rồi cậu là đang biểu diễn võ thuật chứ đâu phải đánh nhau. Về nhà tôi sẽ treo cậu lên làm bao cát đập cho chết, cái tội làm mất mặt tôi.”

“Anh cả…”- Lâm Tư Phàm muốn khóc thật lớn.

“Bỏ đi lo đánh kìa!”- Lạc Nhân cao giọng, ngay lập tức các vệ sĩ bên phía kia lao lên tấn công, cả ba người tản ra, thuần thục trả đòn bọn chúng.

Đánh nhau làm cho xung quanh trở nên hỗn loạn, nhưng vì tiếng nhạc quá lớn nên chút động tĩnh này chẳng khiến mấy người chú ý.

Gã đàn ông họ Bắc kia lấy khăn tay lau máu trên miệng, mặt mũi gã ta sớm đã bầm dập trong thật đáng thương. Gã đứng một bên hậm hực nhìn đánh nhau, lúc này không biết từ đâu nhào ra một người con gái nhỏ bé, bước chân đi còn không vững, cả người nồng nặc mùi rượu, thấy cô gái sắp ngã gã liền đưa tay kéo lấy. Cô gái ngã vào lòng gã, thân hình nhỏ bé không chút sức lực.

Cô gái hình như đã say túy lúy rồi, ngã vào người gã còn ngẩng đầu lên nở một nụ cười mơ hồ.

Trong phút chốc gã bị nụ cười đó mê hồn.

Vốn dĩ vừa mất đi người đẹp khiến gã không vui trong lòng, nhưng khi nhìn thấy cô gái này gã mới biết hóa ra người đẹp khi nãy bên cạnh gã chả là cái thá gì so với cô gái trước mặt này.

Đôi mắt trong veo đen láy mang theo một chút mơ hồ càng thêm hấp dẫn, sóng mũi thon gọn, đôi môi nhỏ khiến người khác say mê. Nhìn xuống một chút là cần cổ trắng ngần mịn màng, vẻ đẹp này tựa như hoa lan trong cốc vắng chưa từng vương nhiễm một chút bụi trần nào, vừa thanh thoát vừa dịu dàng.

Người đẹp ở đâu ngã vào lòng, gã làm sao có thể bỏ qua.

“Em gái em đi đâu vậy?”

Cô gái mơ mơ hồ hồ, nấc cục một cái, rõ ràng đã say đến mức không biết trời trăng mây đất gì nữa.

“Tôi đi tìm người, hức, tìm người…”

“Tìm ai vậy? Có phải tìm đại gia không?”- Gã càng thêm suồng sã ôm lấy cơ thể của cô gái.

Cô gái không chống cự, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng, người đó là đại gia, anh ấy rất giàu, rất giàu, tiền có rất nhiều, rất nhiều…”

“Anh có rất nhiều tiền, chi bằng em theo anh đi.”- Hương rượu trên người cô gái khiến gã ta say mê hít sâu: “Em theo anh đi tiểu mỹ nhân, anh chưa gặp người con gái nào xinh đẹp như em cả.”

Cô gái bị gã đàn ông ôm lấy quá mức chặt chẽ khiến cô có chút khó chịu, hơi bất mãn nhíu mày nhìn gã ta sau đó cười lớn: “Ha ha, chú à…”

“Gọi là anh đi, từ nay về sau anh sẽ là người bao nuôi em.”- Gã dụ dỗ, cô gái này như con thỏ con nhỏ xíu vô cùng ngây thơ khiến gã vừa nhìn thấy liền muốn một ngụm ăn sạch.

“Không chịu, chú buông tôi ra, hức, tôi phải đi tìm đại gia…”

Gã kéo cô lại, hôn lên tay cô một cái, bàn tay mà đã thơm thế này rồi thì chắc chắn những nơi khác còn thơm hơn như vậy nữa.

Ở phía bên này ba người Lâm Tư Phàm đánh nhau mệt lên mệt xuống, đám vệ sĩ này đúng là khó đối phó, tất cả đều là đặc công được đào tạo chuyên nghiệp. Ba người họ lại không muốn giết người nên chiêu thức toàn là cố tình nương tay, chính vì thế đám người kia được nước lấn tới, cả buổi trời cũng chưa đánh xong.

Nhật Anh thấy tình thế ngày càng không ổn, tự nhiên đánh nhau loạn xạ thử hỏi còn làm ăn gì nữa? Anh quay sang Hạ Dĩ Niên muốn nhờ hắn ra tay can thiệp dẹp yên cái đám Lâm Tư Phàm và người của gã họ Bắc kia, nào ngờ chưa đợi Nhật Anh lên tiếng hắn Hạ Dĩ Niên bên cạnh đã đứng lên đi về phía có đánh nhau.

Đám người Lâm Tư Phàm, Lạc Nhân và Hạ Dĩ Tường mải mê tiếp chiêu nên không nhìn thấy rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì chỉ thấy các vệ sĩ của gã họ Bắc lần lượt bị đánh văng ra xa nằm dưới đất ôm cánh tay kêu la, mà tay của bọn họ đều rỉ ra máu tươi, xương cốt gần như là vỡ vụn.

Vô chiêu một cách tức thời, trực tiếp, đơn giản, hiệu quả. Đòn thế của không hề rườm rà, bao giờ cũng dứt khoát, rõ ràng, thuyết phục và hơn hết là ngoan độc không hề nương tay.

Cả ba người mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, đồng thời đứng bất động.

Họ không ngờ Hạ Dĩ Niên lại ra tay xen vào chuyện này…

Hạ Dĩ Niên ra tay không như Lâm Tư Phàm Lạc Nhân và Hạ Dĩ Tường, những chiêu thức mà hắn sử dụng chính là trực tiếp lấy đi nửa cái mạng của bọn người kia.Hạ Dĩ Niên tập trung đánh vào các quan tiết trên người bọn chúng khiến ai cũng đau đến xanh mặt xanh mày lăn lộn dưới đất.

Chỉ trong chốc lát, tất cả được giải quyết gọn gẽ.

Gã họ Bắc kia sau khi nhìn thấy Hạ Dĩ Niên thì sợ đến mức cứng đờ người, khóe miệng gần như co giật, lại thấy hắn từng bước đi về phía mình, bộ dáng không khác gì ma quỷ đang đòi mạng khiến gã túa mồ hôi lạnh.

“Cậu hai…”

“Buông cô ấy ra.”

Câu đầu tiên mà Hạ Dĩ Niên nói khiến gã họ Bắc kinh hãi nhìn hắn rồi lại nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng sau đó dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng buông tay.

Cô gái say mềm kia mất đi điểm tựa, vừa bị buông ra thì loạng choạng sắp ngã xuống đất, Hạ Dĩ Niên giơ tay kéo lấy cô về phía mình.

Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, cười mê hoặc đưa tay vuốt vuốt mặt hắn: “Đẹp trai quá…”

Hạ Dĩ Niên nhíu mày nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt hắn: “Đã nói là không cho em uống rượu rồi.”

“Không chịu, hôm nay vui mà, vui mà, vì vậy phải uống rượu, uống say thật say…”- Mấy chữ cuối không còn là nói nữa mà là hát lên nghêu ngao.

Không sai, cô gái say rượu này chính là Uyển Khanh.

Đám người Lâm Tư Phàm bước tới đứng cạnh Hạ Dĩ Niên.

“Hừ, khi nãy ông nói cậu hai Hạ gia nể mặt ông như thế nào? Trước mặt không không dám thở mạnh như thế nào?”- Lâm Tư Phàm hất cằm.

Gã họ Bắc nuốt nước bọt, hồi hộp bước lên: “Cậu hai…”

Gã còn chưa nói hết, trên trán đã truyền tới một cơn lạnh buốt, gã mở to mắt đầy kinh hãi nhìn họng súng đang đặt ngay mi tâm của mình, sau một giây liền mếu máo quỳ xuống đất: “Cậu hai tha mạng, tôi, tôi có mắt mà không thấy thái sơn đắc tội với các vị đại gia, làm ơn tha mạng…”

Đám người Lâm Tư Phàm, Lạc Nhân Hạ Dĩ Tường và Nhật Anh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói câu nào.

Không khí dấy lên một sự bất an…

“Ông có biết người ông vừa ôm là người của ai không?”- Tiếng nói trầm thấp của Hạ Dĩ Niên vang lên lộ ra uy quyền vô cùng.

“Tôi…tôi…”- Gã họ bắc như đang ngồi trên đống lửa, không biết nói như thế nào.

“Ông có biết bàn tay ông vừa hôn thuộc về ai không?”-Ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh, nói từng chữ một: “Tất cả đều là của Hạ Dĩ Niên tôi.”

Bàn tay cầm khẩu súng của Hạ Dĩ Niên khẽ động.

“Khoan đã!”- Nhật Anh vội vàng bước lên giữ tay hắn lại: “Dĩ Niên, chỗ của tôi mới khai trương không lâu, đừng để nó vấy máu, như vậy sẽ không may mắn đâu.”

Hạ Dĩ Niên không nhìn lấy Nhật Anh một cái, lạnh nhạt lên tiếng: “Buông ra!”

Hạ Dĩ Tường thấy tình thế bất ổn, anh quen với biểu cảm này của thằng em trai mình, cũng nhìn rõ sát khí của hắn, Hạ Dĩ Tường bước lên: “Phải đó, phải đó, hôm nay là sinh nhật Uyển Khanh mà, chúng ta mở ra buổi tiệc này cũng là để vui vẻ không phải sao? Đừng vì mấy hạng người này mà mất đi hòa khí, nào, bỏ đi Dĩ Niên, chúng ta qua bên kia tiếp tục ăn uống.”

Lạc Nhân bước lên đạp cho gã đàn ông kia một cái: “Cút đi!”

“Cảm ơn, cảm ơn các vị…”- Gã đàn ông chạy trối chết ra khỏi quán.

Hạ Dĩ Niên đem khẩu súng ném qua cho Hạ Dĩ Tường cất giữ, dìu Uyển Khanh đi tớighế sô pha ngồi xuống, ra lệnh: “Nhật Anh lấy thuốc giải rượu qua đây, Lâm Tư Phàm chuẩn bị khăn nóng với nước lọc.”

Cả hai người nhún vai, ngoan ngoãn nhanh chóng đi chuẩn bị đồ.

*Quan tiết: Những khớp xương quan trọng trên cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.