Lớn Nhanh Nhé ! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 101: Chương 101: Em đừng mong thoát khỏi tôi!




Anh bước vào căn biệt thự sang trọng tối tăm trong màn đêm tĩnh mịch. Bóng dáng cao lớn của anh hiên ngang bước vào, thuộc hạ đều nhanh chóng cúi đầu chào.

Con về rồi à?

Anh không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ như một lời chào, cũng như câu trả lời dành cho ông ta. Ông ta đang hút điếu xì gà, tay còn lại đang gõ gõ mặt bàn, dáng vẻ đầy thư thái.

Con ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với con

Ông lên tiếng trầm lặng nhỏ nhẹ, ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng bưng trà. Mùi trà hảo hạng thơm phức toả ngát cả căn phòng, anh gật đầu cảm ơn, tiện thể uống một ít thể hiện lịch sự.

Ta nuôi con lớn khôn, giúp con mọi việc, bây giờ họ đã bị chúng ta tóm được, con định thể hiện lòng nhân ái sao?

Khẩu khí của ông ta tuy có hơi tức giận, nhưng lại nhanh chóng đè nén.

Không, chỉ là con thấy chưa đến lúc!

Đến khi nào mới là lúc? Nếu như con thấy không đủ can đảm làm hại người nhà của con bé đó... Ta sẽ giúp con!

Ông vươn người, đặt bàn tay thô ráp của mình lên tay anh như truyền lòng tin. Anh chỉ mỉm cười, khoé môi khẽ cong lên.

Đã phiền lòng cha nuôi rồi. Chuyện của con người đừng bận tâm!

Anh rút tay ra, định đứng dậy rời khỏi, nhưng lại nghe tiếng ông ta vang lên chứa đầy sự tức giận.

Lớn rồi đúng không? Bây giờ còn muốn ra lệnh cho lão già này à?

Xin lỗi, đừng đụng vào cô ấy!

Mặc kệ lời nói giận dữ của ông, anh chỉ nói một câu ngắn gọn, bỏ đi ngay lập tức. Ông không hề ra lệnh kêu người ngăn chặn, tay nắm chặt thành nắm đấm, đập xuống mặt bàn.

Nhãi ranh!

...

Cô ôm  đầu gối trên ghế sofa, mái tóc dài xoăn xoã xuống dài đến chấm gối, quần áo vẫn chưa thay, ánh mắt mơ hồ nhìn về cửa ra vào, sự tức giận và ra đi của anh khiến cô khá sợ hãi... Cô không biết mình có làm đúng không, nhưng cô rất sợ anh giận...

Ting tong

Tiếng chuông cửa vang lên, như nguồn động lực nhập vào người cô, cô đứng bật dậy mở cửa, đôi mắt thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt.

Tiểu thư, cô vẫn chưa thay quần áo?

Quản gia lên tiếng hỏi, cô chỉ lễ phép gật đầu, tay cầm giúp bà quản gia ít đồ bước vào, chậm rãi lê bước như không có sức sống.

Tiểu thư, cô nhanh chóng thay đồ đi, tôi bôi thuốc cho cô?

Không cần đâu...

Bà quản gia nhìn thấy dáng vẻ của cô khá bất ngờ, có phải lúc gặp tai nạn đã bị ảnh hưởng đến tâm lí không? Bà quản gia soạn đồ ăn tối ra bàn, nhanh chóng chạy đến kiểm tra cô.

Tiểu thư, cô mau thay đồ đi, tôi giúp cô bôi thuốc, cô còn phải ăn món cháo này nữa...

Bà quản gia hối thúc cô, nắm lấy hai vai của cô đẩy lên lầu. Cô liếc nhìn tô cháo trên bàn, món ăn cô ghét nhất tại sao đến tối mà còn phải gặp?

Con... Không ăn đâu. Món đó tệ lắm!

Cô lắc đầu liên tục, không bước lên lầu, bà quản gia thở dài, làm sao không ăn được, buổi tối nên ăn món cháo để dễ tiêu hoá, huống hồ cô được anh giao cho bà, cô có mệnh hệ gì sao bà có thể gánh vác nổi.

Tiểu thư Lục Khê, cứ tắm rửa trước đã... Còn nữa, không được dùng nước lạnh để tắm sẽ cảm lạnh, cậu chủ sẽ mắng cô

Bà quản gia sắp xếp lại đồ đạc cho ngăn nắp, miệng luyên huyên lên tiếng dặn dò khiến cô nhức hết cả đầu.

Con không quen dùng nước ấm...mặc kệ anh ta đi!

Cậu chủ nói, nếu tiểu thư không nghe lời... Dạ, chào cậu, cậu vừa mới về...!

Cô vừa nghe đến hai từ ấy liền gật đầu liên tục nhanh chóng chạy đi không cần biết anh đã bước vào hay chưa. Bóng dáng của cô đã khuất từ xa, bà quản gia bụm miệng cười tủm tỉm vì đã lừa được cô.

Xem ra tiểu thư lại sợ đến vậy? Vậy mà cứ tỏ vẻ kiên cường

...

Căn phòng quen thuộc của cô tràn ngập gấu bông, lâu ngày không quay về mọi thứ vẫn thế, chỉ có điều đã đống bụi mà thôi. Bà quản gia tận tình lau dọn sạch sẽ, tỉ mỉ bôi thuốc cho cô, giúp cô nhanh chóng được chìm vào giấc ngủ sau một bữa ăn no nê.

Cạch!

Tiếng cửa phòng được mở ra, bóng dáng cao ráo của anh bước vào, anh ngồi cạnh bên cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gọn trong tay của mình. Gió từ cửa sổ thoảng vào khiến cho không gian se se lạnh, tấm rèm cửa không ngừng bay phấp phới.

Rầm!

Tiếng sấm sét vang lên, khiến người cô giật thót lên, cô nắm chặt lấy bàn tay của anh, mồ hôi không ngừng đổ xuống.

Máu...sợ quá...

Máu... Con sợ lắm!

Đôi môi nhỏ nhắn của cô không ngừng lẩm bẩm, anh áp tay lên trán của cô, nhiệt độ không hề tăng, trời sắp đổ mưa, anh gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra vội vàng đứng dậy đến bên cửa sổ.

Đừng đi, được không?

Cô giựt mạnh tay anh lại, đôi mắt nhắm chặt, chân mày khẽ nhíu lại biểu hiện sự lo lắng.

Đừng bỏ... Đừng bỏ tiểu Khê!

Cô nắm chặt lấy tay anh, không cho phép anh rời khỏi. Đôi mắt anh trầm tĩnh nhìn cô, trong lòng có chút lo lắng, anh nắm chặt lấy bàn tay cô, chậm rãi cúi người xuống, thì thầm bên tai của cô.

Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ em... Em cũng đừng mong thoát khỏi tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.