Chiếc xe cấp cứu lao nhanh trên con đường vắng, Mẫn Huyên lo lắng trong nỗi sợ hãi. Tay Mẫn Huyên hơi run run, cảm xúc mất đi hết chỉ còn cái xác vô hồn trong nỗi sợ hãi.
“Này, cô gái đừng lo. Bạn của cô sẽ không sao đâu. “
Y tá ngồi bên cạnh khẽ trấn an Mẫn Huyên. Cô y tá nhìn thấy Huyên như người mất hồn, cứ sợ sẽ bị những vấn đề về tâm lý mà ngất mất. Bàn tay cô y tá đặt lên lòng bàn tay của Mẫn Huyên như truyền sức mạnh thêm cho Huyên. Huyên gật đầu nhẹ, nắm chặt lấy lòng bàn tay ấm áp ấy, bàn tay nóng hổi khiến Mẫn Huyên cảm thấy dễ chịu hơn khi phải chịu đựng cái thời tiết đang mưa ngoài trời.
Chẳng mấy chốc chiếc xe cấp cứu đã đến bệnh viện, cô được các y tá đẩy vào bên trong. Mẫn Huyên không được vào, chỉ khẽ đứng ở ngoài cửa. Đôi bàn tay của Mẫn Huyên đan xen vào nhau, Mẫn Huyên nhẹ nhàng ngồi xuống hàng ghế bên cạnh cửa phòng cấp cứu cầu nguyện, nhắm tịt mắt lại.
“Văn Lục Khê, cậu nhất quyết không được có chuyện gì đấy. Cố lên !”
“Mẫn Huyên !”
Có tiếng gọi Huyên, bàn tay người đó đặt lên vai Huyên. Mẫn Huyên giật mình tỉnh giấc khi ngủ quên. Trên đôi gò má và khóe mắt vẫn còn lưu giữ những giọt nước mắt rơi muộn.
“Thầy...”
“Ừ, Tiểu Khê sao rồi ? “
“Em không biết. Tiểu Khê vẫn còn ở bên trong. “
Mẫn Huyên trả lời, thầm mừng rỡ khi thầy đã đến. Chứ nếu không chỉ có một mình Mẫn Huyên thì Huyên e rằng mình sẽ không thể chịu đựng nổi mất.
Mẫn Huyên yếu ớt như cái xác mất đi sức sống. Thầy thấy vậy, vội kêu Mẫn Huyên cứ về trước, nhưng Mẫn Huyên nhất quyết không chịu về. Huyên cứ ngồi ở đó chờ đợi các bác sĩ bước da khỏi phòng,chờ đợi xem Tiểu Khê có bị làm sao không.
Ngay lúc Tiểu Khê ngã xuống, cơ thể bị co giật, nhớ lại những cảnh tượng đó, nó khiến Mẫn Huyên sợ hãi.
“Rốt cuộc, Khê đã bị gì ? Em có thể kể lại cho tôi nghe không ?”
“Em ...em thật sự không biết. Khi em và Khê đang ngủ. Hình như...cậu ấy bị ác mộng rồi căn bệnh lại...”
“Cạch”
Cánh cửa bỗng dưng mở ra khi câu truyện mà Mẫn Huyên chưa kể hết. Mẫn Huyên và thầy quay lại bác sĩ. Người mặc áo blose trắng ấy chính là...An Khôi ? Người mà Mẫn Huyên thương thầm bấy lâu nay ? Lại xuất hiện vô tình ở đây sao.? Thật không thể ngờ mà...
“Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch. Bệnh nhân đang nằm nghỉ ngơi. Một tiếng sau, mọi người có thể vào trong đó thăm bệnh nhân. “
“Ừ... An Khôi, vào phòng nói với tôi về bệnh tình của Khê nhi...”
“Mẫn Huyên.!!!”
Tiếng kêu của An Khôi bỗng dưng kêu lên, Mẫn Huyên đột nhiên ngất đi trong vòng tay của An Khôi. Thầy thấy vậy, không nói gì nữa vội vàng kêu An KhôI đưa Mẫn Huyên vào phòng bệnh.
“Khôi cứ làm những việc cần làm. Tiền viện phí cứ chuyển vào tài khoản của tôi. “
“Ừ. “
Dứt lời, An Khôi vội vàng bế Mẫn Huyên trên tay rồi bước vào phòng bệnh khác. Thầy đứng đó, nhìn bóng dáng của An Khôi khuất dần. Đôi chân mày khẽ nhíu lại, tay đặt trên trán mệt mỏi. Những chuyện xảy ra thật quá vội, khiến con người ta không thể nào đỡ kịp.
“Cạch”
Thầy mở cửa phòng cấp cứu. Một cô gái đang nằm ở đó, khuôn mặt trắng bệnh hơn, đôi môi tái nhợt lạnh lẽo, đôi bàn tay đang được gắn ống truyền nước biển. Thầy bước lại gần cô hơn. Khẽ nắm chặt lại bàn tay của cô như truyền cho cô thêm sức mạnh.
“Khê nhi bé nhỏ, em mau khỏi bệnh nhé !”
“Rốt cuộc, em đã bị gì ?”
Đôi môi bạc thần của thầy chạm vào trán cô, rồi nhẹ nhàng xuống đôi môi trắng nhợt lạnh lẽo kia. Đôi bàn tay thầy vuốt nhẹ mái tóc của cô, khẽ thở dài.
“Khê nhi, anh không ở lại với em được lâu rồi. Hôm khác anh lại đến thăm em.”
Thầy ngắm nhìn cô một lần nữa, rồi nhẹ nhàng rời khỏi nơi đó. Bước ra khỏi phòng anh lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
...
Mẹ của cô đang trong tâm thế bị động, đầu óc không thể nghĩ được gì nữa. Không biết Mẫn Huyên và tiểu Khê đang ở đâu. Điện thoại đã sạch pin không thể mở nguồn lên nữa. Số điện thoại của Mẫn Huyên bà không nhớ thò làm sao có thể mượn điện thoại Nghi Hạ gọi điện được. Tâm trạng rối bời, nước mắt bà không ngừng tuôn xuống đôi gò má. Hiện tại, không có chồng ở bên cạnh, một mình bà không thể chống chọi lại được nữa. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến bà không thể nào kiểm soát được. Tất cả là do bà không tốt là do bà không cho Tiểu Khê bé bổng uống thuốc điều đặng, vì vậy mà Lục Khê mới ra nông nổi này.
“Chị, hay là chị tìm cho em đồ sạc điện thoại của chị đi. “
“Em tìm nó làm gì trong lúc này. Đồ sạc trên kệ đấy. Em cứ lấy đi. !”
Bà ôm đầu, miệng trả lời, không hiểu được ngay giờ phút này mà Nghi Hạ mượn đồ sạc điện thoại để làm gì không biết. Bà mặc kệ mọi thứ, hiện tại bà chỉ muốn con bà trở lại với bà mà thôi.
Nghi Hạ từ từ cắm điện thoại vào sạc điện, điện thoại bắt đầu nhảy lên được một phần trăm pin. Nghi Hạ chờ thêm giây lát nữa, rồi mở nguồn lên.
“Ting ton”
“Lục Khê đang ở bệnh viện, mau đến đó gặp mặt Lục Khê. !”