Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 19: Chương 19: An khôi...em không thể




Cảnh sát Văn khẽ nói, mặt ông không có chút gì gọi là sợ sệt. Làm nghề này, ông phải biết trước số phận sẽ có ngày hôm nay. Thế nhưng, họ là ai ? Giữa căn nhà sang trọng thế này lại làm chuyện phi pháp sao ? Thật khó có thể tin, ông lại chẳng quen họ, rốt cuộc họ là ai. Cảnh sát Văn nghiêm nghị, bàn tay đặt trên bàn, gõ từng nhịp trống bình thản.

”Xem ra ông thật mạnh mẽ, không sợ chết nhỉ ?”

”Haha... các người nghĩ bắt tôi vào đây là tôi sẽ sợ ?”

”Tôi nghĩ ông không sợ, nhưng có lẽ vợ con ông sẽ rất đau lòng. “

”Cạch”

Có tiếng mở cửa, đảo đôi mắt, ông nhìn thấy hình một chàng trai nào đó, dáng cao, khoác trên người bộ vest đen sẫm, đeo mắt kính đen che gần hết khuôn mặt. Ông nheo mắt về phía hắn, đôi môi hắn nhếch lên, tạo thành một đường công hoàn hảo.

”Cậu ...cậu đã làm gì con gái tôi, cả vợ tôi ?”

”Tôi chẳng làm gì cả. “

Hắn trả lời, vứt thẳng xấp hình kia xuống bàn. Cảnh sát Văn nhìn thấy, vội cầm lên. Hình ảnh cô gái nhỏ ấy đang hiện ra, nước mắt và mưa làm nhòa đi khuôn mặt của cô gái ấy. Cơ thể yếu đuối bị ngất xỉu giữa con đường vắng. Mưa cứ rơi, cứ trút xuống cơ thể mong manh ấy. Cảnh sát Văn đảo đôi mắt sang tấm này rồi tấm kia. Bàn tay ông nắm chặt lại thành nắm đấm, xé xoẹt đi những tấm ảnh kia. Khóe mắt ông bỗng cay cay, ông nghiến răng.

”Rốt cuộc, các người đã làm gì con gái tôi ? Tại sao con gái tôi lại bị như thế này ?”

”Haha, tôi chẳng làm gì cả. Tôi chỉ bắt cóc ông. !”

”Mục đích ?”

”Làm cho con người đau đớn. “

Hắn quay mặt đi, bước lại gần phía cửa sổ, nhảy lên bệ cửa, châm điếu thuốc. Hắn im lặng, nhìn về phía bầu trời, trời vẫn mưa, những hạt mưa kia làm con tim hắn thêm lạnh giá...

”Đừng hại con gái tôi. Tôi đã làm gì ? Cứ nói, tôi sẽ giải quyết. “

”Không. Ông cứ ngồi đây, tôi chỉ cần thế. Người chịu đựng sẽ là người khác. “

Hắn trả lời, không thèm nhìn cảnh sát Văn dù chỉ một cái. Khói thuốc lá bay khắp trần nhà, khẽ làm ông ho sặc sụa, hắn nhíu mày khó chịu. Là đàn ông, sao ông lại không chịu được mùi của khói thuốc.

”Ông không chịu được khói thuốc ?”

”Ừ. Con gái tôi không thích điều đó, từ lâu tôi đã bỏ, giờ không thể chịu nổi được khói thuốc. “

Ông nói, hắn gật đầu, cất bước khỏi phòng. Không ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một lần, dứt khoát, toát lên vẻ lạnh lùng, ảm đạm của hắn.

”Giam ông ta trong phòng, canh ông ta, không cho ra ngoài khỏi nửa bước. “

Tiếng nói trầm trầm của hắn vang lên, các tên thuộc hạ khẽ gật đầu. Đôi mắt dài hẹp của hắn khép lại, hắn bước về phòng. Tựa người lên sofa, hắn lại nhớ đến điều gì đó.

...

Hắn đi, cảnh sát Văn bị giam lõng trong phòng. Điều ông thấy sợ nhất không phải bị bắt, mà là điều ông lo cho an nguy của vợ con. Ông nằm xuống giường, cảm giác khó chịu bao phủ lấy ông. Ông làm hành động, hay bất kể cử chỉ nhỏ nào cũng bị người khác dòm ngó, cũng bị người khác liếc nhìn. Tại sao họ không đánh đập ông ? Không tra tấn ông ? Mà chỉ giam ông, còn mọi thứ vẫn ổn. Người con trai đó là ai ? Hắn rất quen, dường như ông đã từng biết... có phải không ?

Nghĩ đến con gái, ông lại đau lòng, hổ thẹn. Nhìn tấm lịch trên bàn, ông cầm lên. Ngày mười ba tháng tư ? Ông giật mình, cầm nát tờ lịch trong tay vò lại thành một đống, quăng ra ngoài cửa sổ. Sinh nhật năm nay của con gái, ông đã không đến dự và dành những điều tốt đẹp nhất cho con gái.

Rút trong túi áo, ông cầm món quà, nhìn ngắm nó, rồi nhắm mắt lại.

”Lục Khê, ba xin lỗi, ba về nhất định tặng nó cho con. “

Ông khẽ nói, đôi mắt nhắm nghiền lại trong giấc mộng. Môi ông khẽ mỉm cười trong giấc ngủ.

”Ba ơi. Ba đi khi nào về ?”

”Chắc là khoảng hai tháng. “

”Lúc đó, sinh nhật Tiểu Khê đến rồi đấy. “

Cô bé lay tay ba, khẽ cúi gầm mặt xuống, chau mũi lại, nhìn ba.

”Con ngoan, nhất định ba sẽ về đúng ngày sinh nhật của con.”

Giấc mơ khép lại, ông tỉnh dậy... nhớ lại điều làm sao ông lại bị bắt đến đây. Ông nhớ rất rõ, ông đã chuẩn bị đồ đạt, chỉ cần mua quà cho con gái nữa thôi, là ông có thể về nhà dự sinh nhật cùng con. Những khi đi đến cửa hàng, ánh mắt của ai đó cứ nhìn ông. Ông không quan tâm, vẫn cứ chủ quan. Một đứa bé nào đó đã nhờ ông lấy giúp quả bóng. Ông mỉm cười, lấy giúp bé.

”Bác ơi, bác ăn đi. Cảm ơn bác. “

Cậu bé đưa cho ông một viên kẹo socola, ông mỉm cười khẽ lắc đầu. Cậu bé nhăn mặt, leo lên chiếc ghế từ cửa hàng. Nhét vào miệng ông viên kẹo đấy. Ông rời khỏi cửa hàng, đầu óc ông nhứt mỏi, mắt ông chỉ muốn nhắm lại... ông ngã quỵ xuống, mở mắt ra ông thấy mình ở đây...

...

Mẫn Huyên thơ thẩn dạo quanh phố, đảo đôi mắt tìm kiếm thứ gì đó để tặng cho cô. Hôm sinh nhật, cô đã bị cú sốc đó làm tinh thần bất ổn, khẽ thở dài Mẫn Huyên đến quán trà sữa bên cạnh mua trà sữa. Thời tiết mùa hạ nóng nực như thế này. Chắc cô thích uống trà sữa lắm đây.

”Cô ơi. Lấy cho cháu hai trà sữa túi. À một thái xanh, một thái cam cô nhé. “

Mẫn Huyên mỉm cười, suýt nữa Huyên quên mất, nếu mua màu khác cho cô, nhất định cô sẽ không chịu uống. Khẽ thở dài, vì bản thân vẫn còn minh mẫn không não cá.

Ngồi ghế chờ bà chủ pha chế, Mẫn Huyên ngước mắt ra ô cửa sổ. Hôm nay trời nắng gắt quá, chói đến nỗi chỉ muốn khép đôi mắt lại.

”Ơ...anh... An Khôi ?”

Đôi môi nhỏ nhắn của Mẫn Huyên khẽ hé mở, mấp mấy gọi bóng dáng đó. Dường như anh ta không thấy cô, bước đi luôn. Lòng Mẫn Huyên rối bời, Huyên định bước đến chạy đến gặp anh. Vừa run vừa muốn bước đến. Bàn tay Mẫn Huyên khẽ đan vào nhau. Ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng đó.

”Bé ơi. Trà sữa của con...”

”Dạ...”

Mẫn Huyên nhận lấy trà sữa từ tay bà chủ, rồi khẽ cất bước đi theo anh. Phải anh không, An Khôi ? Nhìn anh rất quen thuộc, nhưng em lại không thể nhìn rõ anh, anh cũng chẳng nghe em nói...

Anh là cơn gió...

Em là bồ công anh...

Chúng ta cứ lướt qua nhau, mà chưa lần nào gặp nhau trọn vẹn.

Tim Mẫn Huyên đập mạnh, trái tim như hối thúc bản thân chạy theo anh. Mẫn Huyên khựng lại vài giây, nhìn theo anh... anh đang mua gì đó, anh quay mặt lại... Phải rồi ! Là anh, chính là anh , An Khôi à...

Mẫn Huyên bất chấp, vội mở cửa đi dần theo sau bóng dáng của anh. Anh mua một hộp gì đó ? Dường như là socola... được gói lại rất tỉ mỉ.

Có tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi xách của Mẫn Huyên. Huyên dừng lại, khẽ nhăn mặt, nhìn số điện thoại là cô, Mẫn Huyên thở dài, lo lắng bật máy.

”Alo... ?”

”Mẫn Huyên, tớ buồn quá, qua nhà tớ đi.”

”Ừ...tớ...”

”Sao vậy ?”

”Tớ sẽ đến...”

Mẫn Huyên trả lời, lòng rối bời. Mẫn Huyên quyết sẽ đi theo anh một lát rồi đến nhà cô sau vậy. Thở dài... Mẫn Huyên lon ton chạy theo anh...

An Khôi đi bộ, Mẫn Huyên cũng đi theo bằng phương tiện “căng hải” của mình. Mẫn Huyên thầm nghĩ, có lẽ điểm đến khá gần nên anh mới đi bộ như thế. Đi theo anh đến tận nơi, Mẫn Huyên khẽ nhìn đồng hồ, mười phút trôi qua rồi, Mẫn Huyên thầm mong An Khôi sẽ đến nơi nhanh chóng...

An Khôi dừng lại tại một ngôi nhà sang trọng nào đó. Mẫn Huyên núp sau tán cây cổ thụ to gần đó, đôi mắt Huyên không ngừng quan sát...

”Dung, quà sinh nhật của Dung... xin lỗi vì Khôi đã tặng muộn...”

”Ừ.”

Dung khẽ cười. Gật đầu. An Khôi ôm Tử Dung một cái thật ấm áp. Từ nhỏ họ đã sống gần nhau, vì vậy tình cảm thân thiết, gắn bó. Một cái ôm, cũng không có gì là lạ...

Khóe mắt Mẫn Huyên cay cay, sụt sùi... Mẫn Huyên trơ mắt đứng nhịn, đôi chân như ngã quỵ... Trái tim Mẫn Huyên như bị ai bóp nát... ngạt thở lắm cái cảm giác đó... Đứng từ xa Mẫn Huyên không thể nghe được gì. Huyên chỉ biết những gì Mẫn Huyên thấy cũng đã đủ....

”An Khôi...Em không thể ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.