Bà quản gia bất ngờ khi anh hành động như thế, bà làm việc cho anh cũng khá lâu, biết rõ anh là người lạnh lùng, nhưng dường như căn biệt thự ở ngoại ô này chưa hề có một người con gái nào đến đây cả, chỉ lâu lâu anh mới đến mà thôi, lúc bà được tin qua đây, bà thật sự rất bất ngờ. Ngước nhìn cô gái khóc đến sưng mắt, tóc tai bù xù, khiến bà không cầm lòng được mà thương sót. Cô không lên tiếng một lần nào, chỉ lặng lẽ bước vào phòng tắm, nhẹ nhàng nằm xuống bồn tắm.
“Cô bé...con muốn?”
“Bà cứ làm theo lời anh ấy đi ạ, nếu không bà sẽ bị anh ấy phạt”
Đôi mắt của cô vô hồn, cô nằm yên, không hề nhúc nhích, cả ngày hôm nay cơ thể của cô đã quá mệt mỏi, ê ẩm. Cô chưa tựa lưng vào một chỗ nào để nằm nghỉ cả, đây cũng là thời gian cô nên tranh thủ. Bà quản gia lấy một xô đá lớn, đổ ngập vào bồn tắm, cả thân hình của cô đều được nước đá phủ kín, cô hụp đầu sâu xuống, quan sát xung quanh, dường như căn phòng này chính là tra tấn, xung quanh điều rất lạnh. Cô mặc kệ, hiện tại cơ thể của cô đang rất mát, cô nhắm tịt mắt lại, lặng lẽ thiếp đi trong giấc ngủ.
Trời tối, nhiệt độ ngày càng lạnh, cả cơ thể của cô đã bị đông cứng bởi nước đá lạnh buốt, cứ đến một canh giờ đồng hồ, lại có những trận mưa nước đá ập xuống cơ thể nhỏ bé này, toàn thân của cô không còn cử động được nửa, trải qua năm tiếng, cả người cô hoàn toàn cứng tê người. Cô khó khăn thở ngấp, cố gắng cựa người, ôm bả vai để tăng nhiệt độ cho cơ thể, bà quản gia nhìn vào trong liền sợ hãi, cả người cô trắng bệch không còn sức sống, bờ môi hồng hào đã trắng tái nhợt.
“Cô bé, con có chịu nỗi nữa không?”
“...”
Bà quản gia khều khều tay cô, cố gắng lay cô thức dậy, nhưng cô vẫn chìm trong giấc ngủ, hoàn toàn không hề phản ứng như bị hôn mê, cả người lạnh ngắt, bây giờ thời tiết đã chuẩn bị vào thu đông, làm sao một cô bé có thể bị ướp đá trực tiếp được...
“Cô bé! Cô bé! Đừng làm tôi sợ”
“Tôi...không sao, tôi chịu được, bao nhiêu giờ rồi?”
Đôi môi của cô mấp máy, thốt lên từng chữ yếu ớt, bà quản gia như bắt được vàng, vội vàng mừng rỡ.
“Đã gần 6 tiếng rồi, cô có sao không? Tôi sẽ xin cậu chủ giúp cô?”
“Đừng đi... Anh ấy cầm thú lắm sẽ không chịu buông tha tôi đâu...”
Vừa nói dứt lời, cô liền ngất đi, hoàn toàn không trả lời được thêm câu nào từ bà quản gia nữa. Tiếng “cạch” vang lên, bên ngoài có người mở cửa phòng bước vào, bà quản gia đang sợ hãi nắm chặt lấy bàn tay của cô, không hề nghe thấy tiếng động. Vừa ngước mặt lên liền thấy anh đang đứng trước mặt.
“Cậu chủ, tôi vang xin cậu, cô ấy sắp không chịu nỗi nữa rồi!”
“Cậu chủ...cô bé ngất rồi”
“Tiếp thêm đá cho tôi, làm cho cô ấy tỉnh dậy”
Anh lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt giận dữ, trong đáy mắt đỏ rực chứa đầy sự hận thù bên trong.
“Cậu chủ... Đã 6 tiếng trôi qua rồi. Cô ấy không chịu nổi nữa, đã sốt cao rồi!”
Anh nghe thấy vậy liền đặt tay lên trán của cô, toàn thân đều đang nóng dần lên, cả cơ thể của cô đang hoà với nước cực lạnh, chiếc váy trắng đã ướt sủng, lộ đường cong xinh đẹp của mình, đôi môi nhợt nhạt không ngừng mấp máy.
“Lạnh...lạnh”
“Nam Phong, em lạnh quá, không chơi trượt tuyết nữa đâu...”
“Anh ơi, em cứng hết cả người rồi...”
Những kí ức trong cô hiện về, cô mấp máy nói sảng những kỉ niệm hồi lúc nhỏ. Anh nghe hết tất cả những lời cô nói, trong giấc mơ của cô luôn có anh... Luôn tồn tại anh... Anh mím chặt môi, nhìn cô đang mấp máy dưới bồn tắm, nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Gọi bác sĩ đến cho tôi!”
Bà quản gia vội vội vàng vàng chạy xuống nhà gọi bác sĩ, anh bước đến gần cô hơn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã trắng bệch không còn giọt máu của cô, anh bồng cô khỏi bồn tắm, đặt cô trên giường...
...
Bác sĩ lập tức kiểm tra sức khoẻ hiện tại cho cô, cả người của cô rất nóng, nhưng miệng luôn than lạnh, bác sĩ kiểm tra xong liền thở dài.
“Anh Dương, chị nhà của chúng ta sao lại bị cảm lạnh nặng đến thế? Cả cơ thể đều bị nhiễm lạnh, nếu để lâu một tí nữa sẽ tổn hại đến phổi, anh nhất định chú ý”
An Khôi đưa ra lời trêu chọc anh, chỉ vưa nhìn qua An Khôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, chuyện này sớm muộn gì cũng đến, chỉ không ngờ nó lại đến nhanh như thế...
“Đừng đùa nữa, kê đơn thuốc cho cô ấy”
“Được rồi, được rồi! Chưa đi tuần trang mật ngày nào đã bị gia đình anh Dương quấy rối”
An Khôi vừa viết đơn thuốc, vừa đưa ra lời châm chọc, nhìn thoạt sơ cũng đã biết anh đã hành hạ con gái người ta tàn nhẫn như thế nào rồi.
“Lâm Đồng, tiễn khách”
“Ế... Cậu chưa trả phí cho tôi đấy nhé? Đuổi sớm người ta làm gì, vội vàng chăm sóc cô ấy sao?”
An Khôi nghe thấy anh đuổi mình nhanh chóng liền ấm ức, tuyệt nhiên không chịu về sớm, vẫn ngồi yên không hề đứng dậy.
“Ngày mai, nhận lấy hai vé đi du lịch ở Hawai”
Anh vừa nói xong, liền ra hiệu cho Lâm Đồng tiễn An Khôi ngay lập tức, Lâm Đồng nhanh chóng làm theo, mời vị bác sĩ này ra khỏi phòng.
Căn phòng chỉ còn lại hai người, anh lặng lẽ sửa chăn giúp cô, cô bất ngờ nắm chặt lấy tay anh.
“Dương, đừng bỏ em, em sợ lắm...”
“Khê, em thật tham lam!”