Cô suy nghĩ một hồi, hôm nay cô muốn đi đến khu trò chơi giải trí để giải tỏa nỗi sợ hãi và mệt nhọc trong suốt mấy ngày qua, anh không ngại, chỉ gật đầu thuận theo lời cô, khiến cô cực kì hạnh phúc. Cô nắm chặt lấy canh tay sắn chắc, cùng anh bước vào công viên giải trí.
“Anh muốn chơi trò nào?”
“Trò nào cũng được.”
Cô suy nghĩ, không biết chơi trò nào, cô nhìn tàu lượn siêu tốc đang bay lượn trước mặt, tiếng la hét của mọi người khiến cô sợ hãi. Cô không hẳn sợ độ cao, cô đã từng đi cáp treo, từng đi xe đạp trên không, thuyền rồng đung đưa trên không nhưng cô vẫn chưa bao dám thử tàu lượn này. Bởi vì cho đến giờ cô vẫn không dám chơi trò này, cô rất sợ cái tàu lượn đó rơi xuống đất. Nhưng cô lại cảm giác có cái gì đó quen thuộc... Âm thanh quen thuộc như khiến cô nhớ ra được điều gì đó.
Anh hơi nheo mắt về phía cô, khẽ hỏi.
“Em muốn chơi tàu lượn?”
“Không,...không em không muốn chơi.”
Cô vội vàng xua tay rồi kéo anh đi sang cổ xe ngựa bên cạnh, cô cười tít mắt chỉ chỉ vào xe ngựa, anh hiểu ý vội dắt cô đi đến, cô mỉm cười chọn ngay cho mình một con ngựa màu trắng, cô thích nhất là ngựa trắng... Anh đã mua vé trọn gói, nên cô có thể chơi trò chơi ở khắp nơi này một cách thoải mái.
Tiếng nói vang lên trong không gian, tâm trí của cô bắt đầu hoảng sợ, môi hơi run rẩy, ôm lấy đầu...hồi ức bỗng dưng hiện về.
“Anh, em thích ngựa trắng, còn anh thích ngựa gì?”
“Chỉ cần Khê của anh thích thì anh sẽ thích theo!”
“Haha, yêu anh chết đi được.”
Tiếng cười của cô bé vang lên trong đầu cô, hình ảnh ấy mờ nhạt khiến cô không thể nhớ rõ, nhưng giọng nói cô nghe rất rõ rất quen thuộc. Mồ hôi của cô lấm tấm trên trán, cô thở hổn hển như vừa mới gặp ác mộng, cố gắng thoát khỏi hồi ức quái quỷ đó...
Anh thấy cô bịt hai tai, ôm đầu lắc liền tục, anh lo lắng nhìn cô, xe ngựa bắt đầu xoay, anh ngồi phía sau cô, khẽ ôm cô vào lòng, ngựa trắng này rất to lớn, có thể chơi đôi hoặc gia đình nhỏ ba người. Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, cử chỉ đầy nhẹ nhàng thân mật. Trái tim cô đập loạn một nhịp, anh ngồi gần cô như thế này khiến cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim của anh sau lưng cô.
“Em không sao chứ?”
“Không, em cảm thấy hạnh phúc nhất khi ở bên cạnh anh. “
Cô mỉm cười tựa người vào lưng anh, anh ôm trọn lấy cơ thể của cô, ngồi trên đây cô cảm thấy thoải mái nhất, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc đang dâng trào, mọi an toàn đều bao phủ cô khi ở bên cạnh anh.
Cô suy nghĩ, vội xua tan ý nghĩ đó, cô thầm nhủ, nhất định chưa dùng thuốc nên cô mới có thể nghĩ lung tung như thế này...
Sau khi đi xong cổ xe ngựa, cô bước đến lâu đài tuyết, nơi mà cô thích nhất, lâu đài tuyết rất lạnh, cô đã từng muốn đi rất nhiều lần nhưng cô lại chưa có thời gian, ngày hôm nay có dịp đứng trước mặt nó. Cô nhất định không bỏ qua...
“Anh, anh có thích tuyết không?”
“Em có thích không?”
“Thích!”
“Vậy anh cũng thích!”
Giọng nói trầm bổng của anh vang lên, giọng anh rất dễ chịu, hồi ức lại vang lên bên tai cô, cô khó chịu lắc đầu... Sao anh nói chuyện lại giống như...
Anh nắm chặt lấy tay cô kéo vào bên trong, cô đi theo anh. Cô cố gắng kìm nén bản thân không được suy nghĩ lung tung, nhất định tối nay cô phải dùng thuốc.
Bước vào bên trong, không khí hoàng toàn thay đổi, nhiệt độ đã trở thành âm độ C, vì thế rất lạnh, cô đã khoác áo ấm, và mang ủng, hai tay được đeo bao tay rất xinh xắn. Cô chỉ cảm thấy mát lạnh, thích thú chạy thật nhanh vào trong. Anh vội vàng đuổi theo cô, sợ cô bị trơn mà ngã.
“Khê, em bình tĩnh, phấn khích như vậy em sẽ ngã!”
“Không sao, em muốn trượt tuyết”
Cô chạy lên phía trên cao, cầm lấy một cái đồ trượt hình bánh xe ô tô lớn. Ở chỗ này luôn có những hình dạng hấp dẫn con nít, những dụng cụ trượt đều là bánh xe ô tô người chơi ngồi lên đó, sau đó được một người hướng dẫn đẩy xuống từ dốc cao. Những chú người tuyết được làm tự nước đá, trong suốt. Tuyết nhân tạo được phủ xuống thường xuyên, chẳng mấy chốc đầu của mọi người đều bị tuyết bao phủ hết đỉnh đầu.
Xung quanh được trang trí rất đẹp, hình lâu đài bằng nước đá trong suốt, còn có hiệu ứng đèn chiếu lắp lánh. Sau phía trượt tuyết còn có một số ghế bằng bánh xe và bàn làm từ nước đá dành cho các đôi tình nhân uống nước couple.
Phía xa xa lại còn có những cây trắng muốt như bị tuyết bao phủ, dưới đất có rất nhiều bông tuyết. Những bông bóng xà phòng không ngừng bay bổng trên không trung, cô thích thú chụp lấy một bong bóng bay ngang mình, người hướng dẫn đẩy cô xuống...
“Aaaa! “
...
Trong căn phòng tĩnh lặng, Văn cảnh sát nằm trên chiếc giường màu tối, ông được cho ăn cho uống đầy đủ, có thể nói sung sướng như một ông hoàng. Có loại người nào bắt con tinh hoặc để trả thù mà được như ông không? Nhưng đáng tiếc, thứ ông cần đó là tự do.
“Không!!!”
“Không!!!”
Tiếng hét lớn của ông vang lên trong căn phòng tĩnh vắng. Cơn ác mộng đã lấn át tâm trí ông, người đàn ông mạnh mẽ đang dần dần trở nên yếu đuối, ông co người run rẩy. Môi khẽ mấp máy dòng chữ viết mẩu giấy đặt trên bàn, kèm theo thức ăn tối.
“TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU!”
Ông đọc dòng chữ, bất giác rùng mình. Ông nhíu mày nghi hoặc, rốt cuộc... Điều này là gì? Tên đó chính là ai?