Cô khẽ cười, lại làm hành động như trước, đôi bàn tay cô bẹo má thầy, nhéo mũi thầy trông rất đáng yêu.
“Em muốn đi đâu ?”
“Đi...câu cá ha ?”
“Ừ. “
Thầy gật đầu, bật tiếng nói trầm ấm lên, vuốt nhẹ mái tóc của cô rồi kéo cô đi.
Đến hồ “ Mỹ Hàn “ -Hồ cá giải trí cho các cặp tình nhân hoặc những người căng thẳng đến để thử giản. Không khí ở đây rất thoáng mát, có cả khu vực cho các nhóm đi chung với nhau nghỉ ngơi, cắm trại. Xung quanh hồ là dọc những đóa hoa chiều tím. Một loại hoa ít người biết, nhưng lại có sắc tím chung thủy, mong manh toát lên vẻ thanh cao mà giản dị. Trên dọc cầu, có một thanh sắt dùng để treo những chậu trầu bà nhỏ tạo nên một không gian tĩnh lặng, dịu nhẹ.
“ Cần câu của quý khách đây !”
“Cảm ơn chị.”
Nhân viên phục vụ đưa cho cô và thầy. Cô khẽ cười, đón lấy. Đây là lần đầu cô và thầy đi chơi riêng với nhau. Tuy thế, nó cũng đơn giản là lần đầu tiên cô đi câu cá. Cảm giác này thật tuyệt, nó làm cho cô cảm thấy như xua tan mệt mỏi và lo lắng. Nhắc mới nhớ hình như cũng sớ đến tết tây rồi thì phải, cô cũng rất muốn nghỉ tết tây. Nhưng mà còn tận mười bốn ngày cơ đấy, thật chán. Nhưng không sao bây giờ cô có thể thỏa thích vui chơi rồi.
Cô tập trung lấy cần cậu mà thầy đã xỏ mồi, từ từ quăng xuống hồ. Nhắm mắt lại, rồi quăng thật mạnh, nước bắn tóe lên. Rất may, là hồ được thiết kế thấp so với chỗ đứng nên không bắn lên người cô. Nhìn những làn nước lâu lâu co lại tạo thành một đường như làm sóng, quả thật cô rất thích.
Mặt hồ đột nhiên tĩnh lặng, cô chờ mãi mà vẫn không thấy cá cắn câu, nỗi chán nản bắt đầu dâng cao. Cô quay qua thầy, chu mỏ.
“Anh, tại sao không có cá ? Có phải là do người ta lừa mình không ?”
“Suỵt, không phải. Cá sẽ không cắn câu nhanh như vậy đâu.”
Cô gật đầu, ngồi ở ghế uống nước, bây giờ cô mới hiểu câu cá thật là chán. Lâu lắm mớ có cá, người có tính kiên nhẫn mới làm được.
“Quý khách à, nếu chán hai người có thể qua bên hồ kia để ngăm nước nóng và ngắm cảnh. Chúng tôi sẽ quan sát giúp.”
“Woa,thật sao ? Đi thôi !”
...
Sau khi cô đi khỏi đó, Huyên cảm thấy rất thẹn khi nhìn anh, khẽ ngước mắt nhìn anh. Huyên bắt gặp anh đang mở đôi mắt to tròn màu nâu kia nhìn thẳng mình.
“Lại gặp em rồi nhỉ ?”
“Vâng. “
“Sao thế ? Nghe Dương nói, em muốn gặp tôi ?”
“Vâng, nhưng...lần đó em chưa biết tên anh ? “
“Haha”
Anh đột nhiên bật cười khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Huyên như một chú mèo con, bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc đang bay che khuất đi đôi mắt long lanh của Huyên. Huyên im lặng, lắng nghe câu trả lời từ anh dù biết rằng anh tên -An Khôi.
“ Anh...”
“Anh nói rồi mà, anh tên Hẫn Muyên “
Huyên im lặng không trả lời, cắn nhẹ môi dưới để kìm nén sự tức giận. Tại sao anh lại luôn trêu chọc Huyên như vậy chứ ? Không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng rất may anh còn nhớ ngày đầu gặp mặt anh đã nói anh tên Hẫn Muyên.
“Cắn môi không tốt cho em đâu. “
Anh cầm nhẹ tách trà lên uống một hóp tôi nhìn ngoài khung cửa sổ, gương mặt ưu tú ấy khi nhìn nghiêng rất hấp dẫn, đôi mắt nâu long lanh, mái tóc đen và áo sơ mi trắng đã tạo nên sức hút, phong thái này...Rất cuốn hút Huyên, cuốn hút mọi ánh nhìn, có thể nói, Huyên đã say anh. Anh như một ly rượu ngọt khiến người khác muốn chìm đắm.
...
Cô bước theo sự hướng dẫn của nhân viên. Mở to đôi mắt trong sự ngại nhiên. Woa! Quả thật nơi đây rất đẹp, chả khác nào như một khu vườn cổ tích. Dọc đường bước vào đầy những đóa hoa cúc trắng. Đóa hoa trắng nhị xanh tạo nên sự hài hòa. Làn nước trong hồ trong vắt, có cả suối nhân tạo để chạy nước nóng xuống. Ở đây có rất nhiều người đang ngăm đôi chân của mình xuống đó, để nghỉ ngơi thư giản. Chọn cho mình.Một nơi trống, cô kéo thầy vào, rồi khẽ cười.
“Anh, chúng ta cũng thử ?”
“Ừ !”
Thầy trả lời rồi theo bước chân bé nhỏ của cô. Cô kéo thầy ngồi kế mình rồi đắm mình vào làn nước ấm áp dưới chân. Ngắm nghiền mắt lại, những làn gió từ hàng si già thoảng qua tạo cho con người ta cảm thấy thật thích. Đúng là thiên đường của các cặp tình nhân mà.
“Tiểu Khê, em có nhìn thấy dòng nước nhỏ chảy trong cái khe be bé kia không ?”
Cô mở mắt ra, nhìn theo hướng ngón tay trỏ thầy chỉ, đúng rồi có một cái khe nhỏ.
“Thấy, nhưng mà sao chớ ?”
“Đó là em !”
“Hả ? Gì cơ ?”
Đôi mắt thể hiện sự ngạc nhiên của cô hiện ra, cô suy nghĩ tại sao thầy lại nói thế chứ.
“Khê tiếng hán việt chẳng phải là khe sao ? Tiểu là nhỏ. Vì thế tiểu Khê chính là con khe nhỏ. “
“À, thế thì em sẽ là con Khe nhỏ có dòng nước xanh lá “
Cô khẽ cười, rồi tung chân đá dòng nước xanh bắn lên.
“Không được, anh là Dương vì thế em phải là con khe có dòng nước màu xanh dương .”
“Gì chứ, không chịu !”
“Hừ, anh không biết, anh nói là màu xanh dương .”
Cô cãi bướng lại, tại sao cô lại phải là màu xanh dương mà không phải là xanh lá đáng yêu chứ ? Thật đáng ghét mà.