Đà Nẵng, 05/04/20
Editor: Xiao He
Cô không giãy dụa nữa, im lặng cả đoạn đường về nhà. Xe vừa mới dừng lại, Dịch Ngưng Phù liền bước xuống xe vào nhà, Dịch Thần Hi cố ý nán lại phía sau một chút, nhìn thư ký của ba mình hỏi: “Chú Âu Dương, chú còn chưa nói cho con biết vì sao ba con lại muốn gặp con đâu?”
Âu Dương cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ông ấy nhớ con mà thôi.”
“Gần đây ba con không ở nhà sao?”
“Ừ, con biết mà, công việc của ba con rất bận rộn.” Âu Dương liếc mắt, nhìn chiếc xe ở bên cạnh, nhướng mày: “Trong nhà còn có khách.”
“A?” Dịch Thần Hi kinh ngạc: “Bây giờ mà còn có khách sao? Hình như là ăn tối ở đây luôn ạ?”
“Chắc vậy.” Ông chỉ biển số xe: “Từ thủ đô về đây, chắc là lãnh đạo trước đây của ba con.”
Dịch Thần Hi: “....” Cô nhìn biển số xe, chu môi, “Thật lợi hại.”
Âu Dương cười: “Mau vào đi, đã mấy tháng rồi con không về nhà.”
“Vâng ạ.” Dịch Thần Hi cúi đầu, cầm lấy ba lô của mình đi vào trong nhà, mới vừa tới cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh làm nũng của Dịch Ngưng Phù, cô hừ lạnh một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, định bước lên cầu thang vô phòng.
Còn chưa tới cầu thang, Dịch Thần Hi đã bị gọi lại.
“Thần Hi.” Ba Dịch trầm giọng gọi cô từ phía sau.
Thân hình Dịch Thần Hi cứng đờ, nắm tay thật chặt, hít sâu một hơi mới quay đầu lại, cười hỏi: “Có chuyện...”
Câu nói kế tiếp của cô, khi nhìn thấy người kia, liền kẹt trong cổ họng.
Cô chớp chớp mắt, nhìn người con trai đứng cách đó không xa, cặp lông mày đang nhướng lên, cô liền thất thần... Hạ Xuyên là khách của ba cô???
Hai người im lặng đứng đối diện nhau, Dịch Thần Hi ngơ ngác nhìn, không hề nghe được âm thanh nào khác.
Ba Dịch nhìn qua, hơi nghiêm túc nhíu nhíu mày, giơ tay về phía cô: “Lại đây chào bác Hạ đi con.”
Cô giật mình một lát, mới cúi đầu đi qua, không chớp mắt nhìn người con trai đang ngồi cạnh ba mình, có chút khó tin sao Hạ Xuyên lại có thể ở đây, còn đang mỉm cười nhìn mình.
Ba Dịch không nhận ra được sự khác thường của cô, tâm trạng vui vẻ giới thiệu cô với hai người: “Giới thiệu cho con, đây là bác Hạ, khi còn nhỏ con đã từng gặp bác ấy rồi, bên cạnh là con trai bác ấy, Hạ Xuyên, vừa rồi Ngưng Phù có nói cậu ta là huấn luyện viên quân sự của hai đứa phải không?”
Dịch Thần Hi thất thần, không trả lời.
Ba Dịch ngước mắt nhìn cô, khụ một tiếng lớn gọi cô: “Thần Hi.”
“A?” Dịch Thần Hi kinh ngạc nhìn ông, vội vàng phản ứng lại dạ hai tiếng, “Anh ấy đúng là huấn luyện viên của bọn con ạ.” Cô không để ý lắm mà trả lời, đôi mắt dính chặt trên người Hạ Xuyên.
Ba Dịch tiếp tục ho nhẹ một tiếng, Dịch Thần Hi mới cúi đầu thu hồi tầm mắt mình, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Con chào bác Hạ.”
Ba Hạ cười lớn, mặt mày nhu hòa nhìn Dịch Thần Hi nói: “Thần Hi đã lớn nhanh như vậy rồi.”
Ông nhìn Dịch Thần Hi, nhịn không được nói: “Con thật giống mẹ con, lớn lên nhìn rất đẹp gái.”
Ba Dịch gật đầu, cũng không để trong lòng cười cười, quay đầu hỏi cô: “Con không chào anh Hạ Xuyên sao?”
Dịch Thần Hi cứng đờ, ngưng một chút mới quay đầu nhìn Hạ Xuyên, nhìn đến nét cười trong mắt anh, cô kéo kéo khóe miệng, cắn răng nói một câu: “Em chào huấn luyện viên ạ.”
Hai người đàn ông nói chuyện với nhau, Dịch Thần Hi cũng không hiểu đề tài của hai người lắm. Cô như ngồi trên đống lửa, cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, ánh mắt Hạ Xuyên như có như không ngẫu nhiên dừng trên người cô, tràn ngập ý tìm tòi.
Dịch Thần Hi nhấp môi, ngồi một lúc mới kéo kéo góc áo ba mình, nhỏ giọng nói: “Con về phòng trước.”
“Lát nữa con nhớ xuống ăn cơm.”
“Được ạ.”
Dịch Thần Hi đứng thẳng lưng, không nhanh không chậm rời khỏi tầm mắt của mọi người, vừa lên lầu cô liền chạy như bay, hướng về phòng mình, Dịch Thần Hi không hề dừng lại, tìm điện thoại của mình, nhắn tin cho Hạ Xuyên: [Vì sao anh lại đến nhà em????]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô nôn nóng chờ đợi bên kia trả lời, nhưng không có kết quả. Vài phút sau cũng không thấy hồi âm, cô nôn nóng xoay xoay điện thoại, suy nghĩ một chút, Dịch Thần Hi liền gọi điện cho Hạ Xuyên.
Truy
Hãy tôn trọng công sức của editor!
Di động trong túi run lên, Hạ Xuyên dừng một chút, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách. Hạ Xuyên nhướng mày, nhìn ánh đèn của căn phòng trên lầu, đi ra sân vườn, bước tới một cây cổ thụ tươi tốt.
Chỗ ban công của Dịch Thần Hi, ngang tầm với cành lá xum xuê của cây cổ thụ, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc lá rơi xuống.
Điện thoại gọi được một lúc, Dịch Thần Hi nhịn không được liền alo một tiếng, giọng rõ vội vàng: “Vì sao anh lại đến nhà em?”
Hạ Xuyên ừ một tiếng, dừng một chút nói: “Em đang trong phòng sao?”
“A, ừ.” Dịch Thần Hi trầm giọng: “Anh đừng nói sang chuyện khác chứ.”
Hạ Xuyên cười khẽ, tiếng cười ấy khiến lỗ tai của Dịch Thần Hi cũng trở nên tê dại: “Anh cười cái gì?”
“Em ra ban công đi.” Lời ít ý nhiều.
Dịch Thần Hi ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn ra hướng ban công, sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng đi ra ban công, nhìn ra ngoài, trong tầm mắt liền xuất hiện người con trai đang ngẩng đầu ở phía dưới.
Nhìn vào đôi mắt ấy khiến ngực cô căng thẳng hơn, còn cảm nhận được tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Di chuyển tầm mắt, một tay Dịch Thần Hi chống ở ban công, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây nghe điện thoại? Ba em sẽ phát hiện đấy.”
Hạ Xuyên cười: “Phát hiện cái gì? Phát hiện em gọi điện cho anh sao?” Anh từng bước từng bước đặt nghi vấn cho cô: “Hay là phát hiện mối quan hệ liên lút giữa hai chúng ta?”
Dịch Thần Hi không trả lời, im lặng nhìn xuống. Một lúc sau, cô mới đối diện với ánh mắt Hạ Xuyên, đổi đề tài: “Sao anh lại tới nhà em?”
“Anh đi cùng với ba anh.”
Dịch Thần Hi: “Đây không phải là ý của em.”
Hạ Xuyên cười, cố ý lập lờ: “Muốn biết sao?”
Truy
Hãy tôn trọng công sức của editor!
“Ừm.”
“Vậy em trả lời anh, em còn giận anh không?”
Nghe vậy, Dịch Thần Hi bất ngờ, nhìn xuống nụ cười khẽ của anh, khoảng cách không quá xa, cô có thể thấy được ánh mắt tràn ngập sự ôn nhu trong đó. Anh đối với Dịch Thần Hi... Đúng là tốt hơn rất nhiều so với người khác.
Dịch Thần Hi vừa định trả lời, liền nghe được tiếng mẹ mình ở phía cửa: “Tiểu Bảo ăn cơm thôi con.”
“Được ạ, con xuống liền.”
“Phải ăn tối rồi, em xuống trước đây.” Nói xong, Dịch Thần Hi cũng mặc kệ Hạ Xuyên có phản ứng hay không, nhanh chóng cúp máy, chạy xuống dưới lầu.
- -------
Bầu không khí trong phòng ăn rất náo nhiệt, hiếm khi nhà Dịch Thần Hi có khách đến thăm. Loại bàn ăn hình chữ nhật này có thể ngồi được rất ít người. Bởi vậy, khi Dịch Thần Hi đi xuống, chỉ còn lại một chỗ trống duy nhất, cô nhấp nhấp miệng, đành đi qua đó.
Đối diện Dịch Thần Hi là Dịch Ngưng Phù, bên cạnh cô là Hạ Xuyên.
Có rất nhiều món trên bàn ăn, trong đó có vài món là đồ ăn ưa thích của Dịch Thần Hi. Mọi người cùng nhau ăn tối, ba Dịch trò chuyện cùng với ba của Hạ Xuyên, hai người còn khui một chai rượu trắng, có lẽ đã lâu rồi không gặp, hai người đều không kiềm được sự vui vẻ của bản thân.
Dịch Thần Hi vẫn luôn duy trì sự im lặng của mình, cho đến khi bị kêu tên, cô mới dời lực chú ý của mình.
Ba Dịch: “Hạ Xuyên, con cảm thấy Thần Hi và Ngưng Phù thế nào? Là huấn luyện viên của hai đứa nhóc này, con cảm thấy sao?”
Truy
Hãy tôn trọng công sức của editor!
Trong nhất thời, tầm mắt mọi người đều nhìn về Hạ Xuyên, Hạ Xuyên hơi mỉm cười, trầm giọng nói: “Đều rất tốt ạ...” Anh dừng một chút, liếc mắt nhìn người đang cúi đầu ở bên cạnh, tay chậm rãi duỗi xuống phía dưới bàn, cầm lấy bàn tay cô.
Cảm nhận được sự giãy dụa của cô, Hạ Xuyên hơi dùng sức chế trụ tay cô, mới ngước mắt nhìn ba mẹ cô, nghiêm túc nói: “Nhưng Thần Hi tốt hơn nhiều, rất có khí chất của chú, thời điểm huấn luyện vô cùng thông minh, lanh lẹ, hơn nữa còn hoàn thành tất cả các hạng mục.”
“Phải không?” Ánh mắt ba Dịch sáng lên, vừa lòng nhìn Dịch Thần Hi: “Về phương diện này đúng là Thần Hi rất giỏi, chỉ là khá nghịch ngợm.”
Ba Phụ cười lớn: “Con gái nghịch ngợm một chút mới tốt.”
Hai người bọn họ lại tiếp tục đề tài, mà tay Dịch Thần Hi vẫn chưa thể thoát được, bất lực... Cô duỗi tay nhéo Hạ Xuyên, cái này là khen ngược, bị anh bắt lấy nhược điểm.
Dịch Thần Hi khóc không ra nước mắt, cô liếc mắt nhìn vẻ mặt tự nhiên của Hạ Xuyên, cố sức giãy dụa ở dưới bàn, muốn tránh thoát khỏi bàn tay anh. Đến cuối cùng, thật sự là không còn biện pháp nào nữa, Dịch Thần Hi chỉ có thể đá chân anh một cái.
Hạ Xuyên hơi đau, ngước mắt nhìn cô một cái, mới bình tĩnh buông lỏng cổ tay cô, tiếp tục ăn tối.
Cả bữa tối nay Dịch Thần Hi đều cảm thấy bất an, ăn cơm sau, cô cùng mẹ Dịch thu dọn bàn ăn, sau khi dọn xong, Dịch Thần Hi không hề dừng lại mà chạy thẳng lên lầu, cho đến khi trở về phòng, cô mới cảm nhận được trái tim đang loạn nhịp của mình bình ổn một chút.
Duỗi tay sờ trái tim mình, Dịch Thần Hi cũng không biết Hạ Xuyên to gan như vậy... Dám trước mặt ba cô và ba của anh, lén lút nắm tay cô.
Truy
Hãy tôn trọng công sức của editor!
Lúc này, Dịch Thần Hi hoàn toàn quên mất là do mình chủ động trước.
Cô duỗi tay che mặt, trước mắt đột nhiên hiện lên biểu cảm và lời nói lúc ấy của Hạ Xuyên.
Dịch Thần Hi vẫn luôn để ý chuyện này, không phải sự san sẻ yêu thương của ba mẹ dành cho Dịch Ngưng Phù, mà là họ luôn so sánh cô với Ngưng Phù, sau khi so sánh, số lần khen Dịch Ngưng Phù luôn nhiều hơn. Mà hôm nay, Hạ Xuyên lại khen cô vô điều kiện, anh vì cô mà làm điều ấy.
Trong đầu không ngừng lặp lại lời anh nói, cô rất tốt, cô so với Dịch Ngưng Phù còn tốt hơn. Ở trong mắt Hạ Xuyên, cô là tốt nhất.
Dịch Thần Hi nghĩ, ánh mắt tràn ngập nụ cười, cô lăn vào chăn, cố gắng không làm bản thân ngộp thở. Ở trong chăn một lúc lâu, Dịch Thần Hi mới đẩy chăn ra, nhắn tin cho Hạ Xuyên: [Anh và ba anh về chưa?]
Hạ Xuyên: [Anh đang ở trong xe, ba anh với ba em đang ở trong thư phòng.]
Truy
Hãy tôn trọng công sức của editor!
- ---------
Dịch Thần Hi lặng lẽ xuống lầu, thư phòng vẫn đang đóng chặt. Trong phòng bếp có ánh đèn, là mẹ Dịch và bác giúp việc đang rửa chén, còn Dịch Ngưng Phù hẳn đã sớm về phòng.
Cô cẩn thận bước chân mình, hướng ra ngoài cổng lớn.
Cho đến khi ra khỏi cửa, Dịch Thần Hi vẫn cảm thấy căng thẳng, đi về hướng bãi đỗ xe. Vừa đến buổi tối, bên bãi đỗ xe rất yên tĩnh, bởi vì chỗ này không quá rộng, thế nên chỉ đỗ xe nhà Dịch Thần Hi và xe của khách.
Cô kiềm hãm suy nghĩ trong đầu mình, nương theo ánh sáng đi qua đó.
“A...” Dịch Thần Hi hét một tiếng nhỏ, miệng bị một bàn tay to che lại, sau đó là một âm thanh quen thuộc vang lên: “Là anh.”
Nhờ có ánh sáng, cô nhìn thấy người con trai trước mặt, chớp chớp mắt tỏ vẻ đã biết.
Truy
Hãy tôn trọng công sức của editor!
Hạ Xuyên buông lỏng bàn tay ra, rũ mắt nhìn chăm chú vào cô: “Có sợ không?”
“Sợ cái gì?”
Hạ Xuyên cười, cong cong khóe miệng nhìn chằm chằm vào cô: “Em nói xem nếu ba em biết đã khuya rồi em còn chạy ra đây sẽ có phản ứng như thế nào?”
Dịch Thần Hi: “...Câm miệng.” Cô không chút chần chừ, duỗi chân đá Hạ Xuyên, nhưng còn chưa đá trúng, mắt cá chân đã bị bàn tay anh nắm lấy.
Cách vải quần mỏng manh, Dịch Thần Hi có thể cảm nhận được lòng bàn tay cực nóng của anh. Độ ấm ấy khiến cô có chút không chịu nổi. Mặt đỏ lên, Dịch Thần Hi giãy dụa muốn Hạ Xuyên buông ra: “Anh buông em ra.”
Hạ Xuyên cười, nhướng mày nhìn cô: “Sao em lại thích đá người như vậy nhỉ?
“Vậy sao anh cứ thích chọc em như vậy?” Hai má Dịch Thần Hi đỏ ửng, trừng mắt nhìn anh, cắn môi dưới, vô cùng khẩn trưởng: “Hạ Xuyên!”
Hạ Xuyên buông tay, lôi kéo cô đứng vào một góc.
Dựa vào ánh đèn mờ mịt, hai người đứng đối diện nhau. Gió ban đêm rất lớn, khiến Dịch Thần Hi run bần bật, thế nhưng...Trong lòng cô lại vô cùng ấm áp, thậm chí là có chút hừng hực.
Cô dời tầm mắt, có chút khẩn trương nói: “Anh đừng nhìn em như vậy.”
Hầu kết Hạ Xuyên chuyển động, ánh mắt hơi tối. Im lặng sau đó mới nhẹ giọng hỏi cô: “Còn giận anh sao?”
“Nếu còn thì sao?”
Truyện chỉ được edit trên trang Wattpad của Xiao He. Yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác.
Hãy tôn trọng công sức của editor!
Hạ Xuyên cười, duỗi tay nhéo lấy lỗ tai đang đỏ ửng có thể thấy bằng mắt thường của cô, đột nhiên khom lưng tiến gần đến môi cô... Hơi thở hai người đan xen, dây dưa lẫn nhau, Dịch Thần Hi khẩn trương lui về sau, cô nhìn khoảng cách giữa hai người hiện tại, chỉ cần cô nhón chân một chút... Là có thể hôn Hạ Xuyên rồi.
Nghĩ như vậy, Dịch Thần Hi liền hành động.