03/05/20
Editor: Ji_en
Lúc đứng dưới tán cây, Hạ Xuyên hỏi cô mấy câu, còn chưa kịp nói chuyện khác Diệp Thần Hi liền nhìn anh hỏi: “Lát nữa anh đi đâu vậy?”
Hạ Xuyên: “Đưa lãnh đạo về.”
“Sau đó thì sao?”
Hạ Xuyên cười, híp mắt nhìn chăm chú vào cô: “Thế em nghĩ anh đi đâu?”
Dịch Thần Hi không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Về nhà nha.”
Cô ôm Hạ Xuyên cọ cọ, ủy khuất nói: “Đã nửa năm rồi em chưa gặp anh.”
Hạ Xuyên ừ một tiếng, đôi mắt sâu lắng nhìn cô, duỗi tay xoa tóc cô, dùng sức ôm cô vào lòng mình, nhỏ giọng nói: “Lát nữa anh đến đón em.”
“Vâng.”
Dịch Thần Hi đi trong sân trường đen như mực, nghĩ đến đoạn đối thoại vừa nãy của hai người, khóe môi nâng lên trong ánh mắt mang theo tia cười.
Cô mới vừa đi ra đến cửa, liền thấy được chiếc xe jeep cách đó không xa, tầm mắt hơi dừng lại nơi ấy, Dịch Thần Hi bước nhanh đi qua, gõ cửa sổ xe, nhìn người bên trong mi mắt cong cong hỏi: “Soái ca, có nguyện ý cho em đi chung một đoạn đường không?”
Hạ Xuyên nhìn cô chằm chằm, sau khi thấy Dịch Thần Hi mặc váy, híp mắt, khàn giọng hỏi: “Cho em đi ké một đoạn đường thì có phúc lợi gì không?” Lúc anh nói ra lời này, vẻ mặt lạnh lùng, vẻ mặt cấm dục kia khiến trái tim Dịch Thần Hi nhảy thình thịch.
Cô gật gật đầu, cố ý nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, không sợ chết nói: “Đương nhiên là có.”
Hạ Xuyên xuống xe, đi đến ghế lái phụ mở cửa ra, để Dịch Thần Hi lên xe, sau đó mới trở lại ghế điều khiển.
Anh vừa lên xe, Dịch Thần Hi liền cảm thấy không gian bên trong trở nên chật chội hẳn.
Hạ Xuyên không vội lái xe rời đi, ngược lại bình tĩnh nhìn Dịch Thần Hi bên này, khóe miệng cong lên hỏi: “Không lạnh?”
“Không lạnh nha.” Lòng cô ấm áp vô cùng.
Hạ Xuyên mỉm cười nhìn cô: “Ừ, không lạnh.”
Rạng sáng, xe việt dã chạy băng băng trên đường vắng vẻ, cho đến khi xuống xe, tim Dịch Thần Hi đập càng lúc càng nhanh, cô không biết chuyện gì sẽ phát sinh, khẩn trương, nhưng cũng chờ mong.
Hai người xuống xe, về đến nhà Hạ Xuyên đã là 1 giờ sáng.
Dịch Thần Hi đứng trong thang máy, nhìn chằm chằm số tầng hiển thị trong thang máy, không biết vì sao cô lại cảm thấy chân mình có chút mềm. Rõ ràng vẫn chưa làm chuyện gì, nhưng chân vẫn mềm đến không chịu được.
Một trước một sau ra khỏi thang máy, Hạ Xuyên mở cửa, nghiêng người để cô vào trước, Dịch Thần Hi đi vào, Hạ Xuyên đi theo, cửa vừa mới đóng lại, Hạ Xuyên liền tắt đèn mà Dịch Thần Hi vừa mới bật.
Nháy mắt trong phòng đen nhánh một mảnh, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hô hấp hai người càng thêm dồn dập, Hạ Xuyên khom lưng tới gần cô, càng lúc càng gần hơn...... Hô hấp hai người đan xen lẫn nhau, gần trong gang tấc. Dịch Thần Hi đôi mắt lóe lên, Hạ Xuyên còn chưa hôn xuống, cô đã không nhịn được chủ động trước.
Cô duỗi tay câu lấy cổ Hạ Xuyên, nhón chân lên.
Tình hình chiến đấu của hai người...... chưa kịp chạm đã nổ.
Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên triền miên dây dưa bên nhau, ngoại trừ âm thanh của đối phương thì không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
Ngoài cửa sổ ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào, làm cho hai người thấy rõ cảm xúc trên gương mặt đối phương hơn.
Đến bước cuối anh không có đi vào, trong nhà không có đồ vật kia (**), đối với cô mà nói cũng không tốt.
(**) BCS
Hai người ôm nhau thở dồn dập, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của nhau, ánh trăng tĩnh lặng, tim vẫn đập thình thịch như cũ. Qua một lúc, Dịch Thần Hi mới bình tĩnh lại nhịn không được lại hỏi Hạ Xuyên: “Anh thật sự là lần đầu tiên à?”
Cái trình độ thuần thục này, cô cảm thấy hổ thẹn không bằng. Nghĩ đến chuyện vừa làm, Dịch Thần Hi liềnthấy mặt nóng bừng, cô quả thực khó có thể tin..... Đúng là thiên phú của đàn ông mà.
“Trời đất chứng giám” Hạ Xuyên hôn sườn mặt cô cười nhẹ nói: “Em là mối tình đầu của anh“.
Dịch Thần Hi hừ lạnh: “Em cảm thấy không hề giống vậy đâu.” Cô nói thầm: “ Không phải Noãn Noãn đều nói lần đầu tiên của con trai lần đầu tiên chỉ từ năm đến mười phút sao!”
Hạ Xuyên nghe xong dở khóc dở cười kéo Dịch Thần Hi lại hôn lên mặt cô, âm thanh trầm thấp hỏi:“ Em còn cùng Trình Noãn Noãn thảo luận loại chuyện này?”
Dịch Thần Hi nghẹn họng, quay mặt đi có chút xấu hổ.Thật ra cũng không phải cố ý thảo luận, chỉ là có 1 lần Dương Ca xem tin tức bát quái đột nhiên nhắc tới chuyện này sau đó Noãn Noãn thuận miệng đáp một câu lại. Lúc sau cô liền tham gia thảo luận. Thuận tiện biết được một ít tin tức.
Bây giờ nghĩ lại, Dịch Thần hi cũng cảm thấy có chút không nói lên lời, vì sao lại nói loại chuyện này với các cô ấy. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ Noãn Noãn ái muội nhìn mình chớp mắt nói:
“Tớ cảm thấy với thể lực của Hạ Xuyên cậu có bị...”
Lúc đó cô nói tớ thích thể lực quân nhân của Hạ Xuyên, dáng người quân nhân, đương nhiên quan trọng nhất chính là giống như cô nói, cô thích khía cạnh khác của Hạ Xuyên chứ không phải vì anh là quân nhân, cô thích đó chính là bản thân Hạ Xuyên.
Đậu má, hiện tại cô có bao nhiêu hối hận lời nói lúc đó của mình. Với thể lực của anh cô thừa nhận không thể chịu nổi.
Dịch Thần Hi lắc đầu, duỗi tay ôm cổ Hạ Xuyên nói: “Hết sức rồi, em muốn đi tắm rửa” Thân thể dính dính, mồ hôi hai người đều dính ở trên người.
“Anh ôm em đi tắm rửa.”
“Vậy anh không được làm chuyện xằng bậy.”
“Sẽ không.” Kể cả Dịch Thần Hi không nói, Hạ Xuyên cũng không có khả năng làm vậy. Hai người đều là lần đầu tiên, huống chi vừa nãy đúng là có chút xúc động, nhưng bây giờ ngẫm lại loại chuyện này như nước chảy thành sông. Tính cách hai người đều không phải kiểu ngượng ngùng, cho nên thuận theo tự nhiên cũng tốt.
Hạ Xuyên ôm Dịch Thần Hi bước vào phòng tắm rửa một lần, lúc trở lại ra còn thay mới ga giường, mới ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ.
Dịch Thần Hi thật sự bị lăn lộn đến mệt mỏi, mới vừa nằm xuống không đến một lúc đã ngủ, Hạ Xuyên rũ mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn của cô, đặt nụ hôn lên trán rồi mới ôm cô cùng nhau ngủ. Huấn luyện quân sự nửa năm, không có đêm nào Hạ Xuyên ngủ đủ giấc.
Bọn họ huấn luyện không thể than khổ, đây đều là chức trách của mình. Mọi người đều vui vẻ làm nhưng áp lực tinh thần cũng rất lớn.
Vì huấn luyện, cứ nửa đêm mỗi nhất định sẽ nghe một tiếng còi thổi lên một lần, có đôi khi rạng sáng 1 giờ, có đôi khi 3 giờ, tóm lại thời gian không xác định, đối với tiếng còi này, mỗi chiến sĩ đều có tính mẫn cảm nhất định. Bọn họ đã quá quen thuộc với âm thanh này.
Với thời điểm huấn luyện hiện tại, cứ theo lẽ thường sẽ phải tiến hành tuyển chọn sàng lọc, tất cả mọi người dùng toàn lực để học tập, chỉ vì mong muốn bản thân không bị loại.
Gió đêm hơi lạnh, Hạ Xuyên ôm người vào trong lòng, cánh tay không tự giác ôm chặt hơn nhiều. Cơ thể hai người dựa sát gần nhau, trái tim của bọn họ cũng vậy.
——
Bởi vì là cuối tuần, Dịch Thần Hi cũng không lo lắng đến chuyện rời giường, cô ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Lúc cô tỉnh lại, Hạ Xuyên đang ngồi ở đầu giường xem báo trong tay.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tràn vào trong phòng, Dịch Thần Hi yên lặng hướng trong chăn rụt rụt thân thể của mình, lông mi run rẩy, nghĩ những chuyện tối hôm qua, cô liền cảm thấy thẹn thùng. Không tự chủ được kéo chăn che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Đột nhiên, tay cô đụng phải quần áo của mình...... Giật mình ngừng một lát, Dịch Thần Hi xốc lên chăn cúi đầu nhìn, trên người cô mặc...... Là quần áo Hạ Xuyên.
Đỉnh đầu truyền tiếng cười nhẹ của anh, Hạ Xuyên dùng một tay kéo cô tiến gần đến ngực mình, hôn khóe môi cô, mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi?”
Dịch Thần Hi trả lời, vừa mới cử động thân thể, liền cảm thấy cả người như bị nghiền cán qua vậy, đau nhức không thôi. Cô rên lên, duỗi tay sờ eo của mình, ủy khuất nhìn Hạ Xuyên: “Eo đau.”
Hạ Xuyên: “......” cúi đầu nhìn Dịch Thần Hi, hầu kết anh chuyển động, đôi mắt cũng trầm xuống, nhìn người mình thích nằm trên giường của mình, làm nũng với mình nói eo cô đâu, anh thiếu chút nữa liền nhịn không được.
“Anh xoa cho em?”
Dịch Thần Hi gật đầu, cảm nhận được bàn tay dày rộng đang xoa eo cho mình.
Một lát sau, mặt liền đỏ ửng lên, đầu nhỏ xù xù cọ cổ Hạ Xuyên, nhỏ giọng nói: “Nga.”
Hạ Xuyên dở khóc dở cười nhìn cô: “Đi rửa mặt trước, anh đi nấu cơm.”
“Trong nhà có đồ ăn sao?” Dịch Thần Hi trừng lớn đôi mắt nhìn anh.
Hạ Xuyên nghẹn họng, lắc đầu nói: “Không có.” Đã nửa năm rồi anh không trở lại, tối hôm qua cũng không để ý tới, hai người liền đi ngủ rồi......Buổi sáng Hạ Xuyên buổi cũng dậy muộn, lâu rồi anh không có ngủ dậy muộn như vậy, sau khi tỉnh lại Dịch Thần Hi vẫn còn đang ngủ, tuy rằng anh đã dậy, nhưng cũng không rời đi, vẫn luôn chờ cô tỉnh.
Hạ Xuyên không hy vọng, khi tỉnh lại Dịch Thần Hi không nhìn thấy mình trước tiên. Tuy rằng đó là việc nhỏ, nhưng anh không muốn Dịch Thần Hi có cái cảm giác mất mát, thời điểm có thể cho cô, Hạ Xuyên nhất định sẽ cho, hơn nữa sẽ cho đủ.
Dịch Thần Hi cong khóe miệng cười: “Vậy gọi cơm hộp đi.” Đôi mắt cô long lanh, nhìn chằm chằm Hạ Xuyên: “Buổi tối về nhà nấu sau?”
“Được.” Hạ Xuyên duỗi tay xoa đầu cô: “Cả ngày hôm nay đều cho em.”
Ánh mắt Dịch Thần Hi sáng lên: “Hay chúng ta ra ngoài hẹn hò đi?” Cô nghĩ, có chút ủy khuất nói: “Em còn chưa đi xem phim cùng anh đâu, các đôi yêu nhau đều hẹn hò ở đó.”
Hạ Xuyên hôn mắt cô, ôn nhu trả lời: “Buổi chiều dẫn em đi ra ngoài đi một chút, buổi tối đi xem phim, thế nào?”
“Vâng.” Dịch Thần Hi duỗi tay ra, mi mắt cong cong nhìn Hạ Xuyên, hành động trẻ con: “Ngoéo tay.”
Hạ Xuyên dở khóc dở cười, nhưng vẫn làm theo cô, cùng cô ngoéo tay ước hẹn.
Cái thói quen này, sau này rất nhiều lần Hạ Xuyên đi làm nhiệm vụ, Dịch Thần Hi đều sẽ cùng anh làm, anh đều làm được hứa hẹn bình an trở về của mình.
——
Sau khi ăn cơm, Dịch Thần Hi liền nằm ở trên sô pha nói chuyện phiếm cùng Noãn Noãn, hôm qua Noãn Noãn về nhà cho nên lúc này mới biết được tối hôm qua cô không ở ký túc xá, gửi tin nhắn lại đây đều kích động đến không chịu được.
Noãn Noãn: [A a a a a a a ngày hôm qua cậu...... nháy mắt]
Dịch Thần Hi: [Câm miệng.]
Noãn Noãn: [Câm miệng cũng không khiến tớ ngừng suy nghĩ nha!! Mau tới nói một câu, hiện tại cảm giác như thế nào, an ủi an ủi cái loại cẩu độc thân này một chút!”
Dịch Thần Hi: [Không nói cho cậu, liền tiếp tục tưởng tượng đi.]
Noãn Noãn: [......]
Này mẹ nó có chút quá phận.
Đến cuối cùng, Dịch Thần Hi bị Noãn Noãn làm phiền không chịu được, mặt đỏ ửng trả lời.
Dịch Thần Hi: [Lần trước nói chuyện rất đúng, thể lực của quân nhân đúng là rất tốt, tớ thực thích.”
Noãn Noãn: [............ Tạm thời chúng ta tuyệt giao.]
Dịch Thần Hi nhìn, khóe miệng cong lên cười khẽ, lúc Hạ Xuyên cúi đầu nhìn qua, cô nhanh tay khóa máy, hoảng sợ nhìn người trước mặt, đỏ mặt hỏi: “Anh làm gì?”
“Em đang nói chuyện phiếm với ai?”
“Noãn Noãn nha.”