Nha Trang, 14/03/20
Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng vang lớn, Hạ Xuyên mặc một thân quân trang, phong thái đĩnh bạt như một cây tùng đứng ở phía sau cô, lời này vừa nói ra, cái ly trong tay anh đã bị bóp nát, pha lê rơi đầy đất. Những mảnh pha lê nhỏ đâm vào trong lòng bàn tay, nhưng anh lại không cảm giác được sự đau đớn ấy.
Hứa Chấn Hoa theo bản năng nhìn qua, từ bả vai Dịch Thần Hi nhìn về người kia, rối rắm một phen, không biết có nên nhắc nhở cô không, người đàn ông kia giống như xác chết vùng dậy vậy.
“Hạ...”
Dịch Thần Hi khẽ cười, không thèm để ý đến tình huống phía trong gương, tấm gương vô cùng bóng loáng, có thể phản xạ tốt người đàn ông đứng sau lưng cô, cô khẽ nhếch môi đỏ, cầm ly rượu nâng lên một chút, uống một hơi cạn sạch, sự khiêu khích trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Tiếng pha lê khá rõ, Hướng Doanh Doanh nghe được tiếng động liền nhanh chóng chạy tới đây: “Đây là như thế nào...” Lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy người đàn ông đứng trong đại sảnh, Hướng Doanh Doanh ngờ ngợ gọi một tiếng: “Anh Xuyên?”
Hạ Xuyên mặc một bộ quân trang màu xanh oliu, sắc mặt lạnh lẽo khiến không khí xung quanh trầm xuống, mà trong lòng bàn tay anh, vẫn còn đổ máu, máu theo lòng bàn tay chảy xuôi xuống dưới, nhỏ giọt xuống sàn nhà trơn bóng, sắc đỏ chói mắt.
“Là anh.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, trầm ổn nhưng có lực.
Hướng Doanh Doanh ngẩn ra, có chút kinh ngạc: “Anh trở về khi nào vậy?” Cô cúi đầu nhìn, vội vàng gọi người phục vụ tới dọn dẹp những mảnh pha lê nhỏ.
“Sao tay vẫn còn chảy máu rồi, anh mau đi băng bó đi.”
“Không sao.” Chỉ hai từ nhưng lời ít ý nhiều.
Hướng Doanh Doanh khụ một tiếng, liếc nhìn chồng mình một cái, để anh ấy dẫn Hạ Xuyên đi, nhân vật chính vừa đi, bầu không khí trong đại sảnh nhanh chóng khôi phục náo nhiệt, có rất nhiều người chưa từng gặp Hạ Xuyên, thế nên không khỏi có chút tò mò về anh.
Mọi người tụ tập với nhau, bàn tán sôi nổi.
Thanh âm ồn ào náo nhiệt lọt vào tai, biểu cảm của Dịch Thần Hi chưa từng thay đổi, vẫn giữ nét mặt như cũ, mặt mày không có chút ủ rũ nào, có lẽ là đã say rồi, đôi mắt của cô không còn trạng thái minh mẫn như mới đầu.
Hướng Doanh Doanh hắng giọng, đứng trước mặt cô, tác phong nghiêm túc, khiến cho hai MC ở trên hơi khẩn trương.
“Thần Hi.”
“Ừ?”
Hướng Doanh Doanh gãi đầu, hơi xấu hổ nói: “Mình không biết hôm nay anh Xuyên sẽ tới.”
“Ừm.”
“Cậu có biết anh ấy về nước khi nào không?”
Dịch Thần Hi dựa vào quầy bar, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mới thay quần đang bước ra, ừ một tiếng, “Không biết.” Sao cô biết được. Ánh mắt hai người đối diện, Dịch Thần Hi bị thất thố liền tránh đi ánh mắt lạnh thấu xương của người kia, cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ trước mặt.
Hướng Doanh Doanh nhíu mày nhìn chằm chằm cô: “Mình nghe nói anh ấy mới về chiều nay, sau khi báo cáo với bên phía lãnh đạo liền chạy qua đây, là tới tìm cậu đấy.”
Sắc mặt Dịch Thần Hi thản nhiên, mặt mày trầm tĩnh: “Mình không biết.”
“Nhất định là vì cậu.” Hướng Doanh Doanh đưa lưng về phía ánh mắt bên kia: “Cậu không đi lên chào một tiếng sao?”
“Không đi.”
Hướng Doanh Doanh sốt ruột: “Vì sao không đi, cậu sợ cái gì?”
Dịch Thần Hi ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông được mọi người tôn sùng vây quanh, cho dù đã hai năm trôi qua, nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng cô cũng có thể nhìn ra người ấy, cũng giống như anh vậy.
“Không phải sợ.”
“Vậy cậu còn ngại gì? Cậu cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với anh ấy.” Hướng Doanh Doanh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Hơn nữa mình thấy ánh mắt của Hạ Xuyên nhìn cậu có chút kì lạ, cậu nói xem không chừng tối nay hai người nối lại tình xưa đấy.”
Dịch Thần Hi: “...”
Hai người là bạn tốt lâu năm, đối với chuyện giữa Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên, Hướng Doanh Doanh biết rất rõ: “Hạ Xuyên dung túng cậu thế nào, không phải cậu không biết, trước kia cho dù cậu có làm sai như thế nào, nhưng nếu cậu nhận sai, Hạ Xuyên nhất định sẽ quay đầu lại.”
Cô chớp mắt nhìn Dịch Thần Hi, “Mình còn nghe những người khác nhắc đến chuyện Hạ Xuyên dung túng cậu thế nào ở chiến địa.” Chuyện tình giữa bọn họ ở đại viện này ai cũng biết.
Dịch Thần Hi thất thần, nhớ tới chuyện Hướng Doanh Doanh vừa nói.
Lúc ấy... Hạ Xuyên đối với cô, đúng là rất dung túng, cũng vô cùng yêu chiều. Chuyện gì cũng theo ý cô, chỉ cần là chuyện Dịch Thần Hi muốn làm, Hạ Xuyên đều cố gắng duy trì vô điều kiện, giống như trước đây khi cô muốn bỏ đi, rời khỏi nơi này, Hạ Xuyên không hề ngăn cản, từ bỏ tất cả, cùng cô rời đi.
Thậm chí anh còn từng nói, Dịch Thần Hi chính là sự sống của Hạ Xuyên, là tính mạng của anh. Lúc Hạ Xuyên nói những lời này, Dịch Thần Hi cảm thấy ánh sáng đã biến mất rất lâu trong cuộc đời cô, rốt cuộc cũng xuất hiện lại một lần nữa, cô như lại được cảm nhận được sự ấm áp ấy.
————
“Thần Hi.”
“Thần Hi cậu đang nghĩ gì vậy.”
Hướng Doanh Doanh đẩy cánh tay cô, kéo cô từ dòng hồi tưởng trở về.
Dịch Thần Hi hơi giật mình, lẩm bẩm nói: “Suy nghĩ một chút chuyện thôi.”
“Liên quan đến Hạ Xuyên sao?”
“Ừ.”
“Lúc trước hai người vì sao chia tay, để bây giờ trở thành như vậy?”
Thân mình Dịch Thần Hi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đi về hướng mình, bên tai vọng tới giọng nói của Hướng Doanh Doanh. Cô nhìn khoảng cách ngày càng gần nhau của hai người, trong đầu hiện lên khung cảnh lúc hai người chia tay.
Mưa to trắng xóa, xung quanh đều là tình cảnh hỗn độn sau chiến tranh, mặc kệ vết thương, người con trai khí chất cao lãnh ấy lần đầu lộ ra biểu cảm cầu xin với cô:
“Không thể ở lại sao?”
“Đúng vậy.”
“Em đi rồi sẽ không thể trở về.”
————————
Lời editor:
Chương này mình cắt thành hai chương nhỏ. Nửa đầu nói đến tình huống hiện tại, nửa sau nhắc lại quá khứ của hai người nhé.
Góc hỏi thăm:
Tình hình mọi người có ổn không? Mình hi vọng rằng sức khoẻ mọi người vẫn ổn, chúng mình cùng cố gắng nhé