10/5/20
Editor: Ji_en
Dịch Thần Hi gật đầu: "Được ạ, cô nhanh đón bạn ấy đi."
Lúc đó cô được bảo mẫu nắm tay quay về nhưng gió quá to không thể đi được.
Không ai nghĩ rằng, tuy dự báo thời tiết nói có mưa nhưng lại không ngờ mưa sẽ lớn đến như vậy. Bảo mẫu nhìn Dịch Thần Hi, hai người chầm chậm bước đi. Cho đến mẹ Trương ôm Dịch Ngưng Phù lại đây, Dịch Ngưng Phù vẫn còn khóc.
Lúc ấy Dịch Thần Hi không hiểu vì sao Ngưng Phù lại khóc, bọn họ nhanh chóng đi đến nơi an toàn.
Dịch Ngưng Phù vẫn khóc không ngừng, Dịch Thần Hi hỏi vì sao cô ấy khóc. Hóa ra là vì cô ấy làm mất lắc chân ba tặng khi chơi trên cát. Lúc đó, mẹ Trương muốn quay lại tìm nhưng trời mưa quá lớn nên quyết định đợi đến khi trời tạnh mới đi tìm.
Bọn họ vào nhà hàng gần đó ăn trưa, mưa bắt đầu nhỏ dần. Mẹ Trương giao hai người cho bảo mẫu trông, bà đi bao lâu, Dịch Thần Hi cùng Dịch Ngưng Phù liền ngóng trông bấy lâu, nhịn không được hai người quay lại bờ biển.
Lắc chân Dịch Ngưng Phù vẫn không thấy, mẹ Trương thấy hai người lại đây cũng không ngăn cản chỉ dặn chú ý an toàn.
Tới khi...... Dịch Thần Hi đi càng ngày càng xa. Sóng biến đập mạnh mẽ,sau cơn mưa sóng biển còn dữ dội hơn, sóng sau còn cao hơn sóng trước. Mắt cô nhìn dưới chân, quay đầu lại hô: "Con tìm được lắc rồi."
Nói xong cô liền ngồi xổm xuống nhặt cái lắc, ở ngay cạnh chân cô.
Tay vừa chạm xuống, sóng biển đánh tới, bằng mắt thường có thể thấy được Dịch Thần Hi đã bị sóng cuốn lấy, lúc đó mẹ Dịch Ngưng Phù không chút suy nghĩ chạy về hướng cô.
Dịch Thần Hi bị sặc nước, nước mắt chảy không ngừng......Cô không thể nói được gì, càng ngày càng chìm xuống. Đến khi được một bàn tay kéo lên, cô được đẩy lên, nhưng mẹ Dịch Ngưng Phù....Lại bị sóng cuốn vào trong biển lớn. Không thể nào nhìn thấy bóng người.
——
Dịch Thần Hi ngơ ngẩn nhìn trần nhà, thời điểm tìm được mẹ Dịch Ngưng Phù đã là hai ngày sau, nước biển tĩnh lặng, nhà cô điều động cứu viện để hỗ trợ việc tìm kiếm. Nhưng người đã sớm tắt thở.
Cũng từ lúc ấy, Dịch Thần Hi tràn ngập áy náy đối với Dịch Ngưng Phù.
Khi còn nhỏ, cô vẫn luôn đều nhớ kỹ chuyện này, mẹ Trương vì cứu cô mới qua đời, cô đã hại chết một mạng người, nếu cô không kiên trì đòi đi biển, chuyện như vậy sẽ không xảy ra, nếu cô không đi tìm lắc chân, mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
Bởi vì chuyện này, Dịch Thần Hi không thể nào mở miệng nói chuyện được trong vài tháng, về sau có thể nói tính tiểu bá vương cũng đã thu liễm dần.
Dịch Ngưng Phù không còn gặp lại Dịch Thần Hi, đến năm lớp 6, ba Dịch Ngưng Phù qua đời, nhà họ đón cô ấy về. Bởi vì áy náy, cho nên theo lời Dịch Thần Hi, cô vẫn phải luôn chịu đựng.
Ba mẹ Dịch cũng như vậy, ba Dịch Ngưng Phù tuy rằng không phải vì ba Dịch mà qua đời, nhưng đã từng đã cứu ông, chuyện này có một phần lỗi do ông, tuy nói là nhiệm vụ, nhưng không thể phủ nhận rằng có liên quan đến bọn họ, mẹ Ngưng Phù vì cứu Dịch Thần Hi mà mất, cho dù như thế nào, nhà họ Dịch đều mắc nợ Dịch Ngưng Phù, mắc nợ cô ấy rất nhiều.
Cho nên khi Dịch Ngưng Phù đưa ra điều kiện vô lý, Dịch Thần Hi cùng ba mẹ cô đều đồng ý.
Không vì bất kỳ nguyên nhân nào khác, chỉ là vì bọn họ nợ cô.
Tuy rằng ngọn nguồn mọi chuyện không phải đều do Dịch Thần Hi, nhưng lúc ấy, bởi vì lời Dịch Ngưng Phù, nên cô nhận hết mọi trách nhiệm về mình, cho nên khi học đại học, cô đều nghe và làm theo những chuyện bản thân không thích.
Cho tới bây giờ, lời Dịch Ngưng Phù vẫn còn vang trong đầu cô.
—— Cô chính là yêu tinh hại người, nếu không phải vì Dịch Thần Hi cô, mẹ tôi sẽ không chết.
——nếu không phải vì nhà họ Dịch các người, tôi sẽ không phải đứa trẻ mồ côi cả ba lẫn mẹ.
—— Tất cả chuyện này đều là tại cô!
—— Dịch Thần Hi, cô hại chết mẹ tôi, nếu không phải do ba cô, ba tôi cũng sẽ vẫn còn sống, đều tại cô, tại cô hết!
——Vì sao cô chưa chết đi, rõ ràng cô chính là một con người xấu xa.
—— Vì sao cô còn sống chứ!
—— Tôi muốn tra tấn cô, ba cô đã nói, sẽ coi tôi như con của mình, tôi từng nghe được rằng bọn họ đều nuông chiều mọi thứ theo ý cô, tôi cũng muốn như vậy.
—— Tôi muốn cướp toàn bộ mọi thứ của cô, tất cả!
......
Dịch Thần Hi ôm eo mẹ mình, nước mắt mất khống chế mà chảy ra.
"Con xin lỗi, thực sự xin lỗi."
Mẹ Dịch nhìn cô mà đau lòng, nước mắt cũng không nhịn được mà khóc theo Dịch Thần Hi. Bà vỗ nhẹ lưng Dịch Thần Hi, nhẹ giọng trấn an: "Lỗi không phải do mình con, Tiểu Bảo, con không cần phải ôm hết mọi lỗi lầm về mình."
Dịch Thần Hi có sai, nhưng cũng không phải toàn bộ.
Ở độ tuổi kia đứa trẻ nào cũng tuỳ hứng như vậy. Chuyện kia đúng là hai người đều có lỗi, cũng không thể bắt cô ôm hết trách nhiệm về mình.
Mẹ Dịch vô cùng hối hận, nếu lúc ấy bà không đi công tác, đi theo chăm sóc hai người, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Chuyện gì đã xảy ra, đều không thể quay lại, bạn có thể hối hận, nhưng lại không đền bù được.
Lúc ấy mẹ Dịch cũng thật sự áy náy với Dịch Ngưng Phù, một đứa trẻ, không còn người thân, cả ba và mẹ đều không còn, bọn họ thấy mà đau lòng,cũng vì áy náy nên nhận nuôi, bọn họ cho rằng nuôi một đứa trẻ hay hai đứa đều như nhau.
Ba mẹ Dịch có chung một tâm lý, đối con nhà người ta, nhất định đối xử tốt hơn con mình, sợ có chỗ nào không tốt, sẽ khiến Dịch Ngưng Phù không thoải mái, vì vậy mới ngó lơ Dịch Thần Hi, ở một mức độ nào đó, đúng thật là bọn họ đối xử với Dịch Ngưng Phù tốt hơn nhiều so với Dịch Thần Hi.
Nhưng kỳ thật, có ba mẹ nào mà không thương con mình, ba mẹ Dịch cũng như vậy, bởi vì Dịch Thần Hi là con mình, cho nên sâu tận đáy lòng bọn họ hy vọng cô sẽ hiểu chuyện, càng có thể tự hiểu rằng, không có gì là đáng trách.
Kết quả...... Không ai nghĩ rằng sẽ tạo thành cục diện bây giờ.
Mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng gay gắt, đến tận cấp ba, hai người tuy không thể hiện ở trước mặt cha mẹ, Dịch Thần Hi cũng không nói Dịch Ngưng Phù bắt nạt cô, giấu sách bài tập của cô, làm hỏng quà bạn tặng cô, chưa bao giờ Dịch Thần Hi nhắc tới những chuyện này.
Ba Dịch bận rộn công việc, mẹ Dịch tuy rằng không đi công tác, nhưng cũng không thể dừng xã giao. Tất nhiên sẽ có sơ sót với con cái, hơn nữa ban ngày hai người đi học, chỉ có buổi tối ở nhà, bọn họ càng không có chú ý tới.
Mâu thuẫn bùng nổ, quan hệ hai người càng ngày càng nghiêm trọng. Các cô không cãi nhau ở trước mặt người khác, lúc không có ai liền bắt đều tranh chấp.
Thật ra Dịch Thần Hi là một người nhẫn nhịn rất giỏi, nhưng đến cực hạn, cô cũng sẽ bùng nổ.
Nhưng mỗi lần đánh trả, Dịch Ngưng Phù sẽ dùng chuyện của mẹ trấn áp cô, khiến cô chỉ có thể nhịn Dịch Ngưng Phù, nhịn hết lần này đến lần khác. Cho tới bây giờ, cũng vẫn như thế.
——
Dịch mẫu duỗi tay xoa tóc cô, trong mắt tràn đầy đau lòng.
"Tiểu Bảo."
"Dạ?" Dịch Thần Hi ôm eo mẹ, cọ cọ: "Mẹ."
Bà cúi đầu nhìn đôi mắt hồng hồng Dịch Thần Hi, nghe cô nói: "Con biết kia chuyện là con sai, nhưng cả đời con cần phải như vậy sao?"
Mẹ Dịch cả kinh, nghe lời cô nói, cảm thấy ngực đau không chịu được. Tính cách của con mình, cô suy nghĩ cái gì, sao bà lại không biết.
Mẹ Dịch suy nghĩ, nhìn Dịch Thần Hi nói: "Mẹ không biết nói như thế nào,chuyện của Ngưng Phù, ba mẹ cũng sai, là do chúng ta không để ý tới cảm nhận của các con, tâm lý Ngưng Phù có vấn đề." Mẹ Dịch nhìn Dịch Thần Hi nói: "Mẹ sẽ nghĩ cách khuyên Ngưng Phù tiếp nhận trị liệu."
"Không thể đâu." Dịch Thần Hi buồn bã trả lời.
Thật ra đã từ rất lâu, nhà họ Dịch đã nhận ra tâm lý Dịch Ngưng Phù có vấn đề, cô ấy suy nghĩ mọi chuyện quá cực đoan. Cho nên lúc đó muốn mời bác sĩ tâm lý về trị liệu, nhưng Dịch Ngưng Phù dọa sẽ tự sát, nên chuyện đó không tiếp tục nữa.
Mẹ Dịch thở dài, duỗi tay xoa tóc cô, trầm giọng nói: "Chuyện quá khứ đã qua rồi, Thần Hi con cần phải cho chúng qua đi, ý mẹ không phải nói con quên đi, chỉ là không cần tạo áp lực tâm lý cho bản thân, con và Ngưng Phù đều là những đứa trẻ tốt, con bé vì chuyện của ba mẹ mà oán hận với chúng ta, mẹ có thể hiểu được." Bà ngừng một chút, nhìn Dịch Thần Hi nói: "Nhưng con không cần giống ba mẹ, con có sai, nhưng không cần phải nhường nhịn Ngưng Phù quá nhiều, trước kia là ba mẹ sai rồi, vẫn luôn cảm thấy con mạnh mẽ, nên quan tâm Ngưng Phù quá mức, lại xem nhẹ con."
"Không có đâu ạ." Dịch Thần Hi rầu rĩ nói.
"Mẹ muốn xin lỗi con, là ba mẹ làm không tốt." Mẹ Dịch ở trong phòng Dịch Thần Hi nói chuyện thật lâu, đến khi Dịch Thần Hi nói mệt, bà mới đi ra ngoài.
——
Mẹ Dịch vừa rời đi, Hạ Xuyên nhắn tin cho cô. Dịch Thần Hi ngơ ngẩn nhìn, bây giờ cô không có tâm trạng nói chuyện phiếm, đem điện thoại để trên tủ đầu giường, sau đó đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Cô nghĩ, ngày mai trời lại đổ mưa rồi.
Mỗi năm cứ đến ngày này, đều sẽ mưa to, thời tiết âm u, đoán chừng đêm nay có mưa
Chờ Dịch Thần Hi tắm rửa xong, ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa, cô nhìn bầu trời đen nhánh ngoài của sổ. Vốn dĩ mỗi khi đến thời điểm này, cô khóc thì tốt rồi. Về chuyện của cô và Dịch Ngưng Phù, qua ngày mai sẽ khác, mọi chuyện sẽ quay trở lại ban đầu.
Ai cũng không thích ai.
Cô chuẩn bị sấy tóc, điện thoại đặt đầu giường vang lên, Dịch Thần Hi ngẩn ra, nhìn chằm chằm tên người gọi tới, mím miệng, vẫn tiếp điện thoại.
"Alo."
Hạ Xuyên nghe âm thanh khàn khàn của cô, dừng một chút hỏi: "Em bị cảm sao?"
"Không ạ"
"Vậy khóc ư?"
Dịch Thần Hi nắm chặt di động trong tay, nghe âm thanh trầm thấp bên kia điện thoại, nước mắt không khống chế được lại trào ra lần nữa.
"Không có." Cô cắn môi dưới, nghẹn ngào trả lời.
Hạ Xuyên nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, ánh mắt âm trầm "Hôm nay em về nhà à."
"Dạ."
Hai người không nhắc chuyện nãy nữa, một lúc sau Dịch Thần Hi ngắt cuộc gọi.
Cô sấy tóc xong chuẩn bị đi ngủ, xoay tới xoay lui cả nửa ngày, cũng không thể ngủ được. Cô thở dài, nhìn trần nhà chằm chằm,có chút thất thần. Về chuyện Dịch Ngưng Phù, có đôi khi cô rất muốn nhẫn nhịn, nhưng thật sự lại nhịn không được.
Cô biết mẹ cô ấy vì mình mà qua đời, khi còn nhỏ tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng sau khi lớn lên cô hiểu được. Cô không phủ nhận mẹ Dịch Ngưng Phù vì mình mà qua đời, nhưng Dịch Ngưng Phù cũng có lỗi trong đó, nếu không phải vì tìm lắc chân, có thể mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Nói tóm lại, chuyện này, hai người đều sai. Không ai có thể trốn tránh trách nhiệm, cô đối xử tốt với Dịch Ngưng Phù, khi mẹ cô ấy qua đời, mấy tháng sau đó Dịch Thần Hi đều đi thăm Dịch Ngưng Phù, nhưng lần nào cũng bị Dịch Ngưng Phù đuổi đi, thậm chí có mấy lần...... Còn trực tiếp đánh cô.
Những chuyện đó, ba mẹ cô đều không biết, cô không nói ra, cũng không muốn nói, bởi vì cô cho rằng mình đáng bị như vậy, là cô sai. Nhưng sau này, Dịch Ngưng Phù vẫn không dừng lại, đến nhà cô rồi thì đối xử tốt với cô ở bên ngoài, nhưng sau lưng lại những chuyện quá đáng, mỗi lần cô phản lại, cô ấy đều nói với cô, là Dịch Thần Hi thiếu nợ Dịch Ngưng Phù, thiếu nợ nhà cô ấy.
Ép buộc cô chịu đựng nhiều năm như vậy......
Ngoài cửa sổ, đã tạnh mưa, nhưng gió vẫn lớn, cô nằm im nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, đột nhiên giật mình ngây ra một lúc, từ trên giường nhanh chóng ngồi dậy đi tới ban công.
Dịch Thần Hi kinh ngạc nhìn người ở trên cây, đối diện với cặp mắt thâm thuý của Hạ Xuyên, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Cành cây vì anh đứng trên đó mà lắc lư, trên lá vẫn còn giọt nước đọng lại do trời vừa mưa. Quần áo trên người Hạ Xuyên ướt sũng.
Anh nhìn cô chằm chằm không tiếng động nói: Mở cửa sổ.
Cô vội vàng mở cửa sổ ra, Hạ Xuyên dùng sức, trực tiếp nhảy vào ban công...... Nhánh cây lắc lư, cành lá va chạm, phát ra tiếng sàn sạt. Động tĩnh không nhỏ, nhưng trời ban đêm nghe thấy khá bình thường.
Dịch Thần Hi kinh ngạc nhìn anh, còn chưa có phản ứng lại.
"Sao anh lại......" Cô giật mình nhìn anh, há miệng thở dốc, muốn hỏi anh sao đến đây.
Hạ Xuyên nhìn chằm chằm cô, giọng khàn khàn: "Em nói dối."
Cô ngẩn ra, nhìn anh: "Em đâu có......"
Hạ Xuyên vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa mắt cô: "Em nói không khóc, sao mắt lại hồng thế kia?" Giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng khác hẳn mọi khi nói chuyện với cô.
Dịch Thần Hi ngước đôi mắt hồng nhìn Hạ Xuyên:"Sao anh lại đến nhà em?"
Hạ Xuyên ừ một tiếng, đem người ôm vào ngực mình, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Cảm giác được em gạt anh nên qua đây, xem có thử em nói dối anh chuyện gì." Anh cúi đầu, hôn mắt Dịch Thần Hi, vô cùng cưng chiều hỏi: "Ai khi dễ Tiểu Bảo nhà chúng ta hả?"