17/05/20
Editor: Ji_en
Mấy ngày nay Dịch Thần Hi không nói một lời, ngồi một mình trong phòng, cũng không khóc, im lặng đến đáng sợ, mỗi lần Noãn Noãn nói chuyện với cô, thỉnh thoảng cô mới trả lời, không còn giống cô gái hoạt bát năng động trước kia chút nào.
“Thần Hi.” Noãn Noãn nhíu mày, nhìn cô: “Cậu muốn ra ngoài cho khuây khỏa chút không?”
Dịch Thần Hi hơi ngẩn người, chớp mắt lắc đầu, “Không muốn lắm.” Bởi vì phát sốt, mấy ngày nay cổ họng cô rất đau, lúc nói chuyện giọng khàn đến không chịu nổi.
Noãn Noãn nghe vậy liền cảm thấy khó chịu, duỗi tay ôm Dịch Thần Hi nói: “Tuy mình không biết lúc cậu về nhà đã có gì xảy ra, nhưng cho dù là chuyện gì, thì cũng đã là quá khứ rồi.” Noãn Noãn vỗ nhẹ sau lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Những chuyện buồn cứ cho nó qua đi.”
Điều các cô cần bây giờ là niềm tin, không thể sốt ruột, không thể để bản thân mất đi hi vọng.
Qua một đêm, Dịch Thần Hi thu lại tất cả cảm xúc, bắt đầu đi làm, bởi vì ốm, cô xin nghỉ phép 1 tuần. Cũng may bên tạp chí thông cảm cho cô, khi cô đi làm lại cũng không nói gì.
Ánh mặt trời tỏa nắng, cả người Dịch Thần Hi không còn chút sức sống nào, nhưng ở cạnh Noãn Noãn, nên tâm trạng cũng tốt hơn chút.
Ngày Hạ Xuyên trở về, cũng đã qua tết Nguyên Đán, sắp đến năm mới rồi.
Mới vừa tan làm ra khỏi công ty, Dịch Thần Hi nhìn thấy hình bóng anh đứng cách đó không xa, những áp lực và cảm xúc nặng nề trong nửa tháng qua, nháy mắt liền tuôn trào ra. Khóc như trời đất sụp đổ, khiến Hạ Xuyên sợ tới mức hoảng hồn.
Dịch Thần Hi gắt gao nắm chặt quần áo anh, chui đầu vào lòng ngực anh khóc, nước mắt khiến vạt áo trước ngực ướt một mảng, Hạ Xuyên dỗ dành như thế nào cô cũng không nín, cứ khóc mãi.
“Vì sao bây giờ anh mới trở về?”
“Sao lần này anh lại đi lâu vậy?”
......
Dịch Thần Hi nghẹn ngào hỏi, Hạ Xuyên nhíu mày, đáy mắt tràn đầy đau lòng, anh cẩn thận duỗi tay, xoa tóc cô, đem cô ôm vào lòng, nhỏ giọng dỗ: “Đừng khóc nữa, có chuyện gì thế em? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh mới vừa được tạm nghỉ, trong khoảng thời gian đi tập huấn, không cho phép mang điện thoại bên người, vừa ra Hạ Xuyên đã thấy tin nhắn lúc trước của cô nói tìm được công việc mới, sau đó anh không cần suy nghĩ liền lái xe lại đây.
Dịch Thần Hi không phản ứng, tiếp tục lôi kéo Hạ Xuyên quần áo khóc lóc.
“Hạ Xuyên.”
“Anh ở đây.” Hạ Xuyên ôm chặt cô, bây giờ cũng không hỏi cô vì sao nữa.
Dịch Thần Hi nức nở, khóc thở hổn hển, mặt đỏ bừng, Hạ Xuyên nhìn mà đau lòng, anh cúi đầu hôn đôi mắt hồng hồng của cô, giọng khàn khàn: “Không khóc nữa, lên xe trước đã nhé.”
“Dạ.”
Hai người lên xe, nước mắt Dịch Thần Hi mới tạm dừng một chút. Cô nhìn quần áo Hạ Xuyên bị mình khóc ướt một mảng lớn, nức nở một chút.
“Sao giờ anh mới về?”
Hạ Xuyên vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi em, có chuyện gì sao?”
“Ừm.”
Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh, trầm mặc thật lâu sau sau mới nói: “Em không muốn ở chỗ này nữa, anh dẫn em đi được không?”
Hạ Xuyên ngẩn ra, vội vàng trả lời: “Được.”
Lúc này anh cũng không hiểu ý của Dịch Thần Hi khi cô nói câu này là gì.
——
Cho đến khi hai người về nhà, Dịch Thần Hi nhẹ nhàng bâng quơ kể lại chuyện lần trước, Hạ Xuyên nhíu chặt mày, hoàn toàn không dám nghĩ tới những chuyện cô đã trải qua.
Anh sờ má trái Dịch Thần Hi, đau lòng hỏi: “Còn đau không?” Tuy rằng Dịch Thần Hi kể lại chuyện trong nhà rất nhẹ nhàng, nhưng Hạ Xuyên biết, đáy lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
Dịch Thần Hi nhìn như vô tâm, nhưng thật ra cô cần nhiều tình thương hơn bất cứ ai, bất kể là tình bạn tình yêu hay tình thân, đối với cô đều vô cùng quan trọng, ai cũng như nhau, cô đều quan tâm họ rất nhiều.
Nhà họ Dịch ngó lơ cô không phải ngày một ngày hai, ba mẹ có sai, nhưng cô nguyện ý tha thứ, nghĩ đến điều tích cực, không phải tính cách cô mềm yếu, mà là cô thiếu tình thương, cô thiếu cảm giác an toàn, cho nên trong tiềm thức, sẽ càng muốn được yêu thương hơn, chỉ cần ba mẹ đối xử với cô hơi tốt một chút, Dịch Thần Hi liền cảm thấy thỏa mãn. Hạ Xuyên không biết nên nói như thế nào với cô gái trước mặt, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của cô, lòng anh cảm thấy nhói đau.
“Không sao.” Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, vừa mới khóc xong nước mắt vẫn còn chưa khô hết. Cô dừng một chút, cầm ly nước ấm Hạ Xuyên đưa qua uống một ngụm, tiếp tục nói: “Thật ra sau đó bọn họ có tới tìm em.”
Trầm mặc một lát, Dịch Thần Hi nói: “Nhưng em không muốn gặp.”
Một mình mẹ Dịch đi gặp cô, sau chuyện đó, bà cũng bắt đầu hối hận. Chuyện này phát sinh quá đột ngột. Nếu chỉ là đơn thuần là yêu đương, tình yêu đứng đắn, bọn họ sẽ không phản ứng lớn như vậy, nhưng đây lại không phải.
Đối tượng chính là huấn luyện viên quân sự, lúc đó cô mới năm nhất, còn từng bị giáo viên gọi tới, nhắc nhở...... Những việc này, bọn họ đều không biết. Những thời khắc hai người ở bên nhau đều được chụp lại, lúc ảnh chụp được gửi, có thể biết được người sĩ diện như ba Dịch tức giận như thế nào.
Hơn nữa lúc ấy tính tình Dịch Thần Hi lại lì lợm, bướng bỉnh, hai người gặp mặt nhau, sẽ có chuyện xảy ra, chuyện này không hề lạ một chút nào.Sau khi nghĩ lại, ba Dịch hối hận về những lời đã nói ra và cái tát kia, nhưng lại không chịu nhún nhường nói xin lỗi, mẹ Dịch cũng hối hận, thật ra bọn họ cũng biết Dịch Thần Hi vẫn luôn để ý đến sự có mặt của Dịch Ngưng Phù, thậm chí còn cảm thấy hai người thiên vị Dịch Ngưng Phù hơn......từng chuyện chồng chất lên nhau rồi sẽ có một ngày bùng nổ.
Mà ngày đó, đã lặng lẽ xảy ra. Qua mấy ngày sau, mẹ Dịch đều tới tìm Dịch Thần Hi, nhưng cô làm như không thấy. Cô không muốn nói, cũng không tranh luận với bất cứ ai, càng không muốn gặp bọn họ.
Chuyện đêm đó đã làm vết nứt trong tim cô chưa kịp khép lại, lần nữa bị đánh tan thành nghìn mảnh nhỏ, không còn cách nào hàn gắn nữa.
Hoặc ít nhất, hiện tại là không thể.
......
Hạ Xuyên cúi mắt, nhìn chăm chú vào cô: “Vậy không cần để ý nữa.” Anh duỗi tay ôm Dịch Thần Hi vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Khiến em chịu thiệt thòi rồi.”
“Không có.” Dịch Thần Hi kiên trì: “Đây là vấn đề của chính em.”
Thật ra không liên quan gì đến Hạ Xuyên, cô cảm thấy quan hệ giữa mình với người trong nhà không thể nào tốt lên được. Chỉ cần Dịch Ngưng Phù còn ở đó một ngày, mối quan hệ này sẽ không thể nào thay đổi.
Dịch Thần Hi kéo áo Hạ Xuyên, cô hơi ngửa đầu ngẩn người nhìn trần nhà, nhỏ giọng nói: “Em không muốn ở lại chỗ này.”
Hạ Xuyên ngẩn ra, có chút kinh ngạc: “Em muốn đi đâu?”
Dịch Thần Hi mím môi, nhìn Hạ Xuyên nói: “Em muốn đi đến nơi khác.”Ở cùng thành phố, sớm muộn gì cô cũng có thể gặp lại họ, mà Dịch Thần Hi...... chưa muốn nhìn thấy bọn họ, không muốn thấy bất kỳ ai cả.
Cô sợ không khống chế được cảm xúc của mình, sẽ bùng nổ thêm lần nữa mất.
Hạ Xuyên ngừng một chút, vỗ nhẹ đầu cô, trầm giọng nói: “Vậy em muốn đi đâu, anh đi với em.”
“Công việc của anh làm sao bây giờ?”
Hạ Xuyên cười, cong khóe miệng: “Công việc không quan trọng bằng em.”
Dịch Thần Hi cười, tuy rằng biết lời nói này của Hạ Xuyên chỉ để dỗ mình, nhưng cô vẫn là nguyện ý tin tưởng rằng mình quan trọng hơn so với công việc của anh.
“Anh được dồn ngày nghỉ trong nhiều năm phải không?”
“Được.”
Dịch Thần Hi ừ một tiếng: “Vậy đến lúc tốt nghiệp, anh đi ra ngoài với em một chút được không?”
“Được.”
Hạ Xuyên ôm cô, khi ôm cô vào người, anh mới cảm thấy khoảng trống trong lòng lấp đầy.
Sau khi Hạ Xuyên trở về, Dịch Thần Hi vẫn luôn ở bên này, mà Hạ Xuyên mỗi ngày đều sẽ trở về, buổi tối ở cùng với cô. Cảm xúc cô đang bất ổn, nửa đêm thường xuyên tỉnh giấc, sau đó khóc lóc. Hạ Xuyên là người đầu tiên phát hiện cảm xúc của Dịch Thần Hi khác thường, lúc anh biết liền đi hỏi bác sĩ, Dịch Thần Hi có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, có lẽ đã tích góp từ bé, vẫn còn chôn tận sâu trong đáy lòng.
Lần này, không thể khống chế được nữa.
Mà biện pháp giải quyết tốt nhất, là đưa Dịch Thần Hi đến nơi cô có thể thả lỏng bản thân. Nói tóm lại, thành phố S không thích hợp với cô lúc này.
——
Sau khi Hạ Xuyên quay lại, tự mình qua nhà cô một chuyến.
Nhưng ba Dịch không gặp anh, anh bám riết không tha, mỗi tuần đều sẽ qua đó mấy ngày, cho đến nửa tháng sau, ba Dịch mới cho người để anh vào. Hai người nói chuyện gì, không ai biết, Hạ Xuyên cũng không nói với Dịch Thần Hi.
Nhưng Dịch gia đối Dịch Thần Hi, là thật sự nuôi thả, không quản lý nữa.
Dịch Thần Hi cũng không muốn những cảm xúc tiêu cực kia cứ quấn lấy cô, cô nhanh chóng tiếp nhận trị liệu, tuy rằng không thể tốt như trước, nhưng ít nhất cô cũng không thường xuyên mất ngủ, cũng sẽ không thức giấc nửa đêm nữa.
Cho đến có một ngày, Dịch Thần Hi ở nhà nhìn TV đến xuất thần, chờ Hạ Xuyên về đến nhà, mới phát hiện cô vẫn luôn ngẩn người, một câu cũng chưa nói.
“Làm sao vậy?” Hạ Xuyên tới gần cô, duỗi tay xoa đầu cô: “Đói bụng sao? Anh đi nấu cơm cho em ăn nhé?”
Dịch Thần Hi lắc đầu, ngơ ngẩn nhìn Hạ Xuyên hỏi: “Lời anh nói lần trước, anh còn nhớ không?”
Hạ Xuyên ngẩn ra, không hiểu ý cô lắm.
“Câu nào?”
Lông mi Dịch Thần Hi run rẩy, ánh mắt kiên định nhìn anh, từng câu từng chữ nói: “Đưa em đi nơi khác.” Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh còn nhớ không?”
Hạ Xuyên sửng sốt hạ, gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em.”
Dịch Thần Hi chỉ vào bản tin đang phát trên TV, nghẹn giọng nói: “Gần đây em thấy rất nhiều tin tức, em muốn tham gia làm tình nguyện viên, anh dẫn em đi nhé?” Vừa dứt lời, Hạ Xuyên không khỏi kinh ngạc nhìn cô, theo bản năng nhìn hình ảnh trên TV.
Đó là nơi đang diễn ra chiến tranh ở châu Phi, lửa đạn liên tục, khói thuốc súng lượn lờ trên chiến trường, không ít gia đình phải lang bạt khắp nơi, đây là hình ảnh gần đây của một quốc gia bị chịu ảnh hưởng của chiến tranh. Nửa tháng nay trên mạng cũng có rất nhiều tin tức liên quan được phát liên tục.
Hạ Xuyên nhìn chằm chằm cô: “Em muốn đi nơi này?”
Dịch Thần Hi lắc đầu: “Thật ra chỗ nào cũng được.” Cô trầm mặc khẽ nói: “Chỉ cần rời khỏi nơi này.”
Hạ Xuyên im lặng thật lâu, nhìn những hình ảnh về cuộc sống khó khăn và đau khổ trên TV, chỉ cảm thấy chua xót, anh nhìn Dịch Thần Hi không có sức sống, nhẹ giọng trả lời: “Vậy được, anh đưa em đi.”
——
Mọi chuyện sau đó đều thuận lợi.
Hạ Xuyên đã đồng ý sẽ dẫn Dịch Thần Hi đi, vừa mới chuẩn bị xin chuyển nơi công tác, trong đơn vị liền muốn tập hợp một đội nhóm đến phía Nam thành phố Sudan gia để duy trì hoà bình, lúc ấy Hạ Xuyên suy nghĩ một lát, nghĩ đến ánh mắt khát vọng của Dịch Thần Hi khi nhìn TV, anh hỏi ý kiến Dịch Thần Hi, sau đó liền báo danh.
Cứ ngỡ rằng sẽ không được phê duyệt, nhưng bởi vì nhiều loại nguyên nhân, Hạ Xuyên thuận lợi thông qua. Cũng không nghĩ anh sẽ làm đội trưởng của cả đội để đi qua Nam Sudan, ngoài ra trong đội còn hai người nữa.
Ngay sau đó, Dịch Thần Hi đến đại sứ quán nộp hồ sơ, xin làm tình nguyện viên, nhưng quá trình phê duyệt khá chậm, chờ phê duyệt xong, cô đã tốt nghiệp một cách thuận lợi.
Nửa năm này, Dịch Thần Hi vẫn chưa gặp lại ba Dịch, trước khi đi một tháng, cô có gặp mẹ Dịch, hai mẹ con không nói gì, nghe Dịch Thần Hi nói muốn đến nơi có chiến tranh, mẹ Dịch chỉ dặn dò vài câu: “Con nhớ chú ý an toàn, có gì nhớ gọi cho mẹ hoặc ba.”
Dịch Thần Hi mạnh miệng trả lời: “Dạ.” Thái độ cô lạnh nhạt, mẹ Dịch cũng không biết nên nói gì, ngồi được nửa tiếng, hai người liền tạm biệt nhau, lúc sau Dịch Thần Hi còn qua nhà ông bà ngoại, rồi mới về nhà.
Tháng chín, một đoàn quân hợp thành với tổ nhóm đến Nam Sudan nhận được tin tức, ngày tin này được thông báo, cũng là lúc Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên cùng nhau cất cánh, tuy thời gian khác nhau, nhưng lại bay đến cùng một nơi, là phía Nam Sudan.
————————————-
Tuy rằng Dịch Thần Hi là tự nguyện, nhưng cô cũng yêu cầu đại sứ quán cung cấp thông tin cho mình, lấy một phần tư liệu.
Sau khi máy bay hạ cánh, chờ hoàn thành thủ tục xong, vừa mới kéo hành lý ra, Dịch Thần Hi đã bị hơi nóng phả vào mặt, nhiệt độ bên này quá cao, nhựa đường phả hơi nóng hừng hực, nhiệt độ như lan toả từ lòng bàn chân truyền đi lên. Nhiệt độ không khí thật sự là quá cao.
Tuy là mùa hè, nhưng cô mặc cũng không ít, trùm bản thân thật kín mịt, mặc quần jean áo thun, xuống máy bay, Dịch Thần Hi còn cố ý lấy một cái áo khoác mặc vào.
Dù vậy, cô vừa đi ra ngoài, vẫn nhận được không ít ánh mắt đánh giá của nhiều người, cô quá trắng, giữa một đám đông người da đen như thế, cô như người dị dạng, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập sự tò mò, còn có không ít ánh mắt khác thường của đàn ông khiến Dịch Thần Hi có chút không thoải mái. Suy nghĩ, cô lấy mũ ra, đội lên rồi đè thấp vành mũ, trầm mặc không nói đi ra ngoài.