17/05/20
Editor: Ji_en
Sau đó có một ngày, ở Nam Sudan đột nhiên có cuộc chiến nổ ra bằng vũ trang của chính phủ và phe phản động tương đối nghiêm trọng, lúc đó đội ngũ Dịch Thần Hi cũng ở đấy, có hai bác sĩ bị thương, sau lần đó, bọn họ bắt đầu ở chung với quân nhân để giữ an toàn cho nhau, vì bảo vệ người tình nguyện và bác sĩ không biên giới, thế nên mọi người đều cùng ăn cùng ở với nhau.
Tình cảm của Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên rất ổn định, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có cãi nhau, nhưng Hạ Xuyên vẫn luôn cưng chiều cô vô điều kiện.
Ngày xảy ra chuyện, khi ấy Dịch Thần Hi và Chu Ảnh cùng nhau ra ngoài làm phỏng vấn, hai người một người phóng viên một người là nhiếp ảnh gia, phối hợp rất ăn ý, thế nên bất cứ lúc nào có tin tức hay hành động gì hai người đều cùng nhau ra ngoài.
Ở nơi này Dịch Thần Hi học được không ít, lúc không có việc gì để làm, còn học Hạ Xuyên một số cách trốn thoát, vốn dĩ cô đã có chút kiến thức, hơn nữa lại được Hạ Xuyên chỉ dạy, thế nên tiến bộ rất nhanh chóng, huống chi hai người còn tập cách chỗ tập kết không xa, cho nên cũng khá yên tâm.
Sáng hôm ấy, Hạ Xuyên cùng Chu Tinh Vũ và hai đồng đội nữa ra ngoài tuần tra, lúc không có chiến tranh và bạo loạn thì nhiệm vụ hàng ngày của bọn họ là đi tuần tra để duy trì trật tự mỗi ngày, giữ gìn trị an.
Mỗi ngày 24 giờ bên ngoài khu đóng quân đều có bộ đội trang bị đầy đủ vũ khí thay phiên nhau tuần tra. Từ buổi sáng đến buổi chiều, Hạ Xuyên mới vừa dẫn họ đi tuần tra đến nội thành, đột nhiên nghe được tiếng súng, Hạ Xuyên lái xe, chạy nhanh đến nơi xảy ra chiến tranh.
......
Dịch Thần Hi và Chu Ảnh đang ở khu dân cư chạy loạn, lúc nghe thấy tiếng súng, cô bỗng cảm thấy bất an, nhíu mày nhìn về phía Chu Ảnh: “Chúng ta trở về đi.”
“Được.” Chu Ảnh cùng cô trở về, nhanh chóng xử lý tốt hiện trường, sắp xếp ổn thỏa cho dân tị nạn, hai người liền trở về.
Còn chưa tới cửa, Dịch Thần Hi liền cảm thấy càng ngày càng bất an trong lòng, cô giữ một người quen lại dò hỏi:“Hạ Xuyên đâu? Đội trưởng các cậu đâu?”
“Đội trưởng đi ra ngoài đi làm nhiệm vụ, bây giờ vẫn chưa trở về.”
Dịch Thần Hi sửng sốt, theo bản năng chạy ra ngoài, cô không biết vì sao, hôm nay lại bất an đến vậy, hơn cả những ngày khác.
Chu Ảnh giữ cô lại, bình tĩnh nói: “Cậu muốn đi đâu?”
Dịch Thần Hi lắc đầu: “Chu Ảnh, mình không yên tâm.”
Chu Ảnh cũng lo lắng, dù sao tiếng súng bây giờ còn lớn hơn so với mấy lần trước. Nhưng cô vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Vậy cậu qua đó có thể giúp được gì sao? Hạ Xuyên muốn bảo vệ cậu, cậu làm như vậy không phải là tăng thêm gánh nặng cho Hạ Xuyên sao?”
Chu Ảnh nhìn chăm chú vào cô, nhẹ giọng nói: “Điều chúng ta cần làm bây giờ chính là chờ đợi, cậu phải tin rằng Hạ Xuyên sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
“Không.” Dịch Thần Hi lẩm bẩm: “Dù cho tớ có tin tưởng như vậy, nhưng trong lòng tớ lại cảm thấy rất bất an.” Đến đây đã nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện cảm giác lo sợ bất an như thế.
Cô ngước mắt nhìn Chu Ảnh, lắc đầu nói: “Tớ cảm giác được sẽ có chuyện xảy ra, tớ muốn đi xem thử.”
Chu Ảnh nhìn cô, hai người giằng co, không ai muốn từ bỏ.
Khi Chu Ảnh định nói sẽ đi cùng với cô, đột nhiên có người chạy trở về, là đồng đội đi cùng với Hạ Xuyên, cậu ấy sốt ruột tìm Trình Nguyên Phong: “Bác sĩ Trình đâu? Đội trưởng bị trúng đạn rồi.”
Vừa dứt lời, Dịch Thần Hi nắm chặt tay Chu Ảnh, nháy mắt cả người không còn sức.
Chuyện vừa xảy ra trước mắt, Chu Ảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ người Dịch Thần Hi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cô cố gắng trấn an cảm xúc của Dịch Thần Hi, vội vàng nói: “Sẽ không sao đâu, bác sĩ Trình rất giỏi.” Chu Ảnh dùng hết sức lực đỡ cô, nếu không phải dùng sức, lúc này hẳn Dịch Thần Hi đã ngã ngồi trên mặt đất.
Dịch Thần Hi miễn cưỡng đứng vững, đôi mắt cô vô thần quay đầu hỏi Chu Ảnh, nghẹn ngào hỏi: “Cậu ấy vừa mới nói cái gì? Hạ Xuyên trúng đạn?”
Chu Ảnh mím môi, không nói lời nào. Cô không có cách nào trả lời câu hỏi này, cũng biết trả lời thế nào. Huống chi Dịch Thần Hi đã nghe rành mạch, chỉ là trong tiềm thức không muốn tiếp nhận.
Trình Nguyên Phong vừa bị gọi ra, anh mới tắm rửa xong, quần áo cũng chưa kịp thay liền chạy ra tới, trầm giọng hỏi: “Người đâu.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng dừng xe, Hạ Xuyên và Chu Tinh Vũ dùng tay che lại chỗ trúng đạn, vết máu loang lổ, ở trong bóng đêm vô cùng rõ ràng.
Đập vào mắt Dịch Thần Hi vô cùng chi tiết.
“Chuẩn bị giải phẫu.” Các bác sĩ còn lại không lãng phí một phút nào, chuẩn bị sẵn sàng bước vào phòng giải phẫu.
Nói là phòng giải phẫu, thật ra chỉ là một cái phòng nhỏ, để dự phòng. Trước đây từng sử dụng vài lần, nhưng những lần ấy, bầu không khí cũng không nghiêm túc như bây giờ.
Lông mày Trình Nguyên Phong nhíu chặt, nhìn người nằm ở trên giường, Hạ Xuyên trúng đạn ở eo, máu tuôn ra không ngừng, ý thức của anh vẫn còn khá tỉnh táo, nắm lấy tay Trình Nguyên Phong lẩm bẩm: “An ủi...Dịch Thần Hi thật tốt... Không cần... để cô ấy... Lo lắng...”
Mỗi từ anh nói, đều là từ kẽ răng truyền đến. Đứt quãng, rất mỏng, nếu không phải Trình Nguyên Phong hiểu rõ ý Hạ Xuyên, thì chắc anh sẽ không hiểu cậu ta đang nói gì.
Nghe vậy, Trình Nguyên Phong cười lạnh, động tác tay không ngừng, nhưng giọng điệu nói chuyện vô cùng lạnh nhạt: “Muốn để Dịch Thần Hi không lo lắng, cậu con mẹ nó sống tốt cho tôi.”
Anh kiểm tra cánh tay Hạ Xuyên, nói với bác sĩ bên cạnh: “Cắt quần áo ra.”
“Vâng.”
Trình Nguyên Phong tiếp tục nói: “Cũng may bị thương ở eo, nếu hôm nay trúng đạn ở ngay tim thì tôi đây cũng không cứu được.”
Cho dù nói như thế, biểu cảm trên mặt Trình Nguyên Phong cũng không tốt chút nào.
“Thuốc gây tê.”
“Bác sĩ Trình.” Người bên cạnh ngập ngừng một chút nói: “Chúng ta đã hết thuốc gây tê rồi, mấy ngày trước xin còn chưa đưa qua đây.”
“Mẹ kiếp.” Trình Nguyên Phong nóng nảy chửi tục, trầm giọng hỏi: “Thuốc giảm đau thì sao?”
“Cũng không còn.”
Trình Nguyên Phong hít sâu một hơi, vừa định muốn nói gì, Hạ Xuyên chịu đựng đau đớn, cắn răng nói: “Tôi có thể... Chịu được, lấy... Viên đạn ra đi.” Không có gây tê anh cũng có thể chịu được.
Trình Nguyên Phong bình tĩnh nhìn anh: “Cậu chắc chắn? Đây không phải là chuyện đơn giản dùng dao cắt một chút là xong, chắc chắn cũng không hoàn thành trong nháy mắt.” Muốn gắp viên đạn lấy, tuyệt đối phải cần đến nửa tiếng hoặc một tiếng, sau khi lấy ra còn phải khâu lại, không có thuốc gây tê hay giảm đau, thì bệnh nhân phải tự mình chịu đựng tất cả những sự đau đớn ấy.
Trình Nguyên Phong còn không dám nghĩ tới loại cảm giác đau đớn này.
Hạ Xuyên yếu ớt gật đầu, ở thời điểm này, anh cũng không quên nhắc nhở: “Nói... Tiểu Bảo yên tâm, tớ không sao.”
Trình Nguyên Phong ngừng một chút, nhìn người đứng bên ngoài mành, lại cúi đầu nhìn đôi mắt Hạ Xuyên đã không còn chịu đựng nổi bắt đầu chậm rãi nhắm lại, sau khi nói với trợ lý bên cạnh hai câu, trợ lý liền nhanh chóng kéo mành ra chạy vội ra ngoài
—
Từ khi nhìn Hạ Xuyên cả người đầy máu, Dịch Thần Hi liền trầm mặc không nói, khác hẳn với bộ dáng ban đầu khi nghe được tin tức của anh, cô ngược lại rất bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, chắp tay trước ngực nhắm mắt.
Không biết cầu nguyện thì có được như ý muốn hay không, nhưng cô muốn cầu nguyện. Tựa như chỉ có làm như vậy, nội tâm cô mới có thể yên ổn hơn một chút, miễn cưỡng không còn hoảng loạn như ban đầu.
Chu Ảnh nhìn vẻ mặt của cô, lo lắng cô sẽ chịu đựng không nổi. Có chút đau lòng nói với Dịch Thần Hi: “Thần Hi, cậu đừng lo lắng quá nhiều. Tay nghề của bác sĩ Trình rất tốt, nhất định sẽ không sao.”
Dịch Thần Hi hoàn toàn không nghe thấy những lời Chủ Ảnh vừa nói. Cô chỉ biết, Hạ Xuyên không thể có chuyện gì, cô chỉ còn một mình Hạ Xuyên thôi.
Bên cạnh có một quân nhân hung hăng nắm chặt tóc, trên mặt tràn đầy hối hận, đầu dựa vào tấm kính đánh liên tục vào đầu mình: “Đều do tôi đều do tôi, nếu không phải tại tôi đội trưởng cũng sẽ không trúng đạn.”
“Tôi tình nguyện người trúng đạn là mình.” Cậu ấy tự đánh chính mình, hối hận không thôi.
Thời điểm xảy ra chiến tranh, bọn họ muốn cứu nhân viên của Liên Hiệp Quốc, tuy không phải là đồng bào mình, nhưng đó là nghĩa vụ, là trách nhiệm của bọn họ.
Tiếng thét chói tai vang lên liên tục, nhóm Hạ Xuyên đến nhanh nhất, anh ngay lập tức đưa ra kế hoạch, phân chia mỗi người một công việc, yêu cầu mọi người hoàn thành đúng nhiệm vụ của mình.
Cuộc đọ súng diễn ra bắt đầu do phe phản động, nhóm người ấy rất bất mãn với chính phủ, nên cứ cách một khoảng thời gian lại phát động một cuộc chiến, thể hiện sự phản kháng của bọn họ.
Thời điểm nghiêm trọng nhất là lúc bọn họ tiến đánh mấy thành phố của Nam Sudan, đó là lúc thương vong trầm trọng nhất.
Đội Hạ Xuyên không muốn xảy ra xung đột ở chính diện, mục tiêu quan trọng nhất của đội là cứu người, cho nên không hề ngại ngần bất chấp nguy hiểm phía trước.
Không lâu sau, khi có chi viện tới giúp đội của Hạ Xuyên, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn cẩn thận như cũ, Hạ Xuyên tránh tiếng súng thứ nhất vọt vào trong phòng đưa người đàn ông ra.
Đối thủ không yếu, nhưng anh rất bình tĩnh, từng bước ứng phó những tình huống xảy ra. Những người còn lại trong phòng đều trốn dưới gầm, giơ tay che lỗ tai lại.
Chu Tinh Vũ và một quân nhân khác yểm trợ anh hành động, Hạ Xuyên không hề nhẹ nhàng túm mấy tên quan chức kia ném ra ngoài.
Bên ngoài đã có người chờ sẵn, sau khi cứu toàn bộ nhân viên quan chức và bảo vệ họ an toàn rời khỏi đó, quân đội của Nam Sudan cũng vừa tới, nhóm người phản động kia cố ý khơi mào cuộc chiến chỉ để giáo huấn và cảnh cáo các nhân viên của phía Liên Hiệp Quốc.
Chuyện này cũng thường xuyên xảy ra, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.
Vốn dĩ nhóm người phản động đều đã bị khống chế, họ đứng xếp thành hàng ở bên ngoài, Hạ Xuyên từ trong phòng đi ra, mới vừa đi được vài bước, ánh mắt anh sắc bén nhìn về hướng bên kia, nếu anh không nhầm, thì có một chấm đỏ vừa hiện lên.
Anh híp mắt nhìn, đối diện với vị trí chấm đỏ khi nãy chính là nơi trái tim của đồng đội anh, mà cậu ta còn đang đứng đưa lưng về phía kẻ địch, cũng đối diện với Hạ Xuyên, trên mặt còn mang theo biểu cảm sung sướng.
“Báo cáo đội trưởng, toàn bộ đã giải quyết.......”
Hạ Xuyên lạnh giọng cắt ngang: “Nằm sấp xuống cho tôi!” Anh nói, móc súng ra chạy về hướng bên kia, tiếng súng vang lên.
Người kia đã bị Hạ Xuyên bắn trúng, nhưng Hạ Xuyên cũng bị bắn trúng vào vùng bụng
—
Ban đầu Dịch Thần Hi vẫn im lặng lắng nghe, cho đến khi cậu ta lại tự đánh chính mình thêm một lần nữa, mới nói: “Không đâu.”
Đối với ánh mắt kinh ngạc của người thanh niên, Dịch Thần Hi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cô nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Hạ Xuyên sẽ không hy vọng người trúng đạn người là các cậu, dù là ai anh ấy đều sẽ bảo vệ.”
Bởi vì đây đều là đồng đội sát cánh bên anh, dù nhiều hay ít, thì khi trở về, nhất định không được mất đi người nào.
Đây là trách nhiệm và hy vọng của anh.
Dịch Thần Hi cúi người, đỡ người trước mắt đứng dậy, dịu dàng nói: “Bây giờ điều cậu cần làm không phải ở chỗ này oán trách bản thân hay hối hận vì những chuyện đã rồi, mà là hoàn thành những công việc còn lại, khi đội trưởng tỉnh lại, như vậy cũng có thể san sẻ một chút công việc với anh ấy.”
Cô ngừng một chút nói: “Hạ Xuyên sẽ không hối hận khi cứu cậu, cũng hy vọng cậu đừng để anh ấy cảm thấy cứu cậu là chuyện vô nghĩa.”
“Rõ!” Cậu ta đứng thẳng như cây tùng hướng Dịch Thần Hi chào theo kiểu quân đội.
“Nhưng có thể thông báo với tôi trước tiên sau khi đội trưởng thoát khỏi nguy hiểm không?” Lúc nói câu này, người thanh niên trước mặt cô, có chút nghẹn ngào.
“Được.” Cô trả lời.
Tiễn người đi rồi, Dịch Thần Hi mới cảm thấy trái tim như bị đè nén lại lần nữa.
Chu Ảnh nhìn toàn bộ quá trình, lúc Dịch Thần Hi xoay người lại đây, nhịn không được hỏi: “Cậu thật sự không tức giận?”
Dịch Thần Hi lắc đầu, toàn thân vô lực dựa vào vách tường, cười khổ nói: “Sao có thể không tức giận được cơ chứ.”
Nhưng cô không muốn Hạ Xuyên cảm thấy khó chịu và tự trách mình. Nếu bởi vì chuyện Hạ Xuyên chủ động cứu người, lại khiến đồng đội anh thêm phần áp lực tâm lý, như vậy trong lòng anh sẽ rất khó chịu.
Mà cô, không muốn Hạ Xuyên vì loại chuyện này mà lo lắng.
Cô không đành lòng.
Chu Ảnh nhìn biểu cảm của cô, vừa định nói gì, bên trong liền có người vội vàng chạy ra tới, sau khi nhanh chóng nói vài câu, Dịch Thần Hi thu lại cảm xúc đi vào theo.
Trình Nguyên Phong nhìn cô, nói ngắn gọn: “Thuốc gây tê và thuốc giảm đau đều không có, bây giờ anh phải lấy đạn cho cậu ấy, em nói chuyện với Hạ Xuyên, cố gắng đừng để cho cậu ấy ngủ, phải phân tán lực chú ý.”
“Dạ được.” Lúc này, Dịch Thần Hi không có thời gian đi lo lắng và hỏi lý do vì sao, cô chỉ muốn nhanh chóng làm theo lời Trình Nguyên Phong, phân tán lực chú ý của Hạ Xuyên.