01/06/20
Editor: Ji_en
Hướng Doanh Doanh chuẩn bị xoay người đi, liền thấy Hạ Xuyên đứng dưới tán cây, giật mình nhìn về phía Dịch Thần Hi...... Lắp bắp hỏi: “Hay là...... Anh Xuyên đưa Thần Hi trở về nhé?”
Dịch Thần Hi còn chưa kịp nói gì, Hạ Xuyên đã đồng ý
Hướng Doanh Doanh nhìn hai người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, Dịch Thần Hi bình tĩnh ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, sau vài giây, cô cong khóe môi, nhìn Hướng Doanh Doanh nói: “Cậu về trước đi, ngày mai gặp.”
“Vậy được.”
Hướng Doanh Doanh vẫn có chút không yên tâm, đi mấy bước lại quay người nhìn bọn họ. Khi Hướng Doanh Doanh hoàn toàn khuất bóng, Hạ Xuyên đã đi tới chỗ Dịch Thần Hi, hai người im lặng nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Qua một lúc, Dịch Thần Hi không chịu nổi gió lạnh buổi đêm, lạnh nhạt lấy chìa khoá xe ra, đưa cho Hạ Xuyên nói: “Làm phiền anh.” Nói xong, cô cũng không đợi phản ứng của Hạ Xuyên, vòng qua đầu xe ngồi ghế sau. Đây hoàn toàn coi Hạ Xuyên thành tài xế.
Hạ Xuyên nhìn động tác của cô, cười khẽ một tiếng, mở cửa bước vào xe.
——
Không khí trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đan xen nhau, Dịch Thần Hi nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, xoa xoa ấn đường. Cô hạ cửa sổ xuống, khiến gió lạnh thổi vào, lạnh lẽo đến cả người đều phát run, Dịch Thần Hi mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo không ít.
Đêm nay gặp Hạ Xuyên, là điều mà cô không ngờ đến.
Cô suy nghĩ, lơ đãng ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, vừa lúc đối diện với ánh mắt Hạ Xuyên, Dịch Thần Hi chật vật dời tầm mắt, cho dù hai năm không gặp, dáng vẻ của anh vẫn như trong ấn tượng của cô, trừ việc anh nhìn trưởng thành hơn, phong thái lạnh lùng, cũng không có khác biệt quá lớn. Ngay cả đôi mắt kia, cũng giống như trước, sâu không thấy đáy, khiến người khác không biết anh đang suy nghĩ gì.
Hạ Xuyên nhìn bộ dáng của cô, cong khóe môi, tầm mắt hơi hướng xuống dưới, nhìn đến trang phục trên người cô, sau lại nhìn thấy làn da trắng như tuyết lộ ra ánh mắt càng thâm trầm. Anh dẫm mạnh chân ga, xe chạy như bay. Gió càng lúc càng lớn, Dịch Thần Hi có chút chịu không nổi, liền đóng cửa sổ lại, nhắn tin với Noãn Noãn.
Dịch Thần Hi: [Anh ấy về rồi.]
Noãn Noãn: [Ai? Ai đã về?]
Noãn Noãn: [Hạ Xuyên?]
Dịch Thần Hi mím môi, rũ mắt nhìn bàn phím nhắn trả lời: [Ừ.]
Noãn Noãn lập tức gọi điện đến, nhưng bị cô từ chối. Cô nhắn tiếp: [Nhắn tin đi, tớ đang ở trong xe.]
Noãn Noãn: [??? Sao ở trong xe lại không thể trả lời?]
Dịch Thần Hi:“....” Cô còn muốn nhắn tiếp, lại phát hiện đã sắp đến cửa khu chung cư. Bảo vệ nhận ra xe Dịch Thần Hi, cho nên khi nhìn thấy mặt cô, liền cười ha hả cho qua.
“Chỗ nào?”
“Đi lên một đoạn nữa.”
Hai người tiếp tục duy trì trầm mặc, xe ngừng ở dưới tầng, Dịch Thần Hi xuống xe, Hạ Xuyên cũng xuống xe cùng, hai người im lặng nhìn nhau, sắc mặt vô cảm, ngước mắt nhìn Hạ Xuyên, nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Cho tôi xin lại chìa khóa xe, cảm ơn hôm nay đã đưa tôi về.”
Hạ Xuyên không trả lời, chỉ cười cười nhìn cô.
Dịch Thần Hi không chịu nổi sự chú ý này..., mới vừa đi một bước, cổ tay đã bị anh cầm lấy, lông mi cô run rẩy một chút, bàn tay người kia to lớn, ấm áp có lực, chạm trên cổ tay cô, khiến cả người cô ấm lên.
Đột nhiên, cô thấy người đàn ông trước mắt khom lưng nhìn chính mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ai đã chết?”
Dịch Thần Hi ngẩn ra, nhếch cằm, khiêu khích nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Bạn trai cũ của tôi chết rồi.”
Vừa dứt lời,cô liền bị Hạ Xuyên kéo cả người lại, người cô dán sát trên cửa ghế lái, Hạ Xuyên sức lực lớn, Dịch Thần Hi căn bản không thoát được, cô theo bản năng muốn đá, mà chân cũng bị anh giữ chặt.
“Hạ Xuyên!” Cô giãy giụa cánh tay gọi anh.
Đã lâu rồi anh mới nghe thây giọng cô, biểu cảm Hạ Xuyên có chút thả lỏng, Dịch Thần Hi vừa mới chuẩn bị mắng chửi người, Hạ Xuyên liền dùng sức giữ cánh tay trên đỉnh đầu cô, cả người bị đè chặt, nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống.
Ban đêm, khu nhà khá yên tĩnh. Bây giờ đã là nửa đêm hơn một giờ đêm, mọi người đi dạo dưới toà nhà đều đã trở về.Trong khu nhà, thỉnh thoảng sẽ còn một hai tầng là sáng đèn, nhưng vẫn quá mức yên tĩnh.
Anh hung hăng hôn cô, liền cắn môi Dịch Thần Hi, cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc. Anh dùng sức cắn mút, mỗi một lần đều vô cùng dùng sức, câu lấy đầu lưỡi cô, như là muốn nuốt cả người cô vào người.
Không biết đã hôn bao lâu, Dịch Thần Hi cảm thấy đầu lưỡi đều đã tê rần, thở một cách khó khăn, cô muốn đẩy Hạ Xuyên ra, mới vừa dùng sức giãy giụa, Hạ Xuyên liền động một cái, ép sát người cô vào mình.
Ban đêm yên tĩnh, hô hấp hai người đan xen bên nhau, chóp mũi kề cận nhau, cả người Dịch Thần Hi hoàn toàn không nhúc nhích được.
Dịch Thần Hi ngơ ngẩn nhìn anh gần ngay trước mắt. Mấy năm nay, có đôi khi cô sẽ nghĩ, nếu Hạ Xuyên thay đổi quá lớn, mà cô lại không nhận ra thì làm sao bây giờ, hoặc là, Hạ Xuyên không nhớ ra cô là ai thì sao.
Vô số lần nghĩ ngợi, bao nhiêu đêm nhớ anh,nhưng trong một phút này...... Tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Mùi hương này, cái cảm giác, đã từng rất quen thuộc.
Dịch Thần Hi ngừng một chút, chậm rãi ôm cổ Hạ Xuyên, khiến anh ngỡ rằng bây giờ cô mới đáp lại, thì cô đột nhiên dùng sức, ôm cổ anh, cắn một cái trên môi anh, máu nhanh chóng chảy ra.
Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng hai người. Hạ Xuyên bị đau buông cô ra, đối diện với cô: “Em hận anh vậy sao?”
Lông mi Dịch Thần Hi run rẩy, ngừng một chút, nhìn vết thương do mình tạo ra trên môi Hạ Xuyên, tiếp tục lặp lại lời vừa mới nói: “Không có yêu, thì sao có hận.” Cô nhàn nhạt nói: “Hạ Xuyên, tôi không hận anh.”
Bởi vì em không yêu anh, cho nên em không hận anh. đối với anh một chút cũng không hối hận.
Hạ Xuyên hiểu được ý cô, hai người đều không ngừng trầm mặc. Sau một lúc, anh nghẹn giọng nói: “Em vào nhà đi.”
Sau một hồi trầm mặc, Dịch Thần Hi kiềm chế trái tim đang đập nhanh, nhẹ giọng trả lời: “Ừ”
Cô nhận lại chìa khóa Hạ Xuyên đưa qua, sống lưng thẳng tắp, kiên định đi vào cửa tiểu khu.
Cô không có suy nghĩ quay đầu lại, một khi đã quyết định, Dịch Thần Hi sẽ không mềm lòng. Cô sẽ không vì Hạ Xuyên còn đứng ở đó liền quay đầu lại, tuyệt đối không.
Hạ Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nóng rực. Nhìn bóng dáng cô rời đi, lại nhìn một mảng lớn da lộ ra trong không khí, trong bóng đêm làn da trắng như tuyết càng lộ rõ hơn,đến bây giờ vẫn rất hấp dẫn người khác.
Ánh mắt phía sau vẫn còn nhìn chăm chú, cho đến khi bước vào thang máy mới biến mất. Dịch Thần Hi dựa vách tường, cả người mềm nhũn, thang máy đi khá nhanh, không bao lâu liền tới phòng cô. Dịch Thần Hi không nhanh không chậm mở cửa vào nhà, bật hết công tắc đèn trong nhà.
Mở đèn lên, Dịch Thần Hi đi ra ban công, cúi đầu nhìn người vẫn còn đứng dưới kia, khoảng cách rất lớn, không biết có phải do tâm linh tương thông hay không, hai người liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên cô không đứng nổi, ôm cánh tay liền ngồi xổm xuống.
Hơn hai năm rồi.
Anh rốt cuộc đã trở về.
———————-
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, gió xuân lạnh buốt, khiến tim cô hoảng hốt.
Dịch Thần Hi ngồi xổm trên mặt đất một hồi, chờ đến khi cô đứng lên nhìn xuống, anh đã rời đi. Cô mím môi, quay đầu trở về phòng ngủ.
Mới vừa tiến vào phòng, còn chưa kịp thay quần áo, Noãn Noãn đã gọi điện đến, Dịch Thần Hi nghe máy, âm thanh khàn khàn trả lời.
Noãn Noãn ngẩn ra, sốt ruột hỏi: “Cậu khóc đấy à?”
“Không có.” Dịch Thần Hi ung dung cởi quần áo, lễ phục màu đỏ, ở dưới ánh đèn đặc biệt rực rỡ, làn da trắng như tuyết cũng đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác.
Noãn Noãn nghe lại thấy giọng cô không có chuyện gì, nhướng mày: “Đêm nay gặp phải? Vừa rồi là ngồi chung xe với Hạ Xuyên về sao?”
Dịch Thần Hi hơi ngừng một chút, mở loa ngoài, đặt trên giường, vừa cởi quần áo vừa trả lời: “Ở trong xe, anh ấy đưa tớ trở về.”
“Không phải đêm nay cậu tham gia tiệc của Hướng Doanh Doanh sao, sao lại gặp được?”
“Ừ.
“Vậy bây giờ....”
Dịch Thần Hi cười, buộc lại tóc, cắn dây thun mơ hồ nói không rõ: “Ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm rồi.” Buộc tóc gọn gàng, cô thay quần áo mặc ở nhà rồi mới cầm di động đi đến bàn trang điểm, chuẩn bị tẩy trang rồi tắm rửa ngủ.
Kết thúc một ngày làm việc, hơn nữa lại còn gặp người kia, thể lực và tinh thần của cô đều đạt đến cực hạn.
Noãn Noãn nghe thấy, hừ cười: “Vậy là tốt nhất, cậu nghe tớ nói đừng tha thứ cho anh ấy nhanh như vậy, phải trêu đùa tra tấn một chút, cậu nhớ lại bộ dáng của cậu khi mới về nước xem, bây giờ nhớ lại tớ vẫn thấy đau lòng.”
Dịch Thần Hi cười: “Được rồi, nghe cậu, tớ đi tắm rửa đã.”
“Oke, có chuyện gì cho thì gọi điện thoại cho tớ, tớ vẫn luôn sẵn sàng.”
“Được.” Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Dịch Thần Hi nhìn chằm chằm di động thật lâu, mới xoa xoa đôi mắt có chút chua xót ê ẩm, đi vào phòng tắm.Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, tắm xong, cả người trở nên nhẹ nhàng thoải mái, Dịch Thần Hi mới đi vô phòng bếp rót một ly nước ấm uống, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Ban đầu cô định ngủ, nhưng vừa nằm xuống cảm thấy vẫn còn tinh thần làm việc. Cô lấy những bức ảnh chụp ban ngày copy vào máy tinh tiến hành chỉnh sửa, trở về từ Nam SuĐan, Dịch Thần Hi quay về thành phố S một đoạn thời gian, sau liền tới thủ đô, lúc ban đầu, cô đem tất cả ảnh chụp ở Namsudan tặng cho Tân Hoa Xã, Tân Hoa Xã có mời cô vào làm việc, nhưng Dịch Thần Hi từ chối.
Cô chỉ muốn những cái tấm ảnh đó được mọi người nhìn thấy, cũng không có ý định vào làm tại Tân Hoa Xã. Thời gian sau đó, Dịch Thần Hi làm việc tại một tạp chí khá nổi tiếng, bắt đầu chụp ảnh bìa cho báo,cô có phong cách chụp độc đáo, không chưa đến mấy tháng, mọi người trong nghề đều biết đến danh tiếng của Dịch Thần Hi.
Một năm sau đó, Dịch Thần Hi tự thành lập văn phòng, công việc càng ngày càng bận, đến bây giờ mới đỡ, cô trở thành nhiếp ảnh gia độc quyền của mấy cái bìa mặt tạp chí, bận như thoi đưa, không ngừng chuyển động.
Nhìn hình ảnh thanh xuân dào dạt trong máy tính, Dịch Thần Hi thất thần, không thể tập trung được. Nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, cô gãi đầu, khép máy tính lại, vẫn trở về phòng ngủ.
Ngày mai còn có công việc, phải bắt buộc bản thân đi ngủ sớm.
Gió đêm vẫn thổi như cũ, từng cơn gió thổi ở bên ngoài xoay vòng, đều cấp thổi trở về. Đêm nay, sau nhiều đêm mấy ngủ, kỳ tích đã xảy ra, chỉ sau một tiếng Dịch Thần Hi đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Những lo lắng, băng khoăn trong lòng như một con thuyền nhỏ lênh đênh, rốt cuộc cũng tìm được bến đỗ rồi.
———
Ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng, khi đồng hồ báo kêu lên, Dịch Thần Hi liền tỉnh giấc.
Hôm nay là hôn lễ của Hướng Doanh Doanh và Trình Nguyên Phong, cô là nhiếp ảnh gia, lúc đầu Hướng Doanh Doanh muốn cô làm phù dâu, nhưng nghĩ đến nếu cô làm phù dâu thì không thích hợp chụp ảnh nên hôm nay nhiệm vụ của Dịch Thần Hi coi là như nhẹ nhàng.
Đồng hồ báo thức kêu là 5 giờ sáng, vệ sinh cá nhân rồi xuất phát đến nơi vừa kịp thời gian, đã có nhiếp ảnh gia chụp lại toàn bộ hành trình, còn cô chủ yếu là chụp cho Hướng Doanh Doanh và Trình Nguyên Phong mấy bức ảnh riêng từng người là được.
Sau khi trang điểm thay quần áo, Dịch Thần Hi liền nhanh chóng ra ngoài, bởi vì gia đình hai người và bạn bè thân thích đều quen biết cô dâu chú rể, mọi người đều tụ tập ở biệt thự vùng ngoại ô để tổ chức hôn lễ.
Nơi đây có một khoảng sân rộng, ban đầu là biệt thự tư nhân nhưng vì hai người tổ chức hôn lễ, đặc biệt liền thuê lại chỗ này, khuôn viên rộng lớn, tầm nhìn tốt. Những ngày xuân gió thổi có chút lạnh.
Lúc Dịch Thần Hi đến, Hướng Doanh Doanh, Chu Ảnh và phù dâu đều đã ở trong phòng, cô mỉm cười, nhìn Hướng Doanh Doanh nói: “Chúc cậu trăm năm hạnh phúc.”
Hướng Doanh Doanh quay đầu nhìn cô: “Tớ còn đang nghĩ bao giờ mới đến lượt cậu đây.”
Dịch Thần Hi cười, ngước mắt nhìn Hướng Doanh Doanh, khen nói: “Hôm nay cậu thật đẹp, con gái trong ngày cưới đúng là xinh đẹp nhất.”
“Ai ai ai, ý cậu nói trước đó tớ không xinh đẹp sao hả?”
Dịch Thần Hi nhướng mày, thong thả sửa sang lại camera cầm trong tay, trả lời: “Mình không có nói vậy nha.”Cô nghịch camera, khi chuyên viên trang điểm cho Hướng Doanh Doanh, cô chụp cho cô ấy mấy tấm ảnh.
“Thần Hi, bọn tớ nữa.”
“Tới liền đây.”
Nhóm Dịch Thần Hi ở trong phòng lăn lộn hồi lâu, cho đến khi mấy người đàn ông lại đây để đón cô dâu, mọi người mới bắt đầu làm ầm ĩ.
Hôn lễ cử hành rất thuận lợi, hai người là thanh mai trúc mã, đã trải qua rất nhiều chuyện với nhau, Dịch Thần Hi đứng ở một bên nhìn cảnh này, cũng có chút cảm động. Chờ cô dâu chú rể xuống dưới mời rượu, nhiệm vụ của Dịch Thần Hi hôm nay mới xem như hoàn thành.
Cô thu camera lại, đã bị Chu Ảnh kéo tới một bàn ngồi xuống.
“Tớ nghe nói, Hạ Xuyên đã về rồi đúng không?”