Đám đông không dám tin vào mắt mình nữa, kết quả ban đầu họ dự đoán là
Lưu Chấn Long sẽ khó mà sống nổi. Nhưng trái ngược hoàn toàn, người bị
đánh bại và đang nằm dưới đất rên rên rỉ rỉ kia lại chính là Lưu Hải
Hùng. Sự việc này thật khiến mọi người nghi ngờ là Chấn Long hắn có thực sự bị yếu đuối, thực sự dễ bị bắt nạt, thực sự chỉ mới Phàm Cảnh nhị
trọng sao.
Lưu Hải Hùng trong thế hệ trẻ Lưu gia phải nói là tu
vi vượt trội, uy vọng không tầm thường, được tu luyện nhiều công pháp
cao cấp, lại còn được cho là có thể thay thế vị trí Lưu Hải Giác trong
Lưu gia sau này. Bình thường không ai dám đối đầu với hắn, hắn làm gì
cũng ậm ừ cho qua, nếu mà đắc tội sợ là vừa thương vừa nhục.
Còn
Lưu Chấn Long thì đối ngược hoàn toàn với Hải Hùng. Từ nhỏ không cha
không mẹ, thân cô thế cô, gia tộc coi thường, tu vi thấp kém, ai ai cũng có thể bắt nạt. Hắn gần như là một quả hồng mềm, không những mềm mà là
cực mềm. Nhưng hôm nay khác rồi, quả hồng ngày nào giờ đâu bất chợt cứng rắn đến cực độ, vừa làm mất mặt cha, vừa đả thương con, công khai chửi
rủa những kẻ bắt nạt.
- Tên này, e là không phải Lưu Chấn Long...
Một người e sợ lên tiếng, người này ngày trước đã từng hùa theo bắt nạt
hắn, hôm nay nhìn thấy màn lột xác này liền lo lắng không biết khi nào
đến lượt mình.
- Khốn kiếp!
Phun ra một ngụm máu, Lưu Hải Hùng thét lên. Tiểu Hắc tử cười cười bước lên, vuốt vuốt ngón tay đe dọa.
- Chó ngoan, muốn thử nữa chứ?
Hải Hùng sợ hãi cố gằng nhích người về sau một chút, nhưng vừa động đến tay là nách của hắn đau đớn tột cùng, e rằng đã bị ngoại thương nghiêm
trọng. Bè lũ của hắn định tiến lên một bước hỏi thăm nhưng nhìn thấy
Chấn Long trừng mắt tỏ ý đe dọa thì liền ngừng lại, chúng biết Phàm Cảnh tứ trọng đỉnh như Hải Hùng còn bị đả thương nằm bẹp một chỗ thì chúng
làm gì có cơ hội để mà tỏ vẻ.
Thấy phía đối diện bị chấn nhiếp, Lưu Chấn Long mới lên tiếng.
- Chó từ đâu đến thì mau về, ta hôm nay tâm tình tốt không chấp nhất. Nhưng mà ta nói cho tất cả mọi người ở đây nghe cho rõ...
Lúc này hắn vận chút nguyên lực còn sót lại vào cổ mà tạo ra âm lực. Âm hắn phát ra không quá to, không quá nhỏ mà chủ yếu là làm cho thần hồn
người nghe rung động.
- Ta không còn là Lưu Chấn Long quả hồng
mềm ngày trước, muốn bắt nạt ta, ta tùy thời đáp ứng, nhưng trước hết
phải tham khảo tới thương thế của con tiểu cẩu này. Còn bây giờ, giải
tán!
Âm lực phát ra làm được trọn vẹn những thứ gì mà hắn kỳ vọng.
Từng lời từng chữ hắn nói chạm thẳng đến tâm thức của mỗi người ở đây.
Họ đã bị rung động, đã bị chấn nhiếp hoàn toàn trước thiếu niên đứng đó, người thiếu niên mà mới ngày hôm kia còn bị đánh bầm tím khắp người vậy mà hôm nay vượt cấp đả thương khiến người ta không gượng dậy nổi. Đặc
biệt hơn cả, có một người vừa nghe lời hắn nói xong liền phun ra một
ngụm máu rồi ngất xỉu, người đó không ai khác ngoài Lưu Hải Hùng.
Mọi người lần lượt lững thững rời đi mà trong lòng vẫn còn vang vọng câu
lời nói đầy hùng hồn của hắn. Mấy tên bợ đít Hải Hùng đang chia nhau ra
khiêng hắn rời đi, trong miệng còn vài tiếng lầm bầm chửi rủa, chỉ là
lầm bầm vì nếu nói lớn làm phật ý tên điên kia thì ai khiên chúng về,
một mình Hải Hùng năm sáu đứa khiên đã thấy mệt, cả lũ chúng nó thì ai
giúp nổi.
Tiểu Hắc hắn cũng không thèm chấp nhất những tiếng lầm
bầm đó, hắn đứng nhìn mọi người rời đi một lúc thì nhanh chóng kéo Thanh Nhi vào nhà rồi đóng cửa lại.
Thanh Nhi vừa đi theo vừa đắc ý nói.
- Thiếu gia hôm nay thật uy vũ, thật... Thiếu gia!
Hắn bắt đầu loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự. Hắn đã
vượt quá hạn mức của cơ thể này rồi. Hôm nay hắn dùng hai lần phân hồn,
một lần kích thích nguyên lực cực độ, như vậy đã là vượt ngưỡng cho phép của một cơ thể Phàm Cảnh nhị trọng. Bình thường, nếu hắn đạt đến Linh
Cảnh Thất Biến có thể dùng phân hồn cả ngày cũng không vấn đề, nhưng đó
là kiếp trước, còn kiếp này cơ thể này quá yếu, hắn bất tỉnh cũng không
phải là quá bất ngờ.
Người bất ngờ nhất chính là Thanh Nhi, nàng
vừa thấy Long thiếu gia uy vũ mạnh mẽ, chấn nhiếp quần hùng vậy mà vừa
vào đây đã phải gục ngã. Tuy rằng nàng không luyện võ nhưng nàng nhanh
chóng hiểu, việc lúc nãy đã là kỳ tích, không thể đòi hỏi gì thêm.
- Thiếu gia, ngươi vất vả rồi.
Từ từ kéo hắn về đến tận phòng, Thanh Nhi đi chuẩn bị một chút nước ấm,
khăn lau cho hắn. Việc này nàng đã làm từ nhỏ, từ những ngày hắn bị bắt
nạt, bị đòn roi đến mức bầm tím cả người. Nàng đã chăm sóc hắn từ những
ngày ấy, nhưng mà hôm nay, cũng trên chiếc giường này, tình cảnh đã
khác. Hắn không còn bị bầm dập, hắn đánh người ta gần chết, hắn không
còn bị bắt nạt, là hắn bắt nạt người ta. Nhưng dù vậy hắn vẫn nằm đây,
trong lòng nàng như ngày bé. Vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, Thanh Nhi thì thầm.
- Kể từ hôm qua ngươi khác lắm, dù ngươi đóng giả rất giỏi nhưng sao qua mắt được ta cơ chứ, ngươi không phải là Chấn Long ngày
xưa. Ngươi bây giờ, thật mạnh mẽ, thật cuốn hút...
Nàng nhúng khăn vào nước ấm lau lau cho hắn rồi tiếp tục.
- Dù sao thì ngươi làm như hôm nay cũng tốt, ta cũng không nỡ nhìn Chấn
Long bị bắt nạt nhiều như xưa. Chỉ hy vọng ngươi thực sự giống như lão
phu nhân trông đợi. Dù sao thì ta vẫn ở cạnh ngươi và giả vờ không hay
biết.
Thanh Nhi đặt đầu hắn lên đùi, nàng ngước nhìn ra sân,
nhưng hình như ánh mắt của nàng không chỉ dừng lại ở khoảnh sân trống
trải mà trải đến tận chân trời. Hắn vẫn bất tỉnh nằm đó, trong lòng
Thanh Nhi.