Tiểu Hắc tử lần lượt nói ra các bước trong kế hoạch thâm độc của mình
cho Lưu Thiên Nhai nghe, tuy nhiên hắn vẫn giữ cho mình một chút bí mật. Hắn nói từ chuyện làm sao làm mất uy tín Tạ gia, cho đến làm sao để Tạ
gia phải nhả ra hai tên dược sư. Sau khi nghe xong tất cả, Lưu Thiên
Nhai hơi chút rùng mình, trước mặt lão không còn là đứa cháu mềm yếu ngu ngốc như mọi người vẫn thường chê bai, lúc này trước mặt lão là một tên “cáo trẻ” cực kì thâm độc, cực kì ghê gớm. Hắn không từ thủ đoạn, từ
đánh lén, mê hoặc cho đến vừa ăn cướp vừa la làng, quả thực là quá khá
biệt so với ngày xưa.
Ngày trước, lão vẫn thường theo dõi hành
động hắn trong gia tộc, lão vẫn thấy hắn vô cùng bình thường như bao
thiếu niên khác. Kể từ cái hôm hắn làm bẽ mặt Lưu Hải Giác ở võ trường,
một chiêu đánh bại Lưu Hải Hùng thì lão đã cảm nhận được gì đó khác
thường, cho tới hôm nay hắn mới thực sự thể hiện ra trước mặt lão.
- Nhị bá thấy kế hoạch như thế nào?
Chấn Long hỏi sau khi ngừng lại khoảng vài giây.
- Khá tốt, hơi tiểu nhân nhưng khá tốt.
Lão thành thực trả lời, tuy là một người thâm trầm nhiều mưu mẹo nhưng lão
thấy kế hoạch của hắn thực sự hay. Hắn chắp tay sau lưng, nói.
- Ha ha, vì lợi ích toàn cục, đôi khi phải tiểu nhân. Nhị bá cứ suy nghĩ, cáo từ.
Rồi hắn đi thẳng một mạch ra khỏi thư phòng bỏ lại Lưu Thiên Nhai đang bất
ngờ ngồi đấy. Lão tuy rằng đã từng tiếp xúc với nhiều thiếu niên trong
gia tộc nhưng lão chưa từng thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi
nào tâm cơ thâm trầm, mạnh mẽ như hắn. Quả thực là giống như lão gia Lưu Huyền Không đã nói, Lưu Chấn Long “rất đáng bồi dưỡng”.
Bóng
dáng của Chấn Long đã hoàn toàn biến mất, lão Thiên Nhai cũng không hề
ngồi im, lão gấp quyển sổ trên bàn lại, thân ảnh lão lóe lên rồi biến
mất, cánh cửa thư phòng cũng tự động đóng lại.
Một lúc sau, thân
ảnh lão Thiên Nhai đã xuất hiện trước cửa thư phòng gia chủ Lưu Huyền
Không, lão chưa kịp gõ cửa, từ trong phòng đã có âm thanh phát ra.
- Không cần phải hỏi, cứ trợ giúp hắn.Tám chữ vừa ra, Lưu Thiên Nhai không cần quá nhiều thời gian để hiểu ý phụ thân mình, lão lập tức rời đi.
Chấn Long hắn sau khi giải quyết xong phần ủng hộ từ Lưu gia thì cảm thấy
thật sự thoải mái, hai chuyện để thực hiện kế hoạch tăng cường danh vọng đã xong một, còn chuyện đề thăng tu vi phải qua một đoạn thời gian,
không thể gấp gáp.
Hắn về dãy phòng của mình, ăn trưa cùng Thanh
Nhi một chút rồi giam mình vào phòng, hắn cần phải sử dụng mấy viên đan
dược đêm qua hắn tinh luyện. Mấy viên đan dược đó đã được hắn chuyển đổi từ hạ phẩm lên thượng phẩm, dược lực tăng ít nhất cũng năm mươi lần,
tức là uống một viên bằng uống năm mươi viên. Bởi vì sự khác biệt dược
lực cao như thế nên tinh luyện rất khó.
Ngồi đả tọa trên giường,
hắn lôi ra hai viên Bồi Nguyên Đan trong bình ngọc ra. Bình thường Bồi
Nguyên Đan có màu trắng đục, nhìn rất giống một viên phấn hình cầu,
nhưng bây giờ đã đạt đến thượng phẩm đan dược, nó đã phát ra tinh quang
màu bạc đặc trưng. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhét một viên vào miệng
rồi nuốt xuống, vừa qua khỏi miệng, dược lực khổng lồ được tinh luyện
lập tức phun trào trong cơ thể hắn. Nguyên lực của hắn liên tục đánh vào bề mặt Bồi Nguyên Đan làm nó liên tục phóng thích dược lực. Từng dòng
từng dòng dược lực tinh thuần bắt đầu di chuyển theo máu huyết mà tràn
đi khắp cơ thể, đi đến đâu, chúng gột rửa cơ thể đến đấy, chúng phá hủy
từng khối xơ cứng trong kinh mạch, khơi thông một số nơi đã khô cằn.
Dược lực cứ thế cải tạo hoàn toàn cơ thể hắn. Công dụng chính của Bồi
Nguyên Đan là cố bản bồi nguyên, hỗ trợ võ giả đả thông kinh mạch, tăng
cường nguyên lực trong cơ thể. Bình thường một quả Bồi Nguyên Đan hạ
phẩm có khả năng giúp một Phàm Cảnh nhất trọng lập tức đả thông hai
nhánh kinh mạch, phá bình chướng mà tiến thẳng lên nhị trọng, còn nhị
trọng thì cần khoảng năm viên.
Nhưng vấn đề là cơ thể Lưu Chấn
Long đã không tăng trưởng quá lâu, gần mười năm không tăng tu vi, bảy
nhánh kinh mạch chưa đả thông thì càng lúc càng xơ cứng, thậm chí hai
nhánh kinh mạch mà hắn sở hữu sắp bị đóng lại vì lâu quá không được bồi
dưỡng. Một viên Bồi Nguyên Đan bình thường chưa chắc bù lại mười năm xơ
cứng của cơ thể, viên thượng phẩm kia có dược lực của năm mươi viên chỉ
mới bồi dưỡng hai nhánh kinh mạch đã mở ra của hắn, khiến chúng tiếp
nhận và sản sinh nguyên lực ổn định hơn. Dù đối với người khác thì dược
lực tương đối khổng lồ nhưng với hắn chỉ được nhiêu đó, không hề tăng
được một chút tu vi.
- Trời ạ, một viên mà chỉ có vậy sao.
Sau khi dược lực hoàn toàn tiêu biến, hắn kiểm tra một lúc, vẻ mặt hiện lên chút bất mãn. Bực mình, hắn nhét một lúc năm viên Bồi Nguyên Đan vào
trong miệng, vận chuyển hồn lực khống chế nguyên lực hấp thụ đan dược.
Năm viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm vào một cơ thể nhị trọng bình thường
thì giống như ăn một ngọn núi lửa, sẽ lập tức tan thây mà chết. Còn hắn
có hồn lực hỗ trợ, không thèm theo lẽ thường tình mà làm, cưỡng ép tiêu
hóa cả năm viên.
Tám con tiểu long phân hồn đem theo nguyên lực
tinh thuần vừa mới sinh ra tấn công liên tục vào năm viên thượng phẩm
đan làm chúng nhả ra dược lực khổng lồ bằng hai trăm năm mươi viên hạ
phẩm đan. Dược lực trào ra được từng con tiểu long bám chặt rồi đập liên tục vào các nhánh kinh mạch chưa được đả thông. Chúng liên tục tàn phá
kinh mạch, xé tan chỗ xơ cứng, bồi dưỡng chỗ yếu kém, cứ thế cơ thể hắn
dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, tu vị có dấu hiệu chuyển biến.
Cảm
nhận được biến đổi, hắn không cho tám con tiểu long tàn phá bừa bãi nữa
mà tập trung toàn bộ dược lực lại thành hai con đại long màu trắng bạc.
Hai con đại long dược lực khí thế khôn cùng, theo ý chí của hắn mà nhắm
thẳng hai nhánh kinh mạch có dấu hiệu sắp vỡ mà lao tới. Khi gần sát hai nhánh kinh mạch, hai con đại long biến thành hai mũi lao màu bạc đâm
thẳng qua bình chướng kinh mạch. Khai mở thành công hai bình chướng,
nguyên lực cùng khí huyết lập tức trào lên mở rộng, ổn định năng lực cơ
thể. Sau khi tiêu thụ hoàn toàn sáu viên thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, hắn đã tiến cấp lên Phàm Cảnh tứ trọng trung phẩm.