Long đồ án quyển tập Quyển 1 Vụ án chặt đầu trấn Đao Phủ

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

[“Tròn Vo” cơ trí]

.

Giơ tay nói biết chính là Tiểu Tứ Tử, mọi người sửng sốt một lát, đều dùng một ánh mắt phức tạp nhìn lại.

Công Tôn chọt chọt bé, xác định là đang tỉnh, bèn hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi biết cái gì?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Thì là, người kia kìa, gạt Bạch Bạch đến tìm Kim Kim, thế nhưng tìm được rồi, đột nhiên muốn giết Kim Kim, còn chuẩn bị rất là đầy đủ, có đúng hay không a?”

Tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn mà nhướng mi —— U! Thứ tự còn rất rõ ràng!

“Vậy ngươi biết vì sao không?” Công Tôn lại hỏi bé.

“Bởi vì Bạch Bạch không phải đi một mình!” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ Triển Chiêu lại chỉ chỉ Âu Dương Thiếu Chinh, “Hai người bọn họ cũng đi nữa!”

Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, đơn giản mà nói thì đúng là có chuyện như vậy, bất quá…

Bao Chửng chỉ chỉ Triển Chiêu, lại chỉ chỉ Âu Dương Thiếu Chinh, “Ý ngươi là, đối phương giết Đàm Kim bởi vì hai người bọn họ, hay bởi vì một trong hai người bọn họ?”

Tiểu Tứ Tử giơ ngón tay chỉ Âu Dương Thiếu Chinh, “Bởi vì A Tứ!”

Âu Dương ngẩn người, chỉ vào mũi mình, “A Tứ?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, tựa hồ rất cao hứng khi danh tự của người này gần giống với của mình.

“Vì sao ta là A Tứ?” Âu Dương Thiếu Chinh thắc mắc.

“Bởi vì tên bốn chữ.” Tiểu Tứ Tử trả lời.

Triệu Phổ sờ đầu bé, “Ngươi nói thử xem vì sao bởi vì A Tứ mà không phải vì Triển Chiêu?”

“Bởi vì đầu tiên những hắc y nhân kia muốn giết ngươi, người có quan hệ với ngươi và Kim Kim là A Tứ, nếu bọn họ muốn giết Tiểu Bao Tử, đó là có liên quan đến Triển Triển!”

Mọi người nghe xong đều trầm mặc một hồi.

Tiểu Tứ Tử tuy rằng nói ra rất loạn, bất quá ăn khớp rất rõ ràng, chỉ là bé nói ngược, đối phương muốn cho Bạch Ngọc Đường tìm được Đàm Kim, lại không muốn để Âu Dương Thiếu Chinh tìm được, nói cách khác, nguyên nhân chân chính là không muốn để Triệu Phổ tìm được Đàm Kim, muốn giết Triệu Phổ, lại không muốn để Triệu Phổ biết đến sự tồn tại của Đàm Kim…

Triệu Phổ cũng cảm thấy hứng thú nhìn Đàm Kim, “Ngươi biết quân sự yếu mật (bí mật quan trọng về quân sự) gì sao?”

Đàm Kim liên tục lắc đầu, “Ta đã làm bách tính bao nhiêu năm rồi, làm sao biết được cái gì?”

“Ta biết!”

Mọi người lại một lần nữa nhìn sang… Giơ tay chính là Tiểu Tứ Tử.

Ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng có chút kinh ngạc, “Ngươi lại biết?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Vì sao?” Tất cả mọi người bắt đầu hoài nghi trí lực của mình.

“Bởi vì Bạch Bạch là người giang hồ, Cửu Cửu là người trong quân.” Tiểu Tứ Tử tựa hồ còn đang nghĩ, vấn đề rất đơn giản nhưng vì sao tất cả mọi người lại không nghĩ ra chứ?

Mọi người nghe đến đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo như viên gạo nếp của Tiểu Tứ Tử, thật muốn hỏi —— Tại sao một người giang hồ một người trong quân, lại không giống nhau?

Thế nhưng lại thẹn không dám hỏi, Tiểu Tứ Tử có thể sẽ nghĩ những người lớn này đều rất ngốc hay không?

“Có gì khác nhau sao?” Bạch Ngọc Đường mở miệng trước tiên, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ta là người giang hồ, đưa tới Đao Hành Phong cũng là người giang hồ, đối phương đã tính trước. Triệu Phổ là quân nhân, Bao đại nhân là quan, Đàm Kim đã từng làm quan, đối phương muốn giết Triệu Phổ, lại muốn giết Đàm Kim, không muốn hai người bọn họ gặp mặt?”

Tất cả mọi người thật tình bội phục —— Quả nhiên đại hiệp chính là đại hiệp a, thật không ngại học hỏi kẻ dưới…

Tiểu Tứ Tử chỉ vào Triệu Phổ, “Phải hỏi Cửu Cửu, khẳng định là một trong những người hắn nhận thức.”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Triệu Phổ, ý là —— Hỏi ngươi?

Triệu Phổ không nghĩ ra được, bất quá tựa hồ then chốt của mọi chuyện đều dính líu tới mình, mình đột ngột tới đây, tự nhiên ù ù cạc cạc lại xảy ra nhiễu loạn.

“Ngươi có từng gặp Dương Thái Sinh chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Phổ nhíu mày, “Dương Thái Sinh là ai?”

“Chi bằng hỏi theo một cách khác!” Công Tôn như là đột nhiên hiểu ra gì đó, bèn hỏi Triệu Phổ, “Trong những người mà ngươi nhận thức, có người nào hai mắt đỏ đậm, tính tình thô bạo, vành mắt cực kỳ đen, tuổi đại khái xấp xỉ bốn mươi, lưỡng tám hoa râm võ công giỏi, tùy thời tùy chỗ đeo một bả loan đao, thích giết chóc…”

Công Tôn còn chưa dứt lời, Triệu Phổ cũng còn chưa mở miệng, Tử Ảnh và Giả Ảnh đột nhiên đồng thanh, “A!” một tiếng.

“Nghĩ đến ai?”

“Tên điên Tây Hạ Tô Đồ Lục!” Âu Dương Thiếu Chinh vỗ chân.

Triệu Phổ cũng cảm thấy khả năng này là rất cao, Tô Đồ Lục quả thật rất giống miêu tả của Công Tôn.

“Nhưng Tô Đồ Lục là người Tây Hạ a.” Triệu Phổ tựa hồ có chút nghĩ không thông.

“Bộ dáng của hắn như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Giả Ảnh miêu tả lại một chút, ngoại trừ niên kỷ hơi lớn hơn thì thật sự rất giống Dương Thái Sinh trong ký ức của Bạch Ngọc Đường.

“Hắn đúng là người Tây hạ…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hắn đến Trung Nguyên là vì muốn học công phu? Mà trộm đao, hơn nữa nữ nhân ngoại tộc kia…”

“Chúng ta tổng kết lại một chút đi.” Triển Chiêu tựa hồ mỗi lần đều giành phần tổng kết, “Có thể nào Dương Thái Sinh vốn gọi là Tô Đồ Lục hay không, hắn đến Trung Nguyên là vì học công phu, tất cả tiến hành thuận lợi. Sau đó nữ nhân kia mang theo đoạn đầu đao bị người đánh cướp thụ thương, làm mất đao, đao lại nằm trong tay Đàm Kim, Dương Thái Sinh và nữ nhân kia có quan hệ nào đó, hai người có thể phải tìm thật lâu mới tra ra được vị trí của đoạn đầu đao, sau khi trộm đao thì trở về Tây Hạ… Mà Đàm Kim lại vừa lúc tìm một Dương Thái Sinh giả.”

 “Bọn họ tương kế tựu kế, từ đó về sau mai danh ẩn tích.” Triệu Phổ sờ sờ cằm, “Nhưng lúc này đột nhiên lại xuất hiện tại Trung Nguyên, còn lừa Thiên Tôn…”

“Hay là, ngay từ đầu hắn bái sư phụ ta vi sư, cũng không phải là đơn thuần muốn học công phu.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Triệu Phổ, “Tựa như ngươi tìm ta hỏi chuyện về yêu đao, thế nhân đều biết sư phụ ta hiểu rõ về đao, hắn gạt ta và người của Đao minh tới nơi này, lại chế tạo dấu hiệu giả khiến ta và người của Đao minh đánh nhau, nhất định có mục đích riêng của hắn?”

Mọi người tựa hồ nghĩ chân tướng mọi chuyện đã được miêu tả ra, nhưng lại tựa hồ…

“Uy.” Triệu Phổ khoanh tay tiến tới hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi có kiến giải gì không?”

“Cáp a…” Tiểu Tứ Tử đã buồn ngủ rồi, ngáp một cái hỏi, “Cái gì?”

“Dương Thái Sinh tại sao lại khiêu khích Bạch Ngọc Đường và người của Đao minh đánh nhau?”

Tiểu Tứ Tử cả kinh, “Lại đánh nhau? Vì sao?”

“Bọn họ vu khống Bạch Ngọc Đường giết người của Đoạn Đao môn, Đao minh là chủ tử của Đoạn Đao môn.” Triệu Phổ cũng không biết là mình thích nói chuyện với Tiểu Tứ Tử hay thích chọc bé, khi giải thích cho bé còn rất chăm chú.

Tiểu Tứ Tử nghe xong, hỏi, “Tại sao Bạch Bạch lại giết người của Đao cái gì môn?”

“Hắn bị vu khống mà.” Triển Chiêu nhắc nhở.

“Bị vu khống cũng có người tin a?” Tiểu Tứ Tử thắc mắc.

Bao Chửng vẫn luôn trầm mặc một bên đột nhiên bật cười.

Bàng Cát thấy ông cười thì càng hoảng sợ, vừa nãy Bao Chửng vẫn nhắm mắt trầm tư, Bàng Cát còn tưởng ông đang ngủ, gần như hợp thành một thể với hoàn cảnh tối như mực này.

“Tiểu Tứ Tử nói một chút cũng không sai, quả thật thông minh thông minh!” Bao Chửng nhẹ nhàng vuốt chòm râu, “Quả thật, Bạch thiếu hiệp vì sao phải giết cả Đoạn Đao môn chứ?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có cảm giác Tiểu Tứ Tử với Bao đại nhân như tìm được tri âm.

“Người của Đao minh tựa hồ rất chắc chắn!” Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bọn họ có hai lý do, thứ nhất, nghe nói người của Đoạn Đao môn đắc tội với ngươi. Thứ hai, phu canh thấy bạch y nhân… Tựa hồ chứng cứ rất không – đầy – đủ!”

“Đao Hành Phong người này, danh tiếng thường ngày như thế nào?” Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu.

“Không tệ.” Triển Chiêu gật đầu, hắn cũng là người thông minh, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy kỳ quái, Đao Hành Phong vì sao lại đơn giản dựa vào vài phỏng đoán mơ hồ cùng tin đồn không hề có căn cứ thật sự, đã nhận định Bạch Ngọc Đường chính là hung thủ?

Triển Chiêu xoay mặt nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Có phải ngươi có lý do nào khác giết Đoạn Đao môn? Thế nhưng đối phương lại không thể nói?”

Bạch Ngọc Đường gặp chút khó khăn, “Ta còn không nhận ra người của Đoạn Đao môn, cũng không nhận ra Đao Hành Phong.”

“Có thể là sư phụ ngươi không?” Triển Chiêu nhắc nhở, “Thiên Tôn có quan hệ gì tới Đoạn Đao môn không?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy nghĩ một chút, “Hắn…”

“Thế nào?” Triển Chiêu truy vấn.

“Dù hắn có từng thực sự đắc tội đi chăng nữa, phỏng chừng cũng không nhớ.” Bạch Ngọc Đường nói xong thì có chút bất đắc dĩ, “Hắn chỉ nhớ những chuyện hắn tương đối muốn nhớ mà thôi.”

Tất cả mọi người trầm mặc, tiếp tục nghĩ về khả năng khác… Bất quá trước đây Đoạn Đao môn và Thiên Tôn, có thể thực sự có quan hệ nào đó, nhưng đây tựa hồ là một loại quan hệ xấu hổ khó nói, nếu không thì vì sao Đao Hành Phong không nói?

“Phụ thân.”

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt cũng đánh nhau*, liền ôm lấy bé, “Buồn ngủ à? Ngủ một lát đi.”

*(ý là bé nó buồn ngủ nhưng lại cố căng mắt ra khiến hai mí mắt nó chớp giật liên tục)

Tiểu Tứ Tử bò lên đùi Công Tôn, lao lực mà tìm một góc độ thoải mái để nằm.

Triệu Phổ vươn tay tới nhấc Tiểu Tứ Tử qua, cầm áo choàng da chồn mà Tử Ảnh đưa cho để chắn gió trải lên đùi mình, đặt Tiểu Tứ Tử nằm lên.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy thư thái hơn nhiều, Triệu Phổ lại cường tráng, thịt trên người lại rắn chắc, không giống phụ thân bé gầy tới nỗi trên người toàn là xương xương, liền chọn một góc độ thoải mái gối đầu lên chân Triệu Phổ mà ngủ.

Mọi người nhìn chằm chằm vào bé, không hiểu sao lại cảm thấy cái mông phì đô đô và cánh tay tròn lẳng, vẻ ngu ngơ khờ khạo lại tròn vo của bé nó, lộ ra ánh sáng lấp lánh của sự cơ trí…

Đang nhìn, Triển Chiêu đột nhiên vỗ tay một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đao?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người nhìn Triển Chiêu, “Đao gì?”

“Dương Thái Sinh ngay từ đầu quỳ gối dưới môn hạ của sư phụ ngươi, là bởi vì công phu, cũng có thể nói là vì đao pháp, hoặc chính là vì một bả đao nào đó. Nữ nhân kia bị người đánh cướp, là bởi vì một bả đoạn đầu đao, sau đó tìm Đàm Kim cũng là vì đoạn đầu đao… Hiện nay hai người bọn họ giả thần giả quỷ tìm đến Thiên Tôn, khiêu khích ngươi và người của Đoạn Đao môn, có thể cũng là vì đao hay không?”

Được Triển Chiêu nhắc tỉnh, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vuốt cằm nghĩ, “Đao…”

Triển Chiêu lại chọt chọt hắn, “Ngươi vừa nãy đã nói một chuỗi dài, bây giờ sao lại nói từng chữ một thế kia?”

Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.

Nhưng lại thấy Bạch Ngọc Đường không hề có một chút tức giận cũng không trở mặt, trái lại là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, còn giống như đang suy nghĩ chuyện đó nên kể như thế nào.

Triển Chiêu dở khóc dở cười vỗ vỗ vai hắn, “Vậy ngươi nói từng chữ đi, không cần gấp gáp!”

Bạch Ngọc Đường đối diện với hắn, Triển Chiêu còn đang cười xấu xa.

Âu Dương bèn sờ sờ cằm —— Triển Chiêu là ác ý hay là quá rộng rãi đây? Nói như vậy, chọc Tiểu Tứ Tử hay chọc Tử Ảnh thì ai cũng thích làm, nhưng lại chọc ông thần mặt lạnh Bạch Ngọc Đường này, có ai lại đi làm chứ?

Nhưng nếu nói Triển Chiêu gặp ai cũng chọc được, thì khí tràng của Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cũng gần như nhau đó, Bạch Ngọc Đường lại càng lãnh đạm hơn, còn Triệu Phổ tương đối bá đạo, Triển Chiêu không hề chọc Triệu Phổ. Đồng dạng đạo lý, Triển Chiêu cũng không hề chọc đến Công Tôn… Không phải hắn thích khiêu chiến cao độ đó chứ, nếu không sao lại đi chọc người có độ khó cao nhất?

Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc nhìn nhau —— Bạch Ngọc Đường cũng rất kỳ lạ a, ăn nói thì vụng về, nhưng sao đối mặt với Triển Chiêu thì lại đặc biệt khoan dung? Bình thường thấy hắn mặt than ít nói, cũng bất cẩu ngôn tiếu, bất quá khi nói chuyện phiếm với Triển Chiêu thì hình như tự tại hơn một chút, hơn nữa bị chọc ghẹo cũng không thấy hắn tức giận. Bất quá hai người suy nghĩ một chút, lại liếc nhìn nhau, dù hai người bọn họ dám chọc Triệu Phổ, cũng không dám đụng tới Bạch Ngọc Đường, bởi vì cảm giác tính cách của hắn hỉ nộ khó đoán. Nhưng Triển Chiêu có vẻ thích ứng rất khá —— Cái này cũng coi như độc môn tuyệt học của Triển Chiêu chăng.

“Nếu như nói tới đao…” Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng nhớ ra một điều, lấy bức họa loan đao mà Công Tôn vẽ ra, “Sư phụ ta có rất nhiều đao.”

“Ta cũng nghe nói, Thiên Tôn có một đao khố (kho chứa đao), có giấu vô số bảo đao đúng không a?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, “Vài bả đao nổi danh nhất đều nằm trong tay Thiên Tôn, còn có ngàn năm yêu đao Thanh Trủng Lân và bả Minh Hồng đao tiếng tăm lẫy lừng?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, sau đó dùng một loại thần sắc phức tạp nhìn Triển Chiêu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

“Gì vậy?” Triển Chiêu bị hắn nhìn đến chột dạ, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường, lông mi rất là dài!

Bạch Ngọc Đường hiển nhiên không phải đang bình luận đôi mắt đá mắt mèo và hàng mi rậm rạp của Triển Chiêu, mà là trầm mặc một lúc lâu, nói, “Sư phụ ta có một đao khố, bên trong có vô số danh đao, người giang hồ ai cũng biết. Minh Hồng đao có khả năng nằm trong tay sư phụ ta thì đã có một phần người giang hồ đồn đãi, ngươi từng nghe nói cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng Thanh Trủng Lân, là bả đao được cất giấu mà sư phụ ta trân quý nhất, hơn nữa cho tới bây giờ không hề nói với người ngoài, thế nhân cũng rất ít có người biết tới chuôi đao này. Sư phụ từng nói với ta, trên đời này ngoại trừ ta, chỉ có một người nữa biết đến sự tồn tại của nó… Người kia hẳn là hơn trăm tuổi rồi, niên kỷ cũng xấp xỉ hắn, chính là lão bằng hữu.”

Theo lời của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại nhìn trời, “Ai nha, giang hồ đồn đãi không thể tin nha…”

Bạch Ngọc Đường thấy vành tai hắn đỏ rực giống như bị nói trúng bí mật nào đó, đột nhiên vươn tay kéo cổ tay hắn, Triển Chiêu cả kinh, một dây xích tay màu đen trượt ra tay áo, giữa vòng xích có một viên đá mắt phật…

Bạch Ngọc Đường khẽ ngây người, Triển Chiêu vội vã giấu vòng xích lại trong tay áo, vừa chà xát cổ tay vừa lén liếc nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu nửa ngày.

“Hai ngươi…”

Lúc này, hai người mới phục hồi tinh thần lại, mới nhận ra đây là đang ở trước mặt công chúng.

Triệu Phổ hiếu kỳ nhìn hai người, “Cần một căn phòng lén lút giao lưu một chút không?”

“Khụ khụ…” Triển Chiêu xấu hổ ho khan, Bạch Ngọc Đường cũng sờ sờ cằm nhìn nơi khác.

Tử Ảnh và Giả Ảnh lại liếc nhìn nhau —— Vương gia dũng cảm nhất!

Âu Dương cũng gật đầu —— Triệu Phổ khí phách a, thoáng cái chọc luôn hai người.

“Bạch thiếu hiệp, ngươi vừa nói tới đao…”

May mà, còn có Bao Chửng luôn tập trung vào chủ đề chính, liền hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Nga.” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, “Ta dường như từng thấy sư phụ có một bả đao giống thế này.”

“Vậy Thiên Tôn không bị yêu đao ảnh hưởng sao?” Tử Ảnh cũng nghe qua đại danh của Thiên Tôn, Thiên Tôn cùng với Ân Hầu được xưng là hai đại thần tiên sống của võ lâm, thân phận chí tôn vô địch!”

“Đương nhiên là không.”

Câu này là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh mà trả lời.

Triệu Phổ cười gật đầu, tâm nói —— Thật ăn ý a, hai người này không phải huynh đệ thất tán chứ?

Vừa cười vừa thấy Âu Dương Thiếu Chinh lắc đầu với mình —— Người ta không nhất thiết phải làm huynh đệ.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu lại ho khan một tiếng, “Thiên Tôn nhân xưng Đao Thần cũng được gọi là Đao Thánh, có nội lực thuần khiết nhất thâm hậu nhất trong thiên hạ, đao gì cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong nhíu mày, “Ngươi đánh giá như thế, hay là người kia đánh giá?”

Triển Chiêu vẻ mặt thiên chân (thơ ngây) mà mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, người trong thiên hạ đều đánh giá như vậy mà!”

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Nếu như hắn nghe được người kia đánh giá như vậy, hẳn là sẽ rất đắc ý.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Bất quá hắn còn đánh giá là, dù lợi hại hơn nữa, cũng là thiên hạ đệ nhị!”

“Vậy đệ nhất là ai?” Mọi người hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu.

 Triển Chiêu tiếp tục nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường nâng chén rượu giúp hắn trả lời, “Tà nhất trên đời này, nội lực tà nhất, hơn cả hết thảy yêu đao yêu kiếm… Đương nhiên, trong mắt sư phụ ta xem ra, cũng là đệ nhị.”

Triển Chiêu tựa hồ tiếp thu ý hắn, cười gượng một tiếng.

“Có loại ác nhân này tồn tại sao?” Bàng thái sư hiếu kỳ.

Ai ngờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn lão, đồng thanh phản bác, “Tà không nhất định là ác, làm chuyện xấu hơn phân nửa đều là danh môn chính phái.”

Nói xong, hai người lại liếc mắt nhìn nhau.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử trên đùi Triệu Phổ trở mình một cái, ôm lấy Triệu Phổ cọ cọ, đột nhiên mơ màng nói mớ, “Ngô, hảo phối ác!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường run tay một cái, chén rượu thiếu chút nữa rơi vỡ, Bàng Cát sặc liên tục ho khan, Bao Chửng dùng hết sức* mà vỗ lão một cái, giống như đập ruồi.

*(Nguyên văn là “cật nãi đích khí lực”, một đứa bé khi uống sữa cũng tương đương với việc nó đang dùng hết sức lực của mình để uống, cụm từ này là hình dung ai đó dồn hết sức để làm một hành động nào đó, ta không dùng nguyên cụm tiếng Trung mà sửa lại là vì đây chỉ là cụm từ ví von chứ không phải thành ngữ, nếu dùng nguyên cụm vào câu thì cứ như để nguyên QT vậy, mọi người thông cảm.)

Công Tôn xấu hổ định đánh mông Tiểu Tứ Tử, “Ngươi lại nằm mơ thấy gì đó?”

Vừa giải thích với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, “Nó ngày nào cũng muốn có nương, nằm mơ chỉ thích nói hưu nói vượn, không phải phối a thì chính là thành thân đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cười đến càng xấu hổ, đồng ngôn vô kỵ…

Nhưng Triệu Phổ đã giúp che chở cho cái mông nhỏ của Tiểu Tứ Tử, càng nhìn oa nhi này càng thấy vừa mắt —— Quả nhiên là một ‘Tròn Vo’ tràn ngập trí tuệ!

.

.

_________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.