CHƯƠNG 21
[Vây kín]
.
“Ngươi giả thần giả quỷ trốn ở Vạn Hoa lâu, là vì nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?” Triển Chiêu hỏi Đao Tà.
“Một điểm mà thôi, còn có một điểm nữa.” Đao Tà vươn tay vỗ nhẹ thiết thạch đỏ, “Nói thật ra, niên kỷ ta lớn như vậy, thật sự chưa từng thấy ma khoáng! Loại khoáng này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cho nên ta nhịn không được bèn thừa lúc đêm tối ra ngoài dò tìm xung quanh, không ngờ lại tìm được mỏ khoáng năm đó…”
“Ma khoáng chính là loại dược khoáng này sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Ai nha, hậu bối ngày nay thật sự khó lường a, các ngươi ngay cả dược khoáng cũng biết, thật không đơn giản!” Đao Tà nhịn không được tán thán.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì lại liếc mắt nhìn nhau —— Lợi hại lại có kiến thức uyên bác, hẳn là Công Tôn mới đúng.
“Đương nhiên không phải cùng một loại!” Lão đầu cười, “Loại dược khoáng này tuy rằng hi hữu thế nhưng cũng không hiếm lạ, uống hai chén canh giã rượu thì tốt rồi, ma khoáng chân chính, thì không có giải dược! Cũng giống như hai thanh đao nọ, không được tách rời chúng nó thì bệnh mới lành, chỉ uống canh giã rượu cũng chẳng làm gì được!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— Nếu như tìm không được ma khoáng sẽ không thể hợp lại hai thanh đao nọ, như vậy lần này Tô Đồ Lục phỏng chừng mất công vô ích rồi.
Vụ án cứ như vậy coi như phá, vô luận Tô Đồ Lục có phải Dương Thái Sinh năm xưa hay không, nhưng giết cả Đoạn Đao môn, giá họa Bạch Ngọc Đường, ám sát Triệu Phổ, đều là hắn. Mặc kệ hắn là người nơi nào, Bao đại nhân phỏng chừng sẽ đem hắn làm thức ăn cho trát đao, đến lúc đó Bạch Ngọc Đường phỏng chừng thật sự sẽ mang thi thể hắn trở lại gặp Thiên Tôn rồi.
Triển Chiêu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ —— Không biết Triệu Phổ có thể thành công bắt được Tô Đồ Lục hay không.
…
Lúc này, bên ngoài cầm các Giáng Hoa lâu, bọn Triệu Phổ mai phục tại một hẻm nhỏ, xem tình hình trong Giáng Hoa lâu.
Hiện giờ trong Giáng Hoa lâu tối đen, không có ánh đèn dầu không có tiếng người, giống như một tòa lầu trống không.
Công Tôn đứng khoanh tay rất bất mãn, bởi vì bị Triệu Phổ ép buộc khiêng tới, thứ nhất, đã bỏ lại Tiểu Tứ Tử… đương nhiên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẳng định sẽ chiếu cố tốt cho nó. Thứ hai, cũng chính là điều tiếc nuối nhất, y không thể thưởng thức được thần công chết đi sống lại!
Triệu Phổ thì lại yên tâm thoải mái dựa vào tường chờ tin tức.
Một lát sau, Giả Ảnh thám thính tin tức đã trở về.
“Vương gia, Giáng Hoa lâu này trên dưới đều là hắc y nhân, hơn nữa tứ thông bát đạt (bốn phương thông suốt) đều là cửa ra, rất tiện để bỏ trốn.” Giả Ảnh đáp, “Tô Đồ Lục tại lầu hai, có vẻ đang dưỡng thần, nhìn so với trước kia gầy cả một vòng.”
Triệu Phổ gật đầu, suy nghĩ một chút, nói với Tử Ảnh, “Ngươi đi nha môn mang binh mã tới đây, đừng kinh động xung quanh!”
Tử Ảnh gật đầu, lóe lên chạy đi.
Công Tôn rất hiếu kỳ, “Ngươi cần mấy trăm nha dịch ngăn chặn Tô Đồ Lục a?”
Triệu Phổ mỉm cười, “Ân, một người cũng không cho chạy.”
“Có thể sao?” Công Tôn có chút lo lắng, “Đám hắc y nhân này phỏng chừng công phu tốt còn dùng ám khí có độc, nha dịch cũng không phải quan binh, quan binh cũng kém so với những quân nhân có công phu cao cường của ngươi, đừng để thương vong thảm trọng a, vậy thật có lỗi với Bao đại nhân!”
Triệu Phổ có chút buồn cười, “Con mọt sách chính là con mọt sách, ta có thể sử dụng diêu tỷ vây bắt Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, còn sợ không vây được mấy tên mọi bọn hắn?”
Công Tôn ngẫm lại thấy cũng phải, liền khoanh tay kiến trì chờ xem Triệu Phổ trình diễn một tràng dụng binh.
Một lúc sau, Công Tôn thấy được Tử Ảnh vô thanh vô tức đem tới hai trăm nha dịch và một trăm quan binh nhanh chóng tiến đến, cũng không biết Triệu Phổ an bài thế nào, mấy người nha dịch chia làm nhiều tổ, quan binh cũng bị chia làm tiểu đội, chui vào trong ngõ nhỏ chật hẹp ngoằn ngoèo của trấn Đao Phủ, đều tự đợi lệnh.
Triệu Phổ còn cho dời đi những hộ dân ở phụ cận, tất cả đều tiến hành trong thầm lặng.
Công Tôn âm thầm gật đầu —— Đừng xem Triệu Phổ bề ngoài đặc biệt cẩu thả, nhưng đánh trận rất thận trọng a!
Chờ an bài thỏa đáng rồi, Triệu Phổ khoanh tay bĩu môi một cái với Âu Dương Thiếu Chinh, ý là, bảo hắn lên!
Công Tôn hiếu kỳ, Xích Kỳ Lân là tiên phong quan của Triệu gia quân, hắn sẽ làm gì đây? Xông vào cầm các hay là dẫn theo các ảnh vệ lẻn vào?
Đang suy đoán, chỉ thấy Âu Dương nghênh ngang đi tới trước cầm các, hai tay chống nạnh đứng ngay giữa đường, vận nội lực cất giọng kêu vọng lên trên lầu, “Tô Đồ Lục, ta – cha ngươi tới rồi đây!”
…
Một câu nói, bốn phía vắng vẻ không tiếng động, Công Tôn cau mày miết nhẹ khóe miệng nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nghĩ Công Tôn như vậy trông thật thú vị, tuy rằng Tiểu Tứ Tử không phải y thân sinh, nhưng dù sao cũng đã nuôi nó lớn như vậy, có vài cử động hai phụ tử trông hệt như nhau thật là khả ái. Liền híp mắt tiến đến bên tai y nhỏ giọng thì thào, “Một hồi ngươi hảo hảo nghe, Âu Dương mắng chửi người chưa bao giờ lặp lại, mà lại không cần lấy hơi…”
Triệu Phổ còn chưa nói dứt lời, chợt nghe được Âu Dương Thiếu Chinh cao giọng hô to, “Tô Đồ Lục, cha ruột ngươi ở đây nè, xuống đây dập đầu a, ta bảo nương ngươi nhìn ngươi đừng để chạy loạn khắp nơi, nương ngươi chỉ mất cảnh giác một chút, không để ý dây xích bị lỏng, mà ngươi đã dám mang theo một đám cẩu nhép chạy ra phá làng phá xóm hả?”
Công Tôn nhíu mày, nhìn Triệu Phổ, “Như vậy cũng được a? Âu Dương thường ngày trông cũng tư tư văn văn lắm nha.”
Triệu Phổ cười đến đặc biệt ôn hòa, “Sao lại không được? Ngươi không mắng như tát vào mặt hắn thì làm sao an ủi dân chúng ở biên quan bị bọn hắn khi dễ?”
“Như thế.” Công Tôn cũng gật đầu.
Nguyên bản, Công Tôn cho rằng chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể trúng phép khích tướng này, bị mắng vài câu đã mất đi lý trí, đó không phải ngu ngốc thì là gì chứ?
Nhưng y nghe Âu Dương Thiếu Chinh mắng đến sướng miệng một hồi, lắc đầu —— Đừng nói người, phật gia cũng không nhịn được, Âu Dương cũng quá thiếu đạo đức, lúc mắng người nghe còn tổn thương hơn cả Triệu Phổ.
Triệu Phổ thấy gương mặt Công Tôn nhăn lại như cái bánh bao, bèn chọc y, “Năm ta mười sáu lần đầu tiên chiến với bốn mươi vạn đại quân của Liêu vương, Âu Dương năm đó cũng mười sáu, lần đầu tiên làm tiên phong quan, thiếu chút nữa trực tiếp mắng cho Liêu vương thổ huyết.”
“Hắn mắng như thế nào?” Công Tôn hiếu kỳ.
“Liêu vương hỏi hắn, ‘Oa oa, ngươi là ai? Cái mồm chưa mọc đủ lông đã đi ra học người ta chiến tranh?’” Triệu Phổ hồi tưởng một chút, “Đại khái chính là nói thế.”
“Vậy Âu Dương trả lời như thế nào?”
Triệu Phổ gãi gãi đầu, “Âu Dương nói, ‘Ta là nhân tình của nương ngươi, nhưng ngươi cũng không cần gọi ta cha đâu, ta không có thứ nhi tử như ngươi, ai bảo ngươi giống như nương ngươi! Không tiền đồ.’”
…
Công Tôn nhếch miệng, “Hắn có thiếu đức không a…”
Triệu Phổ khoát khoát tay, “Kỳ thật Âu Dương mắng người thì mắng người, nhưng hắn cũng chưa chắc đã hiểu ý câu.”
“Nói thế là sao?” Công Tôn thắc mắc.
“Khi Âu Dương sinh ra, cha hắn theo lão cha cháu con rùa nhà ta đi giành giang sơn…” Còn chưa dứt lời, Công Tôn đã vươn tay nhéo tai hắn, “Ngươi muốn chết, sao lại nói cha ruột của mình như vậy!”
Triệu Phổ bị y nhéo cũng không phản kháng, con mọt sách này lực tay cũng không mạnh, chỉ có cái mồm hơi chút lợi hại mà thôi, tiếp tục nói, “Trong nhà Âu Dương có một trù nương đặc biệt lợi hại, mỗi ngày hắn đều theo nàng ra đường cãi nhau với tam cô lục bà và đám than phiến (bán hàng rong) ngoài chợ. Âu Dương ngứa miệng a, người ta gây gổ thì hắn theo học, sau đó học được một thân tuyệt kỹ!”
Đang nói, chợt thấy cửa sổ hầu hai mở toang ra… Vù vù vù vài tiếng, chí ít mười mấy hắc y nhân, khoác áo choàng bay ra các phương hướng khác nhau.
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Quả nhiên.”
Công Tôn nhìn những bóng đen vừa đáp xuống nóc nhà, xung quanh là khá nhiều bóng đen cùng nhau chạy ra, trong nhất thời phân không rõ ai là ai, có vài bóng đen đã chạy đi xa… Triệu Phổ cười nhạt một tiếng.
Chỉ thấy những bóng đen vừa lủi lên tường lóe một cái cũng đáp xuống nóc nhà, chỉ còn lại mười mấy người lác đác vừa đáp xuống trên tường, sau đó lại có tiếng “Vù vù”, có người bắn ra cung nỏ, những hắc y nhân bị trúng tên rơi từ trên nóc nhà xuống, bị bắt sống.
Công Tôn nhìn ra chút môn đạo, thì ra là Triệu Phổ tương kế tựu kế.
Đối phương dùng phương pháp lợi dụng mười mấy hắc y nhân phân tán chạy trốn, để Triệu Phổ bọn họ không có cách nào phân rõ ai là Tô Đồ Lục ai là tùy tùng.
Nhưng tùy tùng chính là tùy tùng, nếu như trong đó có chủ soái cùng nhau đào tẩu, hơn phân nửa sẽ lo cho an toàn của chủ soái. Dù trước đó đã được an bài, nhưng con người luôn phản ứng theo bản năng. Triệu Phổ chính là dùng chiêu này!
Những hắc y nhân kia rơi xuống, phát hiện đột nhiên nhiều đồng bọn trúng tên như vậy, nhất định sẽ tìm kiếm chủ soái của mình… Nếu như không do dự mà xoay người bỏ chạy, biểu thị là trong đó không có Tô Đồ Lục, có thể thả chạy, chờ nhóm khác.
Công Tôn âm thầm gật đầu —— Triệu Phổ không chỉ suy nghĩ nhanh nhạy, còn đoán được chiêu số mà Tô Đồ Lục sẽ dùng để chạy trốn, quả nhiên không thể khinh thường!
Một hồi sau, lại có vài hắc y nhân khác chạy trốn khắp bốn phương tám hướng, lần này, nha dịch và những hắc y nhân giả trang như nhau kia chạy vào phòng, chỉ thấy trong đó có một hắc y nhân khẽ do dự, tựa hồ muốn chạy về một phía nào đó.
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Đây rồi!”
Nói xong, hắn nhảy lên đỉnh, lớn tiếng hô, “Tô Đồ Lục, gia gia ngươi ở đây!”
Triệu Phổ nói ra tiếng, chỉ thấy một hắc y nhân trong đó quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn lập tức đuổi theo tới.
Âu Dương Thiếu Chinh đứng dưới mái hiên giơ chân chửi đổng, “Triệu Phổ, ngươi mụ nội nó chọn bối phận sai rồi, chiếm tiện nghi của gia ta a!”
Công Tôn đứng dưới mái hiên che miệng cười.
Đang vui vẻ, đột nhiên một hắc y nhân đáp xuống trước mặt y.
Công Tôn cả kinh, muốn chạy, phía sau có một hắc y nhân lao ra tung một cước đá bay người nọ, có nha dịch gần đó bổ nhào tới đem người trói gô.
Công Tôn nhận thức hắc y nhân này, chính là một ảnh vệ vừa tới, Hắc Ảnh. Hắc Ảnh một mực đứng phía sau y, tựa hồ Triệu Phổ lưu lại để bảo hộ y. Công Tôn khoanh tay gật đầu, Triệu Phổ có đôi lúc rất đáng tin cậy, tuy rằng thời gian lông bông chiếm đa số.
Lúc này bên trong cầm các đã loạn, không ngừng có hắc y nhân chạy ra, nhưng vô luận chạy thế nào, nơi đặt chân đều có nha dịch mà Triệu Phổ bố trí.
Hắc y nhân chỉ đành chạy vào thượng phòng, vừa lên chỗ cao, lập tức có cung nỏ chờ sẵn, mỗi phát đều chuẩn.
Công Tôn vỗ tay, chiêu dùng ít đánh nhiều này của Triệu Phổ rất diệu! Hắc y nhân sở dĩ mặc hắc y phục là vì để dung nhập vào trong bóng đêm không bị phát hiện, nhưng Triệu Phổ không cho bọn hắn chạy từ trên nóc nhà xuống, chính là vì không để bọn hắn dung nhập vào trong bóng đêm. Hôm nay ánh trăng rất sáng, một thân hắc đứng trên cao, không phải bia ngắm thì là cái gì?
Chỉ trong chớp mắt, trên nóc nhà chỉ còn một hắc y nhân, đang đối mặt với Triệu Phổ.
Triệu Phổ đứng khoanh tay, chỉ từ thân hình đã nhận ra người kia là ai rồi, cười nhạt một tiếng, “Tô Đồ Lục… hay là nói, Dương Thái Sinh?”
Hắc y nhân nọ trầm ngâm trong chốc lát, vươn tay tháo xuống áo choàng đen, một gương mặt tái nhợt xuất hiện trước mắt mọi người, nhìn chằm chằm vào Triệu Phổ một lúc lâu, hắn lên tiếng, “Đã lâu không nghe cái tên này, bất quá, Triệu Phổ ngươi thật đúng là âm hồn không tan, ta đã tới Trung Nguyên rồi mà vẫn đụng phải ngươi.”
Triệu Phổ cười, nhịp nhịp chân gật đầu, “Cái này gọi là bồ tát phù hộ, tôn nhi (cháu nhỏ) a, làm người muốn vươn lên thì không được làm chuyện xấu!”
Tô Đồ Lục sớm đã quen với thói xỉa xói của Triệu Phổ, Âu Dương Thiếu Chinh phía dưới cũng không thèm chen vào, công phu đâm chọt của Triệu Phổ còn cao hơn hắn gấp đôi, giơ chân mắng, “Triệu Phổ, ngươi là cái đồ không có khẩu đức!”
.
.
_________________________