CHƯƠNG 3
[Giằng co]
.
Đao Hành Phong hiển nhiên là mang theo thịnh nộ mà tới, Triển Chiêu trên nóc nhà quan sát toàn diện một chút, không chỉ một mình Đao Hành Phong, tam đại cao thủ của Đao minh đều tới.
Nha dịch vừa ra đứng trước cửa nha môn, Trương Long Triệu Hổ thấy một đám người giang hồ hùng hổ tiến tới, liền phái người vào trong bẩm báo.
“A?” Bàng thái sư vừa đặt mông ngồi xuống chuẩn bị uống một ngụm trà thả lỏng, chợt thấy có người tiến vào, “Đại nhân, người của Đao minh đến rồi.”
Bao Chửng thì lại rất bình tĩnh, “Bao nhiêu người?”
“Nhiều lắm, phi ma đái hiếu, đều mang vũ khí.” Người báo cáo chính là người của Khai Phong phủ, từng trải nên không hoảng loạn.
“Ách, nhị vị đại nhân, bằng không trước tiên tránh đi?” Huyện thái gia tiến lên.
Bàng thái sư thật ra cũng hơi lo lắng, những người giang hồ này ai biết khi nổi điên sẽ làm gì? Cái gì mà Đao minh minh chủ, nghe có vẻ khá lợi hại, mà phe mình lại chỉ có vài người…
“Hỗn trướng!” Bao Chửng nhíu mày, trừng mắt lườm Huyện thái gia.
Huyện thái gia này dù sao cũng là lần đầu tiên gặp được Bao Chửng, gương mặt đen như nhọ nồi, trừng đôi mắt, hắn cả kinh lui về sau một bước —— Đúng là hắc bạch phân minh!
“Nơi này là quan phủ, mọi việc hành sự dựa trên luật lệ Đại Tống, ngươi thân là mệnh quan triều đình, sao lại có thể sợ những kẻ giang hồ đó?”
“Dạ dạ… Bao đại nhân dạy chí phải.” Huyện thái gia tự nhủ, các ngươi đều là đại nhân vật, ta chỉ là hạt mè hạt đậu, không ngoạn với các ngươi, “Hạ quan đi gọi người tăng cường cảnh giới.” Nói xong, đi như chạy.
Bao Chửng đứng lên, chuẩn bị ra bên ngoài xem tình hình, đi tới cửa vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bàng Cát đang ung dung bưng chén uống trà, giống như không có gì.
“Ai.” Bao Chửng nhìn lão, “Ngươi không đi?”
“Ách…” Thái sư ho khan một tiếng, “Ta đối với ân oán giang hồ, từ trước đến nay không có hứng thú, ngươi đi đi.”
Bao Chửng quan sát lão một hồi, cười gượng, “Ta nói lão Bàng, ngươi dãi nắng dầm mưa cũng không phải ngày một ngày hai, trận trượng gì mà chưa thấy qua? Có vài người giang hồ mà ngươi cũng sợ?”
“Ai?” Bàng Cát không nhịn được, “Ai nói ta sợ, ta đường đường thái sư nhất phẩm đương triều, lại sợ vài kẻ giang hồ?”
Bao Chửng liền vẫy tay, ý là —— Không sợ thì cùng đi!
Thái sư sợ mất mặt, đành phải theo ra ngoài, tránh cho sau này bị Hắc Tử này lấy làm trò cười. Bất quá vừa đi ra ngoài, thái sư lại láo liên nhìn xung quanh, “Triển hộ vệ đi ăn còn chưa về sao?”
Bao Chửng thấy lão trong lòng còn run sợ, cố ý hù dọa, “Phỏng chừng tới tối mới về.”
Trên gương mặt mập mạp của Bàng thái sư trong nháy mắt xuất hiện vài nếp nhăn, có chút hối hận vì đã đi ra.
.
Hai người tới đại môn, năm trăm tinh binh đã để lại hơn phân nửa ở ngoài thành, mang vào chỉ có nha dịch và một bộ phận nhỏ binh mã, mà đội ngũ người giang hồ phi ma đái hiếu phía trước đang đi tới có thể dùng từ trùng trùng điệp điệp để hình dung.
Chỉ đảo mắt nhìn sơ qua, ít nhất có hai ba trăm người.
Bàng thái sư biết, thông thường công phu của mỗi người giang hồ đều hơn vài quan binh, ở đây ngoại trừ Triển Chiêu, những người khác cơ bản đều là tay mơ, Triển Chiêu lại không ở… Nhưng dù hắn có thể đối phó, một người liệu có thể đánh lại mấy trăm hay không?
“Uy, Hắc Tử!” Bàng thái sư thấy Bao Chửng vẫn bày ra dáng vẻ như thường ngày, cái mặt đen đen nhìn phát ghét, vội vã túm ông, “Ngươi kiềm chế chút đi, đừng kích thích bọn họ.”
Bao Chửng vung tay áo, khinh bỉ lườm lão.
Bàng Cát lui ra sau một bước, tâm nói —— Ngươi cam tâm tình nguyện chính khí lẫm liệt thì cứ chính khí lẫm liệt đi, mặc kệ ngươi!
Đao Hành Phong mang người tới cửa nha môn, mục đích nguyên bản đương nhiên không phải muốn đại náo quan phủ, chỉ là muốn mang thi thể của những huynh đệ đã tử nạn trở về.
Nhưng tới trước nha môn, hắn liếc mắt thấy được bài tử công chính liêm minh, còn có rất nhiều phiên kỳ xuất tuần cùng với nha dịch và quan binh.
(phiên kỳ ở đây là loại cờ to bên trên có chữ mà vua, quan ra ngoài thì có lính mang)
Đại môn nha môn, có một người đang đứng.
Đao Hành Phong vừa nhìn một cái thì giật mình hoảng sợ… Tâm nói đây là gì?
Nói đến cũng là vì vấn đề của Bao đại nhân, ông vốn đã đen, còn thích mặc một thân đen, nhìn từ xa giống như một pho tượng đất.
Trên thực tế, Bao đại nhân đã thử qua y phục với đủ loại màu sắc, chỉ có màu đen mới hài hòa nhất, còn những màu khác, sẽ làm người ta sinh ra cảm giác… một cái đầu người đen thui đang bay.
“Đứng lại.”
Lúc này, chợt nghe Triệu Hổ hô một tiếng, “Phủ nha trọng địa, không được tụ chúng nháo sự!”
Bàng Cát nhíu mày, lão nguyên bản vẫn nghĩ bốn hộ vệ của Khai Phong phủ là dùng để trang trí, thì ra thời khắc quan trọng còn phát huy công dụng a…
Đao Hành Phong thấy hộ vệ này khí thế không kém, quan viên mặt đen trước cửa có quan uy thật lớn, suy nghĩ một chút, liền hành một lễ, “Chẳng lẽ là Bao đại nhân?”
Bao Chửng quan sát Đao Hành Phong từ trên xuống dưới —— Đao Hành Phong quả thật có khí độ của nhất đại tông sư nhất phái chưởng môn, niên kỷ khoảng hơn bốn mươi? Bất quá dựa theo lời Triển Chiêu, hắn năm nay hẳn là cũng đầu năm mươi rồi, quả nhiên võ công tinh diệu, so với những người cùng tuổi trông trẻ hơn một chút. Hơn nữa Đao Hành Phong trông dáng vẻ không tồi, nhất phái chính khí, thân hình khôi ngô cân xứng.
Bao Chửng gật đầu, “Không sai, các hạ chính là Đao minh minh chủ Đao Hành Phong?”
“Chính là.” Đao Hành Phong chắp tay, “Bao đại nhân chớ trách, ta chỉ là đến mang thi thể của huynh đệ tử nạn trở về.”
Bao Chửng phất tay, “Đao minh chủ, tâm tình của ngươi bản phủ lý giải, chỉ là vụ án này liên lụy tới nhiều mạng người, cần lưu cho quan phủ kiểm chứng, bản phủ sẽ bắt hung phạm trở về quy án, về phần thi thể, chờ ngỗ tác (quan khám nghiệm tử thi) khám nghiệm tử thi xong, sẽ trả về gia thuộc.”
“Bao đại nhân công chính liêm minh, tại hạ đương nhiên tin ngài sẽ theo lẽ công bằng mà giải quyết, chỉ bất quá vụ án này đã không cần quan phủ tái điều tra.” Đao Hành Phong tựa hồ không dễ dàng bị đuổi như vậy, “Chúng ta đã biết hung thủ là ai, đây là giang hồ sự giang hồ, mong rằng quan phủ không nên nhúng tay.”
Bao Chửng khẽ nhíu mày, “Người giang hồ có quy củ của người giang hồ, nhưng quốc có quốc pháp, tụ tập dùng binh khí đánh nhau lạm dụng tử hình (gây chết người) chính là trọng tội.”
“Đại nhân.” Đao Hành Phong xem ra cũng không phải kẻ hiền lành, hắn cười nhạt một tiếng cắt lời Bao Chửng, “Thi thể trả về cho Đao minh ta cũng là trả cho gia thuộc, điều này ta có thể không quan tâm, dù sao thì cuối cùng vẫn sẽ giao cho Đao minh đại táng. Nhưng hung thủ này, ta muốn tự tay đâm, dùng máu của hắn tế cho huynh đệ ta. Giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù nói là xa tận chân trời, cũng là một đạo lý.”
Bao Chửng nếu không phải do mặt than thì lúc này mọi người đã thấy sắc mặt ông đen tới không thể nào đen hơn, thanh âm cũng trầm xuống vài phần, “Theo như lời minh chủ nói, giết người thì đền mạng, nếu ngươi một mình xử quyết hung thủ, như vậy ngươi cũng là hung thủ, cản trở bản phủ phá án, mặc kệ ngươi là cái gì minh, chỉ cần còn đang ở Đại Tống, chính là phạm pháp, tất cả ấn theo luật lệ Đại Tống hành sự, nghiêm phạt không tha.”
Bàng Cát ở phía sau nhẹ nhàng túm áo Bao Chửng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Lão Bao a, ngươi tuổi tác đã lớn, cãi ngang với giang hồ mãng phu làm chi, người ta có đao, ngươi đương nhiên cũng có đao, nhưng đao của ngươi là trát đao, không nhanh bằng người ta…”
Bao Chửng phi một cái liếc trắng sáng cho lão, ý là —— Ngươi ít xen mồm, theo luật làm việc!
Bàng Cát nhìn trời, bất đắc dĩ đành phải không can thiệp.
Đao Hành Phong trong lòng thầm khen, đừng xem Bao Chửng là một quan văn, quả nhiên can đảm, không hổ danh thanh thiên, chỉ có điều…
“Bao đại nhân, thứ cho tại hạ khó lòng tòng mệnh.” Đao Hành Phong nói, “Ta biết trong phủ nha có một nhân chứng chính mắt nhìn thấy, là phu canh, ta cần hỏi hắn một vài vấn đề, thỉnh đại nhân giao hắn ra đây.”
Bao Chửng nhìn nhìn Bàng Cát, Bàng Cát lắc đầu —— Mới tới, Huyện thái gia kia phỏng chừng chưa kịp nói.
Bao Chửng ngẩng mặt, “Điều tra án kiện là chuyện của bản phủ, đương nhiên sẽ không giao nhân chứng cho ngươi.”
“Ta nói Bao đại nhân.”
Lúc này, một nam tử cao gầy phía sau Đao Hành Phong lên tiếng. Còn hơn Đao Hành Phong, hắn cà phất cà phơ, cũng không lễ phép hơn được bao nhiêu.
Người này họ Vệ, tên một chữ Hoành, là một trong tam đại cao thủ của Đao minh, môn chủ của Mộc Đao môn. Vệ Hoành năm nay hơn ba mươi tuổi, người giang hồ gọi là Mộc Đao Hoành, bởi vì giỏi dùng Mộc đao mà nổi danh. Đừng xem đao của hắn làm từ gỗ, nhưng uy lực kinh người.
Người giang hồ đại thể không quá thích gặp quan phủ, Vệ Hoành nghe Đao Hành Phong khách khách khí khí trả giá với Bao Chửng thì không nhịn được, liền chen vào lên giọng, “Ngươi không thấy các huynh đệ đều tới phi ma đái hiếu sao? Tay không trở về ăn nói thế nào? Người này ngày hôm nay ngươi không muốn giao cũng phải giao.”
Vệ Hoành thốt ra lời này, Đao Hành Phong quay đầu lại liếc mắt trừng hắn, ý tựa hồ như trách cứ.
Vệ Hoành tự nhủ sợ hắn cái gì chứ? Không phải chỉ có vài nha dịch thôi sao, cùng lắm thì cướp người.
Bao Chửng trong lòng đương nhiên khó chịu, đám người giang hồ này quả thật mắt không vương pháp, Bàng Cát phía sau cũng nghe không lọt tai, còn trợn mắt lườm lườm cái đám thảo dân lỗ mãng đó.
Chỉ là hai người còn chưa lên tiếng, chợt nghe một thanh âm thập phần dễ nghe truyền đến, ngữ khí khá nhẹ nhàng, tựa hồ còn mang cười, “Khẩu khí thật lớn.”
Vệ Hoành sửng sốt, không phải lời này có gì nặng nhẹ, mà là người nói ra lời này có nội lực thật thâm hậu.
Người giang hồ mà, thân là cao thủ đương nhiên là hành gia, vừa nghe giọng nói hư vô ẩn hiện dùng nội lực đẩy ra bên ngoài, thì biết là cao thủ cao đến cỡ nào.
Đao Hành Phong nhướng mày, quả nhiên, kẻ hắn lo lắng đã tới.
Đao Hành Phong đã sớm nghe người ta đồn, Triển Chiêu vào Khai Phong phủ, theo Bao đại nhân tra án.
Đối với quyết định này của Triển Chiêu, người giang hồ thật ra cũng không có nhiều ý kiến, quan hệ giữa giang hồ cùng với triều đình chưa từng hoàn toàn tách rời. Chỉ là phương thức hợp tác không giống mà thôi. Có vài kẻ giang hồ làm tay chân cho tham quan ô lại, có vài người giang hồ bảo hộ thanh quan cứu tế bách tính, còn có vài người tham gia quân ngũ bảo vệ quốc gia, Bao Chửng là thanh quan có tiếng, Triển Chiêu lại có tiếng là đại hiệp thích quản nhàn sự (lo chuyện đâu đâu), cho nên mọi người vừa nghe, nghĩ hai người bọn họ rất hợp ý, đây đó hợp tác, không còn gì thích hợp hơn.
Triển Chiêu tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng danh hào vang dội. Hiện nay trong đám giang hồ hậu sinh, nổi danh nhất chỉ có hai người, một là Triển Chiêu, một là Bạch Ngọc Đường. Hai người bọn họ đều vào giang hồ từ rất sớm, cũng danh dương thiên hạ từ rất sớm, hơn nữa đều được võ lâm chí tôn thừa nhận, có thể nói là thực chỉ danh quy.
(thực chỉ danh quy: có được thành tích thực tế nên nhận được danh dự tương ứng)
Vệ Hoành còn đang phân biệt xem âm thanh từ nơi nào vọng tới.
Đao Hành Phong ngẩng đầu, nhìn phía trên đại môn của huyện nha.
Theo ánh mắt hắn, mọi người cùng nhau nhìn lại.
Chỉ thấy tại hiên cửa mà Bao Chửng và Bàng Cát đang đứng, trên nóc nhà, có một thanh niên đang ngồi xếp bằng. Khoảng hai mươi tuổi, da trắng nõn thập phần tuấn tú, ngũ quan tinh xảo khóe miệng mỉm cười, đôi mắt to mà hữu thần, tư văn nhã nhặn nhưng cũng rất tinh ranh, liếc mắt đã có thể khiến kẻ khác ấn tượng gặp một lần là không thể quên.
Đao Hành Phong tuy rằng chưa từng gặp Triển Chiêu, nhưng đã nghe rất nhiều người miêu tả hắn là —— Người gặp người thích, rất có nhãn duyên*, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không giả.
*(nhãn duyên: một người khi lần đầu tiên gặp một người khác bị bề ngoài, tướng mạo, khí chất, thần vận của đối phương hấp dẫn, loại hiện tượng này gọi là nhãn duyên, nói dễ hiểu là ấn tượng tốt ngay trong ánh nhìn đầu tiên)
Vệ Hoành liếc mắt nhìn thấy Triển Chiêu, nghĩ nghĩ đã biết là ai, bất mãn, “Thì ra là Triển đại nhân.”
Hắn cố ý nhấn hai chữ “đại nhân” mạnh một chút.
Triển Chiêu cười đến mặt mày loan loan, gật đầu, “Ngoan, lễ phép lắm!” Vừa nói, vừa bảo với Triệu Hổ, “Hổ Tử, thưởng hắn một khối đường (viên kẹo).”
…
Vệ Hoành xấu hổ, giơ ngón tay chỉ vào hắn, “Triển Chiêu, ngươi có ý gì?”
Triển Chiêu tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Đao Hành Phong, “Đao minh chủ, trí tuệ của thủ hạ ngươi cần phải nâng cao, nói không được tiếng người thì thôi, sao lại còn không hiểu được tiếng người nữa?”
Bao Chửng gật đầu, Bàng Cát ở phía sau tâm nói, Triển Chiêu hoàn toàn hướng về Bao Chửng, xem ra là do ban nãy Vệ Hoành nói năng lỗ mãng với Bao Chửng mà bất mãn.
Đao Hành Phong đương nhiên hiểu ý ngầm trong lời của Triển Chiêu, nhưng hắn cũng muốn kiến thức một chút Triển Chiêu đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng, tuy rằng danh tiếng rất vang, nhưng tối đa chỉ tới hai mươi tuổi, có thể lợi hại đến đâu?
Thấy chưởng môn không lên tiếng, Vệ Hoành biết là có ý muốn bỏ qua, hắn cũng hiểu được Triển Chiêu tuổi còn trẻ, danh tiếng vang không có nghĩa là phải nhường nhịn hắn, có thực lực thật sự hay không ai biết được, hay là có tiếng mà không có miếng.
“Nếu như ta nhất định đòi người thì sao?” Vệ Hoành nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhướng mi một cái, “Ngươi tới cướp đi.”
Vệ Hoành sắc mặt khẽ biến hóa, tâm nói —— Triển Chiêu, ngươi thật sự tưởng ta không dám?
Người giang hồ mà, nói động thủ thì động thủ, hắn định rút đao tiến lên thì đã thấy Triển Chiêu vuốt cằm tựa hồ có chuyện gì đó rất khó hiểu, hỏi Đao Hành Phong, “Lại nói, các ngươi tra ra hung thủ rồi sao? Là ai a?”
Vệ Hoành nổi giận, Triển Chiêu không đem mình để vào mắt.
Đao Hành Phong trầm mặc chốc lát, nói ra ba chữ, “Bạch Ngọc Đường.”
Triển Chiêu ngồi xếp bằng, một tay chống má cũng trầm mặc trong chốc lát, nói ra ba chữ, “Không thể nào.”
Đao Hành Phong nhíu mày, “Ngươi sao lại biết không thể nào?”
“Ân…” Triển Chiêu suy nghĩ, “Theo ta biết, Bạch Ngọc Đường hẳn là sẽ không gây khó dễ với tiểu lâu la.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Triển Chiêu, ngươi nói ai là tiểu lâu la?” Vệ Hoành trở mặt, tâm nói người giang hồ không phải đều nói Triển Chiêu hiểu rõ tình thế, thức thời, lại nho nhã lễ độ, là một người rất thân thiện gần gũi sao? Tại sao hôm nay gặp được, nha tiêm chủy lợi (độc mồm) thì không nói, còn ngạo mạn vô lễ như vậy.
Triển Chiêu khoát tay áo với Vệ Hoành, “Ta chỉ nói sự thật mà thôi, theo cách hành sự của Bạch Ngọc Đường, ta nghĩ nếu như thật sự người của Đoạn Đao môn đắc tội với hắn, khả năng hắn đi san bằng cả Đao minh lớn hơn chỉ san bằng một Đoạn Đao môn nhiều lắm.”
Triển Chiêu vừa nói ra lời, mọi người trong Đao minh biểu tình thống nhất, đều tức giận hút một ngụm khí lạnh.
Bàng thái sư liền hỏi Bao Chửng, “Hắc Tử, tính tình Triển Chiêu thật sự tốt sao? Hay là hắn vừa ăn nhằm cơm chưa chín?”
Bao Chửng không có biểu tình gì, vẫn bình tĩnh như cũ. Thế nhân thường thường nghĩ người có tính tình tốt chính là không cáu kỉnh nóng nảy, vừa vặn tương phản, tính tình tốt là vì rộng lượng hiểu đạo lý, còn người thường xuyên nổi giận là vì có nguyên tắc. Hơn nữa, đứng ở lập trường của Đao minh, có thể là nghĩ Triển Chiêu không tôn trọng bọn họ, mà nếu dựa theo cá tính của Triển Chiêu mà nói, hắn nói đều là lời thật, mà lời thật luôn luôn mất lòng.
“Triển Chiêu.” Đao Hành Phong rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, “Ta kính ngươi là nam hiệp khách, ngươi lại ra lời vũ nhục Đao minh ta, đừng trách ta không nể tình cảm giang hồ.”
Triển Chiêu thấy Đao Hành Phong tức giận, lắc đầu, vốn tưởng rằng Đao minh minh chủ sẽ rất có khí độ rất có trí tuệ rất có đại gia phong phạm, không ngờ a, cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Bất quá, lúc này không đợi Triển Chiêu mở miệng, chợt nghe Bao Chửng quát lớn một câu, “Làm càn, bản phủ đi tuần đến tận nơi này mới biết Đao minh ngươi kiêu ngạo hống hách như vậy, nơi này là quan phủ chứ không phải chợ bán thức ăn, lại càng không phải lôi đài để đám giang hồ các ngươi tới luận võ, ai dám cam đảm cản trở phá án, hết thảy nghiêm phạt.”
Tất cả mọi người trong Đao minh nhìn Đao Hành Phong.
Đao Hành Phong cơn tức xông thẳng lên não, nhưng trước mắt dù sao cũng là Khai Phong phủ doãn đương triều nhất phẩm, lại là khâm sai đại thiên xuất tuần (đại diện thiên tử đi tuần tra), vạn nhất thật sự làm lớn chuyện, có hại khẳng định là bọn hắn. Nhưng nếu lúc này bị đè ép, sau này làm thế nào đứng ở ngôi vị Đao minh minh chủ, hơn nữa hắn cũng sẽ trở thành trò cười cho người giang hồ.
Đang lúc giằng co, chợt nghe một đồng âm (giọng trẻ con) ngọt ngào non non truyền đến, “Phụ thân nhìn nha, là Triển Triển nha! Trên nóc nhà nha!”
Cục diện căng thẳng đến không có một cơn gió thổi bên này đã bị đồng âm dễ nghe đánh vỡ.
Triển Chiêu cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chẳng biết từ khi nào đã chạy tới, còn đang giơ tay ngoắc hắn.
Phía sau cách đó không xa là Công Tôn đang dắt lừa lông ngắn, trên lưng con lừa chất khá nhiều thảo dược, xem ra thu hoạch được tương đối phong phú.
Tiểu Tứ Tử từ khi mới gặp đã rất thích Triển Chiêu, vừa chạy vừa hướng Triển Chiêu trên nóc nhà vẫy vẫy bàn tay bé bỏng.
Triển Chiêu thấy bé thì càng vui, cười tủm tỉm cũng ngoắc lại, “Tiểu Tứ Tử a, đừng chạy nhanh như vậy, nhìn đường a.”
Công Tôn dắt lừa ở phía sau thấy bầu không khí bên này hình như không tốt, lại thấy có nhiều người giang hồ như vậy, có chút lo lắng, “Tiểu Tứ Tử, trở về!”
Bất quá tiểu hài nhi mà, bốn năm tuổi biết cái gì, nhìn thấy người mình thích thì vội vàng chạy tới còn muốn rủ cùng đi chơi.
Tiểu Tứ Tử dốc sức chạy, đột nhiên huých vào Vệ Hoành đang đứng một bên.
Vệ Hoành bị huých một cái không đau không ngứa, cúi đầu nhìn nhìn, Tiểu Tứ Tử lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, ngẩng mặt nhìn người bị mình đụng vào.
Vệ Hoành nguyên bản nhìn thoáng qua, nghĩ tiểu oa nhi này rất dễ nhìn, hắn dù sao cũng là giang hồ chính phái, không phải cái gì tà môn ma đạo, bị một tiểu hài nhi đụng phải một chút cũng không có gì.
Bất quá hắn lại có chút bực mình Triển Chiêu, tức giận lại không có chỗ xả, thấy tiểu hài nhi này tựa hồ rất thân với Triển Chiêu, vì vậy trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử, lên tiếng, “Đi đâu, đại nhân đang nói chuyện, tránh qua một bên.” Vừa nói, vừa khoát tay xua xua.
Hắn vốn nghĩ, tiểu hài nhi sao, xua một chút là bỏ chạy, cũng không ngờ Tiểu Tứ Tử cùng các tiểu nam hài nhi khác không quá như nhau, bé rất ngốc, vừa bị dọa đã ngốc lăng tại chỗ, không dám động đậy mà đứng nhìn hắn.
Vệ Hoành vung tay lên, cũng không nghĩ mình sẽ đánh trúng một tiểu nộn oa ngắt một cái là tích ra nước, mà bàn tay hắn lại to như vậy…
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn hô to một tiếng.
Triển Chiêu nhảy từ nóc nhà xuống đã không còn kịp rồi, ngay cả Đao Hành Phong muốn ngăn lại Vệ Hoành cũng đã muộn một bước.
Nhưng ngay khi Vệ Hoành cảm giác bàn tay đã kề sát cái trán của Tiểu Tứ Tử thì, đột nhiên, một bàn tay chộp lại cánh tay hắn.
Vệ Hoành sửng sốt, Đao Hành Phong cũng sửng sốt, Triển Chiêu chớp chớp mắt mấy cái.
“Bịch” – một thanh âm vang lên… Vệ Hoành liền cảm giác mặt đất trước mắt đảo lộn, biến thành bầu trời, chờ khi hiểu được thì đã ngưỡng mặt ngã trên mặt đất, dĩ nhiên bị người khác xoay tròn tại chỗ một vòng, quăng ngã chổng vó.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ngẩn người liền ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn, mở miệng kêu một tiếng, “Mây nha!”
.
.
__________________________