CHƯƠNG 6
[Thâm trầm một chút hoạt bát một tí]
.
Triển Chiêu đút một đũa thức ăn vào trong miệng, nghĩ bị sờ soạng một chút cũng không mất mát gì, mình cũng sờ hắn rồi, coi như hòa.
Vì vậy, Triển đại nhân từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết rất nhanh đã ném chuyện này vào quên lãng, cầm đũa chọn thức ăn, thưởng thức hương vị món ăn.
Bạch Ngọc Đường quan sát một chút, vị Triển đại hiệp tính cách rộng rãi này chính là một cật hóa (kẻ tham ăn) danh phù kỳ thực, ngay cả chốn hẻo lánh như trấn Đao Phủ này có món ăn vặt đặc sắc nào hắn cũng biết, lúc gọi thức ăn thì cái mồm vô cùng lưu loát.
Thật ra Triển Chiêu trước khi đi xa đã sớm hỏi thăm các lão nhân trong nha môn, đã biết món nào ăn ngon rồi.
Triển Chiêu vừa ăn thức ăn vừa liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy hắn chỉ uống rượu mà không ăn gì, liền nhíu mày, “Không hợp khẩu vị? Ngươi muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi.”
Bạch Ngọc Đường tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm, vươn tay gắp một đũa nhấm nháp, cảm thấy hương vị không tồi, Triển Chiêu rất biết chọn món ăn.
Triển Chiêu liền phiền muộn suy nghĩ, làm thế nào mà tư thế gắp thức ăn của Bạch Ngọc Đường cũng có vẻ công tử như vậy chứ, nhịn không được bèn đưa một cái thìa qua, tâm nói không tin ngươi húp canh mà còn tiếp tục công tử được như vậy.
Bất quá Bạch Ngọc Đường phóng cái thìa đó sang một bên không đụng tới, buông đũa tiếp tục uống rượu.
Triển Chiêu thu hồi tâm tình đùa cợt, nhìn chiếc hộp vuông trên bàn kia, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi từ thật xa chạy tới trấn Đao Phủ này, không phải vì muốn kết thúc vụ án diệt môn của Đoạn Đao môn đó chứ?”
“Chuyện của Đoạn Đao môn ta cũng vừa mới biết mà thôi.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đối với chiếc hộp kia rất hiếu kỳ, liền vươn tay rút ra lớp vải bọc bằng lụa kia.
Triển Chiêu thấy trong bao là một hộp gỗ đen láy, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái, “Mở ra nhìn.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Không phải thật sự là đầu người chứ?”
Bạch Ngọc Đường uống rượu.
Triển Chiêu vươn tay mở hộp nhìn vào trong, sửng sốt, chỉ thấy trong hộp chứa một cái đầu lâu trắng hếu.
Triển Chiêu không quá minh bạch, đóng hộp lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lên tiếng, “Ngươi nhìn lại một lần nữa thật kỹ.”
Triển Chiêu lại mở hộp ra nhìn kỹ, ở đây đông người, hắn không muốn lấy đầu lâu ra, cho nên khẽ nghiêng chiếc hộp, nhìn vào… Triển Chiêu thấy được chỗ khác biệt của đầu lâu —— Chính là trên hai gò má trơ xương của đầu lâu trắng ấy, có một vết tích màu đen, tựa hồ là một chữ được xăm vào.
Một chữ “Tội”, đây là khi trọng phạm sung quân biên quan thì sẽ bị xăm vào, bởi vì đâm vào khá sâu, mà hai gò má ít thịt, thỉnh thoảng sẽ đâm vào xương gò má.
Triển Chiêu đóng hộp lại bắt đầu đờ ra…
Phái Thiên Sơn nhiều đồ tử đồ tôn, nhưng người giang hồ ai cũng biết nội bộ phái Thiên Sơn rất hỗn loạn, chưởng môn Lục Phong căn bản không quản được những đồ đệ tuổi trẻ khí thịnh lại có võ công cao cường, đó chỉ là vài nguyên nhân, còn phải xem tính cách của Thiên Tôn mà nói tiếp.
Thiên Tôn quý vi võ lâm chí tôn, cùng cung chủ Ân Hầu của Thiên Ma cung được xưng là thiên hạ đệ nhất.
Nhưng tính cách cũng rất giống tiểu hài tử, bản thân hắn thiên phú kinh người, cho nên thu đồ đệ cũng thích tìm vài người thiên phú dị bẩm.
Thiên Tôn đời này đã chọn rất nhiều đồ đệ, nhưng đại thể chỉ dạy nhất chiêu bán thức thì đã nghĩ người ta không có thiên phú, giao cho chưởng môn Thiên Sơn tiếp tục dạy. Trong nhiều đồ đệ như thế, chỉ có Bạch Ngọc Đường là Thiên Tôn từ đầu tới cuối nghiêm túc dạy dỗ, cũng là người duy nhất được thừa nhận là chính mình truyền thụ.
Ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn trước sau đã dạy bảo chí ít mười ba mười bốn đồ đệ không danh phận. Những đồ đệ này tuy rằng không có thiên phú cao như Bạch Ngọc Đường, nhưng đều có chỗ hơn người. Mà phái Thiên Sơn là võ học thánh địa, trong tàng thư các có đại lượng võ học thư tịch, mười mấy đồ đệ này sau khi trưởng thành mỗi người đều tài giỏi, võ nghệ cao cường. Lục Phong tuy là chưởng môn phái Thiên Sơn, nhưng bởi vì bối phận hỗn loạn, hắn cũng quản không được các ‘đệ tử’. cho nên nội bộ phái Thiên Sơn chia làm rất nhiều phe phái.
Một vài đồ đệ bản phận, phụ trách quản lý sự vụ hằng ngày của phái Thiên Sơn thì theo Lục Phong. Những đồ đệ khác, đều theo một “sư huynh”, có kẻ độc lập thành một môn phái, có kẻ mơ ước vị trí chưởng môn phái Thiên Sơn, càng đấu ngươi chết ta sống.
Mà giữa nhiều đồ đệ như vậy, có một người rất đặc biệt, gọi là Dương Thái Sinh.
Dương Thái Sinh là một trong những đồ đệ đầu tiên mà Thiên Tôn thu nhận, cũng không thể nói là đồ đệ, dù sao Thiên Tôn cũng chưa từng thừa nhận, chỉ có thể nói là môn hạ.
Người này tính cách tùy ý, ngày thường nghe nói là phong lưu phóng khoáng, không thích tranh quyền đoạt lợi, chỉ thích du sơn ngoạn thủy…
Dương Thái Sinh sau khi võ nghệ đại thành, thì một mình đi lại trong giang hồ, trải qua những ngày tiêu diêu tự tại. Nhưng trong khi đó không biết xảy ra chuyện gì, hắn đối với một vị nữ tử ngoại tộc tâm sinh ái mộ, hai người yêu đến chết đi sống lại oanh oanh liệt liệt. Nhưng không ngờ nữ tử đó lại là một thích khách, ám sát mệnh quan triều đình bị bắt, Dương Thái Sinh không rõ nội tình cứu ả thoát đi, vi phạm quốc pháp, còn bị ả kia phản bội khiến cho trọng thương.
Cuối cùng Dương Thái Sinh bị vu oan, xăm chữ sung quân, từ nay về sau mai danh ẩn tích, nghe nói đã chết.
Chuyện này trôi qua đã mười năm, lưu truyền rộng rãi trên giang hồ. Cho nên rất nhiều võ sinh trong võ lâm Trung Nguyên có chút kiêng kị nữ tử ngoại tộc, rất sợ bị trở thành Dương Thái Sinh thứ hai.
Triển Chiêu sửng sốt nhìn đầu lâu một lúc rồi hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đây là Dương Thái Sinh sao?”
Bạch Ngọc Đường buông chén rượu, “Mấy hôm trước, sư phụ ta phái người gọi đến Thiên Sơn một chuyến, trên bàn đặt cái hộp này.”
Triển Chiêu bưng chén rượu tập trung nghe.
“Vài ngày trước, một nữ nhân ngoại tộc đem chiếc hộp này đưa đến phái Thiên Sơn, nói muốn gặp sư phụ ta.” Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm nói, “Sau khi giao hộp cho sư phụ ta, nàng nói bên trong là đầu của cũng Dương Thái Sinh, việc năm xưa kỳ thật có ẩn tình. Dương Thái Sinh là vì cứu nàng mà chết, mà nàng không phải là thích khách cũng không có phản bội, hai người bọn họ là cùng bị vu oan.”
“Nga?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Trong đó có ẩn tình? Vậy vì sao không sớm nói ra?”
“Nàng bị bệnh rất nặng, chưa nói xong đã chết.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói, “Trước khi chết, nàng nói di thể của Dương Thái Sinh ở tại trấn Đao Phủ, trước khi lâm chung hắn để lại một phong thư, dặn dò nàng khi sắp không xong, cầm giao cho sư phụ ta, xem như hoàn thành một nguyện vọng.”
Nói rồi Bạch Ngọc Đường từ bên hông rút ra một phong thư, đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu tiếp nhận thư có chút kinh ngạc, “Ngươi xác định là ta có thể xem?”
Bạch Ngọc Đường lại rất thản nhiên, “Dương Thái Sinh là ngươi giết sao?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, “Đương nhiên không phải.”
“Vậy có gì không thể xem?” Bạch Ngọc Đường vươn tay rót rượu.
Triển Chiêu cầm thư, nghĩ tính tình như Bạch Ngọc Đường thế này thật khiến người ta thích! Quân tử thản đãng đãng sự vô bất khả đối nhân ngôn!
(Quân tử thẳng thắn vô tư không có chuyện gì là không thể công khai!)
Mở thư, chữ của Dương Thái Sinh viết xiêu xiêu vẹo vẹo… Nhưng Triển Chiêu nhìn ra được, hắn nguyên bản viết chữ rất đẹp, nhưng có thể do thân thể suy yếu, không cầm bút được, cho nên chữ viết mới run run. Nhìn thư Triển Chiêu tâm sinh bi thương, hảo hảo một đời danh hiệp sĩ, vì sao rơi vào tình cảnh thế này?
Nội dung trên thư, phần đầu tiên là ân cần thăm hỏi sức khỏe của Thiên Tôn, đồng thời nói bản thân làm nhục sư môn không dám quay về phái Thiên Sơn gặp sư phụ, phong thư này là thư tuyệt bút, chờ khi Thiên Tôn thấy, hắn có lẽ đã không còn trên đời. Dương Thái Sinh xem ra thập phần tôn trọng hiếu thuận Thiên Tôn, phần đầu viết rất chân thành tha thiết thành kính, khiến người ta động dung.
Phần sau bức thư, Dương Thái Sinh nói sơ qua sự tình năm đó.
Nguyên lai nữ tử dị tộc mà hắn yêu kia, cũng không phải là gian tế gì, nàng là hậu duệ của một bộ tộc đã tiêu thất ở tái ngoại, là tới Trung Nguyên tìm kiếm một bảo vật thất lạc của bộ tộc —— Đoạn Đầu đao.
Dương Thái Sinh nói trong thư, hắn cùng với nàng kia cũng không biết đoản đao trông bình thường này có chỗ nào đặc biệt bất quá chỉ là một kỷ niệm của bộ tộc mà thôi. Nhưng trong quá trình tìm kiếm đoản đao, lại bị một vài kẻ giang hồ thần bí truy sát, sau lại bị phát lệnh truy nã. Mà vị mệnh quan triều đình bị bọn họ “ám sát” kia, là một người quan trọng trong Binh Bộ, gọi là Đàm Kim. Năm đó Dương Thái Sinh bọn họ tra được Đoạn Đầu đao nằm trong tay Đàm Kim, chỉ là theo hắn đòi đao, nhưng không ngờ dĩ nhiên lại trúng mai phục, gặp tai bay vạ gió. Sau đó Dương Thái Sinh đều truy tìm nơi đặt chân của Đàm Kim, nhưng hắn thập phần giảo hoạt, sau khi từ quan thì mai danh ẩn tích, cuối cùng có một người nhìn thấy hắn, chính là tại trấn Đao Phủ.
“Đoạn Đầu đao…” Triển Chiêu xem xong thư, có chút khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Là đao gì a? Rất có danh tiếng sao?”
“Ta từng tìm một vị bằng hữu ở tái ngoại hỏi thăm, ai cũng chưa từng nghe qua điều gì về nó.” Bạch Ngọc Đường cất thư, “Sư phụ ta không cho ta tìm đao, chỉ bảo đi tìm di thể của Dương Thái Sinh, mang về Thiên Sơn cùng mai táng với vị cô nương kia.”
Triển Chiêu gật đầu, Thiên Tôn còn rất có tình nghĩa a, thế nhân đều thuật lại Thiên Tôn người này đã lánh xa thế ngoại, không có cảm tình, xem ra không phải là như vậy.
.
Triển Chiêu sau khi ăn uống no đủ, nghĩ làm chính sự thì quan trọng hơn, không bằng đi tìm hắc y nhân mờ ám kia, vì vậy liền trả tiền cơm, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi đi tìm di thể của Dương Thái Sinh a? Ta đây đi thăm dò án tử, mấy ngày nay ta đều ở huyện nha, ngươi muốn uống rượu thì tới tìm ta.”
Triển Chiêu đứng dậy muốn đi, Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ chỉ chỗ ngồi, “Ngươi không phải nên giúp ta tìm di thể sao?”
Triển Chiêu sửng sốt, khó hiểu hỏi, “A?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Ngươi xem thư rồi.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Ngươi bảo ta xem a.”
“Xem cũng không phải xem khơi khơi.” Bạch Ngọc Đường lười biếng vươn tay chống sườn mặt, nhìn Triển Chiêu, đôi mắt đẹp không có tinh thần gì, tựa hồ rất mệt mỏi, “Ngươi không thành tâm hỗ trợ thì xem làm gì?”
Triển Chiêu há to miệng, bị lừa rồi.
Bạch Ngọc Đường đạm nhiên cười một cái, “Nha môn hẳn là có sổ ghi chép hộ dân, tìm một người tên là Đàm Kim không khó.”
Triển Chiêu lúc này mới minh bạch, hắn đã nói vì sao Bạch Ngọc Đường lại sảng khoái cho hắn xem thư còn cho nhìn đầu lâu, thì ra muốn lừa hắn làm chạy chân.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn sắc trời, “Như vậy làm phiền Triển huynh, ta sẽ ngụ ở khách *** đối diện nha môn, có đầu mối thì tới tìm ta.” Nói xong đứng lên muốn đi.
Triển Chiêu tay mắt lanh lẹ túm lấy tay áo Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn.
“Như vậy đi Bạch huynh, ta giúp ngươi tìm Đàm Kim, ngươi giúp ta đi bắt một hắc y nhân.” Triển Chiêu mỉm cười, chói lóa a, “Đại khái cao hơn ngươi một chút, một thân hắc y, dùng vải đen che kín mặt, lén lút.”
Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Bắt người là chuyện của nha môn các ngươi.”
Triển Chiêu chỉ chỉ chén đũa trên bàn, “Thế nhưng ngươi vừa ăn của ta đó nha, ăn cũng không phải ăn khơi khơi!”
…
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đối diện.
Triển Chiêu vươn tay nắm lên một củ lạc, nhét vào trong tay Bạch Ngọc Đường, “Ta quay về nha môn lấy hồ sơ cho ngươi rồi thuận tiện ngủ một giấc, sau khi ngươi bắt được hắc y nhân, nhớ tới tìm ta nha.”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cười đến thấy răng không thấy mắt, một con mèo vô cùng giảo hoạt.
Sau đó, Triển Chiêu nhanh như chớp chạy vô ảnh, còn giúp hắn mang đầu lâu về, nói là nhờ Công Tôn tiên sinh kiểm nghiệm.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn củ lạc trong tay, lần đầu tiên có cảm giác trộm gà không được mà còn mất nắm gạo… Triển Chiêu này, rất cơ linh.
Nghĩ đi nghĩ lại —— Tìm thì tìm nhưng tìm ai? Hắc y nhân?
.
Triển Chiêu cầm đầu lâu trở lại nha môn, Công Tôn và Bao Chửng còn có Bàng Cát đang ở thư phòng bàn về vụ án, tựa hồ còn rất hợp ý, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười của Bao Chửng và Bàng Cát, Triển Chiêu đi vòng ra sân sau, muốn tìm tàng thư các hoặc phòng hồ sơ của nha môn.
Mới vừa đi đến hậu viện chợt nghe một trận tiếng kêu non nớt của lừa lông ngắn.
Triển Chiêu ló đầu nhìn thoáng qua hoa viên, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cầm một chậu gỗ đặt lên mặt đất, bé đang ngồi ở trên chậu gỗ, cầm trong tay hai cây hành (củ cà rốt), một cây đưa cho lừa lông ngắn gặm còn một cây thì tự mình gặm.
Triển Chiêu thấy một màn như vậy, nụ cười lại hiện lên trên mặt, bước nhanh tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, sao ngươi lại ăn vụng hành của lừa lông ngắn?”
Tiểu Tứ Tử rộp rộp nhanh hành, nhìn thấy Triển Chiêu cũng là mặt mày rạng rỡ, “Triển Triển, sao ngươi trở lại nhanh như vậy nha?”
“Ân hừ.” Triển Chiêu cầm hộp gỗ, “Đổi sang làm một chuyện dễ dàng hơn.” Vừa nói vừa đảo mắt nhìn khắp nơi, “Lại nói, Huyện thái gia kia ở đâu?”
“Ở bên kia, ta vừa mới thấy.” Tiểu Tứ Tử đút hai cây hành còn lại cho lừa lông ngắn, đứng lên vỗ vỗ cái mông tròn, kéo tay Triển Chiêu, dẫn hắn đi tìm Huyện thái gia.
.
Triển Chiêu theo Tiểu Tứ Tử đi tới biệt viện, Huyện thái gia nọ đang bưng một chén trà, ngồi thở dài thở ngắn dưới một gốc cây hòe.
“Vương đại nhân.” Triển Chiêu đi đến phía trước.
“Nga, thì ra là Triển đại nhân.” Huyện thái gia buông chén trà, nhanh chóng đứng dậy hành lễ với Triển Chiêu.
Triển Chiêu liền hỏi hắn vị trí phòng hồ sơ.
Huyện thái gia khẩn trương tới đổ mồ hôi đầy trán, “Hồ… hồ sơ…”
Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Làm sao vậy?”
“Triển đại nhân… là muốn tra những vụ án trong quá khứ?” Huyện thái gia toàn thân đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên Bao đại nhân muốn tra hắn sao? Trước đây nhiều vụ án bị treo mà không dám nói, nói không chừng còn có một phần án bị phán sai, xong xong, lúc này ăn trát đao rồi.
Triển Chiêu thấy hắn khẩn trương thì cảm thấy rất buồn cười, “Ta là cần xem sổ ghi chép hộ dân, muốn tìm một người.”
“Nga…” Huyện thái gia thở phào nhẹ nhõm, vội vã phân phó sư gia đi tìm sổ ghi chép đến cho Triển đại nhân kiểm tra.
Vì vậy Triển Chiêu dẫn theo Tiểu Tứ Tử ngồi chờ tại biệt viện, sổ ghi chép có ba chồng dày, Triển Chiêu lật xem từng quyển, Tiểu Tứ Tử cũng giúp hắn tìm kiếm.
Nhưng kỳ quái chính là, Triển Chiêu tìm khoảng một canh giờ, tỉ mỉ lật muốn nát cả ba chồng hồ sơ, nhưng không phát hiện người nào tên là Đàm Kim.
Triển Chiêu gọi sư gia tới, hỏi hắn, “Ở nơi này, có một đại quan Binh Bộ từ nhiệm, gọi là Đàm Kim hay không?”
Sư gia lắc đầu, “Không có.”
“Xác định?”
Sư gia nở nụ cười, “Triển đại nhân, Binh Bộ là chức quan lớn lắm a, sao có thể đến trấn Đao Phủ thâm sơn cùng cốc này dưỡng lão chứ. Còn nữa, trấn Đao Phủ chúng ta không hề xuất hiện một đại quan nào, nếu như thật sự có quan Binh Bộ từ nhậm, nhất định tất cả mọi người trong thành đều biết, dù sao ta cũng sinh ta ở trấn Đao Phủ này, chưa từng nghe nói qua có một Đàm Kim.”
Triển Chiêu cảm thấy kỳ quái —— Không có người tên Đàm Kim, vậy có thể hắn đã sửa tên lại hay không?
Nếu như sửa tên thì phiền phức rồi, biển người mang mang, làm sao tìm thấy?
“Triển đại nhân, ngươi có biết đặc thù gì của người kia hay không?” Sư gia hỏi, “Người trong trấn Đao Phủ này cũng không nhiều lắm, nếu như biết tướng mạo đặc thù, hẳn là có thể tìm thấy được.”
“Ân, chuyện này…” Triển Chiêu nghĩ bằng không một hồi Bạch Ngọc Đường tới thì hỏi hắn một chút?
Hắn vừa nghĩ vậy, thì thấy Trương Long gấp gáp chạy vào, “Triển đại nhân, Bạch Ngọc Đường tới.”
“Nga?” Triển Chiêu vừa nghe liền chạy ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử vừa nghe Bạch Ngọc Đường tới, cũng chạy theo ra ngoài.
.
Triển Chiêu cũng không quên cầm theo hộp chứa đầu lâu Dương Thái Sinh lúc nãy Bạch Ngọc Đường đưa cho, nhưng chạy ra ngoài vừa nhìn… Triển Chiêu có chút hối hận, có phải mình nên tránh đi một lúc hay không?
Chỉ thấy trước cửa nha môn lúc này, chí ít đứng khoảng bốn năm trăm người, từ xa nhìn lại thì thấy một mảnh đông nghịt, đều là mặc hắc y vóc dáng cao to.
Bên ngoài lao nhao ồn ào, kinh động đám người Bao Chửng bên trong, tất cả mọi người đi ra xem.
Bao Chửng thấy ngoài cửa đều là hắc y nhân thì há hốc mồm.
Triển Chiêu vừa thấy tình huống không ổn, xoay người định trốn thì một bóng trắng đáp xuống bên cạnh, vỗ vai hắn một cái, “Toàn bộ hắc y vóc dáng cao đều ở đây, ngươi đi chọn một người đi.”
Tiếng oán than của những người ngoài cửa dậy trời dậy đất, Bao Chửng híp mắt, gương mặt đen chỉ còn hai khe màu trắng, lườm sang Triển Chiêu, ý là —— Chuyện gì xảy ra?
Triển Chiêu vươn tay túm ống tay áo Bạch Ngọc Đường, “Ngươi bắt nhiều người như vậy làm chi? Ta chỉ cần một người, chỉ một người!”
“Cho nên cho ngươi chọn một người, những kẻ khác một hồi sẽ cho đi.” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc không giống nói đùa, vừa hỏi, “Người thì ta đã chộp tới, ngươi tra ra Đàm Kim chưa?”
“Ách…”
Triển Chiêu còn chưa kịp mở miệng, Bàng thái sư ở một bên xem náo nhiệt đột nhiên hỏi, “Đàm Kim?”
Triển Chiêu nhìn nhìn Bàng thái sư, linh cơ khẽ động, “Đúng vậy, thái sư nhất định nhận thức, người quan trọng trong Binh Bộ, Đàm Kim!”
Bàng thái sư gật đầu, “Quả nhiên là hắn sao, ta đương nhiên nhận thức, Binh Bộ do ta quản mà.”
Bao Chửng cũng tiến tới hỏi Bàng Cát, “Ngươi nói chính là Đàm Kim đó?”
Thái sư gật đầu, trên mặt hai người đều hiện lên một tia nghi ngờ nhàn nhạt, tựa hồ cái tên này đã động tới chuyện gì mà họ không muốn nhắc tới.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nhìn ra cửa một vòng, biểu thị không có người kia, Tiểu Tứ Tử nhìn muốn hôn mê, nhận thức không ra ai là ai.
Đuổi đi các hắc y nhân ngoài cửa, Bao Chửng cũng không truy cứu chuyện hồ đồ của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, chỉ là nhìn nhìn Bàng Cát, “Muốn tìm Đàm Kim, cũng là ngươi nói đi.”
Bàng Cát sờ sờ chòm râu, vẫy tay gọi hai người, “Đàm Kim này a…”
“A!”
Bàng thái sư còn chưa nói ra hết câu, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đang đứng ở cửa nhìn hắc y nhân rời đi đột nhiên kêu lên một tiếng.
Mọi người cùng nhau nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử giơ ngón tay chỉ về phía một bóng đen xa xa đang vội vã chạy đi, “Là hắn a!”
Triển Chiêu lập tức thả người đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường đứng nhìn phía sau, khẽ nhíu mày, “Khinh công không tồi a…”
“Đương nhiên đương nhiên, khinh công của Triển hộ vệ nghe nói là thiên hạ nhất tuyệt.” Bàng Cát lôi kéo làm quen.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ta biết, Triển Chiêu dĩ nhiên chạy ra xa như vậy còn chưa kịp đuổi theo, hắc y nhân này khinh công rất cao.”
Bao Chửng và Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau, nhìn lại, Triển Chiêu và hắc y nhân đã vô ảnh.
Bạch Ngọc Đường cũng đuổi theo.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nguơi không nhìn lầm chứ?”
“Không có nha, khẳng định là hắn!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Công Tôn ôm bé cũng đuổi theo xem náo nhiệt.
Bao Chửng định dẫn người đuổi theo.
“Khụ khụ.” Bàng Cát ho khan một tiếng, khoát khoát tay với Bao Chửng, “Lão Bao a, ngươi lo của ngươi, chuyện này để ta là được!”
Bao Chửng cười gượng một tiếng, “Cái thân ngươi mập như vậy, thấy người bị tình nghi lại có Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp đuổi theo giúp, cho nên muốn ngồi mát ăn bát vàng phải không?”
“Phi!” Bàng Cát bĩu môi, “Ngươi xem ta là ai chứ a? Ta đây cũng là vì nước vì dân cúc cung tận tụy…”
“Được.” Bao Chửng khoát khoát tay lười nghe lời vô ích, “Ngươi mang theo tinh binh đuổi theo đi, người này thân phận bất minh điều tra rõ hơn rồi tính, đừng để lúc đó xảy ra cái gì nhiễu loạn.”
“Ngươi không cần quản đâu.” Bàng Cát hớn hở leo lên mã xa, phân phó người, “Đuổi theo cho ta!”
Ngồi không trên xe ngựa, Bàng thái sư còn rất đắc ý, ngươi cái tên Hắc Tử này a, thường ngày diễu võ dương oai, hôm nay thái sư ta ra ngựa, làm chuyện lợi hại cho ngươi trầm trồ!
Mọi người đi, Bao Chửng trở lại thư phòng tiếp tục phá án.
.
Trên tửu lâu đối diện, lầu hai cạnh cửa sổ, một thanh niên mặc hoàng sắc trường sam nâng cằm nhìn ra xa xa, “Ai nha, người mù đường kia không phải lại lạc đường nữa chứ? Sao lại chạy vào ngõ cụt a…”
Một thanh niên mặc giả sắc y phục ở bên cạnh đẩy đẩy hắn, “Ngươi còn ngồi đây nói bóng nói gió.”
“Sợ cái gì.” Hoàng y nam tử nhếch miệng, “Bắt được thì thế nào? Còn sợ Bàng Cát đánh hắn sao?”
“Triển Chiêu thêm Bạch Ngọc Đường a! Vương gia ứng phó nổi sao?” Một thanh niên mặc y phục tử sắc từ trên nóc nhà ló đầu ra, “Lại nói, hình như vương gia không nhận ra Triển Chiêu nga?”
“Vậy không phải tốt lắm sao.” Hoàng y nam tử hắc hắc cười, “Quản hắn là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hay là Triển Chiêu thêm Bạch Ngọc Đường, gia trời sinh chỉ cần có thể thấy Triệu Phổ hắn bị đánh, chết cũng nhắm mắt.”
Ba người ngẩng mặt tưởng tượng hình ảnh kia một chút —— Thực sự là, thống khoái!
Bất quá nghĩ gì thì nghĩ, ba người vẫn nhảy lên nóc nhà cấp tốc đuổi theo, chắc chắn lát nữa sẽ được xem một hồi trò hay.
.
.
___________________