Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 10 Đồ Vân Ánh Tuyết

Chương 22: Chương 22: [ Ác Nhân Tề Tụ ]




CHƯƠNG 22. [ ÁC NHÂN TỀ TỤ ]

Mà nhìn lại mọi người trong tửu lâu lúc này, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một sau một trước đang hung hăng đạp, người đạp đầu người đạp mặt Hắc Thi lão quái. Lúc này, cái đầu của Hắc Thi lão quái kia cũng bị hai người bọn họ đạp cho tan tác rồi.

*******************************

Lúc này, trên đường phố Dũng Châu phủ, dân chúng đều trở về nhà đóng chặt cửa không dám ra ngoài, trên đường cũng vô cùng yên tĩnh, không khí kiểu này cũng có chút vi diệu.

Người giang hồ tự động phân làm hai phái, Hắc đạo đứng một bên, Bạch đạo đứng một bên. Lấy khách *** Cao Thăng cùng tửu lâu đối diện làm giới tuyến, cứ thế mà giằng co với nhau.

Bên trong tửu lâu, tầng dưới đều không có người, chỉ có chưởng quỹ cùng bọn tiểu nhị nấp sau quầy.

Mà lên đến tầng hai vừa nhìn, thứ đầu tiên nhìn thấy ngay chính là quan tài.

Bên trong quan tài chính là vị hòa thượng từ mi thiện mục, Huyền Tịnh đại sư vừa mới chết.

Hai mắt đại hòa thượng nhắm nghiền, vẻ mặt như một tờ giấy trắng, lẳng lặng nằm yên ở đó. Bên cạnh thi thể hắn còn có thêm bảy chiếc quan tài khác, cũng là người của Thiếu Lâm. Mà ở đối diện quan tài của đại hòa thượng còn có hai cỗ quan tài, bên trong quan tài là hai nam tử trẻ tuổi áo đen. Hai người này y phục giống nhau, khăn che mặt màu đen, bên trên còn có hoa văn, nhìn từ xa going hệt một cái sọ đầu lâu khô.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa mới chạy đến nơi đã thấy bên ngoài hò nháo một đoàn, hầu như các đại môn phái đều có mặt, Bạch đạo đứng chung một chỗ, Hắc đạo đứng đối diện, tất cả đều châu đầu ghé tai bàn luận rôm rả.

Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy nhiều người như vậy liền nhức đầu.

“Ai nha.” Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Nơi này liếc mắt qua cũng thấy có đến một hai nghìn người giang hồ đi, binh mã của Chuyển vận sứ đó liệu có dẹp được không a?”

Trâu Lương lắc đầu một cái: “Chuyển vận sứ không có binh mã, hắn chỉ có thể đến mượn ở cấm quân gần nhất, mà có mượn cũng chỉ được khoảng độ năm trăm người là cùng. Binh mã ở trung bộ gần đây chẳng qua cũng chỉ là binh mã thuộc biên chế cấm quân, từ trước đến giờ cũng chưa từng đánh giặc, công phu có hạn …. Cần này người giang hồ, đừng nói đến năm trăm cấm quân, cho dù có là ba ngàn quân chính quy cũng chưa chắc có thể không chế được.”

Triển Chiêu cũng cau mày: “Vạn nhất thực sự đánh nhau, e rằng sẽ khó mà khống chế cục diện.”

“Có điều cũng may là phân thành hai bên.” Trâu Lương nói: “Nếu như vị Chuyển vận sứ kia đủ thông minh cũng có thể đem nhân mã của mình thu về một trong hai phe đi.”

“Đám giang hồ này chắc chắn là sẽ không dễ để cho ngươi nói đánh liền đánh luôn đâu.” Lâm Dạ Hỏa khoanh tay quan sát tình huống một chút: “Chỉ là hư trương thanh thế mà thôi, người giang hồ cũng có môn phái của mình, ngươi cho rằng bọn họ lại nghe lời giống binh mã của ngươi sao, đám người này vốn dĩ cũng không cùng một chủ.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Suy nghĩ đầu tiên của người giang hồ bao giờ cũng là lợi ích của môn phái mình, sẽ không ai làm điều thừa hết.”

“Nói đi nói lại cũng chỉ là ân oán của Thiếu Lâm tự cùng U Phách môn, những người khác đến chẳng qua cũng chỉ là giúp hư trương thanh thế.” Triển Chiêu vừa nói vừa có chút ngạc nhiên: “Lại nhắc tới, U Phách môn này rốt cuộc là có lai lịch gì, ta nghe cũng chưa từng nghe qua.”

“Nếu nói đến U Hồn môn năm đó, chẳng phải là đã cũng diệt vong với Khô Lâu bảo rồi sao?” Bạch Ngọc Đường cũng khó hiểu: “Chẳng lẽ thật sự là hậu duệ của họ?”

“Hậu duệ là một chuyện, chẳng qua năm đó Khô Lâu lão quái cũng chỉ mất tích thôi, biết đâu vẫn còn sống thì sẽ phiến toái.” Triển Chiêu lắc đầu.

Trâu Lương cũng không phải là người giang hồ, nghe hai người này nói chuyện, hắn càng hiếu kỳ hỏi: “Khô Lâu lão quái là ai? U Hồn môn năm đó rất lợi hại sao?”

“Ai …. Câm, tại sao ngươi một chút giang hồ thường thức cũng không có a?” Lâm Dạ Hỏa khoanh tay mà giảng cho Trâu Lương chút thường thức giang hồ: “Năm đó, Khô Lâu lão quái chính là đứng đầu Bát quái, danh tiếng vô cùng tệ. Khô Lâu bảo cũng là mầm mống nguy hại một dãy Tây Nam a! U Hồn môn của hắn lại là pháo đài chủ chốt, bởi vì có hình dạng rất giống một chiếc đầu lâu khô cho nên mới được gọi là Khô Lâu bảo. Công phu của Khô Lâu lão quái vô cùng tốt, mà quy mô Khô Lâu bảo lúc đó cũng lên tới hơn vạn người, còn có rất nhiều rất nhiều tín đồ nữa.”

“Tín đồ?” Trâu Lương không hiểu: “Người luyện võ giang hồ thì có cái gì mà thờ phụng chứ?”

“Khô Lâu lão quái tự xưng mình là người chưởng quản Minh hà.” Triển Chiêu nói: “Phàm là những ai trong nhà có người chết đều phải thông qua hắn, đưa bạc để hối lộ quan viên địa phủ thì mới có thể giúp cho người thân của mình sau khi chết được thanh thản đôi chút.”

Trâu Lương cau mày: “Như vậy mà cũng có người tin?”

“Cũng đâu còn biện pháp nào a.” Lâm Dạ Hỏa xua tay: “Tất cả đều bị hắn lừa gạt a …. Bởi vì âm mưu này mà Khô Lâu bảo kiếm được không ít tiền!”

“Vậy cuối cùng thì làm sao mà bị diệt vong?” Trâu Lương hỏi.

“Bị Bạch đạo giang hồ liên thủ cùng nhau tiêu diệt.” Bạch Ngọc Đường nói: “Nếu như nói đến thù oán, quả thực Khô Lâu bảo phải hận thấu xương Bạch đạo.”

Mọi người còn đang thảo luận chuyện của Khô Lâu bảo năm do, Tiểu Lương Tử đột nhiên kéo áo Triển Chiêu, vừa đưa tay chỉ: “Các thúc mau nhìn a, có quỷ, bên kia kìa!”

Đám người Triển Chiêu đưa mắt nhìn theo hướng tay Tiêu Lương chỉ.

Cùng lúc đó, đám người cũng xôn xoa một chút.

Tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn trời đêm Tây Bắc …. Chỉ thấy dưới một vòng trăng sáng có bốn cái thây khô cùng khiêng một cỗ quan tài, đang bay về hướng này.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều theo bản năng mà cau mày —— Đầu lâu biết bay!

Thế nhưng cẩn thận nhìn kỹ có thể phát hiện ra, thật sự đang bay cũng không phải là đầu lâu mà chính là bốn người áo đen bịp mặt, đầu đội mũ rộng vành. Trên cái mũ rộng vành này có hình sọ đầu lâu màu trắng. Mũ đen dung hòa với màn đêm cho nên rất khó nhận ra, nhìn vào sẽ khiến người ta nghĩ rằng đầu lâu đang bay.

Thế nhưng khinh công của bốn người này rất tốt, cũng vô cùng quái dị, cảm giác rất giống đầu lâu, nhẹ nhàng mang theo quan tài phiêu đến tửu lâu.

Lúc này, đám người Ân Hậu cùng Thiên Tôn lén đi theo bọn Triển Chiêu đang dừng trên một nóc nhà cách đó không xa.

Mọi người mở to mắt nhìn thấy một màn này, cũng sửng sốt.

“Ai nha.” Vô Sa nhịn không được sờ cằm: “Cảnh tượng này sao lại quen mắt vậy a.”

Lục Thiên Hàn cũng cau mày: “Chẳng lẽ Khô lão quái kia thực sự chưa chết?”

Triệu Phổ một tay ôm Tiểu Tứ Tử, tay còn lại ôm Công Tôn, hắn cũng vừa mới lên mái nhà xem náo nhiệt cũng các lão nhân gia.

Âu Dương Thiếu Chinh ngồi xuống một chỗ bằng phẳng, xem đến vui mừng: “Mang theo quan tài sao? Bên trong là người chết sao?”

“Quan tài chính là cỗ kiệu của Khô Lâu.” Lục Thiên Hàn giải thích cho đám tướng quân thiếu thường thức này nghe: “Hắn thích nằm trong quan tài.”

Triệu Phổ bĩu môi: “Giả thần giả quỷ.”

Lúc này, Tử Ảnh nhảy lên nóc nhà, trong tay ôm một bọc giấy lớn, bên trong đều là mấy đồ ăn lặt vặt.

Triệu Phổ không nói gì mà nhìn hắn: “Ngươi nghĩ đang đi xem hát sao?”

“Chắc chắn còn đặc sắc hơn cả xem hát.” Tử Ảnh vừa nói vừa lấy ra một bọc đậu phộng nhét vào trong tay Tiểu Tứ Tử, mình cũng cầm một bọc, vừa ăn vừa tiếp tục xem náo nhiệt.

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh cũng rất vô tâm vô phế chạy đến tìm ăn, Vô Sa đại sư cũng góp tới: “Có đỗ rang sao?”

Bên này còn đang lật đật chia đồ ăn vặt, lại thấy Lục Lăng Nhi cầm một cái đùi gà nhảy lên, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi còn xách theo cái thực hạp thật lớn cùng mấy vò rượu.

Triệu Phổ đỡ trán.

Thiên Tôn híp mắt nhìn cỗ quan tài kia, hỏi Ân Hậu: “Cái quan tài này chính là cái kia sao?”

“Thử là biết ngay.” Ân Hậu vừa nói, vừa đưa tay lấy viên đậu phọng từ trong bọc giấy của Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng vung tay áo lên.

Chí thấy bốn khô lâu kia đột nghiên khựng lại giữa không trung, quan tài cũng rơi xuống ….

Đám người truyền hét thảm lên một tiếng, vội vàng né ra tránh bị đụng trúng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngước mặt nhìn nóc nhà cách đó không xa …. Được chứ, đang mở tiệc trà a!

Khi quan tài kia sắc chạm đất rồi, mấy khô lâu kia mới hồi phục lại, vội vàng muốn bay xuống đón, đột nhiên lại nghe thấy “oành” một tiếng vang lên.

Nắp quan tài bay ra ngoài, bên trong quan tài, một thân hồng ảnh phi ra, bay thẳng đến tửu lâu đối diện.

“Đỏ sao?” Lục Thiên Hàn nhịn không được mà nói một câu.

Chờ cho đến khi hồng ảnh kia bay ra ngoài xong rồi, mọi người đều theo bản năng mà kêu lên kinh hãi —– Chỉ thấy từ trong quan tài bay ra ngoài, cũng là một cỗ “thây khô”.

Thây khô kia mặc một bộ váy hồng, dáng người thon dài, có thể nhìn rõ xương cốt màu trắng, ở trong bóng đêm, cảnh tượng này càng thêm quỷ dị.

Ân Hậu thiêu mi một cái: “Khô Lâu lão quái chuyển giới rồi sao?”

Thiên Tôn sờ càm, thảo luận cùng hắn: “Thực ra thì khô lâu cũng không có phân rõ giới tính a?”

Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa bên cạnh cũng vô ngữ mà nhìn hai người.

“Xem ra có lẽ không phải Khô Lâu quái đâu, hẳn là hậu nhân của hắn đi.” Lục Thiên Hàn nói: “Công phu cũng có chút giống.”

Triển Chiêu mắt tinh, nhãn lực cũng tốt, nhìn qua cũng biết được cái tên khô lâu kia là từ đâu mà tạo thành. Thì ra là một người mặc y phục đen, bên trên y phục có vẽ một bộ khô lâu màu trắng …. Đồng thời, bên ngoài lại mặc thêm một cái váy lụa mỏng dính màu đỏ. Chính vì vậy mới khiến cho người ta sinh ra ảo giác là bộ khô lâu mặc váy đỏ. Xem ra khô lâu này cũng rất chuyên nghiệp đi, trên mặt cũng tô đen xì, còn vẽ rất quái dị xấu xí nữa.

Khô lâu quái kia giang ra hai tay, giống như một con chim lớn bay về phía tửu lâu, nhìn động tác nhẹ nhàng có thể thấy được khinh công rất tốt.

Chẳng qua là cái tư thế này khiến cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng phải ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà nhìn Lục Lăng Nhi trên nóc nhà.

Lúc này, Lục Lăng Nhi đang híp mắt nhìn, ngoẹo đầu, hình như cũng đang khó hiểu gì đó.

Nhìn một hồi, Lục Lăng Nhi liền kéo áo Lục Thiên Hàn bên cạnh: “Phụ thân, hắc y nhân ở Ánh Tuyết Cung đêm đó hình như là nàng ta nga.”

Lục Thiên Hàn khẽ cau mày: “Ngươi chắc chắn.”

“Giống lắm giống lắm!” Lục Lăng Nhi gật đầu.

Tất cả mọi người cùng cau mày —– Khô Lâu quái vì sao lại theo dõ Ánh Tuyết Cung?

Khô Lâu quái bay lên tửu lâu lầu hai, rơi xuống lan can.

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm nghiên cứu một cái, nghiêm túc nói: “Là một nữ nhân!”

“Cái này cũng có thể nhìn ra?” Triển Chiêu hỏi: “Mặc đồ đỏ chưa chắc đã là nữ, mặc như vậy cũng chưa chắc.”

Lâm Dạ Hỏa nheo mắt lại: “Nhìn rõ ràng là một nữ nhân.”

Ở bên cạnh, Trâu Lương nghiêng đầu một cái, hỏi hắn: “Rốt cuộc là Khô Lâu quái hay là Khô Lâu thái?”

Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên đưa tay ra nhéo mặt Trâu Lương: “Không được học cách nghiêng đầu của Câm!”

Trâu Lương bị hắn véo hai cái liền né ra, tâm nói yêu nghiệt này làm sao vậy?

Lâm Dạ Hỏa xoay mặt đi, trong lòng cảm thấy hơi vi loạn, tên Câm kia lại học cách nghiêng đầu của Câm! Đáng ghét! Nghiêng đầu như vậy cứ y như chú cún con!”

Khô lâu rất ung dung mà tiến vào tửu lâu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau trao đổi ánh mắt một cái, nhảy lên …. Đi theo qua đó.

Mọi người rơi xuống nóc tửu lâu đối diện khách *** Cao Thăng, quyết định trước cứ quan sát sau đó tùy theo tình hình lại nói.

Lúc này, trong khách ***, Huyền Tuệ, Huyền Hư cùng Huyền Viễn, tam đại cao tăng đang ngồi chung một chỗ, vẻ mặt trầm như nước, đặc biệt là Huyền Viễn, đôi mắt đỏ bừng mà nhìn Huyền Tịnh nằm trong quan tài. Phía sau mấy người bọn họ, Dụ Mộ Trì, Lục Phong, Nghiêu Tử Lăng cùng đại diện mấy đại môn phái khác đều ngồi ở đó, sắc mặt mỗi người đều là bất thiện.

Ngồi ở đối diện là Hắc bang. Kiền Duyệt ngồi trên cùng, vẻ mặt hắn lúc này có chút lúng túng, mà bên cạnh hắn chính là Xà Vân đang cầm quải trượng, nhìn thần sắc có vẻ rất thảnh thơi mà uống trà, người đứng sau hắn vẫn là nam tử trẻ tuổi kia.

Chưởng môn Hắc Bạch lưỡng đạo đối diện nhau, bên trong còn có mười cỗ quan tài, nhìn tràng diện này đúng là xúc mục kinh tâm.

Khô lâu kia sau khi rơi xuống thì quét mắt nhìn qua mọi người một lượt.

Huyền Viễn định đứng lên, thế nhưng Huyền Tuệ nhẹ nhàng kéo hắn, ý bảo —- Bình tĩnh a.

Kiền Duyệt lập tức đứng lên, nói với Khô lâu: “Đinh tiền bối, liệu đây có thể là hiểu lầm gì đó ….”

Khô Lâu cười lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh Xà lão quái, ngồi xuống nâng chung trà lên uống, thâm kín mà nói một câu: “Lũ lừa ngốc này không có mắt, đó là tự mình tìm chết.”

Nghe thanh âm liền nhận ra được là một nữ nhân, có điều vẫn không thấy rõ được tướng mạo. Trên mặt vẫn đội mũ trùm.

“Hỗn trướng.” Huyền Hư vỗ bàn một cái: “Đinh Mậu, ngươi dám làm hại người của Thiếu Lâm chúng ta, giết người thì phải đền mạng ….”

“Đúng vậy, giết người thì phải đền mạng a.” Đinh Mậu cười âm hiểm, chậm rãi nói: “Người của Thiếu Lâm các ngươi cũng nói giết người phải đền mạng. Vậy đám con lừa ngốc kia giết người của U Phách môn chúng ta …” Vừa nói, ả vừa chỉ tay về phía hai cỗ thi thể để đằng kia: “Cho nên ta giết họ để báo thù thay cho huynh đệ mình mà thôi, đó chính là thiên kinh địa nghĩa.”

Nói xong, liền nghe thấy ả phát ra tiếng cười vô cùng quái dị, hơn nữa kết hợp với gương mặt đó càng khiến cho người ra rợn có tóc gáy.

Huyền Tuệ vẫn điềm tĩnh mà ngồi bên cạnh, hỏi một đệ tử Thiếu Lâm: “Ngươi nói một chút xem chuyện xảy ra lúc đó thế nào.”

“Vâng thưa sư tổ.” Tiểu hòa thượng kia còn có thương trên người, hiển nhiên là tận mắt chứng kiến: “Lúc chợp tối, chúng ta cùng Huyền Tịnh sư tổ mới xuống thuyền, vì thời gian đi đường quá lâu cho nên có chút đói bụng, chúng ta liền đến tửu lâu ăn cơm chay. Lúc chúng ta vừa mới lên lầu, liền đụng phải đồ đệ của U Phách môn ở cầu thang, bọn họ nói chúng ta là đồ xui xẻo, không cho chúng ta lên lầu, bảo chúng ta mau cút đi nơi khác mà ăn cơm. Chúng ta đang định lý luận mấy câu, bọn họ lại đột nhiên động thủ …. Sư tổ dùng nội lực đánh văng bọn họ ra, cũng không có làm bị thương đến tính mạng bọn họ, đúng lúc này ả ta lại đi từ trên lầu xuống.”

Tiểu hòa thượng chỉ vào Đinh Mậu ở đối diện: “Ả không nói tiếng nào đã đánh nhau cùng sư tổ, chiêu chiêu đều là trí mạng, những đệ tử của U Phách môn ở trên lầu cùng xuống tham chiến, tấn công mấy người chúng ta …. Sư tổ bị ả đánh một chưởng ngã xuống lầu, đã tắt thở.”

Tiểu hòa thượng vừa nói vừa lau nước mắt: “Còn mấy vị sư huynh đệ khác cũng bị đánh chết, chúng ta cố gắng lắm mới trốn ra được. Hai người của U Phách môn kia cũng không phải là do chúng ta đánh chết, trong lúc hỗn loạn chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Tiểu hòa thượng nói xong, có mấy người Bạch đạo cũng đứng ra chứng minh: “Đúng là có chuyện như vậy, chúng ta đều thấy được nên mới đến giúp một tay. Người của U Phách môn thấy có nhiều người như vậy liền chạy mất.”

Người của Bạch đạo cũng vô cùng bất mãn mà nhìn Đinh Mậu ở đối diện.

Đinh Mậu lại che miệng cười: “Cũng chỉ là lời nói từ một phía mà thôi, ta cũng có thể nói như vậy a.” Vừa nói, ả liền gọi một người ăn mặc kiểu khô lâu giả làm tùy tùng phía sau, âm dương quái khí mà nói với hắn: “Ngươi nói thử một chút, lúc đó ngươi thấy cái gì?”

“Vâng, chưởng môn.” Người kia hình như cũng là một nữ nhân, giọng nói cũng rất quái dị, hắn chỉ thi thể Huyền Tịnh, nói: “Con lừa ngốc này tiến đến trêu đùa mấy nữ đệ tử của chúng ta, chúng ta không thuận theo hắn liền đại khai sát giới, giết chết hai người này! Đám hòa thượng Thiếu Lâm này quá ư phách lối, khiến người ta căm phẫn cho nên mới bị đánh chết! Đám hòa thượng này công phu không bằng chưởng môn, chết là đáng đời!”

Hắn vừa nói xong, đám Hắc đạo đều nở nụ cười, lại còn ồn ào nói là họ cũng nhìn thấy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

Phía sau bọn họ, Lâm Dạ Hỏa đang khoanh tay nói: “Đánh rắm a! Huyền Tịnh mà đi trêu đùa một cái khô lâu, con mẹ nhà ngươi ai mà lại có khẩu vị nặng vậy được!”

Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Thấy thế nào?”

Bạch Ngọc Đường phun cho một câu: “Qúa phách lối.”

Hiển nhiên là người của U Phách môn cố tình điên đảo sự thực lại còn mang ý khiêu khích người Bạch đạo, chọc giận người Bạch đạo bên này.

Nghiêu Tử Lăng cau mày nhìn Lục Phong một chút.

Lục Phong cũng không chịu nổi —– Đám Hắc đạo này cố tình sinh sự sao?

Huyền Viễn đã không thể nhẫn nại được nữa, tức giận vỗ bàn: “Đinh Mậu, ngươi lấn át người quá đáng! Hôm nay ta nhất định phải báo thù cho sư đệ ta!”

Nói xong, đại hòa thượng liền quét quyền trượng qua…..

Đám người Đinh Mậu cũng chợt lách người …. Nội lực của Huyền Viễn hòa thượng rất thâm hậu, một thiền trượng này còn mang theo nội kìn quét qua, tất nhiên là mấy tiểu đồ đệ của Hắc đạo không thể chịu được rồi.

Đinh Mậu cười quái dị một tiếng liền nhảy ra ngoài đối chiến, đánh với Huyền Viễn.

Trên nóc nhà đối diện.

Triển Chiêu khoanh ta nhìn Bạch Ngọc Đường: “Cứ thế mà đánh nhau a? Đêm nay liệu có trông cậy vào việc giải quyết trên hòa bình không?”

Bạch Ngọc Đường cũng vô ngữ: “Đại hòa thượng đúng là có chút nóng nảy. Có điều, Định Mậu kia đúng là khiến người ta không chịu được.”

“Đúng vậy.” Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu: “Nếu như có người đánh chết đồng môn của ta, lại còn lớn lối như vậy, ta tuyệt đối sẽ dồn y vào chỗ chết. Thế nhưng, vấn đề là Huyền Viễn có thể đánh thắng được hắn không?”

Tiêu Lương liền lắc đầu: “Đại hòa thượng đánh không được a.”

Trên nóc nhà, đám người Ân Hậu đang quan chiến cũng lắc đầu.

Công Tôn hỏi Triệu Phổ: “Hình như đại hòa thượng đang ở hạ phong a?”

Triệu Phổ cười khan: “Ngay cả ngươi cũng nhìn ra .”

“Nữ quỷ kia tuyệt đối là đồ đệ của lão đầu Khô Lâu đi!” Ân Hậu cau mày: “Võ công cũng đạt được sáu bảy thành của lão, hơn nữa tuổi ả cũng không còn nhỏ nữa, mấy đại hòa thượng Thiếu Lâm tự này căn bản đều không thể đánh thắng nàng ta!”

“Nhìn qua đây, Dụ Mộ Trì có thể cùng ả ta đánh một trận.” Thiên Tôn cũng lắc đầu, nói: “Chứ đừng nói gì đến việc vẫn còn lão đầu Xà quái ở đây.”

“Chưa chỉ vậy.”

Lúc này, Lục Thiên Hàn đột nhiên chỉ về một đội nhân mã đang chậm rãi đi về phía này.

Chỉ thấy có mấy người mặc trường bào màu xám xếp thành hai đội, trong tay xách đèn ***g vô cùng quái dị, đang chậm rãi đi đến đây.

Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn hỏi: “Phụ thân, đó là đèn ***g gì nha?”

Công Tôn nhanh chóng che mắt bé: “Là quả dưa xanh mà thôi, cố ý làm thành như vậy để dọa người đó.”

“Vậy a.” Tiểu Tứ Tử rất tin lời Công Tôn nói cho nên cũng không có sợ hãi nữa, thế nhưng những người khác lại biết rõ —– Chắc chắn là thật.

Triệu Phổ hỏi Ân Hậu: “Lão gia tử, cái này là môn phái nào a?’

Ân Hậu cau mày, nhìn một chiếc xe tang có treo những chiếc chuông màu bạc, nói: “Đó là Hắc Thi lão quái, hôm nay Bạch đạo nguy rồi a.”

“Hắc Thi?” Âu Dương Thiếu Chinh nghe tên thôi cũng đã cảm thấy rất lợi hại rồi, nhìn trận này mà xem.

Trên nóc nhà bên kia.

Triển Chiêu cau mày, nhẹ nhạng đụng tay Bạch Ngọc Đường một cái: “Hắc Thi lão quái!”

Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn cái xe tang đang dừng trước tửu lâu kia, lắc đầu ——- Bạch đạo hôm nay rất không ổn a.

Tiêu Lương nằm bò trên nóc nhà, tò mò vừa nhìn vừa hỏi: “Ai mà lại ngồi xe tang xui xẻo như vậy?”

“Người chết cũng không xui xẻo bằng Hắc Thi này.” Lâm Dạ Hỏa cau mày.

Đúng lúc này, Trâu Lương lại nói: “Đại hòa thượng hình như không ổn lắm.”

Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau một cái, ý là —— Ai đi?

Còn chưa đợi bọn họ động thủ, Dụ Mộ Trì đã ra tay giúp đỡ Huyền Viễn đại sư.

Dụ Mộ Trì dù sao thì cũng là cao đồ của Hạc Đồng, võ công đương nhiên cực cao, đánh với Đinh Mậu khó phân thắng bại.”

Lúc này, đột nhiên lại nghe thấy dưới lầu có tiêng chuông xe tang vang lên.

Thì ra là có người mở màn xe bước ra, chỉ thấy có một cánh tay chẳng khác nào cành củi khô đang vén rèm ra.

Một đệ tử xách đèn ***g đến trước chờ.

Từ trong mã xa, có một lão đầu giống hệt yêu quái ăn thịt người ngàn năm trong truyền thuyết đi ra.

Tiểu Tứ Tử ôm chặt cổ Công Tôn mà khẩn trương nhìn.

Công Tôn vỗ vỗ bé: “Sợ thì đừng nhìn nữa.”

Công Tôn ở bên cạnh trêu chọc Tiểu Tứ Tử: “Đừng sợ Tiểu Tứ Tử, Hắc Thi lão quái này chẳng có khả năng gì đâu, cháu có tin bây giờ chỉ cần Ân Hậu đến chào hỏi với hắn, hắn liền lập tức quỳ xuống dập đầu không.”

Tiểu Tứ Tử mở tròn mắt nhìn Ân Hậu, ý là —- Thật sao?

Ân Hậu cũng có chút dở khóc dở cười: “Đúng là gieo họa ngàn năm a, đám người kia vẫn còn sống, năm đó khi Bạch đạo thanhh trừng Hắc đạo vẫn còn giữ lại người sống sao?”

Thiên Tôn cũng gật đầu, chỉ chỉ người trong tửu lâu, nói: “Đồ đệ của Hạc lão đầu cũng không tệ a!”

Nhìn lại, mọi người cũng có chút kinh ngạc —— Công phu của Dụ Mộ Trì cũng không phải tốt bình thường, Đinh Mậu đã có vẻ chống đỡ không được rồi.

Mấy hòa thượng Thiếu Lâm đều nhìn nhau một cái —— Hậu sinh khả úy a!

“Ân.” Lục Thiên Hàn cũng gật đầu: “Không hổ danh Hạc Đồng tiền bối dạy dỗ.”

Trên nóc nhà, Tiêu Lương cùng nhảy tưng tưng cổ vũ cho Dụ Mộ Trì: “Đánh rất tốt, đánh chết cái tên khô lâu đó.’

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau —- Xem ra cũng không cần bọn họ đến hỗ trợ rồi …..

Có điều, ngay khi mọi người vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên lại chỉ thấy cái đám hắc thi vừa mới đến đột nhiên hô vang một tiếng, một lão đầu xông thẳng ra …. Hắc Thi đột nhiên xông thẳng vào lầu hai tửu lâu, chẳng cần nói tiếng nào đã đánh về phía Dụ Mộ Trì một chưởng.

Dụ Mộ Trì đang chuyên tâm đánh với Đinh Mậu, đâu có ngờ sẽ có người đánh lén, thấy hắn đột nhiên đánh đến, cũng vội vàng thu chiêu tránh sang một bên.

Hắn tránh thoát một chiêu âm hiểm của Hắc Thi lão quái, cũng không thể chuyên tâm ứn chiến với Đinh Mậu. Đinh Mậu lại thừa cơ đánh tới, một chưởng đánh thẳng vào vị trí trái tim Dụ Mộ Trì, nháy mắt đã cảm thấy Dụ Mộ Trì nguy đến nơi thì …. ngay lúc này, một thanh Kim Đao bay tới. Đinh Mậu không còn cách nào khác là đưa tay đánh một chưởng, Kim đao xoay một vòng rồi trở lại trên tay Nghiêu Tử Lăng.

Lúc này Dụ Mộ Trì cũng mới thoát được một kiếp, nhảy ra khỏi vòng giao đấu, nhìn Nghiêu Tử Lăng một chút, gật đầu với hắn một cái.

Nghiêu Tử Lăng cũng khẽ gật đầu với hắn, sau đó nhìn Hắc Thi lão quái vừa đánh lén kia, lạnh lùng nói một câu: “Hèn hạ!”

Hắc Thi lão quái kia vẫn giả thần giả quỷ, lầm bầm nói một câu: “Hậu bối giang hồ bây giờ đúng là nhận không ra a ….”

Tất cả mọi người đều cau mày, giọng nói của hắn cũng chẳng khác nào mới từ trong quan tài bò ra, nghe rất khàn, lại chói tai nữa. Hắc Thi lão quái quay người lại, hình nwh là muốn đến cạnh bàn ngồi xuống …. Thế nhưng, ai mà biết được chỉ trong nháy mắt hắn xoay người, thân ảnh lại chợt nhoáng một cái.

Triển Chiêu âm thầm than một tiếng không ổn, đã thấy bóng trắng bên người đã chợt lóe qua.

Triển Chiêu vội vàng chạy theo, Lâm Dạ Hỏa cũng gấp gáp —- Cũng chạy qua. Trâu Lương cùng Túc Thanh nhìn nhau một cái —- Hôm nay không đánh nhau cũng không được, ba người này vốn dĩ đến đây chủ yếu để đánh nhau mà.

Chỉ trong một thoáng thất thần của mọi người, Hắc Thi lão quái đã xông thẳng vào đám người phái Thiên Sơn.

Chúng đồ đệ phái Thiên Sơn cũng không kịp phản ứng, đã thấy Lão quái xuất hiện trước mắt rồi, lại nghe thấy hắn âm trầm mà hắc hắc nói: “Ha ha …. Đã lâu rồi ta chưa ăn thịt người.”

Những tiểu đồ đệ kia có mấy ai gặp qua những người thế này, chỉ thấy hắn há miệng, một hàm toàn răng nhọn, tâm nói, tên này thực sự sẽ ăn thịt người sao?

Nghiêu Tử Lăng rút đao ra định chống lại hắn, thế những lão quái này hết sức ti tiện, cứ nhìn chằm chằm vào nữ đồ đệ mà đánh tới.

Nữ đồ đệ kia hét thảm một tiếng, trong Thập đại cao thủ, Vương Lạc ở gần nàng nhất cho nên rút đao nhào qua. Thế nhưng, động tác của Hắc Thi lão quái nhanh hơn hắn, nháy mắt cái đã thấy nha đầu kia sắp bị cắn rồi, tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhắm mắt lại ——- Ai mà chẳng biết người Hắc Thi lão quái đầy một hàm đều là răng độc, tiểu cô nương kia mà bị cắn phải có khi chết chắc.

Hắc Thi lão quá kia thực sự rất vui vẻ, trước tiên cứ ăn một tiểu độ đệ phái Thiên Sơn đã, ăn một đồ đệ của Thiên Tôn cho hả giận ….

Hắn nhắm đúng cái cổ của nữ đồ đệ kia mà hạ thủ, mọi người lại nghe thấy một tiếng “Crắc” thanh thúy vang lên.

Hắc Thi lão quái rõ ràng là cắn vào thịt a, tại sao lại nghe như cắn phải vật gì cứng lắm vậy chứ?

Hắn còn đang buồn bực, chỉ thấy miệng hắn cắn phải cũng không phải là cái cổ trắng nõn của Tiểu cô nương kia, mà là một thanh ngân đao lắc lư đưa tới.

Nhìn lại đám người của Bạch đạo lúc này, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm …. Hắc Thi lão quái cắn phải Ngân Trung Đao của Bạch Ngọc Đường.

Lục Phong cùng Nghiêu Tử Lăng cũng thở phào một cái.

Hắc Thi lão quái vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp tuấn tú của Bạch Ngọc Đường hiện ra trước mắt. Đồng thời, hắn cảm giác Ngân Trung Đao vừa mới kéo ra một cái, trước mặt lại xuất hiện một cái đế giày màu trắng.

Hắc Thi lão quái theo bản năng mà ngửa đầu về phía sau một cái, thế nhưng lại không ngờ sau lưng hắn cũng có một cái đế giày đạp đến.

Mọi người chỉ kịp nghe “oành” một tiếng thật lớn vang lên. Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhe răng. Vô Sa cũng “sách sách” hai tiếng.

Mà nhìn lại mọi người trong tửu lâu lúc này, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một sau một trước đang hung hăng đạp, người đạp đầu người đạp mặt Hắc Thi lão quái. Lúc này, cái đầu của Hắc Thi lão quái kia cũng bị hai người bọn họ đạp cho tan tác rồi.

Triển Chiêu nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi là cái đồ lão bất tử chết tiệt a.”

Bạch Ngọc Đường thu chân lại, dùng vỏ đao mà rút cái miệng hắn …. Lão quái bị quay đến không trung, sau đó đập đến roành cái xuống đất.

Mọi người bên cạnh đều nghe thấy “tạch tạch” mấy tiếng, sau đó thấy được mấy cái răng đầy máu rơi xuống.

“Ăn thịt người sao?” Bạch Ngọc Đường lại tung thêm một cước đạp vào mặt hắn: “Ông đây rút sạch răng của ngươi a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.