Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 10 Đồ Vân Ánh Tuyết

Chương 13: Chương 13: [ Hàng Thật Hàng Giả ]




CHƯƠNG 13. [ HÀNG THẬT HÀNG GIẢ ]

Triển Chiêu giống như một khối ngọc, nội liễm mà ôn nhuận, nhìn vào khiến cho người ta vui mắt đẹp lòng, lại chẳng chói mắt chút nào, hắn là một thanh niên độc nhất vô nhị, có thể khiến cho người ta vui vẻ. Mặc dù không biết phương pháp giáo dục của Ma cung cùng Ân Hậu làm sao vậy, sao lại có thể bồi dưỡng hắn thành thế này … Thế nhưng, Lục Thiên Hàn thừa nhận, Triển Chiêu tuyệt đối cực xứng đôi với Bạch Ngọc Đường, Ngân Yêu Vương quả là kim khẩu, nói trời sinh một đôi, chính là trời sinh một đôi.

******************************

Thật ra thì từ thật lâu trước kia Lục Thiên Hàn đã gặp Triển Chiêu một lần, dĩ nhiên là Triển Chiêu không nhớ rõ được.

Khi đó Triển Chiêu còn rất nhỏ, đại khái khoảng độ ba bốn tuổi đi, Ân Hậu ôm hắn cùng Ân Lan Từ lên núi, cùng nhau đi dâng hương.

Lần đầu tiên Lục Thiên Hàn thấy đứa nhỏ này, cũng cảm thấy ngạc nhiên, khi nhỏ Triển Chiêu vô cùng đáng yêu, đặc biệt là một đôi mắt to sáng như sao trời, lúc nào cũng tò mò nhìn ngó xung quanh, nó lại không sợ người lạ, nhưng cũng không có nghịch ngợm, nhìn có vẻ vô cùng tinh tế.

Đầu tiên Lục Thiên Hàn quả thực không dám tin tưởng đó lại là ngoại tôn của Ân Hậu, làm sao lại có thể ngoan thế a? Dù sao thì cũng là huyết mạch của Ân Hậu, sao lại chẳng có chút tà khí nào?

Sau đó, Lục Thiên Hàn thỉnh thoảng có được nghe qua danh tiếng của Triển Chiêu, biết hắn tại chức Khai Phong Phủ, cũng biết hắn chính là Nam Hiệp Khách, thành danh còn sớm hơn cả Bạch Ngọc Đường.

Có điều Lục Thiên Hàn cũng không có quá lưu ý đến Triển Chiêu, cho đến một ngày, Lục Tuyết Nhi nói với hắn —– Ngoại tôn lúc nào cũng ngạo mạn của hắn, Bạch Ngọc Đường, đã có ái nhân, mà ái nhân này, lại là Triển Chiêu.

Lúc đó Lục Thiên Hàn đã cảm thấy kỳ quái, Ngọc Đường nhà hắn thích Triển Chiêu điểm gì chứ?

Lục Thiên Hàn từ đó bắt đầu lưu ý Triển Chiêu, nghe đi nghe lại, hơn nữa hắn còn quan sát tác phong làm việc mấy năm nay của Triển Chiêu …. Cảm thấy hắn là một người cực tốt, dường như chẳng có chút tính cách quái đản nào a,

Trên cõi đời này, hạng người nào khó làm nhất? Chẳng phải là loại người tốt đó sao?

Nếu là người xấu, thỉnh thoảng tính cách có phát uy chút cũng có thể hiểu được, thế nhưng một người tốt thuần nhất, có thể phát khí ở đâu đây?

Lục Thiên Hàn hiểu rất rõ tính cách ngoại tôn mình, Bạch Ngọc Đường rất giống hắn, ghét những thứ bình thường, hoặc là không thích, nếu đã thích, nhất định là phải thích thứ trân quý nhất. Nói cách khác, bất kể là chọn người hay chọn đồ, đều vô cùng kén chọn.

Tính cách của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần như trái ngược, Ngọc Đường nhà hắn hẳn là phải ghét nhất hạng người tốt đến thế này mới phải chứ? Tại sao lúc nào cũng dính cùng một chỗ với Triển Chiêu đây? Hơn nữa, nghe Thiên Tôn nói, còn ngọt ngào hơn cả mật, khó có thể phân ly nữa đây.

Lục Thiên Hàn đại khái cũng biết Ngân Yêu Vương lợi hại thế nào rồi, nhưng vấn đề là năm đó Ngân Yêu Vương có nói một câu, hậu nhân của hắn và hậu nhân của Ân Hậu chính là một cặp do trời đất tạo nên …. Chỉ một câu thuận miệng nói đùa từ trăm năm trước, chẳng lẽ lại chính xác vậy sao?

Nhưng điều làm cho Lục Thiên Hàn tò mò chính là, tất cả những người mà mình thưởng thức, chỉ cần ở cùng Triển Chiêu một chút, đều vô cùng thích hắn.

Thiên Tôn thích hắn, Lục Tuyết Nhi cùng Bạch Hạ cũng thích hắn, ngay cả khêu nữ ngốc luôn thích bắt bẻ Lục Lăng Nhi của mình cũng vô cùng thích hắn.

Vì vậy, Lục Thiên Hàn quyết định tự mình đến kiểm chứng một chút.

Đầu tiên, hắn tỉ mỉ quan sát Triển Chiêu một cái —- Ngoại hình không giống Ân Hậu, chỉ loáng thoáng có chút xíu cái bóng mà thôi, chủ yếu hắn vẫn giống ngoại mẫu của hắn, khuôn mặt với những đường cong nhu hòa, tuấn lãng mà anh khí, không có đẹp chói mắt như Bạch Ngọc Đường nhưng mà càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhất là cặp mắt đầy linh khí kia!

Sau đôi câu trò chuyện, Lục Thiên Hàn gật đầu, mặc dù tính tình có chút sáng sủa, thế nhưng hắn cũng không phải là người nhiều chuyện.

Ngoài dự liệu của Lục Thiên Hàn, Triển Chiêu vừa thấy đã hóa giải nan đề của hắn —– Bảo hắn chọn một giữa Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường.

Thật ra thì cái vấn đề nan giải hắn đưa ra này hết sức hoang đường, vô bằng vô cớ Triển Chiêu có thể phủ nhận, hoặc chuyển đề tài hỏi hắn là ai, có mục đích gì?

Thế nhưng hắn lại không có làm vậy, thanh niên này chỉ chậm rãi, nhẹ nhàng mà hóa giải được vấn đề khó khăn như thế.

Lục Thiên Hàn lại một lần nữa thẩm thị Triển Chiêu, cũng tự mình tỉnh lại, quả nhiên, tai nghe không bằng mắt thấy. Triển Chiêu cũng không phải đơn giản chỉ là một người tốt vô cùng thành thật, ngược lại, hắn còn rất khôn khéo!

Mình dùng gói trà trêu chọc hắn, hiển nhiên là có mục đích, Triển Chiêu khi đã chiếm thượng phong rồi, cũng không có bức nhân hỏi mình có mục đích gì, ngược lại cùng hắn câu câu đùa giỡn, điều này cũng là cho Lục Thiên Hàn bất ngờ. Nên nói thế nào đây? Lục Thiên Hàn cảm thấy con người Triển Chiêu này cũng không phải là hạng người ích kỷ chỉ biết riêng mình, ngược lại, hắn luôn lo nghĩ cho người khác, nếu như không cần thiế, hắn thà không lên tiếng, cũng không muốn người khác phải khó xử.

Lục Thiên Hàn bắt đầu cảm thấy buồn bực —– Khuê nữ nhà Ân Hậu gả cho một tướng công không đáng tin cậy thế nào đây, có lẽ còn ngoan hơn cả tiểu tử Bạch Hạ kia nữa, Bạch Ngọc Đường còn có tính cách giống mình, Triển Chiêu này rốt cuộc giống ai a?

Chờ cho đến khi người giang hồ tụ tập xong rồi, Lục Thiên Hàn bắt đầu hỏi Triển Chiêu một chút thường thức giang hồ, lại phát hiện, hầu như hắn không biết cái gì hết, cảm thấy có chút buồn cười. Có điều về điểm này cũng rất giống với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường mặc dù ở giang hồ, nhưng chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện giang hồ. Có điều, Lục Thiên Hàn có thể khẳng định, Bạch Ngọc Đường không nhớ rõ những chuyện này là bởi vì nó lười, còn Triển Chiêu không nhớ rõ …. Hẳn là vì chỉ nhớ ăn đi.

Lục Thiên Hàn ngược lại cũng không cảm thấy Triển Chiêu không có chí cầu tiến gì, chính bản thân hắn cũng thà dạo chơi vân du tứ hải cũng không thèm đi tranh cái danh hiệu giang hồ hư danh kia làm gì. Dĩ nhiên, Lục Thiên Hàn cũng rõ ràng nhất bối cảnh của Triển Chiêu, đứa nhỏ này tiền đồ chỉ có hạn mà thôi, không biết là nó chủ động lựa chọn cuộc sống trước mắt này, hay là chỉ đơn thuần chấp nhận số mạng mà thôi? Có điều, nhìn thấy vẻ mặt sung sướng hạnh phúc khi ăn của nó, Lục Thiên Hàn cảm thấy …… Có lẽ nó chỉ đơn giản là một tên ăn hàng đơn thuần mà thôi.

Chờ cho đến khi người giang hồ bắt đầu chú ý đến Triển Chiêu, Lục Thiên Hàn bắt đầu thấy được dòng nước ngầm bắt đầu xung động.

Nếu nói đến những tinh tú trong đám hậu sinh giang hồ sau này, đối với đám người trẻ tuổi kia, hẳn là ghen tỵ với Triển Chiêu. Triển Chiêu còn trẻ thế nhưng danh tiếng cơ hồ lại là đứng đầu đám hậu sinh giang hồ của Trung Nguyên, mặc dù không môn không phái, nhưng giang hồ là một nơi thực tế vô cùng, công phu tốt chính là tốt, thực lực mới quyết định tất cả!

Tình cảnh của Triển Chiêu bây giờ, vấn đề quan trọng nhất chính là không phải hắn không tranh, mà là không muốn tranh! Nói cách khác, nếu như ngày nào đó nếu như Triển Chiêu thực sự muốn tranh cái địa vị minh chủ võ lâm này, tranh cái Thiên hạ đệ nhất này, chỉ cần hắn tham gia mấy lần tỷ võ, hoặc là thành lập một môn phái …. Dù sao thì cũng có rất nhiều phương pháp, nếu như hắn muốn có địa vị giang hồ, nháy mắt cái là đã có thể có ngay rồi, số mạng hắn là do hắn nắm giữ trong lòng bàn tay mình, hơn nữa hắn cũng có cái năng lực này. Dĩ nhiên, nếu như hắn chịu kế thừa tổ nghiệp, giang hồ nhất định sẽ vì hắn mà nổi cuồng phong sậu vũ, cũng may là không có ai biết quan hệ của hắn và Ma cung.

Lục Thiên Hàn chỉ mới ngồi xuống nói chuyện với Triển Chiêu câu mấy câu, cũng đã biết được tại sao Bạch Ngọc Đường thích hắn như vậy.

Triển Chiêu giống như một khối ngọc, nội liễm mà ôn nhuận, nhìn vào khiến cho người ta vui mắt đẹp lòng, lại chẳng chói mắt chút nào, hắn là một thanh niên độc nhất vô nhị, có thể khiến cho người ta vui vẻ. Mặc dù không biết phương pháp giáo dục của Ma cung cùng Ân Hậu làm sao vậy, sao lại có thể bồi dưỡng hắn thành thế này … Thế nhưng, Lục Thiên Hàn thừa nhận, Triển Chiêu tuyệt đối cực xứng đôi với Bạch Ngọc Đường, Ngân Yêu Vương quả là kim khẩu, nói trời sinh một đôi, chính là trời sinh một đôi.

Nhưng mà, chuyện phát triển về sau khiến cho Lục Thiên Hàn có chút không vui.

Hắn không vui dĩ nhiên không phải vì Triển Chiêu, mà là vì có chút tự trách.

Người nhà Ân Hậu, chưa cần nói đến cái khác, nhưng tất cả đều rất có cốt khí, Ân Hậu lão quỷ kia trời sinh đã có một cổ ngạo khí bễ nghễ ngấm vào tận xương tủy rồi, dù sao thì quen hắn đã một trăm năm, Lục Thiên Hàn hiểu rất rõ.

Thấy ánh mắt Triển Chiêu, Lục Thiên Hàn cũng rất xác định, hắn kế thừa rất hoàn chỉnh cái phần ngạo khí của ngoại công hắn kia.

Thế nhưng, Triển Chiêu lại rất dễ dàng lựa chọn nhận lấy sự xem thường của đám giang hồ này chỉ muốn đổi về chút tin tức có lợi cho Bạch Ngọc Đường …. Mặc dù hắn cũng không có chắc chắn có thu được gì không, thế nhưng, nhìn tình hình trước mắt xem ra, ở lại so với dời đi, vẫn có lợi cho Bạch Ngọc Đường hơn.

Lục Thiên Hàn nhìn ra được, Triển Chiêu rất thoải mái, hắn ra quyết định này cũng không có khó khăn gì, đơn giản mà nói, chỉ cần tốt cho Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu thà nhẫn nhịn một chút, cũng không có đáng gì.

Lục Thiên Hàn không khỏi có chút cảm động.

Cũng bởi vì Triển Chiêu không hề do dự chút nào đã dễ dàng ra quyết định như vậy, từ đó có thể thấy được, Bạch Ngọc Đường trong lòng hắn quan trọng nhường nào.

Lục Thiên Hàn cũng cao hứng thay cho ngoại tôn mình, cái gì là tình sâu như biển không phải cứ nói ra miệng mà được, mà chính là lúc lựa chọn có do dự hay không. Lúc này Lục Thiên Hàn không khỏi lẩm bẩm —– Tiểu tử thối kia đi đâu rồi? Nửa ngày rồi sao vẫn chưa trở lại a?

Suy nghĩ một chút, tất cả đều tại mình, sao lại bảo Lục Lăng Nhi dẫn nó đi chứ, vì vậy hắn cũng có chút giận mình.

Lục Thiên Hàn để bạc xuống, muốn kéo Triển Chiêu đi, ý là —– Làm gì phải ở đây chịu uất ức chứ, cứ để cho Ngọc Đường tự mình xử lý đi, cùng lắm thì bỏ lại cho Thiên Tôn ở đối diện kia.

Triển Chiêu bị Lục Thiên Hàn kéo đi, trong lòng lúc này còn nghĩ —– Được nha! Không biết Ngọc Đường có phải là ruột thịt không đây? Lục Thiên Hàn chẳng thèm hướng về hắn a.

Chính lúc ấy thì trên hành lang truyền lên tiếng bước chân, sau đó có một Bạch y nhân đi lên, xuất hiện trước mắt mọi người.

Thấy là bạch ý, lại nhớ đến trước đó Triển Chiêu có nói đến Bạch Ngọc Đường, cho nên tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn ra ngoài.

Chẳng qua là người lên lầu cũng không phải Bạch Ngọc Đường, người giang hồ ở nơi này chưa hẳn là tất cả đã thấy qua Bạch Ngọc Đường, thế nhưng sao lại có thể chắc chắn như vậy? Lý do rất đơn giản —– Ngoại trừ uy danh vang dội ra, Bạch Ngọc Đường còn vô cùng nổi tiếng là đẹp thiên địa khó dung, người nào mà không biết hắn là mỹ nam tử số một số hai đây. Thế nhưng, cái người vừa mới lên lầu này, dáng vẻ không chỉ khó coi bình thường, còn cực khó nhìn nữa.

Triển Chiêu liếc mắt một cái, đột nhiên món bạch y người này đang mạc còn cùng hình dáng với một món của Bạch Ngọc Đường, hắn không khỏi khó chịu, bĩu môi lầm bầm một câu: “Không cần loạn mặc đồ trắng như vậy ….”

Lục Thiên Hàn nghe Triển Chiêu nói câu này, có chút khó hiểu, hắn lại không biết, Triển Chiêu cũng có chút tật xấu, có thể là do hắn nhìn Bạch Ngọc Đường mặc bạch y quen rồi, cho nên khi nhìn người khác cũng mặc bạch y, hắn luôn cảm thấy thật kỳ quái.

Cái người giang hồ lên lầu đó còn ưỡn ngực ra vẻ rất khí phách, trong tay lại cầm một cổ kiếm đen dài, phía sau có hai tùy tùng đi theo.

Mọi người nhất thời cũng nhìn không ra thân phận hắn.

Ở nơi xa, Ân Hậu đang xem náo nhiệt hỏi Vô Sa cùng Thiên Tôn: “Ai a?”

Vô Sa cùng Thiên Tôn lắc đầu.

Ân Hậu vẩy vẩy cánh tay, ngồi dậy, nhẫn nhịn xem tiếp.

Lúc này chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã từ trong hẻm nhanh chóng đi ra, thế nhưng vừa mới đến đầu hẻm đã bị Lục Lăng Nhi nhào ra ôm lấy, kéo lại.

Bạch Ngọc Đường giận đến không nói được gì, thế nhưng người này lại là thân cô cô của hắn, đánh không đánh được, mắng không mắng nổi, nàng lại có chút hồ đồ ngốc nghếch, có nói đạo lý cũng không xong.

Vô Sa có chút đồng tình mà nhìn Bạch Ngọc Đường không có cách nào thoát thân nổi, quay đầu lại hỏi Thiên Tôn: “Ngươi có cần đi cứu đồ đệ ngươi không?”

Thiên Tôn cười cười, xua tay: “Đừng, nó không đi sẽ vui hơn.”

Ân Hậu ngẩng đầu liếc Thiên Tôn một cái.

Triển Chiêu đưa tay gõ trán hắn một cái: “Ai, để cho lão Lục cùng Tiểu Triển tăng cường chút tình cảm a, cơ hội khó có được mà.”

Ân Hậu nín thở, có điều lúc này, hắn quét mắt nhìn qua thanh kiếm mà bạch y nhân cầm trong tay kia, hơi nhíu mày, hỏi Vô Sa cùng Thiên Tôn: “Các ngươi có thấy thanh kiếm mà hắn cầm trên tay không?”

Thiên Tôn dụi dụi mắt: “Di có chút quen mắt a!”

Vô Sa cũng cau mày: “Nhìn thấy ở đâu rồi?”

Ân Hậu nhìn trờ, đưa tay chỉ vào mình.

Thiên Tôn cùng Vô Sa sửng sốt, sau đó vỗ tay cái ——- A! Đây chẳng phải là bảo kiếm của Ân Hậu sao … Sơn Hải Kiếm.

“Kiếm của ngươi sao lại ở trong tay hắn?” Thiên Tôn kinh ngạc.

Ân Hậu lắc đầu một cái: “Là giả, Sơn Hải Kiếm đâu có ngắn như vậy.”

Thiên Tôn cùng Vô Sa nhìn nhau một cái —— Lại cầm Sơn Hải Kiếm giả sao?

Mà lúc này, trong tửu lâu, Triển Chiêu cũng nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay người nọ.

“Nhiều người giang hồ như vậy a? Qủa nhiên ngày ngọn núi trăm năm mới hiện ra một lần này cũng thật khác biệt a.” Vừa nói, hắn vừa lanh lợi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hai tùy tùng sau lưng hắn cũng đi theo, một cô nương mặc váy đỏ, khoảng bốn mươi tuổi, dáng dấp cũng không tồi, còn người khác khoảng hơn bốn mươi tuổi, là một thư sinh ốm nheo ốm nhóc, trong tay cầm một chiếc quạt sắt, Thiết Sơn … Có chút giống với chiếc quạt mà Bệnh Thư Sinh hay cầm thường ngày.

Lục Thiên Hàn theo bản năng mà nhìn Triển Chiêu một cái, chỉ thấy quả nhiên, ánh mắt hắn cũng co lại thành sợi chỉ rồi.

Ba người vừa mới đến này, cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong tửu lâu.

Những người giang hồ ở đây phần lớn đều là những người từng trải, có điều hầu hết những ngườ này đối với Ma cung cũng chỉ là nghe qua chứ chưa mấy ai gặp được, vừa nhìn thấy Sơn Hải Kiếm trong tay thanh niên kia, lại còn có cả hai người tương tự Hồng Cửu Nương cùng Bệnh Thư Sinh trong truyền thuyết nữa, trong đầu mọi người cũng bắt đầu có liên tưởng.

Ngược lại Nghiêu Tử Lăng lại cảm thấy kinh ngạc, hắn từng gặp qua Ân Hậu cùng Hồng Cửu Nương, lúc đó bọn họ có việc tới Thiên Sơn một chuyến, lại vừa đúng dịp hai người này du ngoạn ở gần Thiên Sơn, hắn cũng chỉ là liếc nhìn từ xa mà thôi, thế nhưng trong trí nhớ của hắn, Hồng Cửu Nương đẹp chẳng khác nào Cửu thiên huyền nữ hạ phàm, làm sao có thể bình thường như vậy.

“Kiếm trong tay các hạ …..”

Lúc này Huyền Tuệ nhịn không được mà hỏi một tiếng.

Thanh niên bạch ý nhướng mi một cái, cười nhạt: “Nga, ta thay ngoại công đến gặp lão bằng hữu.”

Mí mặt Triển Chiêu run lên.

Mọi người yên lặng nhìn nhau —— Hôm nay xuất hiện thật nhiều ngoại công đi!

“Các hạ, xin hỏi tôn tính đại danh?” Lại có người giang hồ hỏi: “Ngoại công ngươi là ai?”

“Họ Ân.” Thanh niên kia cười một tiếng: “Ân Hậu là Ngoạn công của ta ….”

Hắn vừa nói xong, trong tửu lâu lập tức trầm lặng xuống, sau đó lại lập tức xôn xao.

Cũng may là có mấy tiếng huyên náo này, động tĩnh nhảy dựng lên của Ân Hậu và của Thiên Tôn cùng Vô Sa đang cố sức giữ Ân Hậu lại ở lầu đối diện mới không bị ai phát hiện.

Ân Hậu giãy dụa, vừa đạp hai người: “Hai ngươi buông tay cho ta! Ta làm sao lại có ngoại tôn xấu như vậy được!”

Triển Chiêu cùng Vô Sa ôm chặt hắn không thả: “Đừng đi a. Nếu không làm gì có trò hay để nhìn nữa.”

Tình cảnh của Ân Hậu lúc này có chút giống Bạch Ngọc Đường, giống như có con bạch tuộc tám vòi bám chặt lấy vậy, muốn thoát cũng thoát không xong.

Cùng kinh ngạc như mọi người trong tửu lâu, nhưng Lục Thiên Hàn biết rõ tên tiểu tử này là giả mạo, hôn ngoại tôn nhà Ân Hậu đang ngồi bên cạnh hắn đây này.

Nghĩ tới đây Lục Thiên Hàn lại lặng lẽ mà nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu đang tận lực khống chế tâm trạng mình.

Lục Thiên Hàn tiến đến: “Uy.”

Triển Chiêu giương mắt nhìn hắn.

Lục Thiên Hàn nhận được ánh mắt của hắn liền giật mình —– Ai da! Xổ mao rồi.

Mà lúc này Triển hộ vệ đang nghĩ gì đấy?

Lúc này, Triển hộ vệ không khỏi sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy trong ngực mình đang có một vạn bé Tiểu Tứ Tử đang cưỡi một vạn con dương đà chạy qua chạy lại như điên ….. Tiểu Tứ Tử vừa chạy lại vừa kêu lớn ——– Tên khốn khiếp kia dám giả mạo ta???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.