Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 10 Đồ Vân Ánh Tuyết

Chương 9: Chương 9: [ Ngoại Công Đến Rồi ]




CHƯƠNG 9. [ NGOẠI CÔNG ĐẾN RỒI ]

Triển Chiêu nhìn chằm chằm dáng ngủ của Bạch Ngọc Đường hồi lâu, đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc cằm hắn.

Bạch Ngọc Đường giật giật thể nhưng nhìn thì có vẻ nhất định không chịu tỉnh.

Triển Chiêu nâng cằm tựa lên lưng hắn —– Chuột đang làm nũng a!

***********************

Triển Chiêu ôm cái hộp cùng Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi đến biệt viện.

Ánh Tuyết Cung rất lớn, thế nhưng điều quan trọng nhất đó là buổi tối quá đẹp quả nhiên, khắp nới đều là trân châu nhàn nhạt lấp lanh huỳnh quang, mây mù trên đất cũng dày hơn một chút, cảnh đẹp ngày càng rực rỡ.

Nguyệt Nha Nhi dẫn theo mọi người đến hậu viện, đây là một viện tử rất lớn lại vô cùng yên tĩnh, mọi người đều được an bài ở đây. Công Tôn còn đang ngắm trăng, lúc ngẩng mặt lên thấy được Bao Đại nhân cùng Triệu Phổ đang đánh cờ.

“Ngươi cầm về cái gì vậy?” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Triển Chiêu.

“Ách … cần phải giấu đi!” Triển Chiêu lấy lại tinh thần, lập tức hỏi phòng mình ở đâu.

Tất cả mọi người đều chỉ một hướng.

Triển Chiêu vội vàng chạy vào, qua khách phòng, hắn liền đi lòng vòng quanh phòng một cái, cũng cảm khái —- Phòng này đúng là lớn đến ngoại hạng đi!

Vào đến trong phòng, Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái —– Hình như là phòng có người ở rồi thì phải, lại còn cảm thấy thật quen thuộc nữa.

Thuận tay đặt cái hộp lên giường, Triển Chiêu mở ngăn tủ —– Bên trong từng xấp từng xấp y phục trắng tinh, trắng đến chói cả mắt.

Triển Chiêu cũng đã hiểu được —— Xem ra đây chính là phòng của Bạch Ngọc Đường a.

Lúc này, Nguyệt Nha Nhi lại bưng một chén canh cùng mấy món điểm tâm đi vào: “Triển đại nhân, thiếu gia phải ở bên ngoài bồi mấy người cung chủ trò chuyện một lát, bảo ngươi ngủ trước đi.”

Khóe miệng Triển Chiêu co rút ——– Có chút cảm giác như là cấm cung tức phụ vậy …

Triển Chiêu gãi gãi đầu, ngồi xuống uống trà.

Lúc này, Thần Tinh Nhi cũng chạy đến, cầm một cái khay lớn, phân phát bên ngoài xong liền chạy như bay vào phòng, nói: “Ăn trái hồng a! Ngọt lắm đó!”

Nguyệt Nha Nhi đưa tay cầm một quả, lại đưa cho Triển Chiêu một quả: “Triển đại nhân, nếm thử chút đi, hồng của Ánh Tuyết Cung nổi danh nhất đó.”

Triển Chiêu nhận một quả, bóc ra ăn.

Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi cũng ngồi xuống cạnh bàn, bóc trái hồng ra ăn.

Triển Chiêu nhìn nhìn hai người, có chút buồn bực, hai nha đầu này sao không đi chỗ khác mà ăn, làm gì cứ phải nhất định ngồi trước mặt hắn mà ăn chứ, có phải là có chuyện gì muốn nói hay không?

Triển Chiêu ăn xong hai trái hồng rồi, thấy hai nha đầu này cũng ăn xong mỗi người hai trái, liền nhịn không được mà hỏi: “Hai ngươi … có chuyện gì sao?”

“Có a!” Thần Tinh Nhi gật đầu.

Triển Chiêu tò mò: “Chuyện gì?”

“Trông ngươi a!” Nguyệt Nha Nhi cũng gật đầu.

Triển Chiêu kinh ngạc: “Trông ta?”

Nguyệt Nha Nhi cười híp cả mắt: “Thiếu gia phân phó đó.”

Triển Chiêu buồn bực, sưng mặt lên: “Ai! Ta đã lớn như vậy rồi, lại phái hai cái nha đầu nít ranh các ngươi đến trông coi mà được sao?”

“Bảo vệ ngươi a!” Thần Tinh Nhi nghiêm túc nói.

Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Ta ở Ánh Tuyết Cung thì còn có thể gặp được nguy hiểm gì?”

“Không phải.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Thứ nhất, địa hình Ánh Tuyết Cung tương đối phức tạp, thiếu gia nói, ngươi mù đường, cẩn thận đi ra ngoài rồi lại không biết đường quay về, nếu mà không cẩn thận nữa chẳng may rơi xuống ôn tuyền thì hỏng bét.”

Khóe miệng Triển Chiêu co giật —— Coi thường ta sao?

“Thứ hai a.” Thần Tinh Nhi cười híp mắt: “Nhị cung chủ hình như có vẻ rất thích ngươi đó, ngươi thảm rồi!”

Triển Chiêu cảm thấy buồn bực: “Ta thảm cái gì?”

Vừa mới nói dứt lời, chợt thấy bên ngoài cửa có bóng người chợt lóe.

Mấy ảnh vệ cùng hô: “Ai?!”

“Người mình người mình.”

Ngay sau đó, Thiên Tôn liền lên tiếng bảo mọi người.

Triển Chiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên ngoài khung cửa có một người bám ở đó —– Chính là Phong cô cô, cô cô còn đang ghé đầu nhìn trộm hắn đây.

Triển Chiêu lại nhìn Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi, ý là ——- Này là sao?

Thần Tinh Nhi cầm khăn lau tay một cái, dùng khẩu hình nói với Triển Chiêu ——- Tới tìm ngươi chơi cùng đó!

Triển Chiêu dở khóc dở cười ——– Chơi thế nào?

“Nhị cung chủ.” Nguyệt Nha Nhi đi ra ngoài, ôm lấy cánh tay Lục Lăng Nhi, vừa kéo nàng ra bên ngoài: “Chúng ta ra ngoài sân chơi đi? Nơi đó có nhiều người lắm!”

“Đúng vậy Nhị cung chủ.” Thần Tinh Nhi cũng ôm lấy tay kia của nàng, dụ ngọt: “Đi ăn hồng đi?”

Hai người lôi Lục Lăng Nhi ra ngoài, thế nhưng Lục Lăng Nhi lại vừa cảm thấy hứng thú với trái hồng cùng nhiều người, một mặt lại cứ quay ngang quay dọc ngó về phía Triển Chiêu, hình như là muốn chơi với Triển Chiêu, cứ co co kéo kéo ở cửa không chịu đi.

Triển Chiêu lúc này cũng đã hiểu, xem ra Lục Lăng Nhi chẳng khác tiểu hài nhi là bao, Bạch Ngọc Đường sợ nàng cứ quấn lấy mình khiến mình bất tiện cho nên mới phái Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đến đây coi chừng, giúp phân tán chú ý của nàng.

Triển Chiêu lắc đầu một cái, gọi hai nha đầu kia lại, vẫy vẫy tay với Lục Lăng Nhi, đưa tay bóc trái hồng giúp nàng.

Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi nhìn nhau một cái, Lục Lăng Nhi đã chạy vào rồi, ngồi xuống đối diện với Triển Chiêu, ngoan ngoãn chống cằm nhìn hắn.

Triển Chiêu bóc vỏ một trái hồng đưa đến cho nàng, thấy nàng ăn bị dính mặt, liền cầm khăn lau cho nàng.

Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi mở to mắt nhìn trừng trừng, ngoài cửa, Ân Hậu nói với hai nàng: “Hai ngươi không cần lo lắng, đối với bất cứ lão quái nào nó đều có biện pháp hết, đặc biệt là đối với những người tính khí y như tiểu hài tử thế này.”

Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi vừa nghe —— Sao lại tốt đến vậy a! Vốn dĩ, lần đầu tiên gặp vị Nhị cung chủ này, biện pháp gì của hai nàng đều không dùng được, chỉ có thể chạy theo nàng chơi khắp nơi là được, lần này lại tốt như vậy a.

Ở trong phòng, Triển Chiêu từng câu từng câu đều trò chuyện với Lục Lăng Nhi rất vui.

Lục Lăng Nhi hỏi hắn cùng Bạch Ngọc Đường ở Khai Phong Phủ làm gì? Có chuyện gì vui không mà Ngọc Đường có vẻ rất thích.

Triển Chiêu liền chọn mấy vụ án thú vị kể cho nàng nghe, Lục Lăng Nhi ha ha cười lớn, có lúc lại là những vụ án rất căng thẳng, Lục Lăng Nhi hết sức nhập tâm.

Triển Chiêu cảm thấy, ngoại trừ đôi lúc nàng tương đối ngây thơ ra, phần lớn thời gian còn lại đều tương đối bình thường, có điều cũng không phải là hoàn toàn giống người bình thường khác.

Triển Chiêu cảm thấy ở Ma cung sẽ có không ít người có thể kết thành bằng hữu với Lục Lăng Nhi, hay là lần này chúc thọ cho Bạch bá phụ xong liền dẫn nàng đến Ma cung đi.

“Đúng rồi!” Triển Chiêu tò mò hỏi Lục Lăng Nhi: “Tại sao người lại lên núi một mình vậy? Chẳng lẽ cố ý chờ chúng con sao?”

Lục Lăng Nhi vừa ăn hồng vừa lắc đầu: “Ân ân, ta đuổi theo một người áo đen.”

Triển Chiêu ngẩn người: “Hắc y nhân?”

‘Ừ!” Lục Lăng Nhi gật đầu: “Ta vốn về đến nhà rồi, thế nhưng chưa vào đến cửa nhà thì lại thấy ở gần đó có một người áo đen đang trốn, tốc độ còn rất nhanh …. Ta liền đuổi theo xem có phải người xấu hay không.”

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi: “Người kia đâu rồi?”

“Chạy mất rồi!” Lục Lăng Nhi suy nghĩ thêm một chút: “Ân …. Khinh công của người đó, từ trước đến giờ ta chưa từng thấy qua.”

“Trông thế nào a?” Triển Chiêu hỏi.

“Như thế này.” Lục Lăng Nhi đem miếng hồng cuối cùng nhét vào trong miệng, sau đó hai tay chặp lại, tung người lên không trung một cái, ngừng một lát sau đó lại rơi xuống, ngoẹo đầu: “Ân…. Nhưng hắn nhanh hơn một chút, có điều hình tay chính là như vậy, giống như ….. cái con chim có màu đen trắng tên là gì?”

“Hạc sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ ừ ừ.” Lục Lăng Nhi gật đầu.

Triển Chiêu liền khẽ cau mày —- Nếu như khinh công giống như hạc giương cánh, chẳng lẽ là Dụ Mộ Trì? Hắn ở gần Ánh Tuyết Cung làm gì? Còn thần thần bí bí nữa ….

“Người đuổi theo hắn đến nơi đó sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Đuổi đến trên núi.” Lục Lăng Nhi trả lời: “Sau đó hắn đi vào phía trong thành, ta liền nhìn thấy Ngọc Đường, không chú ý cái hắn đã biến mất tăm hơi rồi!”

Triển Chiêu gật đầu một cái.

Lúc này, Tiểu Ngũ liền chạy vào, nằm trên tấm thảm lông dê trắng tinh trong phòng, bắt đầu liếm lông, dường như chuẩn bị đi ngủ.

Những người khác trong sân cũng bắt đầu trở về phòng nghỉ ngơi.

Lục Lăng Nhi nhào đến ôm Tiểu Ngũ mà cọ tới cọ lui.

Triển Chiêu nhìn Tiểu Ngũ một cái, hết sức nhu thuận, còn dùng cái đầu to tướng của mình mà cọ cọ Lục Lăng Nhi.

Triển Chiêu ngồi ở cạnh bàn, vừa uống trà vừa suy nghĩ —— Một Dụ Mộ Trì, một Kiền Duyệt, còn có một phái Hắc Bạch lưỡng đạo giang hồ, lại cùng một nhóm cao thủ không biết lại lịch ra sao. Mục tiêu tất cả hình như đều là Ánh Tuyết Cung —— Ngọn núi trăm năm mới hiện ra một lần này, thế nhưng trên đỉnh núi hẳn là ngoại trừ truyền gia bảo vật nhà Bạch Ngọc Đường cùng một khối lênh bài ra thì không có cái gì khác nữa đi? Vậy còn muốn đấu cái gì đây? Chẳng lẽ lại tranh Thiên hạ đệ nhất?

Triển Chiêu ngồi một lúc nữa, Bạch Ngọc Đường cũng chưa có trở lại, liền muốn đưa Lục Lăng Nhi về phòng ngủ, thế nhưng lại thấy nàng ôm Tiểu Ngũ, gối đầu lên cái cổ mềm mại của Tiểu Ngũ mà ngủ say rồi.

Triển Chiêu vội rút một tấm chăn từ trên giường qua đắp lên cho nàng, mình cũng đến nằm nghỉ ngơi trên giường.

Cũng không biết mình có ngủ quên mất hay không … Triển Chiêu chỉ cảm giác được trong lúc mơ màng có một bóng người đi đến bên giường, hắn mở mắt ra liền phát hiện có người đứng ở mép giường.

Triển Chiêu vốn dĩ ngủ cũng không có sâu, lúc này cũng hoàn toàn thanh tỉnh lại, chỉ thấy Lục Lăng Nhi chẳng biết từ khi nào đã tỉnh lại, đứng cạnh giường ngủ, hình như đang tò mò cái gì đó, lại nhìn chằm chằm cái hộp trên giường kia.

Triển Chiêu nhớ tới ——- Còn chưa cất chiếc hộp kia a, vẫn đặt nó ở trên giường.

Lục Lăng Nhi tò mò mở cái hộp ra, nhìn vào trong.

Sau đó ….. Chuyện xảy ra đúng là không ngờ đến được.

Chỉ thấy Lục Lăng Nhi cầm một ngọc điêu nho nhỏ lên nhìn một cái, sau đó đột ngột thét chói tai, dường như là bị sợ hết hồn vậy, lại ném ngọc điêu kia rồi xoay người bỏ chạy.

Thật may là Triển Chiêu nhanh tay nhanh mắt đón được ngay nên ngọc điêu kia mới không bị ném vỡ, đầu óc hắn cũng khá mơ hồ, một tia buồn ngủ cũng biến mất tiêu …. Đảo mắt một cái, thấy Lục Lăng Nhi thét lên xông ra ngoài, đụng vỡ đại môn, vừa chạy vừa gọi: “Phụ thân, phụ thân, phụ thân ….”

Triển Chiêu há to miệng, ôm ngọc điêu mà ngơ ngác ngồi trên giường.

Lúc này, vừa đúng lúc Bạch Ngọc Đường trở về.

Sau khi Bạch Ngọc Đường về nhà, cùng Lục Tuyết Nhi và Bạch Hạ nói qua chút tin tức nghe được từ Bao Tá Thính, ba người cùng thương lượng một chút, đề phòng vạn nhất có chuyện gì phát sinh cũng có đối sách để ứng phó.

Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường muốn trở về phòng thật sớm, thế nhưng nửa đường lại bị Lục Tuyết Nhi lôi lại bàn chuyện chuẩn bị thọ yến cho phụ thân hắn, bàn bạc chi tiết xong mới chịu thả cho hắn trở về. Bạch Ngọc Đường vừa vào tới cửa liền nghe đến một tiếng thét chói tai từ trong phòng vang ra, sau đó Lục Lăng Nhi cứ như bị chuyện gì làm cho vô cùng kinh sợ, vừa chạy vừa gọi “phụ thân”.

Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô cô của hắn đã chạy mất tăm rồi, mà lần nữa nhìn lại vào trong phòng …. Chỉ thấy Triển Chiêu đang ôm ngọc điêu, ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.

Mọi người xung quanh cũng bị tiếng thét này đánh thức, rối rít ghé đầu ra ngoài cửa, tâm nói —– Có chuyện gì sao?

Bạch Ngọc Đường đi vào trong phòng, Triển Chiêu đem mọi chuyện ban nãy kể cho hắn nghe một lần.

Bạch Ngọc Đường cũng khó hiểu, hắn đưa tay cầm ngọc điêu trong tay Triển Chiêu lên nhìn một chút.

Đây chẳng qua cũng chỉ là một ngọc điêu bình thương mà thôi, thủ công cũng đơn giản, có điều hình điêu khắc lại vô cùng tỉ mỉ, chính là một trong thập nhị sinh tiếu, Ngưu.

Triển Chiêu tò mò hỏi: “Cô cô ngươi sợ bò sao?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Không thể nào đâu? Nàng thích ăn nhất là thịt bò xào nấm hương mà ……”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, cầm ngọc điêu đó hướng về phía ánh sáng nhìn xem, cũng không nhìn thấy cái gì bất ổn.

“Ai, có thể đột nhiên nàng nhớ đến cái gì đó, trước kia thỉnh thoảng nàng cũng cả kinh như vậy.” Bạch Ngọc Đường đặt ngọc điêu trở lại, đậy nắp hộp lên, nhét vào trong một cái hòm thật lớn. Ngay cả quả trứng mà Triệu Trinh nhờ Triệu Phổ đưa cho hắn trước đó cũng đặt vào đó luôn.

Bạch Ngọc Đường đậy nắp hòm gỗ lên, đóng cửa phòng lại, leo lên giường, thở dài một cái: “Mệt quá a …”

Triển Chiêu cười, đưa tay qua bóp vai bóp lưng cho hắn.

Bạch Ngọc Đường rất hưởng thụ mà hừ hừ hai tiếng, có thể thấy được hắn đã mệt lả rồi, có lẽ là do quá bận tâm, dù sao thì cũng là chuyện có liên quan đến phụ mẫu mình mà.

Triển Chiêu ở bên cạnh cứ bóp loạn, cũng chẳng biết là đang giúp Bạch Ngọc Đường giãn gân cốt hay là chỉ đơn thuần là xoa tới xoa lui mà thôi, lại còn vừa xoa vừa kể chuyện Phong cô cô đuổi theo hắn y nhân cho Bạch Ngọc Đường nghe.

“Nghe qua về khinh công cùng thân pháp thì có vẻ giống với Dụ Mộ Trì.” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Dụ Mộ Trì âm thầm ở Ánh Tuyết Cung làm gì?”

“Đúng là khả nghi, tổ thượng của hắn cũng không có chú văn nào muốn giải trừ, lấy thân phận của hắn ….. Hơn nữa, hắn mở nhiều thương nghiệp như vậy cho nên cũng kiếm không ít tiền, hẳn là không phải vì tài bảo nhà ngươi mà tới. Hắn lại là danh môn chính phái, sư phụ hắn cũng có giao tình với sư phụ ngươi.” Triển Chiêu khoang tay tựa vào trên lưng Bạch Ngọc Đường: “Ta cũng không nghĩ ra lý do để hắn lằm như vậy.”

“Dù sao cũng là vô bằng vô cớ, có lẽ chỉ là khinh công tương tự mà thôi đi?” Bạch Ngọc Đường ôm gối mà lẩm bẩm.

“Cũng có thể.” Triển Chiêu vừa nói vừa lại cọ lên cọ xuống, cứ bám lấy bả vai của Bạch Ngọc Đường: “Ngày mai chúng ta đến gần khách *** Cao Thăng dạo một chút, thuận tiện điều tra chút về Dụ Mộ Trì này được không?”

Triển Chiêu nói xong lại không thấy Bạch Ngọc Đường động đậy, cúi đầu tiến sát nhìn —– Thì ra Bạch Ngọc Đường đã ngủ thiếp đi.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm dáng ngủ của Bạch Ngọc Đường hồi lâu, đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc cằm hắn.

Bạch Ngọc Đường giật giật thể nhưng nhìn thì có vẻ nhất định không chịu tỉnh.

Triển Chiêu nâng cằm tựa lên lưng hắn —– Chuột đang làm nũng a!

Bạch Ngọc Đường lại giật giật, trở mình một cái, để Triển Chiêu nằm trước ngực mình.

Triển Chiêu thuận tay kéo cái chăn trùm kín lên cả hai người ….

“Ngọc Đường.”

“Sao?”

“Sáng mai gặp.”

Bạch Ngọc Đường ti hí mắt ra một chút, thấy Triển Chiêu còn đang ngắm hắn đây.

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo đầu hắn lại, tiến tới hôn lên trán hắn một cái: “Muốn gặp chỉ cần mở mắt ra là được.”

……………….

Trên một tòa bảo tháp bạch ngọc cao nhất ở Ánh Tuyết Cung, trên đỉnh tháp, Lục Lăng Nhi đang ngẩng đầu nhìn sao trời.

“Nữ nhi ngoan.”

Lúc này có một thân ảnh cao lớn rơi xuống bên cạnh nàng.

Lục Lăng Nhi quay đầu lại, vui mừng: “Phụ thân! Người làm xong chuyện rồi sao?”

“Ừ.” Người nọ nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ đầu Lục Lăng Nhi: “Sao hai mắt lại hồng vậy, có ai bắt nạt con sao?”

“Phụ thân con thấy được!” Lục Lăng Nhi nghiêm túc nói.

“Thấy cái gì?” Người nọ ngồi xổm xuống, khó hiểu mà nhìn nàng.

Lục Lăng Nhi tiến đến gần, ghé vào tai hắn mà nói nhỏ mấy câu.

Nhìn lại người đối diện, một lão đầu râu tóc bạc xám rất anh tuấn, hai con mắt cũng có màu hôi sắc, gương mặt ẩn hiện tà khí, thần sắc lại bén nhọn, có điều lúc nói chuyện với Lục Lăng Nhi lại rất ôn hòa, cử chỉ có chút giống Bạch Ngọc Đường.

Lão đầu sờ sờ bộ râu thật dài: “Tà môn như thế?”

Lục Lăng Nhi gật đầu một cái, còn nói thêm: “Con cũng gặp người yêu của Ngọc Đường rồi.”

“Thật sao?” Lão đầu cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: “Thế nào? Đáng yêu không?”

“Có có có!” Lục Lăng Nhi cười híp mắt mà gật đầu: “Rất đáng yêu!”

Lão đầu kia vui vẻ a: “Ngoại tôn của Lão đầu Ân Hậu a …. Xem ra chơi sẽ rất vui đó.”

“Phụ thân, người đi gặp tỷ tỷ không?” Lục Lăng Nhi kéo tay của lão đâu: “Bây giờ tỷ ấy còn chưa ngủ đâu.”

“Ai, từ từ.” Lão đầu xua tay: “Trước tiên đừng đi, chờ ngày mai ta trêu chọc bé Mèo kia một chút đã, tỷ tỷ con mà biết liền quản ta, ta sẽ không thể chơi được nữa.”

Lục Lăng Nhi nheo mắt lại: “Trêu chọc thế nào a?”

“Trước tiên con cứ giúp phụ thân quấn lấy Ngọc Đường.” Lão đầu hơi nhướng mi lên: “Tự ta sẽ có cách, a ha ha.”

…………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.