CHƯƠNG 17
[Ma đầu hí miêu]
.
Đám người theo Không Hạc bị bắt gọn, Bao đại nhân phụ trách tra rõ căn nguyên của bọn hắn, phát hiện quả thực không ít giang hồ bại hoại trong đó. Các môn phái này năm xưa đều làm nhiều việc lớn, gây ra nhiều mối tai họa vô pháp thu dọn rồi mới mai danh ẩn tích, hôm nay bị bắt được, từng kẻ đều bị trừng phạt theo luật, quyết không khinh tha.
Bao Chửng và Bàng Cát viết thư hàm gửi vào kinh, Triệu Trinh nghe được đại án đó được phá cũng là đại hỉ. mặt khác, hắn gọi người mang theo phong thư hàm cho Bao Chửng, bảo tháng sau chính là ngày các chư quốc (thuộc địa) vào kinh, Triệu Trinh bảo Bao Chửng bọn họ làm xong những chuyện này, trong vòng một tháng quay trở lại. Ngoài ra, Triệu Trinh cũng không biết từ nơi nào có được tin tức, thêm vào một câu, bảo Bao Chửng mang cả Triệu Phổ trở về.
Triệu Phổ nhìn thư bĩu môi, “Quay về thì có gì thú vị chứ, chơi không vui.”
Bất quá nếu thánh chỉ đã hạ, Triệu Phổ không muốn về cũng phải về.
Triển Chiêu tính ngày, từ nơi này trở về Khai Phong ít nhất phải nửa tháng, vậy chẳng lẽ phải phá án trong vòng nửa tháng sao. Nhưng vụ án này cho tới giờ vẫn chưa có đầu mối.
Bất quá, khiến Triển Chiêu đau đầu cũng không phải án tử, mà là…
“Bé mèo, đưa dấm cho ta!”
Bên bàn đá trong viện, Ân Hầu ngồi vừa ăn tiểu lung bao, vừa chỉ vào một chai dấm cách đó không xa, cười hì hì với Triển Chiêu đang híp mắt lườm hắn.
Triển Chiêu thở phì phì cầm chai dấm phóng tới trước mắt Ân Hầu.
Kỳ thực, Triển Chiêu cũng không phải không hiếu thuận Ân Hầu, bởi vì từ nhỏ lớn lên tại Ma cung, Ân Hầu luôn dẫn hắn theo bên mình, cho nên tổ tôn hai người cảm tình vô cùng tốt, nhưng Ân Hầu lúc này hiển nhiên là tới quấy rầy Triển Chiêu, hơn nữa… tựa hồ còn có mục đích khác.
…
Kể lại chuyện sáng sớm hôm nay, Triển Chiêu rời giường xoa cái cổ, ba ngày liền đắp chăn nằm dưới đất thật sự là ngủ rất khó chịu, Triển Chiêu đã nghĩ đêm nay tới chỗ Bạch Ngọc Đường nằm ké, dù sao phòng của Bạch Ngọc Đường cũng rộng, giường cũng lớn, hai người ngủ tuyệt đối không thành vấn đề.
“Cáp a…”
Quả nhiên, Triển Chiêu vừa định chuồn đi ăn điểm tâm, Ân Hầu liền tỉnh, ngáp một cái bảo, “Mèo ngoan, ta muốn ăn tiểu lung bao!”
Triển Chiêu lặng lẽ quay đầu nhìn hắn.
“Bé mèo?” Ân Hầu một tay chống cằm, tay kia hướng Triển Chiêu ngoắc ngoắc, “Ngoại công muốn ăn tiểu lung bao.”
Triển Chiêu nghiến răng, lấy một trăm cái tiểu lung bao ném chết ngươi sau đó vứt về Ma cung, ngươi sẽ hiền hơn!
Bất quá tức giận thì tức giận, Triển Chiêu vẫn tâm không cam tình không nguyện mà chạy đi mua tiểu lung bao. Vừa tới cửa, đụng phải Bạch Phúc, Bạch Phúc vừa nghe Triển Chiêu nói muốn đi mua tiểu lung bao, bèn bảo hắn chờ ở nhà, mình chạy đi mua là được.
Vì vậy, khi tất cả mọi người đã thức dậy đi vào trong viện, Bạch Phúc mua vài vỉ hấp tiểu lung bao cỡ lớn, Triển Chiêu tính sơ qua một chút, có tới vài trăm cái, xem ra có thể ném ngất Ân Hầu.
Ân Hầu ăn tiểu lung bao tiện thể trêu chọc Triển Chiêu, những người khác cũng đều ngồi xuống.
Tiểu Tứ Tử thần thanh khí sảng chạy đến, bò lên trên bàn chào mọi người, “Tiểu Miêu sớm, Đại Miêu sớm.”
Triển Chiêu giật khóe miệng một cái, Ân Hầu vươn tay đút miếng bánh bao vào miệng Tiểu Tứ Tử, “Ngoan.”
Tiểu Tứ Tử phồng má vừa ăn bánh bao vừa quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Công Tôn xoa cái cổ uể oải đi ra, phía sau là Triệu Phổ tinh thần sảng lợi.
Công Tôn ngồi xuống chiếc ghế bên bàn, Tiểu Tứ Tử liền đút tàu hũ cho y, thuận tiện đút bánh bao vào miệng mình.
Triển Chiêu nhìn nhìn, “Công Tôn, tối hôm qua ngươi không ngủ đủ sao? Quầng thâm lớn như vậy?”
“Cáp a…” Công Tôn ngáp, “Tối qua ta xem hồ sơ, đau đầu nhức não.”
Triệu Phổ bĩu môi, “Ngươi cái đồ thư ngốc này sốt sắng thật a, xem cả đêm, tra được cái gì chưa?”
“Vẫn không có a.” Công Tôn nhụt chí, “Ở đây không ít người giang hồ, nhưng lại không hề ít án kiện, mà có vẻ không có gì liên quan.”
“Công Tôn tiên sinh.”
Lúc này, Nguyệt Nha Nhi bưng một chén canh đi tới, đặt trước mặt Công Tôn.
Công Tôn có chút khó hiểu, mở ra nhìn nhìn, là đông trùng hạ thảo đôn kê.
Công Tôn kinh ngạc nhìn Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi cười tủm tỉm, “Tối qua thấy tiên sinh thức khuya, đây là bí phương của sư phụ ta, dùng để tỉnh thần.”
Công Tôn cười nói cảm tạ với nàng, từ hầu bao tùy thân lấy ra hai thứ giống như ngọc bội, giao cho Nguyệt Nha Nhi, “Cái này là dược ngọc, đeo bên người bách trùng bất xâm, tặng ngươi và tỷ muội ngươi.”
Nguyệt Nha Nhi sung sướng nhận lấy nói cảm tạ, chạy đi tìm Thần Tinh Nhi.
Triệu Phổ liếc nhìn đông trùng hạ thảo đôn kê, bĩu môi, “Ngươi cái đồ thư ngốc cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt quá chứ.”
Công Tôn liếc xéo hắn một cái, “Nói bậy nói bạ gì đó, cô nương người ta mới bao nhiêu, hủy danh dự người ta coi chừng trưa nay ăn cơm sống.”
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, Tiểu Tứ Tử đưa cho hắn một vỉ tiểu lung bao.
Triệu Phổ há mồm, “Bọn hắn thì ngươi từng cái từng cái đưa đến trong miệng, sao tới ta lại đưa vỉ hấp để ta tự ăn? Ta cũng muốn đút!”
Tử Ảnh và Giả Ảnh không nói gì nhìn trời… Nguyên soái a, khiêm tốn a!
Tiểu Tứ Tử từ bên người Công Tôn bò tới, đút cho Triệu Phổ một cái tiểu lung bao, vừa lầm bầm, “Cửu Cửu là thùng cơm, đút từng cái mỏi tay lắm.”
Công Tôn đau lòng mà bế Tiểu Tứ Tử trở lại, trừng Triệu Phổ, “Nhi tử ta tự nó còn chưa có ăn kìa.”
Triệu Phổ túm Tiểu Tứ Tử tới đút bánh bao cho bé, vừa trêu ghẹo, “Một hồi ăn no rồi đi chơi không?”
“Ta muốn đi thăm Địa Địa.” Tiểu Tứ Tử đối với đại ô quy kia nhớ mãi không quên, Triệu Phổ lại không có hứng thú gì với nó, nếu như là kỳ lân thì tốt rồi, con rùa này cũng không thể nào mang lên chiến trường khoe khoang.
“Vương gia.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhắc nhở hắn, “Ngươi đừng mãi lo đi chơi, tìm vài chính sự mà làm đi?”
Triệu Phổ rất băn khoăn, đang khi nói lại nhìn quanh một chút, hỏi, “Bạch Ngọc Đường đâu?”
“Thiếu gia sáng nay lên Thiên Sơn rồi.” Bạch Phúc bưng tàu hũ tới, trả lời Triệu Phổ.
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Sáng sớm như vậy đã lên Thiên Sơn rồi à?”
Bạch Phúc gật đầu, “Phái Thiên Sơn ngày hôm nay muốn an táng hai vị đệ tử đã mất.”
Tất cả mọi người hiểu rõ gật đầu —— Khó trách.
“Bao đại nhân và Bàng thái sư cũng ra ngoài rồi?” Công Tôn hỏi.
“Đại nhân và thái sư đến nha môn rồi, nói là nhắn ngài chờ bọn họ, bọn họ lập tức trở về.” Bạch Phúc trả lời, “Ba vị đó đều đã dùng điểm tâm.”
Mọi người gật đầu, Bạch Phúc thật sự là quản gia giỏi, làm việc ổn thỏa.
Bạch Phúc lui xuống tiếp tục làm việc, Triển Chiêu nghĩ phải chủ động đi tìm manh mối, nếu không trong vòng nửa tháng này căn bản không phá án được… Hắn nhìn nhìn Ân Hầu, Ân Hầu tựa hồ biết ân oán giữa Vương môn và Thiên Tôn, không biết có thể giúp đỡ hay không.
“Ai.” Triển Chiêu cọ cọ cánh tay hắn, “Một lát, hai ta tìm chỗ trò chuyện đi.”
“Hảo.” Ân Hầu cười tủm đáp ứng, “Lên Thiên Sơn tâm sự ha.”
Triển Chiêu cả kinh, “Lên Thiên Sơn làm chi?”
“Ta hẹn Bạch Ngọc Đường tiểu bằng hữu, một hồi hắn dẫn ta đi tham quan phái Thiên Sơn rồi.” Ân Hầu mỉm cười, “Tham quan xong rồi thì mời ta đi ăn.”
Triển Chiêu hai mắt mở to tròn xoe, “Hai người hẹn nhau hồi nào?”
“Tối hôm qua đó.”
“Tối hôm qua?” Triển Chiêu cả kinh, “Tối qua không phải ngươi chỉ ngủ thôi sao?”
“Nga, lúc nửa đêm.” Ân Hầu hớn hở, “Ngươi đang ngủ, ta đi giải quyết, vừa lúc đi ngang phòng hắn, cho nên đi vào tâm sự với hắn hai câu.”
Triển Chiêu há to miệng, “Ngươi… hơn nửa đêm vào phòng người ta tâm sự hai câu?”
“Có vấn đề gì không?” Ân Hầu biết rõ còn cố chọc, “Ai nha, giường trong phòng Bạch Ngọc Đường lớn hơn giường trong phòng chúng ta nhiều a, không bằng ngày mai ngươi tới chỗ hắn ngủ, đỡ phải ta giành giường của ngươi ngươi lại lăn ra đất ngủ.”
Những người khác đều yên lặng cúi đầu ăn tiểu lung bao, không xen mồm, Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ mà nhìn hai người, Triển Chiêu rõ ràng nóng vội, biểu ca hắn lại ung dung.
“Lúc ngươi vào phòng hắn hắn đang làm gì?” Triển Chiêu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ngủ chứ làm gì, có điều ngủ không say lắm, ta tới bên giường thì hắn liền tỉnh.” Ân Hầu tán thán, “Quả nhiên nội lực thâm hậu, hơn nữa tướng ngủ cũng không tệ, rất nhã nhặn, không giống ngươi, vừa ngủ vừa luyện quyền.”
Triển Chiêu mặt ửng đỏ, xấu hổ.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, “Ngủ mà còn luyện quyền a?”
Triệu Phổ điểm điểm mũi bé, “Cái đó cũng có, Chu Công quyền!”
Mọi người trầm mặc… Công Tôn không nói gì mà nhìn Triệu Phổ —— Ngươi có thể vô vị hơn tí nữa không?
Nhưng Ân Hầu và Tiểu Tứ Tử như là đột nhiên minh bạch, đều hắc hắc cười.
Triển Chiêu rất nhanh nhồi nhét hai cái bánh bao vào miệng, túm Ân Hầu dậy, kéo ra phía sau.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thần thần bí bí a…
.
Triển Chiêu túm Ân Hầu tới một chỗ không người ở hậu viện, Ân Hầu ngậm tăm nhìn ngoại tôn nhà mình.
“Ngươi hơn nửa đêm mò vào giường đánh thức người ta, ngươi có lễ phép không a!”
Ân Hầu xỉa răng, “Có quan hệ gì đâu, dù sao cũng không phải ngoại nhân…”
“Ai với ngươi không phải ngoại nhân.” Triển Chiêu nhíu mày, “Ngươi không bại lộ thân phận chứ?”
Ân Hầu buồn cười, “Ngươi sợ cái gì, hắn cũng không phải không biết ngươi là ai, chỉ là không biết ta là ai thôi.”
Triển Chiêu khoanh tay suy nghĩ một chút, “Đúng rồi, Triệu Phổ cũng có thể đoán ra ngươi là ai, Bạch Ngọc Đường vì sao lại đoán không ra?”
Ân Hầu hiểu rõ cười, “Đương nhiên đoán không ra! Bởi vì Thiên Tôn khẳng định ở trước mặt hắn nói ta trông vừa già vừa xấu gì gì đó.”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, “Giống như ngươi nói xấu sau lưng Thiên Tôn ấy hả?”
Ân Hầu xoay mặt nhìn nơi khác, “Lão tử quả thật suất hơn hắn!”
Triển Chiêu lắc đầu thở dài, hỏi Ân Hầu, “Tối qua ngươi còn nói gì với hắn nữa?”
“Ân…” Ân Hầu hảo hảo hồi tưởng một chút, “Quá trình là thế này…”
Đêm qua, Ân Hầu đẩy cửa tiến vào phòng Bạch Ngọc Đường, tới bên giường, Bạch Ngọc Đường liền tỉnh lại, thấy Ân Hầu, hơi chút giật mình.
Hai người nhìn nhau một hồi.
Ân Hầu hỏi, “Tỉnh rồi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Ngày mai ngươi có rảnh không?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Buổi sáng không, buổi chiều có.”
“Chiều mai dẫn ta đi tham quan phái Thiên Sơn một chút?”
Bạch Ngọc Đường liền gật đầu.
Ân Hầu thỏa mãn, “Vậy ngươi ngủ tiếp đi.” Nói xong, xoay người ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường nằm xuống ngủ tiếp.
Ân Hầu đóng cửa về phòng.
“Chuyện là thế.” Ân Hầu uống một ngụm nước trà, “Ta nghe nói dưới chiếc giường trong phòng tại phái Thiên Sơn của Thiên Tôn có giấu hai vò Trần Nhưỡng* trăm năm! Hắc hắc.”
*(tên một loại rượu đế)
Đôi mày Triển Chiêu nhíu chặt lại, “Ta đã nói mà, ngươi vô duyên vô cớ đòi tham quan Thiên Sơn cái gì chứ, thì ra là muốn trộm rượu uống.”
“Một hồi lên núi, ngươi phụ trách quấn lấy Bạch Ngọc Đường, ta đi trộm rượu!” Ân Hầu tính toán rất thỏa đáng.
“Ta không giúp ngươi đâu.” Triển Chiêu mặc kệ, “Thật thất đức.”
“Ngươi không giúp?” Ân Hầu ưỡn người lên một cái, lên tiếng, “Bất hiếu tôn…”
Triển Chiêu nhanh tay che miệng hắn lại, ngoài cửa, Thần Tinh Nhi đang bưng một khay bồ đào (nho) đi ngang qua, liền thấy Triển Chiêu ôm Ân Hầu.
Thần Tinh Nhi trợn trừng mắt nhìn, lặng lẽ bưng bồ đào quay trở về.
Vừa ra hậu viện, Thần Tinh Nhi vội vàng kéo Nguyệt Nha Nhi đang rửa bồ đào, “Nguyệt Nha Nhi, Triển đại nhân với biểu ca kia có quan hệ gì?”
Nguyệt Nha Nhi ngẩn người, “Không phải biểu huynh đệ sao?”
“Biểu ca mà lại thân mật như thế a?” Thần Tinh Nhi mấp máy môi, “Hai người bọn họ buổi tối ngủ chung một phòng đó.”
“Vậy thì sao a.” Nguyệt Nha Nhi lại không cảm thấy có việc gì, “Có thể là hai huynh đệ tương đối thân thiết.”
“Nhưng có thấy quá thân không a? Cũng không phải thân huynh đệ (anh em ruột).” Thần Tinh Nhi nhỏ giọng nói, “Ngươi thấy quan hệ giữa thiếu gia với bốn vị huynh trưởng kia có tốt không? Có ngủ chung không? Cũng không phải là cha nương.”
Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, “Hình như là có chút vấn đề.”
Thần Tinh Nhi nhíu nhíu mày, tựa hồ rất thất vọng.
“Sao vậy?” Nguyệt Nha Nhi hiếu kỳ, “Biểu ca kia là loại hình ta thích chứ không phải loại hình ngươi thích mà… Nga! Lẽ nào ngươi thích loại hình giống Triển đại nhân? Ngươi không phải thề chết trung thành với thiếu gia sao!”
Thần Tinh Nhi liếc mắt lườm nàng, “Đương nhiên không phải, ta là nghĩ, nguyên bản có thể chờ mong một chút… Thôi đi.”
“Chờ mong cái gì?” Nguyệt Nha Nhi hiếu kỳ.
Thần Tinh Nhi cười tủm tỉm, “Thiếu gia nha.”
Nguyệt Nha Nhi cả kinh, “Thiếu gia và Triển đại nhân?”
Thần Tinh Nhi gật đầu a gật đầu, “Phối không?”
Nguyệt Nha Nhi ngẩng mặt suy nghĩ một hồi, vừa định há mồm, chợt nghe một thanh âm nhu lý nhu khí (giọng trẻ con non dại) gần đó xen vào, “Phối!”
Hai người cúi đầu nhìn, Tiểu Tứ Tử không biết từ lúc nào đã đi tới giữa hai người, ngưỡng cổ nghiêm mặt trả lời.
“Tiểu Tứ Tử?” Nguyệt Nha Nhi ngồi xổm xuống hỏi bé, “Ngươi tới hồi nào a?”
“Ta đi tìm Đại Miêu Tiểu Miêu.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ hậu viện, “Phụ thân nói muốn xem hồ sơ tiếp, Cửu Cửu cũng nói không ổn, phải đi làm chính kinh sự, ta muốn lên Thiên Sơn xem Địa Địa.”
Tiểu Tứ Tử sau khi bắt chuyện với hai vị tỷ tỷ, liền đi tìm Triển Chiêu.
Thần Tinh Nhi nhẹ nhàng đưa tay huých Nguyệt Nha Nhi một cái, “Thấy chưa? Tiểu Tứ Tử cũng nói phối!”
Nguyệt Nha Nhi vuốt cằm, “Thiếu gia có ý định này không?”
“Mặc kệ thế nào!” Thần Tinh Nhi cảm thấy không ổn, “Chúng ta phải điều tra rõ ràng vị biểu ca kia và Triển đại nhân rốt cuộc có quan hệ gì!”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu, “Một hồi chờ bọn họ lên Thiên Sơn, chúng ta lẻn vào phòng xem một chút!”
Hai nha đầu vì “hạnh phúc” của thiếu gia nhà mình, quyết định điều tra lai lịch của vị “biểu ca” thần bí này.
.
Triển Chiêu không có biện pháp nào đối phó với Ân Hầu, vì tránh cho hắn một mình lên Thiên Sơn gây ra rắc rối, Triển Chiêu chỉ đành phải cùng hắn đi, đương nhiên, còn phải mang theo Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay phải tùy thời kéo lại Ân Hầu đang làm phiền người bán dạo ven đường, trong óc chỉ có bốn chữ —— Dìu già dắt trẻ.
Hai người tới chân núi Thiên Sơn, liền thấy hai bên đường đều buộc những tấm màn trắng mỏng.
Triển Chiêu kiểm tra lại cách ăn mặc của ba người một chút, cũng may đều mặc y phục mộc mạc, Ân Hầu vốn mặc một thân hắc, trước khi xuất môn bản thân mình cũng thay một thân hắc, Tiểu Tứ Tử là một thân bạch.
Đi tới trước sơn môn, có tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn nhận ra Triển Chiêu, phát cho mỗi người bọn họ một đóa miên nhứ hoa (hoa sợi bông), còn có hắc sa (vải đen mỏng) quấn trên cánh tay.
Triển Chiêu vừa quấn hắc sa cho Tiểu Tứ Tử, vừa nhìn dòng người giang hồ lên núi không ngừng kia.
“Tang lễ lần này là đại tang sao?” Triển Chiêu nhíu mày, “Lúc trước nghe nói đơn giản.”
Ân Hầu thản nhiên cười, “Bạch Ngọc Đường tiểu tử này rất là nghe lời, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Triển Chiêu thắc mắc, “Cái gì trẻ nhỏ dễ dạy? Lại có liên quan tới ngươi?”
Ân Hầu cười, “Sáng nay nói với hắn, không ngờ hắn lại nghe lời.”
Triển Chiêu hai mắt lại đảo một vòng, “Ngươi gặp hắn lúc sáng sớm? Ngươi không phải thức dậy trễ giống ta sao!”
Ân Hầu bĩu môi, “Lão nhân gia dậy sớm mà! Ta đây trời chưa sáng đã thức một lần, sau đó lại vừa lúc đi ngang viện tử của Bạch Ngọc Đường, vừa lúc sáng sớm hắn phải lên núi làm tang sự.”
Triển Chiêu không nói gì mà nhìn hắn, “Ngươi thật đúng là hay đi ngang!”
Ân Hầu đắc ý cười, “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…”
Triển Chiêu tiếp tục nghiến răng, “Ngươi nói với hắn cái gì?”
Ân Hầu sờ sờ cằm, “Tình hình là thế này…”
Sáng nay.
Ân Hầu trùng hợp thế nào đó lại đi ngang qua cửa viện của Bạch Ngọc Đường.
“Dậy sớm vậy?” Ân Hầu thấy trên tay Bạch Ngọc Đường quấn hắc sa, bèn hỏi, “Làm tang sự?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Đám lớn hay đám nhỏ?” Ân Hầu hiếu kỳ.
“Tất cả đều đơn giản.” Bạch Ngọc Đường trả lời, đồng thời nghĩ Ân Hầu rất là bát quái (hóng hớt).
“Sao lại đơn giản a?” Ân Hầu cười nói, “Có thể làm lớn thì làm lớn mới phải, ngươi lại không thiếu tiền!”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Ân Hầu, không lên tiếng, chỉ là suy nghĩ một lát, gật đầu, “Có lý.”
Ân Hầu thỏa mãn, kế đó liền quay về phòng đi ngủ.
Triển Chiêu nghe xong tình huống mà Ân Hầu nói, suy nghĩ một chút, “Nga… Quả thật là biện pháp tốt.”
Triển Chiêu minh bạch ý đồ mà Ân Hầu bảo Bạch Ngọc Đường làm đám tang hoành tráng, gần đây người giang hồ tới nhiều như vậy, vốn đều là dự định đến xem trò hay của phái Thiên Sơn. Nhưng không ngờ phái Thiên Sơn lại tận diệt bọn người Không Hạc, thành ra những người giang hồ này đặc biệt xấu hổ. Nếu như lúc này rời đi, vậy ngày sau tâm chiếu bất tuyên (hiểu mà không nói), tới cũng không là bằng hữu.
Người giang hồ trong lòng đều có khúc mắc, sợ đắc tội phái Thiên Sơn, phái Thiên Sơn cũng sợ gây nên nhiều thù hằn, người đời thường nói đắc tội quân tử chớ đắc tội tiểu nhân.
Nhưng nếu lúc này làm tang sự long trọng, những người giang hồ nhận được thiệp mời vội tới dự tang, thì từ địch nhân trở thành bằng hữu, tới đây không phải xem náo nhiệt mà là tới an ủi, có bậc thang để đi, hai bên đều có lợi.
Tuy rằng với tính cách của Bạch Ngọc Đường thì khẳng định chẳng thèm quan tâm những thứ này, nhưng dù sao cũng có lợi cho phái Thiên Sơn, cho nên Bạch Ngọc Đường tiếp nhận ý kiến của Ân Hầu.
Ân Hầu chọt chọt trán Triển Chiêu, “Hắn thông minh ngươi cũng không ngốc, phản ứng cũng rất nhanh!”
“Hắn thật sự không biết ngươi là ai?” Triển Chiêu thắc mắc.
Ân Hầu gật đầu, “Thì đó, ta ẩn giấu tốt như vậy, sao hắn có thể phát hiện được.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Không lý nào a, sao hắn lại nghe lời ngươi như thế?” Nói rồi Triển Chiêu còn oán thầm một câu —— Còn nữa, ngươi nửa đêm mò vào phòng hắn mà hắn dĩ nhiên không đánh ngươi.
Ân Hầu cười xấu xa, “Ai, ngoại công ngươi người gặp người thích mà!”
Triển Chiêu khinh khỉnh liếc hắn một cái, quay đầu lại, liền thấy có một đôi mắt tròn xoe hiếu kỳ nhìn hắn, lại nhìn Ân Hầu.
Triển Chiêu cả kinh —— Nguy rồi, quên mất Tiểu Tứ Tử còn đang trên tay hắn.
Tiểu Tứ Tử vuốt cái cằm tròn vo, nhìn đăm đăm Triển Chiêu lại nhìn chăm chăm Ân Hầu, nửa ngày nghẹn ra một câu, “Ngoại công?”
“A…” Triển Chiêu vội vàng bổ cứu, “Nhũ danh! Nhũ danh!”
Tiểu Tứ Tử híp mắt, “Nhũ danh không phải gọi Đại Miêu sao?”
“Có hai cái!” Triển Chiêu kiên quyết.
Tiểu Tứ Tử không tin, “Ngoại công là nhũ danh?”
“Không phải ngoại công [wàigōng], là Oai Công[wāi gōng], ngươi xem, mặt hắn méo!” Triển Chiêu chỉ Ân Hầu, Ân Hầu mím chặt khóe miệng.
Tiểu Tứ Tử vẫn hồ nghi như trước —— Có cảm giác đang bị gạt!
.
.
____________________