Long đồ án quyển tập Quyển 2 Vụ án kỳ lân đầm Bích Thủy

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

[Tâm tình thượng khả]

.

Nếu Trình Bình đã không phải hung thủ, như vậy mọi người cũng không tiếp tục làm khó hắn, Bao Chửng sai Triển Chiêu tiếp tục đi tìm đầu mối về hắc y nhân ẩn nấp trên nóc nhà kia, người này hiển nhiên đến từ giang hồ, vũ khí đặc biệt như vậy, hẳn là không khó tìm.

Chỉ là, mọi người không làm khó dễ Trình Bình, nhưng Trình Bình lại tự làm khó dễ hắn, uể oải a.

Nói đến cũng có thể lý giải, vị ân nhân cứu mạng nam hiệp Triển Chiêu mà Trình Bình tâm tâm niệm niệm nhớ đến kia, là một đại anh hùng thiết hán tử đứng lên chọc trời ngồi xuống sụp đất, không ngờ lại là một người trẻ tuổi tư tư văn văn như thế, thoạt nhìn càng giống một công tử ca nhi đến học đường hơn, hoặc là tiểu phu tử tư thục của nhà nào đó, hoàn toàn không giống người giang hồ, ngay cả chòm râu cũng không có…

Bất quá hắn lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, nghĩ vẫn nên nhịn thôi, dạo gần đây đại khái cao thủ giang hồ đều thay đổi tác phong rồi. Hơn nữa Triển Chiêu tuy rằng thoạt nhìn tư tư văn văn, nhưng đánh nhau rất nghiêm túc, vừa nãy bị hắn truy đuổi cho nằm vật vã chính là minh chứng tốt nhất, quả thực thâm bất khả trắc…

Nghĩ vậy, Trình Bình còn rất oán niệm mà liếc nhìn Triệu Phổ cách đó không xa.

Kỳ thực ngay từ đầu, hắn cho rằng Triệu Phổ chính là Triển Chiêu, tuy rằng tuổi của Triệu Phổ cũng còn rất trẻ, nhưng lại thô lỗ hơn rất nhiều a, có chút anh hùng khí khái.

Trình Bình nghĩ tới đây, lại oán niệm liếc nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiếp thu được đường nhìn của hắn thì trong nháy mắt lỗi giác —— Ta có tội, ta trông không có thô lỗ!

Bao Chửng bảo mọi người phân công nhau điều tra đầu mối, ông và Bàng Cát đi đến nha môn, muốn tìm tri phủ đại nhân nói chuyện, buổi tối mọi người quay về Bạch phủ.

Bao đại nhân bảo phân công hành động là có dụng ý, chuyện lần này có vẻ dính dáng đến ân oán giang hồ, không bằng để Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dựa theo phương pháp giang hồ, quan phủ không tiện tham gia.

Triệu Phổ thấy mọi người sầu mi khổ kiểm, bèn bắt chuyện rủ cùng đi ăn, vì vậy, một đám người tới khách ***.

Hi Châu phủ mấy ngày nay thập phần náo nhiệt, không ít người giang hồ tới đây, phái Thiên Sơn trước sau cũng đã chết hai vị cao thủ cùng với hai khách nhân, đã oanh động võ lâm, không ít người đều tới xem náo nhiệt, không biết lần này có loạn đến khiến giang hồ rung động hay không, nếu có thể làm cho Thiên Tôn lộ diện là tốt nhất, có thể được thấy phong thái chí tôn vô địch.

Bọn họ đi lên lầu hai, tiểu nhị liếc mắt thấy được Bạch Ngọc Đường, bèn mời lên nhã gian, thập phần khách khí.

Mọi người nhập tọa, Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc liếc Trình Bình đang lẽo đẽo theo sau, cùng ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Trình Bình thấy hai người quan sát mình, cũng nhướng mi một cái.

“Ta nói vị cao thủ này.” Tử Ảnh nhìn hắn rất không vừa mắt, cũng không phải vì Trình Bình lườm Triển Chiêu, Tử Ảnh ái ốc cập ô (yêu ai yêu cả đường đi)… mà là Trình Bình một cây gậy tre đánh chìm cả chiếc thuyền có Triển Chiêu ở trên đó, chính Tử Ảnh cũng thuộc về loại tướng mạo nhã nhặn trắng trẻo, đã ở trên chiếc thuyền bị chìm kia, cho nên rất là oán niệm.

Trình Bình tự nhiên nghe được hai chữ “cao thủ” chứa chất trào phúng, bèn híp mắt liếc Tử Ảnh.

Tử Ảnh tức cười, “Ngươi theo tới làm chi? Báo ân a?”

Trình Bình trên mặt xấu hổ, nhìn nhìn Triển Chiêu đang cùng Tiểu Tứ Tử thảo luận món nào ăn ngon, thở dài… Ân công của hắn không chỉ không giống anh hùng, mà còn là một tên cật hóa.

Vẻ mặt ghét bỏ mà quay đầu lại, Trình Bình liền thấy Bạch Ngọc Đường tựa hồ liếc nhìn mình.

Trình Bình và Bạch Ngọc Đường không quá quen thuộc, bất quá thập đại cao thủ phái Thiên Sơn đối với Bạch Ngọc Đường đều ôm chung một loại cảm tình rất phức tạp.

Đầu tiên là đố kị, có thể được Thiên Tôn coi trọng nhận đến dạy vài chiêu, cơ bản cũng không phải hạng người bình thường, cho nên đại thể tâm cao khí ngạo, nhưng Thiên Tôn bất công quá rõ ràng, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường thì không ai được nhận làm đồ đệ. Tất cả mọi người không phục, vô luận Bạch Ngọc Đường có thiên phú cao thế nào đi nữa, không phải cũng chỉ là một người trẻ tuổi đầu hai mươi thôi sao, giữa người với người, có bao nhiêu khác biệt chứ?

Còn nữa, thập đại cao thủ đều từng gặp Thiên Tôn, có thể nói dung mạo cùng một cấp bậc với Bạch Ngọc Đường, kinh vi thiên nhân! Tất cả mọi người nghĩ, có thể Thiên Tôn thu nhận Bạch Ngọc Đường, chính là vì tướng mạo dị thường tuấn mỹ của hắn… Nói tới nói lui, vẫn là dựa vào khuôn mặt.

Mặt khác, xét về các loại điều kiện linh tinh, Bạch Ngọc Đường xuân phong đắc ý (tương lai xán lạn), gia thế lại tốt, niên thiếu thành danh… các huynh đệ đối với với hắn không phục không cam. Nhưng công phu không giỏi bằng hắn, trong lòng ai cũng hiểu rõ, vì vậy không phục cũng không được.

Nhưng thập đại cao thủ phái Thiên Sơn lại không thừa nhận, không nghĩ đó là do Bạch Ngọc Đường có thiên phú rất cao, mà là vì hắn được Thiên Tôn yêu thích, cho nên dạy cho hắn cũng nhiều.

Trình Bình thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tuổi tác không xấp xỉ là bao, danh tiếng cũng vang như nhau, đều là tướng mạo xuất chúng, phỏng chừng hai người bọn họ hẳn là có tao ngộ và từng trải cũng không khác nhau là mấy… Có thể là lợi hại, nhưng không nhất định lợi hại hơn ai.

Nhưng hắn thật ra cảm thấy rất hứng thú với Triệu Phổ, người này là ai? Trông rất có anh hùng khí khái, có vẻ rất lợi hại…

Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh Triển Chiêu, thấy Trình Bình đối diện kia lấm la lấm lét, nhìn bên này, nhìn bên kia, biểu tình thật phong phú.

Trình Bình quay đầu lại, bưng lên chung trà, thì thấy tiểu oa nhi mập mạp đối diện đang nhìn mình đăm đăm, mặt tròn vo tròn vo giống như một viên gạo nếp, bất quá ánh mắt mang chút ghét bỏ nho nhỏ.

Trình Bình sờ sờ cằm, tiểu hài tử trừng ta hả?

Tiểu Tứ Tử thì lại yên lặng theo ánh mắt của Trình Bình mà nhìn qua xác nhận một lần, không sai! Người này đang nhìn Cửu Cửu kìa! Thật đáng ghét!

Triển Chiêu nhéo nhéo má bé, “Ai, ăn điểm tâm không?”

“Ăn!” Tiểu Tứ Tử lập tức bỏ quên bạn Triệu Phổ.

Triển Chiêu ôm lấy bé, “Chúng ta tới trù phòng xem.”

“Ân!” Tiểu Tứ Tử cùng Triển Chiêu đi ra.

Cái mũi Trình Bình chun lên —— Đại hiệp cái gì a, còn dỗ tiểu hài tử, không có một chút khí khái!

Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu chậm rãi uống, nhìn nhìn thái bài (bảng treo tên thức ăn) xung quanh… Tửu lâu này hắn thường tới, nhã gian lầu hai có thái bài, treo trên một mặt tường, Triển Chiêu muốn ăn cái gì thì trực tiếp gọi không được sao, vì sao lại cố ý mang theo Tiểu Tứ Tử đến trù phòng xem?

Rất hiển nhiên, cảm thấy có chuyện không chỉ là Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cũng hiếu kỳ nhìn bài tử xung quanh, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là hỏi —— Tình huống gì?

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, buông cái chén đứng lên, đi ra cửa phòng.

.

Lúc này, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử một đường chạy chậm, tới gần phía sau trù phòng.

Tiểu Tứ Tử có chút khó hiểu, Triển Chiêu đặt bé xuống đất, từ túi trong tay áo lấy ra một bình nhỏ, vẫy vẫy, bên trong rơi ra một con giáp xác trùng (bọ cánh cứng) vàng kim.

“Di?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, tất cả lực chú ý đều đặt trên con giáp trùng đang vỗ vỗ cánh, “Vèo” một cái đã bay xa kia.

Chỉ là con giáp trùng nọ bay rất nhanh rất nhanh, thoáng cái đã mất tăm, vì vậy Tiểu Tứ Tử cũng không quá xác định vừa nãy mình có phải đã nhìn thấy hay không nữa.

Triển Chiêu thu hồi cái bình, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử tiếp tục đi tới trù phòng.

Húng thú đối với con trùng kia của Tiểu Tứ Tử đã bị điểm tâm ngọt hấp dẫn, chờ Triển Chiêu ôm bé, cầm trong tay hai xuyến đường bất súy* dẻo dẻo mềm mềm, Tiểu Tứ Tử cơ bản đã quên có chuyện gì đó về con trùng nào đó rồi.

*(đường bất súy là tên một món ăn, còn được gọi là “như ý quả”, là anh em với bánh trôi, hương vị ngọt ngào trơn mềm, no mà không ngán, mùi thơm tứ phía, già trẻ đều thích)

Hai người ngay tại thang lầu, chạm mặt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khoanh tay tựa bên một cây cột, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói, “Ngươi thu liễm chút a, coi chừng tai nạn chết người đó!”

Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái, cũng không phải rất hiểu ý hắn.

Triển Chiêu chỉ chỉ đám nha hoàn bưng mâm nhỏ vừa bước đi vừa quay đầu lại ở xung quanh, “Có mấy người té xỉu rồi kìa!”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút mới phản ứng được, trong óc liền bật ra một câu “Quốc sắc thiên hương”, cái gọi là sầu cũ hận mới cùng nhau nổi dậy, một bên lông mi nhướng lên cao cao.

“Oa…” Tiểu Tứ Tử ôm lấy cổ Triển Chiêu, “Lông mi động kìa!”

Triển Chiêu cũng chăm chú gật đầu, “Động bên trái biểu thị tức giận!”

“Chạy mau!” Tiểu Tứ Tử gặm một ngụm đường bất súy, Triển Chiêu ôm bé nhanh như chớp bỏ chạy không ảnh.

Bạch Ngọc Đường khoanh tay đứng phía sau nhìn hai người chạy vội lên lầu, bỗng nhiên minh bạch… Hắn nếu như là Trình Bình, phỏng chừng cũng không tiếp thu được vị ân công “cởi mở” như thế này.

Vừa lên lầu, chỉ thấy ngoài cửa thang lầu hai rất náo nhiệt, tựa hồ là tại gian nhã gian đối diện bọn họ, mới vừa có người vào ăn, còn không ít.

Có một tên hắc đại (to đen) đi ở phía sau, Bạch Ngọc Đường đại khái quan sát bóng lưng hắn —— Thật to!

Kẻ cao to đó giọng cũng lớn, tựa hồ đang nói chuyện phiếm với người đi phía trước, có một câu lọt vào trong lỗ tai Bạch Ngọc Đường, “Phái Thiên Sơn này khí số phỏng chừng sắp cạn rồi.”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy hơi chói tai, bất quá hắn và phái Thiên Sơn cũng không có quan hệ quá lớn, vì vậy coi như không nghe được.

“Thiên Tôn có phải chết rồi không?” Hắc đại nọ lại nói một câu, “Nghe nói hơn một trăm tuổi rồi a!”

Câu này, làm cho Triển Chiêu phía trước khựng lại, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Tiểu Tứ Tử tựa trên vai Triển Chiêu, nói khẽ vào tai hắn, “Lông mi bên trái!”

Triển Chiêu đồng tình liếc nhìn đại hán nọ —— Bạch Ngọc Đường lúc trước từng nói hắn thấy rất nhiều người không vừa mắt, nguyên nhân là do hắn có rất nhiều điều kiêng kỵ. Tỷ như nói, kiêng kỵ nhất kẻ nào dám mắng bốn vị ca ca tẩu tẩu hắn, hắn không thể chịu được. Lại tỷ như nói, vũ nhục Thiên Tôn hoặc có hành vi bất kính với Thiên Tôn, toàn bộ đều không thể tha thứ. Lại tỷ như, nói hắn dễ nhìn khen hắn xinh đẹp…

Triển Chiêu sờ cằm —— Kỳ quái nga, sáng nay nóng nảy nói bậy mấy câu, hình như lỡ mồm nói “Quốc sắc thiên hương” gì đó… Bạch Ngọc Đường cư nhiên không rút đao?

Bất quá kẻ cao to nọ hiển nhiên không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, còn hỏi người đồng hành bên cạnh, “Con người cơ bản sống không hơn được một trăm tuổi đúng không? làm gì có trường thọ được như vậy.”

“Có chứ.”

Lúc này, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đi tới phía sau cách bọn họ không xa, Tiểu Tứ Tử nghe được, bèn nói, “Nội lực thâm hậu thường ngày lại chú trọng dưỡng thân chi đạo, rất có thể sống tới hơn một trăm tuổi.”

Giọng của Tiểu Tứ Tử mềm mại không khác gì viên gạo nếp đường bất súy trong tay bé mà Triển Chiêu đã cho, bất quá rất rõ ràng.

Kẻ cao to phía trước quay đầu lại, liếc mắt thấy được Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử.

Hắn thấy người nói tựa hồ là một tiểu hài nhi, định bỏ qua lại nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói, “Nha nha, ấn đường ngươi biến thành màu đen, môi tím tái, nhân trung có hắc tuyến, mệnh không còn lâu nữa rồi nha.”



Một câu nói của Tiểu Tứ Tử, đại hán ngây ngẩn cả người.

Bạch Ngọc Đường phía sau cũng ngây ngẩn cả người, Triển Chiêu chớp chớp mắt —— Hài tử này hẳn là không phải đang giúp Bạch Ngọc Đường hả giận thay Thiên Tôn báo thù chứ? Nếu như mà nó nói thật… tỉ mỉ quan sát, đại hán này quả thật sắc mặt không tốt.

“Mụ nội nó, ngươi cái đồ trẻ thối hỉ mũi chưa sạch nói bậy cái gì?!” Đại hán rống lên một tiếng, hắn nguyên bản giọng đã lớn, tiếng rống này làm cho nóc nhà cũng rung lên.

Tiểu Tứ Tử ôm đầu dúi vào trong lòng Triển Chiêu trốn.

Mà theo thanh âm của đại hán hạ xuống, chỉ thấy đại môn gian phòng bên kia bị một cước đá văng, Công Tôn lao tới, “Tên ô quy vương bát đản nào dám hù dọa nhi tử ta!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng đứng trước thang lầu, Công Tôn miệng độc bọn họ lúc trước từng được chứng kiến, tương đối mẫn cảm, cảnh tạc mao cũng từng được thấy, ngày hôm nay lần đầu tiên thấy y gầm gè, rất mãnh liệt!

Đại hán thấy là một thư sinh văn nhược lao tới, miệng rộng phiết một cái, “Ngươi như vậy còn có nhi tử lớn thế kia?”

Công Tôn nhướng mi một cái, “Thì đó, không giống ngươi, nhi tử cũng không phải là ngươi thân sinh, trán lục cả rồi kìa (ý nói bị cắm sừng).”



Lại là trầm mặc trong chốc lát.

Chợt nghe được “Phốc” một tiếng, Triệu Phổ bưng cái chén tới cửa xem náo nhiệt phun thẳng ra một ngụm nước trà.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng liếc mắt nhìn nhau —— Quá độc!

Tiểu Tứ Tử lặng lẽ chui ra, hỏi Triển Chiêu, “Nhi tử trán lục không phải là thân sinh sao?”

Triển Chiêu xấu hổ mà cười cười, ấn Tiểu Tứ Tử trở lại lòng mình, bước lên lầu hai bước, đem Tiểu Tứ Tử đang cuộn mình thành quả cầu trả cho Công Tôn.

Công Tôn bế tới an ủi, đau lòng a, bị sợ hãi thì làm sao bây giờ a, trời đánh thằng cha hắc bính tử (bánh dẹp) kia đi!

Đại hắc nọ nhất thời không phản ứng được, mới hiểu ra ám chỉ chân chính Công Tôn, tức giận đến méo cả mũi, hét to một tiếng, “Ngươi con mẹ nó muốn chết!”

Nói xong, xông tới Công Tôn muốn tát một cái.

Công Tôn mới không sợ, ở đây nhiều cao thủ như vậy, ngươi dám hoành hành?!

Quả nhiên, tay đại hán nọ còn chưa đụng tới Công Tôn, đã bị Triển Chiêu nhẹ nhàng giơ tay cản lại.

Hắc đại nọ ngẩn người, lui về sau một bước trở tay tung một chưởng.

Triển Chiêu nhấc chân đá một cước trúng mu bàn tay hắn, sau đó giẫm xuống…

“Oanh” một tiếng, kẻ cao to nọ cả người bị nội lực ấn dính vào mặt đất, chấn đến sàn nhà lung lay hai cái.

Triển Chiêu một cước giẫm lên cổ tay hắn, nhìn hắn, “Nga… Thì ra là người của Lam Hồ bang.”

Đại hán cả kinh, ngẩng đầu nhìn.

Triển Chiêu cong khóe miệng, nhấc chân, tung một cước lên gương mặt đen của hắn, trực tiếp sút đại hán bay vào trong gian phòng đã được mở rộng cửa bên cạnh.

Kẻ cao to nọ lộn một vòng giữa không trung, đặt mông ngồi trên mặt đất còn trượt một đường dài, đụng lật cái bàn.

Triển Chiêu hai tay đặt sau lưng, nhìn đám đồng bạn của kẻ cao to nọ đang đứng xung quanh, thản nhiên cười một cái, “Trở lại nói cho Lam Hồ Ly, hảo hảo quản thủ hạ của mình.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triển Chiêu liền xoay người định vào phòng.

Tiểu Tứ Tử lúc này đã ló đầu ra, hướng về phía Triển Chiêu vỗ tay —— Hảo lợi hại hảo thần khí!

“Ngươi là ai?” Mấy tên thủ hạ của Lam Hồ bang bèn hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu bỗng nhiên bật cười, chỉ chỉ đại hán đang chật vật đứng lên, trên mặt còn có dấu giày, “Bang chủ các ngươi nhận ra dấu giày này.” Nói xong, vào phòng ăn.

Mấy người của Lam Hồ bang hai mặt nhìn nhau, song song, bèn cảm giác bên cạnh có hơi lạnh âm trầm, ngẩng đầu vừa nhìn, Bạch Ngọc Đường một thân bạch y đang đi ngang qua người bọn họ.

Lúc xoay người vào phòng thì vung tay áo lên…

Động tác này nhờ một thân bạch y của hắn, rất thoải mái tự nhiên tiêu sái, nhưng theo động tác của hắn, đại hán vừa đứng lên chợt nghe được “Ba ba” hai tiếng, sau đó che mặt, nóng rát.

Hắn còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, một cổ kình lực đẩy hắn vọt lên, đột ngột đụng vào cửa sổ, ném xuống lầu hai, ngã chổng vó.

Đại hán nằm trên mặt đất, giữa mặt có một dấu giày, hai bên là hai dấu bạt tai… Tạo hình cực kỳ giống một đôi giày có cánh.

Lúc này, một nữ tử mặc váy dài màu lam vừa từ trong một chiếc xe ngựa bên cạnh hắn bước xuống, nhìn chằm chằm người trên mặt đất nửa ngày, “Hắc Hổ, ngươi đang làm gì đó?”

“Bang… bang chủ…” Kẻ cao to gọi là Hắc Hổ vươn tay cầu cứu.

Cô nương áo lam đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm dấu giày trên mặt Hắc Hổ, “Di? Sao dấu giày nhìn quen mắt quá vậy?”

Nàng xem một lúc lâu, đột nhiên che miệng, “Hoa, tiểu chủ nhân.”

Hắc Hổ không có nghe rõ, “Hả?”

Áo lam nữ nhân cầm lấy đầu Hắc Hổ quỳ lạy dấu chân, “Nga! Dấu chân hảo suất hảo ôn nhu hảo tiêu sái hảo lễ phép!”



Hắc Hổ liền cảm thấy mình đầu váng mắt hoa —— Xác định đang nói về dấu chân sao?!

Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã vào phòng, Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử đi vào.

Triệu Phổ ngay khi đóng cửa, hỏi Giả Ảnh bên cạnh, “Lam Hồ bang là cái gì?”

Giả Ảnh tuy rằng không phải người giang hồ, nhưng hắn biết không ít chuyện giang hồ, liền nói cho Triệu Phổ, “Lam Hồ bang thuộc về hạ cửu môn, vốn là chi nhánh của Ma cung, bang chủ gọi Lam Hồ Ly, là một nữ nhân, võ công cao cường, bối cảnh không rõ.”

Triệu Phổ sờ sờ cằm —— Nga? Hạ cửu môn a.

Triển Chiêu nhập tọa, thì thấy Trình Bình đối diện ngơ ngác nhìn mình.

Triển Chiêu không để ý tới hắn, thuận tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đút thức ăn vào miệng bé, thuận tiện cũng tự đút cho mình, hai người có rất nhiều đề tài nghiên cứu về thức ăn, động tác gắp thức ăn cũng đồng bộ, khẩu vị cũng gần như nhau.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vén lên vạt áo, tiêu sái như gió mà ngồi xuống, nhìn Trình Bình đối diện, cúi đầu tiếp tục uống rượu.

Trình Bình lúc này trong lòng ngũ vị trần tạp (rối bời)… Vừa nãy khi Triển Chiêu giáo huấn đại hán nọ hảo suất hảo khí phách hảo có anh hùng khí khái, nhưng ngay giờ phút này lại đồng bộ với viên tròn vo này! Đây là vì sao? Vì sao!

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đều chú ý tới Trình Bình đối diện vò đầu bứt tai, không hẹn mà cùng oán thầm một câu —— Ngốc nghếch!

Bạch Ngọc Đường một bên yên lặng lắc đầu, đỡ trán, vừa nãy đại hán đó mắng Thiên Tôn nhưng giờ hết giận rồi, tâm tình thượng khả…

(tâm tình thượng khả: ta cũng không rõ khái niệm lắm, nhưng nhìn chung là tâm tình chuyển biến tốt, vui vẻ)

Lúc này, Triển Chiêu bên cạnh đột nhiên múc một chén nóng hổi đẩy cho hắn, bên trong còn có hai viên tứ hỷ.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, chỉ thấy Triển Chiêu nhai một viên tứ hỷ nói, “Tâm tình thượng khả thì ăn nhiều nhiều một chút!”

.

.

____________________

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.