CHƯƠNG 13
Lại gặp Đào Hoa trại
.
Đào Hoa viên kỳ thực đã kinh doanh tại Khai Phong phủ khá lâu, bởi vì giá cả sang quý lại nằm ở nơi ẩn khuất, cho nên không có danh khí gì. Mặt khác, trong Đào Hoa viên đều là nữ tử, đem lại cảm giác không quá đứng đắn, cho nên quan to quý nhân có thân phận đều tương đối kiêng kị.
Nhưng bởi vì nhiều mỹ nhân, nên thường ngày có vài công tử bột rảnh rang đến dùng trà, có dụng ý khác. Các cô nương nơi này cũng không đơn giản, mỗi người đều biết xã giao, nói chung là lừa cho đám công tử này choáng váng, thanh toán tiền, ăn điểm tâm nhưng lại không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Lão bản nương của Đào Hoa viên – Túy Tâm cô nương lại càng thần bí, quanh năm che mặt bằng sa khăn, giỏi cầm kỹ, bối cảnh không rõ.
Mấy tháng nay, vị khách nhân thường tới Đào Hoa viên nhất, chính là An Lạc hầu Bàng Dục đại danh đỉnh đỉnh, cũng là con trai độc nhất của Bàng thái sư, nhân xưng tiểu bàng giải.
Bàng Dục tuy rằng vô công rồi nghề, nhưng tốt xấu cũng là công tử ca sống an nhàn sung sướng mà trưởng thành, khẳng định không giống như bọn lưu manh trên phố.
Hắn thích đi những nơi tao nhã, Đào Hoa viên này là một lần nọ ngẫu nhiên đi vào, sau khi nghe được Túy Tâm đánh một khúc đàn thì thấy rất hợp tâm ý, cho nên dạo này hay đến.
Đừng xem Bàng Dục là một tiểu thùng cơm, nhưng cũng có chút tình thú, có lẽ do thường ngày nghe nhiều hí văn về tài tử giai nhân, đa sầu đa cảm, có đôi khi Túy Tâm sẽ ngồi xuống bồi hắn uống chén rượu trò chuyện đôi câu. Túy Tâm cô nương này hiểu biết thức thời, Bàng Dục xem nàng như hồng nhan tri kỷ, vô cùng chiếu cố nàng. Hôm nay nghe thấy một người tóc bạc nói lời vô lễ với Túy Tâm, định quấy rối, tự nhiên chạy tới ra mặt thay.
Vốn cũng không có việc gì, nhưng Thiên Tôn lại buột miệng nói Bàng Dục “Mệnh không lâu nữa”. Tiểu bàng giải dù sao cũng là tiểu bàng giải, ngang ngược là đương nhiên, lần này còn không chịu phát hỏa sao!
Bàng Dục đập bàn, hùng hổ chỉ vào Thiên Tôn, “Tiểu tử ngươi nói cái gì?!”
Thiên Tôn chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn Bàng Dục.
Bàng Dục cả kinh tâm nói —— Hoa oa, vị này trông thật đẹp, có nét rất giống Bạch Ngọc Đường đẹp trai tới choáng váng lúc tiệc tối kia, có điều tại sao tuổi trẻ mà lại… tóc bạc? Già sớm?
Ân Hầu thở dài, nhìn Thiên Tôn —— Ngươi tâm tình tốt lắm hả, gây sự với một tiểu hài tử làm gì.
Nghĩ vậy, Ân Hầu đứng lên, Thiên Tôn cũng đứng lên, kéo cánh tay bé bỏng của Tiểu Tứ Tử, chuẩn bị đi tới nơi dừng chân thứ hai.
“Đứng lại!” Bàng Dục không buông tha, một đại thiếu gia như hắn đương nhiên không phải đi uống trà một mình, bên người mang theo vài võ phu.
Đám tay chân chặn lối đi xuống lầu, có vài tên còn rất ngang ngược.
Các nha hoàn trong Đào Hoa viên đều né tránh, Túy Tâm nhíu mày nói với Bàng Dục, “Tiểu Hầu gia, xin đừng đả thương người trong lâu của ta a.”
Bàng Dục cười, rất khí phái mà nói, “Túy Tâm cô nương không cần lo lắng, chỉ cần tên bạch mao ([báimáo] tóc trắng) này ngoan ngoãn bồi tội với gia, ta để bọn họ đi, ta cũng là người biết nói đạo lý.”
Ân Hầu khoanh tay nhìn Thiên Tôn, ý là —— Người ta muốn ngươi nhận tội kìa.
Thiên Tôn vẻ mặt mờ mịt —— Bạch miêu ([báimāo] mèo trắng)?
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Bàng Dục… Nhìn quen thiệt nha!
Bàng Dục thở một hơi, cơn giận nén trong ***g ngực, khoanh tay hỏi Thiên Tôn, “Ngươi nói bản hầu mệnh không còn lâu, có ý gì?”
Thiên Tôn nhìn hắn, trả lời, “Ý trên mặt chữ.”
Bàng Dục giật giật khóe miệng.
Ân Hầu im lặng lắc đầu —— Thiên Tôn có thể sống hơn trăm tuổi thật không dễ dàng, không ngày nào không gây chuyện thị phi. Nghĩ tới đây, Ân Hầu có chút đồng tình cho Bạch Ngọc Đường. Đừng xem Bạch tiểu tử ngày nào cũng đen mặt xa cách dọa người, kỳ thực tính tình coi như không tồi, phỏng chừng là do Thiên Tôn rèn luyện ra.
Bàng Dục tức giận đến xanh cả mặt, nổi trận lôi đình, “Ngươi rốt cuộc có ý gì hả!”
Thiên Tôn nhíu mày, tên này ồn quá.
“Ngươi hãy xưng tên ra đi!” Bàng Dục xắn tay áo, “Hôm nay nhất định phải giáo huấn ngươi! Nói, ngươi là người từ đâu tới?!”
Thiên Tôn suy nghĩ một chút, chỗ nào… nghĩ xong giơ tay chỉ Ân Hầu, “Ta là hắn mang tới đó.”
Ân Hầu giật giật khóe miệng.
Bàng Dục quay đầu lại nhìn Ân Hầu, lại nhìn nhìn Thiên Tôn, không quá rõ ba chữ “Hắn mang tới” là ý gì, vì vậy lại hỏi một lần, “Ý gì?”
Thiên Tôn trả lời như trước, “Ý trên mặt chữ.”
Bàng Dục tức giận tới nghiến răng, “Ngươi là cố ý đến phá phải không? Ngươi rốt cuộc có địa vị gì? Có gia môn thì báo ra!”
Thiên Tôn vẫn giơ ngón tay chỉ Ân Hầu, “Ta là hắn mang tới đó.”
…
Bàng Dục tự nhủ người này trông rất tuấn tú, tóc rất trắng, có điều cảm giác hơi chút mang tính trẻ con? Chẳng lẽ là một kẻ ngốc? Quay đầu lại nhìn Ân Hầu, ý là hỏi —— Ngươi phụ trách?
Ân Hầu suy nghĩ một chút, hướng về Bàng Dục chỉ chỉ đầu mình, sau đó xòe tay, ý là nói —— Người này đầu óc có vấn đề, không có cách.
“Nga…” Bàng Dục hiểu rõ, đã bảo mà, Khai Phong ngoại trừ những người quỷ kiến sầu trong Khai Phong phủ, ai dám chủ động trêu chọc Bàng Dục hắn a, thì ra thực sự là một kẻ ngốc.
Bàng Dục cũng không định tính toán, ồn ào với một kẻ ngốc có gì hay ho đâu, vì vậy liền nhìn Thiên Tôn nói, “Thôi đi, đại gia không tính toán với đồ ngốc.”
Nói xong, khoát khoát tay ra hiệu cho thủ hạ đang canh chừng ở trước thang lầu, ý là —— Tránh ra!
Thủ hạ tránh sang hai bên.
Ân Hầu mỉm cười đi ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử nắm tay Thiên Tôn, tâm nói mau mau kéo Tôn Tôn đi ra, nếu không một hồi lại đánh nhau.
Thiên Tôn đi tới trước hai bước, Túy Tâm lại tiến lên ngăn cản, “Vị công tử này, có thể cho biết khúc vừa nãy có chỗ nào không ổn?”
Bàng Dục bất đắc dĩ, khuyên Túy Tâm, “Túy Tâm cô nương, coi như hết, không nghe hắc y phục kia nói sao, đây là một kẻ ngốc.”
Thiên Tôn ngẩn người, quay đầu lườm Ân Hầu, trong lâu này, mặc hắc y phục chỉ có một mình cái tên Ân Hầu đã đi tới thang lầu kia thôi.
“Kẻ ngốc?” Thiên Tôn lẩm bẩm một câu, nheo mắt lại.
Ân Hầu lại giật khóe miệng —— Bàng Dục đồ to mồm.
“Công tử.” Túy Tâm khá chấp nhất, hỏi Thiên Tôn, “Chẳng lẽ trước đây công tử từng nghe từ khúc này?”
Thiên Tôn nhìn nàng một cái, “Hình như từng nghe, có điều ngươi đàn bị lạc nhịp!”
Túy Tâm hai mắt hơi sáng lên, “Ngươi… Ngươi thực sự từng nghe?!”
Thiên Tôn thấy nàng kích động như vậy, cũng không hiểu ra sao, “Hình như…”
“Thế nhưng, tuổi của ngài thoạt nhìn không lớn…” Túy Tâm lẩm bẩm, hỏi, “Đã nghe được khi nào?”
Thiên Tôn nhíu mày, “Không nhớ rõ, ba mươi năm trước thì phải.”
Túy Tâm kinh hãi nhìn Thiên Tôn, “Ngươi, đã bốn mươi tuổi chưa?”
Thiên Tôn quay đầu lại nhìn Ân Hầu, hình như đang vận khí chuẩn bị xử lý món nợ vừa nãy dám nói xấu mình là kẻ ngốc.
Ân Hầu biết tình huống không quá ổn, vội chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử bên cạnh Thiên Tôn, ý là —— Ngươi đang mang theo bảo bối nhà Công Tôn a, hai ta đánh nhau hài tử này sẽ không còn ai trông coi.
Thiên Tôn nén giận.
“Vậy… Đã năm mươi chưa?” Lúc Túy Tâm hỏi thanh âm cũng run run.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn —— Vị tỷ tỷ này làm sao vậy?
Bàng Dục thì lại lắc đầu, “Túy Tâm cô nương, hắn tuy tóc bạc nhưng bất quá cũng khoảng vài ba mươi tuổi thôi…”
Nhưng Bàng Dục còn chưa dứt lời, Thiên Tôn đã liếc trắng hắn một cái, “Tiểu quỷ.”
“Ngài đã năm mươi chưa?” Túy Tâm kiên nhẫn, tâm tình còn rất kích động, “Ta biết nội lực thâm hậu có thể dung nhan vĩnh trú, ngươi…”
Thiên Tôn nghe thấy rất phiền, “Không chỉ thế.”
“Không chỉ thế?” Bàng Dục sợ hãi kêu lên, “Ngươi không chỉ năm mươi tuổi?”
Thiên Tôn liếc xéo, “Có gì phải ngạc nhiên chứ.”
“A…”
Thiên Tôn vừa nói ra, chợt nghe Túy Tâm hít sâu một hơi lạnh.
Túy Tâm “Phịch” một cái quỳ gối trước mặt Thiên Tôn, ôm lấy chân Thiên Tôn hô to một tiếng, “Cha!”
…
Trong lâu trầm mặc trong nháy mắt…
Tiểu Tứ Tử há to miệng nhìn Túy Tâm cô nương đã khóc tới lê hoa đái vũ phía trước.
Mặt Bàng Dục cũng rút gân, giơ tay nâng cằm, mà Ân Hầu ở cửa thang lầu cũng há to miệng… Cô nương này nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải tối đa gần ba mươi, nói cách khác —— Thiên Tôn lúc bảy tám mươi tuổi đã sinh ra?
“Ngươi cái đồ lão lưu manh!” Ân Hầu giơ tay chỉ Thiên Tôn.
Thiên Tôn cũng ngây người, lúc này sực tỉnh cũng cả kinh, nhìn trái nhìn phải một chút rồi cúi đầu nhìn Túy Tâm, cô nương nọ còn đang khóc, vừa khóc vừa nghẹn ngào, “Cha khi xưa ngươi bỏ rơi ta và nương ra đi, nương đã sớm mất, bà nói từ khúc này là bà vì cha mà viết, đàn sai cũng chỉ mình cha có thể nhận ra chỗ khó nghe, cha a, ta rốt cuộc đã tìm được ngươi rồi!”
Túy Tâm còn chưa khóc xong, trước mắt đột nhiên lóe lên…
Nhìn lại, Thiên Tôn đã biết mất, chỉ còn Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh, còn đang giơ tay nắm lấy hư không, vẫn duy trì thần tình mục trừng khẩu ngốc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Túy Tâm gạt nước mắt, “Cha?”
Bàng Dục linh cơ khẽ động, giơ tay chỉ vào Ân Hầu đang đứng ở trước thang lầu, “Là hắn mang tới đó!”
…
Vừa dứt lời, bóng đen lóe lên… Ân Hầu cũng biến mất.
Trong lâu lại trầm mặc một lát, mọi người đồng loạt xoay qua nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử há to miệng, lui về sau hai bước —— Tiêu rồi!
Bàng Dục vươn một tay ôm lấy bé, “Bây giờ hết chạy rồi nhé! Nói! Hai người kia là ai? Ngươi sống ở đâu? Cha nương là ai? Bạch y nhân kia nghỉ ngơi ở đâu? Hắn là gì của ngươi? Không nói bán ngươi đi!”
…
Tiểu Tứ Tử vừa nghe nói muốn bán bé, cả kinh “Oa” lên một tiếng, bé vừa sợ liền nhao nhao gọi, “Phụ thân ơi!”
Bàng Dục vừa nghe thì mắt sáng lên, câu cuối cùng hắn hỏi chính là “Hắn là gì của ngươi?”. Tiểu tử kia vừa khóc vừa kêu cha, nói như vậy bạch y nhân là cha của nó?!
Bàng Dục đem Tiểu Tứ Tử còn chưa lau khô nước mắt đưa cho Túy Tâm, “Đến, ôm, đệ đệ ngươi!”
Túy Tâm nhìn Tiểu Tứ Tử thật kỹ, bế đến ôm lấy, Tiểu Tứ Tử bị ôm bị cọ đến nỗi nước mắt lưng tròng, phồng má tự nhủ —— Đây là chuyện gì a!
.
Trên nóc nhà, Thiên Tôn phiền muộn ngồi chồm hổm một chỗ.
Ân Hầu ngồi chồm hổm kế bên, “Lão quỷ chết tiệt!”
Thiên Tôn lườm hắn, “Ngươi động kinh hả? Chuyện này ngươi cũng tin?”
“Không phải ngươi sinh sao?” Ân Hầu liếc xéo.
(Tiểu Lạc: Ừ ừ, Thiên Tôn sinh, cha đứa bé là ngươi =v=)
“Nói nhảm!” Thiên Tôn liếc lại.
“Vậy ngươi chạy làm gì?” Ân Hầu thắc mắc.
“Không chạy chẳng lẽ nhận nàng làm nữ nhi?!” Thiên Tôn bĩu môi.
“Vậy ngươi đi cứu Tiểu Tứ Tử ra đây, nếu không trở lại làm sao ăn nói?” Ân Hầu chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử đang bị ôm bị cọ sờ tới sờ lui trong lâu.
Thiên Tôn nhíu mày, vươn tay cho Ân Hầu nhìn.
Ân Hầu liền thấy trên cổ tay và cánh tay hắn còn nổi lên một tầng da gà, tóc gáy cũng dựng thẳng, khó hiểu, “Sao thế?”
Thiên Tôn sờ cổ, “Một tiếng cha của cô nương kia thật đáng sợ! Ta không đi đâu, ngươi đi cứu đi!”
Hai người đang do dự, chợt nghe cách đó không xa có một giọng nữ dễ nghe truyền tới, “Ai u, đã hơn trăm tuổi, ban ngày ban mặt đang làm cái gì? Hai người đã nhiều tuổi như vậy mà còn làm chuyện mờ ám sao?”
Thiên Tôn và Ân Hầu vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trên nóc nhà đối diện, có một cô nương mặc một bộ hồng y ngồi xổm ở đó, cô nương này đẹp cực kỳ, khuôn mặt đẹp vóc người đẹp, da trắng tóc lại đen dài, ngẩng mặt nhìn hai người, phía sau là một cái ô bằng sắt thật to.
“Ngươi tới vừa lúc!” Ân Hầu giơ tay chỉ xuống lầu, nói với nữ nhân đối diện, “Con gái tư sinh của Thiên Tôn bắt con trai tư sinh của hắn lại rồi, ngươi đi hỗ trợ cứu ra!”
…
Hồng y nữ nhân nghe được thì sửng sốt một lát, ôm má, “Má ơi!”
Thiên Tôn xanh mặt, giơ chân đạp Ân Hầu ra nóc nhà.
…
“Tê…”
Bạch Ngọc Đường và Công Tôn đang âm thầm theo dõi Mục Chiếu Đường và xe ngựa của Hoàng phủ, đột nhiên đồng thời rùng mình một cái.
Triển Chiêu liếc nhìn hai người.
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường không quá tốt, hình như có chút bất đắc dĩ.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Ách…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lên tiếng, “Có thể sư phụ ta lại gây họa rồi.”
“Ta cũng có dự cảm không tốt.” Công Tôn lo lắng, “Có phải Tiểu Tứ Tử gặp chuyện nguy hiểm rồi không?”
“Suỵt.”
Triển Chiêu ra hiệu bảo hai người đang bối rối kia không được lên tiếng, thuận tiện kéo tay Bạch Ngọc Đường, mang theo Công Tôn cùng nhau trốn vào một con hẻm.
Xa xa, xe ngựa bị chặn trong một ngõ nhỏ, phía trước là Mục Chiếu Đường đã dẫn người chặn đường.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thò người ra quan sát, từ lúc được Ân Hầu chỉ điểm, nhĩ lực của hai người đã gia tăng không ít, dễ dàng nghe lén từ xa.
Công Tôn hình như không có hứng thú, ngồi xổm xuống bấm đốt tay tính toán —— Quẻ này của Tiểu Tứ Tử là cát hung họa phúc? Tính nửa ngày, là đại cát không sai a.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này đã bình tĩnh, tập trung nhìn chằm chằm tình huống phía trước.
Chỉ thấy Mục Chiếu Đường sau khi cản lại xe ngựa của Hoàng phủ, cười nhạt một tiếng, “Tào Kiếm, ta biết ngươi không chết, đào hoa trái ngươi nợ còn chưa trả hết đâu, thế nào? Bây giờ muốn trốn nợ?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, ba chữ “đào hoa trái”, nghe thật quen tai!
“Hoang… hoang đường!”
Lúc này, Hoàng viên ngoại run lẩy bẩy xuống xe, “Nơi này là Khai Phong, các ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
“Khai Phong?” Mục Chiếu Đường lạnh lùng cười, “Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Hoàng viên ngoại, chẳng lẽ muốn mượn cớ tố tụng để trêu chọc Khai Phong phủ? Vừa lúc, có thể kể lại cho Bao đại nhân nghe, ngươi làm thế nào đổi trắng thay đen, giết nha hoàn trong phủ, đốt trụi thi thể, cứu con rể nhà ngươi!”
Hoàng viên ngoại giậm chân thật mạnh, “Ta… Ta không biết.”
“Đúng vậy, ngươi không biết, nhưng bảo bối khuê nữ của ngươi thì biết!” Mục Chiếu Đường buồn cười, “Nha hoàn nhà ngươi bị khuê nữ ngươi tự tay giết chết, xem ra ngoại công ngươi đây, phải đến đại lao Khai Phong phủ, bày tiệc đầy tháng cho ngoại tôn ngươi rồi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu giơ tay túm Công Tôn còn đang tính toán.
Công Tôn khó hiểu.
“Hoàng tiểu thư mang thai rồi sao?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn.
Công Tôn sờ cằm, “Đâu có… Lúc trước gặp thì không có, có điều cách khá xa, có thể là ta không chú ý.”
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khoanh tay nhíu mày nghiêng tai nghe.
Đầu bên kia Hoàng viên ngoại vẻ mặt cầu xin, “Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Cái gì đào hoa trái của ngươi, ta đã táng gia bại sản trả lại cho ngươi rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
“Lúc trước không phải đã nói hết rồi sao.” Mục Chiếu Đường mỉm cười.
“Không… không được! Tuyệt đối không được!” Hoàng viên ngoại lắc mạnh đầu, “Đây là tội phải sao trảm cả nhà! Tuyệt đối không được!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thắc mắc —— Mục Chiếu Đường muốn ông ta làm gì? Còn sao trảm cả nhà nghiêm trọng như thế?
“Vậy… Hoàng viên ngoại hôm nay sẽ phải xa ngoại tôn chưa sinh ra của ngươi rồi, còn có con rể yếu đuối kia của ngươi…”
Mục Chiếu Đường còn chưa dứt lời, chỉ thấy màn xe được vén lên, một nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục của tiểu tư lao ra quát to, “Ngươi đừng khinh người quá đáng, nếu như đem ta giao cho Khai Phong phủ, ta nhất định sẽ đem ý đồ ám sát Triệu Phổ của ngươi nói ra, đến lúc đó cùng lắm là vỗ tay mỗi người một nơi!”
Công Tôn vừa lùi về chuẩn bị tiếp tục tính toán hung cát cho Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhướng mi, nhảy dựng lên, há to miệng nhảy tới.
Triển Chiêu thấy y há miệng, ra hiệu bảo —— Đừng lên tiếng.
Công Tôn vội che miệng lại, thiếu chút nữa hô lên —— Con mẹ nó ai dám hại tên lưu manh chết tiệt kia?
Từ trong xe ngựa lao ra chính là tiểu tư lên xe cuối cùng, xem ra, hắn chính là Tào Kiếm.
Mục Chiếu Đường mắt lạnh nhìn Tào Kiếm, “Tào Kiếm, ngươi là một kẻ thông minh, chuyến làm ăn này, ngươi nói ra sẽ chết, không nói ra cũng chết… Nhưng không bằng hợp tác với ta, ta bảo đảm ngươi sau này được hưởng vinh hoa phú quý bất tận.”
Tào Kiếm do dự.
Lúc này, chợt nghe trong xe phát ra một tiếng kêu chói tai hoảng loạn.
Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm quay đầu lại, liền thấy hai thủ hạ của Mục Chiếu Đường kèm hai bên Hoàng Thụy Vân và nương của nàng đi ra, đưa đến sau lưng Mục Chiếu Đường.
“Ngươi muốn làm gì?” Tào Kiếm kích động.
Công Tôn híp mắt nhìn một hồi, khẽ nhíu mày.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn y, ý như muốn hỏi —— Hoàng Thụy Vân có mang thai không?
Công Tôn lắc đầu —— Không giống!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức liếc mắt nhìn nhau —— Kỳ lạ!
“Ngươi đừng làm bậy a!” Hoàng viên ngoại sốt ruột, cuối cùng vỗ chân một cái, “Ta… ta đồng ý.”
Mục Chiếu Đường nở nụ cười, “Vậy thỉnh Hoàng viên ngoại mau mau hồi phủ chuẩn bị.”
“Ngươi thả người trước đã!” Tào Kiếm sốt ruột.
“Hoàng phu nhân và Hoàng tiểu thư vẫn nên để ta thay chiếu cố đã.” Mục Chiếu Đường nhướng mi, “Hoàng viên ngoại ở nhà chờ tin của ta, chỉ cần ngươi làm thỏa đáng chuyện ta giao cho ngươi, Hoàng tiểu thư và Hoàng phu nhân, tự nhiên sẽ bình yên vô sự trở về.” Nói xong, mang người đi.
Công Tôn nhìn Triển Chiêu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —— Làm sao bây giờ?
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hơi nghiêng người, nấp vào trong ngõ nhỏ.
Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm ủ rũ quay về Hoàng phủ, đều lặng im không lên tiếng.
Mà Mục Chiếu Đường thì lại mang người đi tới một hướng khác.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt —— Mục Chiếu Đường kia dĩ nhiên nhờ vào Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm ám sát Triệu Phổ? Ám sát Triệu Phổ là việc mà những địch quốc của Đại Tống đều muốn làm, nhưng đâu có dễ? Hoàng viên ngoại này chỉ là bình dân áo vải, không phải chỉ là một thương nhân bán tơ lụa thôi sao, có tài đức gì, có giá trị gì để lợi dụng, dĩ nhiên có thể ám sát Triệu Phổ?!
.
.
______________________