CHƯƠNG 16
Tuyệt mật
.
Công Tôn đến cổng hoàng cung, đang định thông bẩm một tiếng để tiến cung, lại thấy Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử từ xa đi ra.
Triệu Phổ ngồi trên lưng ngựa, dường như đang đờ ra suy nghĩ gì đó, Hắc Kiêu đang không nhanh không chậm đi tới, Tiểu Tứ Tử ngồi phía trước Triệu Phổ, cầm trong tay một miếng bánh mật vàng ruộm, đang ăn.
Công Tôn đứng ở cửa nhìn.
Tiểu Tứ Tử gặm một mẩu bánh, ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ một cái, thấy Triệu Phổ còn ngẩn người, bẻ một mẩu bánh đút vào trong miệng hắn.
Triệu Phổ cắn một cái, Tiểu Tứ Tử tiếp tục ngẩng mặt nhìn hắn.
Công Tôn khoanh tay có chút ghen tị, mình đứng chỗ này hơn nửa ngày, Tiểu Tứ Tử cũng không thèm nhìn tới phía trước, hơn nữa —— Tại sao Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ lại thân nhau như thế? Theo lý mà nói loại hình như Triệu Phổ chính là loại mà Tiểu Tứ Tử rất không thích, trông vừa nguy hiểm vóc dáng vừa cao to, tại sao lại hợp ý với hắn như vậy chứ?
Cuối cùng ngựa cũng tới trước cửa, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, thấy được Công Tôn liền kêu lên, “Phụ thân!”
Một tiếng “phụ thân” này gọi nghe ngọt lịm, ngọt như bánh mật trong miệng nhóc vậy, ngọt tới nỗi toàn bộ phiền não của Công Tôn đều tan biến.
Triệu Phổ vốn đang tâm sự nặng nề, có điều liếc mắt thấy Công Tôn, tâm tư đùa cợt lại nổi lên, thúc ngựa tới gần, “U, Công Tôn, tới đón ta a?”
Công Tôn liếc trắng hắn một cái, giơ tay bế Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử sau khi nhào vào trong lòng Công Tôn, đem miếng bánh còn lại đút vào trong miệng y, rồi ôm hỏi, “Phụ thân ăn cơm chưa?”
“Đúng vậy, cùng đi ăn?” Triệu Phổ rất thuận tay khoác lên vai Công Tôn.
“Ngươi còn có tâm tình ăn với uống?” Công Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ.
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, dường như tâm tình quả thật cũng không quá phấn chấn, “Ngươi cũng biết rồi à?”
Công Tôn sửng sốt, “Ngươi biết rồi?”
Triệu Phổ vuốt cằm, “Không lý nào a, chuyện này cơ mật như vậy, làm sao ngươi biết được?”
“Ngươi biết rồi mà còn đi tới đi lui, ảnh vệ đâu?” Công Tôn khẩn trương, người này biết có người muốn ám sát mình mà còn tỉnh rụi như vậy.
Triệu Phổ nhìn nhìn Công Tôn, sờ cằm, “Chuyện ngươi nói với chuyện ta nói, hình như không phải một chuyện a.”
Công Tôn ngẩn người, “Nga!”
Tiểu Tứ Tử mỉm cười nhìn hai người ngươi một lời ta một lời, tâm tình không hiểu sao cũng tốt theo.
“Ngươi nói về chuyện gì?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ, ngẫm lại cũng phải, không lý nào nhanh như vậy đã biết.
“Ách…” Triệu Phổ nhìn trái phải một chút, biểu thị ở đây không phải chỗ nói chuyện, trở về rồi tính.
Công Tôn muốn lên kiệu, Triệu Phổ bĩu môi một cái, “Lên kiệu chi cho chậm, lên ngựa.”
Công Tôn thấy Triệu Phổ nghiêng người nhảy lên Hắc Kiêu, thuận tay tiếp nhận Tiểu Tứ Tử đặt ở trước người, lại duỗi tay kéo Công Tôn.
Công Tôn nhíu mày, “Ba người a? Hắc Kiêu chịu nổi không?”
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, “Người nặng bao nhiêu…”
Còn chưa dứt lời thì bị Tiểu Tứ Tử nhéo một cái, quả nhiên, đôi mày của Công Tôn bắt đầu nhướng lên.
Triệu Phổ vội giải thích, “Nga, ngươi nặng thua ta có vài lượng thôi a, không sao, Hắc Kiêu chở vài ba trăm cân là chuyện nhỏ.”
Sắc mặt Công Tôn hòa hoãn một chút.
Triệu Phổ dùng lực, nhấc Công Tôn lên.
Công Tôn thuận thế ngồi ở sau lưng hắn.
Triệu Phổ còn làm một biểu tình khoa trương, “Oa… Nặng quá a.”
Sắc mặt Công Tôn đẹp hơn không ít, Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ôm chặt.” Triệu Phổ ra hiệu cho Công Tôn —— Đến! Ôm thắt lưng!
Công Tôn liếc xéo một cái.
“Không ôm ngã xuống ta mặc kệ a.” Triệu Phổ nói xong, đá mông Hắc Kiêu một cái.
Hắc Kiêu thoáng cái đã chạy vụt đi, Công Tôn bị nảy lên, vội ôm chặt thắt lưng Triệu Phổ —— Thật nhanh!
Triệu Phổ vung dây cương, Hắc Kiêu chạy như điên về hướng Khai Phong phủ, đừng xem Hắc Kiêu thường ngày quen thói tông trái húc phải, nhưng lúc chạy trong thành thì rất linh hoạt mà tránh khỏi người đi đường, chạy tới đâu cũng không đụng phải bất kỳ vật gì.
Công Tôn ngồi phía sau Triệu Phổ, có chút khó hiểu… là do người hay do ngựa? Vì sao chạy trong thành, tốc độ cũng không quá nhanh, lại có một loại cảm giác rong đuổi trong thiên địa rộng lớn. Mà Triệu Phổ thường ngày thỉnh thoảng không quá đứng đắn, trên lưng ngựa dường như cả người đều hoạt bát không ít.
“Uy, Triệu Phổ.” Công Tôn chọt chọt vai hắn.
“Ân?” Triệu Phổ đang dạy Tiểu Tứ Tử nắm dây cương cưỡi ngựa, nghe được Công Tôn gọi, liền lên tiếng.
“Ngươi tiến cung gặp phải chuyện gì?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ giống như đột nhiên nhớ tới, lại phiền não, “Đừng nói nữa, Bàng phi và Mai phi cãi nhau.”
Công Tôn ngẩn người, nhíu mày, “Phi tử cãi nhau thôi sao, sau đó hoàng thường bảo ngươi tới lo việc nhà à?”
“Ngươi không nhớ rõ sao?” Triệu Phổ quay đầu hỏi Công Tôn, “Ta đã nói với ngươi, những phi tử này chưa bao giờ cãi nhau.”
“Nga…” Công Tôn chợt nhớ tới, “Có điều cãi nhau cũng không có gì ngạc nhiên a, dù sao cùng một tướng công, tranh giành tình nhân cũng khó tránh.”
“Không phải vấn đề này.” Triệu Phổ lắc đầu, “Triệu Trinh có quy củ, phi tử một khi cãi nhau, hậu cung một khi nháo sự, mặc kệ sủng ái đến thế nào cũng phải đày vào lãnh cung.”
“Nghiêm như thế a?” Công Tôn cũng có chút bội phục Triệu Trinh, rất có phong cách của trụ cột gia đình, chậc!
“Những phi tử này thường ngày ngay cả đấu trí cũng không hề dám, lần này nghe nói ngay cả bàn ghế cũng bị hất đổ.” Triệu Phổ bất đắc dĩ, “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Các phụ nhân thường ngày ôm nhu nhược nhược, ngay cả con thỏ cũng không bắt được, lúc này cãi nhau lật bàn.”
Công Tôn nhíu mày, “Vậy cũng phải, hai người đó đều là tiểu thư khuê các, dù có tức giận thế nào cũng không nên dã man như vậy a.”
“Thì đó.” Triệu Phổ lắc đầu, “Làm người a, đúng là không nên tức giận, nhất là nữ nhân, vốn rất dễ nhìn, một khi điên lên thì trở nên xấu xí.”
Công Tôn nghe thấy thì có chút nghi hoặc, “Ngươi nói bọn họ thay đổi như thế nào?”
“Thì là cảm thấy cả gương mặt đều biến dạng, có cảm giác như cơ mặt đều co lại.” Triệu Phổ lắc đầu, “Đáng tiếc hai mỹ nhân.”
Công Tôn suy nghĩ một hồi, nói với Triệu Phổ, “Ta muốn đi xem hai nàng một chút…”
Triệu Phổ dường như có chút khó xử, “Lúc này đang kiểm điểm ở lãnh cung, có thể không thuận tiện như vậy.”
Thấy Công Tôn như có nghi hoặc, Triệu Phổ rất thông minh, bèn hỏi, “Ngươi nghĩ có chuyện?”
“Ân… Người ta hẳn sẽ không đột nhiên thay đổi tính tình.” Công Tôn lẩm bẩm, “Có thể là do bị trúng độc hay là dược vật nào đó? Nhưng hai phi tử này đắc tội với ai? Lại có ai thần thông quảng đại hạ độc hai nàng?”
“Ai, nói chung nữ nhân đúng là phiền a.” Triệu Phổ bĩu môi, quyết định đổi chủ đề nói chuyện, “Đúng rồi, hồi nãy ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, đem chuyện mình cùng bọn Triển Chiêu theo dõi cả nhà Hoàng viên ngoại nói cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ nghe xong thì ngây người một hồi, sau đó bật cười, “A? Một tấm vải nhuộm làm sao giết ta được?”
“Ngươi thường ngày có làm chuyện quái gở nào không?” Công Tôn hỏi hắn.
“Quái gở…” Triệu Phổ gãi cằm, “Hình như không ít.”
Công Tôn cũng bất đắc dĩ, “Có liên quan tới vải?”
Triệu Phổ suy nghĩ nửa ngày, “Ta mặc quần áo!”
Công Tôn liếc hắn một cái, thuận tay gõ lên ót hắn, “Không mặc mới là quái gở đó!”
Triệu Phổ vuốt cái ót, “Ta nói thư ngốc, ngươi cũng coi như người duy nhất trong thiên hạ đó, dám gõ đầu ta, hoàng đế cũng không dám.”
Công Tôn đang định nói gì đó, chợt nghe một thanh âm truyền đến, “Các ngươi định đi đâu a?”
Công Tôn và Triệu Phổ sửng sốt, cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, theo tiếng nhìn lại… chỉ thấy Triển Chiêu đứng ở cổng chính Khai Phong phủ, đang hiếu kỳ nhìn hai người, mà hai người bọn họ mang theo Tiểu Tứ Tử cưỡi ngựa, đã đi qua Khai Phong phủ rồi, dĩ nhiên còn không biết.
“Ách…” Công Tôn vội xuống ngựa, vươn tay đón Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ cũng xoay người xuống ngựa, Triển Chiêu nhớ tới lúc trước Thanh di nói, phải ném bồn hoa túy tâm kia đi, bèn nói với Triệu Phổ một câu.
“Hoa túy tâm.” Triệu Phổ khẽ nhíu mày, “Bồn hoa này…”
“Làm sao vậy?” Công Tôn hỏi.
“A…” Triệu Phổ đột nhiên nghĩ tới, “Bàng phi và Mai phi hình như đem hoa túy tâm đặt trong viện.”
Triển Chiêu không quá minh bạch, “Đặt trong viện?”
“Ta nghe tiểu thái giám bên người Bàng phi nói, Bàng phi và Mai phi thường ngày quan hệ tốt, hai người đều thích vẽ tranh, hình như lúc vẽ hoa túy tâm thì gây gổ.” Triệu Phổ vừa nói, chỉ thấy cách đó không xa có một thị vệ vội vàng chạy tới, “Vương gia, nguy rồi!”
“Lại xảy ra chuyện gì?” Triệu Phổ xụ mặt, tâm nói sớm biết vậy không về Khai Phong, đâu cũng có chuyện!
“Hai thị vệ đột nhiên đánh nhau, làm hoàng thượng bị thương.”
“Cái gì?” Triệu Phổ kinh hãi, “Bị thương có nặng không?”
“Thật ra cũng không nặng, may mà Nam Cung đại nhân ở đó.” Thị vệ bất đắc dĩ, “Nhưng lần này đánh nhau là hai thị vệ đại nội, thường ngày công tác rất tận tụy, lần này quả thật là bất khả tư nghị, cho nên Nam Cung đại nhân thỉnh ngài lại vào cung một chuyến, tốt nhất là người của Khai Phong phủ cũng đi.”
Triệu Phổ gật đầu, bọn Triển Chiêu cũng đi theo, Công Tôn kín đáo đem Tiểu Tứ Tử đưa cho Thiên Tôn và Ân Hầu đang xem náo nhiệt, bước nhanh đuổi theo.
Thiên Tôn liếc nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử lúc đầu còn nghiêng đầu dõi theo bọn Công Tôn đi xa, quay đầu lại, liếc thấy Thiên Tôn, đột nhiên ngoảnh mặt đi.
Thiên Tôn hơi sửng sốt, lắc lắc bé, “Oa, sao lại không để ý tới ta?”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ —— Không nghĩa khí!
Thiên Tôn còn định sờ bé hai cái, Tiểu Tứ Tử lại bị người giành ôm lấy.
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, thấy Hồng di cười tủm tỉm nhìn bé, “Ai nha, đúng là khả ái mà, để Hồng di chơi một hồi.” Nói xong, bế đi.
Tiểu Tứ Tử còn thắc mắc —— Chơi cái gì a?
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ chạy tới hoàng cung, chỉ thấy trong cung đang ầm ĩ, các thị vệ rất khẩn trương, dù sao, Triệu Trinh bị thương chính là đại sự.
Bao Chửng và Bát vương gia còn có Bàng thái sư đều ở, Bát vương gia ngồi bên giường, trên giường là Triệu Trinh đang nằm.
Triệu Phổ vừa thấy Triệu Trinh nằm trên giường, lại càng hoảng sợ, đi qua hỏi, “Bị thương thế nào?”
“Không có gì.” Triệu Trinh khoát khoát tay, chỉ chỉ cánh tay mình, “Chỉ là cánh tay bị thương, hoàng thúc cứ hoảng loạn bắt ta nằm.”
Triệu Phổ kiểm tra thương thế một chút, xác định không có trở ngại mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì xảy ra?” Triệu Phổ hỏi Nam Cung.
Nam Cung thấp giọng đáp, “Rất kỳ quái, hai thị vệ này theo ta nhiều năm, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, không biết tại sao hôm nay đột nhiên bất hòa, đánh nhau đả thương hoàng thượng.”
“Vừa nãy đột nhiên bất hòa?” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, hỏi, “Trước khi đánh nhau thì hai người bọn họ đang làm cái gì?”
“Hai người bọn họ phụ trách thủ vệ trong viện, để tránh Bàng phi và Mai phi lại xảy ra xung đột, hai vị phi tử hiện tại tâm tình đều không quá ổn.” Nam Cung liên tục lắc đầu, “Không biết ngày hôm nay là ngày gì, ai ai cũng táo bạo như vậy.”
“Có phải trong viện có bồn hoa túy tâm không?” Công Tôn hỏi một câu.
Tất cả mọi người ngẩn ra, Nam Cung gật đầu, “Đúng, đặt trên bàn đá trong viện.”
Công Tôn khẽ nhíu mày, “Theo như ngươi nói… hoa túy tâm này có chuyện.”
Bao Chửng suy nghĩ một chút, “Đúng là cổ quái.”
.
Lưu lại Bát vương gia cùng Triệu Trinh, những người khác cùng nhau tới trong viện, lại một lần nữa vây xem bồn hoa túy tâm quỷ dị.
Không như tối qua, lúc này bồn hoa túy tâm được đặt trên bàn đá giữa hoa viên, cánh hoa dưới ánh nắng chiếu xuống có vẻ lóng lánh trong suốt, màu đỏ càng thêm diễm lệ, cũng lộ ra một chút quỷ dị.
Công Tôn sờ sờ mũi, “Di? Các ngươi có nghe mùi gì không?”
“Mùi hoa.” Triển Chiêu là người đầu tiên trả lời, mũi hắn thính a.
“Ở đây có rất nhiều hoa.” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bốn phía sắc màu rực rỡ, trong hoa viên ngửi được mùi hoa là rất bình thường.
Triển Chiêu lắc đầu, “Mùi đậu hũ hoa (tàu hũ)!”
Mọi người trầm mặc.
“Đúng là có mùi đậu sống.” Bao Chửng cũng gật đầu.
“Mùi đậu sống?” Bàng thái sư tiến đến bên cạnh bồn hoa túy tâm ngửi ngửi.
Công Tôn vừa định ngăn lão lại, bảo lão đừng đứng gần như vậy, lại bị Bao Chửng nhẹ nhàng túm túm.
Công Tôn quay đầu nhìn ông, chỉ thấy Bao Chửng với gương mặt đen như mực đang nháy mắt với y, ý là —— Để hắn làm xem thử đi.
Bàng thái sư đứng bên hoa túy tâm ngửi một hồi lâu, nhíu mày, “Ngay từ đầu nghe ra mùi đậu sống, có điều ngửi lâu thì lại có hương hoa đào.”
“Ân…” Bàng thái sư vừa ngửi vừa vuốt cằm nhíu mày.
Mọi người thấy lão ngửi nửa ngày, cũng không có gì biến hóa, Công Tôn liền nghĩ, có lẽ do mình đa nghi, không liên quan tới hoa túy tâm.
Đi tới bên bồn hoa, Công Tôn lấy ra một hòm thuốc nhỏ, hỏi Triệu Phổ, “Có thể bẻ xuống một miếng không?”
Triệu Phổ gật đầu, “Đập nát cũng không sao đâu.”
Vì vậy Công Tôn lấy ra một cây búa nhỏ, gõ xuống một mảnh cánh hoa.
Triển Chiêu đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm Công Tôn, liền cảm giác Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhẹ nhàng huých hắn.
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nháy mắt, ra hiệu cho hắn nhìn sang Bàng thái sư.
Triển Chiêu liếc sang, thấy được Bàng thái sư yên lặng đi tới một bên, thuận tay nâng lên một chậu thược dược, yên lặng đi trở lại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, thái sư đi lấy chậu thược dược tới làm gì? Đang thắc mắc, đột nhiên, chỉ thấy thái sư giơ chậu hoa lên, ném về phía Bao Chửng.
“Hắc Tử chết tiệt, hôm nay đồng quy vu tận với ngươi!” Thái sư rống lên một tiếng, chậu hoa này mà nện xuống, Bao đại nhân phỏng chừng không chết cũng phải bỏ nửa cái mạng.
May mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường động tác nhanh, Triển Chiêu giật Bao Chửng kéo ra, Bạch Ngọc Đường giơ tay đón lấy chậu hoa kia.
Thái sư vừa thấy không nện trúng, lại muốn bổ nhào tới đánh Bao đại nhân, may mà Nam Cung mang theo một đám thị vệ ngăn thái sư lại.
Bao Chửng cũng bị dọa ra một thân mồ hôi, Bao Chửng và lão thường ngày cũng quen cãi nhau ầm ĩ, thái sư dù sao cũng là người có thân có phận, hơn nữa thể hình béo nên phản ứng cũng tương đối trì độn, lúc thực sự tức giận thì tối đa là giậm chân thở dốc. Hơn nữa Bàng Cát là một người thông minh, mỗi lần tức giận thì bất quá cũng giống tiểu hài nhi tranh hơn thua một chút, chưa từng thấy lão đằng đằng sát khí như hôm nay, giống như bị quỷ triền thân vậy.
Bạch Ngọc Đường trở tay điểm huyệt đạo của thái sư.
Công Tôn lên tiếng, “Tìm một cái chậu lại đây, phải là chậu lớn, đổ đầy nước.”
Nam Cung kỷ vội gọi người đi lấy, Công Tôn lấy ra vài lọ thuốc, đưa cho Triển Chiêu, “Cho thái sư ăn, mỗi thứ một viên.”
Triển Chiêu kinh ngạc, “Thái sư trúng độc sao?”
“Trúng độc là khẳng định, nhưng ta còn không biết ông ấy trúng độc gì, thuốc này toàn bộ đều là giải độc, biện pháp tốt nhất là cho ông ấy ăn mỗi thứ một viên, về phần có hiệu quả hay không, vậy còn phải xem.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nghĩ biểu tình của Công Tôn nghiêm túc thế kia, xem ra chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Nam Cung khiêng chậu nước tới, Công Tôn gọi người mau chóng ngâm hoa túy tâm vào trong nước, sau đó lấy ra một lọ thuốc bột rắc một ít vào trong, không bao lâu, chợt thấy chậu nước biến thành đỏ như máu, màu sắc thập phần ghê rợn.
“Thứ gì vậy?” Triệu Phổ nhíu mày.
“Hoa này bị tẩm độc dược, không biết đã ngâm bao nhiêu ngày, cho nên màu sắc mới có thể tươi đẹp như vậy.” Công Tôn lắc đầu, “Mục Chiếu quốc kia không có hảo tâm, dùng mưu kế quá độc ác, mấy ngày nay cũng may là không có mưa, nói cách khác toàn bộ mọi người trong hoàng cung sẽ trở nên cực kỳ táo bạo. Một khi trời mưa to vài ngày, nước mưa sẽ đem độc dược thấm vào trong đất, thậm chí nguy hại toàn bộ Khai Phong!”
“Dạo này chính mùa mưa của Khai Phong.” Triển Chiêu nhíu mày, nhìn thoáng qua Bao Chửng cách đó không xa, chỉ thấy ông nhíu mày cúi đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Bàng thái sư bị nhét vào mồm hơn mười viên thuốc, cũng đã đỡ hơn, thở phì phò xoa mặt, “Ai nha, đau đầu!”
Công Tôn bắt mạch cho lão, chọn ra một lọ trong số đó đưa cho Nam Cung kỷ, “Đưa cho hai vị phi tử và hai thị vệ dùng, bọn họ đều là vô tội, do trúng độc nên không khống chế được tâm tình mà thôi.”
Nam Cung Kỷ vội vã cầm lấy, hành lễ với Công Tôn một cái, bước nhanh đi đưa thuốc giải.
Lúc này, đại thái giám Trần công công cũng chạy tới, dường như hoàng thượng bên kia thu được tin tức, biết thì ra hoa túy tâm này có độc, cho nên tới hỏi tình huống.
Công Tôn nói ông tới vừa lúc, liền đưa cho ông một phương thuốc, bảo lập tức dựa theo phương thuốc này đi nấu, có bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu, tất cả những ai đã từng tới gần hoa túy tâm đều phải dùng, ngay cả mấy người bọn họ cũng không ngoại lệ.
Chờ mọi chuyện an bài thỏa đáng, Triển Chiêu bèn hỏi Bao Chửng, “Đại nhân.”
“Ân?” Bao Chửng ngẩng đầu, như là vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
“Hoa túy tâm này và Đào Hoa nương nương, có phải có bí mật gì không?” Triển Chiêu hỏi cũng rất sảng khoái, “Ta thấy ngươi và vương gia, thái sư, dạo này đều tâm sự nặng nề.”
“Ách…” Bao Chửng há há miệng, nhìn Bàng Cát một bên.
Bàng thái sư gãi đầu, biểu tình của hai người này rõ ràng là có chuyện, nhưng là không thể nói.
Lúc này, chợt nghe ngoài viện có người nói, “Trẫm cũng muốn biết.”
Mọi người nhìn sang, quả nhiên, Triệu Trinh nằm không nổi nữa, đứng lên đi tới cửa viện, phía sau là Bát vương gia sắc mặt tái nhợt.
Triệu Phổ nhìn nhìn hai người, sốt ruột, “Các ngươi làm sao vậy? Có gì không thể nói?”
Mọi người trầm mặc một lát, chợt nghe Bát vương gia lên tiếng, “Tìm một chỗ khác đi.”
Triệu Trinh hơi sửng sốt, lệnh những người xung quanh trước tiên lui ra, mọi người đi tới thư phòng, đóng cửa lại.
“Hoàng huynh.” Triệu Phổ hỏi Bát vương gia, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ai.” Bát vương gia bất đắc dĩ thở dài, “Giấy chung quy không gói được lửa, quả nhiên ứng nghiệm rồi.”
“Ứng nghiệm?” Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Cái gì ứng nghiệm?
“Đào hoa trái, hoa túy tâm… liên quan đến một bí văn của hoàng thất, chính là cấm kỵ của Triệu thị.” Bát vương gia nói, nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu truyền khắp thiên hạ, có thể sẽ dao động căn cơ của Đại Tống ta.”
Mọi người nghe được thì cả kinh —— Nghiêm trọng như thế?
“Không nghiêm trọng thì sẽ không vất vả giấu diếm như vậy.” Bao Chửng lắc đầu.
Mọi người trầm mặc một lát, Triệu Trinh lên tiếng, “Nói đi, không nói có thể sẽ xảy ra đại sự.”
Triển Chiêu nghĩ trong đó có kỳ quặc, theo thói quen đảo mắt nhìn sang Bạch Ngọc Đường, đã thấy Bạch Ngọc Đường nhíu chặt hai hàng lông mày, dường như cũng có tâm sự.
Triển Chiêu sờ sờ cằm —— Sao dạo này ai cũng có bí mật hết a?
.
.
________________________
Hắn dĩ nhiên đã phản bội sư phụ, chỉ vì nhìn nhau một lúc…
“Nhãi ranh, sư phụ mà cũng dám bán!”
_____________________________
Edit: Tiểu Lạc
*
chương 17
Di họa
.
Bát vương gia thở dài, vừa định mở miệng, đột nhiên nghe Triệu Trinh hỏi một câu, “Hoàng thúc, không phải là phong lưu sử của phụ hoàng ta chứ?”
Bát vương gia ngẩn người, sau đó mới nghiêm mặt, “Nói bừa, phụ hoàng ngươi sao lại là người như thế!”
Triệu Trinh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy còn đỡ, nếu không thình lình nhảy ra một tỷ tỷ muội muội ta chịu không nổi đâu.”
Triệu Phổ cũng khoanh tay, “Ra là không phải thế a.”
Bát vương nhịn không được gõ đầu hắn, “Ngươi nghĩ hoàng huynh ngươi như vậy sao, đại nghịch bất đạo!”
Triệu Phổ gãi đầu.
“Chuyện này, không liên quan tới tiên hoàng.” Bao Chửng nói, “Liên quan tới Thái tổ và Thái Tông.”
Tất cả mọi người ngẩn ra, đây đó liếc mắt nhìn nhau —— Hoàng thất Đại Tống triều đều là thế, chỉ cần kéo đến hai vị này thì rối loạn khó nói rõ.
“Ai, ân toán tổ tông này vốn cũng không tiện truy cứu.” Bát vương khoát tay, “Nhưng ân toán tổ tông, hết lần này tới lần khác lại giáng họa xuống tiên hoàng, cũng là hoàng huynh Nguyên Hưu của ta.”
Triệu Trinh xòe tay —— Vẫn là liên quan tới cha hắn kìa.
“Không phải tình biến, chẳng lẽ là chuyện tranh ngôi hoàng đế?” Triệu Phổ hỏi.
“Trạch Lam, ngươi đối với hoàng huynh ngươi có bao nhiêu ấn tượng?” Bát vương gia hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ vuốt cằm suy nghĩ một chút, tiên hoàng Triệu Hằng không phải cùng cha cùng nương với hắn, đó là nhi tử của thúc thúc hắn, mọi người không tính quá thân, bất quá Triệu Hằng trong ấn tượng của hắn rất ôn hòa, có chút tương tự như Triệu Trinh, thậm chí còn an nhàn sợ phiền phức hơn. Nếu nói ấn tượng sâu sắc, thì thừa tướng Khấu Chuẩn năm đó buộc Triệu Hằng ngự giá thân chinh, càng khiến hắn nhớ rõ hơn.
“Một người rất hòa khí.” Triệu Phổ không cách nào hình dung, đành phải nói ra câu đó.
Bát vương cũng gật đầu, “Theo lý mà nói, Triệu Hằng không phải trưởng tử cũng không phải đích tử (con trai do vợ cả sinh), vì sao lại thừa kế ngôi hoàng đế, các ngươi cũng biết?”
“Nga, chuyện này ta từng nghe!” Công Tôn đọc rất nhiều sách bèn lên tiếng, “Nói là năm đó Thái Tông mê tín tướng thuật, mời thuật sĩ nổi danh đến xem tướng. Vừa vặn, ngày đó những hoàng tử khác đều tại, duy độc tiên hoàng sinh bệnh không đến, chỉ có vài hạ nhân đến. Thuật sĩ nọ sau khi xem xong, nói những hoàng tử này không như tiên hoàng, liền xem tướng mạo của những hạ nhân của tiên hoàng, nói hắn có tướng đế vương, cho nên hắn được lên ngôi hoàng đế?”
Công Tôn nói xong, tất cả mọi người gật đầu —— Đúng là từng có tin đồn như thế, tuy có vẻ lập thái tử như vậy có chút khinh suất cũng có chút buồn cười, nhưng kết quả cũng tạm có thể chấp nhận, nhưng tin đồn dù sao cũng là tin đồn, không chuẩn xác cho lắm.
Công Tôn nói xong chợt nghe Triệu Phổ “Phốc” một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Triển Chiêu hỏi, “Lẽ nào tin đồn là giả?”
Triệu Phổ sờ sờ mũi, “Kỳ thực, hoàng thúc tổng cộng có bảy nhi tử, cái đó bỏ qua không kể, năm đó có năng lực tranh đoạt ngôi hoàng đế có ba người, thái tử Triệu Nguyên Tá, thứ tử Triệu Nguyên Hỉ, còn có tiên hoàng Triệu Nguyên Hưu. Nguyên Hưu vốn là tên khai sinh, sau đó sửa thành Triệu Hằng.”
Mọi người gật đầu, sau đó thì sao? Có liên quan gì tới Đào Hoa nương nương, Mục Chiếu quốc và hoa túy tâm?
“Sở dĩ Nguyên Hưu có thể làm hoàng đế.” Bát vương thở dài, “Là bởi vì lão đại nổi điên, lão nhị bạo chết.”
…
“Có chuyện này nữa sao?” Mọi người kinh ngạc.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày không nói lời nào, đang suy nghĩ làm sao Thiên Tôn có thể biết được loại chuyện này.
“Mà sở dĩ điên và chết, lại phải bắt đầu nói từ năm đó.” Bát vương nhấp một ngụm trà, dường như chuẩn bị kể một câu chuyện rất dài.
Triệu Trinh nâng cằm tựa lên bàn sách lắng nghe, “Hoàng thúc, chuyện này có phức tạp không?”
“Kỳ thực cũng không tính.” Bát vương nói, “Năm đó Thái Tổ đã phế đi một hoàng đệ của mình, có biết là ai không?”
Triển Chiêu ngáp một cái, hắn hoàn toàn không quan tâm những chuyện thế này, Bạch Ngọc Đường cũng không tinh tường lắm.
Công Tôn nâng chén uống trà chuẩn bị nghe hoàng thất bí văn.
Triệu Trinh nghiêng đầu lấy ra hai con rùa nhỏ đặt trong hũ pha lê trên bàn đặt lên bàn, chơi đùa, “Là tứ hoàng tử Triệu Đình Mĩ sao?”
“Chính hắn.” Bát vương thỏa mãn gật đầu, “Thái Tông năm đó vu hãm Triệu Đình Mĩ liên thủ với Lư Đa Tốn, âm thầm cấu kết nhân mã muốn tạo phản, phán hắn tội sung quân.”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường luôn im lặng, liền nhướng nhướng đôi mày nhìn hắn —— Nói thẳng là vu hãm luôn kìa!
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười cười —— Triệu Quang Nghĩa (tên của Thái Tông) vì cầu ngôi hoàng đế không từ thủ đoạn chuyện này ai ai là người Tống đều biết.
“Thái tử Triệu Nguyên Tá với thúc thúc Triệu Đình Mĩ của hắn tình cảm sâu đậm.” Bát vương bất đắc dĩ thở dài, “Triệu Đình Mĩ sau khi bị sung quân, hắn vẫn luôn cầu tình với Thái Tông, nhưng kỳ quái chính là, Triệu Đình Mĩ tuổi còn trẻ, rời khỏi Khai Phong chưa bao lâu, đột nhiên chết.”
Triệu Phổ vuốt cằm, “Hình như có nghe đồn là bị hại chết, thì ra là trên đường đi sung quân.”
“Bao nhiêu tuổi?” Công Tôn hỏi.
“Chưa tới bốn mươi.”
“Vậy thì chết quá kỳ quặc rồi, năm đó cũng không thể loại bỏ khả năng khí hậu không quen đột phát tật bệnh được.” Công Tôn vuốt cằm.
“Thúc thúc chết cháu trai phát điên?” Triển Chiêu hỏi, “Có chút kỳ quái a.”
“Nguyên Tá điên kỳ thực còn có nguyên nhân khác, bởi vì tranh giành tình cảm.” Bát vương lắc đầu, “Thái Tông quá mức thương yêu thứ tử Triệu Nguyên Hỉ, không quan tâm đến những nhi tử khác, kỳ thực cũng có thể lý giải, Triệu Nguyên Hỉ ngày thường cao to uy mãnh, hơn nữa vô cùng thông minh, quả thật là có tướng đế vương, chỉ tiếc vào năm hai mươi bảy tuổi, lúc vào triều đột nhiên nói đau tim, mời thái y tới bắt mạch một cái, rồi chết.”
“Đau tim?” Công Tôn nhíu mày, “Hắn vốn sinh ra thân thể đã kém rồi sao?”
“Đương nhiên là không.” Bát vương lắc đầu, “Thân thể rất khỏe!”
“Chết kỳ lạ quá, có phải hắn ăn bậy thứ gì, hay là trúng độc hay không?” Công Tôn làm một lang trung, luôn nghĩ những tháng ngày sinh sống của các hoàng tử luôn khó khăn, quả thực có đề phòng cũng như không.
“Vấn đề nằm ở tức phụ của hắn.” Nghe ngữ khí của Bát vương, dường như đã tiến vào chính đề.
“Nguyên Hỉ tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại được sủng ái, đường tương lai luôn thông thuận, cái gì cũng tốt, hết lần này tới lần khác lại thích một nữ nhân không thích hợp.”
“Không thích hợp?” Triển Chiêu lần đầu tiên nghe người ta miêu tả một nữ nhân như thế.
“Cưới vợ cầu thục nữ, nhà người thường còn như vậy, huống chi hoàng gia. Nguyên Hỉ được sủng ái như vậy, tương lai có thể làm hoàng đế, vậy phu nhân hắn không phải hoàng hậu hay sao? Dù cho không phải thục nữ, bình thường một chút, hiền lành một chút cũng được. Hoặc đơn giản tìm một nữ nhân tài ba tính tình đặc biệt… Nếu không thì, tìm một tiểu thư kiều man bốc đồng, cũng có thể tiếp thu.” Bát vương xòe tay bất đắc dĩ, “Nhưng Trương phu nhân này, lại là một yêu nữ!”
“Yêu nữ?” Mọi người mở to hai mắt —— Mới nghe lần đầu!
“Trương phu nhân này lai lịch đáng ngờ, trong nhà phụ mẫu đều mất, một mình tha hương đi tới Khai Phong, mở cầm lâu duy trì sinh kế, mà còn có kỹ năng đàn rất khéo tay.” Bát vương ngẩng mặt bắt đầu hồi tưởng, “Nữ nhân này, kỳ thực cũng khá thú vị, nghe nói có mị lực đặc biệt. Nếu luận đẹp, trên đời này chỉ có rất hấp dẫn chứ không có đẹp nhất, nếu luận tài năng, trên đời này cũng chỉ có càng tài năng chứ không có tài năng nhất, theo lý Nguyên Hỉ gặp được nhiều nữ nhân như vậy, loại mỹ nữ nào chưa từng thấy? Hết lần này tới lần khác lại bị Trương phu nhân mê đến chết đi sống lại.”
Triệu Phổ nhíu mày, “Có thể nàng ta sinh ra nghèo hèn, nhưng vì sao lại nói nàng ta là yêu nữ?”
“Nguyên Hỉ là điển hình của loại người không thương mỹ nhân chỉ thương giang sơn, cần chính lại hùng tâm bừng bừng, chẳng bao giờ trầm mê thanh sắc, Thái Tông rất yên tâm về hắn, hắn cũng chưa từng gây ra sai lầm nào. Nhưng từ khi mê luyến Trương mỹ nhân, đón nàng ta hồi phủ, Nguyên Hỉ liền thay đổi, trở nên ngây ngây dại dại, có lúc lại lơ đãng, biểu hiện cũng bắt đầu kém cỏi.”
“Dù sao cũng là thanh niên mà.” Triệu Trinh chống cằm, “Thỉnh thoảng mê muội mất cả ý chí cũng có thể hiểu được.”
“Nhưng có người nói với Thái Tông, Trương phu nhân là yêu nữ, nàng ta thường ngày sẽ mua một ít giấy vàng, nếm thơm, còn có thể nuôi một ít độc trùng độc xà ngay trong viện của mình, trong phòng còn cung phụng tà phật, mặt khác… Đủ loại hoa đào trong phủ Nguyên Hỉ, không biết nàng ta dùng phương pháp gì, khiến những cây hoa đào này nở rộ dị thường xinh đẹp.”
“Hoa đào?” Mọi người có thể coi như nghe được tin tức liên quan tới vụ án, đương nhiên… chỉ là trồng hoa đào cũng không nói lên được gì.
“Trương phu nhân kia ở trong sân dâng hương tế bái, niệm chú một ngày một đêm, Nguyên Hỉ cũng chẳng quan tâm, mà còn càng thêm sủng ái nàng ta, nguyên bản trong nhà hắn cũng có mỹ nhân cơ thiếp, mà nhiều người còn có gia cảnh không tầm thường, vốn cũng được sủng ái. Nhưng từ khi Trương mỹ nhân tới, Nguyên Hỉ không thèm quan tâm tới những nữ nhân khác, chỉ toàn tâm toàn ý với Trương mỹ nhân. Nhưng Trương mỹ nhân lại nặng lòng đố kỵ tính tình thì táo bạo, phàm nhìn thiếp thị nào không vừa mắt, liền phân phó thủ hạ hung hăng đánh đập, có vài mỹ nhân thậm chí vì vậy mà chết. Những mỹ nhân này trong nhà đều có bối cảnh, không ít nhân duyên chính là có lợi cho Nguyên Hỉ ngày sau tiếp chưởng triều chính, là Thái Tông tự mình tuyển định cho hắn, lần này gây chết người, làm sao ăn nói với những trọng thần kia?” Bát vương gia lắc đầu, “Hoàng thượng tại triều đường yêu cầu Nguyên Hỉ đuổi Trương mỹ nhân ra khỏi Khai Phong, Nguyên Hỉ dĩ nhiên dám khắc khẩu với Thái Tông.”
Tất cả mọi người kinh ngạc —— Nghiêm trọng như thế?
“Thái Tông một mạch mắng chửi Nguyên Hỉ kịch liệt, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra.” Bát vương bất đắc dĩ, “Nguyên bản nhị hoàng tử Nguyên Hỉ bát diện lâm lang (đẹp mọi mặt trong mắt mọi người), lại bởi vì một nữ nhân, đắc tội không ít người, thiếu chút nữa làm tiền đồ của mình sụp đổ.”
“Vị nhị hoàng thúc này thật đúng là thái quá mà.” Triệu Trinh cũng cảm khái.
“Điều kỳ quái nhất không phải là chỗ này.” Bát vương sắc mặt ngưng trọng, “Có một việc, trực tiếp khiến Thái Tông tức giận.”
“Chuyện gì?” Mọi người hiếu kỳ.
“Trương mỹ nhân dĩ nhiên bảo nhị hoàng tử, tại tiết thanh minh vì nàng ta mở đàn thiết pháp, chiêu hồn phụ mẫu đã mất đi nhiều năm của nàng ta, nghe nói tràng diện lúc đó phi thường quỷ dị, nàng ta chôn hài cốt phụ mẫu mình dưới gốc cây đào trong viện, bảo nhị hoàng tử niệm chú chiêu hồn, còn bắt hắn dùng không ít đan dược tự mình luyện ra. Dọa cho thái giám bên người nhị hoàng tử suốt đêm tiến cung báo cho Thái Tông, Thái Tông tức giận, bắt giam Trương mỹ nhân, nhốt vào đại lao, mang Nguyên Hỉ về cung giam cầm, đồng thời, một mồi lửa hỏa thiêu toàn bộ hoa đào trong phủ nhị hoàng tử!”
Mọi người hai mắt nhìn nhau —— Đúng là tuyệt!
“Sau đó thì sao?” Công Tôn hỏi.
“Sau đó xảy ra một chuyện kỳ quái.” Bát vương nói, “Hoàng thượng mời ngự y, và thuật sĩ nổi danh nhất lúc đó… Cũng chính là thuật sĩ tiên đoán tiên hoàng sẽ đăng cơ, tiến cung chẩn trị cho nhị hoàng tử. Ngự y nói nhị hoàng tử ăn đại lượng đan được không tốt cho thân thể, mở dược tề cho hắn, khiến Nguyên Hỉ ói ra ba ngày ba đêm, cuối cùng thần trí tựa hồ thanh tỉnh không ít.
Nhị hoàng tử sau khi thanh tỉnh, dĩ nhiên không hề mê luyến Trương mỹ nhân, vì vậy, hoàng thượng càng thêm xác định, nhi tử của người vẫn chính là một nhi tử tốt, là bị yêu nữ mê hoặc mới biến thành như vậy.
Vị thuật sĩ kia thấy binh sĩ khiêng một pho tượng phật cổ quái từ trong phủ nhị hoàng tử trở về, nói với hoàng thượng, Trương mỹ nhân này đúng là yêu nhân, am hiểu vu thuật, tượng phật này cũng là tượng vu cổ, mà trong cái bệ dưới tượng phật, thuật sĩ tìm được một mảnh giấy dùng máu viết ngày sinh tháng đẻ, là thuộc về Triệu Đình Mỹ và Triệu Nguyên Tá.”
Mọi người nghe tới đó, đều nhịn không được mà cứng lưỡi.
“Là Trương mỹ nhân kia hạ chú, hại chết Triệu Đình Mỹ, làm thái tử Triệu Nguyên Tá nổi điên?” Triệu Trinh nhíu mày.
“Nàng ta đại khái là muốn đảm bảo Nguyên Hỉ đăng cơ làm vua, nàng ta vững vàng khống chế Nguyên Hỉ, cũng tức là vững vàng khống chế thiên hạ.” Bát vương nhàn nhạt cười, “Vị thuật sĩ kia nói, loại chú ngữ này gọi là đào hoa chú, mà Trương mỹ nhân kia, rất có thể là vu nữ thờ phụng Đào Hoa nương nương.”
Tất cả mọi người bất đắc dĩ lắc đầu —— Triệu Nguyên Hỉ đúng là tìm một nữ nhân khó lường trở về.
“Thái Tông vốn định hạ lệnh thiêu sống nàng ta, nhưng Nguyên Hỉ cầu tình.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Lẽ nào Triệu Nguyên Hỉ và Trương mỹ nhân kia thật sự có cảm tình?”
“Ân… Nguyên Hỉ nói niệm tình một đoạn phu thê, tha nàng ta một mạng.” Bát vương tiếp tục nói, “Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó thoát, để tránh Trương mỹ nhân kia lại hại người, phải dụng hình với nàng ta.”
“Hình phạt gì?” Triển Chiêu nghe thì biết không phải chuyện gì tốt.
“Hủy đi hai mắt, cắt đi đầu lưỡi, chặt đứt hai tay.”
“A…” Mọi người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Triệu Trinh lắc đầu, “Còn không bằng giết nàng ta đi.”
“Nhưng trước khi hành hình, lại có biến số xảy ra.” Bao Chửng nói, “Trương mỹ nhân bị tra ra là có thai.”
Mọi người nhướng mi —— U, đây chính là long tử hoàng tôn.
“Thái Tông sai người trước tiên đem nhốt nàng ta lại, chờ sinh ra hài tử rồi tiếp tục, nhưng…” Bát vương nói, “Nguyên Hỉ lại cố ý muốn lập tức hành hình, còn nói, cho dù mang thai, giữ lại cái bụng là được, hai tay hai mắt vô dụng.”
“Độc ác như thế?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói, “Chủ ý nguyền rủa chết huynh đệ mình, không phải là chính hắn nghĩ ra đó chứ?”
Triệu Trinh nâng cằm gật đầu, “Tám phần mười là vậy, nhưng tại sao ngay từ đầu không đơn giản thiêu chết nàng ta luôn đi, lúc đó còn chưa biết nàng ta mang thai, Triệu Nguyên Hỉ giữ lại cái mạng nàng ta thì có ích lợi gì?”
“Không khiến Thái Tông hoài nghi chứ?” Triệu Phổ hỏi.
“Ai biết được? Dù sao Thái Tông cũng không điều tra chuyện này, đồng thời dựa theo ý của Nguyên Hỉ, ba ngày sau, hành hình.” Bát vương nói đến đây lại thở dài, “Nhưng không ngờ chưa tới ba ngày, đột nhiên thiên hỏa rơi xuống, một tia sét mạnh giáng xuống, vừa lúc đốt cháy gian nhà có Trương mỹ nhân, lửa to hừng hực, thị vệ muốn đi vào cứu, nhưng cứu không được. Chỉ nghe trong lửa đỏ có tiếng Trương mỹ nhân hô to, ‘Triệu Nguyên Hỉ, ngươi là kẻ phụ lòng, ta giúp ngươi dùng hoa túy tâm diệt trừ người giành ngôi hoàng đế với ngươi, nhưng ngươi dùng xong thì bỏ, giang sơn xã tắc này không phải của ngươi, ngươi cả đời cũng đừng hòng làm hoàng đế, còn nữa, đào hoa trái ngươi nợ ta, cuối cùng sẽ có một ngày phải trả, ta chờ ngươi dưới âm tào địa phủ!’”
“Nàng ta bị chết cháy sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bát vương lắc đầu, “Không biết, chờ lúc lửa tắt, binh lính không tìm được thi thể hay thi hài nào, mà tìm được một nhành hoa đào rất lành lặn.”
“Lại hoa đào…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Trượng thị có nhắc tới việc nàng ta dùng hoa túy tâm bang trợ Triệu Nguyên Hỉ diệt trừ những người giành ngôi hoàng đế với hắn, còn nói Triệu Nguyên Hỉ nợ đào hoa trái của nàng?”
“Đào hoa trái không phải nhờ có cầu tài mới định ra sao?” Triển Chiêu thắc mắc, “Nói như vậy, ban đầu có thể là Triệu Nguyên Hỉ đón Trương mỹ nhân trở về, cũng không phải vì mê luyến nàng ta, mà là để nguyền rủa Triệu Nguyên Tá, nhưng không ngờ chính mình cũng bị khống chế.”
“Rất có thể, nhưng kết quả đã không còn quan trọng, bởi vì không bao lâu, Nguyên Hỉ đột nhiên bạo chết ở hoàng đình.” Bát vương thở dài, “Thái Tông tức giận, sai người lùng bắt Trương mỹ nhân, nhưng thủy chung không có đầu mối, người cảm thấy không giải được hận, đem thi hài của phụ mẫu Trương mỹ nhân đều đốt cháy, đồng thời còn muốn đem toàn bộ thân nhân bằng hữu có liên hệ với nàng ta sung quân biên quan, nhưng sau cùng vẫn không tìm được Trương mỹ nhân thần bí kia. Không bao lâu sau, hoàng thúc bệnh mất, Nguyên Hưu liền đăng cơ.”
Mọi người nghe xong chuyện kể thật dài của Bát vương, chuyện này, quả thật có chút phức tạp.
Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, vì vậy liền nhướng mi nhìn hắn, nháy mắt —— Bí mật của ngươi có liên quan tới chuyện này sao?
Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, có điều cũng không đối mặt với Triển Chiêu, ngoảnh mặt sang một bên.
Triển Chiêu nheo mắt lại, bước sang đứng bên kia của Bạch Ngọc Đường, mở to đôi mắt tròn xoe đối diện với hắn, ánh mắt đó ghi rõ —— Kể ta nghe cái coi!
Bạch Ngọc Đường lại ngoảnh mặt sang bên kia, không cách nào nhìn thẳng vào cặp mắt mèo của Triển Chiêu!
Triển Chiêu thấy hắn không nói, lại tiến sang bên kia, hai mắt tiếp tục mở to nhìn hắn —— Kể nghe đi mà! Ta không nói cho người khác mà.
Bạch Ngọc Đường với hắn nhìn nhau một lát, tiến tới kề sát lỗ tai hắn nói một câu, sau khi nói xong, Bạch Ngọc Đường nhìn trời —— Hắn dĩ nhiên đã phản bội sư phụ, chỉ vì nhìn nhau một lúc… Có điều chuyện này cũng không tính phản bội sư phụ, dù sao sư phụ hắn cũng đã quên, hơn nữa Triển Chiêu cũng không tính là người ngoài.
Triển Chiêu nghe xong lời này, sờ cằm suy nghĩ —— Thì ra là có chuyện như vậy, nhưng có vẻ không liên quan quá nhiều tới vụ án a!
Bạch Ngọc Đường gật đầu —— Chính xác, cho nên tạm thời vẫn không nói cho người khác thì tốt hơn.
Triển Chiêu cười —— Dám bảo không nói cho người khác!
Bạch Ngọc Đường không hiểu sao lại thấy vui vẻ —— Thì là không thể nói cho người khác!
Bao Chửng xa xa thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dường như đang đưa mắt ra hiệu, liền liếc liếc Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn trời.
Bao Chửng có chút buồn cười, lên tiếng, “Triển hộ vệ.”
“Dạ?” Triển Chiêu nhìn Bao Chửng.
“Ngươi thử đi tìm tung tích của Trương mỹ nhân đi.”
Triển Chiêu ngẩn người, chỉ vào mình, “Ta?”
Bao Chửng gật đầu, “Ân, phải nhanh chút a.”
Triển Chiêu giật giật khóe miệng, quay đầu lườm Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường có chút nhàn nhã mà nhìn hắn, ý là hỏi —— Thấy chưa? Đây mới gọi là lão hồ ly!
“Ta cũng đi nữa.” Triệu Phổ dường như rất hiếu kỳ về chuyện này.
“Chia hai đường điều ra, tương đối thỏa đáng.” Bàng thái sư đột nhiên lên tiếng, “Một đường giang hồ, một đường triều đình.”
Tất cả mọi người ngẩn ra, lập tức nhìn Bàng thái sư.
Triệu Trinh nhíu mày, hỏi, “Thái sư nói lời này, chẳng lẽ hoài nghi có quan viên tham dự?”
Bát vương gia dường như cũng không quá minh bạch, nhưng Bao Chửng lại ho khan một tiếng, gật đầu, cho nên nói suy đoán lòng dạ kẻ gian, thì tìm kẻ gian!
Triệu Trinh truy hỏi, “Có đối tượng hoài nghi không?”
Bàng thái sư không nói, liếc nhìn Bao Chửng, ý là —— Tra án là chuyện của ngươi.
Bao Chửng đáp lời, “Độc của hoa túy tâm này là hạ ở Khai Phong, hạ ở hoàng cung, hơn nữa lại có người muốn hành thích Cửu vương gia…”
“Cái gì?!” Triệu Trinh đứng lên, “Ai hành thích hắn?!”
Triệu Phổ khoát khoát tay, “Có vẻ còn đang lên kế hoạch.”
Triệu Trinh nhíu mày nhìn chằm chằm Bao Chửng một hồi, ngồi xuống, “Nếu như ta chết, Cửu thúc cũng chết, ai có thể kế thừa ngôi vị?”
Triệu Phổ ngửa mặt lên trời suy nghĩ, “Ngươi cũng không có người nối dõi, không bằng để hoàng huynh?”
Bát vương vội xua tay, “Không được, ta đã lớn tuổi rồi, hơn nữa danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng thật ra còn có một người…”
“Ai a?” Mọi người hiếu kỳ, lẽ nào Triệu Trinh còn có huynh đệ?
“Triệu Nguyên Tá… Cũng chính là người từng bị hoa túy tâm độc hại, thái tử gia phát điên kia.” Bao Chửng nhắc nhở, “Bây giờ còn chưa chết, hắn là Kim Lăng mục, có nhi tử, gọi là Triệu Duẫn sinh, nghe nói trí dũng song toàn.”
“Chuyện này, không lẽ có liên quan tới Triệu Nguyên Tá?” Triển Chiêu nghĩ đầu mối tựa hồ vòng quanh vòng quanh, không thể nào nhìn rõ được.
“Trương mỹ nhân tung tích mù mịt, huống chi Triệu Nguyên Hỉ đã chết, cừu của nàng cũng đã báo, nhiều năm không xuất hiện, không lý nào hiện tại đột nhiên đi ra, nhưng thủ đoạn này, dùng hay lắm.” Triệu Trinh lẩm bẩm, “Ai sau cùng được lợi tối đa, người đó có thể là chủ mưu, điều tra hắn.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dùng mắt trao đổi —— Ai nói Triệu Trinh trung thực, đầu óc xoay chuyển nhanh hơn Triệu Phổ nha.
.
Mọi người chia nhau hành động, không nói những người khác, chỉ nói về Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Bao đại nhân thật lợi hại a, bảo Triển Chiêu đi ra án, cũng tức là kéo Bạch Ngọc Đường vào, bởi vì hắn nhất định sẽ giúp một tay.
Ra cửa cung đi tới một nơi không ai, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nói vậy, Thiên Tôn nhận thức Trương mỹ nhân?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hắn quả thật đã nói, Túy Tâm là nữ nhi của nhị hoàng tử Triệu Nguyên Hỉ bạo chết và Trương thị, là một công chúa.”
“Nàng tên gọi Túy Tâm, mở là Đào Hoa viên, nhưng cô nương này có vẻ tỉnh tỉnh mê mê, không giống có liên lụy tới chuyện này.” Triển Chiêu khoanh tay lại, “Chúng ta bắt đầu tra từ chỗ nào?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Còn có một đầu mối chúng ta chưa tra kìa.”
“Cái gì a?” Triển Chiêu thắc mắc.
“Thanh di ngươi a.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở.
Triển Chiêu thoáng cái nhớ tới, “Đúng vậy!” Dứt lời, hối hả đẩy Bạch Ngọc Đường đi tới một quán nhỏ ven đường ở xa xa.
“Tới đó làm chi?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.
“Theo ta đi mua phần lễ ra mắt.” Triển Chiêu nói, “Thuận tiện mua một món tặng Thiên Tôn.”
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Đang êm đẹp, sao tự dưng mua tặng sư phụ ta?”
“Ngươi đương nhiên phải bỏ công dỗ dành hắn!” Triển Chiêu nói, giơ tay chỉ ra sau lưng, “Ngươi bán đứng hắn mà, ngươi xem tức tới méo mũi rồi kìa.”
Bạch Ngọc Đường cả kinh, nhìn lại, liền thấy Thiên Tôn không biết lúc nào đã ngồi xổm bên trên sư tử đá trước cửa một ngôi nhà phía sau bọn họ cách đó không xa, nâng cằm phồng má vẻ mặt mất hứng.
Bạch Ngọc Đường lui ra sau một bước.
Ân Hầu bên kia tựa vào sư tử đá túm vạt áo Thiên Tôn, “Ngươi không phải quên rồi sao?”
Thiên Tôn gật đầu, “Đã quên rồi a!”
“Vậy ngươi tức giận cái gì?”
“Nhưng ta không quên ta bảo nó không được nói cho người khác a!” Thiên Tôn trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường, “Nhãi ranh, sư phụ mà cũng dám bán!”
Thì ra hai lão không nhịn nổi hiếu kỳ, chạy tới hoàng cung nghe lén, vì vậy tận mắt thấy toàn bộ quá trình, Thiên Tôn giận rồi a!
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, rất sáng suốt đi theo Triển Chiêu mua lễ vật.
…
Mọi người đi, Ân Hầu hỏi Thiên Tôn, “Trương mỹ nhân kia, có phải là Trương Hoa không?”
Thiên Tôn nhìn hắn, “Ngươi cũng nhận thức a?”
Ân Hầu gật đầu, “Ả độc phụ đó rất khó đối phó, hai tiểu quỷ không biết có ứng phó nổi không.”
“Không sợ, có ngươi mà!” Thiên Tôn cười xấu xa.
Ân Hầu hơi sửng sốt, “Ta? Hình như ngươi thân với người ta hơn đó a.”
Thiên Tôn rũ mí mắt, “Ngươi không nhớ rõ sao? Sao ngươi cũng trở thành già hồ đồ thế? Ta đã quên mất rồi mà.”
Nói xong, nhảy xuống sư tử đá, chắp tay sau lưng, lắc lư mái tóc màu ngân, ung dung đi tới, vừa lẩm bẩm, “Ngọc đường mua lễ vật gì nhỉ? Ta muốn có nghiên mực Đường Thái Tông từng dùng.”
Ân Hầu nhìn trời, đang lắc đầu định chạy, chỉ thấy trên trời có một con chuẩn đen bay qua.
Ân Hầu hơi sửng sốt, sờ cằm —— Sao hắn cũng tới? Không lẽ, thuật sĩ năm xưa chính là hắn?
.
.
___________________