CHƯƠNG 20【 BÃO TUYẾT PHONG THÀNH 】
Triển Chiêu còn chưa có gật đầu, Bạch Ngọc Đường đã mở dù, đứng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, ý bảo —– đi thôi, đi sớm về sớm.
Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường vai kề vai sóng bước đi, cùng che một chiếc dù ra khỏi nha môn, Tiểu ngũ dĩ nhiên cũng theo cạnh hai người, đi được hai bước lại vẩy tuyết.
*************************
Triển Chiêu còn muốn đi theo Phan húc, không có thời gian nói cặn kẽ với Thiên Tôn, vì vậy Bạch Ngọc Đường lôi kéo hắn ra ngoài đồng thời nói cho hắn biết thân phận của Phan húc.
Thiên Tôn mặc dù không quản nhàn sự, trí nhớ cũng không tốt nhưng những tri thức thông thường vẫn có, Phan húc cũng coi như nhân vật gây mưa gió hắn đương nhiên có nghe qua.
“Nga….. là cái tên phản tặc đại tham quan đó a.” Thiên Tôn gật đầu, “ta đã nói có nghe qua mà.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hướng rừng cây mà đi, Thiên Tôn mang theo Tiểu ngũ lanh lợi phía sau.
Tử Ảnh phụ trách theo dõi Phan húc ở gần rừng cây ngoắc ngoắc mọi người.
“Thế nào rồi ?” Triển Chiêu hỏi.
Tử Ảnh lắc đầu, “Hắn đi vào vòng vo mấy vòng ta cùng Giả Ảnh liền mất dấu hắn !”
Triển Chiêu cau mày.
Giả Ảnh đứng trên một thân cây, nhìn vào phía trong, lúc này, trời lại đổ bão tuyết…….tình hình này có thể sẽ đổ tuyết cả đêm.
“Không thích hợp tùy tiện đi vào trong núi.” Giả Ảnh nhắc nhở, “dấu chân chớp mắt một cái đã không còn tăm hơi.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tựa hồ còn không quá cam tâm, đặc biệt là Triển Chiêu ——- Phan húc cứ vậy mà tiến vào, đây là cơ hội tốt nhất để theo dõi tìm ra bí mật của hắn, nói không chừng còn có thể biết được tin tức của Thiên mẫu.
Thiên Tôn đụng vào cánh tay Bạch Ngọc Đường một cái, nhỏ giọng hỏi hắn, “Triển Chiêu và Phan húc đó có chuyện gì vậy ?”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi nhìn Thiên Tôn —— quan sát thật nhạy bén.
Thiên Tôn cười híp mắt bám trên bả vai hắn, “Có phải hay không a ?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ gật đầu một cái, đại khái đem mọi chuyện đụng chạm của Triển Chiêu cùng Phan húc nói qua một lần.
“Nga……” Thiên Tôn liễu nhiên, ôm bả vai Bạch Ngọc Đường quơ quơ, “Hai đứa gần đây thế nào rồi ?”
Bạch Ngọc Đường nghe câu hỏi cảm thấy quái dị, không hiểu, “Cái gì mà hai đứa ?”
“Ngươi và Triển Chiêu a.” Thiên Tôn cười hì hì hỏi, “Có tiến triển gì không ?”
Bạch Ngọc Đường bị hỏi đầu óc cũng mơ hồ, “Người hỏi vụ án ?”
Thiên Tôn bĩu môi, “Ngây ngô !”
Bạch Ngọc Đường mí mắt giật giật có chút khinh bỉ mà nhìn hắn —– người cũng dám nói người khác ngu sao ?
“Di ?”
Thiên Tôn đột nhiên sờ cằm, buông tay đang bá bả vai Bạch Ngọc Đường ra đi tới bên cạnh Triển Chiêu, nhìn vào trong rừng một chút, “Thì ra là ở đây sao ?”
Mọi người nhìn nhau ——– Thiên Tôn phát hiện cái gì ?
Thiên Tôn chỉ chỉ vào trong rừng.
Lúc này bốn phía đều yên lặng như tờ, bình thường lúc tuyết rơi đều đặc biệt yên tĩnh, hơn nữa tuyết trong rừng dày như thế, nếu như có người đi bộ trong rừng nhất định có thể nghe thấy được thanh âm, mọi người nhìn vào trong rừng hồi lâu ———– nhìn cái gì ?
Triển Chiêu cũng đột nhiên vui mừng, kêu một tiếng, “Ngoại công !”
………
Mọi người kinh ngạc ……… Ân Hầu ở đây sao ?
Triển Chiêu kêu một tiếng, chỉ thấy trong rừng, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, trong tay không biết đang cầm thứ gì, nghẹo cái đầu, hình như là mới nghe được thanh âm nên chạy đến, còn rất kinh ngạc, “Yêu ? Ta còn tưởng là người qua đường a, sao các ngươi lại ở chỗ này ?”
Đang nói chuyện, lại thấy Thiên Tôn, Ân Hầu vừa định dạy dỗ hắn vài câu, không nghĩ đến Thiên Tôn lại sách sách lắc đầu, “Ngươi nghĩ là ngươi không thể lạc đường sao ? ngươi hơn một trăm tuổi mà còn muốn đi đến nơi nào a ?”
Mọi người lúc này đều có chung một suy nghĩ ——– một người để đạt đến trình độ này của Thiên Tôn, cũng thật là không dễ dàng, bất quá điều khiến mọi người không cam tâm lúc này là, không có ai có thể thu phục được hắn, Ân Hầu cũng là ngang ngửa với hắn, vì vậy ……. không còn cách nào khác ngoài cam chịu.
Ân Hầu tựa hồ đã tạo thành thói quen, lắc đầu liếc Thiên Tôn một cái, liền vọt đến ôm Triển Chiêu , “Cháu ngoan, sao lại không mặc nhiều một chút !”
“Người mới mặc ít a !” Triển Chiêu đưa tay sờ sờ tay Ân Hầu, phát hiện không béo cũng không gầy, liền hỏi, “Sao người lại chạy từ trong rừng ra ?”
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh lại nhìn nền tuyết sau lưng Ân Hầu……… bằng phẳng! Một chút dầu chân cũng không có ! không phải là bị bão tuyết phủ lên, mà là Ân Hầu căn bản không có lưu lại dấu chân, khó trách một tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Hai ảnh vệ không tự giác mà nuốt nước bọt ——— Nội lực thật đáng sợ, khinh công thật đáng sợ !
“Ngoại công đi nhặt hạt châu a.” Ân Hầu mở tay ra cho Triển Chiêu nhìn.
Mọi người lúc này mới chú ý tới, thì ra Ân Hầu cũng cùng dạng với Thiên Tôn, còn chạy trong tuyết lượm mấy viên tuyết diễm châu.
Mọi người theo bản năng sờ sờ lỗ mũi ——- nói đến một trình độ nào đó, Ân Hầu cùng Thiên Tôn thật đúng là giống nhau.
“Ngoại công, người mới rồi có thấy người nào vào rừng không a ?” Triển Chiêu hỏi.
Ân Hầu nghoẹo đầu đang nhìn Tiểu ngũ sau lưng Triển Chiêu, thuận miệng trả lời, “Người sao ? Có mấy người, cháu nói người nào a ?”
“Trong rừng có mấy người sao ?” Triển Chiêu hỏi, “Người nào a ?”
Ân Hầu nhún vai một cái, “Ta làm sao biết a, ta lại không quen biết, đại khái cũng là tới nhặt hạt châu đi.”
“Nói cụ thể a.” Triển Chiêu không cam lòng, hắn biết Ân Hầu có năng lực đặc thù, chỉ có hắn mới có thể làm được chuyện này……….
“Ân.” Ân Hầu cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn có chút bất mãn, ngoan tôn của hắn nhìn thấy hắn cũng không thèm hỏi xem hắn đã ăn cơm chưa, hỏi hắn có việc gì không……..
“Có một cái nam vừa đi hướng tây, hai đứa này vừa rồi cũng ở đây, bất quá cũng bỏ đi.” Ân Hầu chỉ chỉ Tử Ảnh cùng Giả Ảnh .
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nhìn nhau một cái ——- hắn đi lại trong rừng mà bọn họ căn bản không có phát hiện !
“Sau đó bên kia rừng hẳn là có đi vào một nữ nhân, khinh công cũng tốt, còn nữa sao, ở xa xa một chút có không ít người …… có thể là đang thao luyện các loại, dù sao trong cũng thật khí thế, sau đó sao ……….. còn có mấy người rảnh rỗi ở phía đông, cách thật xa, đại khái cũng giống như ta, có lẽ nhặt hạt châu sao ?”
Ân Hầu nói xong, đã tiến đến sau lưng Triển Chiêu , đến bên cạnh Tiểu ngũ.
Tiểu ngũ ngoan ngoãn ngồi trên mặt tuyết, ngẩng đầu nhìn Ân Hầu.
Ân Hầu tiến tới nhìn thẳng vào mắt nó.
Tiểu ngũ vội vàng nằm xuống, thần thần phục phục, ngước mặt nhìn Ân Hầu, còn không quên lắc lắc cái đuôi, vô cùng thức thời.
“Ai nha.” Ân Hầu đưa tay xoa xoa đầu tiểu ngũ, “đại miêu thật lớn a !”
Tất cả mọi người không nói, quả nhiên trong mắt Ân Hầu cùng Thiên Tôn cọp đều là miêu a ……..
“Từ đâu tới ?” Ân Hầu tò mò, thấy có con cọp đi theo Thiên Tôn, liền hỏi, “Nó dẫn ngươi đến sao ?”.
Thiên Tôn mặt trề xuống, “Ngươi cho ta là ngươi a, đi đến đâu cũng lạc đường !”
Triển Chiêu lại để ý tình trạng trong rừng của Phan húc, vừa rồi Ân Hầu nói ở trong rừng sâu phía tây có một nữ nhân có khinh công rất tốt, có thể chính là Thiên mẫu không ?
Thấy Triển Chiêu muốn đi vào rừng , Ân Hầu đưa tay, kéo cổ áo Triển Chiêu, níu lại, lôi hắn ra ngoài , “ Không được tiến vào, ở bên ngoài tốt hơn, bên trong quá nguy hiểm.”
Triển Chiêu quay đầu lại, “Tại sao a?
“Cơ quan dày đặc” Ân Hầu đưa một ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ, “Tuyết lớn lại càng không thể vào, chờ tuyết dừng mới được, tốt nhất là chờ tuyết tan hẳn.”
Triển Chiêu cau mày, hỏi Ân Hầu “Ngoại công cũng không có biện pháp ?”
“Cây bên trong đều có vấn đề, rừng này có đến mấy trăm năm, không phải là một sớm một chiều có thể phá giải.” Ân Hầu vừa nói, vừa gõ cái đầu, “vừa rồi lão Thất còn nói, sau rừng cây này hẳn là có một ngôi cổ mộ lớn hoặc một tòa cổ thành, có ít nhất hơn ngàn năm, rừng cây này đã lưu lại một mộ phần với lượng cơ quan khổng lồ, vẫn còn lưu giữ đến ngày nay.”
“Thất thúc công tới rồi sao ?” Triển Chiêu kinh ngạc.
Ân Hầu nháy mắt mấy cái, “Hắn mang theo Hồng hầu vào thành rồi, nói đến nha môn tìm ngươi trước, chắc không phải lại đi uống rượu đi ?”
Triển Chiêu cả kinh, “Người để cho thúc ấy mang theo Tiểu Hầu đi khắp nơi a ?”
Ân Hầu khoát tay, “Ta vốn cũng không định mang hắn tới a, bất quá hắn nghe nói ngươi cũng ở Tuyết châu phủ liền hưng phấn muốn đi, nên chạy theo đến, ta lại không thể đuổi hắn đi.”
“Ngươi nếu muốn tiến vào rừng cây thì trước hết tìm được Thất thúc công của ngươi trước đi.” Ân Hầu khoát tay, thuận tiện vươn vai, “Tê….. địa phương quỷ quái gì lạnh muốn chết a.”
Triển Chiêu vội vàng cởi áo lạnh khoát lên cho Ân Hầu, vốn hắn còn muốn tiến vào rừng cây, bất quá giờ thay đổi chủ ý, trước tiên mang theo Ân Hầu về nha môn tắm nước nóng, phủ thêm mấy bộ y phục, sau đó đi tìm Thất thúc công, có thúc ấy thì mới dễ dàng tiến vào rừng.
Nói xong, liền lôi người đi, Ân Hầu vừa đi vừa trêu chọc Tiểu ngũ, vẻ mặt thật hưng phấn.
Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn cũng đi theo trở về thành, Bạch Ngọc Đường phát hiện, Thiên Tôn suốt một đường đều véo hắn đây.
Bạch Ngọc Đường bị véo không giải thích được, nhìn Thiên Tôn, “Người …. làm gì a ?”
Thiên Tôn bĩu môi, “Ngươi không cho ta áo lạnh !”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng rút rút, “Người lại không có sợ lạnh.”
Thiên Tôn xị mặt —— bất hiếu đồ !
Bạch Ngọc Đường cũng đã tập thành thói quen, ngược lại có chút ngạc nhiên, “Thất thúc công của Triển Chiêu là ai ?”
“Thất ưng đi.” Thiên Tôn ôm cánh tay, “Hồng Hầu có lẽ là con nuôi của Hồng Cửu nương Hồng hầu nhi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, tựa hồ có nghe nói qua, “Hồng Hầu nhi con đã nghe qua, nguyên lai là con nuôi của Hồng Cửu nương.”
“Đều là cao thủ của Ma cung a ?” Tử Ảnh thật tò mò, đi lên góp chuyện, “Có dáng vẻ rất lợi hại nha.”
Thiên Tôn khoát tay, “Cũng thường thường, lão Thất vừa uống nhiều liền không ổn, Hồng Hầu chẳng qua chỉ là Tiểu hài tử, không có bao nhiêu lợi hại.”
Bạch Ngọc Đường không nói, đối với sư phụ hắn thì chỉ là thường thôi, bất quá đối với người luyện võ khác mà nói. Đây tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
“Thất ưng là ai ?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng chưa từng nghe qua “Một trong ba trăm lão ma đầu Ma cung sao ?”
Thiên Tôn gật đầu một cái, “Một trong mấy lão đầu ma cung đi, đám hậu sinh các ngươi cũng không biết quá nhiều. Thất ưng là một người đặc biệt, chuyên đào mộ phần, hắn mà tạo cơ quan huyệt mộ là nhất lưu, lão đầu này tinh thông phong thủy như trong lòng bàn tay. Xem ra có thể cùng Công Tôn hàn huyên một hồi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, lần đầu nghe nói có người như vậy, quả nhiên Ma cung dạng người nào trong thiên hạ cũng có, còn đều là quái nhân.
“Tuyết châu phủ, thành trấn từ mấy ngàn năm trước …….” Thiên Tôn sờ cằm như có điều gì suy nghĩ, “Thiên mẫu………”
“Người muốn nói cái gì ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thiên Tôn sờ cằm, ngước mặt……. cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái, “Ta hình như có biết chút gì, bất quá là đã quên mất rồi.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, bất quá cũng không có miễn cưỡng hắn, Thiên Tôn từ trước đến giờ đều vậy, chỉ cần cảm thấy là thứ vô dụng, bất kể có phải là thật sự vô dụng hay không, hắn cũng sẽ quên.
Mọi người trước lúc trời tối đã quay về nha môn Tuyết châu phủ, lúc này bão tuyết phong thành, trên đường người đi cũng đang về nhà, trước cửa nha môn một đám binh lính đang dọn tuyết, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử diện thành một quả cầu trắng đứng ở ngưỡng cửa, cảm khái một chút gió tuyết thật lớn.
“Ân Ân !” Tiểu Tứ Tử thấy bọn Triển Chiêu trở lại, đem Ân Hầu cũng mang về, vui vẻ không thôi.
Ân Hầu thuận tay nhận Tiểu Tứ Tử tới ôm một cái.
Triển Chiêu trước tiên hỏi xem có ai tìm hắn hay không.
Triệu Phổ lắc đầu một cái, Thần Tinh Nhi cũng nói không có, cả buổi chiều đều không có người đến.
Triển Chiêu cau mày, “Hỏng bét, Thất thúc công không phải lại uống say xông ra cái họa gì đi ?”
“Tiểu hầu canh chừng hắn a, không có chuyện gì đâu……” Ân Hầu hướng bên ngoài nhìn một chút, “Tuyết thật lớn, không chừng đang ở khách *** đâu.”
Triển Chiêu vẫn có chút lo lắng, “Con đi tìm bọn họ một chút.”
“Ân” Bạch Ngọc Đường cầm lấy một chiếc dù, “Ta cùng ngươi đi.”
Triển Chiêu còn chưa có gật đầu, Bạch Ngọc Đường đã mở dù, đứng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu một cái, ý bảo —– đi thôi, đi sớm về sớm.
Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường vai kề vai sóng bước đi, cùng che một chiếc dù ra khỏi nha môn, Tiểu ngũ dĩ nhiên cũng theo cạnh hai người, đi được hai bước lại vẩy tuyết.
Thấy hai người đi xa, nhanh chóng đi không có trời nhanh chìm vào đêm tối bão tuyết.
Ân Hầu ôm cánh tay hỏi Thiên Tôn cũng ôm cánh tay bên cạnh, “Hai đứa chúng nó tiến triển thế nào ?”
Thiên Tôn lắc đầu một cái, “Dường như vẫn chưa có giác ngộ gì.”
“Ngây ngô như vậy……..” Ân Hầu cau mày.
Hai người đang nói chuyện, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi mỗi người mang theo một bộ y phục dày bịch đi đến, đặt vào trong tay hai người, ý là —– Hai người mặc vào đi, lão nhân gia phải có phong thái của lão nhân gia a!
Hôm nay cũng không biết thế nào, tuyết rơi càng ngày càng lớn, rất nhanh sẽ không thấy được dấu chân.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường che chung một dù, bốn phía cơ hồ đều là những mảng tuyết lớn, cái gì cũng không có thấy.
Triển Chiêu tay vẫn đặt trên lưng Tiểu ngũ, giống như là sợ nó bị lụt, thuận tiện vỗ tuyết trên lưng nó.
“Ngươi có lạnh không a ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, miêu này dù sao cũng là người phương nam,, chưa từng ở lâu phương bắc, loại thời tiết này dù có nội lực thâm hậu cũng khó chịu nổi..
“Tạm được.” Triển Chiêu dùng nội lực điều tức, thân thể cũng không lạnh, ngược lại hắn lại lo lắng cho đầu gối của Bạch Ngọc Đường , không biết có bị ảnh hưởng hay không.
“Làm gì phải tìm Thất thúc công ngươi gấp như vậy ?” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, “Hắn cũng dễ gây họa như sư phụ ta sao ?”
Triển Chiêu khẽ thở dài, “Ngươi không biết, Thất thúc công ta lúc còn trẻ quá thương phu nhân hắn,, bất quá phu nhân hắn đã qua đời thật lâu trước rồi, vì vậy thúc công không thể không uống rượu, vừa uống là liền uống đến say mèm, uống say còn thích khóc, lúc này người nào chọc hắn nhất định sẽ bị làm thịt.”
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu, “Nghiêm trọng như thế sao ?”
“Cũng không phải sao, nương tử hắn cũng đã qua đời năm mươi năm, hắn vẫn còn thương tâm đâu, đơn giản là tương tư thành cuồng đó.” Triển Chiêu cũng rất bất đắc dĩ.
“Si tình như vậy a.” Bạch Ngọc Đường ngược lại cảm thấy rất tốt, “Có nghĩa tử của Hồng di ngươi phụng bồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đi.”
“Tiểu Hầu cũng không dùng được !” Triển Chiêu lắc đầu, “Hắn vạn nhất gây họa so với Thất thúc công càng lớn hơn a !”
“Hắn cũng gây họa sao ?” Bạch Ngọc Đường lúc này bắt đầu cảm thấy mình may mắn là chỉ có Thiên Tôn gây họa, Triển Chiêu liếc mắt có đến cả Ma cung ba trăm đâu.
“Ngươi đã thấy công phi của Hồng di rồi, Hồng di giỏi dụng hỏa” Triển Chiêu cười bất đắc dĩ, “Tiểu Hầu được nàng chân truyền, hơn nữa đứa nhỏ này thiên phú dị bẩm, không khác gì một cái hỏa cầu, vạn nhất người nào chọc đến hắn,, hắn không cẩn thận đem toàn bộ Tuyết châu phủ đốt cũng có thể đó.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy bất khả tư nghị , “Hắn bao tuổi ?”
“Mười sáu đi.” Triển Chiêu trả lời, “Một mái tóc hồng giống y chang Âu Dương Thiếu Chinh …… sách,, nói không chừng là huynh đệ thất lạc nhiều năm của Âu Dương đi”
Triển Chiêu còn đang nói đùa, chợt …. chỉ nhìn thấy ở đầu đường phía trước, một bóng trắng chợt lóe lên.
Triển Chiêu dừng bước lại, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ý bảo —– Hắn cũng nhìn thấy ! một nữ nhân bạch y, khinh công cực tốt.
“Ô” Tiểu ngũ cũng phát ra âm thanh, nhìn tòa nhà cách đó không xa.
“Nàng ta hình như vào trong đó.” Triển Chiêu cau mày, quan sát ngôi đại trạch kia ——— cái này trông giống như nhà của một đại hộ.
“Có thể nào chẳng qua là một người bình thường không ?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường .
“Nữ nhân kia khinh công đúng là không tệ…..” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kỳ cục, giờ đang bão tuyết ……. nữ nhân bạch y khinh công tốt, đúng dịp như vậy.
“A”
Hai người còn đang do dự, liền nghe trong đại trạch phía trước truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Hai người nhìn nhau một cái, vội vàng chạy tới, cũng không cần gõ cửa, nhảy lên một nóc phòng, Bạch Ngọc Đường cụp ô, hai người vừa hướng lên đầu tường viện, muốn nhìn vào phía trong …… không nghĩ đến liền xảy ra chuyện.