CHƯƠNG 2
Bắt yêu nhân
.
Hơn nửa đêm, giữa đồng cỏ hoang vu nơi băng thiên tuyết địa, đột nhiên có tiếng nữ nhân khóc thút thít truyền đến, lẫn vào gió tuyết bay đi thật xa, nhưng không cách nào xác định phương hướng.
Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, để tránh giày của bé bị tuyết thấm vào làm lạnh chân bé, vừa nhìn quanh cả vùng tuyết trắng phau phau —— Không lẽ thật sự tà môn như vậy sao?
Bạch Ngọc Đường cũng chui ra, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền quyết định đi xem.
“Ngọc Đường, ta cùng đi với ngươi.” Triển Chiêu nói, đem Tiểu Tứ Tử giao cho Công Tôn vừa chạy đến xem náo nhiệt.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, huýt một tiếng về phía chuồng ngựa trong quân doanh ở phía xa xa.
Theo tiếng huýt sáo, mọi người nghe được tiếng ngựa hí truyền đến, chưa bao lâu, Bạch Vân Phàm của Bạch Ngọc Đường đã trực tiếp từ trong chuồng nhảy ra, tung bốn vó phun ra một hơi khói trắng, trực tiếp phóng vào vùng tuyết.
Bạch Ngọc Đường thả người nhảy lên lưng ngựa.
Mà phía sau Bạch Vân Phàm, chính là chú ngựa cưng Táo Đa Đa của Triển Chiêu đang hiếu kỳ thong dong rảo bước.
Táo Đa Đa chớp chớp cặp mắt to, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, như đang hỏi —— Hơn nửa đêm muốn đi đâu nha?
Triển Chiêu khoanh tay lườm nó —— Ngươi không thể phát huy tí khí thế nào sao?
Đa Đa trực tiếp ngáp một cái, muốn trở lại ngủ tiếp, bị Triển Chiêu túm lại.
Kỳ thực qua chuyện vừa rồi, đại quân cơ bản đều đã tỉnh, nhiều tướng sĩ đều ló đầu ra ngoài nhìn, kịp thấy được khí thế của Bạch Vân Phàm khi nó phóng ra khỏi chuồng ngựa, cùng với vóc dáng mạnh mẽ nhảy ra nền tuyết, chúng tướng sĩ đều nhịn không được mà cảm khái —— Bạch long câu a! Quả nhiên là bảo mã không thua kém gì Hắc Kiêu.
Nhìn lại Táo Đa Đa.
Đa Đa dạo này ăn uống ngon miệng, nó vốn cũng khá béo, giờ đây càng châu tròn ngọc sáng, hơn nữa còn có một đôi mắt to đặc biệt khả ái, vô cùng giống với vẻ mặt cả ngày thích nghiêng đầu nghe ngóng của Tiểu Tứ Tử. Tất cả mọi người có chút buồn cười, đáng tiếc một đời đại hiệp của Triển Chiêu a, vật cưỡi này không đủ khí phách, thậm chí còn hơi khờ nữa.
Mọi người đang vui vẻ, Triển Chiêu đã xoay người lên ngựa, nhẹ nhàng vỗ đầu Đa Đa, “Tỉnh ngủ chưa?” Nói xong, vung dây cương…
Táo Đa Đa đột nhiên phát ra tiếng phì phì trong mũi, “Vù” một cái phóng ào đi, vừa xông lên thì tông mao đã xõa tung… một mảng đỏ như lửa giống như một ngọn lửa đang rực cháy, lại thêm tốc độ cực nhanh… muốn đuổi theo Bạch Vân Phàm phía trước.
Mọi người há to miệng —— Quả nhiên xem ngựa không thể chỉ xem tướng mạo!
Triệu Phổ vuốt cằm lẩm bẩm, “Không lẽ thật sự có thiên mẫu à?”
Đang suy nghĩ, thì cảm giác có ai đó túm ống tay áo của mình, hắn nhìn lại, Hắc Kiêu không biết lúc nào đã chạy đến, trợn to một đôi mắt nhìn hắn đăm đăm, cắn tay áo hắn vung vẫy, ý là —— Người ta chạy cả rồi, ngươi ở đây nhìn khỉ gì? Ta mặc kệ! Ta cũng muốn chạy!
Triệu Phổ đẩy con ngựa điên về lại chuồng.
Hắc Kiêu đối diện với hắn, ý bảo —— Muốn chạy!
Triệu Phổ nhìn trời, kỳ thực hắn cũng hiếu kỳ, muốn xem thử thiên mẫu trong miệng có ba hàng răng trông như thế nào, vì vậy cũng chuẩn bị lặng lẽ cưỡi lên Hắc Kiêu, nhưng còn chưa kịp xoay người lên ngựa, thì cảm thấy vạt áo bị ai đó túm được, quay đầu lại nhìn… Bao Chửng túm vạt áo hắn, đen mặt nhìn hắn.
Triệu Phổ thở dài, ngoan ngoãn xuống ngựa.
Hắc Kiêu liên tục giậm chân xuống đất, Triệu Phổ xoa tay nói với Tử Ảnh, “Lôi nó về chuồng.”
Tử Ảnh dẫn đầu vài ảnh vệ chạy tới, túm Hắc Kiêu đang sống chết đòi đi ra ngoài hoạt động gân cốt về chuồng.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo thanh âm nọ chạy đi thật xa, lúc này gió tuyết đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng bóng đêm thâm trầm, dõi mắt nhìn lại thì ngoại trừ một vùng trắng xóa, thật sự không nhìn thấy được gì.
Hai con ngựa cũng ngừng lại, bốn vó giẫm trên nền tuyết, phát ra tiếng phì phì trong mũi, từng đoàn khói trắng từ miệng bay ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, hỏi Triển Chiêu, “Tiếng khóc lặng rồi?”
Triển Chiêu xòe tay —— Hình như lặng rồi.
Hai người đang nghi hoặc, Táo Đa Đa đột nhiên đi tới bên cạnh vài bước, còn quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu để nó đi theo hướng đó, dõi mắt nhìn sang nhưng vừa thấy thì khẽ nhíu mày, giơ tay chỉ vào vết máu xa xa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đó là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường theo hướng ngón tay Triển Chiêu chỉ nhìn sang —— Trên một bãi đất trống xa xa, có một vũng máu đỏ tươi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, xuống ngựa chạy tới xem, chỉ thấy trên mặt đất có một chuỗi vết chân thật dài, đã bị gió tuyết phủ kín một nửa, còn có một vũng máu lớn, nhỏ giọt theo vết chân kéo dài ra xa… kéo dài đến chỗ sâu trong rừng. Vết chân mất trật tự, dường như không giống một người, còn có dấu móng ngựa, nhưng lại ở phương hướng tương phản, có thể con ngựa nọ bị chấn kinh đã bỏ chạy rồi?
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Không lẽ thiên mẫu đã cắn chết người, kéo vào trong rừng à?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một lúc rồi hỏi, “Nếu như trước đó không nghe truyền thuyết về thiên mẫu, ngươi sẽ nghĩ thế nào?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Có một nữ nhân bị dã thú công kích hoặc bị người nào đó công kích, bị thương, chảy máu, chạy vào trong rừng, sau đó đi không nổi nên bắt đầu khóc.”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái, “Vậy hiện giờ ngươi nghĩ loại khả năng nào hợp lý hơn?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, “Loại thứ hai…”
Dứt lời, hai người liền theo vết chân chạy thật nhanh về phía cánh rừng.
Tiến vào rừng, quả thật nghe được có khí tức của con người, dường như khá suy yếu. Hai người theo khí tức đó tiến tới phía trước, vòng qua vài bụi cây, rất nhanh tìm được vết máu, cách đó không xa dưới một gốc cây, một nữ tử mặc áo choàng da cáo trắng, đang ôm một nam nhân cả người đầy máu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cả kinh —— Không phải chứ?
Nàng kia đột nhiên quay đầu lại, sau khi thấy được hai người thì tựa hồ hơi ngẩn ra.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ngẩn ra —— Cô nương này thoạt nhìn không giống đang ăn thịt người a, ít nhất ngoài miệng không có máu, cái miệng cũng không to, hẳn là không thể mọc được ba hàng răng…
Đang suy nghĩ, nàng kia đã che chắn cho người bên cạnh, khẩn trương nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Các ngươi là ai? Người tốt hay xấu? Kẻ sống hay là yêu quái?!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã thấy rõ —— Chỉ có một hàng răng!
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cô nương nọ một hồi, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Ngươi là muội muội của Tiết Bạch Quỷ?”
Cô nương kia lúc này cũng không kích động như vừa nãy, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một hồi, đột nhiên vừa mừng vừa sợ kêu lên, “Bạch đại ca! Bạch đại ca cứu mạng a!”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Muội muội của Tiết Bạch Quỷ, tiểu thư của Bạch Quỷ sơn trang.”
Triển Chiêu thắc mắc —— Tiểu thư của Bạch Quỷ sơn trang tại sao lại ở tại nơi rừng núi hoang vu này? Còn mang theo một người toàn thân đẫm máu.
Bạch Ngọc Đường bước nhanh đến, ngồi xổm xuống nhìn người bên cạnh nàng.
Bên cạnh cô nương là một lão đầu tóc xám trắng, trên cổ có một vết máu, máu chảy thật nhiều, đôi môi trắng bệch hơi thở yếu ớt.
Bạch Ngọc Đường cũng không nhận ra đó là ai, bất quá thấy khá quen mắt, hẳn cũng là người trong Bạch Quỷ sơn trang, vì vậy liền nâng lão nhân kia dậy, nhanh chóng mang về quân doanh trị liệu.
Triển Chiêu đến dìu vị cô nương kia, thấy được chân nàng bị trặc.
Cô nương kia được Triển Chiêu nâng dậy, khập khiễng trở về, vừa lo lắng hỏi, “Nhị thúc ta không sao chứ? Không sao chứ?”
“Phía trước có thần y, khi đưa đến nếu chưa tắt thở thì phỏng chừng có thể cứu.” Triển Chiêu đi tới ngoài bìa rừng, liền thấy Bạch Vân Phàm và Táo Đa Đa đã đi tới.
Bạch Ngọc Đường phỏng chừng cảm thấy thời gian cấp bách, vì vậy thi triển khinh công mang lão đầu trở về trị liệu trước.
Triển Chiêu muốn đỡ cô nương kia lên Bạch Vân Phàm, nhưng Bạch Vân Phàm đột nhiên tránh ra vài bước.
Triển Chiêu bất đắc dĩ —— Con ngựa này tình tình thật là cao, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường thì chẳng cho ai ngồi lên, có đôi khi thậm chí nó còn khó hầu hạ hơn cả con ngựa điên Hắc Kiêu kia nữa.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, túm Táo Đa Đa lại, vỗ vỗ đầu nó bảo nó nghe lời.
Táo Đa Đa liếc liếc cô nương kia, thấy nàng đứng cũng không vững, vì vậy liền ngoan ngoãn đứng bất động, Triển Chiêu dìu cô nương kia lên lưng nó, một tay nắm Đa Đa, một tay nắm dây cương Bạch Vân Phàm đi trở về.
Cô nương kia dường như đã kiệt sức, nằm trên lưng Táo Đa Đa, nhìn Triển Chiêu hỏi, “Thiếu hiệp xưng hô như thế nào? Là bằng hữu của Bạch đại ca sao?”
“Nga, ta gọi Triển Chiêu.” Triển Chiêu đáp lời.
Cô nương kia cả kinh, “Nam hiệp Triển Chiêu?”
Triển Chiêu cười cười, tâm nói nha đầu ngươi đừng có nói tại sao tuổi nhỏ mà gầy nhom gầy đét gì gì đó…
“Triển đại hiệp!” Cô nương cũng không nói gì gầy gò hay tuổi nhỏ, mà mở to đôi mắt, hai má đỏ ửng nhìn chằm chằm hắn nói, “Ta đã nghe kể rất nhiều về ngươi!”
Triển Chiêu có chút xấu hổ, cười, “Tiết tiểu thư…”
“Ta gọi Tiết Bạch Cầm!” Tiết tiểu thư kia thật ra rất rộng rãi, Triển Chiêu nghĩ nếu không phải nhị thúc nàng xảy ra chuyện, đây có lẽ là một cô nương vui vẻ suốt ngày líu ríu.
“Sao các ngươi lại ở tuyết địa lúc nửa đêm?” Triển Chiêu bèn hỏi, “Người vừa khóc chính là ngươi à?”
“Không phải ta!” Tiết Bạch Cầm lắc đầu thật mạnh, “Bất quá đều do ta!”
Triển Chiêu không quá rõ ràng, lúc này, liền cảm thấy Bạch Vân Phàm cắn tay áo hắn kéo tới.
Triển Chiêu khó hiểu nhìn nó.
Bạch Vân Phàm lắc đầu nhìn ra sau lưng mình, hoa tuyết rơi rụng trên tông mao trắng như tuyết.
Triển Chiêu không quá xác định mà liếc nhìn yên ngựa của Bạch Vân Phàm, tự hỏi —— Ý ngươi là bảo ta lên ngồi à?
Bạch Vân Phàm phát ra một tiếng phì phì từ trong mũi, nhích lại gần Triển Chiêu, như là hối thúc hắn nhanh lên một chút!
Triển Chiêu cười cười, vỗ vỗ cổ nó, quay đầu định tiếp tục hỏi Tiết Bạch Cầm vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Bạch Vân Phàm đã ngậm lấy tay áo hắn lắc lư, dường như không muốn để hắn tiếp tục trò chuyện với Tiết Bạch Cầm, mau leo lên đây!
Triển Chiêu vươn tay sờ sờ yên ngựa của nó, lần thứ hai nhìn nó, như muốn hỏi —— Thật hay giả? Ngươi bình thường cũng không cho người ta sờ, đừng để ta vừa leo lên ngươi đã hất ta xuống, vậy ta đây mất mặt lắm đó!
Bạch Vân Phàm thấy Triển Chiêu không nhúc nhích, dùng đầu đẩy đẩy hắn.
Triển Chiêu túm dây cương, nhảy lên lưng nó.
Bạch Vân Phàm đột nhiên tung vó… chạy về phía quân doanh.
“Ê?!” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn.
Táo Đa Đa nghiêng đầu ở phía sau nhìn Triển Chiêu bị Bạch Vân Phàm “cướp đi”, vẻ mặt mờ mịt —— Phàm Phàm tại sao giành chủ nhân ta?!
Triển Chiêu vội ngoắc nó, tâm nói Bạch Vân Phàm có phải ngại đi bộ quá chậm nên mất kiên nhẫn không? Hắn không quên hướng về phía Tiết Bạch Cầm hô, “Tiết cô nương, nắm chặt dây cương a!”
Tiết Bạch Cầm vô thức nắm lấy dây cương, đồng thời, Táo Đa Đa cũng lao đi băng băng, đuổi theo Bạch Vân Phàm.
.
Tiết Bạch Cầm lúc này mới thấy, thì ra sau một mảnh tuyết trắng mênh mang, là quân doanh đóng quân vài dặm, so với tưởng tượng còn khí phái hơn nữa!
Bạch Ngọc Đường đã đem lão giả bị thương đặt vào trong doanh trướng, Công Tôn kiểm tra một lúc, khẽ nhíu mày, lấy ra ngân châm châm cứu cầm máu cho ông ta, vừa nói, “Chảy máu quá nhiều, tuổi tác lại lớn, nguy hiểm.”
Lúc này, Triển Chiêu và Tiết Bạch Cầm cũng đã về tới.
Vị lão giả bị thương kia, tuy Tiết Bạch Cầm gọi là nhị thúc, kỳ thực cũng không phải nhị thúc chân chính của nàng, mà là trợ thủ đắc lực của Tiết Bạch Quỷ, nhị gia Trần Mặc.
Bạch Quỷ sơn trang quy mô khổng lồ, nhân số cũng nhiều, cái gì nhị gia tam gia chắc chắn không ít, Trần Mặc hay Trần Hắc gì đó mọi người chưa từng nghe qua, bất quá miêu tả của Công Tôn về vết thương kia lại khiến cho mọi người hoài nghi.
Công Tôn sau khi cầm máu cho Trần Mặc, ngẩng đầu nói hai câu, câu đầu tiên, “Không chết được.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, câu thứ hai, “Bị cắn.” Mọi người nhíu mày, cùng nhau nhìn Tiết Bạch Cầm.
Tiết Bạch Cầm cũng không kinh ngạc, lúc này tâm tình đã hồi phục, bèn nói, “Đều do ta ngay buổi tối nhất quyết đòi chạy về sơn trang, chúng ta vừa nãy đang chạy, thì nghe được trong rừng có tiếng khóc truyền đến, nhị thúc nói đừng để ý, nhưng ta nằng nặc đi, nhị thúc bảo ta ở lại ngoài bìa rừng chờ, thúc ấy vào xem. Ta đợi một hồi lâu, tiếng đã khóc ngừng nhưng nhị thúc không ra, ta chạy vào xem thì thấy vết máu, lúc đuổi theo vết máu tới trong rừng, thì thấy một nữ nhân đang tựa vào bên cạnh thúc ấy, hình như đang cắn cổ thúc ấy, ta hô lên một tiếng quật roi ngựa vào ả, ả bỏ chạy vào trong rừng.”
Mọi người nghe được há to miệng —— Nữ nhân cắn người? Không lẽ là…
“Ta còn tưởng thiên mẫu chỉ là truyền thuyết, nữ nhân kia không lẽ thật sự là yêu quái sao?” Tiết Bạch Cầm mếu máo, “Đại ca sẽ nhốt ta lại, cũng may nhị thúc không sao, nếu không ta chết chắc rồi.”
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— Thật sự có thiên mẫu à? Không phải tà môn như vậy chứ?
“Tiết cô nương, có thể hình dung lại tướng mạo của ả kia một chút không?” Bao Chửng hỏi.
“Hm, ta không thấy quá rõ, mặc một thân trắng tinh… hay là tím nhạt nhỉ? Hay là vàng nhạt, hay màu hồng nhạt…”
Mọi người nghe được liên tục giật giật khóe miệng, cô nương này hơi bị ngốc, ngay cả màu sắc cũng không phân biệt được rõ ràng.
“Ngươi nhìn thấy nàng cắn cổ nhị thúc ngươi sao?” Công Tôn truy hỏi.
“Chuyện này…” Cô nương ngẩn mặt dường như đang hồi tưởng, “Nàng đúng là có áp sát vào người nhị thúc ta.”
“Miệng nàng có máu không?” Triệu Phổ hỏi.
Tiết Bạch Cầm suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhướng mi một cái, “Hình như không có nga… lúc đó nàng quay đầu lại liếc nhìn ta! Mặt rất trắng, hình như không có máu, cũng có thể đã lau rồi?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau —— Nói thế nào nhỉ, cô nương này thật hồ đồ, có vẻ không đáng tin cho lắm.
“Sao các ngươi lại mạo hiểm gió tuyết lên đường ngay nửa đêm?” Bạch Ngọc Đường tuy không tính quen thuộc với Tiết Bạch Cầm, bất quá quy củ của Bạch Quỷ sơn trang rất nghiêm, Tiết Bạch Quỷ nói một không hai, hơn nữa Tiết Bạch Cầm cũng không phải loại hình điêu ngoa bốc đồng. Hai người bọn họ sở dĩ quen biết là vì Tiết Bạch Cầm chăm sóc Tần Lê Thanh rất cẩn thận, thuộc về loại hình có tri thức hiểu lễ nghĩa… hơn nửa đêm nhất quyết đòi lên đường trong gió tuyết, không quá hợp lý.
“Ách…” Tiết Bạch Cầm đột nhiên do dự, dường như có lời nào đó khó nói, hết nhìn đông tới nhìn tây còn có chút băn khoăn.
Mọi người cũng không truy hỏi, có lẽ người ta phải gấp rút lên đường.
“Khụ khụ…”
Lúc này, Trần Mặc ho khan một tiếng, chậm rãi tỉnh lại, lúc mở mắt chuyện thứ nhất ông làm là nhìn khắp nơi, há mồm gọi, “Tiểu thư…”
Tiết Bạch Cầm vội đi đến cầm tay ông, “Nhị thúc, ta ở đây! Thúc thế nào rồi?”
“Không sao…” Trần Mặc tựa hồ còn nhìn mọi thứ chưa rõ ràng, vẫn mơ hồ, “Hơi choáng…”
Tiết Bạch Cầm ngẩng đầu nhìn Công Tôn.
Công Tôn cười cười, “Loại thuốc giảm đau ta cho ông ta dùng sẽ khiến ông ta choáng váng, không sao, sáng mai sẽ đỡ hơn.”
Tiết Bạch Cầm yên tâm, đắp chăn gọn gàng cho Trần Mặc, nói, “Nhị thúc ngươi mau ngủ đi.”
“Không thể ngủ, còn phải lên đường…” Trần Mặc xem ra thật sự đã hồ đồ, giống như đang nói mớ, “Nếu như bỏ lỡ, sẽ không gặp được tình nhân trong mộng của ngươi… ngô!”
Trần Mặc còn chưa dứt lời, Tiết Bạch Cầm đã che miệng ông lại, mặt đỏ bừng nhìn trái nhìn phải.
Mọi người trong lòng hiểu rõ, thảo nào nha đầu kia nóng vội như thế, thì ra là đi gặp tình lang a, vì vậy cũng thức thời ngẩng mặt nhìn trời, coi như không nghe được.
Công Tôn vội khoát khoát tay với Tiết Bạch Cầm, ý là —— Buông tay, lão đầu bị ngươi làm nghẹt thở bây giờ.
Tiết Bạch Cầm vội buông tay, mang theo gương mặt đỏ bừng đi đến một bên, không còn mặt mũi nhìn người.
Bao Chửng gọi người chừa ra một chiếc xe ngựa nhỏ hơn một chút, khiêng Trần Mặc lên nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, đưa Tiết Bạch Cầm và Trần Mặc cùng quay về Bạch Quỷ sơn trang.
Chờ Tiết Bạch Cầm đi, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đứng ngoài trướng bồng nhìn ra cánh rừng phía xa.
“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh hắn, “Muốn đi tìm thiên mẫu nữa à? Phỏng chừng đã sớm chuồn rồi.”
“Ta chỉ thấy kỳ quái.” Triển Chiêu nói, “Thiên mẫu không phải một năm trước đã không còn xuất hiện nữa sao, vì sao chúng ta vừa đến, ả đã chạy đến ăn thịt người? Còn vừa vặn bị chúng ta gặp được?”
“Kỳ thực chưa chắc là thiên mẫu.” Bạch Ngọc Đường khoanh tay, “Chờ Trần Mặc tỉnh hỏi ông ta thì rõ nhất.”
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn sắc trời một chút, lúc này, tuyết hầu như đã ngừng lại, nhưng không biết khi nào sẽ tiếp tục rơi trở lại.
“Ta muốn vào rừng xem lại.” Triển Chiêu vừa nói ra miệng, Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cùng đi thôi.”
Hai người nói với Bao Chửng một tiếng, Bao đại nhân gật đầu, Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo vài đội ngũ, cùng đi với hai người. Triệu Phổ hiếu kỳ nằng nặc đòi đi, Công Tôn vừa lúc cũng muốn xem thử vết máu, bèn cùng hắn lên đường, đội ngũ đông đảo, nếu thiên mẫu có lẽ sẽ được ăn no.
.
Trong rừng, mọi người bắt đầu tìm kiếm.
Vết máu bị một tầng hoa tuyết khá mỏng phủ lên, Tiểu Tứ Tử bọc thành một quả cầu nhung, được Triệu Phổ bế.
Công Tôn cầm một mảnh vỏ trúc, nhẹ nhàng cạo tầng tuyết trên cùng.
Vết máu này là bị phun tung tóe, rất dài, sau đó bị kéo lê, rồi nhỏ giọt dài tới phía trước.
Công Tôn nhìn thấy, khẽ nhíu mày.
“Có gì không ổn à?” Triệu Phổ tiến lên hỏi.
“Nếu như là bị cắn… chảy nhiều máu như vậy, trên mặt cô nương kia không thể không có máu.” Công Tôn nghĩ không thích hợp.
“Vậy không phải bị cắn, mà là bị người ta tập kích đúng không?” Triệu Phổ đoán, “Hoặc là, là bị cắn, nhưng không phải cô nương kia?”
Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phía trước đã tìm được một chuỗi vết chân, thông tới chỗ sâu trong rừng cây.
“Có hai người?” Bạch Ngọc Đường cúi đầu xem vết chân, dường như là một người chạy, một người truy đuổi…
“Đó là cái gì?” Triển Chiêu chỉ chỉ nền tuyết phía trước.
Bạch Ngọc Đường đi đến, ngồi xổm xuống nhặt vật nào đó lên xem —— Đó là một mảnh yêu bài bằng gỗ đào, hoa văn rất đặc biệt, giống như vài chữ khoanh lại với nhau, trông rất giống phù chú.
“Viết gì vậy?” Triển Chiêu nhìn không rõ.
“Đây là trừ quỷ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Âu Dương đang khoanh tay chống cằm đứng sau hai người.
“Trừ quỷ?” Bạch Ngọc Đường đưa yêu bài cho hắn nhìn kỹ, “Ngươi từng thấy à?”
“Từng thấy.” Âu Dương nói, “Vùng Tây Vực có rất nhiều người bắt quỷ đều mang theo yêu bài thế này, dính lên chút máu rồi ấn một cái, là có thể dùng làm bùa trừ ma, tuy không biết có dùng được hay không, bất quá thấy rất huyễn hoặc.”
“Người bắt quỷ?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ nữ nhân vừa nãy Tiết Bạch Cầm nhìn thấy, là người bắt quỷ tới bắt thiên mẫu?”
“Theo vết chân thì đúng là một người chạy một người đuổi, rất có thể…”
“Không bằng theo vết chân đi xem?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu gật đầu biểu thị đồng ý, Âu Dương ra hiệu bảo hai người chờ một chút, hướng xa xa búng tay một cái thật vang… không tới một hồi, Tử Ảnh và Giả Ảnh mang theo một đoàn chó chạy tới.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống sờ đầu con lớn nhất, vừa tấm tắc, “Chó thì tốt! Nghe lời! Không giống mèo, chỉ biết ăn không biết làm!”
Tất cả mọi người mỉm cười nhìn hắn —— Quá khiêm tốn rồi, ngươi không chỉ biết ăn, cũng biết làm mà.
Âu Dương bảo con chó đầu đàn ngửi vết chân, con chó này được chuyên môn huấn luyện trong quân doanh Triệu Phổ, lập tức hiểu ý, đuổi theo vết chân chạy vào trong rừng.
Mọi người khinh công tốt nên đều đi theo, có chó dẫn đường thì không sợ lạc đường hoặc không tìm được đường về doanh trướng.
Chó chạy đi thật xa thật xa, vết chân vẫn luôn ở phía trước, trên mặt đất còn có vài vết máu loang lổ.
Tất cả mọi người không khỏi cảm khái —— Vậy mà cũng có thể chạy à?
Cuối cùng, mười con chó đều dừng lại, ngồi xổm xuống một gốc cây, ngẩng mặt, hướng lên trên cây sủa inh ỏi.
Mọi người chạy tới dưới tàng cây, vô thức ngẩng đầu lên.
Trên cành cây, có một người đang ngồi.
Đó là một cô nương trẻ khoảng mười mấy tuổi mặc một bộ bạch y, có mái tóc đen nhánh, một tay chống cằm, nghiêng người tựa trên cành cây, dẩu miệng, nghiêng đầu, nhìn đàn chó dưới tàng cây, tay kia nhẹ nhàng lắc lư một cây kiếm bằng gỗ đào.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua liền nhíu mày.
Cô nương kia cũng chớp chớp mắt, đột nhiên giơ tay chỉ Triển Chiêu, “A!”
Triển Chiêu nhẹ nhàng túm ống tay áo Bạch Ngọc Đường, ý là —— Rút!
Thấy Triển Chiêu xoay người chuồn lẹ, tất cả mọi người có chút khó hiểu, chẳng lẽ quen biết à, còn gây sự với nhau?
Nhưng Triển Chiêu vừa mới xoay người, cô nương kia đã nhảy từ trên cây xuống, giơ tay chỉ vào, “Đứng lại! Mèo yêu!”
…
Một câu vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người sửng sốt, còn Triển Chiêu thì đỡ trán.
Tiểu Tứ Tử há to miệng —— Mèo yêu?!
“Phốc.”
Lúc mọi người ở đây kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường nhịn không được bật cười một tiếng.
Tất cả mọi người xoay mặt nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ cô nương kia, “Ta biết ngươi là ai rồi.”
Cô nương kia nhướng mi một cái, nở nụ cười, “Ngay cả Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường lừng lẫy đại danh cũng biết ta là ai, vinh hạnh vinh hạnh.” Nói xong, chạy chậm tiến đến, vỗ một cái lên đầu vai Triển Chiêu, “Ngươi chạy cái gì chứ? Đã lâu không gặp chưa ôn chuyện đã bỏ chạy rồi à!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Người quen?
Triển Chiêu nhìn cô nương kia một chút, bất đắc dĩ nói, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Cha bế quan, ta chuồn ra Ma cung chơi, nghe ngoại công và Hồng di nói ngươi phải tới Tuyết thành ở phương bắc, dù sao ta cũng nhàn rỗi, chạy tới luôn!” Cô nương kia cười tủm tỉm.
Mọi người nghe xong đều cả kinh —— Ngoại công? Và Hồng di? Ân Hầu không phải chỉ có một ngoại tôn là Triển Chiêu thôi sao?
Triển Chiêu thấy mọi người thắc mắc, bèn giới thiệu, “Nàng gọi Long Miểu Miểu, nhà ở gần Ma cung, là nữ nhi của bạn tốt của ngoại công.”
“Họ Long à?” Triệu Phổ nghĩ tới một người.
“Không sai, cha nàng là Long Cửu Luyện.” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Dạ Xoa vương Long Cửu Luyện, bên phải phía sau Ma sơn có một khe Dạ Xoa, Dạ Xoa cung ngay bên trong, Long Cửu Luyện là cung chủ của Dạ Xoa cung.”
Mọi người hiểu rõ —— Nga, thì ra là hàng xóm của Triển Chiêu.
Long Cửu Luyện này là một đại kỳ nhân trong giang hồ, vô cùng thần bí, nghe nói chưởng quản cửa vào hai giới âm dương, nửa người nửa ma, võ công cao cường nhưng chưa bao giờ quan tâm tới chuyện giang hồ. Hắn cùng với Ân Hầu và Thiên Tôn có quan hệ rất mật thiết, nhưng chưa bao giờ rời khỏi Dạ Xoa cung, rất ít người được gặp hắn. Mà vị trí cụ thể của Dạ Xoa cung càng không ai biết rõ, là một địa phương còn thần bí hơn cả Ma cung.
Long Miểu Miểu từ nhỏ đã quen với Triển Chiêu, Triển Chiêu vừa nhìn thấy nàng thì đầu muốn to gấp dôi, cô nương này không phải phiền phức bình thường thôi đâu.
“Phụ thân, màu hai con mắt tỷ tỷ này không giống nhau.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên giơ tay chỉ vào mắt Long Miểu Miểu, “Giống như Cửu Cửu ấy! Một con màu nâu, một con… ừm, Cửu Cửu là màu xám, tỷ tỷ là màu đỏ.”
Tất cả mọi người nhìn sang, nhịn không được nhíu mày.
Một con ngươi của Long Miểu Miểu là màu đỏ, một cô nương vốn rất dễ nhìn, giờ đây trông có thêm vài phần quỷ dị. Luận tướng mạo thì không tồi, da trắng nõn ngũ quan thanh tú, nhưng khóe miệng nhếch lên cặp mắt nheo lại, tự tiếu phi tiếu, cổ cổ quái quái.
“Đây gọi là mắt âm dương nha!” Long Miểu Miểu tới trước mặt Tiểu Tứ Tử, cho bé nhìn mắt mình, chỉ vào con màu nâu nói, “Xem cõi dương!” Lại chỉ vào con màu đỏ, “Xem cõi âm!”
Công Tôn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Thật sự có thể thấy à?”
“Có thể!” Long Miểu Miểu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu —— Đúng là có truyền thuyết nói mọi người ở gia tộc họ Long của Dạ Xoa vương tộc có mắt âm dương, bất quá trước đó khi Thiên Tôn nhắc tới thì lại bĩu môi, nói Long Cửu Luyện là thần côn.
Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường —— Cách nha đầu này xa một chút! Nơi nào có nàng nơi đó có phiền phức!
“Ngươi vừa đuổi theo thiên mẫu à?” Triệu Phổ hiếu kỳ hỏi.
Long Miểu Miểu gật đầu, “Đúng vậy! Ta vừa nhìn thấy, đúng là có ba hàng răng!”
Tất cả mọi người không quá tin tưởng, “Thật sao?”
“Thật!” Long Miểu Miểu còn rất nghiêm túc, “Thật sự có ba hàng răng! Ả đã cắn lão đầu, ta đuổi theo, nhưng vẫn để ả chạy.”
Triển Chiêu giao mảnh lệnh bài cho nàng, hỏi, “Của ngươi à?”
Long Miểu Miểu liếc nhìn, lắc đầu, “Không phải, ta chả cần thứ này, ta còn nhặt được cây đào mộc kiếm nữa.” Nói rồi đưa cây đào mộc kiếm trong tay cho Triển Chiêu xem.
Hai loại có chất gỗ như nhau, xem ra là cùng một người.
Triển Chiêu nhíu mày —— Chẳng lẽ là người bắt yêu khác?
“Hừm hừm.”
Đang thất thất, liền thấy phía trước có một gương mặt phóng to.
Triển Chiêu lui về sau một bước, Long Miểu Miểu híp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Làm gì đó?” Triển Chiêu không hiểu sao tự nhiên chột dạ.
“Có phải ngươi có tình nhân rồi không?” Long Miểu Miểu đột nhiên giơ tay chỉ vào Triển Chiêu, không quên bổ sung thêm một câu, “Nam hay nữ hả?”
Khóe miệng Triển Chiêu miết dài.
Tất cả mọi người nhìn trời, thuận tiện có chút hóng hớt mà nghiêng tai nghe ngóng.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó.” Triển Chiêu xua tay đuổi nàng, “Ngươi chạy tới đây cha ngươi biết không?”
“Đừng nói lảng.” Long Miểu Miểu híp mắt lườm Triển Chiêu, “Nói, có phải ngươi có người trong lòng rồi hay không? Nếu không vì sao trên mặt đầy nét xuân tâm!”
“Xuân cái đầu ngươi.” Triển Chiêu chắp tay sau lưng cầm kiếm đi tới phía trước, “Đây là xuân phong mãn diện!”
Nói xong, ngoắc Bạch Ngọc Đường, “Đừng để ý nha đầu kia, đi, tối mù tối mò cũng không được ngủ cứ đi tới đi lui.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi giật giật, cũng không nói chuyện, cùng Triển Chiêu đi tới phía trước, Âu Dương Thiếu Chinh thấy đi chuyến này tay trắng, đành phải mang theo binh sĩ cùng nhau trở lại.
“Xuân phong mãn diện*?” Long Miểu Miểu khoanh tay đi ở cuối cùng, dõi theo bóng lưng đi phía trước của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sờ cằm, “Ừm… thú vị đây.”
*(xuân phong mãn diện: thành ngữ ý nói mặt mày rạng rỡ)
.
.
_________________