CHƯƠNG 3. [ VÔ PHONG CHƯỞNG ]
Công Tôn đưa tay đi lấy chén mì thứ hai, hỏi Triệu Phổ, “Ngươi có thể che chở được cho ta nga?”
Triệu Phổ ngẩn người, chỉ thấy Công Tôn tóc vẫn còn ướt nhẹp, một đôi mắt phượng xinh đẹp liếc mình một cái, nói câu “Ngươi có thể che chở được cho ta nga?” cứ thế mà lại chui thẳng vào lỗ tai mình.
**********************************
Công Tôn thật sự tìm một căn phòng, hăng hái bừng bừng mà cẩn thận đem cả thi thể kia mổ ra, chuyên chú điều tra nguyên nhân tử vong.
Công Tôn khi làm việc này cần có một người phụ tá, bất quá trừ Tiểu Tứ Tử ra, ai cũng không chịu vào nhìn, cuối cùng Triệu Phổ một cước đạp Giả Ảnh vào trong phòng.
Tiểu Tứ Tử bị Triển Chiêu giữ chặt, không có cách nào vào trong, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa mà chờ, vẻ mặt còn thật buồn bực.
Triển Chiêu ngược lại có chút ngạc nhiên mà hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đem thi thể mổ ra thì sẽ biết được nguyên nhân tử vong sao ?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Đúng a!”
“Cha cháu giải phẫu thi thể mấy lần rồi ?” Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà hỏi một câu.
“Ân….” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, “Thật nhiều lần a!”
Mọi người đồng loạt hít khí lạnh.
Tiểu Tứ Tử sưng mặt lên, “Nếu không thì mấy người nghĩ thần y làm thế nào để luyện thành y thuật chứ ?”
Mọi người lại hít thêm một ngụm khí lạnh nữa, trong nháy mắt Tiểu Tứ Tử bỗng trở lên thật uy vũ khí phách nha.
Mọi người lại đang ở trong nha môn uống trà mà chờ đợi kết quả khám nghiệm tử thi.
Tri phủ Tùng Giang phủ mang theo bộ khoái Lưu Hâm cùng nhau đi đến, nói cặn kẽ với Bao đại nhân về án kiện mới phát sinh gần đây, mọi người nghe cũng không thể nào có thể tượng tượng nổi.
Bất quá nói tới nói lui, cho đến bây giờ cũng không có chút đầu mối nào, ngay đến cả nguyên nhân cái chết cũng tra không được, vậy thì trông mong gì việc tìm ra hung thủ đây ?
Đến nha môn, mọi người ai cũng không ngủ được, đều ngồi chờ ở trong sân.
Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu hồ ly, ngồi trên đùi Triệu Phổ mà ngủ gà ngủ gật.
Triệu Phổ cau mày hỏi Triển Chiêu, “Công Tôn mổ xong người ta cần mất bao nhiêu thời gian ?”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, “Ta sao biết được ?”
“Ngô……”
Đang nói chuyện, Triệu Phổ liền cảm giác Tiểu Tứ Tử ở trên đùi đột nhiên ngã nghiêng về phía trước …….”
Thì ra Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu hồ ly ngủ gà ngủ gật, vẫn luôn gật gật cái đầu …… sau đó lập tức ngủ thiếp đi, đổ về phía trước, Triệu Phổ cũng không có chú ý đến. Bất quá trước mặt Tiểu Tứ Tử lại chính là một cái bàn đá.
Thấy Tiểu Tứ Tử rên một tiếng, Triệu Phổ cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ bé trở lại, nhìn xem mặt bé.
Tiểu Tứ Tử hiển nhiên là đang mơ mơ màng màng, tỉnh một chút, nhưng hai mí mắt lại díp lại với nhau, rất nhanh đã lại ngủ thiếp đi.
Triệu Phổ thấy mặt bé không sao, cũng không có bộ dáng bị đụng đau lắm, liền liếc mắt nhìn đến mặt bàn.
Chỉ thấy Tiểu hồ ly trong ngực Tiểu Tứ Tử kia, đang nằm tại chỗ Tiểu Tứ Tử vừa mới đụng phải trên mặt bàn, quay đầu lại nhìn Triệu Phổ một cái.
Tất cả mọi người đều ngẩn người. Chỉ thấy Tiểu hồ ly leo lên cái bàn, đổi hướng, nhảy một cái, lại nhảy lên trên đùi Triệu Phổ, chui vào trong ngực Tiểu Tứ Tử.
Tiểu hồ ly cọ cọ Tiểu Tứ Tử, dựa vào cánh tay hắn, tiếp tục ngủ.
Mọi người mấy mặt nhìn nhau một cái ——- Tiểu hồ ly kia vừa rồi còn dùng thân mình đỡ cho Tiểu Tứ Tử đâu, Tiểu Tứ Tử mới không có đụng vào bàn đá bị thương.
Bao Chửng nhịn không được mà sờ sờ râu, “Tiểu hồ ly này, ngược lại rất có linh tính a.”
Mọi người cũng không khỏi gật đầu, cái con hồ ly này ngay từ đầu đã mang đến cho người ta cảm giác nó rất thông minh lại vô cùng khó hiểu, vừa rồi vệc nó cứu Tiểu Tứ Tử cùng với ánh mắt phảng phất yêu thương nó dành cho Tiểu Tứ Tử lúc này, chẳng lẽ lại là ảo giác sao?
“Hồ ly vốn thông minh.” Bàng thái sư bưng chén trà lắc đầu, “Chính xác mà nói phải là giảo hoạt!”
“Ngươi vừa nãy còn chưa có nói hết đâu.” Bao Chửng hỏi Bàng Cát, “Chuyện của Hồ ly tinh kia với Sầm phu tử.”
“Cái gì mà Hồ ly tinh với Sầm phu tử ?” Triển Chiêu tò mò.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn cũng thật bát quái mà đem chuyện vừa nãy Bàng thái sư kể nói cho mọi người nghe.
Triệu Phổ khóe miệng co rút, “Thái sư, ngươi khẳng định không phải là uống nhiều nên hoa mắt chứ ?”
“Đây là chuyện thiên chân vạn xác!” Thái sư nghiêm túc nói, “Lúc đó nàng ta chắc chắn đã nhìn thấy ta, ta cũng cả kinh, tay buông lỏng nên trực tiếp ngã từ trên tường viện xuống đất, bất quá ta liền lăn một vòng vội vã bò dậy, chạy nhanh về nhà, đóng cửa lại, chui vào chăn …… Đúng rồi, trong tay hình như trong tay còn ôm thật chặt tượng Quan âm nữa.”
Tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười, thật xấu hổ cho cái danh võ sinh trước đây của Thái sư.
“Sau đó thì sao ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hồ ly tinh đó không đến tìm người diệt khẩu sao?”
“Ách……”
Thái sư còn chưa có kịp nói, Bao Chửng liền mát mẻ sâu xa mà tới một câu, “Hắn là tên gian tặc a, tất nhiên sẽ tiên hạ thủ vi cường, chịu ngồi yên mà chờ cho yêu tinh kia đến tìm hắn sao ?”
Tất cả mọi người đều nhìn Bàng thái sư, Thái sư hơi có vẻ đắc ý cười cười, chỉ chỉ Bao Chửng, “Hắc Tử ngươi cũng thật hiểu rõ ta.”
“Vậy sau đó ngươi đã làm gì ?” Triển Chiêu hỏi.
“Chính là câu nói kia, tiên hạ thủ vi cường!” Thái sư bĩu môi một cái, “Ta là người, nàng ta là yêu, nhìn hình dạng dở sống dở chết kia của Sầm phu tử cũng đủ biết, nếu như nàng ta đến tìm ta diệt khẩu, ta nhất định ăn đủ. Vì vậy, đêm đó ta nằm trong chăn suy nghĩ một hồi, cả đêm ôm lấy tượng Bồ Tát, chạy đến Đại Phật tự.”
Mọi người hiển nhiên, Đại Phật tự chính là cổ tháp ngàn năm trong thành Khai Phong, phương trượng là cao tăng đức cao vọng trọng, cả miếu đều mang một chính khí sâm nghiêm, cho dù có là yêu tinh thật đi chăng nữa cũng không có cách nào có thể đi vào.
“Ta tìm được Phương trượng đại sư, hỏi hắn, nếu như là bị yêu tinh quấn lấy thì phải làm gì để bảo vệ tính mạng.” Bàng Cát thần thần bí bí nói, “Phương trượng đại sư sau khi hỏi rõ chuyện của ta liền nói rằng nếu như quả thật hồ yêu kia giết người lại muốn diệt khẩu, nhất định phải diệt trừ, để tránh cho nàng ta lại hại nhiều người hơn. Vì vậy đại sư liền giới thiệu cho ta một vị bằng hữu của hắn ………. các ngươi hẳn là cũng biết người này, Phần đại nhân.”
Bao Chửng hơi sững sờ, “Phần Ngoại Thiên sao ?”
Bàng Cát gật đầu một cái.
Triệu Phổ gãi gãi đầu, “Phần Ngoại Thiên? Tên này nghe quen ta a.”
“Vương gia, ngươi không nhớ sao?” Bao Chửng nhắc nhở, “Chính là cái người dựng sạp xem bói trước cửa Tích Quán thư viện đó.”
Triệu Phổ khóe miệng rút rút, “Nga……. Chính là cái đạo sĩ điên kia a?”
“Phần Ngoại Thiên này chẳng qua chỉ là ngoại hiệu, tên thật của người này là Phạm Thiên.” Bao Chửng vừa nói xong, Triển Chiêu liền gãi gãi đầu, “Đó chẳng phải là viện trưởng của Tích Khánh thư viện sao?”
“Đúng vậy, đáng tiếc người này cho đến tận bây giờ vẫn không màng chính nghiệp, rõ ràng là một đại tài tử lại cứ thích thần thần quỷ quỷ dựng sạp coi bói, lại càng thích hàng yêu bắt quái.” Bàng Cát sờ râu, “Bất quá, hắn cũng thật có bản lĩnh, Tích Khánh thư viện chính là đệ nhất thư viện dưới sự quản hạt của Quốc Tử Giám, căn bản là tất cả các hoàng thân quốc thích cùng các quan viện mới nhập Khai Phong đều đến đó đọc sách, Phạm Thiên là viện trưởng, có điều đại đa số người đều không biết hắn chính là viện trưởng, chỉ coi hắn là một tên giang hồ lừa gạt bày sạp trước cửa thư quán mà thôi.”
“Bất quá hắn tính toán cũng rât chuẩn.” Triệu Phổ nói, “Năm đó hắn cũng giúp đỡ giải quyết không ít chuyện vặt, Phụ hoàng cũng rất tín nhiệm hắn, lúc trước Hoàng Thượng lên ngôi, cũng là nhờ hắn tới giúp một tay, ta còn kéo kéo chòm râu của hắn đâu, hắn chẳng lẽ có thể bắt được yêu quỷ thật sao?”
“Phương trượng đại sư đúng là đã bảo ta đi tìm hắn, nói hắn có biện pháp.” Bàng Cát nói, “Vì vậy ta liền đem chuyện đó nói cho hắn, Phần Ngoại Thiên tìm đến một đám đạo sĩ, còn mang đến một đám thảo dược chất thành đống, ngày hôm sau vừa mới rạng sáng đúng giờ thi pháp, nói là lúc này âm khí yếu nhất, hồ ly kia không có cách nào ra ngoài hại người …… bảo ta chịu khó lúc này làm đi.”
“Kết quả thế nào?” Mọi người đều tò mò.
“Kết quả là một đám người chụp được một con bạch hồ ly, Phần Ngoại Thiên đem nó dùng xích sắt khóa lại, cho Sầm phu tử dùng chút dược, sau khi uống thì thanh tỉnh hơn một chút.” Bàng thái sư than một tiếng, “Phần lão gia tử nói, Sầm Phu tử kia vốn là đã sớm chết rồi, nhưng mà do Bạch hồ kia đối với hắn có tình cảm, vì vật một lòng muốn giữ lại mạng sống cho hắn. Cuối cùng hắn hỏi Sầm phu tử, nên xử trí bạch hồ yêu này thế nào, ngươi đoán Sầm phu tử nói sao?”
“Nói thế nào?” Mọi người khó có được nghiêm túc lắng nghe Bàng thái sư nói chuyện như vậy.
“Lão Sầm ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, đã nói sai binh lính ———- Thiêu chết nó, ngũ mã phân thây, lóc thịt dọc xương nó!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tuy thiêu chết yêu tinh là điều dễ hiểu, nhưng mà luôn cảm thấy những lời này Sầm phu tử nói ra thật khiến cho người ta có cảm giác có gì đó không đúng.
“Vậy con hồ ly kia thực sự bị thiêu chết sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không có.” Bàng Cát nói, “Phần Ngoại Thiên mang con hồ ly kia ra ngoài, không biết cùng nó nói những gì, lại để cho nó đi, từ sau đó, hồ ly kia cũng không xuất hiện nữa, ta cũng không gặp nguy hiểm gì.”
“Vậy việc thư viện bị đốt kia là xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Phổ cảm thấy buồn bực.
“Không bao lâu sau khi hồ ly kia rời khỏi, Lão Sầm liền bị điên, hắn phóng hỏa đốt thư viện, ngay cả nửa bên mặt mình cũng bị thiêu cháy, dung mạo cũng bị hủy hết, từ đó lại càng điên khùng hơn.” Bàng thái sư khoát tay than thở, “Hơn nữa hắn phóng hỏa thiêu chết người vô tội, bị bắt giải đi, Tiên hoàng xử hắn trảm lập quyết ……….. Nhưng mà trước khi hành hình, Lão Sầm liền biến mất.”
“Biến mất sao?”
“Đúng vậy, chính là tự nhiên biến mất vô tung.” Thái sư lắc đầu, “Chuyện này đã gây chấn động cả vùng lúc bấy giờ, lúc ấy có nhiều người còn nói tất cả là do Phần Ngoại Thiên xử lý mọi chuyện không tốt, nếu như năm đó thiêu chết Hồ ly kia thì cũng sẽ không gây ra họa như vậy, không liên lụy đến nhiều tính mạng người vô tội như vậy.”
“Vậy hắn nói thế nào?” Triệu Phổ ngược lại có một chút tò mò về Phần Ngoại Thiên này.
“Phần Ngoại Thiên nói, yêu tinh này đã tu đến mấy ngàn năm đạo hạnh, muốn thiêu chết nó dễ dàng vậy sao? Hơn nữa, nàng ta oán khí quá nặng, sớm muộn gì cũng làm cho toàn bộ Khai Phong phủ trời long đất nở, vì vậy mới khuyên nàng hướng thiện, không làm hại người khác nữa. Nói cách khác, mấy người bị chết kia cũng là chết đúng tội mà thôi.”
“Chết đúng tội?” Triển Chiêu không hiểu.
“Sau đó mới tra ra được, mấy người bị thiêu chết kia cũng đã làm hại mạng người, bất quá cụ thể đầu đuôi như thế nào cũng không ai quá rõ ràng, có người chuyên phụ trách việc đó.” Bàng Cát than, “Khi đó ta bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ, sẽ không ai thèm nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy, nhưng mà ít ra thì sau đó Khai Phong phủ cũng là bình an vô sự.”
“Bất quá Phần Ngoại Thiên từ đó liền cứ điên điên dại dại, nghe nói là hắn cũng bị yêu khí ảnh hưởng đến.” Bàng Cát nói xong liền yên lặng.
Tất cả mọi người không xác định được mà nhìn Bao Chửng ——– Cái này cũng quá tà hồ đi?
Bao đại nhân từ chối cho ý kiến, dường như cũng cảm thấy có chút ly kỳ, nhưng mà Bàng Cát cũng không phải là tiểu hài tử thích bịa chuyện gạt người, huống chi là chuyện lớn như vậy, hắn sẽ không thể nào không biết phân biệt nặng nhẹ được. Chuyện liên quan đến Phần Ngoại Thiên này, hắn cũng đã nghe nói đến, nghe nói việc hắn bị điên đúng là có liên quan đến chuyện yêu ma hại người năm đó.
Mọi người còn đang bàn bạc về chuyện xưa thì chợt thấy cửa phòng vừa mở, Công Tôn kéo ống áo xuống chạy ra.
Đi theo phía sau chính là Giả Ảnh mặt mày xanh mét.
“Hắc.” Tử Ảnh lần đầu nhìn thấy bộ dạng Giả Ảnh như vậy, lấy ngón tay chọc chọc hắn, “Thế nào? Kích thích không?”
Giả Ảnh bất đắc dĩ mà nhìn Tử Ảnh một cái, nhận lấy chén trà Triển Chiêu đưa cho hắn uống một ngụm, vị trà rất nồng, cũng giúp xua đi cảm giác ghê tởm…….
Giả Ảnh hết sức cảm kích, Triển Chiêu quả nhiên là người rất tỉ mỉ, tinh tế.
Công Tôn uống trà, Triệu Phổ liền hỏi, “Tra được nguyên nhân cái chết không?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu.
“Chết thế nào?” Tất cả mọi người cùng hỏi, ngay cả Lưu Hâm cũng kinh ngạc không thôi ——— Công Tôn quả nhiên là thần y nha, lại tra ra được cả nguyên nhân cái chết này nữa.
Công Tôn đặt chén trà xuống, mở miệng, “Như mọi người nói, dương khí bị hút hết mà chết.”
………….
Công Tôn vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Triệu Phổ cau mày, “Ngươi đừng có nói đùa, đến tột cùng là làm sao mà chết?”
“Ta không nói đùa a.” Công Tôn đến bên thạch bàn ngồi xuống, ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ say, nói “Tim, gan, phổi, thận của hắn đều bị héo rút.”
“Có ý gì?” Tất cả mọi người không hiểu.
“Chết kiểu này ta cũng mới thấy lần đầu, giống như nguyên khí tinh lực của con người cùng lúc đột nhiên bị hút cạn vậy, sau đó làm biến hình nội tạng, nếu như là bị chưởng lực thật mạnh đánh vào, nội tạng sẽ bị vỡ nát, nhưng mà ở đây nội tạng đều còn nguyên vẹn cả.”
“Xương cốt trên người hắn có bị biến hóa hay không?” Ân Hầu đột nhiên hỏi.
Công Tôn suy nghĩ một chút, “Xương bị nứt không ít, nhưng mà lại không hề bị đứt ra, chẳng qua là trở thành…… nói như thế nào đây, có cảm giác như ngày càng rõ.”
“Vậy thì không sai.” Thiên Tôn gật đầu một cái, “Là do nội công tạo thành, một loại nội lực rất hiếm thấy.”
“Công phu gì vậy?” Triển Chiêu tò mò, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe qua loại nội lực có thể tạo ra thương tích như vậy.
“Ngược lại với công phu Cách Không Chưởng.” Thiên Tôn nói, “Gọi là Vô Phong Chưởng.”
“Vô Phong Chưởng?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, Triệu Phổ sờ cằm, bày tỏ hắn cũng chưa từng nghe qua.
“ Đó là loại võ công đã thất truyền, Vô Phong Chưởng tính chất như tên gọi, khi đánh ra vô thanh vô tức, không có chưởng phong, nội lực của người khác là phát ra bên ngoài, còn Vô Phong Chưởng lại là thu vào bên trong, vì vậy sau khi bị trúng Vô Phong Chưởng, nội lực người trúng chưởng cũng bị rút ra, nội tạng co rút lại, sẽ chết trong nháy mắt.” Ân Hầu nói.
“Còn có cả loại công phu này.” Triển Chiêu là lần đầu nghe nói đến.
“Vậy trên giang hồ người nào có loại võ công này?” Lưu Hâm hỏi, “Nếu như đã biết nguyên nhân cái chết, như vậy là đã có đầu mối.”
Tất cả mọi người đều nhìn Ân Hầu cùng Thiên Tôn.
Ân Hầu khoát tay, ý là ———- Đừng hỏi ta, ta không rõ lắm đâu, chỉ là nghe tin đồn thôi.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là cũng nhau nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn ngẩng mặt lên, “Ân….”
“Lão Thần tiên.” Lưu Hâm biết Thiên Tôn, biết được thân phận của hắn, cũng biết hắn hay quên, gấp gáp nói “Ngài suy nghĩ một chút a! Rất quan trọng đó!”
Thiên Tôn bĩu môi sờ cằm, ý tứ hình như là nhớ không có ra.
“Ách….” Lưu Hâm còn định thúc giục, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng lắc đầu với hắn một cái.
Lưu Hâm hiểu, không nên quá ép Thiên Tôn nhớ ra, vì vậy chắp tay một cái với Bạch Ngọc Đường, ý là ——- Nhờ ngài hỏi giúp một chút.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tỏ ý đã hiểu, hắn sẽ tận lực giúp Thiên Tôn nhớ lại một chút đầu mối.
Bao Chửng thấy sắc trời không còn sớm, bảo mọi người nhanh về nghỉ ngơi đi, những chuyện khác để sáng mai hãy nói, vì vậy ……. mọi người liền tản đi.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ngủ gật cũng tỉnh lại, Công Tôn đem tiểu hồ ly từ trong tay bé ôm đi, để cho bé đi tắm xong lại ngủ, vì vậy mang vào trong phòng một cái bồn tắm lớn, hai cha con cùng nhau tắm.
Phòng ở nha môn không nhiều lắm, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng với Triệu Phổ và Công Tôn ở chung một phòng, vì vậy, bên trong bình phong Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn đang hi hi ha ha tắm trong thùng, bên ngoài bình phong là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đang híp mắt nhìn nhau.
Trước khi Triển Chiêu đóng cửa, lại thấy tiểu hồ ly theo vào phòng, nghênh ngang chạy đến nằm bên cạnh Tiểu ngũ, sau đó lại dựa vào cái bụng mềm của Tiểu ngũ mà nằm, lại bắt đầu liếm lông.
Triển Chiêu có chút kỳ quái mà nhìn Tiểu ngũ một cái, chỉ thấy nó một chút cũng không chán ghét, cứ như là quen biết với Tiểu hồ ly đã lâu vậy, cứ thế tiếp tục ngủ.
“ Hổ cùng với Hồ ly quan hệ thì ra lại tốt như vậy sao?” Triệu Phổ sờ cằm, “Ta vẫn tưởng sẽ như chó với mèo không bao giờ cùng một chỗ chứ.”
Triển Chiêu thiêu mi một cái, “Đơn giản là vì đại miêu tương đối rộng lượng, cùng con chuột ở chung một chỗ cũng được cơ mà.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, vừa định phản kích lại hai câu, chỉ thấy cửa phòng bị đẩy ra một chút, Thiên Tôn ghé đầu vào.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhau nhìn hắn “Sao vậy?”
Thiên Tôn lầm bầm một câu, “Vi sư đói bụng.”
Bạch Ngọc Đường nói, “Để con kêu Bạch Phúc chuẩn bị đồ ăn cho Người đi, Người muốn ăn cái gì?”
Thiên Tôn nhìn một bên, “Không ăn đồ mua ngoài đường.”
“Vậy để bảo trù phòng làm cho Người a?” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cố gắng nhẫn nhịn mà dụ dỗ Triển Chiêu.
“Vi sư muốn ăn mì Tú Tú nấu.” Thiên Tôn lại lầm bầm một câu.
Bạch Ngọc Đường tự nhiên biết Thiên Tôn nói Tú Tú chính là nói đến Đại tẩu hắn, Mẫn Tú Tú, Mẫu Tú Tú không những giỏi y thuật, trù nghệ cũng kinh người.
“Đã là đêm muộn rồi, Người trước tiên cứ tùy tiện ăn một chút, sáng mai con dẫn Người về Hãm Không Đảo.” Bạch Ngọc Đường lúc dỗ dành Thiên Tôn bộ dáng cũng không khác mấy khi dỗ Tiểu Tứ Tử.
Chính lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vừa mới tắm xong, vẫn để cái mông trần, chỉ khoác mỗi một tấm khăn lớn bên hông đã liền chạy ra.
Triệu Phổ bị bé chọc cười, đưa tay ôm lấy mặc lý y cho bé, cũng không khỏi liếc mắt ngạc nhiên mà lấm lét nhìn vào sau bình phong một chút, Thư sinh kia chắc không phải cũng để mông trần mà chạy ra đó chứ?
Đang nhìn, chỉ thấy Công Tôn đã mặc xong lý y đi ra, tóc vẫn còn ướt sũng, thả đến ngang đai lưng, cái eo thật nhỏ a, Triệu Phổ cứ vậy mà liếc qua mấy lần.
Triển Chiêu muốn đi chọc chọc cái bụng thịt đô đô của Triệu Phổ, Thiên Tôn cũng chạy vào, da thịt non mịm của tiểu oa nhi chọc rất thích a …….. Tiểu Tứ Tử thấy một đám người muốn đi đến chọc mình, vội vàng chui vào trong chăn.
Đang nháo, liền nghe thấy bên ngoài một tiếng hô vang truyền đến, “Ngũ đệ! Lão Ngũ!”
Bạch Ngọc Đường nghe thấy thanh âm hùng hậu như sấm động bên tai, thiêu mi một cái, “Tam ca?”
Triển Chiêu cũng kinh ngạc —— Tam gia Từ Khánh sao?
Triển Chiêu đột nhiên đưa tay sờ sờ cái mũi, đứng lên, “Thơm quá!”
Bạch Ngọc Đường vội vàng ra cửa, Triển Chiêu cũng đi theo phía sau, chỉ thấy trong sân, một nam tử da ngăm đen, rất cao lớn đang đứng đó, vóc dáng rất khôi ngô lại to lớn, cứ như một ngôi đình màu đen sừng sững, mặt to, mắt dữ, miệng rộng, râu hùm …… cũng đừng nhìn dáng người hắn tráng kiện thô kệch, nhưng lại không hề xấu xí! Hắn hình như lực vô cùng lớn, một tay nâng một cái bàn lớn, mặt bàn rất to, bên trên còn bày ít nhất năm mươi bát thức ăn, vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Đại hán kia vừa mới gọi “Ngũ đệ” sau đó lại gọi lớn “Lão Tổ tông có tới không a? Đại tẩu nhà ta sai ta mang mì đến.”
Thiên Tôn nheo mắt lại, cười một tiếng, “Ai nha, nha đầu kia thật là càng ngày càng hiểu lòng người a.”
“Tam ca.” Bạch Ngọc Đường chạy ra cửa, người đứng trong sân còn không phải là Xuyên Sơn Thử Từ Khánh sao? Vừa thấy Ngũ đệ nhà mình, liền vui vẻ, miệng cũng ngoác rộng ra định nói chuyện, lại cảm thấy bên cạnh hình như có cái gì lông mềm mềm. Cúi đầu vừa nhìn một cái, chỉ thấy là một cao hồ ly trắng mập, ngẩng mặt nhìn, giống như nó đang toét miệng cười với Từ Khánh vậy.
“Ai nha, nương a!” Từ Khánh cả kinh nhảy ra, bàn trên tay cũng buông ra.
“Hỏng bét!” Từ Khánh vội vàng đi đón.
Nhưng mà bát mì trên bàn cũng đã bị nghiêng rồi, nước mì cũng đã bay ra ngoài………
Hắn còn đang gấp đến độ giậm chân đây, bỗng thấy một bóng lam giống như một trận gió, vèo một cái đã chui xuống dưới bàn tròn, hai tay, một đón lấy mâm, một xoay cái bàn, trên không trung xoay mình một cái ……. nước mì cũng đều đã trở lại trong chén, sau đó lại nhẹ nhàng được đặt trên bàn.
Thật nhiều tô mì như vậy, Triển Chiêu sau khi đặt bàn xuống, đứng bên cạnh ngửi ngửi ———- Thật thơm nha!
Từ Khánh nháy mắt mấy cái, chỉ thấy đứng bên cạnh bàn là một thanh niên nho nhã tuấn tú, vóc người tương tự như Bạch Ngọc Đường, dáng vẻ sao ……. Từ Khánh vỗ đùi, một ngón tay chỉ vào Triển Chiêu “Uy! Qủa nhiên giống như Ngọc Đường nói a, mặt giống mèo!”
Triển Chiêu mím môi liếc Bạch Ngọc Đường bên cạnh một cái ——– Giống mèo?
Bạch Ngọc Đường đỡ trán —— Tam ca hắn thật là không có đầu óc, hắn chỉ là lúc viết thư tùy tiện nói ra, Mèo kia chắc chắn sẽ nhớ thù a.
Thiên Tôn cũng mặc kệ những thứ này, đã bưng một chén ăn rồi, hương thơm thu hút không ít người tới.
Thì ra, Hãm Không Đảo sớm đã nhận được tin, đội ngũ nhân mã đi tuần của Khai Phong phủ đã đến Tùng Giang phủ, vì vậy Mẫn Tú Tú đoán được ban đêm Thiên Tôn nhất định muốn ăn mì, cho nên đặc biệt làm xong sai Từ Khánh mang tới nịnh bợ Thiên Tôn, quả nhiên, mã thí này đúng là gãi đúng chỗ rồi!
Từ Khánh tiến tới hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường a, hồ ly này từ đâu tới vậy?”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn nhìn con hồ ly trên đất kia, liền nói “Nhặt được.”
“Ai nha, ngươi sao lại tùy tiện nhặt hồ ly!” Cái đầu to đùng của Từ Khánh lắc lắc không ngừng, “Gần đây đã chết không ít người giang hồ rồi, các ngươi cũng cẩn thận chút, có vẻ như có không ít người giang hồ đến Tùng Giang phủ tìm Hồ ly tinh báo thù đâu.” Vừa nói, lại hỏi Lưu Hâm, “nghe nói Tiền Quế đã chết, là vừa mới chết sao?”
Lưu Hâm ngẩn người, sau đó cả kinh, “Tam gia, người mới chết trong ngõ hẻm đó chính là Tiền Quế sao? Hỏa chưởng môn Nhị đương gia Tiền Quế?”
“Ta lúc vào cửa liền thấy nha dịch nói, là Tiền Quế của Hỏa chưởng môn.” Từ Khánh nói “Ngươi cần phải bảo quản thi thể hắn cẩn thận a, đám người của Hỏa chưởng môn kia không chừng ngày mai sẽ đến đòi người đó, môn phái này có điều kiêng kỵ, trước khi ngươi giao lại thi thể cho bọn hắn cũng nên băng bó bảo vệ một chút, đừng để hư thối hay bị côn trùng gặm, mấy lão gia tử của Hỏa môn kia không chừng sẽ trở mặt đó.”
Lưu Hâm sửng sốt hồi lâu, há to miệng, “Xong rồi…….”
“Chơi cái gì?” Từ Khánh trêu chọc hắn, Cử bài hay là Xúc xắc a?” (*)
[(*) Chữ 完 (Hoàn) và chữ 玩 (Ngoạn) đều đọc là wán. Ở đây Lưu Hâm nói là Wánlião, ở đây Lưu Hâm nói là chữ ‘hoàn” cho nên có nghĩa là Xong rồi. Từ Khánh lại nghe thành chữ ‘Ngoạn’ nên mới hỏi là Wán shénme? nghĩa là Chơi cái gì?]
“Không phải…….” Lưu Hâm xoay mặt nhìn Công Tôn.
Công Tôn chính mình còn đang ăn mỳ đây, cũng không biết mọi người đang nói cái gì, ngược lại Giả Ảnh vội vàng nói chen vào một câu, “Người mới chết vừa rồi nếu như đúng như mọi người nói chính là Tiền Quế ……… Vậy thì hắn đã bị Công Tôn tiên sinh mổ ra rồi, tuy là cắt ra thành từng miếng từng miếng nhưng mà cũng đã được khâu lại rồi, trông cũng rất sạch sẽ.”
………….
Lời vừa nói xong, chỉ thấy Từ lão tam miệng há rộng đến tận mang ta, khuôn mặt hắn vốn đã lớn, há to miệng ra lại càng lớn hơn, có cảm giác người ta có thể nhét được cả một ổ trứng gà vào đó nữa….
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng là nhìn một cái, đều biết ——- có thể sẽ có chút phiền toái.
Ngược lại Công Tôn lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn mì, Triệu Phổ ở bên cạnh hắn nói, “Vì tra án nên khó có thể tránh khỏi, nói cho bọn họ một tiếng là được rồi.”
Triển Chiêu nói “Ngươi không hiểu đâu, Hỏa chưởng môn có một quy tắc, huynh đệ trong môn nếu như chết đi, thi thể tuyệt đối phải được giữ nguyên dáng vẻ lúc chết để hỏa táng, nếu không thì chỉ có thể địa táng, môn đồ của Hỏa chưởng môn nếu như địa táng, nghe nói đời đời kiếp kiếp đều không được siêu sinh, cho nên nếu như ai dám động đến thi thể của huynh đệ Hỏa chưởng môn, người đó sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ môn.”
Triệu Phổ quay đầu lại nhìn Công Tôn, chỉ thấy Công Tôn đã tiến đến hỏi, “Hỏa chưởng môn có rất nhiều người a?”
“Trước mắt cũng được coi như là một trong ba đại môn phái ở Giang Nam, ít nhất cũng phải mấy ngàn người.”
Tiểu Tứ Tử há to miệng, ngước mắt nhìn Công Tôn, ý kia ———— Phụ thân lại đã gây họa nữa rồi!
Sắc mặt Công Tôn ngưng trọng, điềm điềm đạm đạm mà ăn xong mì, lẽ thẳng khí hùng mà nói, “Ta chỉ nói thôi, người động đao chính là Giả Ảnh!”
“Khụ khụ……” Giả Ảnh bị sặc nước mì, nhìn Công Tôn.
Công Tôn đưa tay đi lấy chén mì thứ hai, hỏi Triệu Phổ, “Ngươi có thể che chở được cho ta nga?”
Triệu Phổ ngẩn người, chỉ thấy Công Tôn tóc vẫn còn ướt nhẹp, một đôi mắt phượng liếc mình một cái, nói câu “Ngươi có thể che chở được cho ta nga?” cứ thế mà lại chui thẳng vào lỗ tai mình.
Triệu Phổ xoa xoa mặt một chút, vung tay lên với Giả Ảnh, “Đi giải quyết cái gì Thiêu hỏa côn môn phái đó.”
Giả Ảnh đỡ trán, Âu Dương Thiếu Chinh ở một bên lắc đầu ——– Bị ngốc sao? Triệu Phổ có gì đó không đúng a!