CHƯƠNG 12. [ ĐÁNH BẬY ĐÁNH BẠ ]
Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường: “Đừng nói chứ, ta không tắm ngươi mà chịu để cho ta ngủ cùng giường với ngươi a? Ngũ gia ngươi không phải là thích sạch sẽ nhất sao?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hình như mình cũng không có ngại, vì vậy liền đưa tay nắm lấy cổ áo phía sau Triển Chiêu kéo về giường, vừa kéo lại vừa nói: “Không sao, mèo căn bản đều rất sạch sẽ, liếm một cái là tốt rồi.”
*****************
Triệu Phổ cùng Công Tôn vừa mới ngẩng đầu một cái liền vô cùng kinh ngạc, có chút sững sờ không nói được.
Chỉ thấy giữa không trung có một con rồng lửa lượn lờ, dáng vẻ vô cùng quỷ quái, màu đỏ rực, rất giống với ánh đèn, khó trách sao ánh đèn trong phòng đã tắt rồi mà trong phòng vẫn sáng như vậy.
Công Tôn sửng sốt hồi lâu, cảm thấy con rồng lửa này giống y như cái bóng dưới nước, không giống rồng thật, vì vậy liền đốt đèn lên cẩn thận nhìn một chút.
Triệu Phổ cũng bò dậy, ngước mặt lên quan sát.
Nhưng mà ngay khi Công Tôn đốt đèn lên, con rồng kia lại biến mất.
Công Tôn trừng mắt, Triệu Phổ đưa tay phẩy tắt nến, rồng lửa lại xuất hiện.
Đốt nến lên … lại biến mất!
Hai người cùng nhìn nhau một cái, thật kỳ quái!
Để đèn xuống, Công Tôn chạy đến sau tấm bình phong, lúc này chỉ nhìn thấy Tiểu Tứ Tử vẫn còn ngâm mình trong dục dũng đây, trong dục dũng lúc này còn đặt một viên minh châu, trong tay bé lại cầm viên ngọc bội phỉ thuý hình rồng giả mà Thái sư cho bé.
Công Tôn nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang cởi trần, bé cho là Công Tôn muốn kỳ lưng cho bé, liền cầm lên chiếc khăn tắm đưa cho Công Tôn, ý là —— Phụ thân sát sát a.
Công Tôn vỗ vỗ đầu bé, đưa tay kiểm tra nước ấm, phát hiện nước cũng không quá nóng, liền đem ngọc bội đặt sang một bên, nhấc Tiểu Tứ Tử ra ngoài.
Triệu Phổ cũng đến sau tấm bình phong, chỉ thấy Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử trần trùng trục ra, đưa mắt với hắn, ý là —- Cầm chiếc khăn lau vắt trên bình phong tới đây.
Triệu Phổ liền rút khăn tắm đi tới, đưa tay đón lấy Tiểu Tứ Tử, đem bé bó lại.
Công Tôn vén tay áo lên, mò lấy viên dạ minh châu trong nước kia nhìn xem một chút, lại cầm lên khối ngọc bội kia, nói với Triệu Phổ: “Tắt đèn đi.”
Triệu Phổ ôm theo Tiểu Tứ Tử đang được bọc tròn xoe như một quả cầu mà đi ra ngoài thổi tắt đèn.
Đầu tiên Công Tôn đem dạ minh châu đặt dưới ngọc bội, sau đó ngẩng mặt nhìn lên nóc nhà …. Không thấy hoả long.
Công Tôn suy nghĩ một chút, lại đem dạ minh châu bỏ vào thùng nước, lần nữa ngẩng mặt lên nhìn —– Hoả long lại xuất hiện.
Triệu Phổ nháy mắt mấy cái: “Ai nha, thì ra hoả long xuất hiện như vậy a.”
Công Tôn cười nhạt: “Ánh sáng của dạ minh châu rất yếu ớt vậy mà cũng có thể chiếu ra một con hoả long lớn như vậy.”
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng sấm ầm ầm.
Công Tôn chạy ra ngoài mở cửa sổ nhìn một chút, bầu trời mây đen chằng chịt, ánh sáng sấm sét lại càng rõ ràng, mưa càng lớn y như người ta hắt nước vậy.
Công Tôn quay đầu, cười một cái với Triệu Phổ: “Ta biết hoả long hình thành thế nào rồi!”
Triệu Phổ liền nói với Tử Ảnh vừa mới chạy đến xem bọn họ có cần gì không ngoài cửa sổ: “Gọi hết mọi người đến ngoài sân, nói là Hoả long đến rủ Tiểu Tứ Tử đi chơi.”
Mặc dù Tử Ảnh cũng không rõ là chuyện gì, thế nhưng vẫn nghiêng nghiêng cái đầu mà đến từng phòng gọi.
Một số người đã ngủ, nghe được tiếng gọi của Tử Ảnh cũng đều buồn bực ——— Tiểu Tứ Tử nghịch ra được cả một hoả long? Nó chơi cái gì mà lợi hại vậy?
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều tụ tập đến bốn phía hành lang.
Triển Chiêu mặc lý y, hắn vốn định đi tắm, nhưng mà vẫn chưa tắm được, đột nhiên muốn chơi đùa cùng Bạch Ngọc Đường, chơi đến quên luôn cả thời gian. Chờ cho đến khi hắn nhớ tới mà chạy đến sau tấm bình phong, nước cũng đã lạnh mất rồi, vì vậy Triển Chiêu lại phải đợi đun nước lần nữa, mà y phục của hắn cũng bị ướt. Lúc Tử Ảnh chạy đến gọi, Triển Chiêu còn đang chuẩn bị tắm nước ấm lần thứ hai đây, liền nhìn trái nhìn phải một chút, lấy áo khoác của Bạch Ngọc Đường khoác tạm vào người mà đi ra.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn đều nhìn Triển Chiêu đang mặc y phục của Bạch Ngọc Đường, vẫn để chân trần mà đi dép gỗ, lại nhìn y phục phía sau có vẻ “xốc xếch” của Bạch Ngọc Đường ….
Dĩ nhiên, y phục của Ngũ gia không được chỉnh tề là bởi vì Triển Chiêu quấy rối hắn. Triển Chiêu lấy cớ tìm “giấy nợ” mà quấy rối Bạch Ngọc Đường, vì vậy Ngũ gia vẫn chưa mặc cẩn thận y phục được, cổ áo còn bị kéo ra nữa.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu nhìn nhau một cái —— Ô?
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng chạy ra ngoài, hình như hắn cũng vừa tắm xong, mặc lý y, còn khoác thêm một chiếc sa y màu đỏ bên ngoài.
Trâu Lương đi đến đối diện với hắn, quan sát hắn trên dưới một lần.
Lâm Dạ Hỏa thấy hắn ngẩn người, tựa hồ rất đắc ý mà ngẩng đầu: “Có phải là bị sự xinh đẹp của đại gia khiến cho hoảng sợ rồi không?”
Trâu Lương trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Béo….”
“Làm thịt ngươi!” Lâm Dạ Hỏa vì thế mà tung người lên hướng về phía Trâu Lương mà tấn công. Còn Trâu Lương lại dang hai tay rộng ra chờ hắn đến “tập kích” mình.
Tiêu Lương đi theo ngay phía sau bọn họ, vừa ngáp một cái lại nhìn thấy Tiểu Tứ Tử vừa mới mặc xong lý y, liền lập tức lên tinh thần, chạy ngay đến bên cạnh bé.
Bao Chửng không hiểu gì mà hỏi Triệu Phổ: “Vương gia, phát hiện ra chuyện gì sao?”
Triệu Phổ chỉ chỉ Công Tôn đang bận rộn, ý bảo mọi người đừng nóng vội, chờ Công Tôn.
Lúc này, Tiểu Ngọc chạy tới, cầm trong tay một cái bồn lưu ly, hỏi: “Tiên sinh, cái này có được không? Đây là cái bồn trong nhất rồi.”
“Ân…” Công Tôn nhìn nhìn một chút, vẫn cảm thấy không đủ sáng, liền hỏi: “Có cái nào trong hơn một chút không?”
“Ách, cái này sao …” Tiểu Ngọc có vẻ khó xử.
“Thần Tinh Nhi.”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường gọi Thần Tinh Nhi tới, hỏi nàng: “Có phải Bạch phủ có cái bồn thuỷ ngọc hay không?”
“Có!” Thần Tinh Nhi gật đầu, nói: “Ta đi lấy.” Nói xong đã loé cái biến mất.
Một lát sau, chỉ thấy Giả Ảnh che dù cho Thần Tinh Nhi ôm một cái hộp gấm thật lớn bay từ bên ngoài tường viện vào.
Mở hộp gấm ra, mọi người đều tò mò liếc mắt một cái, Bàng thái sư lúc này chỉ biết than thở ….. đây là một cái chậu rửa mặt bằng ngọc a, thuỷ ngọc thượng hạng còn trong hơn cả băng a.
Triển Chiêu tò mò hỏi: “Cái này dùng để làm gì? Rửa mặt sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói: “Tứ ca ta dùng để nuôi con rùa đen.”
Khoé miệng mọi người lúc này nhịn không được mà giật giật —– Tạo nghiệt mà!
Công Tôn cảm thấy cái bồn này rất vừa vặn, vì vậy bảo Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nâng chiếc bồn lên đứng trong mưa.
Lúc này đổi thành Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi che dù cho hai người, chỉ trong chốc lát nước mưa đã đầy bồn.
Công Tôn lại cầm dùng một băng ghế nhỏ đặt dưới bồn nước, lại đặt lên trên ghế một ngọn đèn dầu, lại che bên ngoài bằng một cái ***g đèn mà lúc trước Triệu Phổ cho hắn. Ngay lập tức, ánh sáng chói mắt xuyên qua bồn nước chiếu ra.
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đều không hiểu mà nhìn Công Tôn.
Công Tôn đưa tay, đem khối ngọc bội hình rồng bỏ vào trong nước, học cách tiểu hài nhi chơi đùa mà nhẹ nhàng đung đưa khối ngọc.
Tất cả mọi người đều có chút không hiểu mà nhìn theo động tác của Công Tôn, lại chợt nghe Công Tôn nói: “Nhìn lên trên!”
Mọi người vừa ngẩng đầu lên, mà cũng thật đúng dịp, khi mọi người ngẩng đầu nhìn lại đúng lúc trên trời một tia sét đánh xẹt qua, mây đen cuồn cuộn đỉnh đầu, mà giữa màn nước lại xuất hiện một con hoả long đỏ rực bay lượn giữa không trung.
Mọi người nhìn chằm chằm con rồng kia, đều há to miệng.
“Oa!” Tiểu Tứ Tử ôm mặt: “So với con rồng trong phòng còn lớn hơn nga!”
Công Tôn gật đầu, kể lại toàn bộ quá trình Tiểu Tứ Tử chơi ra hoả long, sau đó lại giải thích cho mọi người: “Ánh đèn này còn sáng hơn cả Dạ minh châu nhiều, ánh đèn càng sáng thì rồng lửa càng được soi ra xa, tầng mây trên trời thì lồi lõm, hơn nữa giữa màn mưa, sẽ càng khiến cho rồng lửa mang đến cảm giác như thật chứ không phải là một cái bóng, nhưng các ngươi nhìn lại xem …”
Vừa nói, Công Tôn vừa lay động miếng ngọc bội một chút, mà lúc này, con rồng trên bầu trời kia cũng như đang bay lượn vậy.
“Cuối cùng, là phun lửa.” Công Tôn vừa nói, vừa lấy ra một một miếng ngọc vỡ bỏ vào chỗ miệng con phi long trong ngọc bội kia.
Ngay lập tức, trên không trung liền xuất hiện ánh lửa nhàn nhạt, Công Tôn bỏ mảnh vỡ xuống, lại đặt vào, lại bỏ xuống … ánh lửa lập tức như ẩn như hiện, giống y như con rồng kia phun ra vậy.
Chẳng qua là ánh lửa này cũng không có rõ ràng, có lẽ là do ngọc bội đã bị vỡ, nước đã ngấm vào trong cho nên hiệu quả cũng không được tốt lắm, nhưng mà nếu như là một khối ngọc bội hoàn chỉnh, hình ảnh này nhất định sẽ giống y như thật.
“Thì ra là vậy…” Bao Chửng cũng nhịn không được mà cảm khái cho cái kỳ công này.
Lúc này, lại nghe bên ngoài một trận đại loạn, Trương Long Triệu Hỏ đều chạy như bay vào, nói: “Đại nhân! Đại nhân, không xong rồi, trên trời có dị tượng ….”
Lời còn chưa dứt, hai người đều nhìn thấy vật trong tay Công Tôn cùng với con rồng trên bầu trời, trong nhất thời cũng cảm thấy sững sờ.
“Ai, Tiên sinh nhanh chóng thu lại!” Bao Chửng vội xua tay với Công Tôn.
Công Tôn vội vàng thu lại đồ, rồng lửa cũng biến mất.
“Ngày mai có thể sẽ có rất nhiều người nói thấy được chân long hiển linh.” Thái sư vuốt râu.
Bao Chửng bất đắc dĩ mà cười mấy tiếng: “Cũng may là tối nay mưa quá to, nên sẽ không có quá nhiều người nhìn thấy.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, lại nhịn không được mà nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Tiểu Tứ Tử một chút.
Không biết là nên nói ai trong hai người này may mắn đây?
Nếu không phải Triển Chiêu lỡ tay đánh vỡ ngọc bội, cũng không có chuyện mọi người phát hiện trong ngọc bội có loại nhựa cây kỳ lạ, mà Thái sư cũng không có đem ngọc bội cho Tiểu Tứ Tử chơi.
Nếu không phải lúc tắm Tiểu Tứ Tử cầm dạ minh châu chơi với ngọc bội, thì cũng không thể phát hiện ra chân long rồi.
“Qủa nhiên là cát nhân thiên tướng a.” Bao Chửng vuốt râu cười ha ha, nói: “Bí ẩn về Hoả long cùng Hoả phụng coi như đã được phá giải, ai mà ngờ được đây? Thật quá cao minh.”
Mọi người sau đó đều trở lại trong phòng, tiếp tục thảo luận chuyện này.
“Có thể thấy được, Lão Bàng a, coi như cũng không phải là lỗi của ngươi.” Bao Chửng vỗ vỗ bả vai Bàng thái sư: “Người muốn bắt ngươi đại khái cũng là vì cái ngọc bội này đi!”
Bàng thái sư cũng không phải kẻ ngu si, lúc này hắn đương nhiên là đã hiểu ra toàn bộ, sờ cằm gật đầu: “Ta coi như cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi! Thật ra thì nguyên bản cũng không có chuyện gì, ai bảo ta vô tình mua được hai khối ngọc bội giả này chứ. Hai khối ngọc bội giả này được làm ra không phải để bán mà là một cơ quan, dùng để nguỵ tạo ra Hoả long cùng Hoả phụng. Những hắc y nhân kia thân phận lại thần bí, có lẽ là có quan hệ với những thôn trang bị diệt bởi Hoả long cùng Hoả phụng.”
Lâm Dạ Hỏa cũng hiểu được: “Trước khi chết Ngũ Mai Khư nói muốn bảo vệ bí mật, nói ra sẽ bị bọn họ giết sạch, hắn nói “bọn họ” ở đây có thể chính là những hắc y nhân kia. Những người này cố ý tạo ra Hoả long cùng Hoả phụng giả, lợi dụng chuyện trời phạt để hại người …. Vậy mục đích là gì?”
“Hoả phụng cùng Hoả long liệu có phải là một loại tín hiệu nào đó không!” Triển Chiêu sờ cằm: “Thí dụ như có một đám người đang tìm cái gì đó, có thể là tìm người hoặc tìm đồ, sau khi tìm được thì tạo ra Hoả phụng để triệu tập sát thủ, hoặc là bố trí để chuẩn bị sát nhân trận.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Còn Hoả long chính là tín hiệu của sát thủ. Trước tiên là phóng hoả giết người, sau đó lợi dụng Hoả long để tạo ra giả tượng thiên tai khiến cho mọi người phải rối rít chạy trốn, thôn trang trở nên hoang phế thì tự nhiên là sẽ không có ai truy cứu là ai giết người, vụ án đó sẽ trở thành huyền án và nhanh chóng bị lãng quên.”
Mọi người đều cảm thấy suy đoán này là hoàn toàn có thể xảy ra.
Ân Hầu cảm thấy nghi ngờ: “Một chiêu này đã dùng gần trăm năm …. vậy đến tột cùng là tìm cái gì?”
Tất cả mọi người đều gật đầu, thật sự rất khả nghi.
“Ngô Xán nhặt được ngọc bội này, có thể là bọn chúng làm rơi trong quá trình vận chuyển.” Triệu Phổ nói: “Bởi vì chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên đối phương mới tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện Ngô Xán đem ngọc bội bán cho Thái sư, vì vậy mới cho người tới trộm.”
Bao Chửng gật đầu một cái, sau đó lại cau mày: “Có điều, Bổn phủ lại có chút bận tâm …”
Tất cả mọi người đều nhìn nhau một cái, cũng đúng, chẳng lẽ gần đây có thôn xóm nào đó có đồ mà những hắc y nhân kia muốn tìm, cho nên Hoả long cùng Hoả phụng mới xuất hiện ở chỗ này? Những người đeo ngọc bội kia rốt cuộc là ngẫu nhiên đi qua hay là có mục tiêu nào ở gần Khai Phong phủ đây?
Bao đại nhân nhìn sắc trời một chút, lúc này cũng đã rất muộn rồi, vì vậy nói với mọi người: “Mọi người đi nghỉ ngơi trước, sáng sớm mai chúng ta lại nghiên cứu chuyện này.”
Vì vậy, mọi người liền tản đi.
…………
Triển Chiêu trở về đến phòng, lại đi ra sau bình phong, sờ sờ nước một chút, buồn bực: “Lại lạnh rồi!”
Bạch Ngọc Đường dựa vào bình phong nhìn một chút, nói: “Nấu thêm một thùng nữa đi.”
“Nấu nữa lại phải chờ đến nửa canh giờ, mệt chết!” Triển Chiêu bất mãn, lại khua khua nước, hắn đang suy nghĩ hay là cứ tắm nước lạnh đi.
“Không muốn tắm vậy thì cũng đừng tắm nữa.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ nói.
Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường: “Đừng nói chứ, ta không tắm ngươi mà chịu để cho ta ngủ cùng giường với ngươi a? Ngũ gia ngươi không phải là thích sạch sẽ nhất sao?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hình như mình cũng không có ngại, vì vậy liền đưa tay nắm lấy cổ áo phía sau Triển Chiêu kéo về giường, vừa kéo lại vừa nói: “Không sao, mèo căn bản đều rất sạch sẽ, liếm một cái là tốt rồi.”
“Liếm một cái?” Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo đến giường, cười ha hả mà chui vào chăn, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Liếm thế nào?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay lên, học cái động tác mèo con rửa mặt mà nói với hắn: “Liếm móng vuốt rồi tự mình rửa mặt.”
Triển Chiêu nhìn động tác vô cùng đáng yêu ấy của Bạch Ngọc Đường mà sửng sốt hồi lâu, sau đó bắt lại tay hắn mà lắc lắc: “Làm lại một lần!”
Bạch Ngọc Đường không chịu, nói: “Ngươi mới là mèo, ngươi làm mới đúng!”
“Ngươi làm nhìn đẹp!” Triển Chiêu lúc ẩn lúc hiện mà lôi kéo Bạch Ngọc Đường: “Làm lại một lần!”
……………
Ngoài cửa, Ân Hầu cùng Thiên Tôn vì tò mò mà đến bên ngoài cửa nhìn trộm nghe lén, nghe thấy bên trong Triển Chiêu nói cái gì mà “Làm tiếp một lần.” Còn Bạch Ngọc Đường lại nói: “Ngươi làm mới đúng” …
Nhị lão nhìn thẳng vào mắt nhau, khó hiểu ——- Đây là cái trạng huống gì?
“Hai người bọn họ đều nằm ở trên giường mà nói vậy sao?” Ân Hầu hỏi Thiên Tôn.
Thiên Tôn bám vào khe cửa nhìn trộm nên không có nhìn rõ, nói: “Không biết a, hình như là vậy đi ….”
“Sao Chiêu Chiêu lại mặc y phục của Ngọc Đường a?” Ân Hầu cũng bám vào cửa muốn nghe rõ hơn một chút.
Nhắc tới cũng đúng lúc, ban nãy Triển Chiêu còn định đi đổi nước cho nên cũng không có khoá cửa lại, chỉ là thuận tay khép hờ.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn nghe lén lại bám vào cửa, có dùng chút lực, cho nên —– Kẹt một tiếng, cánh cửa liền bị đẩy ra, Nhị lão liền ngã vào trong phòng..
Tiểu Ngũ đang nằm trên thảm lông dê ở trong phòng mà lim dim bỗng giật mình, giương mắt mà nhìn một chút. Ba con mèo nhỏ đang nằm trên bụng Tiểu Ngũ cũng mở mắt nhìn một chút, tất cả đều quay đầu lại, tò mò mà quan sát Thiên Tôn cùng Ân Hầu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy hai người, không hiểu.
Triển Chiêu hỏi Ân Hầu: “Ngoại công, hai người làm gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn Thiên Tôn —– Nghe lén sao?
“Ai nha, chỉ định hỏi một chút xem hai đứa đã ngủ thôi chưa, ban đêm rất lạnh, nhớ đắp chăn a.” Nói xong Ân Hầu cùng Thiên Tôn vội vàng chạy.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ mà nhìn trời.
Ân Hầu cùng Thiên Tôn chạy nhanh như một làn khói, có điều lại quên đóng cửa.
Bên ngoài trời mưa càng lớn, hai cánh cửa không được đóng mà cứ thế lắc lư.
Tiểu Ngũ vẻ mặt chán ghét mà nhìn cửa phòng một chút, sau đó lại quay đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ý kia ——- Đi đóng cửa nha!
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu liền trùm kín chăn, một ngón tay thò ra chọc chọc Bạch Ngọc Đường, ý là —— Ngươi đi!
Bạch Ngọc Đường thiêu mi với hắn ——– Ngươi đi!
Triển Chiêu đưa ra quả đấm —– Kéo bao bố đi!
Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay ra ….
Triển Chiêu ra đá, Bạch Ngọc Đường ra bố.
Triển Chiêu liền phụng phịu bĩu môi, lần nào cũng là hắn thua …. Vì vậy, tâm rất không cam lòng không nguyện mà bò dậy, đi ra ngoài đóng cửa.
Hắn vừa mới đi đến cửa, tay vừa định đóng cửa lại, liền nghe thấy một tiếng kỳ quái vang lên. Hình như là có thứ gì đó bay lên không trung.
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn lên bầu trời phía xa, chỉ thấy ở ngoại ô thành Khai Phong, một ánh sáng màu lục bay lên giữa không trung, sau đó nổ tung, tạo thành một vòng sáng rực, sau đó lại một thanh âm khác vang lên, rồi lại nổ tung.
Triển Chiêu cau mày, sờ sờ cằm: “Đây là tín hiệu cầu cứu nhà ai?”
Ngoài cửa viện, Tử Ảnh ghé đầu vào, hỏi Triển Chiêu: “Nhà ai vậy?”
Triển Chiêu lắc đầu một cái, ý bảo mình không hề biết, hỏi ngược lại Tử Ảnh: “Không phải của quân doanh sao?”
Tử Ảnh nhún vai một cái: “Chưa từng thấy qua loại lục quang như thế này.”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, hắn ngẩng đầu nhìn ánh sáng màu xanh lá nơi chân trời, khẽ cau mày mà xuất thần.
Những người giang hồ căn bản đều rất hiếm khi ném tên lệnh, ngược lại quân doanh lại dùng tương đối nhiều. Nếu như người giang hồ mà phải dùng tên lệnh, cơ bản là đều đã bị dồn đến tử lộ rồi cho nên mới phải cầu viện.
Triển Chiêu do dự: “Hay là cứ đế xem một chút, đừng để xảy ra loạn gì đó.”
“Hướng kia,.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói vớ Triển Chiêu: “Hình như là Đổng gia trang.”
Triển Chiêu sửng sốt: “Chắc không phải là Đổng Tiêu đang cầu cứu đó chứ?”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Vòng sáng này giống như là ngọc bội hình tròn, còn có màu xanh lá, hình như ta đã nhìn thấy hình dạng tương tự trên cờ của Đổng gia trang.”
Triển Chiêu thiêu mi một cái, mặc y phục vào, cầm kiếm lên, Bạch Ngọc Đường cũng mặc xong ngoại bào, hai người cũng không có che dù, cứ thế mà phi vào màn mưa, hướng về phía Đổng gia trang.
Vừa mới ra khỏi thành Khai phong, đã thấy một tiểu mã đội chạy đến bên này, đều là binh mã Hoàng thành mặc áo mưa chạy đến, dẫn đầu là Âu Dương Thiếu Chinh cùng một thủ hạ, tên gọi Lôi Thiên.
“Lôi đô thống.” Triển Chiêu biết hôm nay hắn phụ trách tuần thành, liền cùng Bạch Ngọc Đường đi tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lôi Thiên vừa thấy Triển Chiêu liền nói: “Vừa rồi có người về bẩm báo, nói ở Tây giao ánh lửa ngút trời, Đổng gia trang xảy ra đại hoả hoạn!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, liền nhảy lên đầu tường, nhanh chóng chạy về hướng Đổng gia trang.
Quả nhiên, vừa đến giao ngoại, liền nhìn thấy trên đỉnh núi chỗ Đổng gia trang toạ lạc ánh lửa ngút trời, cách xa như vậy vẫn còn nghe được tiếng người ta khóc thét.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy như bay đến.
Ngoài cửa, đã có thật nhiều người đang cứu hoả, dường như tất cả người trong sơn trang đều chạy cả ra ngoài, có không ít người bị thương, nhưng lại không thấy Đổng Tiêu đâu.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn quản gia của Đổng gia trang, kéo hắn lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“A! Ngũ gia!” Quản gia vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Hình như trang chủ nhà chúng ta vẫn còn ở bên trong chưa có chạy ra a ……”
Hắn còn chưa có dứt lời, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã nhảy vào trong đống lửa.
Địa thế bên trong Đổng gia trang rất phức tạp, Đổng Tiêu vì muốn đề phòng trộm cho nên chế tạo không ít ngõ cụt, bên trong trang thật chẳng khác nào cái mê cung.
Lúc này, cây cối cùng phòng xá cũng đều đã bị đốt, khói cuồn cuộn, nhưng mà kỳ quái nhất chính là, mưa to như vậy mà lửa cũng không có tắt.
“Tại sao lửa này lại không sợ nước chứ?!” Triển Chiêu vẻ mặt nghi ngờ.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, tỏ ý chính mình cũng không biết. Có điều, hắn có trí nhớ rất tốt, lại cũng đã đi qua Đổng gia trang mấy lần, cho nên tương đối hiểu rõ địa hình, liền kéo lại cánh tay Triển Chiêu: “Phòng Đổng Tiêu ở hướng Tây.”
“Hai ta chia nhau ra đi …” Triển Chiêu còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã lôi hắn chạy, trở về cho hắn một câu: “Ngươi đừng mơ tưởng, chỉ bằng một cái lộ si như ngươi, ngộ nhỡ bị vây trong lửa thì phải làm sao bây giờ?”
Triển Chiêu rất bất đắc dĩ —— Một cái lộ si a, thật làm tổn thương lòng tự trọng nha ……
Hai người cùng đến phía Tây, phát hiện ở đây lửa vô cùng lớn, trước mắt khói bay mù mịt, khiến cho người ta cũng không thở nổi.
Hai người tìm kiếm bốn phía, liền phát hiện trong phòng Đổng Tiêu cửa sổ mở ra, mặc dù Triển Chiêu là một lộ si nhưng mà mắt hắn rất tốt, liếc nhìn một cái đã thấy bệ cửa sổ có một người nằm, ngay lập tức liền chỉ Bạch Ngọc Đường: “Ở bên kia!”
Hai người nhảy lên cửa sổ, liền thấy được trước ngực Đổng Tiêu một mảng đỏ rực, nằm ở bên cửa sổ bất tỉnh nhân sự, hình như một cây hoành nhà đè lên chân hắn, miễn cưỡng lắm mới vịn được vào cửa sổ, dưới đất có để một ống trúc chứa tên lệnh, xem ra là hắn đã cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để bắn tên cầu cứu.
Bạch Ngọc Đường đưa tay đỡ cổ hắn, Triển Chiêu gọi hắn: “Đổng Tiêu!”
Lúc này, Đổng Tiêu chợt giật giật, ngẩng đầu lên, thấy được hai người, trên mặt cũng xuất hiện tia vui mừng: “Bạch…..”
Bạch Ngọc Đường ý bảo hắn đừng động đậy cũng đừng nói chuyện, Triển Chiêu nhảy vào phòng, một cước đạp bay cây cột đè lên chân hắn, sau đó hai người đỡ Đổng Tiêu bay ra khỏi phòng.
Đúng lúc ba người bay ra khỏi bệ cửa, căn phòng cũng sụp luôn xuống, lửa nhanh chóng thiêu rụi những phế tích còn lại.
Triển Chiêu điểm huyệt đạo giúp Đổng Tiêu cầm máu, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngực bị đâm một kiếm, hắn đang rất nguy kịch!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cùng Triển Chiêu trươc tiên mang theo Đổng Tiêu rời khỏi sơn trang.
Lúc này, bên ngoài sơn trang đã có rất nhiều người tới. Vương Triều Mã Hán cũng đã mang theo người của Khai Phong phủ đến, mọi người đều dùng đất để cứu hoả. Công Tôn ở bên cạnh băng bó vết bỏng cho mọi người, Triệu Phổ thì che dù cho hắn.
“Công Tôn!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng gọi Công Tôn.
Công Tôn quay sang nhìn Đổng Tiêu, thở phào nhẹ nhõm: “Coi như mệnh hắn lớn, nhanh chóng mang hắn vào trong lều đi, cần phải lập tức cứu chữa!”
Âu Dương Thiếu Chinh mang theo mấy người của Triệu gia quân, nhanh tay nhanh chân dựng lên một cái lều cỏ thật lớn, để cho mọi người bị thương vào đó tránh mưa. Đổng Tiêu cũng được mang vào đó, Công Tôn bắt đầu trị thương cho hắn.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng theo vào, lúc này, hai người cũng bị mắc mưa ướt đẫm.
Triển Chiêu nhận lấy chiếc khăn Tử Ảnh đưa tới vừa lau vừa hỏi quản gia: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Quản gia nói: “Không biết a …. Sau khi trang chủ trở về vào buổi chiều thì liền buồn buồn, không vui.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lại cùng nhìn trời ——– Cúng đúng thôi, bị tuyệt giao thì sao có thể vui được.
“Vừa rồi trời đổ mưa to, hắn liền đứng ở trong sân nhìn trời, sau đó cũng không biết là hắn nhìn thấy cái gì, đột nhiên lại hô lớn “Tới … Rốt cuộc cũng đã tới!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người —– Cái gì tới?
“Sau đó trang chủ liền bảo mọi người chuẩn bị đồ, mỗi người đều phải nhanh chóng tự mình chạy trốn đi.” Quản gia bất đắc dĩ: “Chúng ta cũng không hiểu hắn nói cái gì, hắn thì lại cứ một mực nói cái gì mà đại hoạ trước mắt! Sau đó lại kêu mọi người chuẩn bị đồ chạy trốn, nhưng mà bên ngoài còn đang mưa to gió lớn …. lúc ta đi chuẩn bị mã xa, cả trang đều bắt đầu bốc cháy!”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường một câu: “Đổng Tiêu, chắc không phải là nhìn thấy Hoả long đó chứ?”
Bạch Ngọc Đường cũng thiêu mi một cái, quay đầu lại nhìn Đổng Tiêu vừa mới may mắn thoát được một kiếp, khắp người lúc này cuốn đầy băng vải, đang nằm trên giường mà nói: “Chẳng lẽ là, đám sát thủ kia tưởng nhầm Hoả long do chúng ta tạo ra kia là ám hiệu?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, rất đồng tình mà nhìn Đổng Tiêu, nói: “Ai nha, vậy không phải là chúng ta đã hại hắn rồi chứ?”
“Cũng không hẳn là vậy.” Triệu Phổ chắp tay sau lưng đi tới, nói: “Ra tay rất vội vàng, đại khái hẳn là tín hiệu đột nhiên xuất hiện cho nên khiến bọn chúng trở tay không kịp. Nếu như bọn chúng được chuẩn bị đầy đủ, nói không chừng Đổng Tiêu chết chắc rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường duy nghĩ một chút, ngược lại cũng đúng, lần này có khi là sai nhưng lại là sai tốt, đánh bậy đánh bạ liền giải được mê đề của Hoả long Hoả phụng, lại còn cứu được Đổng Tiêu một mạng. Chờ cho hắn tỉnh lại, nói không chừng còn có thể hỏi ra được đầu mối nào đó.