CHƯƠNG 23. [ KẺ GÂY SỰ – ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN ]
Hải sản nướng
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, nhớ tới lần trước Công Tôn có nói qua với bé, muốn chọc giận người khác, cách tốt nhất chính là học cách nói chuyện của Âu Dương Thiếu Chinh, vì vậy, bé liền nhớ xem Âu Dương Thiếu Chinh có câu nói kinh điển nào không, vừa nghĩ đến bé đã nhớ ngay ra một câu, vì vậy mở miệng: “Trên đầu ngươi đang đội mũ xanh nga … ngô.”
****************************
Công Tôn một tay dắt Tiểu Tứ Tử, một tay dắt Tiêu Lương đi tới Phúc Mãn cư.
Lúc này cũng chính là giờ cơm cho nên ở Phúc Mãn cư tương đối náo nhiệt, không chỉ trong quán đầy người, ngay cả cửa hàng đồ xiên bên cạnh cũng nhiều người.
Công Tôn mang theo hai tiểu hài nhi vào trong quán thì ngay lập tức có tiểu nhị lên đón: “Uy, Công Tôn tiên sinh, khách quý khách quý a, ngài mang theo hai hài tử đến ăn thịt nướng sao?”
Công Tôn gật đầu một cái, cười hỏi: “Còn chỗ không?”
“Còn!” Tiểu nhị cười ha hả dẫn Công Tôn lên lầu: “Tiên sinh là Bồ tát sống cứu mạng người a, ngài đã tới dù không còn chỗ cũng phải thêm chỗ cho ngài a.” Tiểu nhị mồm mép lanh lợi, có điều hắn cũng không có nói bậy, thần y Công Tôn Sách đã sớm danh chấn toàn bộ thành Khai Phong, điều quan trọng nhất chính là, hắn dù là thần y nhưng lại không tham tiền, chỉ cần hắn rảnh, bệnh gì hắn cũng chữa cho ngươi. Bệnh nhỏ như trúng gió sổ mũi nhức đầu, bệnh lớn nguy kịch chết người, mà chu dù là bất cứ bệnh gì, chỉ cần thuốc đến là bệnh trừ. Mặt khác, Tiểu Tứ Tử tròn vo mũm mĩm như vậy, lại vô cùng khả ái, gần như toàn bộ người Khai Phong phủ đều thích bé, đương nhiên là sẽ nhiệt tình đối đãi.
Lên đến lầu hai, quả thật tiểu nhị đã dùng hai tấm bình phong che lại một khoảng trống gần cửa sổ, tuy rằng không thể bằng được nhã gian, thế nhưng cũng yên tĩnh hơn nhiều, sau đó lại kê thêm một cái bàn cùng ghế, xong xuôi liền đứng tại một bên báo danh món ăn, để hai tiểu hài nhi chọn đồ ăn.
Tiểu Tứ Tử đứng ngồi không yên, Tiêu Lương ngược lại cảm thấy rất đói bụng, cho nên giúp gọi luôn cả đồ ăn cho Tiểu Tứ Tử, còn không quên dặn dò: “Thêm nhiều thì là nga!”
Tiểu nhị đáp ứng xong liền rời khỏi đó, Công Tôn còn thật rất buồn bực, hỏi Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương: “Tại sao phải thêm nhiều thì là?”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ngẩng mặt lên, làm thế nào để che giấu đây?
Nhưng mà Công Tôn cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, hắn rót trà cho hai đứa nhỏ, sau đó nhìn xem tình huống bên ngoài.
Phúc Mãn cư đúng là rất gần Kim đình dịch quán, gần như đối diện, Công Tôn cũng có thể nhìn thấy được cả mã xa bên ngoài Dịch quán.
Công Tôn không yên lòng mà chờ đồ ăn được dọn lên, Tiểu Tứ Tử thì lại cùng trao đổi ánh mắt với Tiêu Lương —— Tiếp theo làm sao bây giờ?
Lúc này, tiểu nhị đã mang theo thịt nướng nóng hổi lên, còn có mấy món hàn thực thanh đạm, cùng trà lạnh.
Công Tôn đưa tay cầm lên xiên thịt nướng, đã thấy Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử lại hình như không có hứng thú lắm với mỹ thực, đang nhìn nhau như trao đổi cái gì đó.
Công Tôn có chút khó hiểu, hai cái tiểu hài nhi này hôm nay làm sao vậy? Công Tôn liền giơ hai xiên thịt nướng lên, đưa đến trước mặt hai đứa, hỏi: “Không ăn a?”
Hai người quay đầu lại, đồng loạt ha miệng mà “A..” một tiếng.
Hai đứa đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó đồng loạt phùng mặt lên: “Ăn ngon nha!”
Dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi, cho nên rất nhanh chóng Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đã bị món thịt nướng mê hoặc, cầm lấy ăn ngon lành, hoàn toàn quên mất tiêu “chuyện đứng đắn” phải làm.
Công Tôn lắc lắc đầu, bưng chén tiếp tục nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy có mấy chiêc mã xa ra ra vào vào, hôm nay hẳn là vẫn còn sứ thần các nước khác đến nữa.
Tiểu Tứ Tử ăn ăn gần xong rồi liền nhớ đến chuyện chính, liền đưa tay chọc chọc Tiêu Lương.
Tiêu Lương suy nghĩ một chút, cảm thấy thịt nướng cũng đã ăn đủ rồi, cũng nên gọi Triệu Phổ đến để làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, cho nên bé liền nói: “Ăn thật ngon nha, ta đi gọi sư phụ tới cùng ăn.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Công Tôn nhìn bé một chút: “Gọi Triệu Phổ tới? Con biết hắn ở đâu sao?”
“Sư phụ ở gần Kim đình dịch quán đi. Hỏi ảnh vệ là biết ngay mà.” Tiêu Lương nói xong liền đứng lên, nói: “Con đi một lát liền trở lại ngay.” Nói xong liền nhanh chân chạy mất.
Công Tôn chỉ cần trông chừng Tiểu Tứ Tử, cũng không cần phải trông chừng Tiêu Lương, Tiêu Lương công phu tốt lại lanh lợi, cũng không sợ nó gặp chuyện gì không hay.
Vì vậy, Công Tôn liền cần khăn lau miệng cho Tiểu Tứ Tử, vừa chờ Triệu Phổ, cũng đúng dịp hỏi xem có tiến triển gì không.
Lúc này tiểu nhị đã bưng lên một con cá nướng.
Công Tôn dùng đũa giúp Tiểu Tứ Tử lọc xương cá nướng, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng la lối: “Ta nói này tiểu nhị, tại sao bọn họ đến sau mà lại được ăn trước, chúng ta đến trước mà vẫn còn phải đợi a?”
Công Tôn ở bên trong tấm bình phong nên cũng không biết tình hình bên ngoài, dù sao thì hắn cũng không để ý, chỉ đơn giản là gắp cá cho Tiểu Tứ Tử.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng tiểu nhị giải thích: “Ai nha, đại gia ngài thứ lỗi a, bọn họ gọi đều là cá cùng thịt nướng cho nên chuẩn bị nhanh hơn, còn ngài gọi lại là vịt quay cùng dê nướng, cho nên mới mất công chuẩn bị như vậy a….”
“Ngươi cút đi!”
Tiểu nhị còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng hống, sau đó “oành” một tiếng, Công Tôn cũng Tiểu Tứ Tử thấy tấm bình phong cũng đổ nát, mà tiểu nhị vừa mới bưng cá nướng lên cho bọn họ cũng bay vào, xem ra là bị người đạp bay.
Công Tôn cau mày, nhìn ra bên ngoài, Tiểu Tứ Tử cũng quay đầu lại nhìn.
Công Tôn vừa nhìn qua, lập tức cũng có chút bất ngờ —— Kẻ đánh người bên ngoài chính là một ngoại tộc, mà nhìn vào cách ăn mặc, lại là người Hồi Cốt.
Công Tôn khẽ cau mày, đây chỉ là trùng hợp? Hay là cố ý?
“Người Hán các ngươi cũng dám xem thường chúng ta.” Người đó to lớn vạm vỡ, một cái đạp này cũng khiến cho tiểu nhị không thể bò dậy nổi.
Tiểu Tứ Tử thấy tiểu nhị ngã nằm ngay bên chân mình, liền đưa tay đỡ hắn lên.
Tiểu nhị vịn cái băng ghế, miễn cưỡng đứng lên, ôm bụng mà kêu ai ái.
Lúc này, bên trong quán có rất nhiều người, mà bởi vì ở đây rất gần Dịch quán, cho nên có một nửa là người Hán, một nửa lại là ngoại tộc, vì vậy, mọi sự chú ý đều dồn cả sang bên này.
“Chúng ta cũng gọi đồ ăn mà các ngươi làm chậm như vậy, hắn là người Hán cũng gọi đồ ăn ngươi lại làm nhanh như thế, quán của các ngươi rõ ràng là thiên vị người Hán mà khi dễ chúng ta là ngoại tộc! Còn có a, ta nghe nói đứa nhỏ kia là Tiểu vương gia! Thì ra là Hoàng thân quốc thích, là nhà Vương gia nào a?!”
Công Tôn lại hơi ngẩn người, trí nhớ hắn rất tốt, ban nãy cả một đường vào đây, tiểu nhị đều là gọi Tiểu Tứ Tử a, không có gọi Tiểu vương gia gì.
Vì vậy, Công Tôn lại nhìn người Hồi Cốt kia một cái, người này …. là cố ý gây sự, hơn nữa lại tìm đúng Tiểu Tứ Tử cùng hắn mà gây sự. Nói đến Tiểu vương gia … chẳng lẽ đối tượng thực sự của hắn là Triệu Phổ?
Công Tôn có chút lo lắng, suy nghĩ xem làm thế nào để đối phó, cũng đừng mang thêm phiền toái cho Triệu Phổ.
Lúc này, chưởng quỹ cũng đã tới, thấy có người gây sự huyên náo liền đến khuyên can.
Người Hồi Cốt kia cao lớn thô kệch lại hung thần ác sát, lại một cước đạp tiểu nhị bay lần nữa.
Tiểu Tứ Tử rụt người lại nép sau Công Tôn, ngẩng mặt nhìn hắn.
Công Tôn xoa xoa mặt bé, ý bảo bé đừng sợ.
………………….
Triệu Phổ lúc này đang ở khách *** đối diện Phúc Mãn cư, có điều hắn chỉ mở cửa sổ bên phía Kim đình dịch quán, từ sáng đến giờ hắn đều theo dõi chặt chẽ mà đến ngay cả con quạ khả nghi cũng không có, vì vậy hắn cảm thấy rất nhàm chán mà ngáp dài.
Đúng lúc này, chỉ thấy Tử Ảnh đột nhiên chui vào, một tay còn xách theo Tiêu Lương, vừa rồi Tiêu Lương chay loăng quăng ngoài Kim đình dịch quán, bị Tử Ảnh đang mai phục ở đó phát hiện, cho nên mới chạy xuống gặp.
Tiêu Lương nói là muốn gặp Triệu Phổ, Tử Ảnh liền dẫn bé tới.
“Uy?’ Triệu Phổ nâng cằm hỏi Tiêu Lương: “Sao ngươi lại tới đây?’
“Ách…” Tiêu Lương vừa nghĩ, nếu muốn anh hùng cứu mỹ nhân tức là Công Tôn tiên sinh phải gặp nguy hiểm nha? Vì vậy, bé liền một tay chỉ về hướng Phúc Mãn cư mà nói: “Công Tôn tiên sinh hắn …”
Triệu Phổ hơi sững sờ, hỏi: “Thư ngốc kia làm sao?”
“Gặp nguy hiểm …” Tiêu Lương vừa mới nói xong, Triệu Phổ đã kéo lấy cổ áo bé nhấc đến trước mặt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Thư sinh kia đang ở đâu?”
“Phúc Mãn cư …” Tiêu Lương vừa mới dứt lời đã bị ném ngay cho Tử Ảnh, Triệu Phổ đã biến mất dạng.
Tử Ảnh ngoẹo đầu cảm thấy buồn bực ——– Khinh công của Vương gia tiến bộ sao?
Trên nóc nhà, Giả Ảnh ghé đầu xuống hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tử Ảnh ôm Tiêu Lương cùng nhau ngẩng đầu nhìn, Tiêu Lương cũng ngoẹo đầu, sau đó cúi đầu xuống nghĩ nghĩ một chút, nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân cái gì đó a …”
“Nga…” Tử Ảnh cùng Giả Ảnh rất ăn ý mà quyết định từ từ hãy đến, không thể cướp mất cơ hội biểu hiện của Triệu Phổ.
………………………..
Mà ở bên kia, chưởng quỹ đến khuyên người Hồi Cốt kia bình tĩnh chút, thế nhưng lại không ngờ mình cũng bị đánh, vì vậy toàn bộ tửu lâu, không khí cũng khẩn trương lên.
Rất nhiều người bất mãn, tên ngoại tộc này cũng quá phách lối, không nói đạo lý chút nào, hình như là cố ý gây chuyện mà thôi.
Công Tôn cau mày, đỡ chưởng quỹ té ngã bên cạnh mình dậy, bắt mạch cho hắn, chưởng quỹ cũng đã lớn tuổi, bị một cước này có khi còn phải nằm dưỡng thương trên giường đến nửa tháng mười ngày cũng nên.
Công Tôn bất mãn mà nhìn ngoại tộc kia một cái.
Ngoại tộc kia trừng Công Tôn một cái, hồng: “Ngươi nhìn cái rắm a!”
Công Tôn giận, tâm nói, tên hỗn đản này từ đâu tới, nếu là bình thường, với tính cách của hắn đã sớm xổ mao rồi, thế nhưng lần này hắn còn mang theo cả Tiểu Tứ Tử, hơn nữa, đối phương hình như còn có âm mưu nào đó, vì vậy Công Tôn đành nhịn xuống.
Tiểu Tứ Tử vốn dĩ vẫn còn băn khoăn chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đây, nếu muốn có anh hùng cứu mỹ nhân, vậy có phải là phụ thân bé cần phải gặp nguy hiểm không nha, như vậy Cửu Cửu mới có cơ hội để cứu a? Vậy chẳng phải bây giờ chẳng phải là có cơ hội rất tốt để gặp nguy hiểm sao, có điều hình như cũng chưa có nguy hiểm lắm thì phải, làm thế nào để càng nguy hiểm hơn đây?
Nghĩ đến đây, Tiểu Tứ Tử cũng lấy được dũng khí, dùng thanh âm rất giòn giã mà nói một câu: “Đúng nha, đang nhìn cái rắm đó!”
………….
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ lầu hai ở Phúc Mãn cư đều im lặng như tờ.
Công Tôn kinh hãi mà nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói ——- Đứa nhỏ này có phải bé mập nhà hắn không?
“Phốc.”
Lúc này, cũng không biết ai là người ‘phốc’ đầu tiên, thế nhưng toàn bộ tửu lâu ngay sau đó đều cười vang, toàn bộ khách nhân đều cười cái tên Hồi Cốt đó thật ngu xuẩn.
Tên Hồi Cốt kia gương mặt đỏ bừng, trợn mắt mà nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử: “Tiểu hỗn đản, ngươi nói cái gì?!”
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, nhớ tới lần trước Công Tôn có nói qua với bé, muốn chọc giận người khác, cách tốt nhất chính là học cách nói chuyện của Âu Dương Thiếu Chinh, vì vậy, bé liền nhớ xem Âu Dương Thiếu Chinh có câu nói kinh điển nào không, vừa nghĩ đến bé đã nhớ ngay ra một câu, vì vậy mở miệng: “Trên đầu ngươi đang đội mũ xanh nga … ngô.”
Tiểu Tứ Tử còn chưa nói xong, Công Tôn liền nhanh chóng che miệng bé lại, kinh hãi mà nhìn nhi tử mình, tâm nói, xong rồi xong rồi, bé mập nhà hắn hình như ăn thịt nướng hỏng bụng mất rồi, nếu không nhất định là bị quỷ nhập rồi đi!
Thực ra thì Tiểu Tứ Tử cũng không có hiểu đầu đội mũ xanh nghĩa là cái gì, có điều, mỗi lần Âu Dương Thiếu Chinh nói câu này là đều khiến cho đối phương nổi trận lôi đình, mà lúc này lại trùng hợp như thế, người này mặc y phục loè loẹt, trên đầu lại còn quấn một lớp khăn chẳng khác nào cái mũ, còn có cả hoa văn màu xanh nữa.
Lúc này, mọi người trong lầu càng vui vẻ hơn, đồng thời, mọi người đều cảm thấy nhìn người không nên chỉ nhìn diện mạo thôi a! Đừng nhìn Tiểu Tứ Tử bên ngoài chỉ là một bé mập mũm mĩm, không ngờ lại lợi hại vậy, chẳng trách sao Triệu Phổ lại muốn nhận bé làm nghĩa tử a.
Công Tôn che lại miệng Tiểu Tứ Tử cũng biết được chuyện lớn không xong rồi, tên Hồi Cốt hung hãn kia đã bắt đầu xắn tay áo lên rồi.
Công Tôn vội vàng bảo vệ Tiểu Tứ Tử, tâm nói ngươi ngàn vạn lần đừng có làm tổn hại con ta nha …
“Cút con mẹ ngươi ….” Người Hồi Cốt kia nhấc chân muốn đạp tới.
Tiểu nhị trong *** đều nhanh chóng tiến lên ngăn cản, tâm nói nương a, một cước này nếu đạp trúng Tiểu Tứ Tử, Cửu Vương gia nhất định huỷ khách *** của bọn hắn mất, còn nếu đạp trúng Công Tôn tiên sinh cũng không xong, đó là chủ bộ của Khai Phong phủ a!
Có điều, một cước này cũng không đạp trúng được Tiểu Tứ Tử, cũng không đạp trúng được Công Tôn, mà đã bị một hắc ảnh từ bên ngoài bay vào cản lại. Đại hán người Hồi Cốt kia liền bị nhấc lên, ném ra ngoài.
Mọi người liền nghe tiếng cửa sổ “oanh” một tiếng thật lớn.
Sau đó, liền nhìn thấy Triệu Phổ đạp một cước lên bệ cửa sổ, quát xuống dưới lầu: “Ngươi không muốn sống nữa sao! Ngay cả người của ông đây cũng dám động đến?”
Mà cách Phúc Mãn cư không xa, đám người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đi tới, nhìn thấy rõ ràng một màn này.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, nói: “Di, đó không phải là Triệu Phổ sao?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Ném người xuống.”
“Ai nha.” Bàng Dục xoa cổ: “Tiểu tử kia có té chết không a?”
“Xem ra là không, cái mông chạm đất trước mà.” Bao Duyên cũng tò mò tiến đến xem.
“Tâm tình Vương gia hình như không tốt a.” Trâu Lương cảm khái, đồng thời cũng chú ý đến y phục của người đó, quen mắt a…..
“Đó không phải là sứ giả Hồi Cốt Xích Hắc Mê sao?”
“Đúng vậy.” Trâu Lương cũng nhớ ra, cũng không hiểu Triệu Phổ làm vậy là vì tra án hay là chuyện gì khác? Tại sao lại trực tiếp ném người ta xuống.
Xích Hắc Mê ngã xuống thân mình ê ẩm, đầu óc choáng váng.
Triệu Phổ quay lại, trước tiên kiểm tra tình trạng của Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử.
“Thư ngốc, hắn có động đến ngươi không?” Triệu Phổ liền kéo Công Tôn lại, xoay qua xoay lại nhìn một cái: “Ta đi làm thịt hắn!”
“Ngươi đừng có kích động.” Công Tôn thấy Triệu Phổ lo lắng như vậy, cũng có chút ngại ngùng.
“Vương gia, ngươi đã tới.” Tiểu nhị vừa mới bị Xích Hắc Mê kia đánh cũng khó chịu, tâm nói, mấy tên ngoại tộc này thật quá phách lối, đang ở tại Khai Phong phủ lại còn giễu võ giương oai, vì vậy liền tố cáo với Triệu Phổ: “Mấy người ngoại tộc đó ngày nào cũng đến gây sự!”
Công Tôn cau mày: “Hắn mấy ngày nay đều tới sao?”
“Đúng vậy!” Chưởng quỹ cũng gật đầu: “Mấy ngày trước hắn còn lật cả một bàn tiệc rượu, đuổi hết khách nhân của chúng ta đi, hôm nay lại tập kích tiên sinh cùng Tiểu Tứ Tử, còn đánh trọng thương tiểu nhị, mỗi ngày đều sinh sự a!”
Công Tôn khẽ cau mày, Hồi Cốt cũng không phải là hùng mạnh gì, vô luận là binh lực cùng tài lực quốc lực đều kém xa Liêu quốc và Tây Hạ, mà hai nước kia cũng không dám giương oai ở địa bàn của Triệu Phổ, xem ra sứ giả Hồi Cốt này quả thực có mưu đồ gì đó!
Có điều, lại nói tới….
Công Tôn nghĩ tới đây, lại ôm lấy Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử!”
Tiểu Tứ Tử vội vàng chui vào trong ngực Triệu Phổ.
Công Tôn lôi bé không tha, muốn đánh mông bé: “Ai dạy con nói những lời vô lễ như vậy?”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi.
Triệu Phổ liền đem Tiểu Tứ Tử cướp về: “Ai, là hắn ta không đúng, ngươi mắng nhi tử làm gì?”
Công Tôn đưa tay kéo lấy Triệu Phổ: “Tất cả đều tại ngươi!”
Triệu Phổ sửng sốt, Tiểu Tứ Tử liền ôm cổ Triệu Phổ mà quẹt miệng, bé cảm thấy hôm nay mình nhất định bị phụ thân đánh mông rồi, có điều ban nãy cũng coi là Cửu Cửu đã anh hùng cứu mỹ nhân a? Không biết phụ thân có thích Cửu Cửu ít nào không nha!
Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử khó hiểu: “Sao lại trách ta?”
“Ngươi không dạy nó chút kỳ quái nào, tại sao nó lại nói chuyện y hệt một tên lưu manh như thế?” Công Tôn tức giận.
Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử: “Nhi tử ta đương nhiên là phải giống ta rồi!”
“Đó là nhi tử của ta!” Công Tôn nhấn mạnh.
“Ai, không phải đều là ‘ta’ cả sao, hai ta là một, cùng nhau nuôi mà.” Triệu Phổ vỗ vỗ Công Tôn.
Mọi người trong tửu lâu lại tò mò, đây chẳng phải là hai người trong nhà cãi nhau vì nhi tử sao? Quan hệ của Cửu Vương gia cùng Công Tôn tiên sinh là thế nào?
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, vừa rồi Cửu Cửu nói là muốn cùng phụ thân nuôi bé nah, vậy chẳng phải là … nương sao?” tinh thần Tiểu Tứ Tử cũng vì vậy mà vui vẻ lên.
Lúc này ở lầu dưới, đám người của Triển Chiêu cũng đã đến cửa của Phúc Mãn cư, lại thấy ở cách đó không xa, một đám người khác cũng đến, mỗi người đều có vóc dáng cao lớn, thần tình dữ tợn, trên tay còn cầm cả binh khí, mà ở phía sau còn có mấy người cũng đang đi tới, đám người này thu hút sự chú ý của bọn Triển Chiêu.
Phía sau cùng có ba người, hai lão đầu, hai mắt hữu thần, nhìn qua cũng biết là cao thủ, mà vị đi phía sau cùng kia, chính là người tối hôm qua đụng phải trong rừng cây, Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường cùng nhận ra được, đó chính là Đồng Linh.
Những người đi phía trước kia chính là đội hộ vệ của sứ giả Hồi Cốt, bọn họ nhanh chóng chạy đến, đỡ Xích Hắc Mê lên, hỏi: “Vương gia, ngài không sao chứ?”
Đám người Triển Chiêu nghe rất rõ —– Vương gia sao?
“Ai…..” Xích Hắc Mê đỡ eo, cũng đứng lên không nổi, lần ngã này cũng khiến hắn lúng túng, cũng thật may là hắn không có sao.
“Là kẻ nào đánh lén ta?” Xích Hắc Mê cũng đã hồi phục tinh thần lại, ngẩng mặt lên trời hống.
Triệu Phổ nghe được động tĩnh bên dưới, liền đến cửa sổ nhìn xuống.
Đám người Triển Chiêu cũng ngẩng mặt lên.
“Vương gia, có chuyện gì vậy?” Một lão đầu bên cạnh Đồng Linh tiến lên, hỏi Xích Hắc Mê: “Kẻ nào tập kích ngươi?”
Mà lúc này,Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử ghé ra bên ngoài nhìn.
Xích Hắc Mê chỉ Tiểu Tứ Tử: “Tên tiểu hỗn cầu đó mắng chửi ta!”
Tất cả mọi người đều ngẩng mặt lên nhìn.
Một lát lâu sau, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Hắn chỉ Tiểu Tứ Tử sao?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu một cái: “Là Tiểu Tứ Tử.”
Thiên Tôn tò mò nhìn Ân Hầu: “Hắn mắng Tiểu Tứ Tử là Tiểu hỗn cầu?”
Ân Hầu cũng gật đầu: “Đây là thể loại gì a?”
Trâu Lương lại cau mày: “Người đánh hắn là Vương gia, sao lại mắng Tiểu Tứ Tử?”
Bàng Dục và Bao Duyên thì lại nhìn nhau một cái, cái đó, trọng điểm chẳng phải là cái câu ‘Tiểu Tứ Tử mắng hắn’ sao? Tiểu Tứ Tử mà lại mắng chửi người? Như vậy thì tiểu tử kia hẳn là phả hư hỏng biết bao a!
Không chỉ có Bao Duyên cùng Bàng Dục, mà tất cả mọi người từ trong ra ngoài cùng những người bao vây quanh tiểu lâu đều có chung suy nghĩ ———— Tên này xấu xa đến thế nào mà phải để cho Tiểu Tứ Tử mắng?!
Sắc mặt Triệu Phổ lại vô cùng bất thiện, Công Tôn lại một mực kéo hắn lại, hắn cũng tức giận, thế nhưng cũng không thể trúng phép khích tướng được!
“Tên Tiểu hỗn cầu đó, có mẹ sinh mà không có cha dạy ….” Xích Hắc Mê vẫn còn tiếp tục nói, chẳng qua là hắn còn chưa có nói hết lời đã bị một bình trà từ trên ném xuống, đập ngay vào mặt.
Công Tôn đã lặng lẽ đưa Tiểu Tứ Tử cho Triệu Phổ từ bao giờ, vén tay áo lên: “Ngươi con mẹ nó, có ngon nói lại lần nữa coi!”
Khoé miệng Triệu Phổ cũng giật giật —— Vừa rồi còn nói mình phải nhẫn nại không được trúng kế khích tướng mà.
“Ta đây nói, Tiểu hỗn cầu kia ….. ai nha.” Xích Hắc Mê chưa dứt lời đã bị một bóng đen từ sau đầu phóng lên, đạp một cước khiến hắn lăn quay dưới đất.
Chỉ thấy Tiêu Lương không biết từ đâu bay tới, sau khi đem Xích Hắc Mê đạp lăn xuống đất liền nhấc chân lên tiếp tục đạp đạp đạp: “Ngươi ngon thì lặp lại lần nữa! Ngươi còn dám lặp lại ông đây lột da ngươi!”
Mấy thị vệ kia vừa nhìn thấy Tiêu Lương đạp chủ tử của mình, muốn tiến lên bắt lại cổ áo sau của Tiêu Lương.
Có điều tay của hắn còn chưa có đưa qua, đã bị một người ngăn lại, bọn chúng vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Lâm Dạ Hỏa không biết từ lúc nào đã nhoáng đến: “Lớn mà dám bắt nạt nhỏ sao?”
Vừa nói, hắn vừa một cước đạp bay mấy thị vệ kia.
Mấy thị vệ khác định tiến lên, Trâu Lương lại đem tất cả ném bay ra hết.
Một lão đầu tiến lên phía trước, còn chưa kịp ra tay hạ thủ, Long Kiều Quảng đã chắn trước mặt hắn, một người khác định đánh lén Long Kiều Quảng, Âu Dương Thiếu Chinh cũng đánh ra …
Cuối cùng, Đồng Linh liền tiến đến phía Tiêu Lương, hình như là muốn cướp lại Xích Hắc Mê, thế nhưng trước mắt hắn lại nhoáng lên một cái, Triệu Phổ rơi xuống.
Đồng Linh nhìn Triệu Phổ một chút: “Nga, thì ra là Cửu Vương gia a.”
Lúc này, Đồng Linh cũng không có mang mặt lạ, có điều vẫn mặc hắc y, còn đeo một chiếc khăn đen che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, xung quanh mắt lại có không ít vết bỏng trông cũng thật doạ người.
“Ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Cửu Vương gia …” Đồng Linh vừa nói xong đã đánh ra một chưởng.
Triệu Phổ vung tay lên, nội kinh liền vung lên, sau đó mở ra một ngọn lửa trong bàn tay.
Đồng Linh hơi sững sờ.
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng: “Lửa đối với ông đây vô dụng thôi…”
Vì vậy, Triệu Phổ cùng Đồng Linh cũng đánh nhau, mà lúc này, trong tửu lâu người Hán cùng ngoại tộc cũng đánh nhau, trên đường người Hán cùng ngoại tộc cũng thay nhau cổ vũ hai bên, cuối cùng cũng đánh thành một đoàn. Quan binh canh giữ Kim đình dịch quán cùng những thị vệ ngoại tộc cũng đánh nhau, quân Hoàng thành giúp duy trì trật tự dân chúng xung quanh cũng náo loạn lên, vì vậy …. từ cửa Kim đình dịch quán cho đến Phúc Mãn cư, mọi người đánh nhau vô cùng náo nhiệt.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu thì chạy đến một bên mua thịt nướng ăn.
Triển Chiêu đứng giữa đám người, nhìn bên này những người bình thường đánh nhau loạn cào cào dưới đất, cùng bên kia đám cao thủ đánh nhau láo nháo trên trời, liền hít sâu một hơi, mí mắt lại không ngừng giật.
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt rất đồng tình mà nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển Chiêu lại đột nhiên mở mắt ra: “Không còn kịp biểu hiện nữa rồi!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, sao lại loạn thành như vậy chứ?
Tiểu Tứ Tử ở trên lầu, che miệng mà nhìn mọi người bên dưới đánh nhau như tôm nhảy loi choi, hỏi Công Tôn: “Phụ thân, làm sao bây giờ a?”
Công Tôn dở khóc dở cười, nói: “Hay là phụ thân dẫn con về Thiệu Hưng phủ đi.”
Mà ở dưới lầu, Lâm Dạ Hỏa bất mãn mà nhìn Trâu Lương đang tranh mất trận đánh của hắn: “Ngươi làm cái gì thế?”
Trâu Lương đạp một tên thị vệ, đem Lâm Dạ Hỏa đẩy sang một bên: “Đừng cho bọn họ đụng phải ngươi, bẩn chết!”
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, nghe thật lọt tai a.
Tiêu Lương vẫn tiếp tục mà đạp Xích Hắc Mê: “Ai kêu ngươi mắng Cận nhi, cho ngươi dám mắng Cận nhi này!”
Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn mà nháy mắt mấy cái, tâm nói, Tiểu Lương Tử như vậy có tính là anh hùng cứu mỹ nhân không a?
Đồng Linh thì vừa đánh vừa hỏi Triệu Phổ: “Cửu Vương gia vì sao lại đánh sứ giả Hồi Cốt?”
“Hắn dám động đến Thư ngốc cùng nhi tử ta, ta đương nhiên đánh hắn!” Triệu Phổ còn trả lời rất thẳng thắn.
Những người mới vây xem cũng không hiểu rõ ngọn ngành, chỉ thấy mọi người đánh như vậy, lại nghe Triệu Phổ nói gì mà “Thư ngốc kia cùng hài nhi”? Nghe khẩu khí sao mà giống người là nói: “Lão bà ta cùng hài nhi vậy?”
“Tất cả dừng lại cho ta!” Lúc này, mọi người liền nghe thấy trong không trung có người hét lớn.
Bọn Trâu Lương ở bên dưới cũng đã sớm đánh xong, đều đem mấy cao thủ Hồi Cốt kia đánh cho nằm bẹp dậy không nổi, mà bách tính bình dân vẫn còn đang giằng co, thế nhưng vừa nghe được tiếng hét này đều dừng lại ngẩng đầu lên xem bên trên.
Chỉ thấy, trên nóc nhà, Triển Chiêu đứng đó, chỉ một ngón tay: “Về nhà ăn cơm cho ta! Không cho phép đánh nhau!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều đứng yên bất động chẳng hiểu gì.
Một lát sau, lại đánh tiếp.
Triển Chiêu nhìn trời.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại nói một tiếng: “Bao đại nhân tới …”
“Á” Chỉ trong chớp mắt, ở giữa chỉ còn lại mấy người của Triệu gia quân cùng người của đoàn sứ giả Hồi Cốt, những người khác đều chạy vào trong đám dân chúng đang vây xem xung quanh.
Triển Chiêu cố gắng giữ chặt hai bên má mình, tự nhủ ——- Phải tỉnh táo a!
Ân Hầu cùng Thiên Tôn lúc này cầm một chuỗi thịt nướng, vừa gặm vừa tán thưởng,vẫn là Ngọc Đường có biện pháp a … Dĩ nhiên người có uy nhất phải là Bao đại nhân a…..
“Hắt xì….”
Trong Hoàng cung, Bao Chửng đang cùng Bát Vương gia sửa sang lại danh sách các sứ giả đột nhiên lại hắt hơi một cái.
Lúc này, Vương Triều Mã Hán vội vã chạy vào: “Đại nhân, không xong rồi, ngoài cửa Kim đình dịch quán có người đánh nhau.”
“Ai đánh nhau?” Bao Chửng khó hiểu.
“Nhìn qua cũng có đến mấy trăm người.” Vương Triều nói một câu khiến Bao Chửng hít một ngụm lãnh khí.
“Có điều lúc này cũng đã giải tán hết, nhưng mà còn có hai người đang đánh nhau và rất nhiều người vây xem.” Vương Triều nói.
“Ai đang đánh nhau?” Bát Vương gia tò mò.
“Cửu Vương gia cùng một sứ giả Hồi Cốt, có lẽ là người hôm qua Triển đại nhân đụng phải.”
Bao Chửng cau mày: “Cái gì? Tại sao lại đánh nhau?”
“Hình như sứ giả Xích Hắc Mê trước đó đã xung đột cùng Công Tôn tiên sinh cùng Tiểu Tứ Tử, sau đó Xích Hắc Mê còn mắng Tiểu Tứ Tử.” Vương Triều cũng có chút nghiêng về Tiểu Tứ Tử: “Có điều nghe tiểu nhị trong quán nói,mấy ngày nay Xích Hắc Mê đều đến Phúc Mãn cư quấy rối.”
Bát Vương gia cau mày: “Một sứ giả sao lại có thể đến khách sạn gần Kim đình dịch quán quấy rối được? Lại còn giữa ban ngày ban mặt nữa?”
“Có chút kỳ quặc.” Bao Chửng nói với Bát Vương gia: “Chúng ta đi xem một chút.”
……………………………….
Mà lúc này, trên bãi đất trống trước cửa Phúc Mãn cư, Triệu Phổ cùng Đồng Linh, mỗi người đứng một bên giằng co nhau.
Đồng Linh nhìn Triệu Phổ một chút, cười nói: “Nếu như Đại nguyên soái của binh mã Đại Tống lại bị bại bởi một sứ giả của một nước Hồi Cốt nho nhỏ, ta sợ là căn cơ của Đại Tống triều sẽ bất ổn a, không bằng Cửu Vương gia nhận lỗi một cái là được, chúng ta cũng không cần đánh nữa.”
Lúc này Triển Chiêu vừa mới trở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, quyết định không thèm để ý những chuyện này nữa, cứ lên lầu ăn cơm là được, nhưng mà vừa nghe thấy những lời này, liền quay đầu lại, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Cùng lúc đó, mọi người trong lòng cũng đã hiểu được ——– Xem ra Xích Hắc Mê quấy rối, mục đích chính là muốn để cho Đồng Linh đánh nhau với Triệu Phổ một trận đi.
Đúng là, Triệu Phổ không thể thua, hơn nữa trận này cũng không thể không đánh, mà đánh nhưng lại nhất định phải đánh thắng, có điều công phu của Đồng Linh có cao không chưa nói, nhưng lại rất tà ….
Trên lầu, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, có phải Tiểu Tứ Tử đã gây hoạ rồi không?”
Công Tôn nhẹ nhàng sờ đầu bé: “Thật ra thì, mọi chuyện không hề liên quan đến con, có người muốn gây phiền toái cho Triệu Phổ, cho dù con không làm gì thì chuyện này sớm muộn cũng xảy ra mà thôi, dĩ nhiên …” Công Tôn bổ sung một câu: “Mắng chửi người là không tốt!”
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.
Công Tôn nói xong, liền đem Tiểu Tứ Tử đặt sang một bên, hít sâu một hơi.
Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn Công Tôn, lại nghe thấy Công Tôn hướng xuống dưới lầu mà hét một câu: “Triệu Phổ!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, ngay cả Triệu Phổ cũng không hiểu mà ngẩng đầu lên nhìn Công Tôn, tâm nói, Thư ngốc này lại muốn mắng chửi người hay là cái gì nữa sao?
Bên dưới mọi người đều yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy Công Tôn sâu kín mà hít một hơi nữa, sau đó chỉ về đám người Hồi Cốt mà nói: “Tên đó sinh sự vô pháp vô thiên, lại còn mắng nhi tử chúng ta, đánh hắn! Thắng nhi tử cùng nhau nuôi, thua không cho nhi tử nhận ngươi!”
Công Tôn nói xong, trong khách ***, ngoài khách *** mọi người vây xem lại ồn ào, thoáng cái đã nổ tung.
“Nhi tử chúng ta a!”
“Công Tôn tiên sinh nói cùng nhau nuôi nhi tử sao?”
“Ai nha, còn nói đánh cho đám người Hồi Cốt một trận a!”
“Cửu Vương gia không thể thua nha!”
“Đúng a, đánh hắn!”
……………………………….
Triển Chiêu có chút bận tâm, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Như vậy có khiến cho hắn lo lắng không?’
Bạch Ngọc Đường quan sát Triệu Phổ một cái, nói: “Hắn …. Không có vẻ gì là lo lắng cả.”
Mà nhìn lại Triệu Phổ lúc này, chỉ thấy hắn đột nhiên toét miệng một cái, sau đó cười đến răng cũng lộ hết ra ngoài mà giơ tay lên chỉ về hướng Công Tôn: “Không cho phép ngươi đổi ý a! Thắng cùng nhau nuôi nhi tử!”
Công Tôn gật đầu một cái.
Triệu Phổ lại quay đầu lại lần nữa, đưa tay ra: ‘Tử Ảnh!”
Tử Ảnh liền nhanh chóng ném Tân Đình Hầu cho Triệu Phổ.
Đồng Linh chỉ thấy Triệu Phổ đột nhiên âm hiểm mà nở nụ cười nói: “Vậy thì ta cũng không thể thua a, nếu không nhi tử cũng không có nhận ta nữa!”
Đồng Linh cau mày, Triệu Phổ hình như rất khác so với ban nãy.
Triển Chiêu lại đột nhiên nghe thấy Trâu Lương ở phía trước nói: “Phát điên rồi!”
Long Kiều Quảng cũng gật đầu: “Thật sự là điên rồi!”
Âu Dương Thiếu Chinh bĩu môi: “Lúc này là điên hoàn toàn rồi còn gì.”
Triển Chiêu khó hiểu mà nhìn phía trước một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, lúc này lại nghe thấy Tiêu Lương ở bên cạnh hình như đang suy nghĩ gì đó mà tới một câu: “Ai nha? Hồng nương cùng thuận khí tư nhiên thực sự hữu dụng a!”
“Khụ khụ …” Bé vừa nói xong, Triển Chiêu liền bị ngẹn thịt nướng, đấm đấm ngực.
Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ nghĩ, sau đó hiểu ra, chẳng lẽ ….
Mọi người cũng ngồi chồm hổm xuống hỏi Tiêu Lương: “Cái gì mà Hồng nương với cả thuận khí tư nhiên a?”
Tiêu Lương nghĩ nghĩ một chút, sau đó liền chỉ Triển Chiêu nói: “Triển đại ca ra chủ ý cho Tiểu Tứ Tử đó, nói là đến quán thịt nướng cùng anh hùng cưu mỹ nhân!”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu xoay người đang chuẩn bị chạy, Bạch Ngọc Đường xoay tay kéo lại hông hắn, ôm eo không cho hắn chạy, lại vừa than thở.