CHƯƠNG 18. [ TÀ CUNG ]
Công Tôn vừ rồi vẫn còn thật vui vẻ, đột nhiên nụ cười trên mặt không còn, mặc dù hắn vẫn tận lực che giấu, thế nhưng trong mắt vẫn đọng lại một tia nghi ngờ cùng khiếp sợ.
Cũng không biết là Triệu Phổ luôn thời thời khắc khắc chú ý đến biến hoá trên nét mặt Công Tôn, hay là chỉ có lúc này vô tình nhìn thấy …. tóm lại là ánh mắt Công Tôn nhìn hành động của thái giám kia, tất cả không hiểu sao lại trùng hợp rơi vào trong mắt Triệu Phổ hắn.
************************************
Triệu Phổ cùng Công Tôn lại đi một chuyến Hoàng cung, giả bộ muốn tìm Bao Chửng thương lượng việc tổ chức nghênh đón tân khách sắp tới, Triệu Phổ lại lặng lẽ nói cho Bao Chửng về chuyện trong cung có thái giám có hình xăm hoả phụng trên tay.
Bao Chửng cũng cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa, vì vậy cũng bảo Triệu Phổ đừng có đả thảo kinh xà, trước mắt cứ ngấm ngầm điều tra đã.
Triệu Phổ lại tới tìm Nam Cung Kỷ cùng Trần công công.
Trần công công sau khi nghe Triệu Phổ nói xong, lại cũng có chút nghi ngờ: “Cái này sao …”
“Công công có đầu mối gì sao?” Triệu Phổ hỏi.
“Nga, không phải.” Trần công công hỏi: “Có phải Triển đại nhân nhìn nhầm hay không, trong Hoàng cung quy định rất nghiêm ngặt, trên người tuyệt đối không được xăm hình.”
“Nga?” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, ngược lại cũng đúng, thái giám trong cung hầu như đều được đưa vào từ khi còn nhỏ, trên người chính xác là không được xăm hình.
“Có điều lão nô vẫn nên đi tra một chút, đề phòng bất trắc.” Trần công công liền âm thầm sai người tra xét.
Nam Cung Kỷ cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ có người kỳ quái nào muốn trà trộn vào cung?
Triệu Phổ cùng Công Tôn không thu hoạch được gì, không thể làm gì khác hơn là quay lại Khai Phong phủ trước.
Có điều, hai người còn chưa kịp đi đã bị thái giám trong cung Thái hậu, Liễu công công cản lại: “Ai nha, Vương gia cùng Công Tôn tiên sinh đến đúng lúc a, Thái hậu còn sai lão nô đến Khai Phong phủ tìm Công Tôn tiên sinh đây.”
Công Tôn hơi sững sờ, hỏi: “Thái hậu tìm ta? Thân thể người không tốt sao?”
“Ai, không có, là chuyện khác đây!” Công công liền che miệng cười, nói: “Thái hậu chỉ muốn hỏi một chút, Tiên sinh có nghiên cứu qua mệnh lý cùng bát tự hay không thôi?”
Công Tôn không hiểu: “Ân, chỉ hiểu sơ sơ mà thôi.”
“Ai, Tiên sinh khiêm tốn rồi, ai mà chẳng biết tiên sinh trên thông thiên văn, dưới tường địa lý a.” Liễu công công dẫn Công Tôn cùng Triệu Phổ đến hậu cung, vừa đi vừa nói: “Lúc này Thái hậu đang muốn đặt tên cho Hương Hương công chúa đây, muốn dựa theo bát tự của công chúa để chọn ra một số chữ.”
“Nga …” Công Tôn cũn hiểu được, chuyện này đúng là mình có thể giúp một tay.
Mà lúc này, trong cung của Thái hậu cũng rất náo nhiệt, Triệu Trinh cũng ở đây, trên bàn có mấy cuốn sách, mấy vị quan văn lỗi lạc cũng ở đây, tất cả mọi người đều đến chọn tên cho công chúa.
Khoé miệng Triệu Phổ giật giật, tâm nói làm gì phải phức tạp như vậy, chẳng phải chỉ là đặt cái tên thôi sao, gọi Triệu Hương Hương cũng rất dễ nghe mà.
Công Tôn nhẫn cười đi vào, vừa mới ngồi xuống đã có một tiểu thái giám đến dâng trà cho hắn.
Chỉ một khắc Công Tôn liếc mắt qua, đã kịp nhìn thấy hình ảnh trên tay thái giám kia xẹt qua ………….
Công Tôn ngẩn người, một cái liếc mắt kia của hắn cũng đủ cho hắn thấy được trên tay thái giám kia có lộ ra một chút hình xăm bên ngoài viền áo trắng, dù chỉ là một chút nhưng Công Tôn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đó là hình xăm một cái đuôi phượng hoàng.
Công Tôn cau mày, bất động thanh sắc mà quay sang nhìn lại một cái, thái giám này khoảng chừng ba mươi tuổi, vóc người nhỏ gầy, bộ dáng hết sức bình thường. Nhưng mà Công Tôn luôn cảm thấy hắn rất quen mắt, bởi vì hắn thường xuyên đi theo bên người Thái hậu. Lúc này, hắn cũng đang dâng trà cho Triệu Phổ, dâng trà xong là cúi đầu, đứng sang một bên.
Công Tôn không nhịn được mà cau mày ——– Lại là thái giám đi theo Thái hậu nhiều năm sao? Hắn bắt đầu hoài nghi, hay là mình nhìn nhầm rồi?
Công Tôn vừ rồi vẫn còn thật vui vẻ, đột nhiên nụ cười trên mặt không còn, mặc dù hắn vẫn tận lực che giấu, thế nhưng trong mắt vẫn đọng lại một tia nghi ngờ cùng khiếp sợ.
Cũng không biết là Triệu Phổ luôn thời thời khắc khắc chú ý đến biến hoá trên nét mặt Công Tôn, hay là chỉ có lúc này vô tình nhìn thấy …. tóm lại là ánh mắt Công Tôn nhìn hành động của thái giám kia, tất cả không hiểu sao lại trùng hợp rơi vào trong mắt Triệu Phổ hắn.
Chân mày Triệu Phổ lúc này cũng nhướng lên ——— Nga?!
……………………………
“Sâm la điện?”
Trong Khai Phong phủ lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ôm mặt mà kinh ngạc hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Đó là cái gì nha?”
Lâm Dạ Hỏa cũng khó khăn mà nâng mặt lên, nói: “Chỉ cần hôm nào trời mưa to, lúc ngủ ta đều nằm mơ thấy cùng một cảnh tượng, trong căn phòng mờ tối ánh lửa cháy ngất trời, bốn phía cũng rất nóng, sau đó ta liền đi trên một cây cầu rất nhỏ, gạch lát trên cầu đều bằng vàng, mà ở bên dưới cây cầu lại là lửa cháy hừng hực, trong ngọn lửa còn có người đang giãy giụa gào thét vì bị thiêu cháy, bốn bên cũng rất ồn ào. Ta đi qua cây cầu kia, đến một mảnh đất trống phía trước, khắp nơi đều có người bị thương vì lửa, cứ giống như họ vừa mới bò ra từ một lò lửa vậy, khuôn mặt của họ đều rất hung tợn. Hơn nữa, ta lại luôn cảm thấy những người đó rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi, thế nhưng lại không cách nào có thể nhớ ra. Ta cứ một mực đi về phía trước, đi đến trước một cái cầu ngang thật dài, hai bên cầu đều là nước, nhưng nước trong đó đều màu đỏ như máu, con có cả ngọn lửa thiêu đốt, mà ở cuối cầu có một cái ghế, trên ghế có một người đang ngồi đó.”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cùng há to miệng, nghe rất chuyên chú cùng khẩn trương, mà ngay cả Trâu Lương cũng cau mày, nói: “Người nào ngồi đó?”
Lâm Dạ Hỏa bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Ta không biết, mỗi lần đều như vậy, chưa thấy rõ mặt người đó là ta đã tỉnh lại rồi.”
“Không có lần nào thấy rõ mặt sao?” Trâu Lương cau mày.
Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái: “Mỗi lần ta đến gần như sắp có thể thấy rõ mặt người là trước mắt lửa lại nổi lên, giống như bao vây lấy ta, cả người ta đều nóng lên, sau đó ta liền tỉnh lại, ta còn tưởng ngay cả mình cũng bị đốt cháy chứ.”
Trâu Lương cau mày, nếu như cứ trời mưa là gặp mộng thế này cũng quá khó khăn đi, chẳng trách tại sao hắn mỗi khi mưa xuống lại cảm thấy buồn phiền không vui như vậy.
Tiểu Tứ Tử cảm thấy Lâm Dạ Hỏa mắc phải quái bệnh gì đó, thật đáng thương nha, bé liền nói: “Sao thúc không nói với phụ thân nha? Phụ thân không chừng có thể trị tốt lắm.”
Lâm Dạ Hỏa bất đắc dĩ: “Ta cũng đâu có bị bệnh, chẳng qua chỉ là nằm mơ mà thôi, Công Tôn tiên sinh có thể trị được cả mơ sao?”
Tiểu Tứ Tử quệt miệng suy nghĩ một chút: “Cứ nói ra có khi lại có biện pháp a? Đặc biệt là trên người thúc cảm thấy nóng cái gì đó, sau khi nằm mộng thúc có toát mồ hôi không a?”
Lâm Dạ Hỏa lắc đầu một cái: “Không có.”
“Ngô, thật kỳ quái nha!” Tiểu Tứ Tử sờ cằm, bé nghĩ không ra.
Tiêu Lương cũng ôm tay đứng bên cạnh suy nghĩ, không biết có phải mình cũng đã từng không cẩn thận thấy qua vật gì cổ quái không đây? Hay là mình cũng từng nằm mộng như vậy? Tại sao thấy giấc mộng của Lâm Dạ Hỏa kể ra lại quen tai vậy a?
Có điều, Tiêu Lương cũng hiểu được, bé tuyệt đối không có đi qua nơi nào đáng sợ như vậy, nhưng mà nghe qua lại thấy rất quen thuộc nha, có nên biết phong thư về hỏi phụ thân về nơi này không a?
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa một chút, hỏi: “Ngươi cứ ở Tây Vực là vì ở đó ít khi có mưa đi?”
Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái.
“Vậy sư phụ ngươi có từng nói qua chuyện gì liên quan đến giấc mộng này không?’ Trâu Lương hỏi.
Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút: “Nói qua a, có điều nói cũng như không nói mà thôi, hắn chỉ nói đại loại cái gì mà tất cả đều là duyên, phải nhẫn nại, không nên để bị tâm ma mê hoặc.”
“Ai nha.” Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ: “Tiểu Lâm Tử nha, sư phụ thúc nói cái gì cao thâm như vậy a.”
Lâm Dạ Hỏa cũng bất đắc dĩ: “Từ khi ta còn nhỏ đã vậy rồi, cái đại hoà thượng đó chẳng thay đổi gì!”
Trâu Lương cau mày, luôn cảm thấy càng ngày càng khó hiểu.
“Uy.” Tiêu Lương đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Nếu như ngươi sợ trời mưa như vậy, tại sao lại chạy đến Trung Nguyên thật xa thế này a?”
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Thật ra thì ….”
“Tiểu Lương Tử.” Tiểu Tứ Tử cảm thấy Tiêu Lương hỏi một chuyện rất ngốc a, bèn nói: “Bệnh nghiêm trọng như vậy đương nhiên là muốn trị hết rồi, Tiểu Lâm Tử là muốn tới để tìm nguyên nhân đúng không a?”
“Ân ….” Lâm Dạ Hỏa cũng không biết là nên gật đầu hay lắc đầu nữa.
Trâu Lương ở bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ một chút, sâu kín mà mở miệng nói một câu: “Hắn là sợ nếu như cứ mất ngủ như vậy, lâu dài sẽ ảnh hưởng đến da, càng già nhanh hơn đi?”
Trâu Lương còn chưa có nói xong, Lâm Dạ Hỏa đã ôm mặt mà há to miệng, hỏi: “Nhìn ra được sao?”
Khoé miệng Trâu Lương giật giật: “Còn không sao, da cũng nhăn rồi …”
Miệng Lâm Dạ Hỏa càng há to hơn nữa mấy phần, ngay sau đó lại thấy vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Trâu Lương, hắn liền nổi giận, nhào qua muốn bóp chết hắn: “Ngươi lại dám nói ta già! Còn dám nói ta béo! Ta làm thịt ngươi!”
Hai người lớn đánh nhau, Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh lại lắc đầu mà nâng cằm, tâm nói Tiểu Lâm Tử thật ngốc a, mới hai mươi mấy tuổi thì da làm sao đã nhăn được a. Có điều Tiểu Lâm Tử thật khác với phụ thân cùng Miêu Miêu nha, nếu như ai đó nói Miêu Miêu và phụ thân gầy, bọn họ nhất định nổi đoá, Tiểu Lâm Tử thì ngược lại, ai nói thúc ấy béo thúc ấy liền tức giận, cái này thật thú vị a …..
Suy nghĩ một lát, bé lại lấy một khối đậu cao ăn, xoay mặt sang muốn cho Tiêu Lương một khối, lại phát hiện ra Tiêu Lương dang nâng mày sầu mi khổ kiểm như đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu Lương Tử?” Tiểu Tứ Tử gọi bé một tiếng.
Tiêu Lương hình như lại không có nghe thấy, gãi gãi đầu mà khổ não: “Má nó chứ, gia nghe qua ở đâu rồi a? Bà nội nó, sao nghĩ mãi mà vẫn không ra a?”
Tiểu Tứ Tử liền nhét một khối điểm tâm vào trong miệng bé, nghiêm nghị mà nói: “Không được nói tục!”
Tiêu Lương trợn to hai mắt mà nhìn Tiểu Tứ Tử, ngay sau đó ngẩng mặt lên —— Ai nha, nghĩ ra rồi a!
…………………
Bạch Ngọc Đường cứ vậy mà đi theo hắc y nhân kia, vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ lãnh đạm thường ngày.
Triển Chiêu cẩn thận ôm theo đao của Bạch Ngọc Đường, đang âm thầm theo sát hắn, nhưng cũng không dám đến quá gần, lại không dám cách quá xa, ngộ nhỡ có chuyện gì còn kịp thời ném đao cho Bạch Ngọc Đường chứ.
Ở nơi xa, Thiên Tôn cùng Ân Hầu đi theo ngược lại rất nhẹ nhàng.
Ân Hầu rất bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu phía trước, chỉ cần qua bóng lưng thôi cũng đủ để nhận ra hai chữ “lo lắng” rồi.
Thiên Tôn lại vừa đi theo, vừa quan sát thần sắc Ân Hầu.
“Ai.” Cuối cùng, hình như Thiên Tôn không nhịn được nữa, liền kéo Ân Hầu.
“Làm gì?” Ân Hầu nhìn hắn.
“Có phải ngươi phát hiện ra gì không?” Thiên Tôn hỏi: “Từ nãy ta đã cảm thấy ngươi cứ là lạ.”
Ân Hầu nhìn hắn một chút, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ngươi từ mới từ nãy mới phát hiện ra ta là lạ sao? Ta đã lạ cả hơn một trăm năm rồi mà ban nãy ngươi mới phát hiện a?!”
Thiên Tôn nhìn trời, đưa một tay ra kéo kéo tóc Ân Hầu.
“Tê …..” Ân Hầu bị hắn kéo tóc đến đau, trợn hai mắt mà nhìn Thiên Tôn: “Ngươi nhẹ tay chút, gia cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, kéo ngốc rồi làm sao bây giờ?”
Thiên Tôn híp mắt nhìn hắn, ý là —- Ngươi có nói hay không?
Ân Hầu liếc mắt nhìn trời: “Ta nhớ đến một chuyện, trước kia Ngân Yêu Vương không nói qua với ngươi sao?”
“Nói cái gì?” Thiên Tôn không hiểu: “Ngươi đừng có mà vòng vo, ngươi biết trí nhớ của ta không tốt a.”
Ân Hầu bất đắc dĩ nói tiếp: “Trước kia ta có nghe qua chuyện về Sâm la điện cùng Tu la đường.”
“Cái gì mà Sâm la điện với Tu la đường a?” Thiên Tôn không hiểu: “Là địa ngục sao?”
“Ma cung ngươi có nghe qua chưa?” Ân Hầu đột nhiên hỏi.
Thiên Tôn ngẩng mặt lên nhìn trời: “Ân …. Quen tai a.”
Ân Hầu gật đầu một cái: “Quen tai sao?”
“Đúng vậy!” Thiên Tôn nghiêm túc nói: “Ta nghe qua ở đâu …. A …”
Lời còn chưa dứt, miệng Thiên Tôn đã bị Ân Hầu bịt kín, sở dĩ hắn phải kêu lên là do Ân Hầu kéo tóc hắn.
Thiên Tôn nhăn mày sờ đầu mình, nhìn Ân Hầu, ý là —— Ngươi làm gì mà kéo tóc ta?
Ân Hầu chỉ chỉ cái mũi mình, nói: “Ma cung!”
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái: “Nga ….” Hắn có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Quên mất, ngươi là Cung chủ của Ma cung a. Ai bảo ngươi đột nhiên hỏi vậy, ta nhất thời không kịp phản ứng a.”
Ân Hầu vẻ mặt rất bội phục mà nhìn hắn: “Vậy ngươi đã từng nghe qua Tà cung chưa?”
Thiên Tôn ngẩn người, lắc đầu: “Có lai lịch gì?”
“Ngươi mà cũng chưa từng nghe qua.” Ngược lại Ân Hầu ôm tay có chút ngoài ý muốn, nói: “Năm đó, Ma cung là nơi tập hợp lớn nhất của tà ma, là một địa phương cụ thể, mặc dù Ma cung có khó tìm, thế nhưng ít ra mọi người còn biết được là nó có trên mặt đất.”
Thiên Tôn gật đầu.
“Nhưng mà Tà cung lại không giống như vậy.” Ân Hầu nói: “Năm đó ta nghe Phong lão đầu nhắc qua, đó là luyện lò luyện nội công.”
“Phong lão đầu?” Thiên Tôn suy nghĩ một lát: “Nga … là cái lão đầu râu bạc có nội lực thực cao a. Luyện lò a …….”
“Ngươi biết luyện lò?” Ân Hầu bắt đầu rất nghi ngờ việc Thiên Tôn cũng biết về chuyện của Tà cung, chỉ có điều hắn quên mất mà thôi.
“Ta biết luyện lò.” Thiên Tôn gật đầu: “Khi đó người ta đồn đó chính là thánh địa để luyện mấy loại nội công sao, Băng lò để luyện chí hàn nội lực, Hoả lò để luyện chí dương nội lực, Thiết lò để luyện chí cương nội lực, Thuỷ lò để luyện chí nhu nội lực, tổng cộng có bốn loại lò, nghe nói người ta gọi là bốn địa cung phải không?” (*)
Ân Hầu gật đầu: “Ta biết trong đó, Băng cung chính là ở tại Thiên Niên Cực Hàn Đảo, ngoại công của Ngọc Đường đang sống ở đó.”
“Đúng vậy.” Thiên Tôn gật đầu kinh ngạc: “Thiên Niên Cực Hàn Đảo thì ra chính là Băng lò a? Ta vẫn nói tại sao nha đầu Lục Tuyết Nhi lại lạnh như một cây băng côn, mà Ngọc Đường lại mang hàn khí như vậy đây.”
“Thật ra thì ngươi cũng vậy …..” Ân Hầu nói: “Có điều ngươi được sinh ra ở đỉnh Thiên Sơn, nơi đó cũng vô cùng lạnh, hơn nữa thiên phú của ngươi cũng có chút khác.”
“Ân.” Thiên Tôn sờ cằm, ý bảo Ân Hầu nói tiếp.
“Ngay cả Thiết lò ta cũng từng nghe qua là ở một vùng chiến địa cũ, tại một khe núi sâu ngoài tái ngoại, được nối thẳng với lòng đất.” Ân Hầu nói tiếp: “Thuỷ lò là đáy một hồ bên dưới thác nước hiểm yếu bên dưới Vu sơn, hình như là nơi vạn mạch nước cùng hội tụ. Mà hoả lò, cũng chính là Sâm la điện, Tu la đường, nghe nói là địa ngục.”
“Hắc.” Thiên Tôn thiêu mi: “Sao cái này nghe lại không đáng tin cậy như vậy a? Nói đến nửa ngày, vậy thì có quan hệ gì với Tà cung chứ?”
Ân Hầu cười nhạt, nói: “Ngươi không biết sao, trên đời này ba Luyện lò kia đều không thể kiến tạo được, chỉ có thể dựa vào thiên địa linh khí cùng thiên tạo mới có hình thành ra mà thôi!”
Thiên Tôn gật đầu một cái, còn không phải sao, Thiên Niên Cực Hàn, khe núi sâu nối thẳng lòng đất cùng nơi vạn mạch nước hội tụ, cũng không thể nói muốn tạo là có thể tạo được.
“Nhưng mà chỉ có duy nhất Hoả lò này.” Ân Hầu thiêu mi một cái: “Là có thể tạo ra được!”
Thiên Tôn nhíu mày một cái, mặc dù đôi khi hắn có chút hồ đồ, thế nhưng hắn chính là người thông minh tuyệt đỉnh, liền hỏi: “Chẳng lẽ Tà cung này chính là người đã kiến tạo ra Hoả lò?”
Ân Hầu gật đầu một cái, nói: “Năm đó có một cao nhân kiến tạo một địa cung, chia làm Sâm la điện và Tu la đường, là bắt chước theo Hoả lò trong truyền thuyết mà kiến tạo, nhưng mà sau đó hắn luyện nội lực đến tẩu hoả nhập ma ….”
Sắc mặt của Thiên Tôn hơi đổi: “Hắn không bị thiêu chết mà là tẩu hoả nhập ma sao?”
Ân Hầu gật đầu: “Tà cung năm đó cũng thật sự rất lớn mạnh, có không ít người đến đó ghi danh, đến Hoả lò để luyện nội lực, giáo chúng cũng có đến ngàn người. Thế nhưng giáo chủ lại đột nhiên tẩu hoả nhập ma, vì vậy …..”
“Vì vậy, tà cung biến thành luyện ngục, tất cả những người luyện công đều chết ở bên trong đó?” Thiên Tôn cau mày: “Lại là một bị kịch luyện võ thành điên a.”
“Màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau cơ.” Ân Hầu nói tiếp: “Nghe nói, năm đó vĩ muốn kiến tạo ra Sâm la điện cùng Tu la đường để lửa cháy vĩnh viễn không tắt, Cung chủ Tà cung đã dùng rất nhiều nhân du đủ để đốt ngàn năm không dứt.”
Khoé miệng Thiên Tôn giật giật: “Có chuyện tà môn như vậy a? Khó trách sao lại được gọi là Tà cung, có điều cũng không phải là chưa từng có trường minh đăng a, này phải đốt thành cái dạng gì a?”
“Tà cung được kiến tạo dưới lòng đất, cuối cùng có một người đánh rơi xuống thiên cân đỉnh, vì vậy mà ….” Ân Hầu nói: “Tà cung thành một cung điện cháy mãi không ngừng.”
“Ngay cả thiên cân đỉnh cũng rơi xuống rồi mà lửa vẫn không tắt sao?” Thiên Tôn không hiểu.
“Có lẽ là có lỗ thông hơi chỗ nào đó đi,” Ân Hầu thiêu mi một cái: “Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, hơn nữa Phong lão đầu cũng nói là hắn nghe nói lại, nói cách khác thì Tà cung này tồn tại cũng rất lâu rồi, nhưng mà Phong lão đầu nói, nơi đó oán khí rất nặng, cho dù là cao thủ cũng khó vận nội kình trong cung, dù nó không phải Hoả lò chân chính, thế nhưng đã cháy lâu như vậy, có thể còn lợi hại hơn cả hoả lò chân chính nữa!”
“Vậy cũng chính là sai liền sai luôn.” Thiên Tôn cau mày: “Ngươi hoài nghi cái Sâm la điện gì đó có liên hệ với Tà cung năm đó?”
“Điều khiến ta hiếu kỳ nhất chính là, nếu quả thật có người nào đó luyện công ở đó, vậy thì sẽ luyện ra thành cái dạng gì.” Ân Hầu vừa nói, lại vừa bổ sung một câu: “Đúng rồi, ta nghe Phong lão đầu nói, vì để đám bảo cho công hiệu của Hoả lò, bốn phía Tà cung đều là dùng vàng xây lên.”
Thiên Tôn sửng sốt, hỏi: “Đây chẳng phải là giống với Hoàng kim thành sao?”
“Có lẽ Long Phụng cổ thành cũng là một Hoả lò khác, Trần Hảo luyện ở trong đó đến khi đại công cáo thành mới đi ra trả thù?”
“Nhưng như vậy hắn còn tìm mai rùa làm gì nữa?” Thiên Tôn cảm thấy có chút đầu mối, thế nhưng lại vẫn nghĩ không ra … Lúc này, Ân Hầu lại đột nhiên nhẹ nhàng lôi kéo hắn.
Thiên Tôn lúc này cũng cảm giác được bọn Bạch Ngọc Đường đã dừng lại, vì vậy hai người liền nhảy lên một chỗ cao đứng nhìn về phía xa.
Chỉ thấy bên rừng cây bên kia ngọn núi, có một mã xa thật lớn dừng ở đó.
Toàn thân mã xa này đen nhánh, bốn phía đều có hoa văn hình ngọn lửa đỏ, đứng dưới màn đêm càng lộ ra vẻ yêu dị lạ thường.
Triển Chiêu đứng ở một thân cây phía trước, cau mày nhìn, cũng hơi có chút bận tâm …. Trong xe có người, hơn nữa, người này nội lực cao cường, cũng không phải là hạng cao thủ bình thường.
Lúc này, chỉ thấy màn xe hơn nhấc lên, trong đêm tối, người ngồi trong xe khuất hoàn toàn phía trong, căn bản đều không thấy được mặt, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy bàn tay của hắn ở bên ngoài, mà bàn tay kia —- trắng bệch như tử thi, trên tay còn hiện đầy các vết bỏng.
Bạch Ngọc Đường liền đứng trước mã xa, người dẫn đường cho hắn đi đến bên cạnh mã xa, nói với người trong xe mấy câu.
Sau đó, liền nghe thấy trong xe truyền đến một trận cười quỷ dị, trong rừng cây u tĩnh, tiếng cười so với tiếng gió đêm thét gào cùng tiếng dơi đêm càng chói tai hơn.
******************************
(*) Nói qua chỗ này một chút: Chí Hàn, Chí Dương, Chí Cương và Chí Nhu là bốn loại nội lực đặc thù. Chí Hàn là cực lạnh, có thể đóng băng mọi vật dễ dàng. Trong Long đồ loại nội lực này thuộc về Thiên Tôn, Bạch Ngọc Đường là truyền nhân chân chính. Chí Dương là cực nóng, loại nội lực này khi phát ra còn nóng hơn lửa, cũng chính là loại nội công của kẻ đứng đằng sau tất cả sự việc hoả long hoả phụng này. Chi Cương là cực rắn, xương cốt của người luyện loại nội lực này vô cùng cứng, và nội lực cũng mạnh mẽ. Trong tác phẩm này, loại nội lực này thuộc về Triệu Phổ. Còn Chí Nhu tức là cực mềm mại uyển chuyển nhưng cũng rất có uy lực như nước, thường lấy nhu khắc cương, hiện nay chưa có nhân vật nào đặc thù cho loại này ở trong chuyện.
Bốn loại này cần những thiên phú khác nhau hoàn toàn, nhưng trong tác phẩm này có hai người có thể chất “yêu quái” có thể dung hợp được tất cả bốn loại nội lực, đó là Ân Hầu và Triển Chiêu. Cho nên Triệu Phổ mới nói, nội lực của Triển Chiêu là sâu không thấy đáy a.