Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 7 Hỏa Phụng Mê Cục

Chương 35: Chương 35: Đi Tắm Ôn Tuyền – Thượng.




CHƯƠNG 35 PN1: ĐI TẮM ÔN TUYỀN – THƯỢNG.

Bạch Ngọc Đường không sao cả nói: “Dù sao thì cũng vẫn thường xuyên ở Khai Phong, lúc rảnh rỗi đến tắm cũng không có uổng phí.” Vừa nói hắn lại vừa sờ sờ lỗ mũi, lẩm bẩm thêm một câu: “Tắm ôn tuyền nhiều một chút tốt cho thân thể, đặc biệt là với người dễ gặp thể hàn vì cả ngày đều ăn hải sản.”

**************************

Tây thành Khai Phong phủ có một ngọn núi, dân chúng trong thành đều gọi đó là Ôn Tuyền Sơn, khắp nơi trên núi đó đều là ôn tuyền nối tiếp nhau.

Lúc trước Triệu Trinh cũng từng đến tắm qua nơi này, Thái y nói trong ôn tuyền có dược liệu, nhiệt độ vừa phải, tắm rất tốt.

Mà những năm gần đây người đi tắm ôn tuyền lại càng nhiều, bên cạnh những ôn tuyền ở chân núi cùng sườn núi cũng có nhiều dục phòng được dựng lên, mọi người ở Khai Phong phủ cũng thường xuyên đến tắm. Có điều ôn tuyền trên đỉnh núi có địa thế vô cùng hiểm yếu, lại còn nằm trên vách đá, cho nên về cơ bản cũng không có ai đến đó tắm.

Hôm đó, Bạch Ngọc Đường muốn đi tắm ôn tuyền, chạy lên núi xem qua một vòng, cuối cùng hắn phát hiện ở đỉnh núi, nơi lúc nào cũng có sương trắng lượn quanh, có một Thánh địa ôn tuyền hoàn toàn ngăn cách với những ôn tuyền bên ngoài kia.

Đỉnh núi Tây sơn vô cùng khó đi lên, phải dùng đến khinh công mới bay lên được…… thế nhưng, một khi đã lên được đến nơi rồi lại có thể cảm nhận được một khung cảnh tuyệt vời hơn bao giờ hết. Phía Tây đỉnh núi có một sườn dốc, bên kia sườn dốc là tầng tầng lớp lớp các loại ôn tuyền, hơi nước tràn ngập, khói trắng lượn bay, hướng tầm mắt ra xa có thể chiêm ngưỡng được toàn bộ cảnh sắc nhai phường Khai Phong phủ, ban đêm còn có thể ngắm trăng sao.

Bạch Ngọc Đường tìm công tượng kiến tạo một toà Trích Tinh Các bên cạnh ôn tuyền trên đỉnh núi, ban đêm có thể ở lại đó.

Phải nói là Ngũ gia quả nhiên cũng quá xa hoa, đỉnh núi Tây sơn này cũng chẳng phải của hắn, hắn xây một ngôi lầu các lớn như vậy căn bản đều làm của chùa cho người qua đường ở chơi, dĩ nhiên …. muốn ở chơi được trên đỉnh núi này, vị “khách qua đường” kia cũng phải có công phu tốt chút mới được.

Triển Chiêu vỗn dĩ cũng biết Bạch Ngọc Đường chạy đi chuẩn bị ôn tuyền, thế nhưng sau đó cũng không có nghe hắn nhắc lại, cho nên cũng không biết hắn đang làm cái gì.

Gần đây Tiểu Tứ Tử lại rủ mọi người đi tắm ôn tuyền, mọi người lại bắt đầu phiền não việc nên đi khi nào bây giờ. Thời điểm tắm ôn tuyền tuyệt nhất chính là lúc chạng vạng tối, tắm xong rồi còn có thể uống chén nhiệt tửu, ăn chút cua thu, sau đó ngủ một giấc thật ngon mới phải. Có điều, ở nơi hoang sơn dã lĩnh cũng không nên ngủ ngoài trời. Hơn nữa, địa thế ở Tây sơn rất nguy hiểm, quá nửa đêm rồi còn phải nhảy vách đá trở về thì thật quá phiền phức.

Chính lúc mọi người đang phiền não thì Bạch Ngọc Đường lại thờ ơ mà tới một câu: “Có thể ở lại, xây xong nhà rồi.”

Triển Chiêu nghe hắn nói mà vô cùng hoảng sợ, nhảy nên nóc nhà Khai Phong phủ mà ngắm về đỉnh núi Tây sơn, liếc qua đã thấy một toà lầu các thật quá hùng vĩ, liền cả kinh mà chỉ Bạch Ngọc Đường: “Ngươi … Ngươi dám phạm pháp xây nhà!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn Triển Chiêu một chút, hỏi hắn: “Ngươi sẽ tìm người phá huỷ nó a!”

Triển Chiêu há miệng nửa ngày, bĩu môi nói: “Làm sao mà ngươi có thể xây xong lầu các nhanh vậy?”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ.”

Triển Chiêu khinh bỉ mà nhìn hắn.

Nghe nói Bạch Ngọc Đường còn cho xây dựng một số mộc kiều, xung quanh còn cho xây thêm tường gỗ vô cùng kiên cố.

Có điều, nếu như cả nhà cũng xây xong rồi, vậy thì mọi người cũng khỏi cần lăn tăn gì nữa, việc mọi người cần làm lúc này chọn ngày lành tháng tốt để đi tắm ôn tuyền mà thôi.

Bạch Ngọc Đường lấy ra đồ hoạ dùng để thi công công trình lúc đó, mọi người liền cùng nhau vây xem, xong liền cảm khái …. có cảm giác như Bạch Ngọc Đường đang xây một toà Hoàng gia dục tràng trên đỉnh núi vậy …. Qúa khí phách xa hoa rồi.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Ngươi xây nhà bất hợp pháp.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

“Qúa lãng phí!” Triển Chiêu lại càng thêm bất mãn.

Bạch Ngọc Đường không sao cả nói: “Dù sao thì cũng vẫn thường xuyên ở Khai Phong, lúc rảnh rỗi đến tắm cũng không có uổng phí.” Vừa nói hắn lại vừa sờ sờ lỗ mũi, lẩm bẩm thêm một câu: “Tắm ôn tuyền nhiều một chút tốt cho thân thể, đặc biệt là với người dễ gặp thể hàn vì cả ngày đều ăn hải sản.”

Mọi người ăn ý mà nhìn nhau một cái, cũng sờ mũi, tâm nói ——— Ngũ gia này cũng bỏ ra thật nhiều vốn liếng a, nói đi nói lại đến nửa ngày thì ra việc xây dựng cái khu ôn tuyền này cũng là để tu luyện chăm miêu. Lúc trước các cô nương Khai Phong phủ thường nói nếu phải lấy chồng thì nhất định phải lấy Bạch Ngọc Đường, chính xác ra thì phải nói là, nếu như muốn làm mèo thì nhất định làm mèo nhà Bạch Ngọc Đường mới đúng, mỗi ngày mang hải sản tươi sống tới nuôi còn chưa đủ, lại còn sợ hắn thể hàn cho nên liền chạy lên đỉnh núi sửa sang một cái ôn tuyền dục tràng cho hắn thoải mái ngâm …. Này được a, ngay cả Bàng phi cũng chưa có được cái kiểu đãi ngộ này đâu.

Lỗ tai Triển Chiêu hồng hồng, vội chạy qua bàn chuyện chuẩn bị đi tắm ôn tuyền cùng đám Tiểu Tứ Tử.

Mọi người cũng bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị đồ nghề để đi tắm ôn tuyền, chẳng hạn như là áo choàng tắm, chất tạo bọt, Công Tôn đề nghị mang theo chút lan thảo, còn Lâm Dạ Hỏa thì cần cánh hoa tươi.

Bạch Phúc dẫn người đi chuẩn bị chút Hoàng Tửu cùng cua.

Chiều hôm đó, Bao đại nhân đột nhiên nói với Triển Chiêu: “Trần Hổ được thả ra rồi, hắn còn nói muốn đi tìm ngươi trả thù, ngươi cẩn thận đề phòng hắn một chút.”

Triển Chiêu nghe xong cũng chỉ cười một tiếng chứ không có để ý đến, vẫn cứ vui tươi hớn hở mà chuẩn bị lên núi tắm ôn tuyền.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi Triển Chiêu: “Trần Hổ là ai?”

Triển Chiêu nói: “Một tên đồ bĩ ở Khai Phong phủ khi trước, dựa vào mấy chiêu võ mèo cào mà đi gây sự chọc ghẹo cô nương khắp nơi, ba năm trước đây ta mới tới Khai Phong phủ, việc đầu tiên làm chính là bắt hắn lại. Trần Hổ bị xử giam ba năm, hình như trước khi vào ngục hắn có nói cái gì mà cùng ta bất cộng đái thiên, còn bảo ta coi chừng một chút, khi hắn được thả ra nhất định sẽ tìm ta báo thù.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, hỏi: “Có cần đề phòng một chút không?”

“Ai, chẳng qua chỉ là một tên địa bĩ bình thường mà thôi, không cần để ý tới hắn.” Triển Chiêu xua tay a xua tay a.

Lúc này, Bạch Phúc chạy vào, đưa cho Bạch Ngọc Đường hai chiếc áo choàng tắm.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đưa một chiếc cho Triển Chiêu.

“Đây là cái gì a?” Triển Chiêu mở ra nhìn liền thấy là một chiếc áo choàng tắm màu đỏ rất đẹp mắt, cũng không biết là làm từ chất liệu gì nhưng bề mặt màu đỏ rất mịn màng, sờ vào rất mềm lại trơn nữa, hẳn phải là một loại vải rất tốt, dù sao thì Triển Chiêu cũng không hiểu lắm về mấy thứ này. Hơn nữa hắn cũng không muốn hỏi, ngộ nhỡ hỏi xong lại phát hiện nó còn đắt hơn cả một toàn nhà thì hắn cũng không dám khoác lên người mà mặc nữa, sẽ khiến cả người không được tự nhiên.

Nhìn kỹ lại, trên nền vải màu đỏ sậm này còn có cả hình thêu, mà thêu trên đó lại chính là …. hình một con mèo màu trắng.

Khoé miệng Triển Chiêu giật giật mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường cũng cầm lấy cái áo choàng của mình, muốn đi ra ngoài.

“Chờ chút!” Triển Chiêu níu lại hắn, nhìn chiếc áo choàng kia của hắn. Chỉ thấy cái áo đó của Bạch Ngọc Đường gần như không khác mấy loại vải của mình, chỉ có khác là áo choàng của hắn có màu trắng, thêu trên đó cũng không phải là con chuột, mà là …..

Triển Chiêu sau khi nhìn xong cũng hết nói nổi mà trừng Bạch Ngọc Đường: “Ngươi rất nhàm chán sao?”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, bỏ đi ra chỗ khác.

Trên áo choàng tắm của Bạch Ngọc Đường thêu cái gì? Giống như hình thêu trên áo choàng của Triển Chiêu, cũng là một con mèo, thế nhưng điều khiến cho người ta chú ý chính là, trên đầu mỗi con mèo ấy lại được thêu thêm một con chuột nhỏ đang dương dương tự đắc.

……………………..

Công Tôn vốn dĩ cũng chuẩn bị cho Tiểu Tứ Tử một chiếc áo tắm, thế nhưng còn chưa đợi cho hắn kịp chọn vải, Triệu Phổ đã cầm một khối vải Vân Cẩm trắng thượng hạng tới, nói để Công Tôn làm áo choàng tắm cho Tiểu Tứ Tử. Công Tôn hai tay cầm Vân Cẩm mà mân mê …….. Vân Cẩm a, đắt ngang với vàng nga, lại mang đến để làm áo choàng tắm a………….

Công Tôn cảm thấy vải này có vẻ dầy dầy, vừa mới lật qua nhìn, liền ngước mặt hỏi Triệu Phổ: “Làm áo choàng tắm cho Tiểu Tứ Tử cũng không cần lớn như vậy đâu, chỉ hai thước rưỡi là đủ rồi, cái này có phải đến hơn một trượng đó.

Triệu Phổ sờ sờ cằm nói: “Ai nha, lão bản đó cắt nhiều quá a, vậy ngươi cũng thuận tiện làm cho mình một cái đi.” Nói xong lại xoay người lanh lanh lợi lợi mà đi.

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn, trong tay Triệu Phổ cũng cầm một khối vải màu đen, chất vải cũng rất giống của hai người họ.

Triệu Phổ đang đi ra ngoài, lại thấy Tiêu Lương đột nhiên nhào tới: “Sư phụ a!”

Triệu Phổ nhìn Tiêu Lương đang ôm lấy chân mình mà khóc, khó hiểu hỏi: “Ngươi làm cái gì đó?”

Tiêu Lương ôm chân Tiểu Tứ Tử mà ngẩng mặt lên: “Sư phụ, người chọn cho con một khối vải anh hùng khí phái một chút để làm áo choàng tắm đi được không a? Con không muốn cái loại tơ tằm đỏ rực đó của Lâm Hoả Kê đâu!”

Triệu Phổ quơ quơ tấm vải trong ta, nói: “Cái này có nhiều lắm, đúng lúc ta với ngươi cùng dùng cái này luôn.”

Tiêu Lương lập tức mỉm cười, thật hạnh phúc a! Màu đen a! Mà quan trọng nhất là cùng chất liệu với Cận nhi a!

Công Tôn đang cầm vải phía sau, ngoẹo đầu nhìn ———- Phải như của Triệu Phổ vậy, chọn vải làm áo choàng tắm cho mình lại dư một cái cho Tiểu Lương Tử, như vậy mới là lão bản kia cắt thừa đi. Có lão bản nào lại đi cắt hai thước rưỡi vải thành hơn một trượng vải sao? Vậy không phải là quá lỗ rồi hay sao?!

…………

Ở viện tử bên kia, Lâm Dạ Hỏa cầm một mảnh vải tơ lụa thêu hoa đỏ rực, vừa vặn làm thành một cái áo choàng tắm.

Lại vừa đúng lúc Trâu Lương kéo theo một mảnh vải đi tới, liếc mắt nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa đang cầm một khối vải đỏ rực trong suốt đang lật qua lật lại, liền hỏi: “Ngay cả màn giường của ngươi cũng phải chọn màu đỏ sao?”

Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa giật giật, bọc lại khối vải kia, nói: “Là áo choàng tắm!”

Trâu Lương nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu sau đó xoay người lại, đi mất, cũng không cho bất cứ ý kiến nào.

Lâm Dạ Hỏa còn vô cùng tò mò, liền gọi hắn lại: “Câm.”

Trâu Lương dừng bước lại, đồng thời con cún nhỏ mà Lâm Dạ Hỏa nuôi kia cũng vẫy vẫy đuôi chạy tới, ngẩng mặt ngoe nguẩy cái đuôi nhìn hắn.

Lâm Dạ Hỏa liền đưa tay ôm nó lên, cọ cọ: “Câm a, đi tắm ôn tuyền cùng phụ thân được không? Phụ thân cũng sẽ làm cho ngươi một cái áo choàng tắm! Hai chúng ta chung một khối vải!”

Khoé miệng Trâu Lương giật giật, lại muốn đi. Lâm Dạ Hỏa đột nhiên lại hỏi: “Câm! Tại sao ngươi không nói gì?”

Trâu Lương thở dài, quay đầu lại nhìn hắn một cái, Lâm Dạ Hỏa còn đang ôm Câm bảo nó nói chuyện a.

“Ngươi không có ý kiến gì với cái áo choàng tắm của ta sao?” Lâm Dạ Hỏa híp mắt hỏi hắn, tâm nói, tên này bình thường đều là miệng khiếm, hôm nay lại giả bộ câm điếc, chẳng lẽ áo choàng tắm kia lại khó coi như vậy sao?!

Trâu Lương lắc đầu một cái: “Không ý kiến!”

Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, quơ quơ cái áo choàng, hỏi: “Đẹp mắt không?”

Trâu Lương thiêu mi một cái: “Đẹp.”

Lâm Dạ Hỏa há to miệng, cảm thấy thật buồn bực, trưa nay Trâu Lương ăn phải đồ thiu sao?

Trâu Lương chắp tay sau lưng tiếp tục đi, nhìn bóng lưng hắn hình như tâm tình hắn rất tốt.

Bàng Dục cùng Bao Duyên thì đi ra phố một chuyến, tự mình đi cắt một tấm áo choàng tắm, sau đó cũng cắt cho phụ thân mình một tấm.

Bao Duyên cắt một tấm màu đen, đang định cắt cho phụ thân hắn một tấm màu đen nữa thì Bàng Dục liền hỏi: “Tiểu Màn Thầu, ngươi cắt cho phụ thân ngươi một khối màu đen như vậy, hắn mặc vào ngồi cạnh bờ ôn tuyền, ngộ nhỡ người ta nhầm hắn thành tảng đá thì phải làm sao?”

Bàng Dục giận đến độ đuổi theo đánh hắn.

Bàng Dục cắt cho mình một tấm màu bạc, lúc tiểu nhị định cắt vải, hắn liền giơ lên hai ngón tay: “Muốn hai phần! Cũng cắt cho phụ thân ta một bộ nữa!”

Khoé miệng tiểu nhị giật giật, liền cắt cho Bàng Dục hẳn ba phần, tâm nói, thế này không biết đã che hết cái bụng Thái sư chưa nữa.

Áo choàng tắm của Ảnh vệ đều là do Hoàng thái phi sai nha hoàn làm cho, mỗi người đều mang một loại màu sắc đặc trưng, bảy sắc cầu vồng trông rất là náo nhiệt.

Ngoài ra cũng cần chuẩn bị dục dũng, dục bồn.. Bạch Phúc đã cho người mang lên trên đó hết rồi, mọi người chuẩn bị xong liền tập trung lại, chờ chạng vạng ngày mai thì cùng lên núi, tranh thủ tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi một phen.

Bên trong Khai Phong phủ mọi người rất náo nhiệt,, bên ngoài cũng có người phải nhịn đầy cả một bụng tức giận mà không có chỗ phát tác.

Lại nói tới Trần Hổ kia, sau khi hắn ra khỏi ngục, về đến nhà, càng nghĩ lại càng hận Triển Chiêu, tâm nói phải trả thù cách nào mới được đây, nếu không thì không thể giải được mối hận trong lòng hắn.

Hai thủ hạ của hắn là Vương Đại cùng Vương Nhị đều nghĩ kế cho hắn: “Đại ca, nghe nói người của Khai Phong phủ chuẩn bị đi tắm ôn tuyền, ngươi cũng biết, khi người ta đang tắm ôn tuyền thì sẽ không có tính cảnh giác, khi đó chính là thời cơ thích hợp nhất để động thủ dạy dỗ cho Triển Chiêu một trận!”

Trần Hổ cũng cảm thấy rất có đạo lý, có điều công phu của Triển Chiêu quá tốt, một ngón tay cũng có thể nghiền chết mình rồi, phải làm thế nào trả thù mới được đây?

“Đánh lén đi!” Vương Đại tà ác cười.

“Đánh lén sao?” Trần Hổ sờ sờ cằm: “Đánh lén thế nào?”

Vương Đại cùng Vương Nhị hình như có chủ ý cho nên liền chia nhau đi chuẩn bị.

Ngay đêm hôm đó, Vương Đại cùng Vương Nhị liền cầm một cái bao thật lớn đến tìm Trần Hổ.

Trần Hổ không hiểu, nhìn hai người: “Cái này là cái gì?”

“Đại ca!” Vương Đại mở ra một đầu cho Trần Hổ nhìn: “Kế dùng rắn!”

“Rắn?!” Trần Hổ bị doạ đến run lên một cái.

Vương Đại cười lớn: “Đây đều là rắn nước! Chờ cho đến khi Triển Chiêu vào ôn tuyền rồi, chúng ta liền lặng lẽ bỏ chúng vào trong nước … Nga, hắc hắc a ….”

“Ừ!” Trần Hổ gật đầu một cái, sờ cằm: “Rất tốt!”

“Còn nữa đại ca.” Vương Nhị mở ra một cái bao khác cho Trần Hổ nhìn, là một túi đựng hai trái dưa hấu thật to.

Trần Hổ nháy mắt mấy cái: “Dưa hấu làm gì?”

“Đại ca!” Vương Nhị nói: “Ngày mai chúng ta vừa đi vừa ăn dưa hấu, bỏ vỏ lại, ngươi nghĩ xem a, bên ôn tuyền kia đầy là hơi nước, vứt dưới mặt đất mấy miếng vỏ dưa hấu, một khi Triển Chiêu đạp phải … Nga a a a a!”

“Ừ.” Trần Hổ hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

“Còn a!” Vương Đại lại lấy ra một bình dược trong ngực mình.

“Cái này là cái gì?”

“Độc dược!” Vương Đại nheo mắt lại.

Trần Hổ bị hắn làm cho run run một cái: “Độc dược?!”

“Dĩ nhiên không phải loại độc có thể độc chết người, mà là phấn ngứa!” Vương Đại thiêu mi: “Một bình dược này nếu như đổ vào một cái ôn tuyền dĩ nhiên là không có tác dụng, thế nhưng nếu là đổ vào một thùng nước, ngươi nghĩ a …. nếu như Triển Chiêu lên bờ, cầm thùng nước đó lên dội thì …. Ác a a a.”

“Ân!” Trần Hổ gật đầu không ngừng: “Qủa thật rất hữu ích a, còn gì nữa không?”

“Có!” Vương Nhị lại xoa xoa tay một cái, lấy ra một cái hộp, mở ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc khăn.

Trần Hổ nghiêng đầu, hỏi: “Cái này là cái gì?”

“Đại ca, đây chính là thần khí tất yếu phải dùng khi tắm!” Vương Nhị thiêu mi: “Tha Tảo Bố!”

Khoé miệng giật giật: “Sau đó thì sao?”

Vương Nhị híp mắt: “Tha Tảo Bố này là được đặc chế đó, bên trên có hồ dính!”

“Hồ dính sao?” Trần Hổ không hiểu.

“Chỉ cần cầm tấm Tha Tảo Bố này quấn vào người, chờ cho đến khi quấn xong thì tay chân cũng liền dính chung một chỗ! A cáp cáp cáp a.”

“Nga…” Trần Hổ tâm nói hai tiểu tử này cũng thật hữu ích a.

“Đại ca, chúng ta vẫn còn đòn sát thủ cuối cùng!” Vương Đại Vương Nhị cùng nhau nói.

“Đòn sát thủ sao?” Trần Hổ há to miệng: “Là thứ gì?”

Vương Đại cùng Vương Nhị bỏ đống đồ xuống, cầm một cái ***g từ sau lưng lại.

Trần Hổ híp mắt tiến lại gần xem: “Đây là cái gì a?”

Chỉ thấy bên trong ***g tre có hai con chuột béo núc ních, hai cái răng cửa thật lớn, hai cặp chân ngắn ẩn dưới ngực, đang ngoẹo đầu nhìn hắn.

“Hà Li!” Vương Đại cùng Vương Nhị trả lời.

Đầu óc Trần Hổ cũng đã mơ hồ: “Muốn thứ đồ chơi này làm cái gì?”

“Đại ca, có điều ngươi không biết!” Vương Đại thần bí cười hề hề nói: “Lần trước ta nghe nói có người lên núi để sửa ôn tuyền, dùng không ít mộc liên cùng tường gỗ để gia cố ôn tuyền … mấy con Hà Li này vừa thấy gỗ là gặm a, nếu như bọn chúng gặm một cái hố ở trên thân tường gỗ ngăn ấy …. lúc đó Triển Chiêu đang ngâm mình, đột nhiên lại hết mất nước, mà chúng ta lại trộm đi y phục của hắn, đến lúc đó hắn …..”

“Hắn chỉ còn cách để mình trần như nhộng mà trở về thôi, a cáp cáp cáp!” Trần Hổ ngửa mặt lên trời mà thét một tiếng thật dài: “Vậy là anh danh đời này của Triển Chiêu sẽ bị huỷ trong chốc lát, thật khiến cho người ta dễ chịu a!”

Ba người thương lượng xong, cảm thấy kế hoạch báo thù lần này quả thật là không có chút sơ hở nào hết.

………………….

Chạng vạng ngày hôm sau, mọi người trong Khai Phong phủ đều xách theo bao lớn bao nhỏ lên đường đi tắm ôn tuyền theo đúng như kế hoạch.

Đường đến chỗ ôn tuyền rất khó đi, đặc biệt là lên đến trên đỉnh, nhưng mà bọn Triển Chiêu nhiều người như vậy, ảnh vệ cũng đã ở đây hết, khinh công mọi người cũng tốt, cứ một người mang theo một người, hai người mang Tiểu Ngũ cùng hai người mang theo Bàng thái sư lên núi cũng không vấn đề gì.

Bạch Ngọc Đường còn tìm người tạo thành những bậc đệm để có chỗ mượn lực cho nên leo lên cũng rất dễ dàng.

Có thể nói, ngay cả gỗ để kiến tạo lầu các mà cũng có thể chuyển lên trên đó được thì cần này người đã là cái gì.

Mọi người cứ như vậy rất thuận lợi mà lên đến đỉnh núi, vừa lên đến đỉnh giương mắt nhìn ra xa, mọi người lại một lần nữa cảm khái ….. Bạch Ngọc Đường quả nhiên rất chịu chi vốn a, chăm mèo được như vậy có lẽ cũng chỉ có hắn là người đệ nhất thiên cổ đi.

Thiên Tôn cùng Ân Hầu ngước mắt nhìn ngôi Trích Tinh Các cao ngút tầng mây kia, cảm thấy Bạch Ngọc Đường cũng khoa trương quá đáng rồi, không phải chỉ cần tạo một chỗ nghỉ ngơi sau khi tắm xong thôi sao, tuỳ tiện dựng một cái chòi không phải là được rồi, lại đi xây cả một toà tháp, này không biết hắn thừa bao nhiêu tiền nữa.

Triển Chiêu đi sau lưng Bạch Ngọc Đường nói: “Ngươi tiêu nhiều tiền như vậy làm cái gì? Tên phá của!”

Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì hết, nói: “Trăm năm sau nói không chừng sẽ trở thành một toà danh lâu cũng nên, mấy ngày nữa ta sẽ đổi luôn cái tên Trích Tinh Các này, để cho cái lầu này được lưu danh bách thế.”

Triển Chiêu tò mò: “Không gọi là Trích Tinh Các thì gọi là gì?”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Gọi là Thử Miêu Các, thế nào?”

Khoé miệng Triển Chiêu giật giật: “Miêu Thử Các nghe lọt tai hơn.”

Bạch Ngọc Đường cười cười mà vỗ đầu Triển Chiêu, vào lầu thay y phục thôi.

Triển Chiêu vuốt vuốt đầu đi theo Bạch Ngọc Đường.

Rất nhanh sau đó, mọi người đã thay y phục xong rồi đi ra ngoài.

Mọi người mặc áo choàng tắm của mình đứng chung một chỗ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đặc sắc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều là trắng đỏ đan xen, ngay cả hoạ tiết cũng có luôn, một là mèo, một là chuột trêu mèo.

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử là áo tắm phụ tử, đồng dạng nhưng một lớn một nhỏ, nhìn đặc biệt thú vị, ngoài ra Triệu Phổ cùng Tiêu Lương cùng tương tự vậy.

Tiêu Lương ôm áo choàng tắm của mình mà cảm khái ——— Qủa nhiên có khí khái của đại anh hùng a!

Thiên Tôn cùng Ân Hầu mặc dù ngoại hình vẫn còn rất trẻ, thế nhưng áo choàng tắm cũng tương đối giống của lão nhân, một đen một trắng, khoanh tay là lắc lư đứng ở cửa, rất giống hai lão nhân gia đi tắm ôn tuyền.

Trâu Lương thì hăng hái bừng bừng mà nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, sau đó nhìn trời. Thì ra cái áo choàng tắm lưới trong suốt kia của hắn chỉ là áo khoác, bên trong vẫn còn một tầng hồng ty lý y nữa.

Lâm Dạ Hỏa thấy hắn có vẻ thất vọng, ôm tiểu cẩu hỏi hắn: “Ngươi làm gì?”

Trâu Lương cau mày: “Ngươi muốn ôm tiểu cầu cùng tắm ôn tuyền?”

Lâm Dạ Hỏa đưa ra một ngón tay chỉ Tiểu Ngũ đã “ùm” một cái nhảy vào trong dục tuyền, tỏ ý ‘bình thường thôi’.

Tất cả mọi người cùng đỡ trán.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi chắc chắn là muốn tắm cùng Tiểu Ngũ sao?”

Hình như Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm có chuẩn bị rồi, nói với hắn: “Ngươi nhìn rõ chút!”

Lúc này, có một trận sơn phong thổi qua … Hơi nước bị tản ra chút ít, bây giờ mọi người mới hiểu ra, thì ra ôn tuyền này được phân ra thành những dục tuyền khác nhau, ở giữa đều có tường gỗ vây quanh, bên trên tường gỗ còn có một sàn mộc, rất thuận tiện cho mọi người đi lại. Mà thiết kế loại này, mọi người khi đang ngâm mình trong ôn tuyền cũng không thể nhìn thấy ôn tuyền bên cạnh, thế nhưng cảnh vật bên dưới cùng bậc than bên trên cũng không bị ngăn trở, quả nhiên là một thiết kế vô cùng hợp lý. Hơn nữa, làm thế này nước trong ôn tuyền cũng được ngăn tách ra, rất thích hợp với cái tính cách sạch sẽ của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nói: “Mỗi dục tuyền đều có nhiệt độ khác nhau, ở phía Tây nóng hơn một chút, có điều cũng sẽ không nóng ran cả người, ở phía Đông nước lạnh hơn một chút, mà ở tầng dưới cùng là nước lạnh, sau khi tắm nước nóng xong liền trực tiếp nhảy vào đó rất thoải mái.”

Công Tôn gật đầu: “Như vậy rất tốt cho thân thể, nhưng mà người năm mươi tuổi không được phép thử a!”

Nói xong liền liếc Bao đại nhân, Bàng thái sư, Thiên Tôn cùng Ân Hầu một cái. Hơn nữa hắn còn đặc biệt trợn mắt nhìn Bàng thái sư, ý là ——— Ngươi ngàn vạn lần không được phép thử a!

Lúc này Thái sư chỉ lo cắm đầu cắm cổ mà cười, này được chứ, Bao đại nhân lại mặc một thân áo choàng tắm màu đen, trong làn hơi nước dày đặc cũng không thể phân biệt ra hắn và tảng đá bên hồ kia có gì khác biệt không nữa.

Bao đại nhân cũng rất buồn bực, thế nhưng Bao Duyên giải thích cũng rất hợp lý, nếu như hắn mặc một thân áo choàng tắm màu trắng, giữa là hơi nước trắng này nhìn chẳng khác gì một cái đầu đang bay lơ lửng, nếu như quá nửa đêm rồi lại có người nhìn thấy thì thật quá kinh khủng đi………………

Trước khi xuống nước, mọi người đứng ở cạnh ôn tuyền cao cao mà nhìn xuống ………. Này được chứ, bên dưới là phố phường rộng lớn Khai Phong thành, bên trên lại là trời đêm đây tinh tú …… Tâm tình thật tốt đi.

Tiêu Lương đi một đôi dép mộc, kéo theo Tiểu Tứ Tử giống như một tiểu thần tiên đang kéo kéo ống tay áo choàng quá rộng bên cạnh, nói: “Đi thôi! Đi tắm ôn tuyền! Hai người một chỗ, nhiều người chen chúc mệt a!”

Vì vậy, mọi người đều là hai người một đôi, tìm ôn tuyền riêng xuống tắm.

…………………

Trong khi mọi người trên đỉnh núi đang vui tươi hớn hở chuẩn bị đi tắm thì lúc này, dưới chân núi lại có người đang gặp nạn.

Trần Hổ cùng Vương Đại Vương Nhị khoác theo bao tải, cõng Hải Li còn vừa đi vừa gặm dưa hấu, vất vả lắm mới leo lên được Tây sơn, sau đó nhìn lên vách đá dựng đứng trước mặt mà há hốc miệng.

Khoé miệng của Trần Hổ lúc này cũng co quắp ———- Tại sao đám người này lại lên đỉnh núi mà tắm ôn tuyền chứ?

Vương Đại ngẩng mặt lên ngắm, nói: “Ai nha, làm sao để có thể đi lên a? Chẳng lẽ bay lên?”

Vương Nhị cũng có ý lui: “Đại ca, bằng không thôi đi, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi? Cứ vậy đi lên rất nguy hiểm a, không cẩn thận có thể rơi xuống sơn cốc đó.”

Trần Hổ sưng mặt lên: “Không được, có thù không báo không phải là quân tử! Các ngươi quên mất chuyện chúng ta phải sống trong đại lao thế nào sao? Quên mất chuyện Triển Chiêu đã hại chúng ta thảm thế nào sao? Các ngươi không muốn Triển Chiêu gặp báo ứng sao? Không muốn nhìn thấy dáng vẻ Triển Chiêu phải quỳ gối dưới đất dập đầu cầu xin chúng ta tha thứ sao?”

Vương Đại cùng Vương Nhị ngẩng mặt suy nghĩ một chút, nói: “Muốn nhìn…”

“Chúng ta nhất định phải báo thù!” Trần Hổ nắm quyền lại: “Lên núi!”

Vương Đại Vương Nhị lại nháy mắt mấy cái: “Lên thế nào?”

Trần Hổ cõng Hà Li liền lấy ra cái dây thừng có gắn một đầu dụng cụ leo núi, nói: “Leo lên, hôm nay ta nhất định phải khiến cho Triển Chiêu nếm hết tất cả những ác ý trên đời này…………!”

…………………….

“Hắt xì……”

Trên đỉnh núi, Triển Chiêu đứng ở cạnh dục tuyền vừa mới đưa tay ra thử nước ấm một chút đột nhiên lại hắt hơi một cái, liền đưa tay xoa xoa mũi.

Bạch Ngọc Đường đang chuẩn bị cởi áo choàng tắm bên cạnh liền hỏi: “Có phải chỗ này hơi lạnh không? Hay là đổi chỗ khác?”

Triển Chiêu xua tay một cái, tiếp tục xoa mũi nhìn nhìn xung quanh một chút —– Cảm giác kỳ quái a ………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.