Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 8 Khôi Cốt Ma Kính

Chương 26: Chương 26: [ Chúng Ma Thịnh Tình ]




CHƯƠNG 26. [ CHÚNG MA THỊNH TÌNH ]

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, dứt khoát là mình cứ “gặm” hắn thêm mấy cái nữa đi, tiết kiệm được khối Linh chi cùng Nhân sâm, Thảo dược! Mà phải công nhận, đôi môi Chuột thật là mềm mại, hương vị rất giống với Hải sâm, mà còn linh hoạt co dãn hơn Hải sâm nữa a …….

***********************

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường tỉnh lại trong trạng thái bị “đè ép”.

Cảm giác đầu tiên của hắn là có phải mình bị đánh lén hoặc ám toán gì không, tóm lại là cảm thấy hít thở sao mà khó khăn đến vậy?

Chờ đến khi Bạch Ngọc Đường mở mắt ra vừa nhìn, dựa theo ánh sáng bên ngoài mà phán đoán, hẳn là trời vẫn còn chưa có sáng hẳn, gà cũng chưa có gáy, thế nhưng hắn cũng xác định mình đã tỉnh hẳn rồi, vậy mà lại không có cách nào lật người được. Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy buồn bực, tỉnh lại rồi mà vẫn còn bị quỷ ám hay sao?

Cúi đầu nhìn một cái.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cái này không phải cũng giống như “Quỷ” áp thân hay sao.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử rõ ràng tối hôm qua vẫn còn ôm cánh tay mà nằm cạnh mình, không biết từ lúc nào đã leo lên nằm trên ngực mình rồi. Mà Triển Chiêu vốn cũng nằm ngủ rất đàng hoàng bên cạnh mình, cũng đã nằm dựa lên ngực mình nữa, hơn thế, trên bụng còn có hai con mèo nằm ngủ, cũng không biết là chúng từ đâu tới. Tiểu Ngũ thì nằm ở mép giường, cũng may là nó không có nằm lên người mình, nếu không Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, không biết mình có bị đè chết luôn không nữa.

Lúc này, hắn bị đè đến thật khó chịu, thế nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nằm bên ngực trái mình một chút, Mèo này ngủ nhìn còn rất ngon giấc, rất ngọt ngào, hôm qua tâm tình hắn nặng nề mà thao thức một cả đêm, có lẽ cũng chỉ vừa mới ngủ không được bao lâu thôi.

Bạch Ngọc Đường do dự một chút, tốt nhất là đừng làm hắn tỉnh …… Cứ nhịn một chút đi, thế nhưng, mấy con mèo trên bụng kia cũng có chút nặng.

Bạch Ngọc Đường thử một chút, tay vẫn còn có thể động đậy, vì vậy hắn liền đưa ngón tay ra chọc chọc lên bụng hai con mèo nhỏ kia một chút.

Mèo mà, đương nhiên rất nhanh đã tỉnh lại, liền ngẩng đầu lên nhìn nhìn.

Bạch Ngọc Đường kéo râu bọn chúng một cái, hai con mèo liền “mieo” một tiếng, nhảy ra khỏi bụng hắn, nhảy sang bụng Tiểu Ngũ liếm liếm lông một chút rồi lại tiếp tục ngủ.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy thoải mái hơn một chút cho nên một lần nữa xoay mặt nhìn sang bên phải…….

Tiểu Tứ Tử đã ngủ say thì càng khiến người ta không nỡ làm nó tỉnh giấc ……. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ngủ đến hồng hào, miệng hơi hơi hé, lại còn nhỏ dãi nữa …… Nhỏ dãi?

Bạch Ngọc Đường liền “phắt” một cái đứng dậy, xuống giường thay y phục.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đang trong giấc mộng ngọt ngào đột nhiên cảm thấy thân thể mình như bắn lên một cái, sau đó lại rơi xuống giường.

Triển Chiêu xoa xoa cái má bị đập xuống giường, Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái mông đầy thịt, cả hai mơ mơ màng màng mà mở mắt ra ….. lại không thấy Bạch Ngọc Đường đâu.

Triển Chiêu sờ sờ giường đệm trống không.

Tiểu Tứ Tử trở mình một cái, ôm lấy Triển Chiêu tiếp tục ngủ.

Triển Chiêu tìm một lúc liền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đi từ sau tấm bình phong ra, trên người đã thay một bộ lý y mới tinh, trong tay còn cầm khăn mặt.

Bạch Ngọc Đường đến bên giường, kéo Tiểu Tứ Tử qua, lau mặt cho bé.

“Ngô …” Tiểu Tứ Tử bị hắn lau mặt xong rồi lại bị nhét vào trong ngực Triển Chiêu.

Triển Chiêu lo lắng nhìn bé, tâm nói liều bị lay tỉnh rồi có khóc không a? Ngộ nhỡ Công Tôn thấy trời còn chưa sáng Tiểu Tứ Tử đã khóc vang rồi, có khi hắn sẽ chạy sang đạp cửa xông vào cũng nên.

Có điều, Tiểu Tứ Tử chỉ ngây ngốc như vậy một lát rồi sau đó lại cúi đầu, nằm trên ngực Triển Chiêu tiếp tục ngủ, lại còn đưa tay gãi gãi cái mông nữa chứ.

Bạch Ngọc Đường cũng nằm vật xuống giường, để khăn lau xuống, thấy Triển Chiêu vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn mình, liền chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử: “Ngủ chảy dãi!”

Triển Chiêu bật cười, đang định trêu chọc Bạch Ngọc Đường mấy câu, đột nhiên …. thấy bên ngoài cửa nhoáng lên một cái.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, cùng im lặng, quả nhiên thấy có một thân ảnh ngoài cửa đang lấm lét nhìn vào.

Hai người nhìn nhau một cái —– Triển phủ bên trong ba tầng, bên ngoài ba tầng đều là thủ vệ sâm nghiêm, người nào lại có thể dễ dàng chạy vào vậy a?

“Bóng người này nhìn có chút quen mắt.” Triển Chiêu sờ cằm.

“Ngọc Đường tiểu tử?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Triển Chiêu —– Là Mạc Hư.

Triển Chiêu cũng hiếu kỳ, Mạc Hư lão gia tử trời còn chưa sáng đã đến tìm Ngọc Đường làm gì?

Bạch Ngọc Đường liền đứng lên ra mở cửa, quả nhiên chỉ thấy Mạc Hư đang đứng ở cửa.

“Sớm như vậy đã tỉnh rồi a?” Mạc Hư nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, nói: “Ta nghe thấy có động tĩnh cho nên mới tới xem một chút.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ là Mạc Hư nghe được bên phòng hắn có động tĩnh cho nên mới lo lắng, sang đây nhìn xem thế nào, cho nên liền nói: “Không sao, con chỉ dậy theo y phục thôi.”

“Nga.” Mạc Hư gật đầu.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn có vẻ như không muốn đi cho nên không hiểu hỏi: “Lão gia tử, dậy sớm vậy sao?”

Mạc Hư nhìn trời: “Lớn tuổi nên ngủ không được.”

“Nga ….” Bạch Ngọc Đường cảm thấy hình như Mạc Hư có chuyện gì đó muốn nói.

“Khụ khụ.” Mạc Hư nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, nói: “Nếu như ngươi đã dậy rồi thì cùng Lão phu đi đến Thần Luyện, đi thôi.”

Bạch Ngọc Đường há hốc miệng —— Thần Luyện?!

“Đi thôi.” Nhìn dáng vẻ kia của Mạc Hư có vẻ như không chịu để cho Bạch Ngọc Đường lại quay về ngủ nữa.

“Nga.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đành phải chạy vào mặc y phục.

Triển Chiêu nằm lỳ trên giường nhỏ giọng hỏi hắn: “Tình hình sao rồi?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà nhún vai một cái, hắn cũng có biết đâu.

Có điều nếu như Tiền bối đã gọi đi, Bạch Ngọc Đường cũng đâu còn cách nào khác là đi theo ra ngoài ……

Triển Chiêu chống cằm, này là sao a?

“Ngô ….”

Lúc này chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cũng giật giật, ngáp một cái, mở mắt ra.

Triển Chiêu cả kinh, bị đánh thức rồi sao?

Tiểu Tứ Tử dụi dụi mắt nhìn Triển Chiêu, hai người nhìn nhau một chút, sau đó Tiểu Tứ Tử liền híp mắt mà ôm lấy Triển Chiêu tiếp tục cọ.

Triển Chiêu bị bé chọc cười, tại sao lúc nào cũng cọ cọ được a?

“Tiểu Tứ Tử.”

“Dạ?” Tiểu Tứ Tử hừ hừ một tiếng.

“Mới sáng sớm Ngọc Đường đã bị Tiểu Phiến thúc gọi đi mất rồi.”

Tiểu Tứ Tử ngẩn người, mở mắt nhìn xung quanh một chút mới phát hiện ——- Không thấy Bạch Ngọc Đường!

Tiểu Tứ Tử nhìn sắc trời một chút: “Giờ nào rồi nha?”

“Trời vẫn còn chưa sáng nữa mà.” Triển Chiêu nói.

“Sớm như vậy nha?” Tiểu Tứ Tử tò mò: “Hai người bọn họ đi uống trà sáng sao?”

“Không đúng đi ….” Triển Chiêu vừa mới được Tiểu Tứ Tử nhắc tỉnh, đột nhiên lại muốn uống trà sáng, ăn bát cháo thịt, ăn thêm mấy cái bánh bao chiên …. Đương nhiên là uống trà cho tỉnh táo tinh thần.

Triển Chiêu rời giường: “Thúc đưa cháu về chỗ Công Tôn để cháu tiếp tục ngủ ngon nha? Thúc muốn đi theo nhìn một chút.”

“Cháu cũng muốn đi.” Tiểu Tứ Tử đưa tay cầm y phục trên đầu giường, tỏ ý bé cũng rất tò mò, hơn nữa tối qua bé ngủ sớm cho nên không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Vì vậy, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử ra ngoài, đi tìm Bạch Ngọc Đường.

Vậy lúc này Bạch Ngọc Đường cùng Mạc Hư đã đi đâu rồi?

Chờ cho đến khi Triển Chiêu ra ngoài, thân ảnh hai người đã sớm biến mất vô tung, hắn liền hỏi thăm ảnh vệ một chút, Thanh Ảnh nói, Bạch Ngọc Đường đi theo Mạc Hư đi về phía đình giữa hồ.

Triển Chiêu gãi gãi đầu, chính là cái Vọng Hồ Đình mà hai người tỷ thí lần trước sao? Mới sáng sớm, đến chỗ đó làm gì?

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đến gần Vọng Hồ Đình, quả nhiên nhìn thấy trên mảnh đất trống cạnh đình, Bạch Ngọc Đường cùng Mạc Hư đều đang ở đó.

Cũng không biết Mạc Hư nói với Bạch Ngọc Đường gì đó, sau đó lại đánh quyền cho hắn nhìn.

Triển Chiêu há to miệng —- Ách! Đó chính là tuyệt học cả đời của Mạc Hư, Quỷ Phiến Chưởng a, hắn lại đem nó dạy cho Bạch Ngọc Đường sao?

Ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng nhìn ra được là Mạc Hư đang dạy công phu cho Bạch Ngọc Đường, lúc Triệu Phổ dạy Tiểu Lương Tử cũng là như vậy a.

Bạch Ngọc Đường không hổ danh là kỳ tài luyện võ, hắn căn bản đều chỉ cần nhìn một lần là có thể đánh được rồi, học rất nhanh.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, Tiểu Tứ Tử lại đột nhiên mà chỉ sườn núi bên cạnh Vọng Hồ Đình một chút, hỏi: “Miêu Miêu nha, các di di đều ở đây cả nha, thật nhiều người.”

Triển Chiêu nhìn theo hướng tay Tiểu Tứ Tử chỉ một cái, cũng giật mình —— Chỉ thấy mấy vị cao thủ của Ma cung đều ở đây cả, đứng đầy trong rừng cách Vọng Hồ Đình không xa mà khoanh tay nhìn.

Triển Chiêu tò mò: “Bọn họ là vì sáng sớm ngủ không được nên đến đây nhìn lén sao?”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn Triển Chiêu, ý là —— Hình như chúng ta cũng vậy a.

Triển Chiêu cố gắng nhẫn nại, tiếp tục nhìn.

Mạc Hư dạy Bạch Ngọc Đường khoảng nửa canh giờ, Tiểu Tứ Tử cũng ngáp lên ngáp xuống, Triển Chiêu lại mở to mắt, há to miệng mà nhìn, tâm nói —— Oa! Chuột Bạch trúng mánh a! Mạc Hư ngay cả tuyệt học nghiên cứu cả đời cũng mang ra dạy cho hắn a!

Thực ra là, Triển Chiêu định chờ cho đến khi Bạch Ngọc Đường trở về liền trêu chọc hắn một chút, lại không nghĩ đến, Mạc Hư vừa mới đi cái thì Hồng Cửu Nương lại tới, đưa cho Bạch Ngọc Đường một chén nước.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy chén nước, tâm nói cuối cùng cũng được uống miếng nước rồi, hắn sắp khát chết, này được chứ, nửa canh giờ này Mạc Hư dạy cho hắn cũng đủ vốn đi.

Bạch Ngọc Đường vừa uống nước xong, mới nghỉ ngơi một lát thì Hồng Cửu Nương đã vỗ vỗ vai hắn, cười híp mắt: “Chúng ta tiếp tục a.”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, không hiểu ——- Tiếp tục cái gì?

“A?” Tiểu Tứ Tử chống má tò mò vừa nhìn vừa hỏi Triển Chiêu: “Miêu Miêu, Hồng di di cũng dạy Bạch Bạch công phu nga, oa … phun lửa a.”

Khoé miệng Triển Chiêu giật kịch liết, tâm nói ——- Này được chứ! Ngay cả Hoả Lân Chưởng Hồng Cửu Nương cũng dạy hắn a? Thật sự là hoàn toàn không coi Chuột là người ngoài nữa rồi.

Hồng Cửu Nương dạy xong trời cũng sáng rồi.

Triển Chiêu tâm nói, lần này đã xong chưa a?

Lúc này Tiểu Tứ Tử cũng đã tỉnh ngủ hoàn toàn rồi, ngáp một cái: “Vẫn chưa hết sao Miêu Miêu? Miêu Miêu cháu đói bụng quá nga!”

Triển Chiêu cũng cảm thấy đói, thế nhưng vừa nhìn bên kia, lại thấy Ngô Nhất Hoạ đi xuống, đưa cho Bạch Ngọc Đường hẳn một vỉ bánh bao chiên, có lẽ sợ hắn bị đói bụng.

Triển Chiêu tâm nói Bạch Ngọc Đường cũng được quá a, mới sáng sớm đã học được tuyệt học của mấy cao thủ cả một canh giờ, nếu đổi lại là mình thì đã sớm chết đói rồi.

Lúc Bạch Ngọc Đường ăn bánh bao chiên, Ngô Nhất Hoạ đã bắt đầu dạy hắn công phu rồi.

Tiểu Tứ Tử há to miệng: “Còn nữa a?”

Triển Chiêu còn há miệng to hơn: “Không phải chứ, cả hắn cũng dạy nữa?!”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi Triển Chiêu: “Miêu Miêu, thúc không đói bụng sao?”

Triển Chiêu lúng túng: “Đói chứ … Đi thôi, trước tiên giải quyết chuyện ăn điểm tâm đã!”

Vừa dứt lời Triển Chiêu liền ôm Tiểu Tứ Tử xoay người đi, đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng, mua một bao đồ ăn sáng thật lớn.

Tiểu Tứ Tử kinh hãi nhìn Triển Chiêu: “Miêu Miêu, lượng ăn của thúc lại lớn nữa sao?”

Triển Chiêu bóp má Tiểu Tứ Tử: “Sao thúc có thể ăn hết một mình chứ! Thúc đâu phải thùng cơm đâu.”

Nói xong, Triển Chiêu lại vừa một tay bế Tiểu Tứ Tử, một tay ôm một bao điểm tâm thật lớn chạy đến sườn núi bên cạnh Vọng Đình Hồ.

Mọi người trong Ma cung còn đang xem Bạch Ngọc Đường học công phu, lại vừa xem vừa nhỏ giọng bình luận gì đó, nhưng phần lớn đều khen hắn học rất nhanh.

Triển Chiêu vừa mới đến nhìn một cái, tiếp tục nhìn trời —— Được rồi! Giờ thì ba mươi Đại cao thủ hàng đầu của Ma cung đều tới cả rồi, cứ liếc mắt nhìn qua phương pháp dạy của họ như vậy, xem ra Bạch Ngọc Đường cần phải luyện đến tận tối đi.

Triển Chiêu rất bất đắc dĩ: “Mọi người chuẩn bị muốn làm Chuột kia mệt chết sao?”

Mọi người cùng quay đầu lại.

Triển Chiêu đem bao điểm tâm đặt xuống, tìm một chỗ ngồi cùng Tiểu Tứ Tử gặm bánh bao chiên.

Hồng Cửu Nương cười híp mắt mà chạy tới đây chọn điểm tâm cho mình.

Mạc Hư cũng ăn.

Triển Chiêu tiến lại gần hắn: “Tiểu Phiến Thúc.”

“Sao?” Mạc Hư vừa gặm bánh bao vừa nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu liếc hắn: “Thúc thiên vị!”

“Khụ khụ.” Quỷ Phiến bị sặc, Tiểu Tứ Tử liền đưa sữa đậu nành cho hắn.

Quỷ Phiến uống sữa dậu nành, liền lấy lại vẻ nghiêm nghị thường ngày mà nhìn Triển Chiêu: “Ai, đâu có.”

“Còn không có?” Triển Chiêu nhìn chằm chằm hắn: “Có một số công phu thúc cũng đâu có dạy con.”

“Sao lại ganh tỵ với cả Chuột của mình a?” Hồng Cửu Nương bò lên vai Triển Chiêu: “Lúc còn bé con có Ân Hầu dạy rồi mà, đâu cần đến công phu của chúng ta nữa.”

Triển Chiêu nhìn nàng: “Bạch Ngọc Đường cũng có Thiên Tôn dạy vậy.”

“Ai nha, đừng có hẹp hòi thế a.” Lam Hồ Ly tới xoa mặt Tiểu Tứ Tử, thuận tiện còn vỗ vỗ đầu Triển Chiêu, nói: “Khi nào rảnh Bạch Ngọc Đường sẽ dạy lại cho con a, tay trong tay dạy có tình thú hơn nhiều đi.”

“Phốc ….” Triển Chiêu vừa uống một ngụm sữa đậu nành cũng phun hết ra ngoài, tưởng tượng tình huống đó một chút, mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

Tất cả mọi người đều cười hắn.

Lúc Tiểu Tứ Tử đưa khăn tay cho mọi người cũng nghĩ, nhưng bé nghĩ là —- Có cần bảo Cửu Cửu cũng dạy cho phụ thân công phu không a? Phải là tay trong tay mà dạy nha! Hơn nữa, phụ thân dốt nhất là học công phu đó, Cửu Cửu có thể sẽ phải dạy cả đời nhưng phụ thân cũng học không xong nga, đến lúc đó cứ bảo Cửu Cửu phụ trách hắn là được.

Vì vậy, công việc buổi sáng của Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử biến thành công việc rất nhàn hạ, chỉ là vừa ăn vừa nhìn chúng Ma đầu Ma cung “hành hạ” Bạch Ngọc Đường.

Mà lúc này, thảm nhất đương nhiên chính là Bạch Ngọc Đường, vị thiếu gia này có lẽ cả đời cũng chưa từng “chuyên tâm” mà học công phu như vậy đâu, có điều võ công của Ma cung đúng là rất đa dạng, còn Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đều rất thích tập võ cho nên học cũng rất hăng hái.

Luyện thẳng đến trưa, Bạch Ngọc Đường liền ngồi trong đình mà nghỉ ngơi, lúc này đến tay hắn cũng không còn muốn động đậy nữa rồi.

Triển Chiêu dẫn theo Tiểu Tứ Tử đến đút cho hắn ăn, Tiểu Tứ Tử lại đấm bóp cho hắn, bóp vai bóp chân cho hắn.

Lúc này, số người đến xem cũng đã tăng lên gấp đôi.

Triển Chiêu cùng Ân Hầu cũng tới, Bạch Phúc liền quyết định mang theo hai chiếc thuyền hoa đến đây, mọi người liền cứ thế ngồi trên thuyền vừa ăn vừa uống no say lại vẫn có thể thuận tiện xem náo nhiệt.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, tò mò hỏi Triệu Phổ: “Chúng tiền bối Ma cung đang bổ túc cho Bạch Ngọc Đường, tạm thời ôm chân phật sao?”

Thiên Tôn khoanh tay bĩu môi: “Thiết! Làm chuyện thừa, Ngọc Đường nhà ta đâu cần mấy cái đó.”

Ân Hầu ngồi uống rượu bên cạnh, gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Thật ra thì học cấp tốc kiểu này cũng không hẳn là để nâng cao công phu cho hắn.” Triệu Phổ nói: “Bản thân Bạch Ngọc Đường nội lực đã rất cao rồi, hắn học công phu cũng cực nhanh, cho nên học những thứ này chẳng qua là để học chiêu thức mà thôi, nói đúng ra là dựa vào nội lực của mình, học cấp tốc như vậy gia tăng nội lực cũng chỉ có hạn.”

“Vậy luyện để làm gì a?” Công Tôn không hiểu.

“Điều quan trọng chính là giúp hắn quen thuộc cách đánh và công phu của Ma cung đi.” Lâm Dạ Hỏa chống má ăn đào, nói: “Con Chuột kia thật khiến người ta ganh tỵ, chỉ cần cho hắn nhìn qua công phu của ngươi, hắn đều có thể nghĩ ra cách hoá giải. Cho dù Mạnh Thanh có gia tăng nội lực đến đâu thì công phu của hắn cũng đều do Ma cung dạy dỗ, không thể nào đến một chút công phu của Ma cung cũng không dùng đi.”

Nghe đến đó, mọi người đều gật đầu, Tiểu Lương Tử nghiêng đầu một cái: “Không phải mọi người nói hắn là giả sao?”

Tất cả mọi người đều nhìn trời.

“Đúng vậy!” Trâu Lương hỏi: “Nếu như đối phương căn bản đều không phải là người của Ma cung, hoặc không sử dụng công phu của Ma cung thì phải làm sao bây giờ?”

“Sách.”

Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe Triển Chiêu “sách” một tiếng: “Chuột kia chẳng qua chỉ cảm thấy thú vị nên mới học mà thôi, căn bản hắn cũng không cần cấp tốc luyện tập kiểu này.”

Ân Hầu cũng gật đầu: “Đúng vậy, lấy khả năng của Bạch Ngọc Đường mà nói, trừ phi có nội lực như ta cùng Thiên Tôn, hơn nữa còn phải có kinh nghiệm thực chiến đối địch, đầu óc cũng phải nhanh nhạy như hắn, nếu không khó mà có thể thắng hắn.”

Vô Sa cũng cười: “Đúng vậy, Tiểu tử này đã thành tinh rồi, nếu như không có đầu óc nhanh nhạy như hắn, người cùng đẳng cấp muốn thắng hắn cũng khó khăn, mà Trưởng bối cũng cần phải cẩn thận một chút.”

Vừa nói mọi người cùng nhìn Mạc Hư một cái, Mạc Hư thì nhìn trời.

Thiên Tôn uống trà, dáng vẻ rất chi là nhẹ nhàng, thư thái cùng thoải mái mà tới một câu: “Căn bản võ công của Ngọc Đường nhà ta cũng đâu chỉ có điểm như vậy thôi, đối với võ học chính tông phái Thiên Sơn mà nói, dù chiêu thức có biến đổi thế nào cũng không thành vấn đề.”

Triệu Phổ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy không dựa vào nội lực, lại không dựa vào chiêu thức, vậy cần dựa vào cái gì?” Âu Dương Thiếu Chinh tò mò hỏi.

“Dựa vào làm chuyện xấu!” Lâm Dạ Hỏa híp mắt nói.

Vô Sa ở bên cạnh cười hắn: “Ngươi vẫn còn ghi hận chuyện người ta đánh thắng ngươi a?”

Lâm Dạ Hỏa liếc hắn.

Trâu Lương ở bên cạnh lột vỏ một quả quýt đưa tới cho Vô Sa.

Vô Sa cười híp mắt mà nhận lấy, nói: “Ta nói Tiểu Trâu a, nghe nói ngươi cũng đánh thắng Tiểu Phượng Hoàng nhà ta.”

Trâu Lương cười cười mà khách khí một câu: “Đúng lúc mà thôi.”

“Nói nhảm, đúng lúc cái gì! Đánh một lần nữa chắc chắn ngươi sẽ thua!” Lâm Dạ Hỏa nóng nảy.

Trâu Lương ném đậu phộng vào miệng mình, quay sang hỏi Vô Sa: “Tiền bối, vừa rồi Triển Phúc có giới thiệu một hàng ăn chay ở Thành Tây, ngài có muốn cùng đi hay không?”

“Được a!” Vô Sa cười gật đâu, nhìn thế nào cũng thấy Trâu Lương thuận mắt.

“Hắn là Hoà thượng ăn rượu thịt!” Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh phá huỷ hình tượng của sư phụ mình.

Vô Sa trừng hắn: “Nào có!”

“Rõ ràng là người có uống rượu!” Lâm Dạ Hỏa nhìn vò rượu đeo bên hông của Vô Sa.

Vô Sa há miệng, thế nhưng Trâu Lương ở bên cạnh lại rót cho hắn một chén trà, nói: “Không sao, rượu cũng làm từ thực vật mà, rượu gạo đó!”

Vô Sa rất hài lòng gật đầu, lại còn thiêu mi với Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh.

Lâm Dạ Hỏa hết ý kiến, tên Câm này, cao thủ nịnh bợ rồi!

Thế nhưng, Lâm Dạ Hỏa cũng có chú ý tới, Trâu Lương không hề đi nịnh bợ Thiên Tôn, cũng không có nịnh bợ Ân Hầu a, chỉ có nịnh bợ Vô Sa …… Nghĩ đến đây, hắn liền gãi gãi đầu.

Mãi cho đến chạng vạng tối, Bạch Ngọc Đường mới học được hết một lượt công phu của ba mươi cao thủ Ma cung kia.

Mà lúc này ở trên thuyền hoa, mai cua cũng đã chất thành đống rồi, mà rượu của Hãm Không Đảo cũng đã rỗng đến mười mấy vò.

Ân Hầu cũng cảm thấy bất ngờ: “Thật sự cũng học hết được?”

Ngô Nhất Hoạ cũng cảm khái: “Đầu óc đứa nhỏ này quả thật quá tốt.”

Hồng Cửu Nương cũng khoanh tay gật đầu: “Vốn nghĩ nó phải mất ít nhất ba ngày mới học xong, không ngờ lại học hết được chỉ trong một ngày.”

Thiên Tôn vẫn chống cằm bên cạnh nói: “Làm chuyện thừa!”

Triển Chiêu cầm khăn đến lau mồ hôi cho hắn, nhìn bộ dáng hắn mà cũng có chút đau lòng, lại bị kiệt sức nữa rồi a!

Triển Chiêu ngồi bên cạnh hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, nói: “Cần khoảng một canh giờ.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, có điều, lúc này cũng không phải Bạch Ngọc Đường cần thời gian để khôi phục nội lực mà là vì hắn quá mệt cho nên muốn ngủ một giấc.

Triển Chiêu chống má ngoẹo đầu mà nhìn hắn, Chuột ra thật nhiều mồ hôi a, hay là tối nay hầm canh gà cho hắn ăn để bồi bổ nguyên khí đi? Hay là hầm thịt rùa? Tốt nhất là hầm cả hai thứ đi …… lại cho thêm chút Nhân sâm cái gì đó, hay là thêm chút thảo mộc? Thêm cả Linh chi đi ……

“Miêu nhi!”

Lúc này, Triển Chiêu lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường sâu kín mở miệng gọi.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, tâm nói, không phải chứ, nghĩ trong lòng mà ngươi cũng hiểu được a?

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường lại mở miệng nói: “Mệt quá a!”

Triển Chiêu gãi gãi đầu, đúng là mệt mỏi a, nhìn cũng thấy mỏi rồi chứ đừng nói gì đến ngươi luyện như vậy.

Bạch Ngọc Đường lại hơi hé mắt chút xíu, nhìn Triển Chiêu, ý là —— Mệt mỏi!

Triển Chiêu có chút khó xử, mệt mỏi vậy phải làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, hắn liền đưa tay ra nhéo Bạch Ngọc Đường một cái, hay là ta đấm bóp cho ngươi đi?

Bạch Ngọc Đường giật giật, ý là —– Đấm bóp không thoải mái bằng Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu do dự một chút, sau đó liếc nhìn thuyền hoa xa xa một cái.

Lúc này, mọi người còn đang dọn dẹp thuyền hoa đây, hơn nữa Chúng lão Ma cung cũng nhanh chóng ăn cơm, bọn họ cũng mệt mỏi mà.

Nhân dịp không có ai chú ý bên này, Triển Chiêu nhanh chóng cúi đầu một cái, sau đó lại ngẩng lên ….. xoa xoa má mình một chút, hỏi: “Có tốt hơn chút nào không?”

Bạch Ngọc Đường cảm nhận dư âm đôi môi của ai kia một chút, cười gật đầu: “Hình như đúng là có khá hơn một chút.”

“Vậy thêm một cái nữa.”

“Lại tốt thêm chút nữa rồi ….”

“Thế này thì sao?”

“Ừ ….. Khoẻ lên không ít a.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, dứt khoát là mình cứ “gặm” hắn thêm mấy cái nữa đi, tiết kiệm được khối Linh chi cùng Nhân sâm, Thảo dược! Mà phải công nhận, đôi môi Chuột thật là mềm mại, hương vị rất giống với Hải sâm, mà còn linh hoạt co dãn hơn Hải sâm nữa a …….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.