CHƯƠNG 20. [ QUẦN MA LỆNH ]
Cái kiểu trong mắt chỉ có ngươi là đây
Ngũ gia chỉ biết đỡ trán, dở khóc dở cười, mình bị trúng bùa mê thuốc lú của Triển Chiêu rồi sao? Tại sao nhìn côn trùng cũng ra Triển Chiêu là thế nào?
Có điều Bạch Ngọc Đường vẫn quyết định đi theo vào xem một chút, bởi vì hắn cảm thấy con trùng tử này không giống như có ý đồ xấu … dù sao thì nó cũng có khuôn mặt giống hệt Mèo kia, vô cùng ngoan thuận.
******************************
Lam Hồ Ly cầm hoạ đồ cùng đi phía trước với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Mạc Hư di ở ngay phía sau, cuối cùng là Triệu Phổ dẫn theo Công Tôn vốn không nên cùng xuống và mấy ảnh vệ.
Có hoạ đồ cho nên việc đi xuống tương đối dễ dàng, phá gỡ cơ quan rồi là có thể trực tiếp quan sát kết cấu bên dưới.
Bạch Ngọc Đường đúng lúc đi cạnh bên Mạc Hư, mà ở phía trước Lam Hồ Ly đang lôi kéo Triển Chiêu thủ thỉ cái gì đó, phía sau lại là Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, Công Tôn kéo theo Tiêu Lương cũng đang thảo luận cái gì đó, vì vậy …. hai người bọn họ liền bị kẹp ở giữa, không khí lúc này còn hơi có vẻ lúng túng.
Quỷ Phiến nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hỏi: “Nội lực khôi phục rồi chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Vâng.”
Xong rồi hai người lại tiếp tục trầm mặc một lúc nữa.
Quỷ Phiến lại hỏi: “Không bị thương chứ?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Không có.”
Lại trầm mặc thêm một lúc nữa.
“Đúng rồi.” Hình như Quỷ phiến đột nhiên nhớ ra gì đó, liền nói với Bạch Ngọc Đường: “Sư phụ ngươi nói không có tiền tiêu.”
Trước sau trái phải, người nào cũng theo bản năng mà giật giật khoé miệng.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy toàn bộ túi tiền của mình, yên lặng mà đưa qua.
Quỷ Phiến hỏi: “Đưa cả cho hắn sao?”
“Vâng.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục gật đầu, sau đó lại hỏi thêm: “Hắn không có gây hoạ chứ?”
Quỷ Phiến lắc đầu: “Không có, có Ân Hầu trông hắn mà.”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Mọi người có chút bất đắc dĩ mà nhìn cách thức ở chung của hai người, quả nhiên là hũ nút ở chung với muốn đản là phải thế này đi.
Thế nhưng chỉ có Triển Chiêu cùng Lam Hồ Ly là lại nhìn nhau một cái ——– Uy! Quỷ Phiến lại nói nhiều với Bạch Ngọc Đường như vậy a, Lão gia tử có vẻ rất thích hắn đi.
Mọi người đến đáy sơn cốc, ngoại trừ cái sơn động có chứa độc khí lần trước ra vẫn còn một động khẩu đi xuyên qua sơn cốc nữa, đó cũng chính là chỗ ở của Kim Thiền mà mọi người vẫn đồn đãi kia, ở nơi này còn có cả cửa động chia thành hai căn phòng, hẳn là chỗ ở của hai con giả Kim Thiền kia dùng.
Kim Thiền cũng không còn ở đây, chỉ còn lại một mảnh da bị rách, có lẽ là trong lúc trốn chạy rất vội vàng cho nên xé rách luôn.
“Có gió.”
Lúc này Tiêu Lương đột nhiên ghé tai vào vách tường nghe, mọi người cũng rất tò mò, tiểu tử này cũng thật có kinh nghiệm tìm địa đạo đi.
Tiêu Lương thiêu mi một cái: “Trong Lang Vương Bảo cũng có rất nhiều động, nương cháu đã dạy cháu, nói là chỉ cần nghe tiếng gió là tìm được rồi.”
Vừa nói bé lại dán vào vách động mà gõ một cái, sau đó chỉ chỉ nói: “Phía sau hẳn là trống rỗng.”
Lam Hồ Ly nhìn hoạ đồ, nói: “Hẳn là cửa ngầm, bên trong thông với một ám thất.”
Mọi người liền kéo Tiêu Lương ra phía sau, Mạc Hư mở ra cửa đá, lại nhìn thấy phía sau thông đến một địa đạo thật dài.
Bạch Ngọc Đường bắn một mảnh Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch xuống dưới, sau đó mọi người đều nhanh chóng lách người tránh ba mũi tên độc vèo vèo phóng đến.
Mọi người lại đợi thêm một chút nữa rồi mới đi xuống, vì để cho an toàn, bọn Công Tôn cùng Triệu Phổ dẫn theo hai tiểu hài nhi chờ ở bên trên.
Mạc Hư, Lam Hồ Ly, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kể cả Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đều đi vào trong ám thất.
Vào trong, mọi người chỉ thấy có mấy cái đỉnh cổ quái, trông giống như lò thiêu, bốn xung quanh còn có màu nám đen như từng bị đốt qua vậy.
Tử Ảnh liền chạy lên gọi Công Tôn xuống xem …… Công Tôn vừa liếc mắt nhìn đã cau mày nói: “Đây chính là lò luyện đan chuyên dùng chế đan dược.”
Vừa nói Công Tôn vừa nhanh chóng kéo mọi người lên trên.
Lên đến bên trên, Công Tôn khăn mặt ngâm trong dược thuỷ che lại miệng mũi mình, lại đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người một khối, sau đó ba người cùng nhau đi xuống.
Mạc Hư cũng định xuống theo, Công Tôn liền quay đầu lại trừng hắn: “Hơn tám mươi tuổi không cho phép xuống!”
Khoé miệng Mạc Hư giật giật, lúng túng mà đứng chờ bên trên, Lam Hồ Ly đứng bên cạnh che miệng cười ngặt nghẽo không thôi.
Xuống địa thất, Công Tôn liền bắt đầu nghiên cứu đồ đạc xung quanh, rất nhanh sau đó Công Tôn liền cau mày, dùng một thanh kiềm sắt gắp một ít đồ từ trong lò luyện đan ra.
Mọi người chỉ thấy là những đoạn khôi cốt vô cùng quen mắt ……
Ba người cùng nhìn nhau một cái — Chính là những hài cốt đã bị hoa hoá ở Lão Nha Cốc kia sao.
“Thì ra là dùng để luyện đan dược a.” Công Tôn lầm bầm: “Cao chiêu a! Làm như vậy thì độc hoa cùng độc thi sẽ hoàn toàn dung hợp với dược vật, chỗ này hẳn là dùng để chế độc dược.” Công Tôn dùng những chiếc hộp đựng một số thứ thu thập về, chuẩn bị nghiên cứ một chút.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không thể giúp được gì, không còn cách nào khác là đứng bên cạnh cầm hộp giúp Công Tôn, sau đó đậy nắp lại giúp hắn.
Những chiếc hộp này đều được làm từ lưu ly, lúc trước Triệu Phổ nhìn thấy hắn cứ lấy ống trúc làm hộp đựng dược, trên ống còn dán những ký hiệu thuốc rất khó tìm, mỗi lần hắn tìm dược đều vô cùng bận rộn, cho nên Triệu Phổ liền giúp hắn tìm một xưởng chuyên chế tạo lưu ly kính của Hoàng tộc, chế cho hắn hơn một ngàn cái hộp lưu ly lớn nhỏ trong suốt, Công Tôn dĩ nhiên là vô cùng thích, không lúc nào rời tay. Để tỏ lòng cảm tạ, Công Tôn liền giúp Triệu Phổ xoa bóp một tháng, xoa đến độ toàn thân Triệu Phổ cũng đã để cho Công Tôn bóp hết một lượt rồi, mà hắn lúc nào cũng hài lòng kêu “A A” đầy ái muội.
Chờ cho đến khi lấy ra được toàn bộ vật cần lấy thì sắc trời cũng đã tối rồi.
Mọi người mặc dù vẫn chưa bắt được giáo chủ Kim Đỉnh giáo và những kẻ hiềm nghi khác, thế nhưng cũng thu thập được không ít vật chứng có thể chứng minh được Khôi cốt yêu hoa trong Lão Nha Cốc có quan hệ với Kim Đỉnh giáo. Đồng thời, đều này cũng là một minh chứng mới để chứng minh Mạnh Thanh có liên quan đến những án mạng ở Lão Nha Cốc.
Triển Chiêu vốn nghĩ là Lam Hồ Ly cùng Mạc Hư sẽ vô cùng đau lòng, nhất là Mạc Hư, thế nhưng lại không ngờ, tâm tình hai người có vẻ cũng không có tệ như hắn tưởng tượng.
Lúc trở lại Triển phủ đã thấy không ít người của Ma cung đến, Ngô Nhất Hoạ cùng mấy di nương của Triển Chiêu cũng đến.
Bảy di nương Hồng Trừng Hoàng Lục Thanh Lam Tử xếp thành một hàng khiến mọi người nhìn qua cũng sắp ngất, mà những Đại mỹ nhân này người nào người nấy đều đã quá bảy mươi tuổi rồi sao? Thật không cách nào có thể tưởng tượng nổi.
Bảy di di lại thêm một số lão đầu cùng Lão Thái thái Ma cung cùng đến khiến cho không khí náo nhiệt hẳn lên, mọi người cũng quyết định nấu một bữa tối thật phong phú.
Tâm tình của Triển Chiêu cũng tốt hơn rồi, vừa ngồi xuống ăn cơm liền nhìn thấy Hồng Cửu Nương bưng một bát canh đi lên, Triển Chiêu cười híp mắt, nhất định là Hồng di làm món bồ câu hầm mà hắn thích nhất cho hắn….
Món Hồng Cửu Nương bưng lên quả thực là bồ câu, thế nhưng lại không phải là bưng cho Triển Chiêu mà đặt xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ, lại thấy Triển Chiêu híp mắt nhìn ở bên cạnh, Bạch Ngọc Đường liền yên lăng mà đẩy bát canh đến trước mặt Triển Chiêu …….. Thế nhưng Hồng Cửu Nương lại đẩy trở lại, nói: “Nó cũng có phần rồi.”
Đang nói chuyện lại nhìn thấy Diệp Tử Thiền bưng cho Triển Chiêu một bát canh lên, mấy vị di nương đều hầm bồ câu cho tất cả mọi người, hình như đây chính là món tủ của Hồng Cửu Nương.
Âu Dương Thiếu Chinh đương nhiên là ngọt miệng, giúp đón bát canh, miệng không ngừng nói: “Ai nha, được ăn canh do mấy vị Đại mỹ nhân làm quả nhiên là quá phúc khí a, sao lại để cho mọi người bưng đồ ăn a, ta tới ta tới ……”
Mấy A di đều che miệng khen Âu Dương Thiếu Chinh thật ngọt miệng.
Những người khác của Triệu gia quân đều bất đắc dĩ mà lắc đầu, cái tên lưu manh Âu Dương đó cứ thấy mỹ nữ liền sáng mắt lên.
Một bữa cơm thoải mái ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả người ít nói như Mạc Hư cũng cầm chén rượu mà uống với Bao đại nhân cùng Bàng thái sư mấy chén.
Ăn cơm xong, chúng lão Ma đầu đều trở về Ma cung, mọi người cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Công Tôn ăn no rồi còn muốn đi nghiên cứu độc dược một chút, thế nhưng lại bị Triệu Phổ đẩy vào trong phòng đi ngủ, Tiểu Tứ Tử giám sát, nhất định phải ngủ bốn canh giờ, sáng sớm mai hãy tra tiếp.
Triển Chiêu rửa mặt xong liền chạy về phòng, lại thấy Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh bàn rất chuyên chú mà xem cuốn bản vẽ thật dày của Chu Minh Lão gia tử lưu lại mà Lam Hồ Ly đưa cho.
Triển Chiêu đột nhiên lại nổi lên tâm tư muốn chơi đùa, hắn lặng lẽ đi đến phía sau Bạch Ngọc Đường, đưa bàn tay vừa mới rửa nước giếng lạnh như băng của mình vào bên trong cổ lý y của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên cả kinh, quay đầu lại, không nói gì màn nhìn Triển Chiêu —- Mèo này còn nhỏ lắm sao.
Triển Chiêu thấy trò đùa ác của mình thành công, cho nên liền từ phía sau mà nhào đến ôm lấy cổ của Bạch Ngọc Đường, cười híp mắt giả giọng cợt nhả: “Mỹ nhân, cười một cái cho đại gia xem nào!”
Bạch Ngọc Đường đưa tay bắt lại cổ tay Triển Chiêu, nhìn hắn nói: “Tâm tình tốt lắm sao?”
“Ừ!” Triển Chiêu gật đầu.
Đương nhiên Bạch Ngọc Đường biết tại sao Triển Chiêu lại vui vẻ. Tất cả cũng là vì mình. Mọi người trong Ma cung đều đón nhận mình, hơn nữa còn tỏ ý áy náy vì lúc trước đã gây phiền phức cho mình. Thật ra thì Bạch Ngọc Đường cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp khó khăn. Người của Ma cung vốn cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, cho dù có đuổi hắn đi hắn cũng có thể dự đoán trước. Có điều lại không nghĩ đến xảy ra chuyện của Mạnh Thanh …. Vốn nghĩ rằng sẽ còn xảy ra nhiều chuyện không vui hơn nữa, thế nhưng ai mà ngờ được lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn thế nhưng ngược lại có thể hoá giải được toàn bộ hiểu lầm không đáng có.
“Quỷ Phiến không sao chứ?’ Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu. Có vẻ như tình cảm của Quỷ Phiến và Mạnh Thanh rất tốt.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Vừa rồi Hồng di có nói với ta, nàng nói có lẽ chưa chắc đã là thương tâm … Trong Ma cung, ai mà chẳng có mấy chuyện đau lòng a! Bị người mình tín nhiệm phản bội, đó coi như là tội lỗi mà mọi người phải trải qua, còn nói là sẽ thương tâm đến độ mất đi lý trí thì sẽ không, nhiều nhất là khi chưa biết rõ chân tướng thì còn có chút u mê …. Thế nhưng, một khi đã phát hiện ra sự thật rồi, mọi người sẽ không đau lòng mà sẽ thất vọng.”
Triển Chiêu thở dài: “Bọn họ chỉ là nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là thứ cám dỗ gì có thể khiến Mạnh Thanh phản bội Ma cung đã dưỡng dục hắn hơn hai mươi năm cùng các trưởng bối yêu thương hắn như vậy.”
“Đây chính là vấn đề.” Bạch Ngọc Đường nắm chặt cổ tay Triển Chiêu, vừa xoa vừa bóp vừa nói: “Mạnh Thanh cũng coi như là người trẻ tuổi tài cao, ngoại trừ ngươi ra thì hắn không thiếu thứ gì hết.”
Triển Chiêu lại híp mắt —— Ngươi vẫn còn ghen a?
Bạch Ngọc Đường cười cười: “Ngươi có hiểu rõ hắn chút nào không? Hắn muốn thứ gì nhất?”
“Muốn nhất sao?” Triển Chiêu cau mày suy nghĩ: “Cái này sao …..”
Bạch Ngọc Đường rót một chén nước: “Thông thường người ta làm việc xấu không ngoại trừ ba lý do Tiền, Quyền và Tình, Tiền hắn không thiếu, Tình hắn không được như ý nguyện, còn Quyền thì sao? Hắn có muốn làm quan không?”
Lúc này hình như Triển Chiêu nhớ ra gì đó, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường một cái: “Ta nhớ đến chút chuyện.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
“Khi Mạnh Thanh còn nhỏ, hắn thích nghe nhất chính là chuyện Ngoại công ta sất trá phong vân thế nào cùng với làm thế nào để khiến toàn bộ võ lâm kinh sợ, hắn còn hỏi về chuyện thời kỳ Ma cung vẫn còn uy phong cường thịnh nữa.” Triển Chiêu nói: “Sau đó, trong trí nhớ của ta, hắn không chỉ có một lần hỏi ngoại công hắn cùng Tiểu Phiến thúc là tại sao ngoại công phải để cho toàn bộ Ma cung thoái ẩn mà không cho thế hệ trẻ tuổi gây dựng lại Ma cung? Các môn phái giang hồ không phải là đời trước truyền đời sau sao?”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm: “Đời trước truyền đời sau ….”
Triển Chiêu cũng kéo ghế đến ngồi xuống, nói: “Ngươi đoán, liệu có phải hắn muốn để Ma cung tái xuất giang hồ không?”
Bạch Ngọc Đường nâng cằm suy nghĩ một chút: “Nếu như lấy tình hình giang hồ lúc này mà nói, đừng nói là toàn bộ Ma cung tái xuất giang hồ, chỉ cần một nửa thôi cũng có thể thống nhất toàn bộ võ lâm, ngay cả phái Thiên Sơn cũng địch không nổi.”
Triển Chiêu cau mày: “Thế nhưng hơn ba trăm Ma đầu trong Ma cung, người nhỏ nhất cũng đã hơn bảy mươi rồi a!”
Bạch Ngọc Đường lại sờ cằm suy nghĩ: “Liệu có phải cố tình đổ thêm cái gì vào không?”
“Đổ cái gì vào?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường cau mày lắc đầu một cái. Triển Chiêu biết hắn cũng mệt mỏi rồi, liền lôi hắn lên giường đi ngủ.
Vào lúc nửa đêm nhưng Bạch Ngọc Đường lại trở mình mà tỉnh lại.
Hơn nửa đêm Ngũ gia lại ngủ không ngon giấc, luôn cảm thấy trong đầu cứ mơ hồ, hình như đã bỏ sót thứ gì đó.
Bạch Ngọc Đường không ngủ được, liếc mắt sang chỉ thấy Triển Chiêu lại ngủ rất ngon. Chuyện này cũng dễ hiểu, mấy ngày nay vì chuyện của Ma cung cùng Bạch Ngọc Đường mà Triển Chiêu cả ngày đều đứng ngồi không yên, ban đêm ngủ cũng không ngon giấc, lúc này có lẽ đã yên tâm hơn cho nên mới có thể ngủ ngon như vậy.
Bạch Ngọc Đường liền nhẹ nhàng rón rén xuống giường, đi ra ngoài sân viện.
Trong màn đêm lạnh như băng, Bạch Ngọc Đường đến bên ghế đá trong sân ngồi xuống mà ngẩn người.
Lúc này lại nghe thấy một loạt những tiếng ông ông ông truyền đến thu hút sự chú ý của Bạch Ngọc Đường …….. sau đó hắn nhìn thấy một con trùng tử màu vàng đột nhiên bay đến đậu trên bàn đá trước mắt hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn con trùng tử kia một chút, đây chính là Kim Xác Tử mà mọi người trong Ma cung của Triển Chiêu dùng để liên lạc …. Hẳn là chỉ có người của Ma cung mới có thể sử dụng Kim Xác Tử, mà vật dùng để gọi loại trùng tử này chính là Dược ngọc của Ma cung, sao nó lại bay đến đây chứ?
Bạch Ngọc Đường đang định đưa tay bắt lấy con Kim Xác Tử kia, thế nhưng nói lại đột nhiên bay lên, lượn một vòng trên không trung sau đó bay ra bên ngoài tường viện, động tác bay còn thật chậm chạp, cứ như giục Bạch Ngọc Đường mau chóng đuổi theo nó vậy.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút liền cầm đao lên, đi theo nó ra ngoài.
Con Kim Xác Tử kia liền bay về hướng Kim Đỉnh sơn, quả nhiên …. khi đến gần Kim Đỉnh sơn, trùng tử kia liền dừng lại, đậu trên một nhánh cây.
Bạch Ngọc Đường đứng ở rừng cây gần Kim Đỉnh sơn, nhìn sơn cốc về đêm.
Long Kiều Quảng có an bài một số thủ vệ dò xét nơi này. Bởi vì toàn bộ Kim Đỉnh sơn đều được bọn họ lật qua hết một lần cũng không tìm được đầu mối gì khả nghi cho nên thủ vệ cũng không quá sâm nghiêm.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, con Kim Xác Tử kia rơi xuống đậu lên bờ vai hắn.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu mà nhìn con trùng tử màu vàng kia, con trùng này với mèo con cún con còn khó bắt hơn, rốt cuộc là vì sao nó lại dẫn mình đến chỗ này? Là trùng tử của ai nuôi đây?
Còn đang nghi ngờ, Bạch Ngọc Đường lại thấy một hắc ảnh vèo một cái tránh thoát thủ vệ mà bay vào Kim Đỉnh sơn.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày ——- Thân ảnh này có chút quen, là Mạnh Thanh!
Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, Mạnh Thanh không phải bị trúng độc còn đang dưỡng thương sao? Nhanh như vậy đã khỏi rồi?
Mà nhìn lại con trùng tử kia một cái.
Bạch Ngọc Đường cau mày, cái con Trùng tử này là của người nào khác trong Ma cung hay là của Mạnh Thanh? Không cần phải hỏi, Mạnh Thanh nhất định cũng có Kim Xác tử, nói cách khác, đây có thể là một cái bẫy.
Bạch Ngọc Đường còn đang do dự thì đột nhiên lại thấy ….. một thân ảnh khác loé một cái bay vào sơn cốc.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, bóng lưng kia là —— Quỷ Phiến Mạc Hư!
Bạch Ngọc Đường sờ cằm, Quỷ Phiến đang theo dõi Mạnh Thanh sao?
Bạch Ngọc Đường có chút khó nghĩ, theo vào hay là không theo đây? Xoay mặt nhìn con trùng tử nhỏ kia một cái, Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà hỏi nó: “Ngươi là trung hay gian hả?”
Tiểu Trùng tử kia còn ngẩng mặt nhìn hắn hắn nữa, cái lưng kim xác tròn xoe cùng hai con mắt thật là to, dáng vẻ còn rất linh lợi …. Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà lắc đầu một cái, sao nhìn thế nào cũng thấy con trùng tử này giống với Triển Chiêu.
Ngũ gia chỉ biết đỡ trán, dở khóc dở cười, mình bị trúng bùa mê thuốc lú của Triển Chiêu rồi sao? Tại sao nhìn côn trùng cũng ra Triển Chiêu là thế nào?
Có điều Bạch Ngọc Đường vẫn quyết định đi theo vào xem một chút, bởi vì hắn cảm thấy con trùng tử này không giống như có ý đồ xấu … dù sao thì nó cũng có khuôn mặt giống hệt Mèo kia, vô cùng ngoan thuận.
Lúc hắn đang chuẩn bị ra khỏi rừng cây lại chợt thấy có ba thân ảnh chợt loé cái ….. cũng bay vào sơn cốc.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người cau mày —— Ba người kia là ai? Đều là cao thủ nhưng lại không biết được lai lịch là gì, cũng là người Ma cung sao? Thế nhưng lại không giống, người của Ma cung hẳn phải lợi hại hơn một chút đi.
Bạch Ngọc Đường cau mày, chợt lách người một cái …… cũng bay vào sơn cốc.
Bạch Ngọc Đường đã đi qua hai lần cho nên rất quen thuộc địa hình nơi đây, khinh công Như Ảnh Tùy Hình của hắn cho phép hắn có thể đường vòng cung nơi vách núi mà xuống cho nên cũng không sợ bị phát hiện, sau đó nấp trên một thân cây xa xa để theo dõi.
Lúc này, Mạnh Thanh một tay giơ lên một cây đuốc, một tay cầm cái hộp đi từ trong sơn động ra.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lúc trước có cái sơn động này sao? Hẳn là một cái cửa ngầm cho nên mới không phát hiện ra đi……..
Mạnh Thanh vừa mới cầm đồ ra đến bên ngoài liền thấy trước mắt rơi xuống một người —- Là Quỷ Phiến Mạc Hư.
Rõ ràng Mạnh Thanh bị Mạc Hư doạ cho sợ hết hồn, há miệng nói: “Kiền ….. gia gia.”
Mạc Hư nhìn chằm chằm Mạnh Thanh hồi lâu, lại nhìn chiếc hộp trong ta hắn, cau mày một cái.
“Gia gia ………..”
Chỉ là Mạnh Thanh còn chưa nói hết câu đã bị Mạc Hư giáng cho một bạt tai, ra tay cũng rất nặng.
Bạch Ngọc Đường ở thật xa cũng có thể nghe được một tiếng “Bốp”, hắn cau mày một cái, lại cùng con trùng trên vai nhìn nhau một cái, nghe có vẻ rất đau a.
Mạnh Thanh ôm má ngẩng đầu nhìn Mạc Hư: “Gia gia.”
“Ta không phải la gia gia ngươi.” Mạc Hư lạnh mặt: “Ngươi phản bội Ma cung, phản bội Ân Hầu, Ma cung đã nuôi ngươi hai mươi mấy năm, trong đó còn có cả thân gia gia cùng thân phụ ngươi nữa!”
Bạch Ngọc Đường không khỏi nghĩ đến việc trước đây Tiểu Tứ Tử tường há miệng mỗi khi mình nói một câu thật dài, quả nhiên, Quỷ Phiến kia vốn là một hũ nút, thế nhưng khi nói một câu thật dài thật liền mạch càng khiến cho người nghe được cảm thấy khó thích ứng.”
Nghĩ đến đây Bạch Ngọc Đường lại có chút khó hiểu, tại sao mình lại giống như Triển Chiêu mà đi nghĩ mấy cái chuyện kỳ quái này, không phải mình là người rất nghiêm túc sao, chỉ có con Mèo kia mới thích hồ ngôn thôi chứ.
“Con không có phản bội Ma cung!” Mạnh Thanh ôm mặt lắc đầu: “Con có lý do mà!”
“Lý do cái gì ….” Mạc Hư định hỏi một câu, ai ngờ Mạnh Thanh lại đột nhiên vung tay áo một cái ………..
Bạch Ngọc Đường liền nhìn thấy một mảng khói vàng lớn theo tay áo hắn vung ra liền cau mày, chuyện không tốt!
Mạnh Thanh vẩy thẳng làn khói độc này đến mặt Quỷ Phiến, cũng may là nội lực Quỷ Phiến thâm hậu, mặc dù không kịp đề phòng nhưng cũng kịp theo bản năng bế khí, dùng nội lực ngăn cản độc tố.
Quỷ Phiến trăm tính vạn tính cũng không thể ngờ được đứa nhỏ được hắn dỗ dành chăm bẵm từ nhỏ đến lớn này lại hạ độc thủ với hắn.
Thế nhưng độc tính mạnh hơn hắn tưởng, hơn nữa có lẽ là đã được chuẩn bị sẵn để nhằm vào Mạc Hư rồi cho nên Mạc Hư nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, trước tiên dùng nội lực ổn định lại tâm mạch, há miệng nhổ ra một ngụm máu đen, cố gắng dùng nội lực để bức độc ra khỏi cơ thể.
Mà đồng thời lúc đó, ba hắc y nhân kia cũng rời khỏi chỗ ẩn nấp mà rơi xuống, bao vây Mạc Hư lại.
Dựa vào ánh lửa từ cây đuốc Mạnh Thanh cầm, Bạch Ngọc Đường có thể nhận ra được, ba người này chính là Dạ Quỷ Tam lão.
Dạ Quỷ Tam lão này là những cao thủ của những môn phái hạ cửu lưu, không phải là người của Ma cung, dựa vào nhân phẩm của ba người này, cho dù là thế nào đi nữa thì Ân Hầu cũng sẽ không cho phép bọn họ nhập cung. Thế nhưng ba người này võ nghệ cũng có thể coi như cao cường, tuổi cũng không còn nhỏ ……. Mà vô cùng đặc biệt chính là, ba người này có thể bắt chước được võ công của người khác.
“Thiếu chủ nhân!” Sau khi ba người kia bao vây Mạc Hư liền hỏi Mạnh Thanh: “ Lấy nội lực của Lão Ma đầu này, chỉ trong chốc lát là có thể bức độc ra rồi, bắt sống e là sẽ khó khăn.”
Mạnh Thanh nhìn Mạc Hư một chút, hỏi ngược lại: “Ta cần giữ lại mạng sống của hắn làm gì?”
Bạch Ngọc Đường cau mày —— Vô tình vô nghĩa.
Tam quỷ cười độc ác: “Ai nha ….. Qúa tuyệt tình!”
Mạc Hư nhìn Mạnh Thanh, hắn cảm thấy thật khó tin, không ngờ mình lại nuôi lớn một con ác lang ……….
Mạnh Thanh cầm cái hộp, chỉ lưu lại một câu: “Dùng đao pháp của Bạch Ngọc Đường giết hắn, giá hoạ cho Bạch Ngọc Đường.”
Hai hàng lông mày của Mạc Hư khẽ động một cái.
Bạch Ngọc Đường thiêu mi, tâm nói ngươi cũng giỏi a! Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn con trùng trên vai một cái —- Qủa nhiên ngươi là trung, khó trách sao lại giống Mèo kia đến vậy.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường liền nhảy xuống một cái, lạnh lùng mà tới một câu: “Đao pháp của ta cũng đâu có dễ bắt chước như vậy, các ngươi có muốn ta dạy các ngươi bây giờ không?”
Biến cố đột ngột xảy ra khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mạnh Thanh cau mày, chợt lách người lẩn vào trong sơn động, sau đó “oành” một tiếng, cửa động đóng lại…… Bạch Ngọc Đường cau mày, có lẽ đó cũng là mật đạo dùng để chạy trốn, dù sao thì đó hẳn là do hắn thiết kế ra, bởi vì trên bản vẽ của Chu Minh cũng không có.
Mạc Hư nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, Bạch Ngọc Đường thừa sức đối phó với ba ma đầu này, đừng nói kéo dài thời gian để cho mình bức độc ra, ngay cả chém luôn ba tên này cũng dư dả ……
Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường vừa mới rút đao ra đã đem mấy tên ma đầu xú danh vang dội này thành dưa gang mà chém. Cũng may là hắn ở cùng với Triển Chiêu khá lâu, lại thêm chuyện để cho Mạnh Thanh chạy mất, mà ba tên ma đầu này có thể sẽ biết chút tin tức nào đó, cho nên mới không hạ sát thủ.
Sau khi Bạch Ngọc Đường chém bị thương ba người liền điểm huyệt đạo của chúng, cho bọn chúng nếm mùi đau khổ nhưng vẫn giữ lại mạng cho chúng rồi mới quay về xem tình hình của Mạc Hư.
Mạc Hư ngồi bên cạnh điều tức, mở mắt nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “Đuổi theo Mạnh Thanh đi.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó nói: “Ta lại ghét hắn, đuổi theo hắn làm cái gì? Muốn đuổi cũng phải đuổi theo Mèo.”
“Phốc …” Mạc Hư bị Bạch Ngọc Đường chọc cười, sau đó lại ngẩng mặt lên trời mà ha ha cười lớn.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực, Mạc Hư mà cũng có lúc cười như vậy sao?
“Tiền bối ….” Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt của Mạc Hư hình như vẫn còn tái, liền hỏi: “Người không sao chứ? Để cho Công Tôn xem qua tốt hơn.”
Mạc Hư gật đầu một cái. Sau đó lại hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng rất khó giải thích, chỉ nhìn con Kim Xác Tử trên bả vai mình một chút, nói: “Nó gọi ta tới, cũng không biết là Trùng tử của ai trong Ma cung.”
Mạc Hư nhìn chằm chằm con trùng kia một lúc lâu, cười khổ mà lắc đầu: “Đứa ngốc, con Kim Xác Tử này là của ngươi.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
Mạc Hư nói: “Không thấy nó rất giống …….”
“Rất giống Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, quả nhiên là rất giống, hoàn toàn không phải do mình bị ảo giác.
“Mỗi người trong Ma cung đều có một con trùng tử chỉ thuộc về riêng mình.” Mạc Hư gật đầu: “Nhớ nuôi cho tốt.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt ——– Người Ma cung ……. Có cảm giác mình đã thành công ở rể rồi ……..
Mạc Hư thở dài: “Xem ra vẫn còn kém Ân Hầu a.”
Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Cái gì?”
Mạc Hư đột nhiên chép chép miệng mà hất mặt lên phía trên, ý bảo Bạch Ngọc Đường hãy nhìn lên.
Bạch Ngọc Đường vừa mới ngẩng mặt lên nhìn …… chỉ thấy lúc này xung quanh bốn phía sơn cốc có những ánh lửa lốm đốm.
Bạch Ngọc Đường liền đứng lên ….. đột nhiên, một trận tiếng tù và nổi lên vang vọng khắp trời, một quả tên lệnh “ba” một tiếng được phóng lên không trung, sau đó nổ tung ra …. lúc này màn đêm vốn rất mờ mịt đột nhiên lại sáng trưng như ban ngày.
Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn, chỉ thấy khi tên lệnh nổ tung giữa bầu trời đêm kia, khói lửa lan toả tạo thành hình một mặt quỷ vô cùng lớn. Mà nhờ ánh sáng rực rỡ loé lên ấy, Bạch Ngọc Đường đã kịp nhìn thấy và cũng kịp hiểu được, thì ra bốn phía rừng rậm xung quanh đều đứng đầy người. Gần như tất cả Ma đầu của Ma cung đều tới, trong tay mỗi người đều cầm một cây đuốc, biểu tình mọi người cũng rất thống nhất, tất cả đều chỉ biết thở dài mà lắc đầu.
Ba trăm cao thủ võ lâm đồng thời xuất hiện, nội lực trong không khí cũng kích động vô cùng, lại thêm tâm tình mọi người có chút thổn thức không yên khiến cho Bạch Ngọc Đường cảm thấy được —– Rất rúng động.
Ân Hầu đứng trên đỉnh vách đá cao nhất, ngước mặt nhìn cảnh khói lửa trên bầu trời.
“Đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy cảnh này.” Mạc Hư tựa vào vách núi, nhìn mặt quỷ có chút quỷ dị nhưng vô cùng tinh mỹ, sáng rực trên bầu trời kia.
Bạch Ngọc Đường nhìn một lúc lâu liền hỏi Quỷ Phiền: “Đây chính là Quần Ma Lệnh trong truyền thuyết kia sao?”
Mạc Hư gật đầu một cái: “Quần Ma Lệnh Giang Hồ Chiến …..”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hắn đã từng nghe sư phụ nói qua, một khi Quần Ma Lệnh được phóng lên trời cao liền chứng tỏ tất cả mọi người trong Ma cung đều đang hành động, trong vòng phương viên mười dặm, những môn phái giang hồ khác cũng không dám đến gần một bước …….. Ma cung, vốn đã từng là một truyền kỳ.
“Tiểu Quỷ.” Mạc Hư đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cảm thấy, Ma cung là gì?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó lại lắc đầu: “Ta không muốn nghĩ làm gì cả, ta chỉ biết, đó chính là nhà của Triển Chiêu, bên trong đó có người thân của hắn.”