CHƯƠNG 7. [ ÂM MƯU BẮT ĐẦU ]
Công Tôn có thể nhìn thấy trong mắt Triệu Phổ loé lên một tia yêu thương … Đúng vậy, nhìn vẻ mặt hắn lúc này, có một chút ý tứ yêu thích, Công Tôn cũng đâu phải kẻ khờ, được người ta yêu thích với bị người ta ghét, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được.
*************************
Sáng sớm hôm sau, một dãy Tây Bắc mây đen giăng đầy, nhìn giống hệt yên khôi mênh mông bất tận.
Sáng sớm Công Tôn đã tỉnh dậy, liền nghe thấy bên ngoài quân trướng có chút ồn ào, đi ra ngoài nhìn một chút mới phát hiện quân binh đang nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc.
“Sao vậy?” Công Tôn hỏi Thanh Ảnh vừa chạy qua.
“Nga, Tiên sinh không cần lo lắng, có thể sắp có bão cát cho nên mới gia cố thêm chút lều cỏ cùng cột cờ mà thôi.”
Công Tôn gật đầu một cái.
“Phụ thân.”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng chạy ra.
Công Tôn ôm lấy bé, hỏi: “Tiểu Tứ Tử, hôm nay phu thân lại bận rộn, con định làm gì nha?”
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ xong liền nói: “Con đi đến chỗ bọn Tiểu Màn Thầu chơi đi.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, Bàng Dục cùng Bao Duyên cũng coi như hai người rảnh rỗi nhất, cũng có thể trông nom cho Tiểu Tứ Tử, vì vậy liền dắt tay Tiểu Tứ Tử đi tìm bọn Bao Duyên.
Bàng Dục cùng Bao Duyên đều đang xem sách trong Vương phủ, xem phần lớn đều là những sách viết về địa chí Bắc Hải, bọn Bao đại nhân cũng đang ở đây.
Mà bọn Công Tôn đều ở trong quân trướng của Triệu Phổ …. vì vậy, Công Tôn dẫn theo Tiểu Tứ Tử đi đường gần nhất, trên tường thành.
Nhắc đến chuyện tại sao Công Tôn lại có thể xuất nhập tự do trong quân doanh của Triệu Phổ mà không có bất cứ ai ngăn lại, đó là vì hắn là thần y, lại là phụ thân của nghĩa tử Triệu Phổ ….. quan hệ rất đặc biệt đi.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi qua tường thành thật dài, thẳng đến khi nghe được tiếng binh lính đang thao luyện hô vang.
Hai người cùng đứng trên tường thành mà nhìn xem, chỉ thấy bên dưới mấy chục đại quân đang thao luyện, tràng diện này khí thế vô cùng.
Tiểu Tứ Tử vỗ tay: “Đẹp mắt a!”
Huấn quân thao luyện chính là Âu Dương Thiếu Chinh, Âu Dương dùng côn, quân binh cũng dùng côn, cùng nhau luyện tập trông rất đẹp mắt.
Công Tôn nhìn một lúc lâu, gật đầu một cái, Triệu gia quân quả nhiên là tinh binh, được huấn luyện rất tinh chuẩn a.
“Nha, phụ thân nhìn nha!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên đưa tay ra chỉ bên kia thành lâu, bảo Công Tôn nhìn về hướng Bắc.
Công Tôn nhìn theo hướng ngón tay bé chỉ, cảm thấy kinh ngạc …. Chỉ thấy ở nơi xa, cát vàng bay đầy trời, một mảng cát vô cùng lớn đang ập tới.
Công Tôn kinh ngạc.
Tiểu Tứ Tử há to miệng, phồng má: “Nha! Thổi đến đây a!”
Bọn binh lính trên thành lâu cũng nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt tiếng tù và vang dội tru lên, người dân trong thành rối rít tránh vào chân tường thành, binh lính đang thao luyện cũng nhanh chóng nằm xấp xuống.
Công Tôn vẫn còn ôm Tiểu Tứ Tử mà ngu ngơ đứng trên thành lâu.
Bọn lính dưới chân tường thành thấy vậy, liền nhanh chóng hét lên: “Tiên sinh, mau ngồi xuống!”
Công Tôn sửng sốt, vội vàng định ngồi xuống, thế nhưng lúc này gió đã thổi mạnh đến, Tiểu Tứ Tử sắp bị gió thổi đi, hắn liền vội vàng núi lại, đồng thời Công Tôn cũng cảm thấy có một cổ lực cực lớn đang đẩy hắn ra khỏi tường thành, hình như gió vẫn còn muốn cướp đi Tiểu Tứ Tử của hắn …. Công Tôn càng lúng túng hơn.
Chính lúc này, bên ngoài tường thành có một hắc ảnh bay lên, rẽ làn gió mà bay qua, đem Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử đều kéo vào trong ***g ngực, cùng ngồi xuống …
Công Tôn ngẩng mặt lên nhìn, liền thấy gương mặt Triệu Phổ đang ở ngay trước mắt.
Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên, gọi: “Cửu Cửu.”
Triệu Phổ dùng một tấm áo choàng chắn gió che lại cho hai người, nói: “Lần sau, nếu như thấy trên tường thành có treo cờ vàng, chứng tỏ sắp có bão cát, đừng có đi lên lầu.”
Công Tôn gật đầu một cái, cũng cảm thấy mình hình như cái gì cũng không hiểu.
Triệu Phổ véo véo cái má tròn xoe của Tiểu Tứ Tử, bên ngoài gió rất lớn, có điều hắn đã dùng nội lực cản gió lại rồi cho nên Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đều hoàn toàn không cảm nhận được gió lớn gì.
Công Tôn thấy Triệu Phổ trêu chọc Tiểu Tứ Tử còn thật vui vẻ nữa, liền hỏi hắn: “Tối qua trò chuyện với Tuần Việt Bạch rất tốt sao?”
Tối hôm qua, lúc Tuần Việt Bạch muốn nói chuyện với Triệu Phổ vừa đúng lúc có một quân y đến tìm Công Tôn, nói là trong quân có thê tử của một binh lính khó sinh, vì vậy Công Tôn vội vàng chạy đi đỡ đẻ cho nhà người ta nên không có nghe hết.
Công Tôn ở trong thành đỡ đẻ thành công một trường hợp mà hầu như tất cả đại phu cùng quân y trong thành đều bó tay, đã đỡ thành công không nói, hơn nữa lại là mẹ tròn con vuông, chuyện này rất nhanh đã truyền khắp quân doanh, binh lính cũng rất tôn trọng hắn.
Triệu Phổ nghe Công Tôn hỏi vậy liền cười, khoé miệng cũng nhướng lên: “Âu Dương nhìn người vô cùng chính xác.”
Công Tôn suy nghĩ một chút: “Cái câu nói Tuần Việt Bạch giống tên bán giày cỏ sao?”
Triệu Phổ cười càng vui vẻ hơn, không nhéo má Tiểu Tứ Tử nữa mà chuyển qua nhéo má Công Tôn: “Qủa nhiên, người hiểu ta chỉ có Thư ngốc.”
Nói xong, Công Tôn ngây người, Triệu Phổ cũng ngây người. Trên thành gió bão vô cùng lớn, Triệu Phổ phải dùng hai tay ôm chặt hai người vào lòng cho nên lúc này gần như là mặt sát bên mặt a.
Công Tôn có thể nhìn thấy trong mắt Triệu Phổ loé lên một tia yêu thương … Đúng vậy, nhìn vẻ mặt hắn lúc này, có một chút ý tứ yêu thích, Công Tôn cũng đâu phải kẻ khờ, được người ta yêu thích với bị người ta ghét, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được.
Lúc này đầu óc Công Tôn vô cùng hỗn loạn, một mặt cảm thấy thật vui vẻ, Triệu Phổ thích mình nha. Thế nhưng mặt khác cũng vô cùng khó hiểu —– Triệu Phổ mà thích mình sao? Hơn nữa điều hắn càng khó hiểu hơn chính là —— Mình biết hắn thích mình mà lại còn vui vẻ nữa sao.
Công Tôn cứ vậy mà suy nghĩ lung tung, nghĩ đến chính mình cũng hôn mê.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt nhìn hai vị phụ thân, nâng cằm, cảm thấy thế này cũng không tệ.
“Khụ khụ.” Triệu Phổ gãi đầu một cái, nói: “Tiểu tử Tuần Việt Bạch này có chút dã tâm, tâm cơ lại rất nặng, ta không dám tin hắn.”
“Vậy ngươi không cùng hắn hợp tác sao?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ lắc đầu một cái, nói: “Tạm thời cứ thu thập tin tức của hắn đã, có điều cần phải đề phòng.”
“Vậy còn Hiên Viên Phách thì sao đây?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ nói: “Ban đầu Hiên Viên Phách có thể kết giao bằng hữu với Bạch Ngọc Đường, liền chứng tỏ nhân cách người này hẳn cũng không quá tệ. Còn tên Tuần Việt Bạch này thì không hẳn.”
Công Tôn gật đầu một cái, Bạch Ngọc Đường kết giao bằng hữu đều có nguyên tắc rất rõ ràng.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng tù và.
Triệu Phổ liền cởi áo trùm ba người ra, rũ ra vô số cát vàng.
“Bão cát này lại lợi hại như vậy sao?” Công Tôn kinh ngạc.
“Đợt này nhiều bão cát, bên này có bão cát thì bên kia Bắc Hải hẳn là có bão tuyết.” Vừa nói, Triệu Phổ vừa giúp Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nắm lấy tay Công Tôn kéo hắn cùng xuống thành.
Binh lính dưới thành đều nhìn thấy cảnh tượng ấy, sờ cằm —– Ai nha! Xem ra chính là người một nhà a.
……………
Tạm thời không đề cập đến tình hình bên quân doanh Triệu Phổ, lại nói tới bọn Triển Chiêu ở Bắc Hải bên này.
Sáng sớm hôm nay, Triển Chiêu ăn điểm tâm xong liền tiếp tục đi tỷ võ. Trước khi đi còn diễn một màn lưu luyến uỷ mị với Bạch Ngọc Đường khiến Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều nhìn không nổi, gì chứ, không phải chỉ tách ra có một chút thôi sao.
Chờ cho Triển Chiêu đi rồi, Thiên Tôn cùng Ân Hầu cũng âm thầm đi dạo khắp nơi, Bạch Ngọc Đường thì chuẩn bị đi mua đàn.
Lúc này Bạch Ngọc Đường dắt ngựa ra, đeo hà bao xách hành lý, dẫn theo Tiểu Ngũ, ý là …… Chuẩn bị mua đàn xong là đi ngay.
Tiểu Ngũ đã phải nằm trong khách *** mà ngủ một ngày, cũng đang muốn ra ngoài để tận hưởng ánh nắng mặt trời cùng giãn gây cốt một cái.
Lúc đầu, dân chúng Bắc Hải nhìn thấy Tiểu Ngũ cũng không cảm thấy sợ hãi như người dân Trung Nguyên, trước đó Hiên Viên Phách cũng đã nói, ở Bắc Hải cũng có nhiều vương tôn quý tộc có nuôi mãnh thú, dĩ nhiên loại thần vật như Hắc Hổ này cũng vô cùng hiếm thấy.
Dựa theo phong tục sùng võ của Bắc Hải này, quả nhiên mọi người đều quay đầu qua nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường dắt Bạch Vân Phàm, dẫn theo Tiểu Ngũ đi thẳng đến cầm quán.
Thị vệ canh gác ở cửa cầm quán đã sớm nhìn thấy hắn, vội vàng chạy lên lầu bẩm báo cho Hiên Viên Kiệt.
Thật ra thì Hiên Viên Kiệt cũng cảm thấy vui mừng, đang ăn điểm tâm cùng Hiên Viên Giác, nghe thấy thị vệ bẩm báo người đã tới, lại còn mang theo một con Hắc Hổ cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài ….. Qủa nhiên thấy được Bạch Ngọc Đường một thân tuyết trắng, dắt theo một con Bạch Mã lại còn mang theo cả một con Hắc Hổ vô cùng xinh đẹp.
Trong đáy mắt cũng lộ ra vui mừng —— Người này tuyệt đối chính là nhân trung long phượng, so với đám Hoàng tử đầy cung của hắn cấp bậc đúng là cao hơn gấp bội.
Bạch Ngọc Đường đến cửa cầm quán, không hề cảm giác được khí tức của Hiên Viên Kiệt, không biết hôm nay hắn đã ổn định tâm tình hay là hắn không đến.
Có điều, Bạch Ngọc Đường cũng không vào trong cầm quán mà lại bị mấy tiếng ồn ào ở võ tràng tỷ võ nơi xa hấp dẫn.
Bạch Ngọc Đường tiến lên mấy bước, xem người tỷ võ trên đài.
Mà trùng hợp như thế, người đứng trên lôi đài lúc này vừa đúng lúc lại là Triển Chiêu.
Hiên Viên Kiệt thấy hành động của Bạch Ngọc Đường, cũng quay đầu nhìn sang ….
Lúc này, Hiên Viên Kiệt mới nhớ tới, hai hôm nay lực chú ý của hắn đều đặt trên người Bạch Ngọc Đường cho nên không có quan tâm đến việc tỷ võ.
“Võ thí lần này thế nào?” Hiên Viên Kiệt hỏi.
“Hoàng thượng, lần này có mấy cao thủ.” Đoạn Hồng bẩm báo: “Người đang tỷ võ trên lôi đài lúc này chính là Ân Thập Nhị, người này tuổi trẻ nhưng công phu kỳ cao, thuộc hạ cũng đã chú ý đến hắn từ sớm. Bên kia còn có một Tuần Việt Bạch, công phu cũng không tệ.”
“Ân Thập Nhị sao ….” Hiên Viên Kiệt cảm thấy cái tên này rất thú vị cho nên mới chú ý nhìn hơn một chút, sau khi nhìn thấy thì kinh ngạc vô cùng: “Nhân tài nhất đẳng!”
Viên Minh cùng Hoè Mật đều gật đầu, ngoại hình của Triển Chiêu đúng là rất đẹp.
“Bắc Hải ta lại có nhân tài như vậy sao?” Hiên Viên Kiệt cảm thấy rất hài lòng với Triển Chiêu, đồng thời, hắn cũng chú ý tới, Bạch Ngọc Đường ở dưới lầu hình như cũng rất thưởng thức Triển Chiêu.
“Danh thiếp của người trẻ tuổi đó ở đây.” Đoạn Hồng đã sớm chuẩn bị từ sớm, giao cho Hiên Viên Kiệt.
Hiên Viên Kiệt nhìn một chút liền gật đầu.
“Hoàng thượng, nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, năm nay Ân Thập Nhị này có thể giành được hạng nhất.” Đoạn Hồng nói.
“Nga ….” Hiên Viên Kiệt cười cười: “Không có bất ngờ gì xảy ra a …..”
Bạch Ngọc Đường nhìn người đang so tài cùng Triển Chiêu là một thanh niên mập lùn rất linh hoạt, công phu người kia cũng không tệ, có điều nếu so với Triển Chiêu thì còn kém quá xa.
Lúc hắn đang cảm thấy Triển Chiêu thắng chắc rồi thì lại thấy người kia lặng lẽ rút từ phía sau hông ra ba ngân châm phóng tới.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày —— Ra ám chiêu sao?!
Người trẻ tuổi đang so chiêu với Triển Chiêu kia cũng biết được hôm nay mình không thể thắng được rồi, lại thấy Triển Chiêu không có xuất toàn lực cũng biết võ công mình chênh lệch quá xa. Cho nên, hắn âm thầm cười một tiếng ——- Thật xin lỗi vị tiểu huynh đệ này, có điều lần này tuyệt đối không thể cho ngươi giành hạng nhất được!
Nghĩ xong liền đánh một hư chiêu, sau đó vung tay … bắn ra ba ngân châm về phía Triển Chiêu, lần lượt nhắm vào ba vị trí đỉnh đầu, huyệt nhân trung cùng cổ họng.
Triển Chiêu đã sớm nhận ra khác thường, tâm nói, không phải chứ —- Tỷ võ còn dùng ám chiêu?
Có điều từ lúc bắt đầu tỷ võ Triển Chiêu đã phát hiện, hình như loại tỷ võ này hoàn toàn không có quy tắc nào hết, chiêu gì cũng được, quang minh chính đại cũng được, ám chiêu cũng tốt, chỉ cần có thể thắng thì cái gì cũng có thể sử dụng được!
Mắt thấy ngân châm đã bắn về phía mình, Triển Chiêu liền định né, có điều …..
“Keng, keng, keng” ba tiếng vang lên, ba viên Mặc ngọc phi hoàng thạch đã bắn rơi ba ám châm kia ra ngoài.
Người ra ám chiêu vô cùng sửng sốt, Triển Chiêu lại liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng gần đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
Triển Chiêu giơ chân, một cước đạp bay tên lùn kia ra ngoài, nói tiếng: “Đa tạ.”
Tên lùn kia bị Triển Chiêu đạp một cước trúng ngực, có chút buồn bực mà định mắng cái tên khốn khiếp nào lại xen vào chuyện của người khác?
Vừa nhìn đã thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng phía xa, tên lùn kia giận a!
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường còn đang nhìn mình a, vì vậy liền cười híp mắt với hắn.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu với Triển Chiêu một cái.
Cả một quá trình này có ý nghĩa gì, chỉ có hai người họ mới biết, trong ánh mắt tương giao kia rốt cuộc là muốn nói cái gì ngoại nhân không thể nào biết được, trong mắt người ngoài, nhất là trong mắt Hiên Viên Kiệt lúc này, chỉ đơn giản nghĩ là Bạch Ngọc Đường nhìn thấy tên lùn kia ra ám chiêu liền ra tay tương trợ, mà Ân Thập Nhị một nụ cười này, cũng chỉ là dùng để cảm tạ mà thôi, lúc này trong đầu Hiên Viên Kiệt lại nảy ra một ý nghĩ —– Hai người này cũng thật là hữu duyên, mới gặp mà đã như quen thân từ lâu vậy.
Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu xong liền chuẩn bị đi vào cầm quán mua đàn.
Thế nhưng đúng lúc này, sau lưng hắn lại truyền đến tiếng la: “Đứng lại!”
Bạch Ngọc Đường giống như không có nghe thấy, tiếp tục đi vào trong cầm quán.
Thế nhưng có người đuổi theo hắn: “Bảo ngươi đứng lại ngươi không có nghe sao?!”
Bạch Ngọc Đường thấy người chạy đến ngăn trước mặt mình chính là tên lùn kia.
Lúc trước Tiểu Ngũ còn cảm thấy thật buồn bực …. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại không ở cùng một chỗ với nhau sao, vừa rồi còn nhìn thấy Triển Chiêu ở xa xa, nó vốn định chạy đến gặp Triển Chiêu, có điều Bạch Ngọc Đường lại vỗ nhẹ đầu nó.
Tiểu Ngũ rất nghe lời, lại có linh tính cho nên vẫn không động đậy, ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
Lúc này lại thấy có tên hung thần ác sát chạy đến phía Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Ngũ nhẹ nhàng mà “gầm gừ” mấy tiếng, nhướng hai con mắt hổ nhìn tên lùn kia.
Tên lùn kia vừa nhìn cũng cảm thấy thật kinh hãi —- Con hổ a!
Bạch Ngọc Đường thấy hắn cản đường, khẽ cau mày!
“Này!” Người nọ cảm thấy không phục: “Ngươi tại sao lại xen vào chuyện của người khác a?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, không có lên tiếng.
“Là một tên câm sao?” Người kia quan sát Bạch Ngọc Đường một lượt, nói: “Ta nói ngươi có hiểu quy củ không a? Tỷ võ cho phép sử dụng ám khí, đều tại ngươi mà ta bị thua!”
Bạch Ngọc Đường tống cho hắn một câu: “Ta không ra tay ngươi cũng sẽ thua.”
“Được a, cái tên ngoại lai mà cũng dám ngang ngược.” Người kia vén tay áo, ý là muốn đánh nhau với Bạch Ngọc Đường một trận.
“Lão tử tên là Thạch Khoát Hải!” Tên lùn kia vỗ vỗ ngực: “Ngươi tên gì?”
Trên lầu, Hiên Viên Kiệt nhìn chằm chằm hai người, vừa thấy người kia hỏi tên cũng lắng tai nghe.
Bạch Ngọc Đường nhìn Thạch Khoát Hải kia một chút, liền hỏi: “Ngươi là ai thì có quan hệ gì tới ta?”
Thạch Khoát Hải há to miệng.
Bạch Ngọc Đường hình như cảm thấy rất buồn cười: “Có ai hỏi ngươi sao?”
Thạch Khoát Hải giận đến độ giậm chân, chỉ Bạch Ngọc Đường: “Ngươi … Hôm nay gia không tha cho ngươi!”
Nói xong vừa định động thủ, lại nghe có người hô: “Khoát Hải!”
Thạch Khoát Hải nhìn về phía sau lưng Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy người gọi hắn chính là Tuần Việt Bạch.
Tuần Việt Bạch than thở, ngoắc tay với hắn: “Ngươi trở lại đây cho ta!”
“Đại ca, hắn …..”
“Rõ ràng là ngươi không đúng, còn không mau xin lỗi người ta!” Tuần Việt Bạch trừng hắn.
Khoé miệng Thạch Khoát Hải giật giật, có điều, Bạch Ngọc Đường nhìn ra được, Thạch Khoát Hải này hình như rất nghe lời người kia.
Một lúc lâu sau Thạch Khoát Hải tâm không cam tình không nguyện mà chắp tay với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên không thèm so đo cùng hắn, hắn không có làm Triển Chiêu bị thương, hơn nữa mình cũng có chuyện cần làm, cũng không cần lãng phí thời gian với hắn.
Vì vậy, liền xoay người đi vào cầm quán.
“Vị công tử này, công phu rất tốt đi.”
Lúc này Tuần Việt Bạch tiến tới, nói với Bạch Ngọc Đường: “Không biết nên xưng hô thế nào…..”
Có điều, hắn còn chưa có dứt lời Bạch Ngọc Đường đã đưa dây cương cho Tiểu nhị đang đi đến, nói: “Ta muốn mua một chiếc Tuyết tùng cầm.”
“Được a!” Tiểu nhị nhận dây cương, muốn dẫn ngựa đến chuồng.
Bạch Ngọc Đường nói: “Không cần, ta mua đàn xong là đi ngay.”
“Được.” Tiểu nhị giúp hắn dắt ngựa chờ ngoài cửa.
Tiểu Ngũ nằm ở ngoài cửa mà ngáp, liếc Tuần Việt Bạch đang lúng túng kéo theo Thạch Khoát Hải đang tức giận đi.
“Công tử, ngài muốn chọn cây đàn nào a?” Chưởng quỹ tự mình đến hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Cây tốt nhất.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Vậy cây này.” Chưởng quỹ vừa mới nhìn đã biết Bạch Ngọc Đường là người rất có tiền, vì vậy liền lấy cây đàn tốt nhất ra, đặt vào trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đưa tay ra, nhẹ nhàng mà sờ vào dây đàn một cái: “Đàn cổ.”
“Công tử quả nhiên là người trong nghề a.” Chưởng quỹ cười gật đầu: “Cây đàn này có thể nói là cây Tuyết tùng cầm tốt nhất Bắc Hải.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhẹ nhàng đàn mấy tiếng….
Tiếng đàn của Bạch Ngọc Đường vừa mới toát ra, cỗ nội lực quỷ dị kia lại phiến loạn.
Bạch Ngọc Đường cau mày —- Qủa nhiên, Hiên Viên Kiệt ở gần đây.
Ngoài cửa, Tuần Việt Bạch vốn định dẫn Thạch Khoát Hải đang không vui đi, đỡ cho hắn lại gây ra chuyện gì đó, nhưng mà vừa mới định đi lại cảm nhận được cổ nội lực kia.
Tuần Việt Bạch hơi ngẩn người —— Hiên Viên Kiệt ở đây sao? Mà đồng thời hắn cũng có chút tò mò, nội lực của Hiên Viên Kiệt hôm nay sao lại mất khống chế như vậy? Hôm qua cũng thế.
Nhìn vào trong cầm quán nhìn một cái, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang thử đàn, bốn phía cũng không có ai khác, hơn nữa vấn đề là nội lực này của Hiên Viên Kiệt chỉ xuất hiện sau khi nghe thấy tiếng đàn của Bạch Ngọc Đường, chẳng lẽ ……… Có quan hệ với Bạch y nhân này sao?
Nghĩ tới đây, Tuần Việt Bạch cũng định đi vào.
Thế nhưng, hắn còn chưa vào đến nơi đã thấy ngoài cửa có mấy trăm tinh binh chạy đến, bao vây cầm quán lại.
Tiểu Ngũ cùng Bạch Vân Phàm đều đang ở ngoài cửa a, cùng ngoẹo đầu mà nhìn Bạch Ngọc Đường đang cầm hành lý bị chắn lại bên trong …… Này là sao?
Bạch Ngọc Đường còn đang thử đàn, cũng đã chú ý đến người ngoài cửa, cau mày một cái.
Lúc này, Hiên Viên Kiệt đi từ trên lầu xuống, đi theo phía sau hắn còn có Hoè Mật cùng Viên Minh, còn có cả Đoạn Hồng và Hiên Viên Giác.
Từ vừa nãy Hiên Viên Giác đã cảm thấy kỳ quái rồi, hình như Hiên Viên Kiệt đặc biệt để ý đến Bạch y nhân ở dưới lầu kia ….. Cho đến lúc này thì hắn cũng hiểu chút rồi, cái người mà từ hôm qua Hiên Viên Kiệt đã muốn quật cả ba thước đất lên để tìm hẳn là người này đi.
Chuyện của Hiên Viên Kiệt cùng Bạch Linh Nhi cũng không có nhiều người biết, có rất nhiều người biết hắn luôn nhớ đến hai người Linh Nhi và Ngọc Nhi, thế nhưng những người biết được nội tình thực sự lại cực ít.
Tuổi của Hiên Viên Phách cũng tương đối lớn, hơn nữa hắn còn nghe ngóng được nhiều cho nên mới biết được tường tận, Hiên Viên Giác về cơ bản đều không biết được về việc có một Ngọc Nhi, hơn nữa cũng chưa từng được nhìn qua bức hoạ của Linh Nhi kia.
Hiên Viên Kiệt bước thật nhanh xuống lầu.
Bạch Ngọc Đường lúc này cũng đã thử đàn xong rồi, nói với Chưởng quỹ: “Ta muốn lấy cái này.”
Lúc này Chưởng quỹ cũng rất lo lắng mà nhìn Hiên Viên Kiệt một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, hình như đang do dự xem có nên nói giá hay không.
Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu mà nhìn Chưởng quỹ kia, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chưởng quỹ còn chưa kịp trả lời, Hiên Viên Kiệt đã đi tới, ngồi xuống đối diện Bạch Ngọc Đường.
Mà lúc này hình như Hiên Viên Kiệt cũng đã khống chế được tâm tình của mình rồi.
Bạch Ngọc Đường chú ý thấy tay hắn đặt bên cạnh, hình như đang cầm cái gì đó, thế nhưng lại chẳng thấy hắn cầm cái gì hết.
Cùng lúc đó, binh lính ngoài cửa đều quỳ xuống hành lễ, miệng hô vạn tuế, ngay cả dân chúng đi ngang qua đều quỳ sụp xuống không dám đứng dậy.
Tuần Việt Bạch cùng Thạch Khoát Hải ngoài cửa cũng nhanh chóng quỳ xuống, hai người cùng nhìn nhau một cái —– Có chút kỳ quặc.
Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất ngờ mà nhìn Hiên Viên Kiệt.
Thực ra thì Bạch Ngọc Đường cũng không phải là người giỏi diễn kịch, thật may là bản tính hắn rất lãnh tĩnh cho nên cũng không có biểu hiện kinh ngạc ra bên ngoài.
Hiên Viên Kiệt hình như rất hài lòng với phản ứng này của Bạch Ngọc Đường, gật đầu một cái: “Thấy Trẫm sao lại không quỳ?”
Bạch Ngọc Đường nghe những lời này lại cảm thấy có chút cổ quái, đại khái bởi vì trong trí nhớ của hắn chỉ có Triệu Trinh mới xưng là Trẫm thôi.
Bạch Ngọc Đường thở dài, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Hiên Viên Kiệt: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Hiên Viên Kiệt thiêu mi một cái.
Hiên Viên Giác bất mãn: “Lớn mật, Phụ hoàng ta còn đang hỏi ngươi đây!”
Chỉ là Hiên Viên Kiệt lại cứ thế mà liếc hắn một cái, ý bảo hắn im miệng.
Hiên Viên Giác không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.
Hiên Viên Kiệt liền gật đầu một cái, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta có một số việc cần tìm ngươi.”
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Chuyện gì?”
“Ta là Phụ hoàng ngươi.”
Hiên Viên Kiệt vừa nói một câu, Hiên Viên Giác đã phát ngu, Triều thần cũng phát ngu, cả bọn binh sĩ ngoài cửa cũng phát ngu … đương nhiên, người sửng sốt sừng sờ nhất vẫn là bọn Tuần Việt Bạch cùng Thạch Khoát Hải ngoài cửa.
Thách Khoát Hải le lưỡi với Tuần Việt Bạch, ý là —– Ai nha! Chắc không phải là đứa con riêng bên ngoài đó chứ?
Tuần Việt Bạch lại cau mày ——– Người này khác với những hoàng tử khác, Hiên Viên Kiệt hình như đặc biệt coi trọng hắn.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn chằm chằm Hiên Viên Kiệt hồi lâu, sau đó cười.
Một nụ cười này của Bạch Ngọc Đường chỉ khiến cho mọi người có chung một ý tưởng —– Mẫu thân của vị công tử bạch y này hẳn là người cười một tiếng có thể nghiêng nước ngả thành đi? Có thể sinh ra được nhi tử như vậy thì mẫu thân phải đẹp thế nào a? Khó trách sao năm đó Hiên Viên Kiệt lại thích.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Ngươi nhận nhầm người rồi.”
“Ta không nhận nhầm.” Hiên Viên Kiệt chỉ chỉ ngón tay cái của Bạch Ngọc Đường: “Chiếc nhẫn này từ đâu ngươi có?”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Không phải việc của ngươi.”
Mọi người chỗ này cũng hít vào một ngụm lãnh khí, ở Bắc Hải làm gì có ai dám nói vậy với Hiên Viên Kiệt chứ?
Thế nhưng Hiên Viên Kiệt không những không giận mà còn thật vui vẻ: “Tính cách này của ngươi giống hệt nương ngươi a.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, hình như cũng không còn nhẫn nại nổi nữa, đứng lên muốn đi.
“Ngươi có muốn cùng ta xem tỷ võ ngày mai không?” Hiên Viên Kiệt hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Hiên Viên Kiệt nói: “Ta có thể chứng minh ngươi chính là nhi tử của ta!”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.
Mọi người có mặt ở đây lại nhìn nhau ——- Hiên Viên Kiệt ngay cả “trẫm” cũng không dùng nữa mà lại xưng là “ta” … hình như rất coi trọng người này.
“Cổ cầm này, nếu ngươi thích thì cứ cầm đi.” Hiên Viên Kiệt mỉm cười, ôn hoà chưa từng có từ trước đến nay: “Nương ngươi cũng thích đánh đàn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn cây đàn kia một chút, lại có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua: “Không cần.”
Nói xong, Bạch Ngọc Đường định đi, lại nghe Hiên Viên Kiệt đột nhiên nói: “Ngón tay cái bàn tay trái của ngươi có một thai ký màu đỏ.”
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, dừng chân lại, nhìn Hiên Viên Kiệt.
Lúc này vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường vô cùng kinh ngạc, cũng không phải hắn giả vờ kinh ngạc mà là thực sự kinh ngạc. Thế nhưng, cũng phải nói lại là Bạch Ngọc Đường kinh ngạc là bởi vì chiếc nhẫn của Ngân Yêu Vương kia ….. Ngân Yêu Vương rốt cuộc là người thế nào?! Ngay cả chuyện này cũng có thể tính ra.
Hiên Viên Kiệt thấy thần sắc của hắn cũng vô cùng vui vẻ.
Mà lúc này, Hiên Viên Giác theo bản năng cũng nhìn ngón tay mình một cái …… mà đồng thời những người khác cũng hiểu được rồi —- Hiểu được tại sao Hiên Viên Kiệt lại đặc biệt thương yêu một Hiên Viên Giác cái gì cũng không giỏi này? Có lẽ là bởi vì trên tay hắn cũng có một vết thai ký màu đỏ đi.
………………..
Trên lôi đài bên kia, Triển Chiêu đã tỷ võ xong rồi cũng sớm biến mất khỏi đám người.
Lúc này hắn đang trốn trên một nóc nhà kín đáo, quan sát động tĩnh trong cầm quán.
Mà phía sau hắn, chẳng biết Ân Hầu cùng Thiên Tôn đã chạy đến từ lúc nào nữa, cả hai cũng đang quan sát đây.
Triển Chiêu khẽ cau mày, tất cả mọi chuyện đều phát triển đúng theo những gì mà hắn dự đoán. Vậy mà tại sao hắn lại cảm thấy không vui …. Những việc bọn họ sắp làm cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi, tiến triển cuối cùng, là phúc hay là hoạ cũng chưa biết được.
Còn Hiên Viên Kiệt lúc này đã giũ bỏ vẻ tàn bạo của hắn, mà thay vào đó là dáng vẻ của một người phụ thân rất thương nhớ nhi tử như bao người phụ thân bình thường khác, hắn còn đang chìm đắm trong niềm vui cùng hạnh phúc khi tìm được đứa con yêu quý thất lạc từ lâu của mình.
Triển Chiêu than thở —– Mình hiểu cái tính cách bướng bỉnh của Bạch Ngọc Đường hơn bất cứ ai, người ngoài thường nói hắn lãnh khốc vô tình, thế nhưng thực sự thì tâm địa hắn vô cùng hiền lành tốt bụng, bất luận chuyện lần này làm có là vì chính nghĩa đến đâu, có thể cứu được bao nhiêu người, thế nhưng đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, phải dùng kế sách thế này đối với Hiên Viên Kiệt, cũng rất khổ tâm rồi.
Thiên Tôn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu, nói: “Ngọc Đường có thể giải quyết tốt, con cũng phải cẩn thận bản thân mình, không được phân tâm.”
Triển Chiêu gật đầu, ánh mắt lại liếc về phía lôi đài tỷ võ ….. Bất luận thế nào, mình nhất định phải giành được đầu bảng, thuận lợi tiến vào cung đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường. Bao nhiêu năm qua, vẫn luôn là Bạch Ngọc Đường chủ động phụng bồi bên cạnh mình, cùng mình tra án ở Khai Phong phủ, cùng mình khắp nơi đi tuần. Bây giờ đến lúc mình bồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường rồi.
Mà lúc này, người mang loại ý nghĩ này cũng không phải chỉ có một mình Triển Chiêu, còn có thêm một Tuần Việt Bạch đang quỳ nữa.
Bạch Ngọc Đường xuất hiện lại mang đến cho Tuần Việt Bạch một tia hy vọng, một hy vọng có thể hoàn toàn phá huỷ Bắc Hải. Đã có một âm mưu hoàn hảo hình thành trong tâm hắn, mà để bắt đầu cho những thuận lợi tiếp theo sau này, điều kiện tiên quyết chính là ——— Hắn nhất định phải thắng được trận tỷ thí ngày mai, thuận lợi tiến vào cung, trà trộn đến bên cạnh vị Hoàng tử mới này!