CHƯƠNG 19. [ CUỘC SỐNG THƯỜNG NGÀY CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ ]
Mọi người ở đây đều nhanh chóng gật đầu, có mấy người lớn mật lại len lén liếc nhìn mã xa một cái —- Ai nha, nghe nói Lục Tuyết Nhi là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng khó trách a, có thể sinh ra một Thái tử gia như vậy thì người làm mẫu thân phải tuyệt đẹp thế nào a!
**************************
“Cái gì?” Mới sáng sớm Hiên Viên Kiệt đã nghe nói Bạch Ngọc Đường đến tìm mình cho nên tâm tình rất tốt, thế nhưng vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói xong cũng kinh ngạc không thôi: “Nương ngươi muốn đến đây?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Hiên Viên Kiệt có chút không rõ ràng lắm, hỏi: “Ngươi … ngươi nói là dưỡng mẫu ngươi?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Là thân mẫn ta!”
“Ai!” Hiên Viên Kiệt không vui: “Cái đứa nhỏ này, sao ngươi lại cố chấp vậy chứ, đã nói thân mẫu ngươi chính là Linh nhi mà!”
“Nhưng nàng cũng đã đến rồi, mã xa đã đợi sẵn ngoài thành, chẳng lẽ ngươi định bảo ta đuổi nàng đi sao?” Bạch Ngọc Đường cũng không cùng Hiên Viên Kiệt tranh cãi nhiều nữa, chỉ nói: “Nàng ấy nuôi ta hai mươi mấy năm a, ngươi mà không để cho nàng vào thì ta sẽ cùng nàng đi về là được.”
“Ai, đừng, đừng a!” Hiên Viên Kiệt xua tay, gật đầu một cái: “Ai, nếu như người ta đã nói thân mẫu cũng tựa như dưỡng mẫu, đại danh của Lục Tuyết Nhi trẫm cũng đã nghe qua, nàng đến có lẽ cũng là sợ Trẫm cứ giữ ngươi lại không chịu thả ngươi về đi, Ngọc nhi lại xuất sắc như vậy, nương ngươi nhất định là bỏ không được ngươi đi.”
“Vậy ta bảo nàng lên.” Bạch Ngọc Đường nói: “Để nàng ở trong viện của ta.”
“Được. Hôm khác Trẫm sẽ đăng môn bái phỏng.” Hiên Viên Kiệt vừa nói vừa sai người mở cửa thành nghênh đón Bạch phu nhân đi lên, còn phải dùng lễ nghi rước khách quý mà đón rước nữa. Còn nhắc nhở, từ nay về sau không cho phép bất cứ ai được tự ý xuất nhập Thái tử phủ! Tất cả mọi người đều phải cẩn cẩn tuân thủ.
Câu cuối này Hiên Viên Kiệt nói ra hiển nhiên là có dụng ý. Hắn đã nghe chuyện hôm qua mấy vị Hoàng tử xông vào Thái tử phủ rồi, mặc dù đã bị Bạch Ngọc Đường đuổi đi, thế nhưng nghe nói thái độ rất ngang ngược vô lễ.
Chờ cho một đạo Thánh chỉ từ Phù Đồ sơn hạ xuống, trên Phù Đồ sơn cũng hạ xuống mười chiếc cầu treo để rước một cỗ mã xa màu trắng lên núi.
Mà lúc này, ở trong xe ngựa … làm gì có Lục Tuyết Nhi nào, chỉ có một Thiên Tôn cái mặt đen thui, cùng một ảnh vệ vẻ mặt dở khóc dở cười mà ngồi phía sau hắn.
Thiên Tôn chống cằm, tức giận quá a —- Cái con Thỏ chết bầm đó lại để ta phải giả thành nương nó!
Mã xa một đường rất thuận lợi mà đi thẳng vào sân viện trong Thái tử phủ, Phúc Cáo đuổi mấy hạ nhân đi: “Ai! Sau này trừ mấy nha hoàn chuyên hầu hạ, không cho phép bất cứ ai xuất nhập Thái tử phủ! Cần phải tránh xa biết không? Còn nữa a! Cần phải thật tôn trọng với Bạch phu nhân! Thấy mã xa của phu nhân thì phải lập tức cúi đầu, không cho phép nhìn trộm, có biết không a!”
Mọi người ở đây đều nhanh chóng gật đầu, có mấy người lớn mật lại len lén liếc nhìn mã xa một cái —- Ai nha, nghe nói Lục Tuyết Nhi là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng khó trách a, có thể sinh ra một Thái tử gia như vậy thì người làm mẫu thân phải tuyệt đẹp thế nào a!
Còn đang suy nghĩ đột nhiên lại thấy màn xe đột nhiên bị vén lên.
Bọn hạ nhân vội vàng cúi đầu một cái …. Sau đó mọi người cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra chợt nghe thấy tiếng gió “vút” một cái, một trận hàn khí bức người toát ra a …..
Mọi người không khỏi cảm khái ——- Qủa nhiên là mẫu thân của Thái tử a, lạnh như vậy a ……
Ngay cả Phúc Cáo cùng Trâu Dịch cũng không nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy một Bạch y nhân che kín mặt bằng một chiếc mũ trùm, cứ như vậy mà bay thẳng vào nhà.
Sau đó, trong nhà cũng truyền đến thanh âm của nữ nhân: “Ngọc Đường a, đóng cửa.”
Mọi người không phải rụt cổ lại —– Ai nha! Ngay cả thanh âm cũng dễ nghe vậy a!
“Vâng, nương!”
Cái chữ “nương” này là Bạch Ngọc Đường phải cố gắng lắm mới nhẫn cười mà nói ra được, thiếu chút nữa nhịn không được mà cười văng cả ra ngoài, có điều vẫn cứ nén lại được, đi theo vào phòng, trước khi đóng cửa lại còn dặn mọi người: “Không có chuyện của các ngươi nữa, mau đi nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!” Bọn hạ nhân cũng lui ra ngoài. Triển Chiêu đi về căn phòng cách vách.
Bạch Ngọc Đường vào phòng, vừa mới đóng cửa lại Thiên Tôn đã ném mũ trùm mà nhào đến cấu véo má hắn: “Tiểu tử thối, Thỏ con chết bầm!”
Bạch Ngọc Đường bị hắn véo đến độ không còn biện pháp nào khác, đã thế còn rất không sợ chết mà trêu chọc hắn: “Nương a, người nhã nhặn chút đi!”
Thiên Tôn xắn tay áo định đánh hắn, lúc này cửa sổ phía sau được mở ra, Triển Chiêu liền nhảy vào.
Mà trong phòng lúc này ngoại trừ Thiên Tôn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ra còn có thêm một người áo đen đang ngồi bên cạnh bạn uống trà a.
Hắc y nhân kia là ai? Không phải là Triệu Phổ cũng chẳng phải là Trâu Lương, mà chính là Hắc Ảnh, đó cũng chính là ảnh vệ cùng Thiên Tôn lên xe và núp trong mã xa ban nãy.
Hắc Ảnh có một tuyệt kỹ, đó chính là Khẩu kỹ, chỉ cần nghe qua bất cứ thanh âm nào đó là hắn đều có thể bắt chước được hết, bất luận đó là tiếng nói hay là tiếng động vật hoặc tiếng kêu nào đó, lúc trưức mọi người cũng đã được thưởng thức một lần rồi. Lần trước khi hắn ở quân doanh có được gặp qua Lục Tuyết Nhi, cho nên hoàn toàn có thể bắt chước giống hệt giọng của Bạch phu nhân.
Hôm qua Thiên Tôn chạy đến chỗ của Bạch Ngọc Đường, cho nên tối qua Bạch Ngọc Đường liền đuổi Thiên Tôn về kéo hắn qua đây.
Thiên Tôn lúc đó còn vô cùng buồn bực, Ngọc Đường bảo hắn kéo Hắc Ảnh tới làm cái gì chứ, sáng sớm còn bắt hắn ngồi trong mã xa chờ sẵn dưới núi nữa, này là cái tình huống gì? Lại không có nghĩ đến … lúc Triển Chiêu đi xuống còn nói nghênh đón Bạch phu nhân.
Nếu như không phải là có Hắc Ảnh ngồi trong mã xa kéo chặt Thiên Tôn lại, hắn đã sớm đạp cửa xông ra rồi.
“Ngươi tại sao lại để ta giả trang nương ngươi hả?” Thiên Tôn bất mãn: “Nương ngươi cùng sư phụ ngươi có cái gì khác nhau chứ?!”
Hắn vừa nói xong tất cả mọi người đều nhìn hắn chằm chằm.
Thiên Tôn gãi gãi đầu: “Bị ngươi chọc giận đến hồ đồ luôn rồi! Giữ nương ngươi ở lại với giữ sư phụ ngươi ở lại thì có gì khác nhau sao?”
Nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, hỏi: “Tóm lại là có gì khác nhau?”
Triển Chiêu liền tới đỡ Thiên Tôn đang tức giận ngồi xuống, châm trà cho hắn: “Thiên Tôn a, người đừng tức giận, Ngọc Đường làm vậy hẳn là có đạo lý của hắn đi.”
“Ngoại trừ chơi ác ra thì hắn còn có đạo lý gì chứ?” Thiên Tôn hỏi Triển Chiêu.
“Ách ….” Triển Chiêu ngẩng mặt suy nghĩ một chút: “Cái này sao …..”
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi hắn: “Nếu như nói sư phụ ở chỗ này, Hiên Viên Kiệt nói muốn gặp người, người có gặp hay không a?”
Thiên Tôn quay ngoắt mặt đi: “Muốn gặp thì gặp, không muốn thì không gặp chứ sao!”
“Dựa vào cái gì mà cho hắn gặp người chứ?” Bạch Ngọc Đường trừng hắn: “Người có thể gặp dễ vậy sao? Thân phận người là gì chứ? Trên đời này có bao nhiêu người xếp hàng dài ở chân núi muốn gặp người, người còn không thèm để ý đến nữa mà!”
Thiên Tôn sờ sờ cằm, tâm tình hình như tốt hơn một chút.
“Bây giờ ở trong phòng này chính là nương của con, tất cả mọi người đều phải tránh xa, chẳng phải càng dễ cho chúng ta làm việc hơn sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thiên Tôn bĩu môi.
“Ngoài ra, khi người đóng vai nữa quyến rồi thì có thể đường đường chính chính cầm cái này đi ra ngoài dạo chơi, chẳng lẽ người muốn lúc nào cũng ở lỳ trong phòng sao?!” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại.
Thiên Tôn tiếp tục bĩu môi.
Khoé miệng Triển Chiêu cứ thế mà co giật ——- Cảm giác cứ như hắn đang dạy nhi tử vậy …….
“Người cũng chẳng cần lên tiếng làm gì, cái gì Hắc Ảnh cũng nói giúp người không phải sao?” Bạch Ngọc Đường thiêu mi nhìn Thiên Tôn: “Người ngoan ngoãn chút, đừng có gây hoạ nữa được không?”
“Vậy làm nương ngươi thì Hiên Viên Kiệt muốn gặp cũng có thể từ chối sao?” Thiên Tôn cũng cảm thấy cái này không đúng lắm.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, gật đầu một cái: “Dĩ nhiên là có thể không gặp, người không biết nữ nhân luôn có một cái lý do mà có thể từ chối bất cứ chuyện gì hay sao?”
“Lý do gì?” Thiên Tôn nghiêng đầu một cái.
Triển Chiêu và Hắc Ảnh cũng hiếu kỳ.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Tới kỳ kinh nguyệt đó!”
……………….
“Phốc …..” cuối cùng thì Triển Chiêu cũng nhịn được nữa, một ngụm trà vừa uống cũng phun hết ra ngoài.
Hắc Ảnh thì cười đến độ tay chân cũng ngứa ngáy rồi.
Sau đó, chỉ thấy đột nhiên Thiên Tôn nhảy lên một cái, cũng may là Bạch Ngọc Đường đã sớm có chuẩn bị, nói xong cái là xoay người chạy luôn.
Vì vậy ở trong phòng lúc này chỉ thấy có hai bóng trắng lướt qua lướt lại quanh ven tường cùng mấy cái cột trụ mà tới lui mấy vòng …. Hai thầy trò ngay cả Như Ảnh Tuỳ Hình cũng đem ra mà luyện luôn rồi.
Thiên Tôn tức giận cành hông: “Tiểu tử thối, vi sư dạy ngươi công phu, ngươi cũng biết mang ra mà khiến ta tức chết!”
Bạch Ngọc Đường liền tiến đến bên cạnh hắn: “Nương, xin người bớt giận a ……”
Thiên Tôn nhất quyết phải bắt bằng được hắn, còn Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục trốn, cuối cùng, Thiên Tôn tức quá không làm gì được, nhìn thấy Triển Chiêu đang ngồi bên cạnh mà uống trà, liền lập tức nhào đến mà kéo lấy tóc hắn,dùng sức mà giật hai cái.
“Ai nha!” Triển Chiêu cả kinh, xoa xoa đầu nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn híp mắt mà cốc đầu Triển Chiêu: “Đều tại ngươi dạy hư, trước đây Ngọc Đường nhà ta rất thật thà ngu ngơ a!”
Triển Chiêu rất vô tội mà vuốt trán nhìn Thiên Tôn, có điều hắn suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, sao Bạch Ngọc Đường lại khi dễ Thiên Tôn vậy a?
Lúc này, ở bên ngoài đột nhiên lại nghe thấy tiêng gõ cửa “cốc cốc cốc.”
Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn Thiên Tôn một cái.
Thiên Tôn bĩu môi.
Hắc Ảnh giúp hắn đeo mũ trùm lên, còn mình thì vọt đến sau tấm bình phong mà tránh mặt.
Triển Chiêu đi ra mở cửa.
Phúc Cáo cười híp mắt mà bưng vào một bát canh, nói: “Đây là canh chim bồ câu tuyết mà trù phòng đặc biệt chuẩn bị cho Bạch phu nhân.”
Triển Chiêu cười cười, giúp một tay nhận lấy.
Phúc Cáo liền lui ra ngoài.
Triển Chiêu bưng canh vào đặt lên trên bàn.
Bạch Ngọc Đường lúc này cũng đã ngồi xuống bên cạnh Thiên Tôn: “Người có ăn không a?”
Thiên Tôn mở nắp ra, thấy mùi vị rất thơm ngon, chỉ “hừ” một tiếng.
Triển Chiêu cầm bát nhỏ múc ra cho Thiên Tôn một bát, thấy còn đầy cả một nồi lớn liền múc cho Bạch Ngọc Đường, Hắc Ảnh cùng mình mỗi ngươi một bát.
Mọi người ngồi xuống vừa định ăn, lại thấy Thiên Tôn đoạt đi cái bát của Bạch Ngọc Đường: “Không cho ngươi ăn.”
Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn cũng không mấy vui vẻ, liền cho tay vào ngực móc ra cho Thiên Tôn một món đồ.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn một cái, thấy là một cây ngọc trâm liền nháy mắt mấy cái: “Đây là cái gì?”
“Cũng …. không tính là cái gì, chỉ là một cây ngọc trâm mà năm đó Dương Quý Phi cài mà thôi.” Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói: “Hiên Viên Kiệt đưa đến làm lễ vật ra mắt cho nương con ….”
Thiên Tôn híp mắt mà nhìn chằm chằm cây ngọc trâm kia! Trong suốt a, bên trên còn có khắc mấy câu thơ nhỏ xíu mà năm đó mấy vị thi nhân ca ngợi nhan sắc của Dương Quý Phi nữa.
Thiên Tôn liền liếc Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Người có muốn hay không?”
Thiên Tôn sờ sờ lỗ mũi.
Bạch Ngọc Đường liền đem ngọc trâm nhét vào tay hắn.
Thiên Tôn sờ sờ ngọc trâm thật kỹ.
Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: “Trong cung của Hiên Viên Kiệt có không ít đồ cổ vô cùng quý giá, đợi mấy ngày nữa con nói nương con thích hoạ tự, để hắn mang mấy bức cổ hoạ thật đến cho người thường thức.”
Thiên Tôn vừa nhìn hắn một cái, lại đem bát canh chim bồ câu trắng kia đặt trước mặt hắn, vui vẻ hạnh phúc mà cầm ngọc trâm rồi uống canh, chuyện không vui sao —- Quên mất tiêu rồi còn đâu!
Triển Chiêu dở khóc dở cười, Bạch Ngọc Đường đúng là vừa đấm vừa xoa a, thật không biết nên nói là hắn quá hiểu Thiên Tôn hay là hắn là tay dỗ dành lão nhân gia lão luyện nữa.
Chờ cho Thiên Tôn ăn uống no say rồi đi ngủ trưa, Bạch Ngọc Đường liền nói với Hắc Ảnh: “Trong thời gian này phiền ngươi chiếu cố sư phụ ta, đừng để cho hắn chạy loạn.”
Hắc Ảnh gật đầu: “Yên tâm.”
Vừa nói Hắc Ảnh vừa hỏi: “Có cần ta giả thành nữ nhân không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cả kinh.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Cái này, không cần ngươi phải uỷ khuất như vậy ….”
“Uỷ khuất cái gì a? Dịch dung ta đây giỏi nhất! Nhất là giả trang thành nữ nhân.” Nói xong, Hắc Ảnh liền cầm lên một bọc hành lý thật lớn chạy sang phòng bên cạnh, chỉ một lát sau, từ ngoài cửa sổ đó có một a di béo ú nhảy vào …..
“Phốc ….” Triển hộ vệ hôm nay đã phải phun ra ngụm trà thứ hai.
Hắc Ảnh chạy đến đây, nói: “Lúc ở Triệu gia quân ta vẫn luôn đi mật thám hoặc nằm vùng chẳng hạn, chuyện như thế này đã làm qua không ít, mấy ảnh vệ chúng ta giả trang thành nam nữ đủ loại, đây cũng là chuyện thường như cơm bữa mà thôi.”
Khoé miệng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật giật, cái này —– A di mập này mở miệng ra là nói giọng nam, thật kỳ lạ a.
Bạch Ngọc Đường nhìn Hắc Ảnh một hồi, lại quay sang nhìn Thiên Tôn mà sờ sờ cằm một chút: “Hay là ….”
Thiên Tôn trừng hắn một cái: “Ngươi muốn cái gì?”
Bạch Ngọc Đường đành thành thật mà cúi đầu uống trà.
Triển Chiêu mỉm cười nhìn hắn —– Ngươi thử tác quái nữa xem, cẩn thận Thiên Tôn thật sự đánh mông ngươi đó.
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái.
Đến buổi chiều, Bạch Ngọc Đường ra ngoài, hỏi Phúc Cáo: “Có chuyện gì cần làm hay không?”
Phúc Cáo suy nghĩ một chút, hỏi: “Thái tử có muốn đi chọn mỹ nhân hay không?”
“Phốc ….”
Hôm nay có vẻ như Triển Chiêu không có số uống trà, ngụm trà thứ ba cũng bị phun ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn Phúc Cáo.
“A, Không phải!” Phúc Cáo vội vàng sửa lời: “Không phải vậy, nô tài muốn nói Thái tử có muốn đi xem thi Hoa khôi hay không?”
“Thi Hoa khôi cái gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Nga, trong cung cứ ba tháng sẽ có một lần thi Hoa khôi, bởi vì trong cung có rất nhiều Hoàng tử cho nên có rất nhiều các quý tộc hoàng cung, các quan lại cùng thương cổ trong nhà có nữ nhi cũng đều đưa vào trong cung để trổ tài nghệ, các mỹ nhân cũng thi đấu với nhau, sẽ có rất nhiều Hoàng tử cũng đi xem, nếu như trúng ý có thể chọn làm thê thiếp.” Phúc Cáo nói.
“Vậy nếu như Hoàng tử chọn trúng cô nương không hề thích hắn mà lại thích hoàng tử khác thì sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Nga, vậy thì sẽ hỏi một chút xem vị Hoàng tử mà nàng thích có muốn nàng hay không.” Phúc Cáo nói: “Thế nhưng đa phần đều muốn, vì như vậy thì có thể nở mày nở mặt với các Hoàng tử khác mà.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu.
“Điện hạ, trong cung của ngài một nữ nhân cũng không có, ngài cũng không còn nhỏ nữa, vẫn chưa thành thân mà Bạch phu nhân cũng không nóng nảy sao?” Phúc Cáo hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Ta đã nói có người trong lòng rồi.”
“Cái này ….” Phúc Cáo lạ hạ thấp thanh âm nói: “Chọn mỹ nhân, ngoại trừ chọn nữ nhân còn có chọn cả nam nhân nữa đó.”
Bạch Ngọc Đường không nói nổi mà nhìn hắn: “Nam nhân hay nữ nhân gì ta cũng không muốn, đã nói là có người trong lòng rồi!”
Gương mặt Phúc Cáo tràn đầy hâm mộ: “Thái tử điện hạ quả nhiên là tình chuyên nhất a, thật là hảo nam nhân thế gian hiếm thấy nha, các Hoàng tử hoàng tôn trong cung kia có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, mỗi người đều là lòng tham không đáy, đều xem những nữ nhân kia như vật chơi đùa mà thôi. Người được Thái tử chung tình quả nhiên là tam sinh hữu hạnh, phải tu luyện mấy chục năm mới được vậy đi ……”
“Hắt xì …..” Triển Chiêu đột nhiên hắt xì liền ba cái.
Phúc Cáo vội vàng nói: “Có phải Ân đại nhân bị nhiễm phong hàn rồi không ?”
Triển Chiêu xoa xoa cái mũi, hai tai đỏ bừng.
Bạch Ngọc Đường hỏi Phúc Cáo: “Vậy làm Thái tử, ngoại trừ đi chọn mỹ nhân còn có phải làm gì nữa không?”
Phúc Cáo suy nghĩ một chút, nói: “Ngoại trừ ăn uống vui đùa ra thì không cần làm gì cả đi.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà hỏi: “Mỗi ngày chỉ có ăn uống cùng chơi đùa?”
“Đúng vậy!” Phúc Cáo gật đầu: “Tất cả các Hoàng tử đều vậy a.”
“Đọc sách, luyện võ, việc quân cơ đại sự đều không có người dạy sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không có, từ khi còn nhỏ cho đến lúc lớn lên cũng chỉ cần ăn chơi thôi, đợi đến lúc lớn lên rồi sẽ tự mình nghĩ xem mình muốn học cái gì thì có thể học cái đó một chút, có điều có học cũng chẳng được bao nhiêu. Số người học võ nhiều hơn một chút bởi vì có võ công tốt thì Hoàng thượng sẽ thích hơn.” Phúc Cáo nhún vai một cái, lặng lẽ nói: “Điện hạ có thể không biết, thực ra thì bên trong các Hoàng tử này có nhiều người không biết chữ đâu! Đặc biệt là những Hoàng tử còn trẻ kia. Những người lớn hơn còn may mắn một chút, có điều tất cả đều ở bên ngoài hoàng thành rồi a.”
Bạch Ngọc Đường cau mày —– Đường đường là nhi tử của Hoàng đế mà ngay cả chữ cũng không biết, đây là tình trạng gì?
Lúc này, Trâu Dịch cũng chạy vào: “Điện hạ!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hỏi hắn: “Án mạng của Lục hoàng tử thế nào rồi?”
Trâu Dịch lắc đầu một cái: “Sau khi Hoàng thượng nghe xong chỉ gật đầu một cái, sau đó nói đem chôn đi.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, Triển Chiêu cũng cảm thấy không thể tin được —– Cho dù không phải là thân nhi tử cũng nên cho đắp một mộ phần chứ?
“Chưa điều tra ra hung thủ sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Trâu Dịch lắc đầu cười khổ: “Hoàng thượng nói lúc này tâm tình người không tệ, loại chuyện chản nản thế này để mấy hôm nữa hẵn nói.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhịn không được mà trong lòng dâng lên một sự chán ghét ….. cái này cũng quá quái dị!
“Đúng rồi!” Bạch Ngọc Đường thấy cũng không có việc gì làm, không bằng đến Hoàng cung tìm tung tích của hung thủ tối hôm qua đi, vì vậy liền hỏi Trâu Dịch cùng Phúc Cáo: “Ta muốn đi dạo trong Hoàng cung một chút được không?”
“Ách …” Hai người hình như có chút khó xử.
“Cũng không giấu điện hạ, các tầng ở Hoàng cung đều thuộc về những Hoàng tử khác, nơi chúng ta có thể tự do xuất nhập cũng chỉ có phủ Thái tử mà thôi.” Phúc Cáo trả lời: “Muốn đến hành cung của các Hoàng tử khác nói không chừng sẽ lại gặp phải phiền phức, còn ở tầng cao nhất nơi Hoàng thượng ở nếu như muốn vào phải cần được cho phép mới được.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Vậy làm Thái tử thì không có chuyện gì khác để làm sao?”
Trâu Dịch cùng Phúc Cáo nhìn nhau một cái, hai người cùng suy nghĩ một chút: “Hay là, đi dạo Hoàng thành một chút?”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy chuyện này cũng được, không đi dạo Hoàng cung được thì đi dạo Hoàng thành vậy, không đi tìm cái cao thủ đó thì đi dò la xem binh mã Bắc Hải ở đâu cũng tốt.
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu theo Trâu Dịch và Phúc Cáo rời khỏi Hoàng cung.
Đúng lúc này lại thấy cửa phòng mở ra.
Có một a di mập lúc lúc lắc lắc mà đi ra: “Thiếu gia, phu nhân nói cũng muốn đi cùng.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái —– Mang theo Thiên Tôn đi cùng sao? Có ổn không a?
Có điều hai người còn chưa kịp nói gì đã thấy Thiên Tôn đội một chiếc mũ trùm che kín cả người đi ra ngoài rồi.
Lụa trắng thật dài gần như phủ kín cả chân, Thiên Tôn cứ thế lắc lư mà đi ra ngoài, nhìn từ tư thế điệu bộ cũng thấy được không thoải mái.
Phúc Cáo lập tức tiến đến nịnh hót: “Bạch phu nhân quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành a! Nhìn dáng người đi cũng nhìn ra được là tư hoa tuyệt đại nha!”
Triển Chiêu cảm thấy may mắn lúc này mình không có uống trà, nếu không khẳng định là sẽ phun hết lên mặt Phúc Cáo cho xem.
Thiên Tôn nín thở, cách mảnh lụa trắng mà trừng Bạch Ngọc Đường —– Con thỏ chết bầm.
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng mà đỡ hắn : “Đi thôi, hài nhi bồi người đi xuống núi một chút.”
Thiên Tôn sửng sốt ….. Bạch Ngọc Đường đỡ hắn nha ….. giọng nói cũng thật ôn nhuận nga …. thật ngoan thật ngoan thật ngoan quá đi a …..
Triển Chiêu ở bên cạnh mà nhìn Bạch Ngọc Đường đỡ Thiên Tôn ra ngoài, cũng nhịn không được mà mỉm cười —— Cũng chỉ có lúc thế này thì hai thầy trò mới có thể gần gũi nhau như vậy, mặc dù Thiên Tôn cũng cũng đã đến tuổi phải cần có con cháu đỡ mới có thể đi dạo khắp nơi rồi, thế nhưng nhìn ngoại hình và võ công của hắn như vậy, nếu như ngày bình thường mà Bạch Ngọc Đường lại đỡ hắn đi thì nhìn rất quái dị. Có điều lúc này lại không sao hết, cách một tầng liêm sa che chắn, cũng là tránh khỏi ánh mắt mọi người! Là nương sao, đương nhiên là càng phải thương yêu, càng cần hiếu thuận mới đúng.
Triển Chiêu cười híp mắt mà đuổi theo, tận lực đi ở phía trước mập a di do Hắc Ảnh giả trang. Lại nhắc tới, cũng không biết Hắc Ảnh quan sát cái mập a di này ở đâu mà nhìn dáng đi của hắn từ đằng sau lại cứ núc la núc lắc, giống hệt bà mai chuẩn bị đi làm mối cho người ta vậy. Triển Chiêu lúc này cũng cảm khái, mấy ảnh vệ này của Triệu Phổ quả thật đều là …. Nhân tài a!