CHƯƠNG 32. [ NGHỊCH LÂN ]
Thiên Tôn thiêu mi: “Ta đã nói rồi, từ nhỏ Ngọc Đường nhà ta đã vậy rồi, nó thích, đừng nói là cướp đi, ngay cả nghĩ muốn cũng không cho phép nghĩ.”
***********************
Sau khi ăn xong điểm tâm rồi, mọi người bắt đầu tính toán xem bước tiếp theo nên làm thể nào.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường ăn được không tệ, cũng cảm thấy thèm ăn hơn, cho nên ăn hơi nhiều. Bản thân con Mèo này ngày thường đều được Bạch Ngọc Đường dùng cẩm y ngọc thực để nuôi, hơn nữa mặc dù hắn là tên cật hóa, thế nhưng đối với việc ăn uống lại rất cầu kỳ. Bởi vậy, lúc này Triển hộ vệ cảm thấy hình như mình đã ăn quá no rồi, vì vậy vuốt vuốt bụng, đi đi lại lại trong sân để tiêu thực.
Tiểu Ngũ đi phía sau hắn, cũng đang đi đi lại lại, dính chặt lấy người y như một con mèo nhỏ vậy, Triển Chiêu thực sự có chút chê nó, liền đưa tay nắm lấy tai nó mà kéo: “Ngươi nói xem cái khí phách Mãnh thú vương của ngươi ở đâu hả?”
Tiểu Ngũ liền dùng cái đầu đầy lông mao mềm mượt mà đi cọ cọ hắn, chỉ thiếu nước nằm ngửa ra mà kêu “mieo mieo” nữa thôi. Triển Chiêu chỉ biết nhìn trời.
Còn đang đi lại tiêu thực, đột nhiên lại thấy Tiểu Phúc Cáo khoác tay nải chạy vào: “Ân đại nhân!”
Triển Chiêu thấy hắn tinh thần sáng lạn, liền cười nói: “Đã về rồi?”
“Đúng vậy!” Phúc Cáo chào Triển Chiêu một tiếng: “Nô tài không có ở đây, Điện hạ vẫn khỏe chứ a? Nghe nói xảy ra đại sự, các vị Hoàng tử cũng đổi rồi a!”
Triển Chiêu cũng có chút bất đắc dĩ, nhắc nhở hắn: “Hoàng tử thay đổi, hạ nhân cũng đổi rồi, mấy Hoàng tử kia cũng không dễ nói chuyện, ngươi có ra vào cũng nên cẩn thận một chút, đừng gây hấn với bọn họ.”
Phúc Cáo gật đầu, cười nói: “Ân đại nhân, ngươi thật là tốt, những nô tài như chúng ta đây, cái mạng thực chẳng khác nào cỏ dại, lâu lắm rồi không có ai tốt với chúng ta như vậy.”
Triển Chiêu thấy hắn đem bọc y phục đặt sang một bên, liền hỏi: “Hỉ sự của muội muội ngươi xong rồi sao?”
“Đã xong rồi! Muội muội ta được gả đi vô cùng có thể diện a!” Phúc Cáo gật đầu, lại vừa nhìn chung quanh một chút, tiến đến gần bên tai Triển Chiêu, thấp giọng nói: “Đúng rồi, Ân đại nhân, lúc mới lên núi, nô tài có nghe được một chút chuyện.”
Triển Chiêu tâm nói Phúc Cáo này thật được việc a, trên đường trở về còn có thể hỏi thăm được việc nữa, cho nên liền nhìn hắn: “Chuyện gì?”
Phúc Cáo nói: “Ta nghe được mấy nô tài lạ kia bàn luận về Thái tử gia.”
Triển Chiêu hơi sững sờ: “Thảo luận về cái gì?”
“Hình như nói là sáng nay Tứ hoàng tử bị tức chết, Lục Hoàng tử nhất định sẽ giúp hắn xả giận gì đó.” Phúc Cáo nói.
Triển Chiêu sờ cằm, lúc này, lại thấy Trâu Dịch dẫn theo mấy thị vệ vào.
Triển Chiêu hỏi hắn: “Trâu đại nhân, bây giờ các Hoàng tử lại sắp xếp lại thứ tự, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử là ai a?”
Trâu Dịch suy nghĩ một chút, nói: “Tứ hoàng tử chính là người vừa mới gây sự ban nãy, Hiên Viên Đán, mà Lục hoàng tử là đệ đệ ruột của hắn Hiên Viên Lạc. Cả hai người này đều do chính cung hoàng hậu sinh ra, Tứ hoàng tử vốn dĩ còn là Thái tử … thế nhưng, sau khi Hoàng hậu bị Hoàng thượng ban tử, Thái tử liền bị phế truất, hai người bọn họ bị đày đến phía Nam làm Phiên vương. Tứ hoàng tử có chút kiêu ngạo phóng túng cùng nóng nảy, thế nhưng đệ đệ hắn là Lục hoàng tử nghe nói là văn võ toàn tài, võ công tương đối tốt. Được người ta gọi là Tây Nam Tiểu Triệu Phổ ……”
“Hoắc.” Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Thật hay giả?”
Trâu Dịch cười cười: “Thế nhưng hai huynh đệ hắn tình cảm thực sự rất tốt, chuyện điện hạ vừa mới đuổi Tứ hoàng tử đi vừa rồi nếu như để Lục hoàng tử biết, có thể hắn sẽ thực sự quay lại ra mặt thay ca ca hắn ….”
Trâu Dịch còn chưa có dứt lời, đã có một thị vệ chạy vào hồi bẩm: “Đại nhân, Lục hoàng tử Hiên Viên Lạc cùng Tứ hoàng tử Hiên Viên Đán mang người tới.”
Trâu Dịch thiêu mi với Triển Chiêu một cái, ý là ——- Qủa nhiên tới!
Triển Chiêu lại cảm thấy rất hứng thú mà sờ cằm —- Tây Nam Tiểu Triệu Phổ a? Nếu để cho Triệu Phổ nghe được hẳn là sẽ chơi rất vui đây.
……………………….
“Hắt xì!”
Trong Hắc Phong Thành, Triệu Phổ liền hắt hơi một cái, khiến cho ngôi thành bảo trên cát vừa được Âu Dương Thiếu Chinh cùng Tiểu Tứ Tử hợp lực đắp lên bị sụp xuống.
Tiểu Tứ Tử xị mặt: “A!”
Âu Dương chỉ Triệu Phổ: “Bồi tiền đi! Đắp từ sáng tới trưa đó!”
Khoé miệng Triệu Phổ co giật, thật rất muốn đánh Âu Dương một trận ….. có điều, sao mũi lại ngứa vậy chứ?
Công Tôn đang xem một cuốn đồ trục liền lầm bầm một câu: “Không biết Triển huynh cùng Bạch huynh có gặp phiền toái gì không …”
…………………….
Mà lúc này, ngoài cửa Thái tử phủ, có mấy chục người đang hùng hổ kéo vào.
Dẫn đầu là hai người, một là Hiên Viên Đán vừa mới tới sáng nay, một người khác khoảng độ hai bốn hai lăm tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường một tay xách theo trường đao, có đều dáng vẻ lại rất không biết trời cao đất rộng ….
Triển Chiêu liếc mắt một cái —— Không giống Triệu Phổ chút nào hết! Triệu Phổ đẹp trai hơn hắn, hơn nữa nhìn đâu có thiếu tâm nhãn như hắn a? Hơn nữa người này nhìn cũng không có đẳng cấp lưu manh lắm đi!
…………………………
“Hắt xì …..”
Trong Hắc Phong Thành, lần thứ hai Triệu Phổ lại hắt hơi.
Tiểu Tứ Tử đau lòng nhìn ngôi thành bảo vừa mới sửa xong lại sụp mất một nửa, Âu Dương thì vén tay áo muốn liều mạng cùng Triệu Phổ, mấy ảnh vệ đều phải kéo hắn lại.
Triệu Phổ bóp mũi mình —– Sao lại ngứa vậy a!
Công Tôn lại đi đến bên cạnh mà híp mắt nhìn hắn ——- Có phải bị thương phong hay không?
…………………………
Hiên Viên Lạc cùng Hiên Viên Đán đứng chung một chỗ đúng là có thể nhìn ra khác biệt, Hiên Viên Đán tư chất nhìn rất bình thường, Hiên Viên Lạc đứng bên cạnh hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng cuồng tính hơn rất nhiều, nhìn rất có phong thái Lão đại. Triển Chiêu nghĩ thầm trong lòng, nếu như Hiên Viên Kiệt mà là một phụ thân bình thường, hẳn là phải rất sủng ái nhi tử này mới đúng đi?
Hiên Viên Lạc trước mắt này khiến cho Triển Chiêu nhớ đến nhi tử của Phương Phách trước đây, Phương Tuấn, cũng không biết gia tộc rất may mắn tránh được một kiếp đó gần đây thế nào rồi?
Lại nhắc tới, trong đám nhi tử của Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Lạc này cũng coi như một nhân tài xuất chúng …. Dĩ nhiên, Hiên Viên Phách cũng không tệ, dựa vào tuổi tác mà nói, hẳn là hắn lớn hơn những người này, không biết hắn đứng hàng thứ mấy. Mặt khác, những Hoàng tử này đều ra đời trước Đại hoàng tử, như vậy bây giờ lại cần sắp xếp một lần nữa, đầu tiên Đại hoàng tử Hiên Viên Lang, chẳng lẽ bây giờ hắn lại thành Cửu hoàng tử sao?
“Nga?” Hiên Viên Lạc vừa mới tới đã quan sát trên dưới Triển Chiêu một cái, sau đó liền cười: “Nghe nói Thái tử điện hạ mới tới dáng dấp không tệ, quả thật không tệ chút nào a! Nếu như ngươi thực sự rất giống Bạch Linh Nhi năm đó, khó trách sao Phụ hoàng lại mê luyến như vậy.”
Khoé miệng Triển Chiêu co giật —— Này người ta vẫn nói là cái gì … Qủa nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài a! Nguyên nhân duy nhất hắn được gọi là Tiểu Triệu Phổ hẳn là cũng vì cách nói chuyện kiểu lưu manh này đi? Sách ….
……………….
“A… Hắt xì!”
Triệu Phổ lại đánh một cái hắt xì rung trời nữa, đánh cho cả mặt bàn cũng rung lên.
Tiểu Tứ Tử đang cẩn thận đắp tháp lâu đài liền nhanh chóng che trên ngôi thành bảo đó.
Có điều, cái hắt hơi này của Triệu Phổ dường như quá cường hãn, khiến cho Tiểu Tứ Tử giật mình nằm sấp luôn lên thành bảo.
Âu Dương nhảy dựng lên, có điều còn chưa kịp để cho hắn pháp hoả chửi bậy, Công Tôn đã nhanh chóng kéo tay Triệu Phổ, bắt mạch cho hắn ——- Tuyệt đối là bị thương phong a!
…………………………
Triển Chiêu còn đang xem tướng cho Hiên Viên Lạc kia, đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Bạch Ngọc Đường nghe được động tĩnh bên ngoài cho nên đi ra ngoài.
Trâu Dịch cùng Phúc Cáo đều hành lễ với hắn: “Điện hạ!”
Hiên Viên Lạc ngẩn người, đại khái biết rằng mình nhầm người rồi, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó lập tức sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường đi xuống, trực tiếp đến bên cạnh Triển Chiêu mà đứng.
Triển Chiêu che miệng, thấp giọng nói một câu: “Cái này … là Tây Nam Tiểu Triệu Phổ trong lời đồn đó!”
Khoé miệng Bạch Ngọc Đường co rút, rất từ tốn mà nói một câu: “Đừng có sỉ nhục Triệu Phổ chứ!”
Lời này của hắn, mọi người nghe được rõ ràng.
Ánh mắt Hiên Viên Lạc vô cùng bất thiện, cười lạnh nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nga? Thì ra ngươi mới là Thái tử a.” Vừa nói hắn vừa bĩu môi một cái: “Dáng dấp trông chẳng ra làm sao!”
Ở bên cạnh hắn, vị thân huynh đệ kia cũng nhìn hắn một cái, ý là ——– Ngươi nói lời chẳng thật tâm chút nào a?
Hiên Viên Lạc tức giận, chỉ Bạch Ngọc Đường một cái: “Ta biết ngươi là Thái tử, có điều ta nhất định phải về ở phủ này! Chúng ta ở đang ở tầng bên dưới, giờ phải đổi chỗ đi!”
Bạch Ngọc Đường cũng không thèm để ý đến hắn, đến bên thạch bàn ngồi xuống uống trà, Phúc Cáo liền chạy đến châm trà cho hắn.
Triển Chiêu cảm thấy Hiên Viên Lạc này đến rất không đúng lúc, tâm tình của Bạch Ngọc Đường đang rất tệ, đừng có lại chọc cho hắn phát hoả lên đi. Đến lúc đó, Chuột kia có khi cái gì cũng không thèm để ý nữa, trực tiếp phá tan cái Phù Đồ Thành này, mang theo đại đội trở về Ánh Tuyết Cung chúc thọ cho phụ thân hắn, hẳn là hậu quả khôn lường đi.
Vì vậy, Triển Chiêu liền vừa chắp tay, vừa làm công tác hoà giải: “Hai vị Hoàng tử, Thái tử chỉ ở đây một tháng, một tháng sau hắn liền trở về Trung Nguyên, đến lúc đó hai vị trở lại ở đây cũng không muộn.”
Hiên Viên Lạc ngẩn người: “Chỉ ở một tháng?”
Hiên Viên Đán cũng không hiểu: “Chỉ làm Thái tử một tháng? Này có ý gì?”
“Các ngươi lại ở chỗ này ồn ào cái gì?”
Lúc này Hiên Viên Lang lại dẫn theo một đại đội thị vệ đi vào.
Triển Chiêu có chút buồn bực —— Làm gì mà tới lắm người như vậy chứ?
Bạch Ngọc Đường uống trà nghĩ ——— Thật là phiền phức!
Hiên Viên Lạc cùng Hiên Viên Đán nhìn Hiên Viên Lang một chút, thấy hắn dẫn theo một đám người, dáng vẻ cũng bất thiện.
Hiên Viên Lạc cười lạnh một tiếng: “Sao vậy? Cửu hoàng đệ đến ra mặt cho Thái tử sao?”
Hiên Viên Lang quan sát trên dưới hắn một lần, nói: “Mấy vị Hoàng huynh vừa mới tới, vẫn nên cẩn thận thì hơn, đừng có đắc tội người không nên đắc tội mà dẫn tới hoạ sát thân, đến lúc đó đừng trách huynh đệ ta đây không nhắc nhở trước.”
Quả thật, Hiên Viên Lang nghe nói Hiên Viên Lạc đến tìm Bạch Ngọc Đường gây sự. Hắn biết người trong phủ của Bạch Ngọc Đường đã về nghỉ phép hết rồi, bên trong chỉ còn mấy thị vệ với một mình Ân Thập Nhị, sợ là sẽ thua thiệt. Cũng không phải hảo cảm của Hiên Viên Lang với Bạch Ngọc Đường đột nhiên tăng cao, chẳng qua là hắn đã cứu mình một mạng, hơn nữa, những vị huynh đệ khác đều đã chết hết rồi, mặc dù biết Bạch Ngọc Đường không lâu, thế nhưng dù sao cũng có cảm giác đồng cam cộng khổ.
Hiên Viên Đán cau mày: “Ta muốn an trí linh vị của Mẫu hậu ta, nhất định phải ở phủ này.”
Bạch Ngọc Đường uống trà, cảm thấy lý do này cũng được, lại nhớ đến hàng chữ bằng máu kia, có lẽ là hai vị Hoàng tử này đối với vị Hoàng hậu năm đó tình cảm rất sâu đậm. Nếu như là hắn, hắn cũng không thích người khác động vào đồ của nương hắn, càng không cho người khác ở trong phòng của nương hắn, nhìn hai cái tên ngông cuồng này vẫn còn có hiếu tâm, nếu như bọn họ muốn phủ thì cứ cho họ đi.
Bạch Ngọc Đường vốn đang định mở miệng, lại nghe thấy Hiên Viên Lạc hình như đang cảm thấy rất hứng thú với Triển Chiêu mà nói: “Ngươi là ai?”
Triển Chiêu hơi chắp tay: “Tại hạ là Thị vệ của Thái tử điện hạ, Ân Thập Nhị.”
“Nga ….” Hiên Viên Lạc gật đầu: “Là người Bắc Hải sao?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.
Triển Chiêu cười cười gật đầu, tâm nói cái vị Lục hoàng tử này nói cũng nhiều a, tính tình có vẻ thoải mái hơn Triệu Phổ nha …
…………..
“A….” Triệu Phổ vừa mới ngẩng mặt lên, Công Tôn liền bóp mũi hắn lại.
Triệu Phổ hắt xì không ra hơi, Công Tôn liền mở một cái bình ra, đặt dưới mũi hắn: “Ngửi đi, ngửi đi, liệu có phải là do phấn hoa hoặc bụi bặm gây ra không a? Không phải thương phong a.”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần lại được, bò dậy, vỗ vỗ mấy hạt cát trên ngực, nhìn thành bảo đã sụp đổ hoàn toàn mà thở dài.
Tiêu Lương liền tiến tới: “Cận nhi, chúng ta đừng đắp lâu đài nữa, đắp con heo hay con thỏ đi?”
Tiểu Tứ Tử híp mắt lại nhìn ——- Con heo … con thỏ ….
Lại vỗ vỗ cát, Tiểu Tứ Tử vừa mới quay người lại.
Triệu Phổ đang ngửi ngửi cái bình mà Công Tôn đưa tới ngay bên mũi mình, ngay lập tức hắn liền cảm thấy có một luồng hơi gay mũi xông thẳng lên, vì vậy … Cửu vương gia liền ngẩng mặt lên, hắt hơi thành một câu kinh thiên động địa: “Ai nha hắt!”
……………
Mà nhìn lại, Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đống cát.
Những người khác thì trợn tròn cả hai mắt.
Binh tướng bên ngoài quân trướng đều nghe được tiếng hắt hơi kinh thế hãi tục này.
“Ai nha! Cái hắt hơi này của Nguyên soái thật khí phách a!”
“Đúng a!”
“Lần đầu ta nghe thấy có người hắt hơi mà cũng nghe ra được là ‘ai nha hắt’ như vậy đó.”
“Sách sách, đại anh hùng đúng là khác biệt a.”
…………………..
Hình như Hiên Viên Lạc cảm thấy vô cùng hứng thú với Triển Chiêu, cười hỏi: “Thái tử nhà ngươi một tháng sau là trở lại Trung Nguyên rồi, ngươi cứ đi theo hắn làm thị vệ thì có tiền đồ gì a? Ta thấy công phu của ngươi hình như rất tốt, dáng vẻ ta lại rất thích, không bằng theo ta đi?”
Triển Chiêu trợn mắt nhìn, chờ cho đến khi hắn hiểu được vị nhân huynh này đang nói cái gì, hắn liền lặng lẽ liếc Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên bàn đá một cái —– Chuột! Hắn đang đào trộm góc tường nhà ngươi kìa!
Trong phòng, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang bám vào khe cửa mà nhìn trộm ra ngoài xem náo nhiệt cũng nhịn không được mà than thở —— Ai nha! Hiên Viên Lạc kia thật giỏi a! Lại ở ngay trước mặt Bạch Ngọc Đường mà định lừa gạt Mèo nhà hắn, quả nhiên muốn chết a, không có muốn chết cũng sẽ chết đó nha!
Hiên Viên Đán lại có chút không hiểu mà nhìn huynh đệ mình, ý là —— Chúng ta đến cướp nhà, ngươi lại cướp thủ hạ của hắn làm cái gì?
Hiên Viên Lạc khoanh tay, nhìn xung quanh một cái, sau đó lại thương lượng với Bạch Ngọc Đường: “Cái này, hai huynh đệ chúng ta có núi vàng núi bạc, hay là như vậy đi, ta muốn phủ đệ này cùng thị vệ này của ngươi, ngươi ra giá đi, thế nào?”
Hắn còn chưa có dứt lời, lại nghe thấy sau lưng có tiếng nói truyền đến: “Tây Nam Tiểu Triệu Phổ?”
Hiên Viên Lạc sửng sốt.
Triển Chiêu đỡ trán.
Mọi người đều cả kinh … Bởi vì Bạch Ngọc Đường vốn đang ngồi yên ổn bên thạch bàn, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng Hiên Viên Lạc.
Hiên Viên Đán cũng cảm thấy sau gáy lạnh như băng, cau mày ——- Trước khi hắn xuống núi, Hiên Viên Phách đã cảnh cáo hắn đừng có chọc đến Bạch Ngọc Đường. Thứ nhất, công phu hắn rất tốt, thứ hai, tính khí hắn không tốt, mà quan trọng nhất chính là mấy ngày nay tâm tình hắn rất tệ. Lúc đó Hiên Viên Đán còn không coi ra gì, tâm nói chẳng phải chỉ là một tên giang hồ thôi sao, có gì hơn người chứ. Thế nhưng lúc này ….. Hắn có chút hối hận.
Hiên Viên Lạc cảm thấy sau cổ lạnh toát, hắn cũng cảm thấy buồn bực —— Công phu của Bạch Ngọc Đường này là cái gì vậy? Nội kình lại lạnh như thế! Hơn nữa …. hắn lại có thể thần không biết quỷ không hay mà đến phía sau mình, mình lại hoàn toàn không biết rõ hắn đến như thế nào!
Hiên Viên Lạc liền tránh sang bên một chút, cau mày mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường sầm mặt, tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn hắn: “Cho dù có thật sự là Triệu Phổ, cũng không dám nói những lời này với ta.”
Hiên Viên Lạc nuốt một ngụm nước bọt ………. Hắn cũng không phải là kẻ chưa trải đời, chẳng qua là khi nói những lời này, nội lực của Bạch Ngọc Đường lại đè ép hắn, khiến hắn không cách nào nói ra lời ——- Người này tuổi còn trẻ như vậy, sao lại có được nội lực cao thế này?
Trong phòng, Thiên Tôn cũng phồng mặt: “Oa! Đầu tiên là bị bằng hữu bán đứng, sau đó lại bị người ta đào trộm góc tường ngay trước mặt mình, lần này Đường Đường sắp điên rồi a!”
Ân Hậu không nói gì mà nhìn Thiên Tôn: “Hình như ngươi rất vui thì phải.”
“Đương nhiên a, Ngọc Đường nhà ta hai mươi năm rồi còn chưa có lần nào phát hoả như vậy đâu!” Thiên Tôn nghiêm túc gật đầu.
Ân Hậu cũng cảm thấy buồn bực: “Hai mươi năm trước hắn tức giận như vậy với ai?”
“Ta nha.” Thiên Tôn chỉ chỉ mũi mình: “Ta nhân lúc nó ngủ mặc cho nó cái váy hoa …..”
Khoé miệng Ân Hậu cũng co rút kịch liệt.
……………………..
Trong Hắc Phong Thành, Tiểu Tứ Tử ngồi khoanh tay trên đống cát, bĩu môi mà nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ vừa mới xoa mũi xong lại đi xoa tai, hỏi Công Tôn đang kê đơn dược cho hắn bên cạnh: “Thư ngốc, tại sao tai ta lại nóng vậy?”
Công Tôn bất đắc dĩ mà nhìn hắn một chút —— Lúc không đánh giặc, không có chính sự để làm, hắn chính xác là một tên lưu manh đích thực!
…………………………
Hiên Viên Đán cũng đã ý thức được Bạch Ngọc Đường không phải chỉ là một loại cao thủ bình thường rồi, mà là người không phải ai cũng có thể đối phó được ….. Hơn nữa tính khí người này còn khó chịu hơn cả lời đồn a! Không cho thì không cho thôi, làm gì cứ như muốn giết người vậy.
Ân Hậu sờ cằm: “Ai dà.”
Thiên Tôn thiêu mi: “Ta đã nói rồi, từ nhỏ Ngọc Đường nhà ta đã vậy rồi, nó thích, đừng nói là cướp đi, ngay cả nghĩ muốn cũng không cho phép nghĩ.”
Bạch Ngọc Đường một tay nắm lấy chuôi đao, hình như muôn rút đao …. Mà đao còn chưa ra khỏi vỏ, Hiên Viên Lạc cùng Hiên Viên Đán đã cảm thấy một luồng lạnh lẽo xẹt qua gáy.
Lúc này Hiên Viên Lang rất thức thời mà lui ra hai bước, tránh bị vạ lây.
“Ngươi … ngươi muốn làm gì?” Hiên Viên Đán kéo Hiên Viên Lạc lại, hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Không phải hai ngươi có một núi vàng cùng một núi bạc sao.” Bạch Ngọc Đường lúc này tâm tình đã xấu đến cực điểm: “Vừa gọn, giữ lại làm mộ phần ….”
Chẳng qua là, lúc hắn đang chuẩn bị rút đao ra, chuôi đao lại bị người giữ lấy.
Bạch Ngọc Đường cau mày quay lại.
Triển Chiêu hí mắt nhìn hắn.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— Làm gì?
Mắt Triển Chiêu nheo lại chút xíu —– Phải hỏi ngươi mới đúng! Muốn điên a ngươi!
Bạch Ngọc Đường cau mày —– Không làm nữa, quay về Ánh Tuyết Cung, ai thèm quản Bắc Hải bọn chúng ngoạn nháo ra sao.
Triển Chiêu than thở, Chuột xổ mao rồi a …. Ở đây lại nhiều người như vậy, không có cơ hội an ủi hắn a, bình thường những lúc thế này hắn chỉ cần vuốt ve lông mao chút là tốt rồi.
…………………
Đang lúc Triển Chiêu khó xử, bên ngoài lại có một người đi vào.
Triển Chiêu vừa giương mắt nhìn, tâm nói —– Được chứ! Lại tới một tên nữa!
Chỉ thấy người vội vã chạy vào chính là Hiên Viên Phách.
Hiên Viên Lạc cùng Hiên Viên Đán vừa nhìn thấy hắn liền đồng thanh gọi: “Nhị ca …..”
Triển Chiêu âm thầm tính toán một chút —— Nga, thì ra Hiên Viên Phách chính là Nhị hoàng tử a ….
“Ngọc Đường, là hiểu lầm …” Hiên Viên Phách vừa vào đến cửa đã nói một câu.
Lúc này đến lượt Triển Chiêu cảm thấy khó chịu —— Ngọc Đường? Ngươi là tên hèn hà, lại là tên lừa gạt hai mặt ba lời, Ngọc Đường là tên mà ngươi có thể gọi sao?! Ngọc Đường chỉ có Miêu gia ngươi đây mới có thể gọi!
Triển Chiêu tức giận một cái, liền buông tay ra, sau đó mọi người liền nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên.
Chờ cho khi dư âm danh đao ra khỏi vỏ dần tản đi … mọi người chỉ cảm thấy tai mình ông ông mấy tiếng vang vạng lại sau đó đao của Bạch Ngọc Đường đã vào vỏ rồi.
Hiên Viên Lang theo bản năng mà sờ sờ trên người mình một cái, cũng may …. Tay chân vẫn còn.
Mọi người cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì, chỉ có Hiên Viên Phách bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ Hiên Viên Lạc một cái.
Khi Hiên Viên Lạc hiểu được, cũng cảm thấy trên đầu mình đột nhiên phát lạnh … sau đó liền nghe thấy rắc rắc mấy biếng, cúi đầu nhìn xuống, mũ đội đầu của mình đã vỡ thành hai, rơi trên nền đất.
Hiên Viên Lạc cũng trợn tròn mắt, một đao kia nếu như vào sâu chút xíu nữa, xem ra mình thực sự phải nằm dưới mộ cũng nên ….
Trâu Dịch cùng Phúc Cáo nhìn nhau một cái, ý là ——- Hôm nay Thái tử gia sao vậy? Bình thường rất dễ chịu mà, đột nhiên tức giận đến vậy?
Trâu Dịch cũng có chút buồn bực, hắn mơ hồ cảm thấy, hình như giữa Bạch Ngọc Đường và Hiên Viên Phách có thù oán hoặc hiềm khích gì đó, dĩ nhiên ….. lúc nãy, khi Bạch Ngọc Đường mới đi ra tâm tình cũng không có tệ lắm, thế nhưng khi Hiên Viên Lạc xuất khẩu cuồng ngôn nói muốn lấy Ân Thập Nhị làm thị vệ cho mình, tâm tình hắn liền thay đổi hoàn toàn.”
Bạch Ngọc Đường cầm đao lại, kéo Triển Chiêu, xoay người vào phòng.
Triển Chiêu đi theo Bạch Ngọc Đường vào phòng, cảm thấy nhiệm vụ cấp bách lúc này chính là thuận mao cho cái con Chuột đang bị chạm phải nghịch lân này, cho nên liền nháy mắt với Trâu Dịch cùng Phúc Cáo, ý là —– Tiễn khách đi!
Trâu Dịch tiến lên, làm thế thỉnh với mọi người.
Hiên Viên Lạc cau mày, hỏi Hiên Viên Đán: “Hắn có ý gì ….”
Hiên Viên Đán cũng không rõ, có điều Hiên Viên Phách đã kéo hai người ra ngoài rồi.
“Cứ đi như vậy chẳng khác nào sợ hắn vậy.” Hiên Viên Lạc bất mãn.
Hiên Viên Lang ở bên cạnh khích bác: “Ngươi không sợ thì đừng đi.”
Hiên Viên Lạc trợn mắt, xoay người lại định đi tìm Bạch Ngọc Đường lý sự.
“Đủ rồi.” Hiên Viên Phách trừng mắt nhìn hai người một cái: “Đi thật sẽ bỏ mạng đó.”
“Nơi này là Hoàng thành Bắc Hải, ta là Hoàng tử, hắn thực sự dám giết chúng ta sao?” Hiên Viên Đán cũng cảm thấy không thể nguôi giận.
Hiên Viên Phách cũng tức giận: “Vậy ngươi trở lại thử một chút xem.”
Hiên Viên Đán cau mày không nói.
Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo hai ngươi chớ có chọc vào Bạch Ngọc Đường, các ngươi coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai sao!” Hiên Viên Phách bất mãn.
Hiên Viên Lang ở bên cạnh nhìn rất rõ —— Thì ra, Tứ Hoàng tử cùng Lục hoàng tử đều rất nghe lời Nhị hoàng tử đi. Binh mã trong tay Hiên Viên Lạc không ít, mà Hiên Viên Đán lại vốn là Thái tử, vậy mà cả hai người bọn họ đều là Hiên Viên Phách nói gì nghe nấy. Vị Nhị hoàng tử vốn được người ta gọi là người tốt này …. Xem ra cũng có thực lực đi.
Lúc mọi người đang chuẩn bị xuống núi, từ trên núi lại vang lên tiếng chuông, là Hiên Viên Kiệt triệu mọi người vào cung.