CHƯƠNG 31. [ PHONG HỒI LỘ CHUYỂN ]
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, có chút vui mừng, liền tiến lại gần nhìn một cái, lại chỉ thấy trên giấy viết một câu là: “Ai nha, cuối cùng cũng đã phát hiện rồi a, quả nhiên thông minh nha, xem tiếp tờ nữa đi!”
***************************
Triển Chiêu chui xuống dưới đáy bàn, ngước mặt lên nhìn hàng chữ kia, chỉ thấy đó là một hàng chữ màu đỏ sậm, chắc hẳn là được viết bằng máu đã bị khô cứng lại rồi. Mà nét chữ nhìn qua cũng thấy tương đối non nớt, chữ cũng không lớn, giống như là của tiểu hài tử viết …. Nghĩ cũng đúng, chỉ có tiểu hài tử lúc ngồi dưới đáy bàn mới vừa đúng tầm giơ tay lên, nếu là người lớn thì có chút khó khăn.
Ân Hậu ghé đầu vào nhìn, chỉ thấy mấy nét chữ nhỏ kia có chút xiêu vẹo, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên đó viết là ——- “Phụ hoàng bị quỷ ám rồi …”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, không biết tại sao, có thể do những chữ này được viết bằng máu, nhìn qua hàng chữ này khiến cho Triển Chiêu cảm thấy được, đứa nhỏ kia hẳn là vô cùng hoảng sợ.
“Phụ hoàng bị quỷ ám sao?” Ân Hậu cau mày: “Những đồ này đều là của Hoàng cung Bắc Hải, chẳng lẽ là do Hoàng tử nào đó khi nhỏ viết ra sao?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đi ra cửa, vòng vo trong sân mấy vòng.
Đáng tiếc là lúc trước Bạch Ngọc Đường đã cho người trong phủ về quê hết rồi, lúc này muốn tìm một người hỏi thăm cũng khó.
“Ân đại nhân.”
Lúc này, hình như Trâu Dịch nghe thấy động tĩnh bên ngoài cho nên đi ra.
Triển Chiêu gật đầu với hắn một cái, lại hỏi: “Trâu đại nhân, ngươi có biết Thái tử phủ này trước đây là ai ở không?”
“Trước kia?” Trâu Dịch hỏi: “Là cách đây bao lâu?”
Triển Chiêu có chút không hiểu: “Trước đây có rất nhiều người từng ở nơi này sao?”
Trâu Dịch gật đầu một cái, nói: “Từ sau khi ta vào cung nơi này vẫn bỏ trống … có điều ta cũng nghe nói, mấy hành cung này trước đây đều là phủ đệ của mấy vị Hoàng tử, thế nhưng ….”
“Nhưng Hoàng phi đều bị giết chết, các Hoàng tử bị đầy đi ra ngoài, có phải không?” Triển Chiêu hỏi.
Trâu Dịch cười cười, nói: “Ân đại nhân, những chuyện này đều bị cấm bàn luận trong cung … Có điều ….”
“Có điều cái gì?” Triển Chiêu hỏi.
“Có điều lần này không phải những vị Hoàng tử đó đều đã trở lại rồi sao?” Trâu Dịch nói: “Ngày mai sẽ có tám vị Hoàng tử khác vào cung đây … Nháy mắt cái chỉ còn lại có Đại hoàng tử cùng Thập hoàng tử ban đầu mà thôi. Đột nhiên có chút cảm giác không thật lắm, chuyện này cũng có thể xem là một biến đổi rất lớn, thế nhưng, hết lần này đến lần khác, Hoàng thượng đều vô cùng an tĩnh, thật là Thánh tâm khó dò a.”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
Sau khi Trâu Dịch đi rồi, Triển Chiêu vẫn đi lại trong sân, cảm thấy đứng ngồi không yên, liền quyết định rời khỏi Thái tử phủ, chạy đến cửa Hoàng cung chờ.
Lúc này, trời lại nổi lên bão tuyết.
Triển Chiêu vừa lo lắng cho Bạch Ngọc Đường lại vừa nghĩ đến câu viết dưới đáy bàn kia — “Phụ thân bị quỷ ám sao?” Tại sao lại nói là quỷ ám chứ không nói hắn bị điên đây?
……………
Cùng lúc đó, bên trong Hoàng cung của Hiên Viên Kiệt, trùng hợp như thế, mấy chữ “bị quỷ ám” cũng hiện lên trong đầu Bạch Ngọc Đường.
Tình cảnh của Bạch Ngọc Đường lúc này chỉ có thể dùng từ “rất lúng túng” để hình dung, hắn đi vòng qua bình phong, thấy được người được gọi là “Hoàng hậu nương nương” cũng không phải là ai khác, mà chính là Hiên Viên Kiệt diện nữ trang.
Bạch Ngọc Đường nhìn tình cảnh quỷ dị trước mắt, thật muốn nhấc chân rời đi, thế nhưng hắn cũng không có làm vậy, chủ yếu là bởi vì có chút hiếu kỳ! Người ở trước mắt này rốt cuộc là ai? Là Hiên Viên Kiệt thì không sai rồi, thế nhưng thần thái, khí chất cùng ánh mắt nhìn người khác đều không giống. Mà điểm quan trọng nhất chính là nội lực của hắn! Khác hoàn toàn với Hiên Viên Kiệt vào ban ngày! Nội lực này cũng rất quen, chính là nguồn nội lực tập kích Đại hoàng tử lúc đó, là người mang mặt nạ.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn bốn xung quanh một chút …. hắn liền bị một cái đầu sói treo trên góc tường hấp dẫn. Đó là một cái đầu sói rất lớn, lông màu đen, nhìn hiển nhiên là bị chặt xuống, đã khô quắt, được treo trên tường làm đồ trang sức.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày …. Có người dùng cái này làm đồ trang sức sao, hơn nữa lông sói không phải thường có màu xám hoặc nâu sao? Tại sao lại có màu đen như vậy chứ?
“Ngọc nhi.”
Bạch Ngọc Đường đang thất thần liền nghe thấy bên cạnh có người gọi hắn.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà quay mặt sang, ngay sau đó cả người đều nổi hết da gà … Chỉ thấy lúc này Hiên Viên Kiệt đang đứng bên cạnh hắn, tiếng nói lại tràn đầy nữ tính, mặc y phục váy trắng dài, còn mang cả nữ trang, ánh mắt còn rất ấm áp nhu hoà.
Bạch Ngọc Đường lúng túng, đang do dự xem mình có nên nhanh chóng rời đi không, lại nhìn thấy ở cách đó xa xa, tiểu nha hoàn ban nãy dẫn hắn vào đang lo lắng mà nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, nha hoàn kia nhanh chóng lắc đầu với hắn, hình như là bảo hắn —— Ngàn vạn lần không được cãi lời vị “Hoàng hậu” nương nương này.
Bạch Ngọc Đường buồn bực —– Đây là tình huống gì a?
Đột nhiên hắn lại bị Hiên Viên Kiệt kéo mạnh một cái.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng muốn phản kích, có điều hắn lại nhịn được, bị kéo ngồi lên giường, ngẩng mặt mà nhìn, lại thấy Hiên Viên Kiệt đã đến gần, đôi mắt phiếm lệ nói: “Ngọc Nhi, ngươi không cần nương sao?”
Theo lý mà nói, với tính cách của Bạch Ngọc Đường, một kẻ nam nhân lại ăn mặc như nữ nhân mà đến gần hắn, hắn đã sớm đá văng rồi. Thế nhưng …. nhìn vẻ mặt, cử chỉ cùng ánh mắt của Hiên Viên Kiệt lúc này hoàn toàn không hề giả dối, đều tràn đầy đau khổ, mặc dù rất khó coi nhưng lại chân thành, hắn quả thực rất nhớ thương “Ngọc nhi” đó.
Bạch Ngọc Đường do dự một cái, cũng khẽ gật đầu.
Tiểu nha hoàn kia thở phào nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt khuôn mặt Hiên Viên Kiệt lại cười rạng rỡ, vẻ buồn thương trên mặt ban nãy nháy mắt cái đã biến mất. Hắn liền nắm lấy ống áo Bạch Ngọc Đường nói: “Ngọc nhi, năm đó có phải ngươi phải chịu rất nhiều khổ cực hay không? Chẳng phải đám người đó đã ném ngươi xuống vách núi sao? Nương còn tưởng là ngươi đã chết thật rồi!”
Bạch Ngọc Đường cau mày —– Đám người đó, chẳng lẽ năm đó Bạch Linh Nhi tận mắt nhìn thấy ái tử của mình bị ném xuống vách núi chết thảm cho nên mới bị điên như thế? Dĩ nhiên … Người trước mắt chính là Hiên Viên Kiệt chứ không phải Bạch Linh Nhi, nhưng mà Hiên Viên Kiệt hình như lại không biết chuyện này của Ngọc nhi, trong chuyện này rốt cuộc là sao đây? Thật quá loạn!
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói: “Ta không có nhớ rõ.”
“Cũng đúng.” Hiên Viên Kiệt gật đầu: “Khi đó ngươi còn rất nhỏ, có điều nương nghe nói sư phụ ngươi là võ lâm chí tôn, khó trách sao năm đó lại có thể cứu sống được ngươi a!”
Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm —– Nói như vậy, năm đó Ngọc nhi thực sự chết rồi sao? Bất luận những người đó là ai, sát hại một đứa trẻ chưa đầy một tuổi cũng thực sự không thể tha thứ được ….
“Nương biết, muốn ngươi đối phó với tên hôn quân kia thật làm khó cho ngươi!” Hiên Viên Kiệt đưa tay, vỗ vỗ nhẹ bả vai Bạch Ngọc Đường: “Ngươi yên tâm, mấy ngày nữa nương sẽ bảo hắn thả ngươi về. Ngươi chờ, chờ đến khi nương quậy cho Bắc Hải của hắn đến mất nước rồi sẽ đi cùng ngươi!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Hiên Viên Kiệt, hồi lâu sau mới hỏi: “Ngươi …. Vì sao phải diệt Bắc Hải?”
“Báo thù cho ngươi a! Còn có cả bản thân nương nữa …” Trong đáy mắt lúc này lại loé lên một tia hận ý: “Năm đó nếu như không phải có thần lang tương trợ, nương đã chết trong núi sâu rồi .. Hiên Viên Kiệt cùng với Hoàng thất của hắn đều là phường ác độc! Bắc Hải chính là nơi không nên tồn tại, nương muốn bọn chúng chết hết! Để chuộc lại tội nghiệt bọn chúng gây ra!”
Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu được —— Nếu như Hiên Viên Kiệt trước mắt này chính là Bạch Linh Nhi, bất luận là tự bản thân hắn sinh ra cũng tốt, là bị điên cũng được, thế nhưng tại sao ngay cả bản thân Hiên Viên Kiệt hắn cũng hận? Hỡn nữa lại còn hận đến độ muốn toàn bộ Bắc Hải diệt vong nữa?
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ cái mặt nạ đó, hỏi: “Cái đó là …”
“Là thần lang!” Hiên Viên Kiệt cười nói: “Chính nó đã cứu nương.”
Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên: “Nó … làm sao cứu được ngươi?”
“Nó cắn nương một cái a.” Hiên Viên Kiệt vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo tóc Bạch Ngọc Đường, vuốt ve mà lầm bầm: “Nhi tử của ta thật là phong thần tuấn lãng, ánh tuấn tiêu sái a!”
Bạch Ngọc Đường co giật khoé miệng, rất muốn đánh người …. Thế nhưng vẫn chưa hỏi rõ mọi chuyện, vẫn cần phải nhẫn nại.
Dựa theo những gì Hiên Viên Kiệt nói, Bạch Ngọc Đường suy đoán một chút, có thể con Hắc Lang kia mang trên người tà ma nội lực, sau khi cắn Hiên Viên Kiệt một cái thì truyền toàn bộ nội lực cho hắn … cho nên Hiên Viên Kiệt mới có võ công cái thế đi. Thế nhưng tại sao nội lực của Bạch Linh Nhi lại khác biệt a?
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi: “Mấy vị Hoàng tử kia … là ngươi giết sao?”
“Hắc hắc.” Hiên Viên Kiệt chợt nở nụ cười: “Bọn chúng dám bất kính với ngươi, nương liền giết hết bọn họ! Còn có cái Lão Đại là chưa chết thôi … ngươi cũng thật là, tâm địa quá hiền lành. Cả nhà Hiên Viên đều là phường ác ôn, chết là đáng đời, không cần thương xót bọn chúng!”
Bạch Ngọc Đường cau mày —– thật sự là nàng ta giết sao? Kỳ quái, nội lực buổi tối cùng ban ngày khác nhau sao?
“Vậy … Hiên Viên Kiệt đâu?” Bạch Ngọc Đường theo bản năng lôi tóc mình từ trong tay Hiên Viên Kiệt ra, hỏi hắn.
“Hắn ngủ a!” Hiên Viên Kiệt khẽ mỉm cười: “Buổi tối nội lực của hắn tẫn tán, giống hệt một phế nhân, ban ngày nương phải nhẫn nhịn một chút, đứng bên cạnh làm Hoàng hậu của hắn, chờ đến buổi tối, ta liền chiếm lấy thể xác hắn để làm việc, cũng dễ dàng hơn một chút.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày —— Thì ra là như vậy.
“Ngọc nhi a!” Hiên Viên Kiệt nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ngươi có thấy kẻ nào không vừa mắt không? Nương giúp ngươi đi giết chết bọn chúng.”
Bạch Ngọc Đường yên lặng rút tay về, lắc đầu một cái, nói: “Bỏ đi, ngươi cũng đã giết chết tám vị Hoàng tử rồi, bọn họ cũng đâu có trêu chọc gì ta ….”
“Ai nói là tám a, nương giết chín.” Hiên Viên Kiệt cười cười.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, tâm nói không phải chứ? Là Hiên Viên Giác đã chết hay là hắn lại phái người đi giết Hiên Viên Lang chứ?
“Lại nhắc tới.” Hiên Viên Kiệt cảm thấy rất hứng thú mà chống cằm, nói: “Người đầu tiên nương giết rõ ràng là Hiên Viên Giác a, thế nhưng hắn lại có thể cải tử hoàn sinh nga … a a.”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Cho nên bây giờ Hiên Viên Giác là giả sao?”
“Hẳn là vậy đi.” Hiên Viên Kiệt thờ ơ mà sửa sang lại phục của mình: “Dù sao thì bọn chúng có mưu đồ bất chính cũng tốt, âm mưu tính toán cũng được, muốn huỷ đi giang sơn của Hiên Viên Kiệt lại vừa đúng lúc!”
Lúc này Bạch Ngọc Đường đại khái cũng đã hiểu được phần nào rồi, vì vậy lại hỏi: “Vậy những binh lính mất tích ở Bắc Hải kia ….”
“Những thứ đó là nương dùng để luyện công.” Hiên Viên Kiệt sờ sờ ngón tay mình, hình như rất thích món trang sức trên tay, vừa thờ ơ mà nói: “Trước tiên ta cứ làm suy yếu binh lực của Hiên Viên Kiệt đã, mấy năm này cũng tiến triển rất thuận lợi.”
Bạch Ngọc Đường thở dài —— thì ra là có chuyện như vậy a. Làm cả nửa ngày, vị Bạch Linh Nhi dùng chung một thân thể với Hiên Viên Kiệt này mới là hung thủ chủ mưu, mà nàng ta là muốn tự tay mình huỷ đi Bắc Hải, báo thù năm đó. Mặc dù không biết nàng có cừu hận lớn đến đâu, thế nhưng hôm nay xem ra …. nàng ta đã thành công được một nửa rồi, hơn nữa người nàng ta giết lại phần lớn là người vô tội.
Lúc này, một chút đồng tình của Bạch Ngọc Đường đối với Hiên Viên Kiệt lúc trước kia cũng đã bị chán ghét thay thế, đơn giản mà nói hắn tội nghiệt sâu nặng, tội không thể tha thứ được.
“Ngày mai tám vị Hoàng tử khác cũng vào cung rồi, ngươi cũng định giết hết bọn họ sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
“Tám người kia a …” Hiên Viên Kiệt cười lạnh một tiếng: “Mấy tên đó đều mang vuốt nhọn đó, ngươi yên tâm, bọn chúng về không phải để làm Hoàng tử đâu, về để tạo phản đó!”
Bạch Ngọc Đường nhớ đến Hiên Viên Phách ….. Thế nhưng Hiên Viên Phách làm sao biết được hắn nhất định sẽ được trở lại kinh thành? Chẳng lẽ là hắn đã sớm biết sau khi mình vào cung, mấy vị Hoàng tử này sẽ chết hay sao?
Bạch Ngọc Đường chợt có cảm giác mình bị lợi dụng, mấy Hoàng tử kia hắn không có quen biết, cũng không biết bọn họ đã từng làm những chuyện xấu gì, thế nhưng hình như bọn họ lại vì hắn mà chết ….. Về điểm này, Bạch Ngọc Đường có chút khó chịu.
Bạch Ngọc Đường cau mày, cảm giác mình cần phải cẩn thận tra xét một chút tất cả những sự việc lần này! Trước mắt thoạt nhìn qua, Bắc Hải không những không thể có tiềm lực tấn công Đại Tống, hơn nữa trong nước còn loạn thành một đoàn. Chỉ dựa vào một mình Hiên Viên Phách đương nhiên là không lừa được bọn họ, cần phải có Tây Hạ cùng Liêu Quốc hợp sức nữa. Thế nhưng với tình hình trước mắt thì hai nước kia cũng không dám lừa Triệu Phổ, trừ phi bọn họ cũng không muốn sống nữa …. Hơn nữa, việc này cũng không có cần thiết. Vậy rốt cuộc là người nào đã khống chế Hoàng tộc Liêu quốc cùng Tây Hạ để vu cho Hiên Viên Kiệt đây?
“Sách….” Lúc này, Hiên Viên Kiệt đột nhiên nói: “Hôn quân kia muốn tỉnh lại.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, rốt cuộc là người nào điên rồi? Lại tự mình mắng mình nữa.
“Ngọc nhi, ngươi về trước đi, ban đêm cẩn thận bị lạnh. Nơi này băng thiên tuyết địa, mấ ngày nữa nương sẽ bảo Hiên Viên Kiệt thả cho ngươi đi.” Nói xong Bạch Linh Nhi liền đứng dậy, phủ thêm cho Bạch Ngọc Đường một tấm áo choàng lông cừu trắng muốt, lại tự mình tiễn hắn ra cửa.
Bạch Ngọc Đường ra đến cửa, Hoè Mật cũng không còn chờ ở đó nữa, trong sân cũng đã tích một tầng tuyết thật dày rồi.
Tiểu nha hoàn bên cạnh Hiên Viên Kiệt chạy ra, che dù cho Bạch Ngọc Đường, đưa hắn ra cửa.
Bạch Ngọc Đường vừa đi ra ngoài viện, vừa hỏi nàng: “Ngươi hầu hạ hắn đã bao lâu rồi?”
Tiểu nha hoàn nói: “Hồi bẩm Thái tử điện hạ, nô tỳ mới được điều tới, hầu hạ Nương nương chưa tới một tháng.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
“Nô tỳ nghe nói, tất cả những hạ nhân trước đây, đều không qua được một tháng … một tháng nhất định sẽ có một người chết.” Nha hoàn kia cứ như là sắp tắt thở đến nơi rồi, đôi mắt cũng đỏ bừng.
Bạch Ngọc Đường nhìn nàng một chút, cau mày mà lắc đầu —— Chuyện này tiến triển ngoài tưởng tượng của mình, đừng nói đến nha hoàn này, dân chúng Bắc Hải bị một Hoàng đế điên đến như vậy thống trị, cũng không biết sẽ phải chịu số mạng gì nữa.
Đưa tay cầm lấy cây dù kia, Bạch Ngọc Đường nói với nha hoàn: “Ngươi về đi thôi, không cần tiễn nữa.”
Nha hoàn gật đầu một cái, xoay người đi.
Bạch Ngọc Đường tự mình che dù đi ra ngoài, ra khỏi đại môn hoàng cung, lại thấy cách đó không xa, dưới một gốc tuyết tùng, Triển Chiêu đứng trên một thạch thú, một tay cầm dù, đang nhàm chán mà xoay xoay cây dù hất rơi những bông tuyết trên đó, nhìn vào lớp tuyết đọng trên bả vai hắn, xem ra đã đợi một lúc lâu rồi.
Bạch Ngọc Đường cau mày, đi tới, đưa tay kéo hắn xuống: “Sao ngươi lại tới đây? Không thấy lạnh a?”
Triển Chiêu níu hắn lại, kiểm tra trên dưới một lượt, Bạch Ngọc Đường lại cởi áo lạnh ra, khoác lên người Triển Chiêu.
“Này này!” Triển Chiêu nhanh chóng ngăn hắn lại, sau đó nhìn xung quanh một vòng, cảnh cáo mà nhìn hắn, ý là —– thu liễm chút đi!
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, cầm áo lạnh, kéo tay Triển Chiêu bước nhanh xuống núi.
Triển Chiêu vừa chạy xuống núi vừa tò mò hỏi: “Hiên Viên Kiệt gọi ngươi tới làm gì?”
“Người tìm ta không phải Hiên Viên Kiệt, là Bạch Linh Nhi.” Bạch Ngọc Đường nói một câu khiến cho Triển Chiêu nhảy dựng lên: “Trá thi sao?!”
Thái tử phủ cũng cách đó không còn xa nữa, Bạch Ngọc Đường liền lôi thẳng Triển Chiêu vào phòng, sau khi đóng cửa lại rồi, đến bàn ngồi xuống uống trà.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng chưa có ngủ, thấy hai người đã trở lại rồi cũng tiến đến bàn ngồi.
Bạch Ngọc Đường đem mọi chuyện vừa rồi đều nói qua một lần.
Mọi người há to miệng, kinh hãi không dứt.
Triển Chiêu cũng bị làm cho hôn mê, nói: “Ý của ngươi là, Hiên Viên Kiệt đó ban ngày chính là Hiên Viên Kiệt, buổi tối liền biến thành Bạch Linh Nhi … Tiếp đó, Hiên Viên Kiệt ban ngày cảm thấy Bạch Linh Nhi là một u hồn ở bên cạnh hắn, còn Bạch Linh Nhi buổi tối lại thấy Hiên Viên Kiệt đang ngủ chính là một hôn quân sao?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đưa tay sờ sờ đầu Triển Chiêu, ý là ——— Tổng kết rất khá!
Triển Chiêu bị hắn sờ đầu hai cái, liền đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra phía sau bình phong.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng nhìn nhau.
Chỉ lát sau, chỉ thấy Triển Chiêu lại “hưu” một cái nhanh chóng bay ra, cầm trong tay một chiếc khăn ấm, lại thấy hắn kéo tay Bạch Ngọc Đường lau cả một hồi, sau đó lại lau tóc hắn.
“Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường không nói nổi mà nhìn Triển Chiêu: “Ngươi làm gì thế?”
“Lau sạch a, ai biết hắn điên đến cấp bậc nào rồi, có thể lây bệnh không a!” Triển Chiêu bất mãn.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Thiên Tôn sờ cằm, nhỏ giọng mà hỏi Ân Hậu: “Ai da, Mèo nhà ngươi còn có mặt như vậy sao?”
Ân Hậu cũng có chút bất ngờ: “Từ nhỏ nó đã thế rồi, thứ mà mình thích nhất định không cho người khác đụng vào.”
Thiên Tôn nhíu mày: “Ngọc Đường nhà ta cũng thế a, đừng nói là động, ngay cả nghĩ đến cũng không cho phép nghĩ a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúng túng, mọi người đang ở cùng một phòng, đương nhiên là nói cái gì cũng có thể nghe được, hai người cùng ngẩng mặt lên gãi cằm, sau đó Triển Chiêu tiếp tục lau tay của Bạch Ngọc Đường, phải lau cho sạch.
……………….
Ngay đêm hôm đó, mọi người đều ôm cả bụng nghi hoặc mà đi ngủ.
Triển Chiêu cứ lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng tức giận mà vùng dậy nói một câu: “Hiên Viên Phách đó mà dám lừa ngươi, gia đây nhất định đánh cho hắn chổng mông lên trời a!”
Nói xong liền lật người tiếp tục nằm xuống, hình như dễ chịu một chút.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười mà nhìn hắn một chút, sau đó liền trở mình, giúp hắn đắp kín chăn: “Đừng rộn nữa, ngủ đi!”
Triển Chiêu liền đưa tay qua, nói: “Tay lạnh!”
Bạch Ngọc Đường kéo tay hắn lại, ủ trong ngực mình.
Bàn tay Triển Chiêu lại rất không thành thật, còn sờ sờ mấy cái.
Bạch Ngọc Đường mở mắt nhìn hắn, đang định đè tay hắn lại, có điều hắn vừa mới động một cái đã thấy bả vai hình như đè phải thứ gì đó, liền cau mày.
Triển Chiêu nhanh tay, lấy ra từ dưới gối đầu một cái hà bao mà Bạch Ngọc Đường vẫn mang theo bên mình, mở ra nhìn một cái: “Là mấy món đồ Ngân Yêu Vương cho ngươi a.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Trước mắt thì ngoại trừ chiếc nhẫn này ra, những thứ khác đều chưa dùng tới.”
Triển Chiêu liếc nhìn đồ bên trong túi, lấy ra một cái cẩm nang: “Có phải có diệu kế nào hay không?”
“Ta đã xem qua rồi, có điều đều là giấy trắng.” Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Triển Chiêu mở cẩm nang ra, rút tờ giấy bên trong ra nhìn một cái, lại ngửi một chút, sau đó đưa đến trước mũi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi ngửi thử a, có mùi chua chua, giống như mùi dấm a.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đưa tay kéo ngăn kéo tủ y phục, lấy ra một hoả tập, thổi thổi lên, sau đó đặt tờ giấy trắng kia bên dưới ngọn lửa.
Rất nhanh sau đó … trên tờ giấy trắng đó liền nổi lên một hàng chữ.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, có chút vui mừng, liền tiến lại gần nhìn một cái, lại chỉ thấy trên giấy viết một câu là: “Ai nha, cuối cùng cũng đã phát hiện rồi a, quả nhiên thông minh nha, xem tiếp tờ nữa đi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Ngân Yêu Vương … thật quá nhàm chán đi.
Hai người lấy cẩm nang thứ hai ra, lại hơ hơ bên ngọn lửa, lại chỉ thấy hiện ra mấy chữ: “Ngoan a, xem tờ nữa nha!”
Mí mắt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bắt đầu co rút.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang ngủ bên giường đối diện a, Ân Hậu liền chọc chọc Thiên Tôn: “Bọn chúng đang loay hoay cái gì đây?”
Thiên Tôn ngáp một cái, còn chưa có lên tiếng đã nghe thấy Triển Chiêu lầm bầm một câu: “Ngân Yêu Vương thật quá nhàm chán đi!”
Thiên Tôn hé miệng tiếp lời: “Đúng vậy! Nhàm chán chết!”
Ân Hậu bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, tiếp tục nằm xuống giường ngủ.
Chỉ thấy ở trên trang giấy thứ ba, sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng hoả tập hơ xong, liền thấy hiện ra bốn chữ ———- Tương kế tựu kế!
Triển Chiêu cầm tời giấy kia lật qua lật lại mấy lần, cũng không hiểu rõ lắm.
Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ không ra, liền tựa vào đầu gối mà ngẩn người.
Lúc này, chỉ thấy từ dưới chân núi đã nghe thấy tiếng mã xa kéo vào, hình như là có cả một đoàn người lớn đang vào thành. Những ngày qua Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ở quân doanh của Triệu Phổ cho nên có thể nghe thanh âm mà phân biệt ra có bao nhiêu người …. đây hẳn là một nhóm người rất lớn đi.
Hai người khoác y phục ra cửa, nhảy lên nóc nhà mà quan sát …..
Chỉ thấy cả ba đạo đại môn hoàng thành đều mở rộng, ba nhóm nhân mã rất lớn đều hùng tráng kéo vào hoàng thành.
Triển Chiêu khẽ cau mày, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Những nhân mã kia nhìn thật giống quân binh.”
“Mấy Hoàng tử kia đều là các phiên vương, hẳn là đều có binh mã của mình.” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Khí thế này hoàn toàn khác với mấy vị Hoàng tử lúc trước. Khó trách sao Hiên Viên Kiệt lại nói bọn họ đến làm phản.”
“Đúng rồi!” Triển Chiêu hình như nhớ đên cái gì, liền kéo Bạch Ngọc Đường vào phòng, lật cái bàn qua cho Bạch Ngọc Đường xem.
Thì ra là vừa rồi Triển Chiêu chỉ mải nghe Bạch Ngọc Đường nói chuyện của Hiên Viên Kiệt cho nên quên đem chuyện cái bàn cho hắn xem.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Qủa nhiên đã sớm biết ….”
Triển Chiêu gật đầu: “Mấy vị hoàng tử này một mặt là trở về báo thù, mặt khác chính xác là trở lại để cướp ngôi vị Hoàng đế.”
Bạch Ngọc Đường có chút khổ sở: “Miêu nhi, hình như không chỉ chúng ta, ngay cả Liêu quốc cùng Tây Hạ, cả Triệu Phổ, cũng đã bị cuốn vào nội chiến của Bắc Hải rồi. Mặt khác, Hiên Viên Kiệt có nói Hiên Viên Giác là giả, Tuần Việt Bạch này hình như cũng không cùng phe với bất kỳ hoàng tử nào, chuyện này phức tạp hơn so với tưởng tượng rất nhiều.”
“Đúng vậy, nếu như cứ để cho tên điên Hiên Viên Kiệt kia tiếp tục thống trị Bắc Hải, như vậy theo như những gì Bạch Linh Nhi nói, toàn bộ Bắc Hải cũng nhanh chóng diệt vong, sẽ giống hệt những thi thể quân binh trong băng hà kia.”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Bạch Linh Nhi cũng tốt, Hiên Viên Kiệt cũng được, đều không thể tha thứ, nhưng mà mấy vị Hoàng tử kia thì sao đây? Hiên Viên Phách có đáng để chúng ta giúp một tay không?”
“Yêu Vương chỉ nói chúng ta cần Tương kế tựu kế, cũng không có bảo chúng ta giúp ai giành ngôi vị Hoàng đế!” Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Rõ ràng Hiên Viên Phách đó đã lợi dụng ngươi, ta mới không thèm giúp hắn làm Hoàng đế!”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Ý của ngươi là ……”
Triển Chiêu chỉ chỉ bầu trời đêm vẫn còn những bông tuyết bay bay, nói: “Thật ra thì, có những lúc người tính không bằng trời tính, những chuyện như làm Hoàng đế thế này, tự sẽ có thiên định thôi.”