Chính lúc
Không Hạc dốc toàn lực đánh một chưởng muốn giải quyết triệt để người
thanh niên tiền đồ vô lượng này… Trước mắt hắn đột nhiên trống rỗng, một chưởng của hắn lại cứ thế đánh vào không trung.
Trên trán
Không Hạc lúc này rơi xuống từng giọt nước, cũng không phải là nước mưa, nước mưa vốn dĩ cũng không thể ảnh hưởng đến hắn, mà là mồ hôi…. Mồ hôi lạnh.
Không Hạc
không cách nào tin được Bạch Ngọc Đường lại biến mất, hơn nữa, thân pháp vừa rồi của hắn chính là Ẩn độn thuật… Tại sao hắn lại biết?
“Thiên hạ võ công, vạn tông quy nhất.”
Không Hạc
hơi sững sờ, giọng nói này truyền đến từ phía sau, vừa mới quay đầu lại
đã thấy được Bạch Ngọc Đường. Mà vị trí của Bạch Ngọc Đường gần như y
đúc vị trí hắn đánh lén phía sau ban nãy.
Không Hạc
quay phắt lại, Bạch Ngọc Đường lui ra mấy bước, đối mặt với hắn, khi hắn chuyển động, từ dây buộc tóc ướt đẫm rớt xuống mấy giọt thủy châu, hình ảnh hắn càng có chút trở nên hư ảo.
“Vạn tông
quy nhất?” Không Hạc nhíu mày, cười lạnh: “Cuồng ngôn, ngươi muốn nói
rằng võ công trong thiên hạ này căn bản đều là của Phái Thiên Sơn ngươi
sao?”
Bạch Ngọc
Đường cười lạnh một tiếng, động tác giống hệt Không Hạc mà đưa tay vung
đao, khi Vân Trung Đao vừa mới chém vào mặt đất nửa thước, Bạch Ngọc
Đường đã lại biến mất, trong mưa lớn vô ảnh hữu hình, nội kình tán loạn
khắp nơi, chiêu thức giống hệt như Không Hạc ban nãy.
Giữa hai
hàng lông mày Không Hạc thoáng hiện ra một tia nghi hoặc, cũng không dám tin – Tuy rằng Bạch Ngọc Đường là đồ đệ của Thiên Tôn, năng lực lĩnh
hội cùng khả năng có thể hơn người, nhưng không có lý nào ngay cả Ẩn độn thuật cùng Không Hạc Chưởng cũng có thể liếc mắt một lần là học được,
đây chính là công phu độc môn hắn, mất mấy chục năm mới có thể thấu hiểu được a.
Chính lúc Không Hạc nghi ngờ, những người khác cũng nghi ngờ.
Chúng đệ tứ
Phái Thiên Sơn đều há hốc miệng – Hay là đúng như câu nói vạn tông quy
nhất kia của Bạch Ngọc Đường, đây chính là tinh túy của Phái Thiên Sơn
sao?
Chỉ có Triển Chiêu cùng Triệu Phổ là ngầm hiểu, liếc mắt nhìn nhau một cái – Chiêu
kia của Bạch Ngọc Đường chính là cái mà người ta gọi là tự đưa mình vào
chỗ tử để tìm đường sinh, đây chính là nghi binh kế để hù dọa Không Hạc.
Thực ra thì công phu của Không Hạc vô cùng kỳ diệu, sao có thể liếc mắt một cái đã học ngay được.
Thế nhưng
Bạch Ngọc Đường ngoại trừ khả năng lĩnh hội kinh người ra, Hắn còn có
Như Ảnh Tùy Hình cùng Cách Không Chưởng. Hai loại công phu này có điểm
giống với công phu của Không Hạc, bình thường còn có thể phân biệt được, nhưng mà hôm nay mưa to gió lớn, giả tượng tạo ra căn bản lại giống
nhau như đúc.
Hơn nữa, ban nãy Bạch Ngọc Đường cố tình phân tâm hắn bằng câu ‘vạn tông quy nhất’,
cũng đủ làm cho Không Hạc tay chân luống cuống, tự loạn đấu pháp của
mình.
Nhưng mà vừa rồi, Bạch Ngọc Đường hoàn toàn có cơ hội đánh lén Không Hạc, nhưng mà
Hắn lại hoàn toàn không làm vậy là vì cần phải dẫn xuất kế hoạch thứ
ba…. Đây cũng chính là kế hoạch cuối cùng để triệt để giải quyết Không
Hạc.
Triệu Phổ nhướng mi tán thưởng – Suất tài!
Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn – Ngươi cũng đâu kém!
Triệu Phổ cũng chắp tay lắc lắc với Triển Chiêu – Qúa khen, quá khen, bội phục bội phục.
Công Tôn
đứng phía sau nhìn thấy Triển Chiêu cùng Triệu Phổ từ lo lắng chuyển
sang thong thả, cũng biết Bạch Ngọc Đường nắm chắc phần thắng rồi, hắn
cũng cảm thấy yên tâm chút. Lúc này lại nghe thấy Tử Ảnh ở phía sau đột
nhiên hỏi Tiểu Tứ Tử: “Sao lại run vậy? Lạnh à?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, rất nghiêm túc mà ôm má, nhìn thẳng phía trước xem trận đấu: “Thật khẩn trương nha!”
Mọi người
được bé nhắc tỉnh, giờ mới phát hiện, từ bao giờ cả người đã nổi cả da
gà lên rồi – Cao thủ so chiêu, hơn nữa từ trong sự trầm tĩnh của Bạch
Ngọc Đường còn toát lên sự nhạy bén cùng sát khí đúng là khiến cho người ta không rét mà run, tuy rằng đại đa số mọi người đều không hiểu tại
sao Hắn lại làm được như vậy, hay chính xác mà nói, ngoại trừ Triển
Chiêu cùng Triệu Phổ, và… Ân Hậu đang quan sát ở xa xa ra, không có ai
biết được bước tiếp theo Hắn sẽ làm thế nào, trong đó bao gồm cả Không
Hạc đang thẹn quá hóa giận kia.
“Tiểu quỷ,
đừng có ỷ vào việc mình có thiên phú mà tự cho mình là đúng, dù ngươi có thông minh đến đâu, có vạn tông quy nhất cái gì đi nữa, lão phu cũng để cho ngươi mở rộng tầm mắt một chút, cho ngươi biết cái gì gọi là trăm
năm nội kình!” Nói xong, hắn lại sử dụng Không Hạc Chưởng một lần nữa,
lần này hắn không hề dùng Ẩn độn mà là quyết định trực diện đánh tới
Bạch Ngọc Đường, dùng nội lực để hòng chiến thắng, một chưởng đánh chết
Bạch Ngọc Đường.
Thế nhưng
đương nhiên là Bạch Ngọc Đường không có cho hắn có cơ hội làm vậy, ngay
lúc Không Hạc toàn lực xuất chưởng, Hắn lại lóe thân một cái… Biến mất!
Không Hạc cười lạnh: “Ngươi còn muốn lừa ta? Ngươi còn non lắm.”
Nói xong, hắn phát chưởng đánh ra khắp hướng, trong màn mưa, mọi người nhìn rõ ràng nội kình quét ngang.
Thế nhưng hắn lại nghe thấy một tiếng cười lạnh từ phía sau mình truyền đến.
Không Hạc hơi sửng sốt, không thể nào tin được Bạch Ngọc Đường lại không ở hướng kia, sao có khả năng được.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên hiểu được.
Triển Chiêu cùng Triệu Phổ hiểu ý cười – Nước mưa!
Sở dĩ Bạch
Ngọc Đường để cho toàn thân mình chìm trong nước mưa mà không dùng nội
kình tránh mưa như bọn họ, chính là vì không muốn Không Hạc phát hiện ra được nội kình của Hắn để có thể phán đoán ra vị trí của Hắn. Như vậy,
Hắn có thể dùng Cách Không Chưởng xuất nội lực tạo ra giả tượng mình ở
nơi khác, để có thể giương đông kích tây, dẫn dắt Không Hạc xuất chưởng
mà sơ suất ở phía sau.
Nhưng mà ngay sau khi Không Hạc lạnh gáy vì biết mình trúng kế, hắn lại không thấy Bạch Ngọc Đường đánh lén.
Không Hạc
nhanh chóng nhảy ra…. Trong lòng sinh nghi ngờ – Rõ ràng hai lần Hắn đều có thể đánh lén mình, tại sao Bạch Ngọc Đường vẫn chưa ra tay?
Lúc này, Bạch Ngọc Đường lại biến mất.
Không Hạc
tức giận, nhưng lại không thể phán đoán được bởi vì nhân hình trước mắt
có thể là hư nhưng cũng có thể là thật, có thể chính là bản thể Bạch
Ngọc Đường, cũng có thể là do Hắn dùng Cách Không Chưởng tạo ra, nếu
mình đánh ra thì lại sơ hở phía sau như ban nãy.
Giao chiến
chính là như vậy, nếu như đối phương chỉ có hư, hoặc chỉ có thực thì rất dễ, chỉ sợ đối phương lúc hư lúc thật để lừa gạt mình mà thôi.
Chính trong
lúc nhất thời không thể phán đoán ấy, Không Hạc lại lóe ra một ý tưởng,
tâm nói – Tiểu quỷ ngươi chơi đùa hoa chiêu, ta đây thân kinh bách chiến lại có thể sợ ngươi sao? Nhĩ xong rồi, hắn liền vận khí bắt đầu đánh
Không Hạc Chưởng ra cả bốn phía.
Nội lực của
Không Hạc kinh người, hơn nữa lại chủ động đánh ra không trung như vậy,
trong nhất thời lại thấy nước bắn tung tóe, xung quanh vì nội kình của
hắn mà cuồng phong gào thét.
Chính lúc
Không Hạc thà giết lầm còn hơn bỏ sót mà đại khai sát giới phóng nội
kình đánh ra tứ phía ấy, Bạch Ngọc Đường lại hiện thân, rõ ràng ở ngay
trước mắt Không Hạc.
Không Hạc
giơ tay ra nhưng cũng không có đánh thẳng đến hắn mà chỉ cười lạnh: “Tự
cho mình thông minh, đừng mơ tưởng lại muốn lừa ta lần nữa!”
Hắn vừa xoay người, lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường vận nội lực, đánh một chưởng về phía hắn.
Không Hạc
vừa nhìn thấy, tâm tình vui vẻ, Tiểu tử này đầu óc choáng váng rồi sao?
Lại muốn dùng Không Hạc Chưởng để chống lại Không Hạc Chưởng của ta? Cho dù ngươi có một nửa nội lực của Thiên Tôn cũng không thể chống lại ta,
trực diện đánh chỉ có con đường chết.
Không Hạc
cũng trực diện nghênh chiến, thuận thế thu lại nội kình, nâng tay muốn
vận cả mười thành nội lực định đánh cả về phía Bạch Ngọc Đường.
Thế nhưng nhìn lại Bạch Ngọc Đường phía trước, lại thấy hắn thu hồi nội lực, lặng lẳng mà đứng trong mưa nhìn hắn.
Không Hạc ngây người một cái – Trong đầu một ý niệm vừa chuyển, lại có hoa chiêu gì nữa.
Chính tại
lúc hắn đang nghi hoặc, đột nhiên lại bị đánh mạnh một chưởng phía sau,
chưởng nội kình này mạnh kinh người, gần như khiến cho Không Hạc nghĩ
rằng Thiên Tôn đột nhiên chạy đến đánh hắn một chưởng, đánh đến độ ngực
hắn đau nhói gân cốt vỡ tan mà thổ huyết.
Hắn há miệng quay đầu lại nhìn, miệng còn nhẩm chửi hai tiếng – Đê tiện!
Nhưng mà hắn vừa mới nói ra tiếng này, lại phát hiện sau lưng hắn không có ai hết,
lúc này hắn đang đứng trước đám người Tư Mã Không, phía sau lưng hắn
ngoại trừ người của phe hắn thì cũng không có cao thủ nào cả, càng miễn
bàn đến Thiên Tôn.
Ngay cả bọn Tư Mã Không cũng khó hiểu nghi hoặc nhìn nhau – Ai đánh Không Hạc?
Không Hạc bị thương nặng, ngã khụy xuống đất, một tay đỡ ngực, một tay chống đất,
ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi…. Tại sao lại có nội lực thâm hậu như thế?”
Bạch Ngọc Đường đứng trước mặt hắn: “Không phải nội lực của ta!”
“Đó là ai, ai đánh lén ta…” Không Hạc không tin.
Bạch Ngọc Đường chỉ Không Hạc: “Chính ngươi!”
Không Hạc
hơi sững sờ, nhất thời tỉnh ngộ – thì ra tất cả những việc Bạch Ngọc
Đường làm trước đó đều là để dụ hắn phát điên mà phóng nội kình khắp
nơi. Cuối cùng lại dẫn hắn đến vị trí ban nãy, chính là vị trí Không Hạc chưởng của hắn tụ lại cuối cùng. Bởi vì nội kình có điểm dừng lại, khi
phát loạn giữa không trung đã bị Bạch Ngọc Đường dùng Cách Không Chưởng
điều chỉnh hướng đánh của Không Hạc Chưởng, cho nên hắn mới có thể trở
thành tấm bia sống cho nội lực của chính mình nhắm đến, hắn bị đánh lén
bởi chính nội lực của mình.
Không Hạc
không thể tin nổi mà nhìn Bạch Ngọc Đường – Tiểu quỷ này đã tính toán từ bao giờ? Ngay từ khi bắt thời tiết bắt đầu thay đổi, lợi dụng trời mưa
mà từng bước dẫn hắn sập bẫy, tự nhận diệt vong sao.
“Giống a!”
Chính tại
lúc Lam Hồ Ly đang tán thưởng Bạch Ngọc Đường thông minh tuyệt đỉnh thì
Ân Hậu bên cạnh đột nhiên sâu kín mở miệng: “Khó trách sao Lão Qủy kia
lại chỉ nhận mình hắn, quả nhiên là quá giống.”
“Thiên Tôn cũng hư vậy a?” Lam Hồ Ly nhịn không được hỏi.
“Đây không phải là hư.” Ân Hậu lắc đầu cười nhạt: “Đây chính là thông minh thuần túy nhất.”
“Nói đi nói
lại.” Lam Hồ Ly bất đắc dĩ: “Rốt cuộc thì tinh túy của Phái Thiên Sơn
lại là cái thiên phú hơn người này a, xem ra đám tiểu đồ đệ kia không
còn hy vọng gì nữa rồi, nếu so sánh với Bạch Ngọc Đường chẳng phải đều
nên chạy đi tự vẫn luôn đi sao?”
Ân Hậu cố
đầu nàng, lắc đầu cười: “Xem ra ngươi vẫn còn non lắm đó. Xem xong náo
nhiệt rồi, đến Bích Thủy đàm chuẩn bị dọn rác thôi.”
Nói xong, Ân Hậu lắc lư rời đi, Lam Hồ Ly xách váy chạy theo phía sau, Cung chủ còn
khen nàng non a! Hơn nữa, nhìn dáng đi thật qua suất nha!
Không Hạc bị chính nội lực của mình đánh trọng thương, bởi vì lúc hắn đánh Bạch Ngọc Đường, tâm địa rất hiểm độc, chiêu chiêu đều muốn dồn Hắn đến con đường chết, cho nên nội kình phóng ra cũng quá mạnh, bản thân hắn lúc bị đánh lại hoàn toàn không phòng bị cho nên nôn ra mấy ngụm máu rồi vẫn chưa
hoãn khí lại được. Cứ như vậy, một cao thủ thuộc thế hệ tông sư, cũng là một truyền kỳ lại đi đời nhà ma chỉ vì so chiêu với một hậu bối trẻ
tuổi. Sau này trận đánh này trở thành truyền kỳ của giang hồ, mà tâm tư
kín đáo cùng sự thông minh lanh lợi của Bạch Ngọc Đường cũng khiến cho
người ta vô cùng khâm phục.
Lúc này bốn phía đều tĩnh lặng như tờ.
Mấy đệ tử Phái Thiên Sơn lúc này cũng không biết mình làm thế nào có thể hít thở bình thường lại được nữa.
Những cao
thủ còn sót lại của Thập đại cao thủ đột nhiên hiểu được tại sao Thiên
Tôn lại chỉ nhận Bạch Ngọc Đường mà không nhận bọn họ rồi. Trước đây bọn họ chỉ nghĩ rằng bọn họ kém Bạch Ngọc Đường không nhiều lắm, bây giờ
mới biết mình vô tri đến nhường nào? Vì vậy nhất thời cũng cảm thấy vô
cùng nhụt chí.
Lúc này
trong lòng Lục Phong lại vô cùng sốt ruột, vốn dĩ cứ tưởng để cho bọn họ kiến thức công phu của Bạch Ngọc Đường một chút sẽ có thể kích thích ý
chí chiến đấu của bọn họ, nhưng mà không nghĩ tới giờ đây ý chí lại bị
đả bại hoàn toàn.
Chính lúc hắn đang sốt ruột lại đột nhiên nghe thấy có người hô lớn: “Kẻ này không trừ sau tất để lại họa!”
Tiếng nói
vừa dứt, chỉ thấy Tư Mã Không cùng Tiết Trường Đông đồng thời nhảy lên,
hớp lực đánh một chưởng về phía Bạch Ngọc Đường, xem ra là muốn nhân lúc Bạch Ngọc Đường không hề chuẩn bị dồn Hắn vào chỗ chết.
Nhưng mà bọn chúng còn chưa kịp chạm đến Bạch Ngọc Đường đã nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên, sau đó là hàn quang chợt lóe… Huyết quang bay ra.
Mọi người đều choáng váng.
Chỉ thấy
Triển Chiêu vốn dĩ đứng ở xa xa không biết đã bay lên trời từ lúc nào,
chuẩn xác mà xuất hiện trước mắt hai kẻ đang định đánh lén Bạch Ngọc
Đường trên không kia, Y rút kiếm ra khỏi vỏ, động tác nhanh đến độ không một ai thấy được rõ ràng.
Trong mưa
lớn, Cự Khuyết xẹt qua một vòng cung, kiếm pháp mang đến cảm giác hoàn
toàn khác biệt với vẻ ôn nhuận thường ngày, khiến người ta cảm thấy lần
xuống tay này đặc biệt ngoan lệ cùng quyết liệt.
Một kiếm này, trực tiếp chém rơi đầu của cả Tư Mã Không và Tiết Trường Đông.
Hai cỗ thi thể rơi ùm xuống đất, máu tươi hòa lẫn cùng vô số bọt nước trắng xóa mãnh liệt bắn lên.
Triển Chiêu
rơi xuống đất, một tay vẫn chắp phía sau, một tay vung lên trường kiếm…. Máu loãng bắn lên mặt đám môn đồ mà Không Hạc cùng Tứ phái mang đến
kia, cảnh tượng nhìn đến rợn người.
Triển Chiêu
hơi hơi ngẩng đầu, sát khí hoàn toàn khác thường ngày kia ngay cả Công
Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cũng chưa có gặp qua bao giờ.
Triệu Phổ cười nhạt – Lộ bản tính rồi sao. Ta đã nói Nam Hiệp đâu phải chỉ đơn giản là một tên tham ăn lanh lợi như vậy được mà.
Triển Chiêu vừa nhàn nhạt tới một câu “Cút!” là cả đám người liền xoay người bỏ chạy.
Triệu Phổ nháy mắt ra hiệu cho Âu Dương, ý là – Đi giúp Ân Hậu bắt người thôi!
Âu Dương dẫn theo nhóm ảnh vệ đi trước, đám người này đa số đều là những tội phạm
giang dương tội ác tày trời, bọn chúng đã ẩn nấp nhiều năm bặt vô âm
tín, lần này đều tự chui đầu vào lưới, bắt hết lại xử theo luật pháp để
tránh cho chúng ngày nào đó lại dã tâm bừng bừng làm hại người nữa.
Ân Hậu vốn
tính đánh với Không Hạc một trận, lại không nghĩ đến hai đứa nhỏ đã tự
mình phát uy, mình cũng không cần tự tay động thủ, chỉ đơn giản là đến
xem náo nhiệt mà thôi.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu bên cạnh mình.
Triển Chiêu đưa cánh tay đang chắp sau lưng kia lên trước, trong tay đang cầm Vân Trung Đao của Hắn.
Bạch Ngọc
Đường tra đao vào vỏ, lại thấy nước lọt vào mắt cay cay, vừa định đưa
tay lên lau lau một chút, liền cảm thấy trên mắt mình có thứ gì đó mềm
mại chạm vào.
Bạch Ngọc Đường mở mắt nhìn.
Triển Chiêu dùng ống tay áo sạch sẽ đang lau mặt cho Hắn.
Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc.
Triển Chiêu cười thật tươi: “Nói đi, tinh túy của Phái Thiên Sơn rốt cuộc là gì nha?”
Bạch Ngọc
Đường cũng không có chú ý đến đám đồ đệ Phái Thiên Sơn đang nín thở vểnh tai nghe lén đằng kia, tất cả lúc này đều đang ngẩng đầu nhìn Hắn.
Hắn suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Sư phụ ta hình như cũng có nói qua, là chí tôn vô địch.”
Mọi người đều nghiêng đầu – Này có ý gì?
Triển Chiêu đổi tay áo lau cổ cho Hắn: “Có ý gì?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, nói: “Ai biết được, chắc là nghĩ cách để đừng thua đi!”
Chúng đệ tử Phái Thiên Sơn đều nhìn nhau, cùng quay sang nhìn Lục Phong – Cái này tính là tinh túy gì?
Triển Chiêu
lại gật gật đầu: “Hiểu rồi, mặc kệ chiêu gì a, công phu gì a, tất cả đều không quan trọng, chỉ có không ngừng nghĩ cách để gặp được bất cứ cường địch gì cũng đều không thua, như vậy mới chân chính là chí tôn vô địch
đi, ha?”
Bạch Ngọc Đường đang ngẩng mặt để Triển Chiêu lau cho mình, vô tư trả lời: “Đại khái là vậy đi!”
Lục Phong
hơi hơi mỉm cười, chắp tay thi lễ với Triển Chiêu vừa mới quay đầu lại
nhìn hắn -Triển Chiêu tâm tư tỉ mỉ, lại rất thiện lương, thích giúp
người khác giải quyết khó khăn, còn thích cứu vớt người trong khốn cảnh, quả đúng là Đại hiệp đương thời. Hẳn là Y nhìn ra được đồ tử đồ tôn
Phái Thiên Sơn đang u mê, bởi vậy mới cố ý nhắc nhở.
Mà nhìn lại những môn sinh của Phái Thiên Sơn lúc này, người nào cũng đang bắt đầu suy nghĩ, cũng có người đã tỉnh ngộ ra.
Đúng vậy! Võ công cao cường, nội lực thâm hậu cái gì, đều phải do chính mình đạt
lấy, công phu Bạch Ngọc Đường chắc gì đã cao được như Không Hạc nhưng
lại thắng quá vinh quang, hiểu được đạo lý học đi đôi với hành mới chính là đạo của võ học, phải đạt được đến cảnh giới chí tôn vô địch, cần
phải để cho mình mỗi lần đối chiến dù có gặp phải đối thủ cao đến thế
nào cũng không thua, đó mới là cái đạo của người luyện võ!
Triển Chiêu
thấy vấn đề hình như đã giải quyết xong cả rồi, cũng cười, đưa tay chỉ
chỉ phía sau Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Triển Chiêu
cầm lấy tóc Hắn, dùng hai vạt áo chà a, chà a, lau khô tóc cho Hắn.
Bạch Ngọc
Đường đứng im bất động, mặc cho Triển Chiêu đang giễu võ giương oai trên mái tóc của mình, cũng không còn thấy vẻ mặt băng sơn đâu nữa, thần sắc lúc này cũng chỉ có ôn dịu nhu hòa mà thôi.