Lúc này, mọi người đều lau mồ hôi thay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lại không hề nóng nảy, nói với Triển Chiêu: “Thực ra tìm Trình Bình rất dễ đúng không?”
Triển Chiêu gật đầu một cái, rất ăn ý: “Đúng vậy!”
Quỷ bà sửng sốt, trong ánh mắt cũng hiện lên tia nghi ngờ.
Bóng đêm tuy tối nhưng dưới ngọn đèn sáng trưng, tia nghi ngờ này Triển Chiêu cùng
Bạch Ngọc Đường đều thấy rất rõ. Là nghi ngờ chứ không phải chột dạ,
điều này mang đến cho mọi người một tin tức, khả năng Trình Bình còn
sống là rất lớn, Qủy bà này quả thực có lưu lại thứ có lợi cho đường lui của mình cho nên mới vô cùng lo lắng. Nếu đã là bùa hộ mệnh cuối cùng ả lưu lại thì nhất định phải đảm bảo không có biến cố gì phát sinh, quả
không hổ danh kẻ tái phạm, đúng là gừng càng già càng cay.
Ả là Qủy bà, lật lọng là chuyện thường, nhưng Bạch Ngọc Đường cùng Phái Thiên Sơn
lại là danh môn chính phái, còn liên quan đến cả danh dự của Thiên Tôn,
có thể là lời nói gói vàng! Nếu không giữ lời sẽ bị người ta chê cười,
đây đúng là tình thế tiến thoái lưỡng nan, biện pháp tốt nhất chính là
ép ả nói ra tung tích của Trình Bình mới được.
Triển Chiêu
cùng Bạch Ngọc Đường coi như tâm tư tương thông, vừa định kẻ xướng người họa lừa Qủy bà này một vố thì lại nghe thấy tiếng “A…”
Sau một tiếng thét vang lên, lại có một tiếng “bùm” truyền đến.
Một người lăn từ trong rừng ra, trực tiếp lăn thẳng đến chân của Lục Phong… Xoay tròn, xoa eo, kêu: “Ai da!”
Mọi người tập trung nhìn xem… Này không phải là Trình Bình đây sao!
“Sư đệ?”
Mấy đệ tử Phái Thiên Sơn chạy qua đỡ Trình Bình dậy, việc đầu tiên chính là kéo thử da mặt hắn.
“Đau đau đau…” Trình Bình xoa mặt.
Lục Phong hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Trình Bình xấu hổ: “Ta bị …”
Nói xong,
hắn vừa nhìn thấy Qủy bà liền ngay lập tức chỉ: “Bà điên kia bắt ta giấu ở bãi tha ma, cha nó chứ, lão tử thiếu chút là bị thối chết rồi, may mà ban nãy có một mỹ nhân váy lam cứu ta.”
Triển Chiêu tâm động một cái – Váy lam…. Chẳng lẽ lại là Lam Hồ Ly sao?
Nghĩ đến
đây, trong lòng Triển Chiêu chợt hiểu, Lam Hồ Ly là cao thủ tìm người,
dưới tay nàng ngoại trừ rất nhiều thủ hạ còn nuôi rất nhiều hồ ly, đám
hồ ly này không chỉ thông minh mà khứu giác cũng cực thính…
Nghĩ đến
đây, Triển Chiêu theo bản năng quay đầu lại, muốn nhìn Ân Hậu một chút,
nhất định là ông ngoại bảo Lam Hồ Ly đi tìm Trình Bình a.
Nhưng mà vừa quay đầu lại đã không thấy Ân Hậu đâu rồi, rõ ràng ban nãy còn dựa vào thân cây mà.
Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều có nghi ngờ – Nói như vậy, Ân Hậu đã sớm nhìn ra Trình Bình là giả rồi sao?
Năm đó Thiên Tôn có thể nhìn ra phu nhân của Vương Hữu Thành là do Qủy bà giả mạo,
thì hôm nay Ân Hậu cũng có thể nhìn ra Trình Bình là do Qủy bà giả mạo…. Đây mới thực sự là gừng càng già càng cay a.
Bên này, vì sự xuất hiện đột xuất của Trình Bình khiến mọi người phân tâm, Qủy bà liền nắm chắc thời cơ này, đột nhiên lóe thân…
Quỷ bà này
tung hoành giang hồ đã mấy chục năm rồi, tuy rằng mỗi lần đều dùng mấy
thủ đoạn hạ lưu lừa người, thế nhưng cũng có chút công phu thực sự, thân pháp cũng cực nhanh, “ùm” một tiếng đã chui ngay vào đầm Bích Thủy rồi.
“Hỏng bét!”
Lục Phong định nhanh chóng gọi người đuổi theo thì lại thấy Bạch Ngọc
Đường xua tay chặn lại: “Không cần, ả không chạy được đâu.”
Mọi người nghi hoặc.
Triển Chiêu cũng gật đầu: “Ả đã đến lúc phải chết rồi, không thoát được đâu.”
Nói xong, Triển Chiêu ngáp một cái rồi khoác tay lên vai Bạch Ngọc Đường: “Đói bụng không? Đi ăn khuya chứ?”
Bạch Ngọc Đường cũng xoay người đi cùng Y, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi không ngứa nữa rồi!”
Triển Chiêu bị Hắn nhắc liền nhớ đến, gãi tay: “Ngứa…”
“Đi tìm Công Tôn xin chút thuốc đã đi.”
“Cũng đúng a.”
Hai người cứ thế ta một tiếng, ngươi một tiếng mà rời khỏi núi.
Mọi người Phái Thiên Sơn còn lại nhìn nhau.
Trình Bình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra: “Có chuyện sao? Xảy ra chuyện gì?”
Lục Phong còn đang nghi ngờ thì lại thấy Thần Tinh Nhi chạy từ trên núi xuống: “Lục chưởng môn.”
Thần Tinh
Nhi đi đến nói nhỏ vào tai Lục Phong mấy câu, Lục Phong ngay lập tức
tươi cười, gật đầu: “Tốt lắm, đa tạ cô nương thông báo.”
Thần Tinh Nhi truyền lời xong rồi liền đuổi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Người của Phái Thiên Sơn cũng tản đi.
Cuối cùng Âu Dương hẩy tay Triệu Phổ: “Vương gia, chúng ta làm gì đây?”
Khóe miệng Triệu Phổ co giật: “Trở về chứ còn làm gì nữa? Ở đây nuôi muỗi à?”
Âu Dương bĩu môi “Cứ thế mà đi? Vụ án cứ vậy là xong à? Chúng ta này là ăn no rửng
mỡ sao? Chẳng được đánh gì cả, biết vậy thà đừng tới còn hơn.”
Triệu Phổ
lắc đầu, thấy Ân Hậu đột nhiên biến mất, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường lại thoải mái như vậy liền cảm thấy có thể là Ân Hậu đi xử lý quỷ
bà kia rồi. Có Ân Hậu xử lý đương nhiên là Qủy bà chẳng thể sống đến
ngày mai rồi, có điều, án kết thúc rồi hẳn là hắn phải vui mới đúng, tại sao Triệu Phổ lại cảm thấy khó chịu a.
Thần Tinh
Nhi đi đằng trước đột nhiên dừng chân, quay đầu lại hỏi Triệu Phổ: “Cửu
Vương gia, các ngươi có cần chuẩn bị mã xa về Khai Phong phủ không?”
Tâm tình Triệu Phổ càng chán nản hơn.
Âu Dương Thiếu Chinh nói với Thần Tinh Nhi: “Cô nương thật có lòng, cứ để chúng ta tự mình chuẩn bị là được rồi!”
“À.” Thần
Tinh Nhi gật đầu một cái: “Bọn Công Tôn tiên sinh nói phải mướn một
chiếc mã xa, dù sao thì cũng cùng nhau thuê, nếu các ngươi cần ta có thể thuận tiện thuê giúp.”
Triệu Phổ sửng sốt, chạy lên vài bước: “Bọn Công Tôn thuê mã xa sao? Đi đâu vậy?”
“Đi Thiệu Hưng phủ.” Thần Tinh Nhi trả lời.
Mặt Triệu Phổ bỗng nhiên đen sì a.
“Bọn họ cùng đến Khai Phong phủ với Bao Đại Nhân, nhưng mà có nhiều được thảo không
thể mang theo cho nên phải phái người đưa về Thiệu Hưng Phủ.” Thần Tinh
Nhi nói một câu này đã khiến khuôn mặt Triệu Phổ nháy cái sáng bừng lên.
“Thư Ngốc kia cùng Tiểu Tứ Tử cũng đến Khai Phong phủ?” Triệu Phổ hỏi.
Khóe miệng Âu Dương Thiếu Chinh co giật, giọng Vương gia lúc này thật nhẹ nhàng quá a.
“Đúng vậy.”
Thần Tinh Nhi gật đầu: “Tiểu Tứ Tử ban nãy còn rất vui vẻ nói với chúng
ta, nói là phụ thân bé nhận làm sư gia cho Bao Đại Nhân.”
Miệng Triệu Phổ cũng đã tròn xoe rồi, tâm tình lúc này lại phần phật – Tốt quá a!
…
Quỷ bà hoảng hốt nhảy và Bích Thủy đàm trốn thoát, sau đó còn phải nhịn thở một hơi
thật dài, ả cũng không thể cứ thế mà bơi quá xa, chỉ có thể dừng ở một
con đầm cách đầm Bích Thủy không xa mà thôi.
Chỉ như vậy cũng suýt khiến ả bị nội thương rồi.
Sau khi thở
hổn hển lấy mấy hơi, Qủy bà khó khăn bò lên bờ, miệng còn không quên
nguyền rủa: “Triển Chiêu, Phái Thiên Sơn các ngươi chờ đó, bà đây sớm
muốn gì cũng khiến các ngươi nhà tan cửa nát…”
Ả còn đang mắng bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Trấn định
lại rồi, ả liền ngưng thần lắng nghe xung quanh, tất cả đều yên tĩnh
nhưng mà thanh phong bên cạnh hình như lại có gì đó khác thường.
Quỷ bà đứng cạnh hồ nước, phía trước là rừng cây tối đen như mực, mà bên ngoài rừng cây tối om đó, hình như có người đang đứng.
Quỷ bà không thấy rõ diện mạo của người đó, chỉ thấy hắn tà tà dựa vào thân cây,
cũng không có ý muốn động, chỉ đứng đó nhìn mình. Ả không cảm nhận được khí tức của người đó, cũng không cảm thấy được nội kình cho nên không
thể phân biệt rõ được đó là bóng cây hay là người.
Tuy rằng Qủy bà không cảm giác được gì, thế nhưng trong đầu lại dâng lên một sự sợ
hãi khôn cùng, ả theo bản năng mà lui lại từng bước, đồng thời, lại cảm
thấy phía sau dâng lên một cỗ hàn ý.
Cỗ hàn ý này rất quen thuộc, Qủy bà gặp qua một lần liền khó quên, nơm nớp lo sợ mà
quay đầu lại. Lúc này chỉ thấy phía sau ả, chính là tại chỗ ả vừa mới bò lên, có một người đang đưa lưng về phía ả.
Y phục trắng tinh, mái tóc màu bạc tuôn dài dưới trăng, phiêu động trong gió nhẹ về
đêm mang đến chút ánh sáng phản chiếu, một bóng hình có thể khiến ả lạnh toát từ đầu đến chân.
Hai chân quỷ bà mềm nhũn phủ phục xuống nền đất, toàn thân không còn sức lực, chỉ có đầu là còn có thể ngẩng thẳng lên, miệng cầu xin không ngừng: “Tha mạng a!”
Bạch y nhân vẫn đứng yên như cũ không hề động, hình như đang nhìn đầm nước mà xuất thần.
Quỷ bà vừa quỳ xuống đất khóc một trận rồi, đột nhiên lại đưa vung tay lên… Vô cùng độc ác dùng toàn bộ nội lực đánh một chưởng.
Hai cuốn Bàn Ti Chuyển trong tay ả cứ thế bắn thẳng ra, nhưng mà khi độc tơ vừa mới
đến vị trí kia, nhân ảnh kia đã biến mất, quỷ mị vô thường.
Quỷ bà cả kinh, cùng lúc lại cảm thấy sau lưng có người vỗ nhẹ một cái.
Quỷ bà kêu
lên sợ hãi, vừa định đứng lên lại cảm thấy đôi chân không nghe theo mệnh lệnh của mình, sau đó, từng đốt xương truyền về tiếng rắc rắc, tuy
không đau nhưng rất lạnh cùng tuyệt vọng.
Mở to hai
mắt nằm bên cạnh đầm nước, quỷ bà nhìn thây trước mắt một đôi giày màu
trắng cùng với vạt áo màu trắng thêu hoa văn tinh xảo phiêu động theo
từng bước chân, hoàn toàn đối lập với cảnh đêm u ám mà cứ thế đi ngang
qua người ả, xa dần…
Đây là lúc Qủy bà liếc mắt nhìn cái cuối cùng của cuộc đời ả.
…
“Ngươi về cũng thật sớm đi!” Trong rừng cây, Ân Hậu khoanh tay chậm rãi đi ra.
Bạch y nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên dán sát tới ngửi ngửi: “Ngươi trộm rượu của ta uống?!”
“Không có!”
“Thật không có?”
“Không có!”
“Thật không có?”
“Thật không có!”
…
Hôm sau, người của Lục Phong phát hiện thi thể quỷ bà ở bên cạnh đầm Hổ Dược.
Gân mạch toàn thân quỷ bà đều bị đứt đoạn, chết bên cạnh hồ, chết rất triệt để.
Lục Phong phái người đem thi thể ả mai táng, lại tiếp tục làm tang lễ thật tốt cho Thu Lương.
Sau khi tham gia tang lễ của Thu Lương xong, Bao Đại Nhân liền chuẩn bị khởi hành về Khai Phong phủ.
Tiểu Tứ Tử vô cùng vui vẻ, bởi vì ngoại trừ bọn Triệu Phổ, cả Bạch Ngọc Đường cũng muốn cùng đi đến Khai Phong.
Triệu Phổ còn có chút buồn bực, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cũng đến Khai Phong phủ góp vui!”
Thật ra thì
Bạch Ngọc Đường Hắn có việc cần phải làm, đại ca Lô Phương của Hắn gửi
cho Hắn một phong thư, bảo Hắn đến Khai Phong phủ thu chút tiền.
Còn về việc
tại sao lại nhờ vị thiếu gia Bạch Ngọc Đường này chạy thật xa đến tận
Khai Phong phủ để thu tiền thuê, Bạch Ngọc Đường đương nhiên là sẽ không nói cho mọi người biết, tất cả là do Hắn bảo Bạch Phúc viết thư về, nói là Hắn gần đây muốn đến Khai Phong phủ một chuyến, cho nên hỏi xem Hãm
Không Đảo có việc gì ở… Khai Phong phủ không, Hắn có thể thuận tiện làm
giúp cho.
Án giải
quyết xong rồi, đội ngũ hoành tráng cùng trở lại Khai Phong phủ, tâm
tình mọi người đương nhiên là rất tốt, nhưng mà vẫn có người tâm trạng
rất không vui… là Triển Chiêu!
Vốn dĩ sáng nay khi mới thức dậy tâm tình của Triển Hộ vệ cũng tốt lắm đó, nhưng mà trước khi đi lại xảy ra chút chuyện.
…
“Sư đệ,
ngươi bình tĩnh một chút!” Đám người Vương Lạc vốn dĩ là tới tiễn đưa,
bây giờ liền biến thành cả đám đang ngăn không cho Trình Kình kích động.
Trình Bình
thì đang vừa giậm chân vừa khóc: “Ân nhân của ta sao có thể gầy như vậy! Sao lại tuấn tú xinh đẹp như vậy, lại còn không có râu nữa? Khí khái
anh hùng đâu rồi? Hào phóng thô lỗ đâu rồi?! Hắn không phải Triển Chiêu! Hắn không phải là Nam Hiệp a!”
Lục Phong dở khóc dở cười chạy lên che miệng Trình Bình đã mất đi lý trí mà ăn nói lung tung kia.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.
Lúc này, mặt Triển Chiêu đã xanh mét rồi, nghiến răng nghiến lợi – Tiểu tử Trình
Bình này thật đáng giận, mua một trăm trái dưa hấu ném chết ngươi!
Bạch Ngọc Đường bật cười – Còn nhớ nhung dưa hấu nữa sao?
Triển Chiêu liếc xéo Hắn một cái – Không cho phép dùng phúc ngữ thuật!
Bạch Ngọc Đường hết nói nổi – Ta không có.
Triển Chiêu lườm lại – Ngươi có!
Không!
Có!
…
Tiểu Tứ Tử
ghé vào mã xa mà chống má – Hôm nay Miêu Miêu cùng Bạch Bạch mắt qua mày lại thật nhiều a! Sau đó, bé cứ hết nhìn đông lại nhìn tây – Đại Miêu
đi đâu rồi?
Phía sau,
Công Tôn khoanh tròn chân cầm sách đọc, nhìn Triệu Phổ chiếm hơn nửa cái mã xa mà đang ngồi ngủ gật – Có nhiều xe như vậy, việc gì ngươi phải
ngồi ở đây?
Triệu Phổ ngáp một cái, xoay người: “Thư ngốc, lưng ngứa quá, gãi giúp với!”
Công Tôn đạp hắn một cước.
Đám nha dịch mở đường giơ lên bảng hiệu Công Chính Liêm Minh, hét to một tiếng: “Khởi hành!”
…
Đội ngũ đi tuần rộng mênh mông cuối cùng cũng rời xa Hi Châu phủ ồn ào cùng Phái Thiên Sơn rực rỡ kia, thẳng tiến về Khai Phong.
*** Hoàn Vụ án thứ 2 ***
Đội ngũ đi tuần rộng mênh mông cuối cùng cũng rời xa Hi Châu phủ ồn ào cùng Phái Thiên Sơn rực rỡ kia, thẳng tiến về Khai Phong.